Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Ái Tình

Trên đời này, có hai thứ mà người nam nhân không thể tránh thoát được: ái tình và quyền lực, nhưng đồng thời cũng không thể cùng lúc có được cả hai. Chúng như những cái vực sâu không đáy, gặm nhấm lí trí con người, lẳng lặng chờ ngươi sa chân mà chìm hãm trong đó. Không một lối thoát.

Ngươi khát cầu quyền lực nhưng nếu để ái tình che mờ lí trí và chi phối cảm xúc thì bao nhiêu hoài bão, tâm huyết cũng sẽ đổ sông đổ biển. Vì vậy, ái tình và quyền lực không thể cùng đặt trên một bàn cân, ngươi chỉ có thể ưu tiên một trong hai.

Tọa tại lưng ngựa chạy trên con đường dốc, Tahoumaru chợt nhớ lại lời phụ thân hắn từng giáo huấn. Có lẽ là do cuộc đối thoại đêm hôm trước với phụ mẫu, khiến cho hắn có phần ngủ không yên giấc, trong tâm trí dần trở nên lo ngại phụ thân biết được sự thật hắn giấu giếm.

Trên mặt lý thuyết, hắn thân là trưởng tử của gia tộc Daigo, cho nên nếu bí mật bị tiết lộ thì phụ thân sẽ không làm gì hắn, nhưng người sẽ triệt để mất đi niềm tin vào hắn. Đối với huynh trưởng thì... chỉ dựa vào sự căm ghét lộ rõ trên nét mặt của phụ thân khi nghĩ đến Hyakkimaru, không cần nghi ngờ gì phụ thân sẽ đuổi tận giết tuyệt.

Đến xương cốt của y cũng muốn phải bị đốt thành tro vụn.

Bảo vệ huynh trưởng chung huyết thống của mình hay làm một lãnh chủ vô tình như phụ thân một lòng vì quốc gia và quyền lực.

Tahoumaru chỉ có thể chọn một trong hai.

_________________________________

Khi hắn đẩy mở cánh cửa sắt dẫn xuống ngục thất, bên trong đã loáng thoáng truyền đến âm thanh xiềng xích không ngừng dao động. Tahoumaru khẽ nhíu mày, theo thói quen nâng lên ngọn nến trên vách tường, cước bộ không như trước thong thả mà có điểm vội vàng đi xuống những bậc đá thô sơ.

Ánh sáng của ngọn nến theo từng bước tiếp cận mà phác họa đường nét thân hình của Hyakkimaru. Nhìn tình cảnh trước mặt, Tahoumaru không kiềm được mà buông tiếng thở dài.

Đúng như hắn nghĩ, huynh trưởng của hắn thực sự không biết bỏ cuộc là gì.

Hyakkimaru vẫn như cũ quỳ tại nền đất lạnh lẽo, đôi chân thon dài bị gông cùm xích lại với nhau lộ ra bên dưới bộ y phục rách nát, chúng vẫn bất động, không có dấu hiệu xê dịch nào. Nhưng nguồn gốc âm thanh liên tục phát ra chính là sợi xích của chiếc vòng sắt trên cổ đang bị ngoạm trong miệng y. Hai hàm răng trắng ngà cắn chặt lấy sợi xích cứ như mạng sống của y phụ thuộc vào nó, cứ mỗi lúc y lại dùng lực giật thật mạnh sợi xích trong miệng, liên tục tuần hoàn như thế tựa hồ y sẽ không ngừng lại cho đến khi xích sắt bị giật bung ra khỏi cái chốt khảm trên tường đá.  

Tahoumaru yên lặng nhìn huynh trưởng hắn, cũng không vội tiến lên ngăn cản. Bản thân hắn cũng không rõ nên ngưỡng mộ sự kiên quyết của y hay cảm thấy bất lực vì cái tính cứng đầu này. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn Hyakkimaru giãy dụa muốn thoát ra, hết lần này đến khác mọi cố gắng chỉ là vô dụng.

Mỗi khi nhìn đến chiếc cổ nhỏ trắng noãn bị ma sát đến chảy máu, hắn rất muốn  huynh trưởng của mình hãy nhanh chóng từ bỏ và chấp nhận tình cảnh của bản thân. Dù cho thoát khỏi những xiềng xích này thì cánh cửa sắt của ngục thất này vẫn sẽ tiếp tục giam cầm y.

Tahoumaru đã không chỉ một lần nghĩ đến việc thiêu hủy hai cánh tay giả kia của Hyakkimaru, đến lúc đó y sẽ triệt để mất đi vũ khí chống lại hắn, hoàn toàn không thể phản kháng, mặc hắn muốn làm gì cũng có thể. 

Âm thanh xiềng xích va chạm đột ngột dừng lại. Hắn khẽ giật mình, cố thoát khỏi những suy nghĩ như vực sâu lôi kéo hắn chìm hãm vào đó.

Những gì hắn làm đối với huynh trưởng chỉ là vì huyết thống ràng buộc. Không hề có một ý nghĩ dư thừa nào.

Nhẹ lắc đầu, hắn tự nhủ với bản thân. Ánh mắt có chút bần thần dần lấy lại tiêu cự, hắn chợt nhận ra Hyakkimaru đã buông ra sợi xích trong miệng và đang lẳng lặng nhìn hắn. Như một người tội phạm bị bắt quả tang, Tahoumaru vô thức mà rùng mình. Đối mặt với đôi mắt vô hồn nhưng có thể nhìn xuyên thấu linh hồn mình, Tahoumaru siết chặt nắm tay, để móng tay găm vào da thịt, cực lực kiềm chế cảm xúc không để một tia nao núng, chần chừ nào trong giọng nói của mình.

"Huynh trưởng, lại là đệ đến thăm huynh đây." Hắn khẽ mỉm cười, nhấc lên hạp thức ăn lấy từ hai người cận vệ trước lúc bước vào Địa Ngục Đường. "Hôm nay, ta có mang theo đồ ăn mới, hy vọng lần này sẽ hợp khẩu vị của huynh."

Xoay người đi về phía góc tường gần đó và đặt xuống hạp thức ăn, hắn bắt đầu từ tốn dọn dẹp đi những chén nước, bát cơm cùng dĩa đồ ăn còn nguyên vẹn vào một cái hạp khác mặc cho đôi mắt của Hyakkimaru trong bóng tối vẫn dõi theo mọi nhất cử nhất động của hắn. Tahoumaru thuần thục lấy ra đồ ăn, nước uống mới thay thế cho thức ăn cũ bỏ đi.

Như thường lệ, đầu tiên hắn cầm lên chén nước mà đến gần người nọ, nhưng tia cảnh giác hiển lộ rõ rệt trên nét mặt y khiến hắn phải khựng lại hành động của mình. Chút ngạc nhiên thoáng lướt qua ánh mắt nhưng rồi cũng nhanh chóng tiêu thất, đôi mày hắn khẽ nhíu lại.

Qua một khoảng thời gian ngắn, Tahoumaru thử tiến một bước về hướng y. Ngay khi chân hắn chạm xuống nền đất, thì một âm thanh mang đầy sự cảnh cáo và uy hiếp phát ra từ sâu trong yếu hầu của Hyakkimaru. Loại âm thanh này, đối với hắn, tựa như tiếng gầm gừ của dã thú thể hiện uy thế của nó trước một mối đe dọa nào đó.

Những người khác sẽ kiêng dè mà chùn bước, nhưng Tahoumaru thân là người thừa kế của lãnh thổ Daigo, bản chất không chịu khuất phục, dám đương đầu với bất cứ thứ gì thách thức hắn đã ngấm sâu vào xương cốt qua những lời giáo huấn.

Hắn tiến thêm một bước.

"Không được... qua đây!"

Giọng nói tuy có chút khàn đặc, âm tiết có phần vụng về nhưng lời cảnh cáo trong đó hắn vẫn nghe được cực kì rành mạch. Tahoumaru biết rõ, chỉ cần hắn lại bước tiếp, y sẽ như dã thú bất chấp mọi thứ mà công kích hắn.

Tại sao lần này huynh trưởng lại đặc biệt kháng cự hắn tiếp cận? Những lần trước hầu hết đều chỉ là tuyệt đối mặc kệ hắn mà thôi. Chẳng lẽ là do suy nghĩ trước đó của bản thân? Y cảm nhận được sao?

Dù sao Tahoumaru vẫn không quên huynh trưởng của hắn có khả năng nhìn thấu linh hồn con người, hắn cũng không ngoài ý muốn nếu y cũng có thể cảm nhận được cảm xúc người khác.

Huynh trưởng đại nhân thực sự là bất khả tư nghị.

Nếu là những ngày trước, thì có lẽ hắn sẽ từ bỏ và rời khỏi đây. Nhưng không rõ vì sao, càng nhìn bộ dạng phản kháng quyết liệt của Hyakkimaru, hắn lại càng không thể cưỡng lại mà muốn đến gần hơn.

Nếu như lúc trước, y tỏ vẻ lạnh nhạt và phớt lờ hắn, thì có lẽ hắn sẽ không làm gì. Nhưng lần này, y là đang cố tình thách thức bản tính khát cầu quyền khống chế bên trong hắn. Giờ đây, trong tâm trí hắn chỉ duy nhất muốn nghiền nát bất cứ một tia kháng cự nào của y, bằng mọi cách khiến cho y hiểu rõ vị trí của bản thân, để y vô điều kiện mà chấp nhận hắn.

Trước khi Tahoumaru kịp nhận ra, hắn đã bước đến trước mặt huynh trưởng của mình. Trong tay vẫn cầm chặt chén nước, một chân hắn quỵ xuống đối mặt với tầm mắt đầy vẻ đề phòng của y. Mặc dù cả cơ thể y toàn bộ đều kháng cự lại khí thế và cảm giác áp bách của người trước mắt, nhưng Hyakkimaru không chút nào tỏ vẻ khuất phục hay thoái lui.

Ngay lúc linh hồn người kia cúi thấp người, khoảng cách chỉ còn một bàn tay, y bất chấp xiềng xích trên cơ thể mà há miệng thật to, hàm răng nhắm vào cánh tay đang duỗi ra của Tahoumaru. Nhưng vì nhiều ngày không ăn uống thứ gì, nên dù hành động y có nhanh cỡ nào cũng chậm đi vài phần, đủ để hắn vươn tay siết chặt lấy khớp hàm của y.

Hắn dùng lực, khiến cho hàm răng không thể khép lại. Phía sau là bức tường đá nên y không thể tránh thoát khỏi bàn tay của người nọ, ngay cả hai tay để giãy dụa cũng không có. Hyakkimaru triệt để rơi vào đường cùng, chỉ có thể mặc hắn xử trí. Dù vậy, y vẫn không chịu thua mà từ trong yếu hầu phát ra vài tiếng thể hiện sự bất mãn.      

Tahoumaru cũng không phí chút thời gian nào, hắn nâng chén nước đến bên miệng mình, uống một ngụm nhưng không có nuốt xuống. Trước vẻ mặt bàng hoàng của huynh trưởng, hắn nhanh chóng cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở của y. Lợi dụng khớp hàm bị bàn tay hắn siết chặt không thể khép lại mà luồn đầu lưỡi vào, ngụm nước trong miệng hắn cũng theo đó mà rót vào trong miệng y.

Hyakkimaru càng ra sức chống cự, nụ hôn của hắn lại càng kịch kiệt hơn. Giữa đôi môi hai người không một khe hở, đầu lưỡi hắn quấn quyện lấy của y, từng giọt nước theo khoé môi trượt xuống. Chỉ khi không thể chịu được sự thiếu hụt dưỡng khí, Tahoumaru mới miễn cưỡng tách ra khỏi huynh trưởng của mình. Hắn nới lỏng lực đạo trên khớp hàm y, để nó có thể khép lại còn lòng bàn tay thì tiếp tục đè lên khuôn miệng, cưỡng ép y phải nuốt xuống ngụm nước.

Chờ đến khi yếu hầu Hyakkimaru chuyển động, hắn rốt cuộc cũng buông lỏng tay, vội vàng đứng dậy thoái lui mấy bước. Tựa hồ như vừa thoát khỏi trạng thái mê hoặc, Tahoumaru thất thần nhìn bàn tay của mình, vang vọng bên tai là tiếng ho khan không ngừng của người nọ.

Hắn thực sự vừa hôn huynh trưởng của mình sao?

Hắn thực sự vừa làm chuyện trái với luân lý sao?

Tất cả chỉ vì cái gọi là huyết thống ràng buộc đã thôi thúc hắn làm những chuyện này.

Phải, tất cả là do huyết thống mà thôi.

Một câu nói chợt hiện lên trong tâm trí hỗn loạn của hắn, như một tia sáng ở tận cuối con đường hầm tối tăm.

'Trên đời này, có hai thứ mà người nam nhân không thể tránh thoát được: ái tình và quyền lực, nhưng đồng thời cũng không thể cùng lúc có được cả hai. Chúng như những cái vực sâu không đáy, gặm nhấm lí trí con người, lẳng lặng chờ ngươi sa chân mà chìm hãm trong đó. Không một lối thoát.'

Hắn kịch kiệt lắc đầu, tựa hồ muốn thổi bay những suy nghĩ không ngừng luân phiên trong đầu mình.

Ái tình? Không. Không thể nào. Những cảm xúc xung động này chỉ là bị huyết thống chi phối.  

Kể cả khi lên lưng ngựa rời khỏi Địa Ngục Đường, Tahoumaru vẫn không ngừng lặp lại những lời đó mà tự nhủ với bản thân...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro