Một ngày bình yên
Đúng như đã dự đoán ngày hôm sau Kakashi đã tỉnh lại. Anh nghệch mặt, nhìn ra cửa một lúc lâu vẫn chả thấy ai đến gọi mình. Cảm giác bị tổn thương sâu sắc...
Cùng lúc đó ngoài rừng, Naruto đang quan sát Sasuke và Sakura đối luyện thể thuật. Như cậu đã nói, cậu chính là một người mà thể thuật thì kém còn nhẫn thuật thì ít chỉ riêng có ảo thuật là trình độ thượng thừa. Cậu không có ý định để cái tổ đội này thành một bản sau của chính mình nên quyết tâm rèn luyện cho bọn họ những cái cậu không có hứng.
- Sasuke thua!
Naruto sau khi nhìn xong cũng đã rút ra được thứ thích hợp dành cho họ. Sasuke thể thuật cũng không tệ nhưng so với Sakura vẫn yếu hơn, ngược lại nếu so về nhẫn thuật thì Sasuke chiếm ưu thế.
- Sasuke, Sharingan hiện tại có thể sao chép nhẫn thuật rồi đúng chứ?
- Có thể!
- Được rồi, hai người đi vào sâu trong rừng một chút!
Naruto chỉ vào Sasuke và ảnh phân thân mình vừa tạo. Chỉ có điều cái phân thân này chính là...
- Dattebayo, tại sao tôi lại tập luyện với cái tên này!
Sasuke bỗng dựt mí mắt, hình như cái phân thân này nhìn quen lắm... Nhất là cái câu vô nghĩa kia.
- Đừng nhiều lời nữa, lần sau sẽ cho cậu làm việc lớn hơn!
Naruto cũng bất giác xoa trán, trong các phân thân của cậu không có cái nào cùng tính cách với nhau.
- Sasuke nếu thấy phiền quá cứ việc bỏ ngoài tai những lời cậu ta nói.
Naruto vỗ vai Sasuke, bọn họ đi sâu vào khu rừng để luyện tập.
- Còn cậu thì đi chung với cậu ấy, hai người thì tôi yên tâm hơn bên kia nhiều. Nhưng mà cũng nên tìm chỗ cách xa vào tập luyện.
- Tại sao những chuyện phiền phức luôn tìm đến tôi.
- Nếu cậu là chủ thể rồi hãy ý kiến.
Naruto mỉm cười với cái phân thân đang nằm bẹp dưới đất.
- Thật là... Sakura chúng ta đi thôi!
Cuối cùng cũng đi hết, Naruto ngồi dưới gốc cây quan sát trời đất.
"Ngươi còn có thể lười biếng đến mức nào nữa".
"Đây gọi là hưởng thụ đấy cáo già, có ngươi ta còn lo gì nữa".
"Ngươi cứ như vậy đi, nếu một ngày ta mà đi bụi thì ngươi đừng mong sống sót".
"Trước khi đi nhớ trả tiền nhà mười mấy năm nay nhá!"
Kurama bắt đầu lựa chọn giả điếc, thật ra nói là vậy nhưng Naruto cũng không tệ như lời nó đồn. Thể thuật không thuộc hạng ưu việt thôi chứ đánh nhau cũng không sợ bị đấm, nhẫn thuật ít là vì toàn dùng cấm thuật. Nếu có người nào giết được Naruto thì ít nhất vận may phải cao hơn trình độ. Ngoài ra Naruto là tộc nhân Uzumaki nên nó cũng từng chỉ dạy cho cậu thuật phong ấn, kết giới. Còn nghề tay trái thì là trị thương cũng không đến nỗi nào, ít nhất tiền kiếm cũng bộn.
Kurama thầm tính toán, nếu sao này có sống ẩn dật cũng phải kéo Naruto sống chung.
"Cáo già, ngươi nên suy nghĩ có tình người chút đi, ta biết ngươi đang nghĩ gì đó!"
Kurama khịt mũi không thèm suy nghĩ nữa, Naruto nghe thấy cũng chỉ biết lắc đầu. Nuôi nó cho mập tối ngày toàn suy nghĩ gì không.
- Sao chỉ có em, Sasuke và Sakura đâu?
- Bọn họ đang đi luyện tập và yêu cầu không nên làm phiền.
Kakashi bước đi khập khiễng ngồi xuống cạnh Naruto. Anh sau khi nằm đủ lâu quyết định đi tìm học trò của mình nhưng lại chả tìm được ai hết. Thật may mắn, Naruto vẫn không thu chakra nên có thể tìm kiếm được.
- Zabuza vẫn chưa chết!
- Chúng tôi đều đã biết, bọn họ đang tập luyện để trận chiến tiếp theo có thể giúp đỡ thầy.
- Ha... Xem thầy đã đánh giá quá thấp năng lực của các em hay đúng hơn là em, Naruto!
- Với cái tình trạng này, thầy đánh không lại tôi đâu nên đừng có cố.
Naruto lười biếng, cậu hiện tại đang không muốn làm gì cả chứ đừng nói đến đánh nhau.
- Em đừng có hiểu lầm thầy nữa, thầy không có ý định muốn đấu với em từ trước đến giờ đều như vậy!
- Lần sau đừng lạm dụng Sharingan nhiều nữa nếu thầy còn muốn tính tới việc lập gia đình. Thầy là một ngoại tộc nên chắc hẳn ít nghe về hậu quả của con mắt đó đem lại nhỉ? Nó không phải chỉ có tốn chakra thôi đâu.
Naruto chuyển sang chủ đề khác, đây là điều mà cậu cũng đã dặn với Sasuke. Còn một người nữa cũng biết nhưng có làm hay không lại là chuyện khác.
- Thầy từng nghe Anbu bàn tán với nhau về một ninja trị thương trong làng, người đó là em đúng chứ?
-....
- Yên tâm, thầy sẽ không nói với bất cứ ai chỉ là thầy tò mò mà thôi!
Kakashi mỉm cười, thật ra tối hôm qua Naruto đã đến trị thương cho anh tất nhiên là anh cảm nhận được. Nếu không hôm nay dù có xuống được giường thì chakra và các khớp xương của anh cũng chẳng được thoải mái. Những việc đó làm anh nhớ đến lời của Yamato từng nói về một ninja trị thương bí mật mà thành viên Anbu thường tìm đến khi bị thương.
"Cậu ta suốt ngày sống với cái đạo lý không thể nào hiểu nổi nhưng mà cậu ta là một người vô cùng có trách nhiệm. Dù có độc mồm hay lười biếng nhưng cậu ta không để bất cứ người mình quen phải chết. Theo lời nói của cậu ta thì chính là nếu ai cũng chết thì tìm kiếm niềm vui của thế giới này bằng cách nào? Còn nếu tất cả còn sống thì cơ hội tìm kiếm sẽ được nhân lên triệt để. Một lý luận mà không thể nói đúng cũng chả thể bảo sai."
- Là Yamato nói đúng chứ? Anh ta lúc nào cũng như vậy, lần sau chắc tôi sẽ tăng tiền thuốc nếu anh ta đến.
Naruto cũng không bác bỏ, cậu hiểu Kakashi. Nếu anh ta đã hứa thì chắc chắn làm được. Bọn họ là một đội và ít nhất cũng sẽ hoạt động chung vài năm cho nên không cần giấu diếm những chi tiết không đáng.
Kakashi cũng chỉ mỉm cười, xoa nhẹ đầu Naruto mặc kệ cậu cố tránh. Ít nhất thằng bé không phải một người suy nghĩ lệch lạc như cái vẻ bề ngoài của nó. Cứ như vậy đi, nếu em ấy có đi lầm thì anh kéo lại. Naruto chính là người mà anh cần dùng cả sinh mạng bảo vệ dù có là chuyện gì....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro