Bị Bắt Cóc
Bên trong tử diễm, hắc bào thiếu niên lãnh khốc cũng liếc mắt nhìn qua Thiên Khuynh, đôi mặc mâu thoáng có chút kinh ngạc. ' ể sao hắn lại nhìn mình ta, nữ chủ kìa nhìn đi, sao lại nhìn ta?' Thiên Khuynh nghi hoặc thầm nghĩ.
- Thái tử điện hạ!
Tiêu Trọng Kỳ bỗng nhiên bước về phía trước, hưng phấn phi thường nói: - Phương Bắc từ biệt, rốt cục cũng gặp lại được ngài!
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân uy lực phi thường mạnh mẽ, cho dù nó không phát uy thì cũng không có ai dám tới gần.
Chiến Dã mặc mâu khẽ liếc qua Tiêu Trọng Kỳ. Tiêu Viễn Trình cưới Huệ Văn trưởng công chúa, bởi vậy Tiêu gia cũng được tính là hoàng thân quốc thích. Mà Tiêu Trọng Kỳ này thực lực cũng không tồi, lần trước tạiphương Bắc cùng Man tộc tác chiến, hắn không giống các thế gia công tử nơm nớp lo sợ, trên sa trường lại dũng cảm tiến tới nên cũng để lại cho hắn ấn tượng rất tốt.
- Tiêu công tử, có khoẻ hay không, các ngươi muốn đi vào rừng rậm sao?
- Ân, thụ gia phụ chi mệnh, đi rừng rậm tìm Bích Linh Quả!
Có thể cùng thái tử điện hạ nói chuyện, Tiêu Trọng Kỳ kích động đến nỗi mặt đỏ rần lên.
Đoàn lính đánh thuê sau lưng tạm thời xây dựng, mỗi một người thân thủ đềurất tốt cho nên đều kiêu ngạo cuồng vọng. Hắn mặc dù là Tiêu gia trưởng tử nhưng Tạp Nhĩ Tháp đại lục là cường giả vi tôn, thân phận không thể lấy ra phục chúng được.
Thế nhưng chỉ cần để bọn họ nhìn thấy chính mình cùng thái tử điện hạ quan hệ không tệ, những người này nhất định sẽ phục hắn.
Hoàng Chiến Dã, Nam Dực quốc Thái tử điện hạ, Tạp Nhĩ Tháp đại lục đệ nhấtthiên tài Triệu hoán sư, tên của hắn chính là tượng trưng cho cường giả!
Tiểu tâm tư của Tiêu Trọng Kỳ, Chiến Dã sao lại nhìn không ra cho được. Bởi vậy hắn chỉ muốn khách sáo hai câu liền rời đi, mà lúc này, từ rừng rậm đằng xa truyền đến từng tiếng nổ vang.
Hống hống hống hống hống hống…!!
Tiếng rít gào vang vọng thiên không.
Trời vốn màu xanh lam trong nháy mắt lại bị mây đen phủ kín.
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cũng phát ra một chuỗi rít gào trầm thấp, thoạt nhìn cực kì giận dữ!
---Ngoại truyện---
Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đến nơi, tỏa ra uy áp, mọi người đều lui ra đằng sau, duy chỉ có hai bóng dáng một đen một tím đứng im. Nhìn qua ngọc bội treo trên bộ tử y, nó bỗng chốc sững sờ, Bỉ Ngạn???......đây đây không phải là biểu tượng cho vương của thần giới hay sao. Chẳng lẽ........nó kích động, tính qùy xuống thì một giọng nói mị hoặc vang lên trong đầu nó. « Đứng im!!! Ta sẽ bị lộ mất, ngươi cứ việc làm theo, bây giờ Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện, ngươi hãy dẫn tên Chiến Dã đi tìm nó, nhớ đừng tiếc lộ với ai ta xuống đây chơi.»
----------------------------
- Hình như đã xảy ra chuyện, Thái tử điện hạ, ngài hãy về cung trước, thuộc hạ đi tìm hiểu tình huống.
Trung niên nam nhân cưỡi Linh Điêu luôn theo ở phía sau lúc này tiến lên nói. Trên cổ áo của hắn có sáu viên hỏa diễm châu lóe sáng kim quang chứngminh thân phận của hắn – Lục Tinh Triệu hoán sư!
- Vẫn còn sớm, ta cũng đi xem sao.
Hắn nói xong, vừa ngẩng đầu liền thấy hắc y nhân và tử y nhân trong đội ngũ đánh thuê lúc nãy đã thúc ngựa hướng rừng rậm phóng đi.
Sắc mặt thoáng trầm xuống. Không biết tại sao trong lòng xuất hiện một tia cảm giác kỳ dị xẹt qua, hắn lập tức điều khiển Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân đuổitheo.
Rừng rậm dày đặc nằm ở ngoại vi đế đô, kích thước cũng không lớn, có thể là vì giáp với Phù Quang sâm lâm – nơi ma thú hoành hành ghê gớm nhất trên đại lục, cho nên độ nguy hiểm cũng rất lớn.
Cao thủ bình thường tuyệt đối không dám đơn độc mà xông vào.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại không sợ. Kinh nghiệm tác chiến phong phú của kiếp trước làm cho nàng có thể chuẩn xác phán đoán phương thức hành sự! Thiên Khuynh thì khỏi nói.
Huống hồ, trong giới Linh thú, nàng là vương giả nga~! Đọc được tâm Hoàng Bắc Nguyệt, Thiên Khuynh chề môi chu mỏ lần ba, nữ chủ đại nhân à, nên nhớ Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Ta là vua của thần thú còn không dám kiêu ngạo nói gì tới cô.
Tiến vào rừng rậm được một lúc, Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác được từng trận khí lạnh thấu xương, rừng rậm dày đặc trước mặt cũng đã bị đóng băng lại, triệt để trở thành băng lâm (rừng băng)!Thớt ngựa nàng cưỡi khi vừa đến rìa rừng rậm liền dừng bước không chịu tiến lên,Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ đành bỏ ngựa, đi bộ tiến vài rừng. Khuynh Thành cũng xuống ngựa theo Bắc Nguyệt ngựa của nàng cũng vậy a.
Trong thân thể huyết mạch có chút sôi trào, nàng có thể cảm giác được, Linh thú có thể phát ra tiếng gầm gừ làm rung động thiên địa, đẳng cấp tuyệtđối không thua kém Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân! Nhưng lại kém thần sủng của Thiên Khuynh.
Hồng hộc…
Thái tử Chiến Dã cưỡi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân cuối cùng cũng đuổi kịp các nàng.
” Lên đây đi. ”
Chiến dã hướng về phía Thiên Khuynh vươn tay. Nàng trực tiếp ngớ người. ''WHAT THE HELL??? Vươn tay về phía tôi làm gì? Nữ chính kìa!!! Tui không phải nữ chính'' nàng trực tiếp từ chối Chiến Dã. - đa tạ, nhưng ta không cần, ta đi trước. Nói xong thân ảnh như qủy mị trực tiếp mất.
Cuồi cùng, Chiến Dã bất đắc dĩ, chở Hoàng Bắc Nguyệt. Hắn muốn chở nàng cơ, muốn ôm thân thể nàng vào lòng cơ, muốn quen biết nàng cơ. Nếu Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân biết sẽ trực tiếp hộc máu chết. Thái tử đại nhân à!!! Ngươi phải tu được vạn kiếp mới được nàng nói truyện đó, chứ nói gì quen biết với lại ôm ấp.
Bầu trời phía trên rừng cây có vẻ âm trầm. Từ tầng mây dày đặc bắt đầu có hoa tuyết rơi xuống, cuồng phong lại cuốn lên khiến chúng phiêu đãng trong vùng rừng rậm yên tĩnh.
Các cây đại thụ đều bị đóng băng hết cả, có vài con Linh thú không kịp chạy trốn cũng toàn bộ bị băng phong, tất cả phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Ngọn đồi bị băng phong trở nên trong suốt, phản chiếu màu xanh của bầu trời, hào quang lấp lánh tựa như một viên bảo thạch. Thế gới lam sắc lúc này giống như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.
Nàng tới đây đã là vậy, thôi thì ngồi đây chờ nữ chủ tới vậy. Một lúc sau một bóng đen nhỏ bé dần hiện lên, hai người tiếp tục đi.
---Một lúc sau---
Đến nơi nàng dừng lại, lùi ra sau để Hoàng Bắc Nguyệt ký kết khế ước.
- Tên của ta, là Hoàng Bắc Nguyệt!
Thanh lãnh thanh âm vang lên, không hề bị cuồng phong che lấp, mang theo sự ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo lãnh khốc.
Người cùng thú đối mặt, Hoàng Bắc Nguyệt nàng chưa bao giờ thất bại!
Nàng là vương giả trong thế giới loài thú, quy tắc gì chỉ cần gặp phải nàng đều toàn bộ bị phá vỡ!
Đáp lại thanh âm của nàng, Băng Linh Huyễn Điểu trong phút chốc xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng.
Băng Linh Huyễn Điểu hoàn toàn xem nhẹ bão tuyết xung quanh, cặp vuốt sắc bén cùng với một cặp băng dực khổng lồ, chậm rãi đáp xuống trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt,uy áp thuộc về Ngũ Linh vô cùng mạnh mẽ làm cho mặt băng xuất hiện từng vết rạn nứt như tơ nhện. Trong đó, một vết nứt dần dần kéo dài đến dưới chân Hoàng Bắc Nguyệt, cuối cùng miễn cưỡng dứng lại ở mũi chân củanàng.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn như cũ không nhúc nhích, sắc mặt không thay đổi, ánh mắt trong suốt đạm mạc.
Tròng mắt màu xanh ngọc bích của Băng Linh Huyễn Điểu trừng lớn nhìn nàng.
” Tên của ta là Băng Linh Huyễn Điểu, tiểu nữ oa, ngươi muốn cùng ta ký kết bản mệnh khế ước sao? ”
Theo thanh âm Băng Linh Huyễn Điểu vang lên, không khí chung quanh Hoàng Bắc Nguyệt cũng trở nên lạnh hơn, giống như đang cự tuyệt nàng đến gần.
Áo bào màu đen trên người nàng đã bị đóng băng cứng lại nhưng Hoàng BắcNguyệt vẫn bình yên vô sự, thậm chí sợi tóc vẫn còn nhẹ phiêu động, mộtchút cũng đều không bị hàn khí lạnh lẽo chung quanh xâm nhập.
Băng Linh Huyễn Điểu trong mắt loé ra vẻ kinh ngạc. Linh thú thuộc Ngũ Linhđã tiếp cận với Thần thú, đã có linh trí ngang bằng với nhân loại.
Lúc này, nó mới phát hiện ra Mị Thiên Khuynh đứng đằng sau. Nó trực tiếp đơ người khi thấy miếng ngọc bội vắt trên eo nàng. Nó định qùy xuống thì Thiên Khuynh ra hiệu im lặng và truyền âm «Thử nàng» « Vâng, thưa vương».
E hèm quay lại truyện, sau khi tuân lệnh, một tiếng rít gào tràn ngập tức giận vang lên, bốn phía đồi băng lập tức vỡ tan, từng khe nứt to lớn lan tràn khắp toàn bộ mảnh băng lâm. Băng Linh Huyễn Điểu giả vờ nổi giận, lập tức lộ ra uy áp mãnh liệt, bao phủ toàn bộ mảnh rừng rậm ở bên trong khiến không ai có can đảm đến gần.
Ngay khi tiếng gầm giận dữ vừa phát ra Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã nhanh chóng hành động. Băng dực vừa đập xuống, nàng liền dùng tốc độ ánh sáng từ trong khe hở lướt ra, nhanh chóng chạy về phía trung tâm rừng rậm Nguyệt Lạc Cốc!
” Muốn chạy trốn sao? Tiểu nữ oa! ” Băng Linh Huyễn Điểu gầm lên một tiếng, nhanh chóng xoay người đuổi theo. Càng đến gần Nguyệt Lạc Cốc, khí tức kì lạ lúc trước càng xao động mãnh liệt. Gần rồi. Nàng từ trên vách núi đen nhảy xuống, hai tay mở ra, hoàn toàn không có bất kỳ công cụ phụ trợ nào, từ trên vách núi thật cao cấp tốc rơi xuống!
Trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng rít gàothật lớn, Băng Linh Huyễn Điểu đã đuổi tới. Đôi băng dực dùng sức vỗ một cái, ý đồ làm nàng nhanh chóng ngã xuống thành một đống thịt nát!
Giống như đã sớm ngờ tới động tác của Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên thò tay bắt lấy một sợi dây leo trên vách núi, thân mình rung động vững vàng giẫm lên vách đá thẳng đứng, bước chân cấp tốc trên vách đá di chuyển rồi búng người bật mạnh lên.
Sau đó, nàng thả dây leo ra, mặc cho thân thể mình rơi xuống!
Băng Linh Huyễn Điểu động tác vỗ cánh lại trở thành bay xuống phía dưới chân của Hoàng Bắc Nguyệt, thân hình to lớn khiến nó không có cách nào xoay người trong khe núi nhỏ hẹp này.
Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi xuống đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu, tất cả những thứ này bất quá chỉ phát sinh trong nháy mắt!
Trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu tỏa ra từng trận hàn khí dày đặc, nàng nhanh chóng đặt tay lên, nói:
” Ta nói lại một lần nữa, phục tùng ta, Băng Linh Huyễn Điểu! ”
Vô số hắc khí từ trong lòng bàn tay tản mát ra, len lỏi qua lớp hàn băng cứng rắn, chui vào trong đầu của Băng Linh Huyễn Điểu.
Hống hống hống hống hống…
Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu lên, không ngừng hướng tới không trung rít gào, tròng mắt màu ngọc bích nhanh chóng bị hắc khí nồng nặc bao phủ,sau đó hắc sắc tinh quang chớp lóe rồi cấp tốc lui lại.
Băng Linh Huyễn Điểu tròng mắt vốn có màu ngọc bích trong suốt nay đã một màu xanh.
Tay chậm rãi từ trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu dời đi, lòng bàn tay chậm rãi mở ra, phần lớn da thịt đã bị hàn khí tổn thương, mà trên vết thương máu chảy đầm đìa đó một khối hắc ngọc tĩnh lặng nằm. Thiên Khuynh vừa ăn bắp ngô với tác giả vừa thấy vậy liền nhướng mày. Vạn Thú Vô Cương xuất hiện rồi......(ta lại xuất hiện)
Sau khi thuần phục Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt trở lại, thấy ai đó đang ăn bắp ngô cùng ai đó thì chảy ba vạch hắc tuyến, hỏi. - Đây là ai?. -Hả, sư phụ ta. Mị Dạ Sư gật đầu như chào hỏi, liếc Băng Linh Huyễn Điểu một cách đầy thâm ý sau đó nói với Thiên Khuynh. - Lần sau ta sẽ tới thăm con, ta đi. Sau đó biến mất. Lúc này, Băng Linh Huyễn Điểu triệt để ngu, WHAT THE HELL??? Đó là đồ đệ của nữ hoa nương nương. Mị Cốt Đại Nhân sao. Trời ơi, còn thiên đạo nữa không đây, sao gặp toàn ôn thần không vậy trời. (Thiên: *tiếp tục chỉ chỉ tác giả* nó đó!)
Mị Thiên Khuynh vác khuôn mặt đen như đít nồi, đi khỏi, tiếng nói mị hoặc nhiễm chút buồn bực. - Ta đi, lần sau gặp. Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày nghi hoặc, nàng ấy bị gì vậy?
---Come Back---
- Khuynh nhi, ta đến thăm con. Mị Dạ Sư bất ngờ xuất hiện. - Sư phụ!. Thiên Khuynh bất ngờ, hành lễ. - ở đây quen không?. Dạ Sư hỏi nàng. Thiên Khuynh bĩu môi trả lời. - sư phụ, ngài có thể rước con về không, con ở đây không quen. - Ta không thể giúp con được, con tự đột phá mà thoát ra đi, bây giờ thì coi phim đi........
--- End---
Thiên Khuynh bây giờ đã biến trở lại thành con mèo, nàng rất bực, vì bực nên nàng đã mất đi cảnh giác. Một cái bao trùm vào nàng, vì bảo được tẩm thuốc mê nên nàng liền ngất đi. Vũ Văn Địch vấc cái bao hướng về phủ.
XIN LỖI CÁC NÀNG. THÀNH THẬT XIN LỖI CÁC NÀNG. TẠI HÔM QUA SẮP VIẾT XONG THÌ RỚT MẠNG LUÔN. OK. CẢM ƠN CÁC NÀNG ĐÃ ỦNG HỘ TA. SẮP TỚI TA SẮP ĐI HỌC RỒI CHO NÊN KHI NÀO RẢNH MỚI CÓ THỜI GIAN VIẾT CHƯƠNG CHO CÁC NÀNG. THƯƠNG LẮM !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro