Chương 26
Edit: An Nhiên
~~~~~~~~~~~
Ting -
Thang máy đã đến bãi đậu xe ngầm, Lâm Quát còn chưa rời khỏi thang máy đã cảm nhận được luồng gió thổi tới, bắt nguồn từ cửa thông gió trên đỉnh đầu. Tuy nhiên từ đầu đến cuối Lâm Quát vẫn luôn nhìn về phía trước, đợi đến khi cậu bước ra khỏi thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại cậu mới ngừng bước, sau đó quay lại nhìn cửa thang máy với một ánh nhìn phức tạp.
Cậu có cảm giác bị theo dõi, cảm giác này rất khó chịu.
Nhưng mà cũng nằm trong dự liệu của Lâm Quát, cậu không hề tỏ ra hoảng sợ, một là không muốn đánh rắn động cỏ hai là không muốn để cho "người" đang ẩn nấp trong bóng tối để theo dõi cậu sẽ dương dương tự đắc về hành động của bản thân.
Lâm Quát điềm tĩnh cầm vòi hoa sen đi theo mũi tên chỉ dẫn trong bãi đậu xe ngầm, từng bước từng bước đi về phía lối ra. Diện tích tổng thể của tiểu khu không lớn, diện tích bãi đậu xe ngầm tương ứng cũng không lớn, từ thang máy của tiểu khu đi tới lối ra vào cũng chỉ mất năm, sáu phút.
Trong khoảng thời gian năm sáu phút này Lâm Quát đưa ra một quyết định. Hầu như mọi quy tắc trong phó bản này của mật mã tử vong đều phục vụ cho Tà Thần, cậu vẫn luôn ở trong thế bị động. Mà bị động có nghĩa là mất quyền kiểm soát cuộc sống của mình, và cậu không thích điều đó.
Cậu muốn tìm ra "bọn họ", không chỉ là nắm chắc quyền chủ động, Lâm Quát cảm thấy khả năng cao là trên người "bọn họ" có cất giấu manh mối để phá vỡ cục diện.
Lâm Quát bước ra khỏi bãi đậu xe ngầm, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước. Mặc dù địa điểm xây dựng tiểu khu nhà cậu không phải là trung tâm thành phố, nhưng tốt xấu gì cũng nằm trong đường vành đai 3. Đường sá xung quanh tiểu khu được mở rộng theo mọi hướng, bởi vì bên cạnh còn có một trung tâm thương mại rất nổi tiếng, dòng người đi đường nối liền không dứt.
Trong kiến thức theo dõi, địa hình và dòng người qua lại như vậy chính là thiên đường ẩn nấp của họ, người bị theo dõi sẽ rất khó phát hiện ra kẻ đang bí mật bám đuôi mình.
Lâm Quát nhìn thoáng qua một cái rồi thu hồi tầm mắt lại, người đi trước mặt hoặc đi lướt qua vị trí của cậu đều rất vội vàng, dường như đều có đích đến riêng của mình. Cậu vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với những người này, đề phòng những kẻ bám đuôi ẩn mình trong đám đông lao tới cướp đi "Mật mã tử vong" trong tay cậu.
Các biện pháp bảo vệ "Mật mã tử vong" của cậu cũng vỏn vẹn chỉ là dùng thêm chút sức lực, những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, chẳng mấy chốc cậu nảy ra một ý tưởng.
Lâm Quát nhanh nhẹn bước đi, từ tiểu khu đến học viện Mỹ thuật nơi cậu học mất gần nửa tiếng, tất cả camera giám sát dọc theo đường đi đều lưu lại bóng dáng của cậu.
Tới học viện Mỹ thuật, Lâm Quát không dừng lại mà cứ đi thẳng vào, lúc này đã hơn chín giờ, đã đến lúc bắt đầu lớp học đầu tiên ở trường đại học.
Lâm Quát đi thẳng đến trung tâm dịch vụ khuôn viên trường. Chỉ cần trả lời đúng số căn cước công dân và mã số sinh viên, trung tâm dịch vụ khuôn viên trường có thể cấp lại thẻ khuôn viên trường cho sinh viên, hầu hết tất cả các chi phí trong học viện Mỹ thuật đều có thể khấu trừ từ thẻ khuôn viên trường, ngay cả chi phí bổ sung thẻ cũng có thể trực tiếp khấu trừ từ thẻ khuôn viên trường.
Nhân viên tại trung tâm dịch vụ khuôn viên trường vừa mới đi làm, tại điểm phục vụ cũng không có ai. Lâm Quát không lãng phí thêm nhiều thời gian nữa, cầm thẻ khuôn viên trường vừa được cấp lại và đi đến một toà nhà ký túc xá nam nào đó, camera giám sát dọc đường đều lặng lẽ tập trung vào cậu.
Lâm Quát tới tòa ký túc xá này dưới lầu có mấy dãy tủ, mỹ viện sinh viên chuyển phát nhanh đều sẽ bị đặt ở chỗ này
Dưới lầu của toà nhà ký túc xá nơi Lâm Quát đến có vài dãy tủ, chuyển phát nhanh của sinh viên học viện Mỹ thuật sẽ được đặt tại đây.
Trước tủ chuyển phát nhanh chật ních sinh viên, mỗi một tủ chuyển phát nhanh chỉ có một màn hình hiển thị có thể thao tác, các sinh viên muốn lấy đồ chuyển phát nhanh, thì cần phải sử dụng mã nhận hàng do công ty hậu cần gửi cho mình, sau đó nhập vào màn hình hiển thị, như vậy tủ chuyển phát nhanh mới có thể được mở ra.
Bởi vì màn hình hiển thị ít mà số lượng người lại đông, phía trước tủ chuyển phát nhanh đã xếp thành một hàng dài. Lâm Quát quan sát kỹ càng từng người trong hàng một lần, phòng ngủ nam này cũng không phải ký túc xá sinh viên chuyên nghiệp của bọn họ, hơn nữa lại cách rất xa ký túc xá chuyên nghiệp và tòa nhà giảng dạy của cậu, trong hàng dài đang xếp hàng để lấy chuyển phát nhanh này cũng không có người mà Lâm Quát quen biết.
Cậu không nghĩ rằng "bọn họ" sẽ đoán trước được quỹ đạo hành động của cậu, để mà trà trộn vào trong những sinh viên nhận chuyển phát nhanh này, giả sử là như vậy, thì phó bản này có thể không cần phải tiếp tục nữa.
Nghĩ như vậy, Lâm Quát bước lên phía trước, cậu không xếp hàng mà đi tới trước một cái tủ chuyển phát nhanh gần như không có ai quan tâm, cái tủ chuyển phát nhanh này hơi khác so với cái tủ chuyển phát nhanh đang có một hàng dài người xếp hàng kia, khác biệt rõ ràng nhất chính là màn hình hiển thị trên tủ chuyển phát nhanh lớn gấp đôi so với những màn hình hiển thị khác.
Ngón tay Lâm Quát bấm vài cái trên màn hình hiển thị, không lâu sau một cánh cửa trong tủ chuyển phát nhanh được mở ra, cậu bỏ vòi hoa sen vào.
Bàn tay vịn vào cánh cửa kim loại nho nhỏ, cậu không chút do dự nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngay lúc cậu đóng cửa lại, màn hình hiển thị ở giữa tủ chuyển phát nhanh hiển thị: Chuyển phát thành công.
Làm xong việc này Lâm Quát chuẩn bị đi tìm chút đồ ăn, cậu đói bụng rồi. Vì thế cũng không quan tâm đến tủ chuyển phát nhanh và camera giám sát nữa, quay đầu đi đến một căn tin.
Cảnh tượng sáng nay Lâm Chi băm thịt băm vẫn còn nhớ rõ như in, trong dạ dày Lâm Quát khó chịu nên chỉ ăn một chén cháo trắng và một quả trứng gà, cậu cắt lòng đỏ trứng ra rồi đặt sang một bên sau đó mới ăn một bữa sáng bình thường nhất trong mấy ngày qua.
Ăn xong cậu bỏ đĩa vào bồn rửa rồi sau đó mới rời khỏi căn tin mà không ngoảnh đầu lại. Trước khi rời đi cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường trong căn tin, đã gần một tiếng kể từ lúc cậu bỏ vòi hoa sen vào tủ chuyển phát nhanh. Mà camera giám sát trong căn tin đã không chiếu về phía cậu nữa, trong đầu Lâm Quát tạo ra một tấm bản đồ về khuôn viên trường, cậu đi vòng quanh khuôn viên trường một cách có trật tự dựa theo kế hoạch trong đầu. Lâm Quát đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cậu đi vào mua một cuốn sổ phác thảo và một cây bút bằng tiền trong thẻ khuôn viên trường.
Cậu vẫn đi dạo trong khuôn viên trường, dưới chân liên tục bước đi nhưng trên tay cũng không ngừng nghỉ.
Một cuốn sổ phác thảo hai mươi bốn trang đã bị cậu xé chỉ còn lại vài trang rải rác, khi trang cuối cùng cũng bị cậu xé xuống, Lâm Quát theo đúng kế hoạch đi đến tủ chuyển phát nhanh mà cậu đang đặt vòi hoa sen.
Ngẩng đầu lên nhìn, một người đàn ông đang đứng lặng trước tủ, ánh mắt rơi vào một chiếc tủ nào đó trong tủ chuyển phát nhanh. Lâm Quát nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện ra chiếc tủ mà ánh mắt người đàn ông nhìn vào chính là chiếc tủ mà cậu đặt vòi hoa sen.
Lâm Quát không lùi lại cũng không tiến lên, chỉ đứng yên tại chỗ lẳng lặng nhìn hắn.
Có lẽ là vì ánh mắt của Lâm Quát quá sâu xa, người đàn ông vốn đang đưa lưng về phía Lâm Quát cũng quay người lại. Nhìn khuôn mặt và trạng thái da của người đàn ông này mà đoán, tuổi tác của hắn cũng không lớn lắm, so với Lâm Quát thì nhiều nhất cũng chỉ cách nhau một hai tuổi mà thôi.
"Tìm được rồi." Vẻ mặt Lâm Quát không chút thay đổi nói.
Người đàn ông lúc đầu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, sau đó mới hiểu được Lâm Quát đang nói cái gì, vẻ mờ mịt trên mặt nhanh chóng chuyển thành kinh ngạc: "Cậu đặt Mật mã tử vong ở đây, chỉ vì để dụ tôi ra ngoài sao?"
Lâm Quát chẳng ừ hử gì cả.
Người đàn ông nói: "Cậu không phải chứ?" Nói xong hắn chỉ vào huyệt thái dương của mình, ý là chỗ này của Lâm Quát có lẽ có chút vấn đề.
Lâm Quát cảnh giác nhìn hắn, chậm rãi nói: "Người theo dõi tôi là anh." Cậu vẫn luôn nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt này, khi cậu đến tủ chuyển phát nhanh này thì phát hiện ra người đàn ông này chỉ có một mình và không có đồng bọn gì, cậu hỏi: "Còn một người nữa đâu rồi?"
Người đàn ông nhún vai, trả lời từng câu hỏi của Lâm Quát: "Đúng vậy, không biết."
Hắn dường như không có ác ý gì cả.
Nhưng Lâm Quát không dám lơ là, người đàn ông chủ động nói: "Tìm một chỗ đi, tôi sẽ nói cho cậu nghe về tình huống của tôi cũng như mọi điều mà tôi biết."
Lâm Quát suy nghĩ một chút, không từ chối mà cũng không gật đầu đồng ý.
Người đàn ông có chút khó chịu với phản ứng của Lâm Quát, giọng điệu có chút gay gắt: "Nếu như tôi muốn làm hại cậu, cậu nghĩ rằng cậu có thể chạy thoát sao? Còn nữa, nếu tôi có hứng thú với "Mật mã tử vong" của cậu, tôi cứ trực tiếp cạy cái tủ này ra là được. Em trai, tôi đã đem át chủ bài lộ ra cho cậu xem rồi, lòng tin cơ bản nhất giữa người với người vẫn phải có chứ."
Lâm Quát không nói gì, nhìn chằm chằm hắn không nói một lời.
Người đàn ông bước về phía trước: "Quán trà sữa ở phía trước đó, lúc này có ít người nên khá yên tĩnh." Nói xong cũng không quan tâm Lâm Quát có đi theo hay không, lướt qua vị trí của Lâm Quát đi về phía trước.
Sau cùng Lâm Quát cũng đi theo.
Người đàn ông gọi hai ly trà sữa, lúc định trả tiền thì nhìn Lâm Quát lúng túng sờ sờ hai bên túi quần của mình: "Ừm, cậu có tiền không?"
Lâm Quát: "..."
Cô gái order món nhìn Lâm Quát, khuôn mặt của Lâm Quát hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của hầu hết các cô gái. Cô gái hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, tổng cộng là ba mươi hai tệ."
Lâm Quát thờ ơ đưa thẻ khuôn viên trường ra, sau khi quẹt thẻ, cô gái trả lại thẻ cho cậu: "Anh ơi, nhắc nhở số dư nha."
Thẻ khuôn viên trường chỉ cần ít hơn mười tệ,
Thẻ khuôn viên trường chỉ cần ít hơn mười tệ, sau khi sử dụng sẽ nhắc nhở chủ thẻ nạp tiền, Lâm Quát gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
Người đàn ông ở bên cạnh nói: "Cậu yên tâm, những chuyện tôi sắp nói với cậu chắc chắn đáng giá hơn ba mươi hai tệ."
Cuối cùng hai người tìm một vị trí khuất nhất trong quán trà sữa, Lâm Quát vừa chọc ống hút vào trong ly vừa nói: "Có thể bắt đầu rồi."
Người đàn ông gật đầu: "Tôi tên là Trương Sâm."
Lâm Quát: "Bỏ qua bước tự giới thiệu bản thân đi."
Trương Sâm: "..."
Trương Sâm hắng giọng, tiếp tục nói: "Lúc cậu đi ra khỏi nhà, tôi vẫn luôn thông qua camera giám sát quan sát cậu. Cậu có lẽ cũng đã phát hiện ra rồi, nếu không cậu cũng đã không chọn con đường có nhiều camera giám sát nhất để đi đến trường."
Nói xong hắn nôn nóng liếc nhìn Lâm Quát, thấy trên mặt Lâm Quát không có biểu cảm tức giận mới tiếp tục nói: "Căn cứ theo những chiếc camera này, tôi luôn nhìn thấy một cái vòi hoa sen nằm trong tay cậu, tôi nghĩ bên trong cái vòi hoa sen có cất giấu "Mật mã tử vong" của cậu. Cuối cùng, khi tôi nhìn thấy cậu đặt cái vòi hoa sen vào trong tủ chuyển phát nhanh, tôi đoán cậu đang cố ý dụ tôi ra ngoài, vì vậy tôi mới vội vã đến tìm cậu."
Lâm Quát ngẫm lại những lời nói của Trương Sâm, có rất nhiều điểm nghi ngờ, nhưng cậu chỉ âm thầm ghi nhớ những điểm nghi ngờ đó trong lòng, chuẩn bị hỏi Tương Sâm lần cuối: "Tiếp tục đi."
Trương Sâm nói: "Hết rồi."
Lâm Quát: "Trả lại trà sữa cho tôi."
Trương Sâm: "..."
Thấy Lâm Quát thật sự muốn lấy lại trà sữa của mình, Trương Sâm vội vàng cứu vãn nói: "Lượng thông tin đã quá nhiều rồi, ngược lại tôi cũng không biết nên nói cái gì, nếu không thì như vậy đi, cậu có vấn đề gì thì có thể trực tiếp hỏi tôi."
Lâm Quát dừng động tác trên tay lại, Trương Sâm thấy vậy vội vàng giật lấy, đề phòng Lâm Quát lại lấy đi trà sữa của mình, hắn nhét ống hút vào sau đó hút vào mấy ngụm lớn.
Lâm Quát phức tạp nhìn hắn một cái, sau đó bắt đầu hỏi: "Đây là phó bản của người chơi đơn, anh không phải là người tham gia, thân phận của anh là gì?"
Trương Sâm gật đầu rồi lại lắc đầu, giải thích: "Tôi quả thật không phải là người tham gia của phó bản lần này, đương nhiên, có lẽ tôi cũng không phải là Tà thần."
Lâm Quát nắm bắt được từ khóa "lần này", "có lẽ".
Trương Sâm nói: "Phó bản vây thành nếu như không có người thông qua vẫn sẽ được lưu giữ, cho đến khi có người tham dự thông qua thì mới có thể dừng lại. Nếu nói như vậy, tôi hẳn là tiền bối của cậu, tôi là người tham dự lựa chọn "Mật mã tử vong" lúc trước, chỉ có điều... Tôi đã chết ở trong phó bản này."
Trương Sâm nói xong bất đắc dĩ nở nụ cười: "Có phải cậu cho rằng đây là nói nhảm đúng không? Không còn cách nào khác, sự thật chính là như vậy. Tôi đoán cậu nhất định muốn hỏi tôi làm sao để sống lại, thật ra tôi cũng không biết, khi tôi mở mắt ra một lần nữa thì đã là tình huống như hiện tại rồi, tôi thực sự còn mờ mịt hơn cả cậu, sau khi hết mờ mịt, tôi nghĩ rằng có lẽ là đã có người mới lựa chọn [Mật mã tử vong], cho nên bởi vì một số thay đổi nào đó mà tôi cũng không biết, tôi đã được sống lại."
"Coi như tạm thời nhặt lại được một mạng đi, cũng không biết khi nào thì bị thu hồi lại. Hiện tại tôi đang trong tâm thế là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, có thể sống thêm một ngày là tốt một ngày." Trương Sâm nói tới đây thì dừng lại một chút: "Nhưng trong lòng vẫn rất hoảng sợ, tôi đoán việc tôi sống lại chắc chắn có liên quan đến cậu, tôi chỉ nghĩ rằng nếu như "Mật mã tử thần" của cậu được giấu thêm một ngày thì tôi có thể sống thêm một ngày nữa được hay không."
"Ba câu hỏi." Lâm Quát nói: "Thời gian hồi sinh, tại sao anh chết và làm sao anh xác định được tôi chính là người tham dự."
Trương Sâm nói: "Thời gian hồi sinh có lẽ là chiều hôm qua, tôi tỉnh lại nhìn thấy mặt trời sắp lặn, chắc là khoảng năm sáu giờ chiều."
Lâm Quát uống một ngụm trà sữa, thời gian hồi sinh của Trương Sâm là lúc hắn bị Lâm Quát loại khỏi "cái chết hạnh phúc".
Trương Sâm gãi đầu: "Tôi nuốt mã tử vong vào bụng, nào biết hôm đó đúng lúc Tà Thần muốn thí nghiệm xem tôi có bị "chết mổ bụng" hay không, kết quả là đã tìm được mật mã tử vong của tôi, sau đó giết tôi theo cách thức trên mật mã tử vong của tôi. Ở đây tôi có thể bổ sung thêm một đáp án nữa, mật mã tử vong của tôi là "chết già", sau đó tôi sẽ già đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được và rồi sau đó chết."
Trương Sâm vẫn còn sợ hãi mà trả lời câu hỏi thứ ba của Lâm Quát: "Xác định được cậu rất đơn giản, bởi vì tôi sống trên lầu nhà cậu." Sợ Lâm Quát không tin, Trương Sâm nói trước: "Đừng hỏi tôi tại sao lại trùng hợp như vậy, tôi cũng rất kinh ngạc khi phát hiện ra chuyện trùng hợp như vậy. Tối hôm qua nhà cậu có phải có động tĩnh hay không, tôi còn đặc biệt nhắc nhở cậu mà."
Lâm Quát cau mày.
Trương Sâm cẩn thận nhắc nhở: "Chính là "Đệt mịe cậu, sổ hộ khẩu nhà cậu chỉ có một trang thôi đúng không, không sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi sao?" Lúc đó cậu không trả lời, tôi còn mở cửa sổ ra nhắc nhở cậu, tôi nói: "Nửa đêm không ngủ, đi viếng mộ tổ tiên của cậu đi", có ấn tượng không?"
Lâm Quát: "Có."
Trương Sâm: "Khà khà."
Lâm Quát liếc nhìn hắn ta, nói với vẻ đầy hàm ý: "Anh nghĩ rằng mình rất hài hước à?"
Trương Sâm ngượng ngùng nói: "Làm gì còn cách nào khác? Tôi lại không dám trực tiếp nhắc nhở cậu, hai câu đó là tôi đã lấy hết can đảm lớn nhất trong đời của tôi rồi đó. Mới vừa nhặt được cái mạng quý báu này về, hôm nay tôi muốn xem tình hình của cậu, cũng không dám trực tiếp xuống lầu, đúng lúc tôi biết một chút kỹ thuật hacker, nên dùng camera giám sát nhìn cậu một chút. Ai mà ngờ lại bị cậu hiểu lầm, tôi vội vã chạy đến đây, gặp cậu cũng là vì để nói chuyện này, cậu vì để dụ tôi xuất hiện, lại nhét mật mã tử vong vào trong tủ chuyển phát nhanh, cậu không muốn sống nữa à?"
Lâm Quát: "Tôi không hề có ý này."
Trương Sâm đang định nói gì đó, Lâm Quát lạnh lùng nói: "Trùng hợp quá nhiều có nghĩa là không phải trùng hợp, anh thao thao bất tuyệt như vậy là cảm thấy mình rất hài hước à?"
Lời nói của Trương Sâm bị nghẹn lại trong miệng.
Lâm Quát lạnh lùng nói: "Tà Thần trong nhà tôi bị hạn chế phạm vi hoạt động, tôi đoán trên người anh cũng có hạn chế gì đó, phần thưởng đấy."
Trương Sâm sửng sốt: "Cậu nói như vậy, tôi thật sự không tìm được lời lẽ để phản bác. Có thể việc tôi sống lại thực sự là do cậu nhưng tôi có thể nói với bạn một cách chắc chắn rằng, kể từ khi tôi sống lại đến giờ thì tôi chỉ nhìn thấy một mình cậu thôi, tôi không biết cậu nói hạn chế là có ý gì, nếu như cậu giao dịch với Tà Thần trong nội tâm thì câu trả lời là không, suy nghĩ duy nhất của tôi bây giờ là giúp cậu giấu mật mã tử vong để tôi có thể sống thêm một ngày nữa, tôi không muốn chết."
Trương Sâm nói quá mức chân thành, Lâm Quát quan sát hắn một lúc lâu mới mở miệng: "Tà thần nói với anh rằng, anh có thể sống lại nếu như lấy được mật mã tử vong của tôi, anh sẽ làm gì?"
Trương Sâm: "Tôi đâu có ngốc, nếu tìm được mật mã tử vong của cậu, tôi sẽ đi cùng cậu."
Lâm Quát nhấn mạnh: "Nếu như!"
Trương Sâm ôm đầu suy nghĩ một lát: "...Vậy, vậy chỉ có thể xin lỗi người anh em thôi."
Lâm Quát: "..." Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải một người không che giấu như vậy, kỳ thật nếu nghiên cứu kỹ càng lời nói của Trương Sâm thì có thể phát hiện trong lời nói của Trương Sâm cũng không hề có bất kỳ ý tứ lừa gạt nào, nếu không cũng sẽ không thành thật nói cho cậu biết thời gian sống lại của mình cũng sẽ không trực tiếp thừa nhận mình là người đã theo dõi cậu thông qua camera giám sát.
Trương Sâm lúng túng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: "Tôi thật sự không có hứng thú với mật mã tử vong của cậu, cho dù cậu muốn nói cho tôi biết đáp án của mật mã tử vong, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ quan tâm là cậu đã giấu mật mã tử vong kỹ càng hay chưa." Nói đến đây, Trương Sâm có chút kích động: "Cậu sử dụng tủ chuyển phát nhanh giống như két an toàn của ngân hàng Thụy Sĩ à? Hơn nữa ở trước mặt Tà Thần, cho dù là két an toàn có cấp bậc bảo mật cao nhất cũng đều có thể mở ra cho cậu, tôi thực sự không biết cậu đang nghĩ gì, tôi cố gắng hết sức vì một cái mạng chó này, cậu lại như vậy... ôi..."
Lâm Quát: "Trách ai chứ?"
Trương Sâm giống như quả bóng bị xì hơi, hắn ta đột nhiên không dám nói gì.
Lúc này Lâm Quát mới nói: "Tôi không ngu ngốc như anh nghĩ đâu, tôi đã lấy mật mã tử vong từ trong vòi hoa sen ra, đặt vào trong tủ chuyển phát nhanh khác."
"... Ừm." Trương Sâm dừng lại một chút: "Thao tác này của cậu rất đẹp, dương đông kích tây làm cho tôi thật sự bái phục, nhưng tôi muốn hỏi một câu, có gì khác nhau sao? Không phải đều ở trong tủ chuyển phát nhanh à?"
"Có." Lâm Quát nhìn hắn: "Mật mã tử vong cụ thể là ở trong tủ nào, anh biết không?"
Trương Sâm nghẹn ngào, u oán nhìn Lâm Quát: "Em trai, cậu vẫn không tin tôi à."
Vẻ mặt Lâm Quát lạnh lùng, không nói gì.
Trương Sâm thở dài: "Cũng đúng, dù sao cũng phải đề phòng người khác, có thể hiểu được có thể hiểu được, chỉ là lòng tự trọng của tôi bị đả kích một chút, dáng vẻ của tôi không giống người tốt sao?"
Ly trà sữa của Lâm Quát đã cạn, cậu đứng dậy rời đi. Trương Sâm nhanh chóng đuổi kịp: "Này này này, cậu đi đâu vậy?"
Lâm Khoát: "Tìm một phần thưởng khác."
Trương Sâm nói hắn có thể giúp, Lâm Quát liếc hắn một cái: "Giữa anh và phần thưởng khác có cảm ứng không?"
Trương Sâm nhắm mắt lại như đang thật sự kiểm tra xem giữa mình và một phần thưởng khác có cảm ứng hay không, một lúc lâu sau mới mở mắt ra tiếc nuối nói: "Không có chuyện này đâu."
Lâm Quát không để ý tới hắn nữa đi ra khỏi quán trà sữa, Trương Sâm vẫn đi theo cậu như một cái đuôi, Lâm Quát đi được mấy bước thì dừng lại xoay người nhìn hắn: "Đừng đi theo tôi."
Trương Sâm bất đắc dĩ nói: "Chỉ là tôi không có nơi nào để đi cả, tôi lại không biết đường, về đến nhà thì dưới lầu sẽ có thứ đó, tôi sợ."
Thấy sắc mặt Lâm Quát càng ngày càng khó coi, Trương Sâm biết điều nói: "Được được được, tôi không đi theo cậu, tôi đi đến tủ chuyển phát nhanh của trường, giúp cậu kiểm tra xem có kẻ nào khả nghi hay không... A, ở đây tôi nói rõ một chút, tôi thật sự suy nghĩ cho cậu, không hề có ý định lấy mật mã tử vong của cậu, cậu cho tôi số điện thoại của cậu đi, nếu có gì xảy ra tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."
Nói xong Trương Sâm lấy điện thoại di động của mình ra.
Lâm Quát suy nghĩ một chút rồi nói số điện thoại của mình cho Trương Sâm, Trương Sâm nhớ kỹ, trước khi hai người tách ra thì Trương Sâm thu hồi thái độ không đáng tin cậy của hắn mà cực kỳ nghiêm túc và trịnh trọng nói: "Em trai, chú ý an toàn."
"Ừm." Lâm Quát trả lời một tiếng.
Trương Sâm vẫy tay với cậu, Lâm Quát xoay người rời đi.
Trương Sâm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lâm Quát rời đi, lẩm bẩm nói: "Haizzz, người này..."
Sau khi xoay người đi được mấy chục mét, Lâm Quát mới đứng lại, cậu cũng không quay đầu lại nhìn Trương Sâm mà chỉ hơi cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại di động, giống như là đang nghi ngờ, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, điện thoại của Trương Sâm có gọi được hay không.
Để xác minh điều này, Lâm Quát bật sáng màn hình điện thoại di động lên, bản thân trong phòng phát sóng trực tiếp đã xuất hiện trong tầm nhìn kèm theo một loạt tiếng vang trong khu vực bình luận:
"????"
"Tại sao tôi không thể hiểu được hoạt động của cẩu streamer này?"
"Không thể nào, không thể nào, sẽ không thật sự tin vào "Trương Sâm" này chứ? Tôi bó tay."
"Bộ lọc sắp hỏng rồi, đừng mà, Lý Nhất Nam chẳng lẽ không phải là một bài học sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy, học hỏi từ những sai lầm, không hiểu sao?"
"Tên streamer chóa lần này sắp xong đời rồi, cho dù cậu ta tin hay không, những gì cậu ta nói với Trương Sâm đều là sự thật, cậu ta đã cất mật mã tử vong vào trong tủ chuyển phát nhanh đấy!"
"Cho hỏi, cậu ta bị mất trí rồi à?"
"@Tưởng Điềm Phong, phú bà hãy tặng cho cậu ta một tấm thẻ sáng suốt đi"
"@Tưởng Điềm Phong @Tưởng Điềm Phong @Tưởng Điềm Phong"
"Tôi là thánh mẫu à? Tại sao tôi cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả"
"Cho dù không có vấn đề gì thì thêm một người biết nơi cất giữ mật mã tử vong đồng nghĩa với việc thêm một mối nguy hiểm tiềm ẩn! Đạo lý này có cần phải nói không?"
"Rốt cuộc là Trương Sâm có vấn đề gì không đấy? Đến làm một đại diện lớp à"
Nhìn thấy đám người điên cuồng trong phòng livestream, Lâm Quát nghiêm mặt nói: "Đó là việc riêng của tôi."
"Tên streamer chóa, cậu sắp chết rồi đấy!"
"Suy xét vì cậu đấy, có hiểu không?"
"Bây giờ chuyển giao mật mã tử vong có lẽ đã muộn rồi, lẽ nào cậu thực sự không thấy "Trương Sâm" rất kỳ quái sao?"
Lâm Quát lạnh lùng nói: "Nước mắt cá sấu? Không cần."
"..."
"Emmmm, thằng hề thực ra là tôi à?"
"Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, ha ha, không hổ là cậu ha tên streamer chóa :)"
"Tưởng Điềm Phong: Anh trai cố lên (nhận dạng quản lý)"
"Phú bà thoắt ẩn thoắt hiện, phú bà lên tiếng rồi!"
"Phú bà bị bỏ đói rồi"
"Được rồi." Ngón tay Lâm Quát cứng đờ đặt điện thoại di động xuống, tiếp tục đi về phía trước. Cậu đi dạo cả ngày, mãi cho đến lúc chạng vạng tối, lúc cậu đang băn khoăn không biết nên qua đêm ở đâu, điện thoại của Trương Sâm cuối cùng cũng gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, Lâm Quát còn chưa mở miệng, Trương Sâm đã lên tiếng trước: "Mẹ kiếp, đúng là đã gọi được.
Lâm Quát suýt nữa bị Trương Sâm chọc thủng màng nhĩ, giọng nói nặng nề: "Nếu là để thử xem cuộc gọi có suôn sẻ hay không thì hãy cúp máy đi."
"Này này này." Trương Sâm hạ giọng nói: "Đừng vội cúp máy, bên chỗ tôi có chút chuyện xảy ra rồi."
Lâm Quát trong lòng căng thẳng nói: "Cái gì?
Trương Sâm nhỏ giọng nói: "Tôi thấy có người đang lấy đồ trong tủ chuyển phát nhanh.
Lâm Quát im lặng không nói một chút: "Cái tủ dưới lầu ký túc xá nào?"
"Cái này cụ thể tôi cũng không biết." Trương Sâm tựa hồ hết nhìn đông lại nhìn tây: "Hình như là ký túc xá số một."
Lâm Quát nghe vậy mới chậm rãi nói: "Có phải mặc đồng phục làm việc màu xanh lá cây, lái xe ba bánh hoặc là một chiếc xe tải không?"
Trương Sâm ngạc nhiên: "Sao cậu biết?"
Lâm Quát nói: "Ời, anh nhìn xem trên quần áo anh ta viết chữ gì?"
Đầu dây bên kia dừng lại một chút: "... EMS, còn có bốn chữ tiếng Trung, bưu điện Trung Quốc?"
Lâm Quát: "Cúp máy đây."
Trương Sâm: "Những tủ chuyển phát nhanh này là... Gửi ra ngoài, cậu muốn gửi mật mã tử vong đi?!"
Lâm Quát: "Anh có đề nghị nào tốt hơn không?"
Trương Sâm trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nói: "Tuy rằng biện pháp này của cậu rất tốt nhưng tôi cũng không muốn tạt gáo nước lạnh vào người cậu. Em trai, làm sao cậu có thể xác định nhân viên chuyển phát nhanh không phải Tà thần?"
Lâm Quát đột nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "... Nếu Tà thần có thể đoán trước được việc tôi sẽ gửi mật mã tử vong đi và cả dự đoán suy nghĩ của tôi rồi biến thành nhân viên chuyển phát nhanh thì phó bản này khó giải đấy."
Trương Sâm thở dài: "Em trai, không phải là tôi dọa cậu, cậu nghe kỹ những điều tiếp theo tôi sẽ nói nè, đầu tiên tôi vô cùng hy vọng cậu còn sống, hơn nữa còn có thể đánh cờ cùng với Tà Thần lâu như trời đất, dù sao thì phó bản này không có hạn chế thời gian phải không?"
Lâm Quát mím môi nói: "Anh nói tiếp đi."
Trương Sâm tiếp tục nói: "Cậu vẫn luôn gọi tôi là "phần thưởng" và tôi cũng chưa từng phủ nhận bởi vì tôi không dám đảm bảo trong cơ thể của tôi có Tà thần cư trú hay không hoặc là Tà thần có thể lợi dụng năm giác quan của tôi hay không. Em trai, cậu là người thông minh, nếu có thể nghĩ ra cách gửi mật mã tử vong đi thì hẳn là sẽ hiểu được tôi đang nói cái gì."
Đúng như Trương Sâm nói, Lâm Quát trong nháy mắt lập tức hiểu ra được ý tứ trong lời nói của Trương Sâm. Mỗi câu mỗi chữ của Trương Sâm đều đang điên cuồng nhập vào một thông tin để gửi Lâm Quát, đó chính là: Trương Sâm có ý thức và tư duy, trong tình huống bình thường, hắn là người tốt về mặt chủ quan.
Nhưng bản thân Trương Sâm cũng cảm thấy mình sống lại quá mức kỳ quái, hắn không dám cam đoan mình có đang sống chung một cơ thể với Tà thần hay không, nếu như trong cơ thể thật sự có Tà thần, Tà thần có thể thông qua đôi mắt của Trương Sâm để nhìn thấy thứ mà Tà thần muốn nhìn thấy hay không.
Ví dụ như bây giờ, trong lời nói của Trương Sâm có ý là: Hắn là người tốt, nhưng nếu trong cơ thể hắn có Tà thần thì Tà thần có thể sẽ thông qua đôi mắt của hắn nhìn thấy nhân viên chuyển phát nhanh đã lấy đi mật mã tử vong của Lâm Quát rồi sau đó áp dụng hành động.
Và những lời Trương Sâm nói quả thật rất có lý. Hôm nay lúc cậu đi ra khỏi nhà, Lâm Chi mới có được ý thức của chính mình trong giây lát, nếu không sẽ không nói câu kia "Hôm qua anh gạt em nói là đi đến Hải Nam, em đã tìm anh rất lâu đấy.".
Lâm Quát vẫn im lặng về điều này.
Trương Sâm lại nói: "Nhưng mà cậu đừng lo lắng, tôi thấy nhân viên chuyển phát nhanh lấy ra một tờ giấy gấp gọn từ trong ngăn tủ thứ tư ở hàng thứ ba bên trái tủ chuyển phát nhanh số C-101. Đó có phải là mật mã tử vong của cậu không? Nhưng trong cơ thể tôi cũng không có phản ứng gì, cậu cứ yên tâm đi, nếu như tôi là Tà thần, lúc này sẽ xông tới cướp đi mật mã tử vong của cậu."
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng xe ba bánh rời đi, có tiếng ầm ầm vang lên, Lâm Quát do dự dường như đang hối hận việc bản thân tự cho là thông minh mà đem mật mã tử vong gửi đi: "Anh vừa mới nói khả năng cao là Tà thần đang sống trong cơ thể anh, nếu như suy đoán của anh là đúng, tôi hiện tại chỉ có thể chờ chết thôi."
"..." Trương Sâm suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Cậu cũng đừng quá bi quan, nếu không, tối nay cậu tra tin tức hậu cần một chút đi, nếu có tin tức hậu cần, có thể chứng minh trong cơ thể tôi không có Tà thần.
Đây là một cách hay, nhưng Lâm Quát nhìn điện thoại di động của mình, cậu có thể nhận được điện thoại của Trương Sâm đã là kỳ tích rồi, điện thoại di động vẫn còn ở 'trạng thái vây thành', căn bản không có chức năng quay số.
Trương Sâm cũng nghĩ tới điểm này: "Cậu ở đâu, tôi tới tìm cậu, điện thoại di động của tôi có thể gọi điện được.
Lâm Quát nhìn xung quanh, nói vị trí của mình cho Trương Sâm, Trương Sâm nói: "Cậu vẫn còn ở trường à? Tôi không biết cổng phía nam ở đâu, tôi không quen thuộc với trường của cậu, nếu không thì cậu tới tìm tôi nha? Tôi sẽ chờ cậu ở tủ chuyển phát nhanh."
Lâm Quát vừa định nói "Được", đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, cứng rắn đè nén chữ này lại, thay vào đó nói: "Anh đến tìm tôi đi, không biết đường thì hỏi đường, tôi lười đi."
Trương Sâm: "...Được rồi."
Gần nửa tiếng sau, ngay lúc Lâm Quát đang nghi ngờ có phải Trương Sâm đã đi lạc rồi hay không thì Trương Sâm thong dong đến chậm, hắn thở hồng hộc nói: "Nếu mạng sống của tôi không gắn liền với cậu, tôi thật sự... Thật sự muốn đánh một trận với cậu."
Nói xong Trương Sâm đưa điện thoại di động qua, trên bàn phím đã được nhập vào mấy con số: "Một một một ba tám, số điện thoại chăm sóc khách hàng thống nhất trên toàn quốc, trên đường tới đây tôi đã tra giúp cho cậu."
"Cảm ơn anh." Lâm Quát cầm lấy di động của Trương Sâm, cũng không nghĩ nhiều mà bấm số. Trương Sâm đứng bên cạnh lo lắng nhìn cậu: "Chăm sóc khách hàng sẽ không tan ca vào giờ này chứ?
"Chắc là không đâu. "Lâm Quát không nhìn Trương Sâm nữa, ánh mắt nhìn về con đường phía trước. Dựa vào giọng nói nhắc nhở, Lâm Quát bấm gọi số điện thoại dịch vụ khách hàng: "Xin chào, tôi muốn tra thông tin hậu cần chuyển phát nhanh một chút."
"Dạ được, vui lòng cung cấp tên người gửi, tên người nhận và số điện thoại di động ạ."
"Số điện thoại người gửi và người nhận đều giống nhau, 184 XXXXXXXX." Lâm Quát trả lời: "Tên người gửi là Lâm Quát... Tên người nhận cũng là Lâm Quát."
"Vui lòng cung cấp địa chỉ gửi hàng và địa chỉ nhận hàng."
"Địa chỉ gửi hàng và nhận hàng?" Lâm Quát nhìn Trương Sâm, Trương Sâm tự giác quay lưng lại, lúc này cậu mới nói: "Địa chỉ gửi hàng là Học viện Mỹ thuật, thành phố XX, tỉnh XX, địa chỉ nhận hàng là phòng bốn trăm lẻ bốn, căn số ba, toà bảy, tiểu khu Hạnh Phúc, cùng tỉnh cùng thành phố với địa chỉ gửi hàng.
"Được rồi, xin chờ một lát. Tôi sẽ giúp bạn kiểm tra...
- "Xin lỗi, tạm thời không có hiển thị hậu cần, cũng sẽ không có hiển thị hậu cần, bởi vì nó sẽ bị ta lấy đi, ha ha ha."
Lâm Quát sắc mặt không thay đổi, cậu nhìn Trương Sâm đang đứng trước mặt, Trương Sâm đã xoay người lại nhe răng cười nhìn cậu, hắn làm khẩu hình nhưng giọng nói lại xuyên vào trong ống nghe điện thoại di động: "Em trai, ngươi rất cẩn thận, nếu có thể phát hiện ra chuyện ta thông qua camera theo dõi ngươi, làm sao ngươi có thể để mật mã tử vong vào trong tủ chuyển phát nhanh khi biết mình đang bị theo dõi chứ, ta biết trong vòi hoa sen chắc chắn không có mật mã tử vong, ngươi chỉ đang dụ ta xuất hiện mà thôi."
"Ngươi to gan thật đấy... Dám chủ động mời ta xuất hiện, ta làm sao có thể để ngươi thất vọng được chứ. Ngươi đã muốn gửi mật mã tử vong đi, ta đây sẽ chơi với ngươi, ngươi chính là người thú vị nhất trong số tất cả người tham dự đấy. Nhưng mà... Không ngờ tới ta sẽ dùng cách mà ngươi nghĩ ra để đặt bẫy ngươi phải không, hiện tại, để cho ta thưởng thức biểu tình tuyệt vọng và khó có thể tin được của ngươi xem nào."
Lâm Quát nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói nhiều quá."
Trương Sâm rất không hài lòng với phản ứng thờ ơ của Lâm Quát, hắn uy hiếp nói: "Sai rồi, bị lừa gạt và bị phản bội không phải là phản ứng này!"
Lâm Quát hỏi ngược lại: "Nên là kiểu nào? Chi bằng ngươi dạy cho ta đi." Nói xong, cậu trả lại điện thoại di động cho Trương Sâm: "Đã đưa thông tin cho ngươi rồi, ngươi cũng thử gọi vào số điện thoại chăm sóc khách hàng một lần đi?"
Lâm Quát rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Trương Sâm cảm thấy Lâm Quát nhất định là đang lừa hắn. Hắn suy nghĩ một lúc lâu rồi gọi vào số điện thoại chăm sóc khách hàng ở trước mặt Lâm Quát, dù sao hắn đã giành được mật mã tử vong, Lâm Quát chạy không thoát được.
"Xin chào, Bưu chính Trung Quốc xin nghe, tôi có thể giúp gì được cho bạn không ạ?"
"Số điện thoại của người gửi hàng và người nhận hàng là 184 XXXXXXXX, tên của người gửi hàng và người nhận hàng là Lâm Quát, địa chỉ nhận hàng: Phòng bốn trăm lẻ bốn, căn số ba, toà bảy, tiểu khu Hạnh Phúc, thành phố XX, tỉnh XX, địa chỉ người gửi là học viện Mỹ thuật, thành phố XX, tỉnh XX, kiểm tra thông tin hậu cần.
-"Được rồi, xin đợi một chút..."
-"Xin chào, tôi đã tìm thấy tổng cộng hai mươi bốn thông tin hậu cần và tất cả hai mươi bốn bưu kiện đều đã gửi đi."
Trương Sâm: "..."
Lâm Quát nhướng mày nói: "Bị lừa gạt và bị phản bội chính là vẻ mặt hiện tại của ngươi sao?"
Trương Sâm ném điện thoại đi, hắn tức giận nhìn Lâm Quát, Lâm Quát không đồng ý nói: "Trong số hai mươi bốn bưu kiện, ngươi cảm thấy mật mã tử vong trong bưu kiện nào là thật? Thử từng cái một đi, ta không nghĩ nữ thần may mắn sẽ thiên vị Tà thần các ngươi đâu."
Có một chuyện Trương Sâm không biết chính là sau khi hắn bị Lâm Quát dụ đến trước tủ chuyển phát nhanh, Lâm Quát không bị hắn giám sát nữa đã mua cuốn sổ phác họa và bút, tổng cộng có hai mươi bốn trang giấy cậu viết bừa hai mươi bón mật mã tử vong lên đó. Mà mật mã tử vong thật sự vẫn luôn nằm ở trong vòi hoa sen nhưng từ ban ngày mật mã tử vong thật sự đã bị nhân viên chuyển phát nhanh lấy đi, hơn nữa cho dù là tên họ hay số điện thoại di động của cả người nhận và người gửi đều là cậu bịa ra, ngay cả địa chỉ nhận hàng cũng là bịa, tổng cộng có hai mươi năm chuyển phát nhanh, thẻ khuôn viên trường của cậu sắp bị quẹt hết rồi.
Đôi mắt của Trương Sâm như sắp phun ra lửa nhưng Lâm Quát cũng không sợ hắn.
Trương Sâm hận không thể bóp chết Lâm Quát: "Từ khi nào! Từ khi nào ngươi đã phát hiện ra ta!
Lâm Quát nhớ lại tất cả những gì Trương Sâm đã nói, quả thật mỗi một câu Trương Sâm nói đều nghe có vẻ vô lý nhưng lại không có bất kỳ lỗi logic nào, hơn nữa trên thế giới có nhiều sự thật nghe rất khó tin. Thật sự rất khó để xác định Trương Sâm có vấn đề chỉ qua lời nói của hắn, bởi vì Trương Sâm rất xảo quyệt, hắn biết điều Lâm Quát lo lắng, thậm chí có thể đoán trước được vấn đề của Lâm Quát, Lâm Quát còn chưa đưa ra nghi vấn, hắn đã tự mình giải thích.
Thẳng thắn và thân thiện, hắn đã biểu hiện rất hoàn hảo. Không chỉ như thế, hắn còn rất tự nhiên chuyển chủ đề sang vị trí cất giữ mật mã tử vong, để cho Lâm Quát hiểu được hoàn cảnh của hắn, ví dụ như một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối cũng có được sự đồng cảm.
Nhưng đây cũng là sơ hở lớn nhất của Trương Sâm.
Ánh mắt Lâm Quát trở nên lạnh lùng, một người xảo quyệt như Trương Sâm sao có thể chết ở loại phó bản giải đố này? Làm sao có thể làm ra chuyện ngu xuẩn giống như là nuốt mật mã tử vong vào trong bụng khi biết Tà thần sẽ thí nghiệm mật mã tử vong chứ.
Cậu đi theo Trương Sâm đến tiệm trà sữa để nói chuyện và tiết lộ mật mã tử vong cho Trương Sâm đều là mục đích của cậu, cậu vốn chỉ là muốn dụ Trương Sâm mắc câu và để cho Trương Sâm biết đến sự tồn tại của hai mươi bốn mật mã tử vong, mật mã tử vong giả đó đủ để cho hắn bình an vượt qua hai mươi bốn ngày.
Nhìn thấy Lâm Quát không để ý tới mình, cả người Trương Sâm run lên, học sinh đi ngang qua cũng tránh xa hai người bọn họ. Trương Sâm đột nhiên hét lên, hắn thẹn quá hóa giận lôi kéo Lâm Quát: "Lâm Quát! Chỉ còn vài giờ nữa là khởi đầu mới rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt đâu! Ta sẽ khiến cho ngươi cảm thấy cực kỳ đau đớn!"
Tiếng hét của Trương Sâm khiến mọi người xung quanh dừng lại và nhìn về phía họ.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Gay chia tay hay bị cắm sừng?"
"Nhưng mà hai người này rất đẹp trai, nhất là người vẫn luôn im lặng kia. Sơn! Dữ! Thủy! Tịch!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Đẹp trai quá, tôi nghe hình như tên là Lâm Quát."
"Lâm Quát? Không phải là hotboy Lâm Quát chuyên ngành hội họa chứ?!"
Sắc mặt Lâm Quát đột nhiên thay đổi, cậu xông ra ngoài nhân lúc đám đông chuẩn bị vây quanh và đẩy Trương Sâm ra, mà Trương Sâm giống như một mảnh giấy nhẹ nhàng bị Lâm Quát đẩy ngã xuống đất.
Lâm Quát cứ chạy cứ chạy, một hơi cũng không nghỉ mà chạy thẳng về nhà.
Cậu nhìn về phía cửa nhà mình, trên cửa có không ít chỗ phồng lên, đây là dấu vết để lại do Lâm Chi đập vào, cậu chống tay vào cửa thở dốc.
Mật mã tử vong thật sự đã được chất vào trong xe vận chuyển tốc hành để đi đến tỉnh khác, nó lặng lẽ nằm trong một hộp giấy nhỏ, giấy trắng mực đen viết - chết mất mặt.
Đây là mật mã tử vong do Lâm Quát viết ra bằng cách lợi dụng lỗi trong quy tắc của phó bản, đáp án rất buồn cười, nhưng mà vừa nãy, cậu đã trải qua cảnh tượng này. Chuyện gì sẽ xảy ra, Lâm Quát không biết. Từ trước đến nay cậu luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nếu như đây cũng được tính là bị tìm được mật mã tử vong, vậy cậu muốn trước khi chết có thể nhìn thấy Lâm Chi lần cuối.
Phòng phát sóng trực tiếp đặt ra nhiều dấu hỏi chấm về việc Lâm Quát đột nhiên bỏ chạy.
Thịnh Văn cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhắn tin cho Lâm Quát:
Tượng Điềm Phong: Anh đang sợ hãi.
Tượng Điềm Phong: Đã xảy ra chuyện gì thế?
Bây giờ Lâm Quát thực sự cần tìm người để nói chuyện, cậu mím môi, cố gắng kìm nén cảm xúc:
Lâm Quát: Có thể tôi sắp chết rồi.
Tượng Điềm Phong: Em sẽ chặn phòng phát sóng trực tiếp, anh nghe điện thoại một chút.
Lâm Quát còn chưa trả lời xong, đầu dây bên kia đã gọi tới.
Lâm Quát nghe máy, giọng nói hấp dẫn kia bất giác an ủi cậu: "Có lẽ em biết mật mã tử vong của anh rồi, từ học viện Mỹ thuật trở về anh mất gần hai mươi phút, anh trai, anh hiểu ý em không?"
Lâm Quát: "Ừ." Phó bản vẫn đang tiếp tục, mật mã tử vong của cậu cũng không tính là bị tìm thấy. Cậu dừng một chút rồi nói: "Vội vàng quá rồi, đầu óc không tỉnh táo nữa.
Thịnh Văn nói: "Anh lo lắng cho em gái, em hiểu mà."
Lâm Quát úp úp mở mở: "Điểm tích lũy của em vẫn chưa trả lại cho em."
Thịnh Văn không ngờ Lâm Quát lại nhớ đến chuyện này, anh có chút hối hận: "Điểm tích lũy dùng trên người anh trai, em không có ý định lấy lại. Điểm tích lũy đối với em mà nói không có gì đáng kể, chỉ là muốn có ràng buộc với anh thôi."
Lâm Quát đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.
Thịnh Văn: "Chính là những gì anh nghĩ đấy."
Lâm Quát đứng hình: "..."
Thịnh Văn: "Anh sẽ ghét em à?"
Lâm Quát lúng túng nói: "Không có đâu, tôi sẽ không vì lý do này, mà có ý kiến... Đối với em." Trong ấn tượng của Lâm Quát, A Văn là một cô gái rất tốt.
Thịnh Văn: "Anh ơi, nếu như em là đàn ông thì sao?"
Lâm Quát: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro