Chương 27
Edit: An Nhiên
~~~~~~~~~~
Thấy Lâm Quát không lên tiếng, Thịnh Văn vừa định nói cái gì đó để bù đắp một chút thì chợt nghe thấy nhóc chủ phòng ho khan một tiếng. Thịnh Văn hơi chột dạ nói: "Xin lỗi, tôi..." Vốn dĩ anh nói những lời này là để giảm bớt căng thẳng cho Lâm Quát, nói xong mới nhớ ra là Lâm Quát không thích người khác lừa cậu.
Lâm Quát nói: "Không có, tôi... tôi không bài xích chuyện này."
Thịnh Văn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lặp lại lời nói tràn đầy hàm ý: "Không bài xích."
Không bài xích = có thể chấp nhận = xu hướng giống nhau = hai bên hướng tới nhau.
Lâm Quát không biết Thịnh Văn đã liên tưởng nhiều như vậy, cậu "Ừ" một tiếng, đồng tính luyến ái cũng không phải là bệnh, huống hồ A Văn cũng không có lừa cậu, là chính cậu hiểu lầm giới tính của người ta.
Thịnh Văn nở nụ cười, chỉ là bây giờ cũng không phải là lúc để nói chuyện phiếm, anh không nỡ nói: "Người xem náo loạn rồi, em tiếp tục phó bản trước đi, chờ phó bản của em kết thúc rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."
"... Anh trực tiếp che phòng phát trực tiếp lại như thế sẽ có ảnh hưởng gì không?" Lâm Quát bỗng nhiên nghĩ tới điều này nên có chút bất an hỏi một câu.
"Không có." Thịnh Văn đáp: "Vì em, cho dù có ảnh hưởng thì cũng đáng mà."
Lâm Quát sửng sốt, mặc dù từ khi sinh ra cho đến nay cậu vẫn luôn độc thân nhưng cậu cũng biết lúc này đối phương đang trêu chọc mình, nhưng mà loại cảm giác bị trêu chọc này cũng không phải là không thể chấp nhận được, ngược lại còn khiến cho cậu mặt đỏ tai hồng, nhịp tim đập nhanh hơn.
"Anh ơi, cố lên." Thịnh Văn nói xong cúi đầu cười: "Bye bye."
"Bye bye..."
Không biết có phải tiếng cười mang theo sức mạnh thần bí gì hay không, khi nó truyền vào trong tai cậu, không chỉ khiến cho màng nhĩ Lâm Quát khẽ run lên mà còn khiến cho vành tai của cậu cũng hơi ửng đỏ.
Cuộc trò chuyện với A Văn kết thúc, Lâm Quát mất tự nhiên xoa xoa lỗ tai rồi bỏ điện thoại di động vào trong túi. Cậu lại nhìn vào cánh cửa chống trộm của ngôi nhà trước mặt, sau khi cha mẹ qua đời trong nhà chỉ còn lại hai anh em bọn họ, khi đó Lâm Quát vẫn chỉ là một đứa bé, so với cậu thì Lâm Chi còn nhỏ hơn, sợ người khác có ý đồ xấu đối với hai anh em bọn họ nên chuyện đầu tiên Lâm Quát làm chính là thay đổi cửa chống trộm trong nhà.
Cửa chống trộm được làm bằng chất liệu nhôm đúc tốt nhất, ngay cả chất làm đầy cũng là bọt rắn polyurethane gốc nước và khóa quan trọng nhất cũng là loại khóa overlord cơ khí có nhiều lưỡi khóa nhất.
Mặc dù hiệu suất của cửa chống trộm sẽ giảm xuống rất nhiều theo thời gian nhưng cũng không đến mức bị đập thành như vậy.
Lâm Quát nghi ngờ, nếu Lâm Chi đấm cậu một cái thì có thể não của cậu sẽ nổ tung và máu thịt sẽ bay khắp nơi. Vì biết bản thân vẫn còn sống để tiếp tục phó bản nên cậu cũng không cần phải đi gặp Lâm Chi lần cuối.
Cậu quay người đi xuống lầu nhưng mà thay vì đi thang máy, Lâm Quát lại bước từng bước xuống cầu thang từ lối đi an toàn.
Sau khi ra khỏi toà nhà, Lâm Quát tạm thời dừng lại. Cậu ngửa đầu nhìn bệ cửa sổ của nhà mình, cửa sổ mở ra có ánh sáng xuyên qua, Lâm Quát mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng Lâm Chi thỉnh thoảng bay qua bay lại. Cô bé có vẻ tức giận và lo lắng bởi vì Lâm Quát đã rời khỏi nhà nhưng không thể làm được gì nên chỉ có thể trút giận bằng cách nhảy lên nhảy xuống.
Trời đã tối, bởi vì Lâm Quát đã đứng bất động rất lâu nên ngọn đèn kích hoạt bằng giọng nói ở trước toà nhà đã tắt. Trong đêm tối, Lâm Quát đứng ở dưới lầu nhìn một lúc lâu, ánh mắt từ từ trở nên sắc bén hơn so với ánh mắt đơn giản và trong sáng lúc đầu.
Lâm Chi cư xử giống như một con thú hung dữ, chỉ số IQ càng ngày càng trở nên thiếu hụt dưới sự hỗ trợ của sức mạnh tuyệt đối. Nghĩ đến đây, suy nghĩ của cậu tạm thời dừng lại. Lâm Quát chậm rãi vươn tay ra, ánh mắt đen nhánh phản chiếu bàn tay của mình, cậu còn nhớ rõ vừa rồi cậu đã dùng bàn tay này để đẩy Trương Sâm ra.
Tuy sức mạnh của cậu cũng không tính là nhỏ nhưng cũng không thể nhẹ nhàng hạ gục một người đàn ông to lớn như Trương Sâm được. Lâm Quát cử động năm ngón tay chậm rãi nhớ lại cảm giác lúc đẩy Trương Sâm ra, Trương Sâm giống như một người giấy có cơ thể thật, một tờ giấy thì có sức mạnh gì chứ?
Lâm Quát nhíu mày, nếu so sánh Trương Sâm và Lâm Chi với nhau thì có thể dễ dàng nhận ra hai người này là một cặp từ trái nghĩa, Lâm Chi đầu óc đơn giản mà tứ chi phát triển, Trương Sâm đầu óc phát triển mà tứ chi lại đơn giản.
Tại sao? Chẳng lẽ Tà Thần còn chia làm ba bảy loại sao? Hay có nghĩa là trong quy tắc khen thưởng ngoại trừ tử vong thì vật phẩm phần thưởng nhất định phải yếu hơn vật phẩm chính một chút?
Hàng lông mi như lông quạ khẽ run lên, Lâm Quát nhanh chóng lật ngược đáp án vừa mới nghĩ ra này. Cậu giống như một người công nhân chuyên nghiệp đang tự tranh cãi với chính mình ở công trường.
Chỉ bằng mắt thường sẽ khó có thể phân biệt được Lâm Chi và Trương Sâm thì ai cao hơn một chút, hơn nữa Lâm Quát kỳ thị Tà Thần và không muốn thừa nhận địa vị của một loài vật như Tà Thần. Hơn nữa đáp án thứ hai lại càng không có khả năng, vì hầu hết thời gian thì lòng dạ luôn đáng sợ hơn bạo lực.
Bỗng nhiên trong đầu cậu nảy ra một ý tưởng tồi tệ nào đó, Lâm Quát có cảm giác như bị đưa lên pháp trường.
Hay nói một cách đơn giản, Lâm Chi và Trương Sâm là bổ sung cho nhau về những điểm mạnh và điểm yếu! Sắc mặt Lâm Quát trầm xuống, cậu nghĩ tới một số bộ phim hoạt hình mà mình đã từng xem và trong đó có một bộ phim hoạt hình tên là "Thất Long Châu", phim hoạt hình chủ yếu kể về bảy viên rồng nằm rải rác xung quanh phía và chỉ cần tập hợp đủ là có thể triệu hồi Thần Long. Mà tình huống hiện tại cũng tương tự như "Thất Long Châu", Lâm Chi và Trương Sâm giống như những mảnh ghép riêng biệt, một khi được ghép thành công lại với nhau là có thể triệu hồi ra...
Tà thần chân chính.
Vẻ mặt Lâm Quát đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng cũng càng ngày càng lo lắng.
Không đúng, cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Lâm Quát cố gắng đè nén những lo lắng bất an trong lòng, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ cảm giác không ổn này rốt cuộc bắt nguồn từ đâu. Cậu cẩn thận chiếu lại những chuyện đã xảy ra sau khi tiến vào phó bản mà không bỏ sót một nhịp nào, phó bản này đã là ngày thứ hai rồi, nếu như là phó bản này của "Kẻ Xâm Nhập" thì nội dung của phó bản đã vượt quá một nửa, vào ngày thứ hai của "Kẻ Xâm Nhập" bọn họ cũng đã sớm thông qua nhiều dấu hiệu và manh mối khác nhau và nhận được đáp án rằng kẻ xâm nhập là chính bản thân mình lẫn ngôi biệt thự có ma.
Nhưng cho đến nay, tất cả các manh mối trong phó bản "Mật Mã Tử Vong" này nhìn giống như là có liên quan đến phó bản nhưng lại không có một cái nào hữu ích. Manh mối một là nói cho cậu biết "Tà Thần có thể bỏ qua quá trình tìm kiếm mật mã tử vong để trực tiếp thí nghiệm mật mã tử vong" hai là nói cho cậu biết 'Tà Thần có thể thông qua việc loại bỏ mật mã tử vong để nhận được phần thưởng mà phần thưởng lại là một con quái vật khác. Cuối cùng nó lại nói cho cậu biết 'Lâm Chi và Trương Sâm cũng không được tính là Tà thần chân chính nhưng một khi để cho bọn chúng kết hợp thành công thì vậy Tà thần chân chính sẽ được triệu hồi.
Không có một chút tác dụng gì cả, thậm chí còn vô dụng hơn cả máy chụp ảnh hiện hình.
Nghĩ đến đây Lâm Quát im lặng rút lại nửa câu sau, máy chụp ảnh hiện hình tuy rằng vô dụng nhưng là do A Văn tặng cho cậu, hơn nữa đạo cụ nhỏ này cũng có tác dụng của nó, ít nhất lúc đó cũng đã xác minh được suy đoán rằng tro cốt trong lư hương sẽ khiến hai bên hiện hình.
Xin lỗi, Lâm Quát thầm xin lỗi A Văn. Có lẽ là do bị phân tâm nên cảm giác lo lắng của Lâm Quát đã giảm đi rất nhiều.
Không bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, đầu óc Lâm Quát ngay lập tức trở nên sáng suốt.
Cậu lại đẩy mốc thời gian về phía trước, đến thời điểm lúc bản thân bước vào không gian hạn chế.
Không gian hạn chế không có gì tốt đáng để nhớ mà chỉ có hai điểm quan trọng, một là đạt được quy tắc phó bản hai là viết ra mật mã tử vong của mình.
"Quy tắc phó bản..." Lâm Quát cau mày lẩm bẩm một câu.
Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Quát nhớ lại quy tắc phó bản, quy tắc là: Viết ra và giấu kĩ tử vong mật mã của bạn, nếu để Tà Thần tìm được mật mã tử vong của bạn thì bạn sẽ chết theo phương thức trên mật mã tử vong.
Cũng giống như quy tắc phó bản đầu tiên, Lâm Quát lại cảm thấy có gì đó bất ổn. Nhưng mà cảm giác bất ổn lúc này có chút khác biệt với cảm giác bất ổn lúc đó, có thể là hiện tại Lâm Quát đã nắm bắt được manh mối hoặc cũng có thể là tâm trạng khác biệt. Cậu đọc đi đọc lại các quy tắc của phó bản, các quy tắc của phó bản nhìn như được viết rất rõ ràng nhưng không ngờ rằng lại ẩn giấu nhiều cạm bẫy như vậy.
Lâm Quát đột nhiên dừng lại, cậu bắt được một từ khoá - ẩn giấu.
Ngay sau đó trong đầu nảy ra một ý tưởng, mặc dù ý tưởng này không rõ ràng giống như là ngắm hoa trong sương mù nhưng nó cũng không mang đến một cảm giác tồi tệ cho Lâm Quát.
Lâm Quát nhanh chóng rời khỏi tầng trệt, cậu đi tới bãi cỏ, nơi cậu đã ở lại rất lâu trong đêm đầu tiên. Lúc này chính là lúc thời gian tản bộ sắp kết thúc, bọn trẻ con đang chơi đùa trên bãi cỏ được người lớn gọi về, bọn chúng bỏ lại cây gậy gỗ đang chơi, điều này ngược lại làm cho Lâm Quát nhặt được một lỗ hổng.
Cậu cầm cây gậy gỗ này, trên gậy gỗ còn hơi ấm trong lòng bàn tay của đứa trẻ.
Lâm Quát tìm một nơi có nhiều đất trên bãi cỏ, sau đó chuẩn bị liệt kê các vấn đề và điểm mấu chốt giống như tối qua ra.
Gậy gỗ nhanh chóng đào đất, cát nâu bắn lên làm bẩn quần áo nhưng Lâm Quát cũng không hề quan tâm.
Vóc dáng cậu cao nên dứt khoát ngồi xổm xuống.
Khi người lớn đưa đứa trẻ về nhà đã đi qua phía sau anh, người lớn mắng đứa trẻ: "Làm bẩn cả người như vậy, làm gì có đứa trẻ nhà nào giống như con chứ."
Đứa trẻ chỉ vào Lâm Quát: "Anh trai này cũng bẩn mà."
Người lớn xấu hổ ho khan một tiếng nhìn về phía Lâm Quát, sau khi nhìn rõ Lâm Quát đang làm gì, bày ra giọng điệu giáo dục: "Anh trai đang luyện chữ, con xem chữ của anh trai đẹp biết bao."
Lâm Quát ngó lơ chuyện này, tập trung vào chuyện của mình. Cậu nhanh chóng viết xuống chữ Hán mà trong lòng đang muốn viết ra:
Tà thần có thể bỏ qua quá trình tìm kiếm mật mã tử vong, trực tiếp thử nghiệm mật mã tử vong.
Tà thần có thể nhận được phần thưởng bằng cách loại bỏ mật mã tử vong và phần thưởng là một con quái vật khác.
Một khi để bọn chúng ghép lại hoàn chỉnh thì sẽ triệu hồi được Tà thần chân chính.
Trọng tâm của cậu hôm nay không phải là tự hỏi tự đáp mà chứng minh cái gì, Lâm Quát lại viết từ khoá "Ẩn giấu" ở bên cạnh ba hàng chữ. Trọng tâm của ngày hôm nay là nghiên cứu những kết luận này và sau đó đưa ra những suy đoán táo bạo xung quanh từ 'ẩn giấu'.
'Tà Thần có thể bỏ qua quá trình tìm kiếm mật mã tử vong, trực tiếp thí nghiệm mật mã tử vong, Lâm Quát nhìn dòng chữ này mím môi tự hỏi dòng chữ này sẽ ẩn giấu điều gì, nhưng cậu suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra nên tổng kết hay trả lời cái gì. Cậu chưa bao giờ tự làm khó bản thân, nếu như nghĩ không ra thì cứ hạ thấp độ khó cho mình, cậu thêm một từ khoá mới cho bản thân - xem nhẹ.
"Xem nhẹ" và "ẩn giấu" có ý nghĩa tương tự ở một số khía cạnh.
Sau khi viết ra hai chữ "phớt lờ", suy nghĩ của Lâm Quát trở nên thông suốt hơn. Vậy thì những vấn đề mà cậu có thể đã xem nhẹ ở trong phần kết luận mà cậu đã liệt kê trên mặt đất là——
1: Có thể ngăn cản Tà thần trực tiếp thử nghiệm mật mã tử vong hay không?
2: Nếu như có thể ngăn cảm, vậy dùng cách gì để ngăn cản?
3: Vật phẩm phần thưởng có thể bị giết chết không?
Sau khi viết ra ba câu hỏi này, Lâm Quát đột nhiên giác ngộ. Từ khi bước vào phó bản, cậu vẫn luôn bị động, suy nghĩ của cậu bị hạn chế nên bây giờ mới muộn màng nhận ra rằng nếu như muốn nắm giữ quyền chủ động không chỉ có thể tìm được tất cả vật phẩm phần thưởng mà còn có thể gửi mật mã tử vong đi.
Sau khi mở mang đầu óc Lâm Quát lặp lại chiêu cũ, chuẩn bị ép bản thân nghĩ ra câu trả lời liên quan đến ba câu hỏi mới được đưa ra sau đó tiến hành sàng lọc và tổng kết ở cuối cùng.
Cậu nhìn vào câu hỏi đầu tiên, sau đó thử viết ra câu trả lời "đang chờ quyết định". Lâm Quát không có ý định về nhà, nhưng ngoại trừ Lâm Chi, thế giới bên ngoài còn có Trương Sâm và một vật phẩm phần thưởng khác, vả lại hôm nay Trương Sâm còn cố ý nói những lời tàn nhẫn khiến cho cậu đau khổ vào lúc mười hai giờ, Lâm Quát chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với bọn họ nhưng kết quả thì chưa biết.
Lâm Quát không rối rắm ở câu hỏi đầu tiên quá lâu, cậu lập tức nhìn vào câu hỏi thứ hai. Bản chất của câu hỏi thứ hai khác với câu hỏi thứ nhất, câu trả lời của nó cần nhiều manh mối hơn để xác minh nên Lâm Quát bỏ qua nó, tập trung vào câu hỏi thứ ba.
"Đương nhiên có thể." Có người nói: "Chỉ cần cậu có biện pháp giết chết vật phẩm phần thưởng."
Lâm Quát cũng nghĩ như vậy.
Đã biết quy tắc vây thành, không thể tấn công NPC nhưng mà quy tắc phó bản lại sử dụng rõ ràng cái tên "Tà thần", đây là câu trả lời mà phó bản đã đưa ra từ lâu nhưng được giấu đi một cách khéo léo. Nếu như có thể giết chết vật phẩm phần thưởng, như vậy cũng có thể ngăn cản Tà Thần trực tiếp thí nghiệm mật mã tử vong, chỉ cần giết chết Tà Thần là tốt rồi.
Cậu bỏ lại gậy gỗ, xoay người bỏ chạy.
Tiểu khu vốn còn có tiếng người giờ này lại vô cùng yên tĩnh, gió thổi cỏ lay đều hiện lên vô cùng rõ ràng. Lâm Quát chân dài, nhanh như chớp đã chạy được vài mét, cậu không quay đầu lại bởi vì đèn đường đã kéo dài bóng người giúp cậu trả lời câu hỏi thứ ba.
Dài đến mức Lâm Quát cúi đầu là có thể nhìn thấy cái bóng đang bị giẫm dưới lòng bàn chân của cậu, thông qua cái bóng mà phán đoán, đây là một người đàn ông đang điên cuồng đuổi theo cậu, trên tay cái bóng còn có một con dao, Lâm Quát ước tính độ dài của con dao và cảm thấy đây là một con dao cắt dưa hấu.
Đệt mịe.
Lâm Quát hít một hơi, đã mười hai giờ rồi sao?
Cậu điên cuồng chạy, cũng may đây là tiểu khu nhà mình, cậu quen thuộc với địa hình và chỉ trong vài giây đã kéo ra một khoảng cách tương đối an toàn với Trương Sâm đuổi theo đằng sau cậu. Sau khi xác định rằng cho dù có ném dao vào Trương Sâm thì cũng không thể làm hắn bị thương, Lâm Quát mới bắt đầu nghĩ cách trốn thoát.
Lâm Quát không nhớ rõ mình đã xem bài phát biểu của một cảnh sát vũ trang đã xuất ngũ ở đâu, viên cảnh sát vũ trang này nói rằng cho dù anh ta tay không đối mặt với một tên côn đồ cầm dao thì tỷ lệ thắng cũng chỉ có ba mươi phần trăm. Anh ta khuyên mọi người là nếu như chẳng may chuyện như thế này xảy ra thì cách tốt nhất và duy nhất là chạy đến đồn cảnh sát mà không cần quay đầu lại, chỉ cần đến được đồn cảnh sát nghĩa là đã an toàn, côn đồ bình thường sẽ không đánh nhau với cảnh sát.
Nhưng Lâm Quát không thể làm như thế được, Trương Sâm đang đuổi theo cậu không phải người bình thường, hắn là mảnh ghép của Tà thần và là một phần của Tà thần nên cảnh sát không giúp được cậu, nói không chừng hắn còn có thể làm hại người bên ngoài. Cậu thở hổn hển biết bản thân không thể đuổi theo Trương Sâm trong không gian rộng lớn như thế này được, thể lực của cậu sẽ cạn kiệt nhưng Trương Sâm thì không. Cậu cũng không thể đi vào trong toà chung cư bởi vì toà chung cư dẫn lên sân thượng, đó là một ngõ cụt.
Nếu đêm nay cậu bị loại khỏi "chết chém" thì Tà Thần sẽ có thêm một vật phẩm phần thưởng.
Nghĩ vậy Lâm Quát chạy về phía bãi đậu xe ngầm. Bãi đậu xe ngầm có rất nhiều lối ra, hơn nữa còn có nhiều xe có thể che khuất tầm nhìn của Trương Sâm nên cũng có thể cung cấp cho mình một tấm chắn.
Một lát sau Lâm Quát nghe thấy tiếng bước chân đi theo cậu chạy vào bãi đậu xe ngầm. Bãi đậu xe ngầm tối om, cậu cúi người đi vòng ra phía sau xe và áp chặt cơ thể vào thân xe sau đó nheo mắt nhìn xem Trương Sâm đang ở đâu.
Trương Sâm ở ngay phía trước chiếc xe mà cậu đang trốn, dường như là bởi vì đã lạc mất mục tiêu nhưng chắc chắn rằng mục tiêu đang ở gần đó nên đứng tại chỗ chậm rãi tìm kiếm, trên tay Trương Sâm đang cầm con dao dưa hấu mà Lâm Quát đã đoán ra dựa trên chiều dài của nó.
"Ta biết ngươi đang ở đây." Trương Sâm cười toe toét: "Lâm Quát, ngươi có biết ta thích nhất là chơi trốn tìm với người thông minh không, bây giờ ngươi nhất định là đang lén nhìn ta, giống như ta nhìn cậu thông qua camera vậy. Loại cảm giác này có phải rất tuyệt vời không?"
Lâm Quát đương nhiên sẽ không lên tiếng, cậu chậm rãi nhíu mày nhìn con dao trên tay Trương Sâm. Tư thế cầm dao của Trương Sâm rất kỳ lạ, bàn tay cầm dao của hắn vô thức run rẩy, giống như đang nâng một vật nặng lên mà không thể hoàn toàn nắm bắt được sự run rẩy của cơ thể do lực này gây ra.
Lâm Quát biết tay chân Trương Sâm yếu ớt nhưng thật không ngờ lại yếu ớt đến mức ngay cả sức lực để cầm dao cũng không có. Vì sao Trương Sâm mà lại cầm dao đuổi theo cậu xa như vậy! Trương Sâm không sợ mình giật dao giết hắn sao?
Một loạt nghi vấn khiến cho Lâm Quát lập tức cảnh giác, Trương Sâm xảo trá, không thể nào lại không nghĩ tới chuyện này, trừ phi...
Trừ phi hắn cố ý ép Lâm Quát chạy đến bãi đậu xe ngầm, bãi đậu xe ngầm có một vật phẩm phần thưởng khác!
Lâm Quát thấy tình hình không ổn, muốn rời đi ngay lập tức. Đột nhiên có người vỗ vào vai cậu hai cái, Lâm Quát quay đầu, bất ngờ không kịp đề phòng mà đối mặt với một khuôn mặt.
"Anh bạn trẻ." Dì lao công mỉm cười nhìn anh.
Tim Lâm Quát đập thình thịch.
"Muộn thế này mà không về nhà, trốn ở đây làm gì?" Dì lao công từng bước một đi về phía Lâm Quát: "Lại còn giận dỗi với em gái nữa, dì nói..."
"Đừng đi qua đây."Lâm Quát đang suy nghĩ, suy nghĩ của cậu nhanh chóng quay cuồng. Dì lao công là một vật phẩm phần thưởng khác? Không đúng, nếu như dì ấy là một vật phẩm phần thưởng khác, vậy sáng nay cần gì phải trả lại vòi hoa sen cho cậu? Nếu dì ấy không phải là một vật phẩm phần thưởng khác thì tại sao dì ấy lại xuất hiện ở đây muộn như vậy?
Dì lao công bị tiếng uy hiếp này của Lâm Quát làm cho khiếp sợ, bà khó hiểu lại có chút khó xử nhìn Lâm Quát: "Được được, dì không qua đó. Cổng tiểu khu không biết tại sao lại không mở ra được nên dì mới đi vào từ bãi đậu xe ngầm, trùng hợp thấy cậu trốn ở chỗ này nên mới định tới hỏi..."
Lời vừa mới nói đến đây, khuôn mặt Lâm Quát đã đầy máu.
Cậu nhìn người ở trước mặt, con dao dưa hấu đâm xuyên qua bụng của dì lao công, đôi mắt của dì mở to dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà chỉ cảm thấy bụng đau nhói, sau đó dì không thể tin cúi đầu nhìn con dao đâm xuyên qua bụng.
Ầm——
Dì lao công ngã thẳng xuống đất lộ ra người đứng ở phía sau.
Trương Sâm cầm con dao dưa hấu trong tay, mặc dù hai tay run rẩy nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười quỷ dị: "Bây giờ không có ai nữa rồi, ngươi có thể đi ra được rồi." Nói xong, hắn thả cán dao dưa hấu xuống và lấy một xấp giấy vuông từ trong túi quần ra, một tay cầm giấy, tay còn lại lựa chọn. Sau khi chọn được một tờ giấy thì ném xuống vào chân Lâm Quát: "Bị chém chết, bị chết đuối, bị thiêu chết, bị chơi chết, bị mệt chết, bị trướng chết, bị hù chết, khóc chết, cười chết, khổ sở chết, treo cổ chết, ngạt thở chết, khó chịu chết, đau chết, thương tâm chết, say chết, sảng khoái chết, nghẹn chết, đột tử, chết khổ, chết hôn mê, chết bệnh, chết già, chết ngọt."
Lâm Quát nhận ra được điều gì đó, chạng vạng hôm nay cậu mới gửi chuyển phát nhanh đi, cho dù là cùng thành phố thì cũng phải đến ngày mai mới có thể đến mà Trương Sâm lúc này đã tìm được tất cả hai mươi bốn mật mã tử vong, dì lao công trước mặt chính là một ví dụ về những gì hắn đã làm.
"Ta cho rằng trong hai mươi bốn mật mã tử vong này đều không có cái nào chính xác, sau đó ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, có lẽ mật mã tử vong thật vẫn luôn nằm trong vòi hoa sen." Trương Sâm ném tất cả giấy xuống đất: "Ta đoán là ngươi nhất định đã điền địa chỉ giả và người nhận giả nhưng ngươi đã quên mất một điểm quan trọng, nếu không có ai nhận chuyển phát nhanh thì nó sẽ bị trả về, ta có thể chờ nhưng trong lúc chờ có thể lựa chọn thử những tử vong mật mã này, dù sao cũng là do chính ngươi tự mình viết ra, ta thích và rất sẵn lòng đáp ứng loại yêu cầu này của người tham gia."
Đầu óc Lâm Quát choáng váng cố giả vờ bình tĩnh nhìn Trương Sâm, vật phẩm phần thưởng này quá xảo quyệt, loại người như hắn sao có thể không hiểu được hành động của bản thân. Nhưng mà không phải vì chuyện này mà Lâm Quát cảm thấy đầu óc choáng váng, một là dì lao công chết ở trước mặt cậu, hai là cậu đã vô tình làm liên lụy đến những người vô tội, ba là câu "Không còn ai cả, có thể đi ra được rồi." kia của Trương Sâm là có ý gì, rốt cuộc thì vật phẩm phần thưởng thứ hai đang ở đâu.
Rất nhanh, Lâm Quát đã có câu trả lời cho thắc mắc cuối cùng của mình.
Bóng đen của bãi đỗ xe chậm rãi tụ tập lại một chỗ, cuối cùng tạo thành một hình người giống như cái bóng, nó không có thực thể, bóng đen không ngừng kéo vào. Sau đó nó chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Quát, cái bóng tạo ra hai chân khi nó bước đi, khi nó đến bên cạnh Lâm Quát thì hai chân lại biến thành hư ảnh.
Nó dễ dàng rút con dao ra khỏi cơ thể dì lao công, nó tạo thành hai cánh tay và hai bàn tay khi làm điều này sau đó vung mạnh về phía Lâm Quát.
Hai giây sau.
Trương Sâm nhún vai: "Thật sự không phải "bị chém chết"."
Bóng đen muốn nói chuyện nên tạo ra một cái miệng, lúc nói chuyện còn lộ ra chiếc lưỡi dài giống như Lâm Chi: "Đưa hắn về đi."
Trương Sâm: "Ta cũng không có sức, hơn nữa ta nên nghỉ ngơi rồi.
Bóng đen: "Ta đi cùng ngươi."
Trương Sâm nhìn hai thi thể trên mặt đất: "Được rồi."
...
Sáng hôm sau Lâm Quát đột nhiên mở mắt ra, trong tầm mắt là trần nhà vô cùng quen thuộc. Sau khi tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của cậu là lấy điện thoại di động ra, trong quá trình qua phó bản vì để thiết lập liên lạc với phòng phát trực tiếp nên bất luận như thế nào thì điện thoại di động cũng sẽ xuất hiện trong túi.
Mở điện thoại ra nhìn, bão bình luận đã phủ kín toàn bộ màn hình:
"Chủ phòng chóa, cậu vẫn ổn chứ?"
"Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi."
"Bố sợ chết khiếp, con mẹ nó, cậu có biết tối qua đầu cậu đã lăn xuống hay không?"
"Không được, phó bản này quá đáng sợ rồi."
Đây là không là thứ mà Lâm Quát muốn xem, cậu đương nhiên nhớ rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Lâm Quát mở tin vây ra, quả nhiên có rất nhiều tin nhắn và đều là A Văn gửi cho hắn.
Sau khi đọc hết tất cả các tin nhắn, Lâm Quát mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là ấn tượng đầu tiên quá sâu sắc, Lâm Quát cảm thấy A Văn hơi nhát gan, cậu lo lắng cảnh tượng đẫm máu tối hôm sẽ khiến A Văn sợ hãi.
Nhưng mà đọc nội dung tin nhắn A Văn cũng không bị doạ sợ, anh an ủi Lâm Quát và bảo Lâm Quát đừng sợ hãi cũng đừng có gánh nặng, chỉ cần Lâm Quát thông qua phó bản là có thể xin hệ thống Chủ Thần để hồi sinh những người qua đường vô tội đã chết trong thế giới.
Thông qua phòng phát sóng trực tiếp, sau khi nhìn thấy Lâm Quát tỉnh lại thì sắc mặt Thịnh Văn mới khá hơn một chút. Anh đã đoán được mật mã tử vong của Lâm Quát cho nên biết những Tà thần này thực sự không thể làm hại được nhóc streamer này. Nhưng anh vẫn rất tức giận, nếu như không phải trên người những Tà thần này có manh mối để phá vỡ cục diện thì anh sẽ trực tiếp cho chúng nó nổ tung.
Tin nhắn của nhóc streamer đã tới:
Lâm Quát: Cảm ơn.
Hai chữ "cảm ơn" tạm thời làm dịu cơn tức giận của Thịnh Văn, anh suy nghĩ một lúc rồi gõ chữ:
Tưởng Điềm Phong: Anh trai, cần viện trợ từ bên ngoài không?
Lâm Quát: Không cần đâu.
Tượng Điềm Phong: Nhưng em muốn giúp anh.
Tượng Điềm Phong: Anh trai không muốn gặp em sao?
Lâm Quát: Không phải đâu, em đừng nghĩ nhiều.
Lâm Quát: Có lẽ tôi biết cách phá vỡ cục diện.
Tưởng Điềm Phong: Anh trai giỏi quá, cố lên anh trai.
Lâm Quát để điện thoại di động xuống, bên ngoài phòng có tiếng động nhưng lúc này cậu không muốn để ý tới. Cậu bước xuống giường, tìm giấy bút rồi viết lại những vấn đề chưa giải quyết mà tối hôm qua cậu đã viết trên đất.
Nếu như có thể ngăn cản, vậy dùng cách gì để ngăn cản."
Ở dưới câu hỏi này Lâm Quát liệt kê ra vài cái tên:
Lâm Chi
Trương Sâm
Bóng đen (biệt hiệu)
Sau đó vẽ một đường đằng sau tên của mỗi người và viết ra đặc điểm của ba thứ này, có thể gọi là quái vật cũng có thể gọi là vật phẩm phần thưởng, còn có thể gọi là đồ vật ghép hình:
Lâm Chi—— sức mạnh
Trương Sâm—— xảo quyệt / đầu óc
Hắc Ảnh (biệt hiệu) - hình dáng
Phó bản cho đến nay Lâm Quát vẫn cảm thấy chỉ số IQ của Lâm Chi không đủ. Không, có lẽ không thể nói là chỉ số IQ không đủ, cậu có thể nói thẳng rằng Lâm Chi căn bản không có thứ gọi là chỉ số IQ. Cô bé ngu ngốc đến mức muốn lục soát cơ thể Lâm Quát để lấy mật mã tử vong thì lại bị túi rác dễ dàng dời đi sự chú ý, cũng sẽ ngu ngốc đến mức sau khi đã lục lọi trong nhà một lần thì lại lục lọi thêm lần nữa, sẽ ngu ngốc đến mức để lộ ra rất nhiều manh mối và cuối cùng còn có thể bị Lâm Quát lừa gạt để cho Lâm Quát thành công mang theo mật mã tử vong chạy trốn khỏi nhà.
Đúng như cậu viết trên giấy vậy, nguyên nhân là Lâm Chi có được sức mạnh của Tà thần nên cô bé có thể dễ dàng đập nát cửa và cũng có thể trong nháy mắt đuổi kịp Lâm Quát đang muốn chạy trốn nhưng cô bé cũng chỉ có sức mạnh.
Mà Trương Sâm lại nhận được đầu óc của Tà thần cho nên hắn hành động cực kỳ xảo quyệt, sẽ theo dõi Lâm Quát trông bóng tối thông qua camera giám sát, sẽ nghĩ đến việc Lâm Quát gửi mật mã tử vong đi mà không có người nhận thì sẽ trả trở về nhưng hắn chỉ có đầu óc, không có sức mạnh, cho nên tối hôm qua khi muốn loại trừ mật mã tử vong "chết chém" thì âm hiểm xảo trá ép Lâm Quát đến bãi đậu xe ngầm, bởi vì sức mạnh của bản thân cách xa Lâm Quát nên đã nhờ đồng bọn trốn ở bãi đậu xe ngầm động thủ.
Cuối cùng chính là Hắc Ảnh, nó là hình dáng của Tà thần, tuy rằng sức mạnh không thể so với Lâm Chi nhưng vẫn dễ dàng giết chết một con người.
Lâm Quát nghĩ, bởi vì tối hôm qua lại bị loại trừ thêm một mật mã tử vong nữa, vật phẩm phần thưởng mới không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng là một bộ phận cơ thể của Tà thần. Mà Lâm Chi vẫn luôn nói, cho dù mật mã tử vong giấu ở đâu cũng đều sẽ bị tìm thấy, nguyên nhân cũng rất đơn giản. Chỉ cần bọn họ loại trừ đủ nhiều mật mã tử vong thì khi hợp thành một Tà thần hoàn chỉnh, Tà thần giáng thế còn có thể tìm không thấy một tờ giấy?
Ánh mắt Lâm Quát nhảy lên và một lần nữa rơi vào câu hỏi duy nhất trên trang giấy, dùng cách gì để ngăn cản Tà Thần. Cậu suy nghĩ một lúc rồi viết tiếp:
Lâm Chi—— sức mạnh—— bị giới hạn phạm vi hoạt động.
Lâm Chi có sức mạnh nhưng lại bị hạn chế phạm vi hoạt động, đây đúng là hệ thống Chủ Thần tạo ra quy tắc để cân bằng phó bản, dựa trên quy tắc hạn chế này Lâm Quát tìm kiếm điều kiện hạn chế của hai mảnh ghép còn lại.
Rất rõ ràng hệ thống Chủ Thần là "dạy theo trình độ", "nhập gia tùy tục", Lâm Chi là hoá thân sức mạnh của Tà thần cho nên hệ thống Chủ Thần hạn chế phạm vi hoạt động của cô bé mà Trương Sâm và Hắc Ảnh lại có thể chạy loạn khắp nơi.
Lâm Quát mím môi nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ rất nhanh. Trương Sâm là hóa thân trí óc của Tà thần, vậy hệ thống Chủ Thần sẽ thiết lập điều kiện hạn chế gì để có thể cân bằng độ khó của phó bản mà điều kiện hạn chế của Hắc Ảnh lại là gì?
Nghiêm túc suy nghĩ hai phút, Lâm Quá đã có đáp án, cậu bắt đầu viết ra giấy:
Lâm Chi—— sức mạnh—— bị hạn chế phạm vị hoạt động
Trương Sâm—— xảo quyệt / đầu óc—— bị hạn chế thời gian tỉnh lại
Hắc Ảnh (biệt hiệu)—— hình dáng—— không thể xuất hiện trước mặt con người
Trong phòng phát sóng trực tiếp, camera tiết lộ tờ giấy ghi chú trước mặt Lâm Quát:
"Chủ phòng chóa, tui quỳ xuống lạy cậu rồi."
"Dù rất không cam lòng nhưng không thể không nói một câu, chủ phòng chóa 666*."
(*) 666: là ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, có ý khen một người rất giỏi, rất lợi hại, thật sự trâu bò.
"Bởi vì Trương Sâm đại diện cho đầu óc của Tà thần cho nên đầu óc chỉ ngừng hoạt động khi ngủ, ý của cậu là như vậy à? PS: Quản lý phòng Tượng Điềm Phong đừng cấm tui nói, manh mối đã bị chủ phòng chóa nói ra rồi."
"Chuyện này còn cần phải xác định sao? Ý của chủ phòng chóa chính là như vậy."
"Vậy Hắc Ảnh được xác định như thế nào?"
"Cậu quên rồi à? Đêm qua Trương Sâm đã nói một câu sau khi giết dì lao công."
"Nguyên văn lời nói của Trương Sâm: Bây giờ không còn ai nữa, có thể đi ra được rồi."
"Chết tiệt, thật đáng sợ, tui nổi da gà khi nghĩ về chuyện đó đấy."
"Vậy với những điều kiện hạn chế này, sau đó sẽ như thế nào?"
"Phản công chứ sao!"
"!!!"
"!!!"
Lâm Quát nhìn chằm chằm vào nội dung trên tờ giấy, quả thật vẫn còn một màn sương mù bao phủ trên người cậu, đó chính là tại sao phó bản muốn chọn lựa thế giới hiện thực và tại sao Lâm Chi lại bị biến thành Tà thần. Cậu biết rõ rằng đáp án của hai câu hỏi này cực kỳ quan trọng, chỉ là hiện tại cậu không có cách nào để tìm hiểu rõ ràng.
Nhưng sau khi hiểu rõ những điều kiện hạn chế của các mảnh ghép này của Tà thần này, đến lượt cậu nắm giữ quyền chủ động. Nghĩ vậy, Lâm Quát gấp giấy lại, đang định ném cục giấy vào ngăn kéo thì trong đầu bỗng nhiên vang lên một âm thanh——
"Đã thiếu một cái."
Lâm Quát sửng sốt, cậu liếc nhìn điện thoại di động, bão bình luận hình như cũng không nghe được âm thanh này mà vẫn còn đang thảo luận làm sao lợi dụng điều kiện hạn chế để tiến hành phản công.
"Ngươi không nghe nhầm đâu, quả thật có người đang nói chuyện." Giọng nói này lại vang lên: "Giọng điệu của ta có quen không? Hãy nghĩ thử xem, giống ai? "
Lâm Quát không nói gì.
Giọng nói có chút yếu ớt: "Được rồi, ta thấy ngươi không muốn nói chuyện với ta, vậy ta sẽ không chơi trò chơi với ngươi nữa. Xin tự giới thiệu, ta tên "Lâm Quát", là nhân cách phụ của ngươi. Nói theo cách ngươi viết trên giấy thì ta cũng là..."
Năm giác quan của Tà thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro