Chương 6: Ted Bundy và Henry Lee Lucas
Edit: An Nhiên
~~~~~~
Chẳng ai nghĩ tới Lâm Quát lại làm động tác cắt cổ đó, huống chi Lâm Quát chỉ là một người mới, trong mắt bọn họ người mới nên cung phụng bọn họ. Khu bình luận trong phòng livestream nghênh đón một đợt bùng nổ:
"Kẻ trước đây làm như vậy cỏ trên mộ cũng đã cao hai mét rồi đó."
"? ? ? Tên streamer này có biết bản thân đang làm gì không?"
"Thì ra là đang tìm đường chết, ngồi đợi cậu ta hẹo."
"Cả đời tui cũng sẽ không ném cho cậu ta một món đạo cụ nào đâu."
"Không phải do S thần tui chắc chắn sẽ không bao giờ vào phòng livestream này, tức giận!"
"Không nhìn ra có năng lực gì, tính tình cũng không nhỏ, thoát khỏi phòng livestream đây, không chịu được loại tính khí này."
Thịnh Văn phản ứng lại từ trong sự sững sờ, anh nhướn mày.
Rất thú vị.
Nếu không phải Thịnh Văn từng xem qua tư liệu của Lâm Quát, thật sự không ngờ rằng một người lạnh lùng lại gai góc như Lâm Quát cũng có một mặt ngốc bạch ngọt như vậy. Lúc này, giao diện livestream bắn ra một bảng nhắc nhở từ hệ thống, che đi mặt Lâm Quát.
*Ngốc bạch ngọt ý chỉ người khá là ngây thơ, đơn thuần và không có nhiều tâm tư tính toán gì đó.
"Bạn đã đạt tới điều kiện thời gian thấp nhất để trở thành quản lý phòng stream, có muốn đăng kí làm quản lý phòng stream không?"
"Có / Không"
Thịnh Văn đang muốn tắt cái bảng nhắc nhở này đi, lòng bàn tay suýt chút là di chuyển đến biểu tượng "×"ở góc trên bên phải bảng lại ngừng lại. Trong thế giới vây thành này ngoại trừ việc quét phó bản kiếm điểm tích lũy ra, còn có rất nhiều đường tắt để có thể kiếm được điểm tích lũy, thí dụ như chức vụ quản lý phòng stream là có thể căn cứ theo độ dài thời gian sẽ đạt được điểm tích lũy tương ứng, nội dung công việc đại khái chính là cấm người xem tiết lộ manh mối về phó bản trong khu bình luận, thêm vào việc giám sát xem streamer có sỉ nhục Chủ Thần hệ thống hay không là được.
Ban nãy cái bình luận "Không có cửa sinh tử"của anh trong khu bình luận thực ra đã tính là vi phạm, chỉ là vì phòng livestream không có quản lý lúc này mới phát ra nhắc nhở.
Tất nhiên, cũng không phải mỗi người trong phòng livestream đều đạt tới độ dài thời gian quy định là có thể trở thành quản lý phòng stream, có thể trở thành quản lý phòng stream cũng cần phải có kinh nghiệm. Làm người đứng đầu bảng điểm, Thịnh Văn còn chướng mắt chút điểm tích lũy từ việc quản lý phòng stream này, chẳng qua anh lại coi trọng thứ khác.
Trở thành quản lý phòng stream, có thể có được "Tần số vây", "Tin vây"của streamer, tương tự như số Wechat trong thế giới hiện thực.
Thịnh Văn đã ngây người ở trong thế giới vây thành quá lâu rồi, không dễ gì mới cảm thấy có thứ thú vị liền không do dự nhiều, nhấn vào "Có".
Còn trong phó bản, Lâm Quát không hề lo lắng mà nhìn những thứ được gọi là bình luận nguyền rủa trong khu bình luận, lúc cậu đang muốn ném điện thoại vào trong túi, điện thoại rung lên một chút thông báo "S"xin thành quản lý phòng stream của cậu.
Lâm Quát nhíu nhíu mày.
Mọi người đã xin khán giả giúp đỡ đến mấy đợt, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lúc này đều đã nghĩ đến cái chết. Trước đây Lý Nhất Nam cũng không ôm kỳ vọng lớn lao gì, nhưng trong mắt của cô, Lâm Quát mới là người mạnh có thể cứu mạng cô, với lại ngoài ra còn có giác quan thứ sáu của phụ nữ, trực giác của Lý Nhất Nam nói rằng Lâm Quát sẽ không hề kém hơn so với "S thần"trong miệng Lương Tư Hoành.
Động tác cắt cổ hồi nãy của Lâm Quát, Lý Nhất Nam cũng nhìn thấy, cô có chút lo lắng cho Lâm Quát: "Anh đại... Tiếp theo nên làm gì đây?"
Lâm Quát đang nghiên cứu làm sao để từ chối yêu cầu từ S, nhưng mà giao diện livestream của vây thành vốn không có lựa chọn từ chối. Thậm chí, giao diện livestream của bọn họ cực kỳ ngắn gọn, ngoại trừ có thể nhìn thấy khu bình luận ra, dường như không còn chức năng nào khác.
Nghe thấy câu này của Lý Nhất Nam, Lâm Quát ngước mắt lên nhìn cô. Bản thân Lâm Quát cũng có một cô em gái, cho nên lúc Lý Nhất Nam bị tên mặt sẹo ức hiếp cậu mới không nhìn nổi, với lại sau khi cậu đã kiểm tra nhân tính xong, cảm thấy có lẽ Lý Nhất Nam có thể tin tưởng.
Nhìn thấy vẻ mặt Lý Nhất Nam tràn đầy lo lắng, Lâm Quát để điện thoại di dộng xuống, ánh mắt của cậu từ trên người Lý Nhất Nam nhảy đến trên người Lương Tư Hoành, mở miệng hỏi: "Ông đã từng xem "Nhà xác " chưa?"
Lương Tư Hoành gật nhẹ, dường như tất cả mọi người bước vào vây thành đều đã từng xem phó bản "Nhà xác " của S thần. Video về phó bản này đến nay vẫn được giữ lại trong livestream của vây thành, chỉ cần tốn 100 điểm tích lũy là có thể nhìn thấy trọn vẹn.
Lâm Quát hỏi: "Ngày đầu tiên anh ta đi tìm quỷ, vì sao không có hành động gì?"
Lương Tư Hoành cười khổ nói: "Cậu cho rằng nó dễ như thế ư? Trước sức mạnh của chủng loại linh dị ở đây, chúng ta chính là thịt cá còn quỷ lại là dao thớt."
Sắc mặt của mọi người không tốt.
Lâm Quát lại nói: "Nếu là như vậy, tỉ lệ sống sót không thể nào đạt tới 70%."
Tên mặt sẹo hùng hùng hổ hổ nói xen vào: "Không, không phải. Giờ mày đi xoắn xuýt chuyện này thì có ý nghĩa gì? Không phải mày rất giỏi ư? Lúc phân tích cánh cửa sinh tử cũng ra hình ra vẻ lắm mà, bây giờ lo nghĩ cách làm sao vượt qua cái phó bản này đi!"
Lâm Quát liếc cảnh cáo tên mặt sẹo một cái, chờ tên mặt sẹo hậm hực câm miệng rồi mới tiếp tục nhìn chăm chú Lương Tư Hoành. Thực ra mặt mày Lâm Quát cũng không sắc bén mấy, chỉ là giả bộ xa cách một thời gian dài mới khiến ánh mắt có vẻ lạnh lùng, dưới ánh mắt như vậy, Lương Tư Hoành đột nhiên hiểu ra vì sao trước đó Lâm Quát lại dùng ánh mắt "Hèn chi ông gà như thế"để nhìn bản thân.
Ông ta hiểu rằng trong lời nói của Lâm Quát có hàm ý, nhưng cũng không đoán hết được Lâm Quát thật sự đang muốn nói đến điều gì.
Lương Tư Hoành chấp nhận số phận nói: "Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi."
Lâm Quát dời tầm mắt đi, mím môi đồng thời gõ gõ ngón tay trên bàn ăn: "Sát nhân hàng loạt khét tiếng Ted • Bundy. . ."
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung hết trên người Lâm Quát, không rõ hiện tại cậu nhắc đến Ted gì gì đó có nghĩa gì.
Lâm Quát đè sự bực bội xuống đáy lòng nói: "Ted • Bundy, cách thức giết người chủ yếu của hắn có hai loại, một là đột nhập vào nhà ra tay, hai là lừa người bị hại lên trên xe của mình."
Nói đến đây, vẻ mặt mọi người lại càng mê mang hơn. Chỉ có Lương Tư Hoành dần dần hưng phấn lên, ông ta hiểu được ý Lâm Quát là gì, thế là nói thêm: "Muốn tránh khỏi việc bị hại, đối với cách thức giết người thứ nhất của Ted • Bundy có thể gia cố thêm cửa sổ trong nhà không cho người lạ mở cửa, đối với loại cách thức giết người thứ hai có thể không đi lên xe của người khác."
Lâm Quát từ chối cho ý kiến, vừa tiếp tục nói: "Cũng có một loại sát nhân cuồng sát giết người bừa bãi, tựa như vua giết người đầu tiên — Henry • Lee • Lucas. Hắn không có cách thức giết người đặc biệt, thậm chí không có địa điểm gây án đặc biệt, hắn gây án trải rộng toàn bộ các bang của Mỹ, Châu Âu và Nhật Bản đều có bóng dáng của hắn."
Đối mặt với kiểu giết người ngẫu nhiên này, trước sau gì cũng không có cách nào tự bảo vệ bản thân, dù ai cũng không có cách nào đảm bảo rằng người trước mặt mình chính là người tốt, nói không chừng khi bạn và hắn đi sượt qua nhau, hắn đã nhớ kỹ gương mặt của bạn, trong lòng hắn cũng đã chọn bạn chính là mục tiêu kế tiếp của hắn.
Lương Tư Hoành kích động nói: "Quỷ của "Nhà xác" có giới hạn điều kiện giết người! S thần tốn mất hai ngày trời mới xác định được điều kiện quỷ giết người, cho nên sau đó cũng không có ai tử vong nữa."
Ông ta vội vàng hỏi Lâm Quát: "Ý của cậu là như vậy đúng không?"
Nói đến mức này, dù đầu óc mọi người không linh động tới đâu cũng đã hiểu ý Lâm Quát muốn nói là gì.
Lâm Quát gật nhẹ một cái: "Kẻ xâm nhập có thể xác định là quỷ tà, mặc kệ nó đang xen lẫn giữa chúng ta hay là một tồn tại đơn độc, chủ yếu phải xác định nó là Ted • Bundy hay là Henry • Lee • Lucas."
Là sát nhân có điều kiện hạn chế hay là giết người bừa bãi, điều này rất quan trọng.
Lương Tư Hoành do dự ngay lập tức, nói ra suy nghĩ dưới đáy lòng: "Nhưng có phải đang xen lẫn trong chúng ta hay không, tôi nghĩ điểm này cũng rất quan trọng."
Lâm Quát ngắt lời: "Nhìn ngoài cửa sổ."
Mọi người nghe lời làm theo, chỉ nhìn một chút, màu máu trên mặt tất cả mọi người nháy mắt liền rút đi, ngay cả huyết dịch cũng đọng lại.
Không biết từ khi nào, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối. Trong phó bản này, ban ngày ít đến đáng thương, thậm chí bọn họ còn chưa được ăn trưa hay ăn tối. Mà người đã từng xem phim kinh dị đều biết, quỷ toàn ra tay gây án vào ban đêm.
Như vậy xem ra, Lâm Quát nói không sai, cần phải làm rõ quỷ có đang xen lẫn giữa bọn họ không, và còn biết rõ con quỷ này tên là gì càng quan trọng hơn.
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ khiến ánh sáng trong phòng ăn ảm đạm đi không ít, răng Vương Miểu cũng run rẩy: "Vậy cuối cùng nó có phải dạng giết người ngẫu nhiên không, nếu không phải, vậy điều kiện giết người của nó là gì!"
Tên mặt sẹo cũng quên mất mẫu thuân với Vương Miểu, phụ họa theo: "Đúng đúng đúng!"
Tất cả mọi người nhìn Lâm Quát, trong mắt tràn đầy chờ mong, giống như cậu chính là Bồ Tát sống có thể phổ độ chúng sinh, mạng sống của bọn họ đều trông cậy vào cậu.
Nhưng Lâm Quát lại không có tự giác làm Bồ Tát, cậu lắc đầu: "Không còn kịp rồi."
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề mà chậm chạp, Lâm Quát phân biệt ra được đây là tiếng chân thuộc về quản gia. Bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian, mà thời gian phó bản cho bọn họ vốn cũng không nhiều, bọn họ lại hoang phí thời gian quý giá để cầu xin người xem phòng livestream trợ giúp, còn manh mối trong tay bọn họ chỉ có sáu cái lòng đỏ trứng trên bàn ăn.
Lâm Quát vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp thất vọng thì quản gia đã bước tới phòng ăn.
Sau khi nhìn thấy mọi người, bắp thịt trên mặt quản gia lại bắt đầu không thể khống chế mà run rẩy cả lên. Hành lang u ám và ánh sáng từ phòng ăn vẽ ra một đường ranh giới sáng tối rõ ràng trên người hắn, càng lộ rõ toàn bộ sự quái dị khác thường của hắn, vẻ u ám nơi đáy mắt cũng càng thêm rõ ràng.
"Trời đã tối rồi. . . Tôi. . . Tôi mang các vị lên lầu hai nghỉ ngơi."
Ngay cả khi nói những lời này, quản gia cũng nói một cách sứt mẻ lắp ba lắp bắp.
Lâm Quát luôn luôn quan sát vị quản gia này, chẳng biết tại sao, cậu vẫn luôn cảm thấy vị quản gia này đang sợ hãi.
Thoáng chốc trong phòng ăn tĩnh mịch im ắng, mọi người đưa mắt nhìn nhau lại không làm ra hành động gì. Quản gia chờ đến nỗi có hơi phiền: "Nếu mấy người không muốn nghỉ ngơi thì tôi mặc kệ mấy người."
Nói rồi, quản gia quay người muốn rời đi.
Lần này không còn cách nào khác, mặc dù không biết lên lầu hai nghỉ ngơi sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng toàn bộ đèn phòng ăn đã tắt hết, triệt để dung nhập vào màn đêm, xem ra bây giờ phòng ăn này cũng không an toàn mấy.
Lâm Quát đứng dậy, trước khi đuổi theo quản gia thì liếc Lý Nhất Nam một cái.
Lý Nhất Nam hiểu ý vội vàng đứng dậy.
Hai người bọn họ khẽ động, lúc này mọi người mới nhao nhao đứng dậy.
Tiếng bước chân rối loạn ồn ào quanh quẩn trên hành lang, vị quản gia này tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, cho nên mọi người không dám đi quá gần hắn. Chỉ có Lâm Quát nhắm mắt theo đuôi, đi theo quản gia, im lặng không lên tiếng đánh giá bóng lưng quản gia và bước chân của hắn.
Cầu thang nối tới lầu hai ở trong cái phòng khách kia.
Bố cục ở lầu hai của biệt thự tựa như lầu một, một cái hành lang sâu không thấy đáy, hai bên hành lang là những cánh cửa đóng chặt, trên cửa cũng đều là hoa văn chạm khắc từ gỗ đào.
Quản gia đến lầu hai thì không tiếp tục đi vào trong nữa, chỉ nói: "Ban đêm không nên tùy tiện đi ra ngoài, các vị mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền rời khỏi lầu hai giống như chạy trốn.
Lần này Lâm Quát càng chắc chắn vị quản gia này đang sợ hãi, cậu ở đây tự hỏi vì sao quản gia lại sợ hãi, những người bên cạnh lại đang khủng hoảng vì nỗi sợ hãi đang lan truyền như bệnh dịch này.
Giữa nỗi sợ hãi như sắp chết này, có một âm thanh quỷ dị truyền đến.
Cộc cộc cộc cộc cộc cộc.
Cộc cộc cộc cộc cộc cộc.
Tên mặt sẹo có hơi sụp đổ mà quát: "Mẹ nó, đừng có chạy loạn."
Lý Nhất Nam nhắm mắt lại không dám lên tiếng, lúc này bảy người bọn họ đều đứng ở trên lối đi nhỏ của hành lang, ngoại trừ Lâm Quát những người còn lại đang hoang mang lo sợ, hai chân vô lực, cũng không ai dám chạy lung tung tán loạn.
Tiếng bước chân này không phải do bọn họ phát ra.
Lương Tư Hoành ổn định tinh thần nói: "Lầu hai cũng đều là phòng ngủ, mọi người tùy tiện chọn một phòng đi. Có điều tôi đề nghị, tốt nhất là tạo nhóm hai người, như vậy cũng tốt có thể hỗ trợ lẫn nhau, tỉ lệ sống sót cũng sẽ cao hơn một chút. Chúng ta có bảy người, dư ra một người thì sẽ vào nhóm của hai người khác, mọi người thấy có được không?"
Về việc phân phối, Lâm Quát không có kinh nghiệm như Lương Tư Hoành, cho nên cũng không có dị nghị gì với đề nghị của Lương Tư Hoành.
Hành lang lầu hai chìm trong bóng tối lộ ra vẻ kinh hoàng, thêm tiếng bước chân quỷ dị nữa, Lương Tư Hoành cũng không muốn tiếp tục chờ lâu trên hành lang nữa, lên tiếng thúc giục: "Lúc này thì đừng có lo lắng chia ra nam nữ làm gì, tốt nhất nên tách hai cô gái ra, dù sao trên sinh lý đàn ông mạnh hơn phụ nữ. Tất nhiên, nếu mấy người để bụng, cứ coi như tôi chưa nói."
Lý Nhất Nam đương nhiên là muốn ở chung với Lâm Quát, Lâm Quát đối với chuyện này cũng không có ý kiến.
Một nữ sinh khác cũng muốn ở chung với Lâm Quát, nhưng suy xét đến mối quan hệ mà Lâm Quát và Lý Nhất Nam biểu hiện ra, sợ ở lúc mấu chốt Lâm Quát sẽ không bảo vệ được mình nên lựa chọn vào nhóm của Lương Tư Hoành và tên mặt sẹo.
Vương Miểu thì chung nhóm với một học sinh nam khác.
Phân chia đội ngũ xong mọi người đều đi vào phòng ngủ, trước lúc này Lương Tư Hoành nói: "Nếu tối nay có ai gặp bất hạnh bất ngờ, xin tận lực để lại đầu mối, cho dù là giúp đỡ người khác sống."
Yên tĩnh im ắng.
Lời đề nghị của Lương Tư Hoành rất tốt, có thể lưu lại manh mối quan trọng với người sống mà nói là một thông tin rất tốt, nhưng ai có thể bảo đảm trong lúc khẩn cấp quan trọng còn có thể nhớ đến việc để lại manh mối đây?
Lương Tư Hoành thở dài nói: "Nếu tối nay tôi bất hạnh trở thành người bị ra tay đầu tiên, tôi cũng sẽ để lại đầu mối cho mọi người."
"Được."Lâm Quát đồng ý, lúc này mọi người mới dùng khuôn mặt như đưa đám gật đầu nhẹ.
Nói xong, cậu đẩy một cánh cửa ra rồi vào trong, Lý Nhất Nam vội vã theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro