Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chỉ còn là quá khứ

- Shikamaru, con có thể đánh với ta một ván cờ không?

Chả ai biết Shikamaru đã ngồi ở đó được bao lâu chỉ thấy khi Shikaku gọi thì anh đã sắp trở thành cục đá.

......

- Ta nghe nói nhiệm vụ lần này con hoàn thành rất tốt!

- Không hẳn là vậy!

Một ván cờ vô hồn, tay vẫn hoạt động nhưng tâm trí của Shikamaru thì đang ở nơi nào đó.

- Trong một bàn cờ thứ chúng ta cần bảo vệ là vua. Không có vua thì ván cờ kết thúc, ta nghĩ chắc con không muốn kết thúc sớm đâu...

- Rốt cuộc tại sao thứ chủ chốt lại là vua...

Shikamaru dừng lại giữa chừng khi quân cờ sắp chạm xuống.

- Chỉ vì một quân vua yếu kém lại hy sinh nhiều quân khác...

- ..... Hy sinh để đổi lại một kết quả tốt hơn, nếu con người ta chỉ muốn lấy mà không muốn bỏ thì sẽ không bao giờ có kết cục tốt.

- Kết cục tốt? Có sao?

Shikamaru bóp chặt quân cờ trên tay. Anh lại nhớ đến những lời nói của Naruto vừa nãy...

........

. .......

____________

- Trở về? Shikamaru cậu quên là Uzumaki Naruto đã chết hay sao?

Cậu cười lớn, quay mặt nhìn người bạn cũ.

- Trên thế giới này đã không còn có một Naruto ngu ngốc thuộc làng Lá hay một cái vỏ chứa đựng cửu vĩ. Mà chỉ còn tôi, em trai của thiên đạo Pain, hắc ám Chikyuu của tổ chức Akatsuki mà thôi!

Shikamaru im lặng. Anh thừa nhận mình đã quá ít kỉ, ngôi làng này đối với Naruto chỉ toàn đau thương... Nếu là anh thì anh cũng sẽ chọn căm ghét nơi này.

- Naruto... À không phải gọi cậu là Chikyuu. Chúng ta đã từng là bạn bè đúng không?

- Đã từng nhưng không bao giờ có thể trở lại nữa đâu!

Cả hai im lặng một lúc lâu, Shikamaru cảm thấy như mình đang bị rơi vào một thế cờ bí.

- Shikamaru, nói thật nếu cậu không phải người của tộc Nara thì có lẽ bây giờ cậu cũng chả khác gì tôi đâu!

- Ý cậu là...

- Chuyện tôi bị trục xuất khỏi làng trong khi đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đến mức chỉ còn nữa cái mạng nhưng các người vẫn bình yên trong làng. Đến giờ cậu còn không hiểu?

- ... Tôi từng suy nghĩ rất nhiều khả năng nhưng cái có vẻ hợp lý nhất chính là họ lo sợ sức mạnh của cậu! Nhưng trong làng vẫn còn những người mạnh không khác cậu khiến tôi phải suy nghĩ lại...

- Người quá mạnh hay quá thông minh đều khiến họ lo sợ. Cậu, Neji, Lee.... Bất kì đứa trẻ nào trong làng đều có gia đình đảm bảo sự an toàn... Kể cả tên Sasuke!

Shikamaru im lặng, anh nhìn thấy rõ sự cô đơn chứa trong lời nói đó.

- Chỉ riêng một mình tôi là không! Mang trong người sức mạnh kẻ khác thèm thuồng... Và hơn hết tôi có đầy đủ lý do căm hận làng này hơn bất kỳ một ai. Họ lo sợ nếu tôi còn ở trong làng thì không sớm cũng muộn họ sẽ chết!

- Sống trong hận thù cậu vui vẻ sao?

- Cậu nghĩ xem? Dù tôi sống trong hận thù nhưng ở nơi tôi sống họ không coi tôi là quái vật. Họ chỉ coi tôi là tôi chứ không phải bất cứ thứ gì khác!

Những tán cây xào xạc, không khí âm u. Shikamaru nhìn lấy cậu thật kĩ...

- Cậu là Naruto hay Chikyuu thì vẫn mãi sẽ là một thành viên của làng Lá! Vì làng cũng vì chính cậu, hãy tha thứ cho quá khứ...

- Cậu coi tôi là thánh nhân sao Shikamaru? Các người bắt tôi hy sinh vì làng. Cuối cùng tôi được cái gì? Cha mẹ tôi đã mất để bảo vệ cái làng quái quỷ này, tiên nhân háo sắc gần như bán mạng để tìm tình báo, tôi thì bị xem là quái vật! Các người muốn chúng tôi hy sinh vì làng, vậy cái làng này đã cho tôi được gì?

- Cha mẹ cậu...

Shikamaru như nghĩ ra gì đó giật mình nhìn về phía các tượng đá Hokage.

- Đúng! Cha, mẹ tôi chính là Namikage Minato và Uzumaki Kushina cũng chính là vợ chồng Hokage đệ tứ đã khuất! Haha... Hhaha... Cha, mẹ làm anh hùng... Con làm quái vật... Haha... Đúng là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng biết...

Tiếng cười khát loạn, trong đêm khuya Shikamaru như bị chôn chặt lấy ở nơi đang đứng. Anh không thể ngờ lại có quá nhiều ủy khuất bất ngờ đến vậy.

Cho đến khi Naruto đã rời đi, anh cũng đã về đến nhà nhưng cảm xúc vẫn vô cùng hỗn loạn...

_______________________

Quân cờ trên tay Shikamaru bất giác bị anh nắm chặt đến mức vỡ vụn. Shikaku nhìn con trai mình một lúc thật lâu, rồi đứng dậy ra ngoài...

- Nếu kể cả con tốt cũng không biết ý nghĩa của nó là gì thì có lẽ bàn cờ đó đã thua ngay từ đầu. Nhưng mà đừng quên khi tốt qua thông chỉ có lên chứ không có xuống... Ta hy vọng rằng các con sẽ hiểu được...

Trước khi hoàn toàn đi mất thì Shikaku nói vọng lại với người con. Ông đã nhận ra thứ gì đó, khi bước ra ngoài ông nhìn về hướng những tượng đá Hokage.

- Minato, tôi không nghĩ là mọi chuyện lại xảy ra như vậy... Nếu cậu còn sống thì may biết mấy...

....

....

....

- Làng là gì...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro