Chương 15: Không Còn Nơi Nào Để Trốn
Edit: An Nhiên
~~~~~~~~~~~
Lâm Quát cảm thấy những từ như là "sợ hãi" và "hoảng loạn" đã không còn có thể hình dung được Tiểu Vũ lúc này nữa, mặc dù hiện tại cậu đang bị Tiểu Vũ chỉ thẳng vào mặt.
Biểu cảm của Lý Nhất Nam và Lương Tư Hoành đều không dễ nhìn lắm, ngược lại Lâm Quát là người bình tĩnh nhất. Nhìn Tiểu Vũ có gì đó không đúng lắm, giống như đang sợ hãi điều gì đó, không... Lâm Quát bình tĩnh nhìn Tiểu Vũ, nếu tối hôm qua Tiểu Vũ thật sự nhìn thấy cái gì đó, nói cụ thể hơn một chút tối hôm qua Tiểu Vũ đã nhìn thấy "Lâm Quát" và cô bị "Lâm Quát" dọa cho vỡ mật nhưng ngày hôm sau không có lý do gì lại dám chỉ vào cậu một cách không kiêng nể gì như vậy.
Một lý do rất đơn giản là cuối cùng cô đã may mắn sống sót dưới sự tàn bạo của những kẻ bắt cóc cực kỳ hung ác, cho dù muốn thì cũng phải cân nhắc đến sự an toàn. Sự thật là cho dù Lý Nhất Nam và Lương Tư Hoành kết hợp lại thì cũng không phải là đối thủ của Lâm Quát, lúc này Lý Nhất Nam và Lương Tư Hoành không thể giúp đỡ được gì cho Tiểu Vũ, nếu chọc giận Lâm Quát thì há chẳng phải là lợi bất cập hại sao.
Người mà Tiểu Vũ thực sự chỉ vào không phải là Lâm Quát!
Lâm Quát ngay lập tức quay người lại, mặc dù lá gan của cậu lớn hơn người thường một chút nhưng vẫn bị thứ đằng sau làm cho giật mình. Hai người đó cũng quay người lại, khi nhìn thấy rõ đồ vật ở sau lưng thì giống như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
Quản gia lặng lẽ đứng ở phía sau bọn họ nhìn chằm chằm bọn họ một cách kỳ lạ.
"Mẹ kiếp." Lâm Quát nhảy vào trong nhà, cách xa quản gia một khoảng.
"Ông ta... Ông ta, ông ta..." Tiểu Vũ nhìn Lâm Quát xin giúp đỡ, cô dám chỉ vào quản gia đứng phía sau lưng Lâm Quát như vậy là vì cũng giống như suy nghĩ của Lý Nhất Nam, các cô đều cảm thấy có thể tìm được ở trên người Lâm Quát một loại cảm giác an toàn.
Nghĩ đến quản gia là đang đứng ở "bên kia", Lâm Quát lập tức liếc nhìn Tiểu Vũ ra hiệu cho cô tạm thời im lặng không nên tiết lộ thêm bất kỳ tin tức nào nữa.
Tiểu Vũ rùng mình co rúm trong góc không dám nói thêm gì nữa.
Ba người đứng ở cửa bình tĩnh lại đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống, trên bàn vẫn còn sáu phần bữa ăn sáng.
Lâm Quát bình tĩnh nhìn xuống đất, cậu nhìn thấy "chân" dính chút tro lư hương. Vị trí của nó và Tiểu Vũ chồng lên nhau, chỉ là "chân" liên tục thực hiện những động tác nhỏ giống như là lòng bàn chân giẫm phải vật cứng gì đó, cậu không thoải mái lắm muốn thoát khỏi loại cảm giác khó chịu này.
Quản gia bây giờ không giống với mấy ngày trước, mặc dù kiêng kỵ đứng ở cửa không dám đi vào nhưng cảm xúc sợ hãi trên mặt ông ta đã giảm rất nhiều, trong mắt lộ ra một tia oán hận khó tả.
Lâm Quát nhìn thoáng qua ông ta rồi thu hồi tầm mắt, vẫy vẫy bữa sáng trên tay và nói với giọng điệu dường như không cố ý: "Ở đây chúng tôi có bốn người, "bên kia" có sáu người, bốn cộng sáu bằng bao nhiêu, ông lại chuẩn bị bao nhiêu đây bữa sáng?"
Quản gia sửng sốt một lúc nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại. Khóe miệng ông ta nhếch lên hai bên, chậm rãi hình thành một nụ cười quái dị đến đáng sợ: "Ta nói đúng mà, sau đêm nay cũng chỉ có sáu và vĩnh viễn chỉ có sáu."
Lâm Quát nghe vậy vẻ mặt phức tạp nhìn quản gia, sau đó cậu cau mày không hài lòng: "Ông thì có tác dụng gì chứ? Cút đi."
Quản gia lập tức tức giận, ông ta dường như muốn tranh luận với Lâm Quát một chút nhưng vừa định bước qua cửa lại đột ngột dừng lại: "Đêm nay, chính là đêm nay, sau đêm nay mọi chuyện sẽ bình thường trở lại!"
Ông ta lặp đi lặp lại câu này, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn càng lúc càng khoa trương xong đến cuối cùng lại bật cười lên "ha ha ha", cười xong ông ta quay người bỏ đi giống như có ý lười quan tâm đến người sắp chết.
Sau khi ông ta rời đi, Lương Tư Hoành nóng lòng muốn hỏi Tiểu Vũ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Vũ nhịn không được run rẩy cả ngoài: "Tối hôm qua tôi... Tối hôm qua trốn ở trong nhà ăn." Nghĩ đến chuyện vừa trải qua vào tối hôm qua, vành mắt Tiểu Vũ ngay lập tức đỏ bừng: "Quản gia đến đó..."
"Ông ta phát hiện ra cô à?" Người nghe như Lý Nhất Nam không khỏi lo lắng và đổ mồ hôi cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lắc đầu: "Tôi cũng không biết ông ta có phát hiện ra tôi hay không, ông ta đứng ở cửa nhà ăn nhưng không đi vào, tôi... Tôi không biết ông ta có nhìn thấy tôi hay không."
Lâm Quát: "Đừng sợ, từ từ nói."
Tiểu Vũ cảm kích nhìn Lâm Quát một cái nói tiếp: "Trong tay ông ta cầm một cái búa."
Lương Tư Hoành: "Búa?"
Tiểu Vũ lau nước mắt: "Tôi cũng không biết có phải là búa hay không, chính là loại dụng cụ dùng để đục tường, rất mỏng, tôi cũng không biết nó được gọi là gì."
Lương Tư Hoành muốn hỏi chi tiết hơn nhưng Lâm Quát ngăn cản: "Chờ cô ấy nói."
Lúc này Lương Tư Hồng mới yên tĩnh lại.
Tiểu Vũ nói: "Ông ta đục cửa..." Trong lòng Tiểu Vũ vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại âm thanh đó, đây còn chưa phải là điều đáng sợ nhất, điều khiến Tiểu Vũ suy sụp chính là tiếng lẩm bẩm của quản gia khi đang đục.
"Ông ta nói gì?" Lâm Quát hỏi.
Tiểu Vũ tự kéo tóc cô: "Ông ta nói... Ông ta nói... "Tôi là Hạ Tâm Vũ"." Như là không thể tự kìm chế được nữa, Tiểu Vũ nghẹn ngào hét lên: "Ông ta nói ông ta là Hạ Tâm Vũ!"
Lý Nhất Nam ôm lấy Tiểu Vũ.
Chờ Tiểu Vũ bình tĩnh lại, Lâm Quát hỏi: "Cô tên là gì?"
Tiểu Vũ tuyệt vọng nói: "Hạ Tâm Vũ."
Một tiếng sấm rền đột nhiên nổ vang sâu vào trong màng nhĩ của mọi người.
Khi tự giới thiệu bản thân ở giai đoạn đầu của phó bản, Tiểu Vũ chỉ nói mình tên là "Tiểu Vũ" chứ không hề nói họ tên đầy đủ của mình ra. Điều mọi người muốn cũng chỉ là một biệt danh để nhận dạng nên cũng không hỏi họ tên đầy đủ của Tiểu Vũ.
Lúc này mới biết họ tên đầy đủ của Tiểu Vũ, trong lòng mỗi người đều có một loại cảm giác khó tả.
Đặc biệt là Lương Tư Hoành, sắc mặt của ông ta lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Lâm Quát liếc nhìn ông ta: "Tối qua, cái tên cô nghe thấy có lẽ là "Lương Tư Hoành" đấy."
Lương Tư Hoành choáng váng: "Cậu... Làm sao cậu biết?"
Lúc đầu Lâm Quát không biết, cậu luôn đoán rằng manh mối mà Lương Tư Hoành che giấu chính là tên của mình. Sau khi nghe Tiểu Vũ kể lại mới nghĩ đến Lương Tư Hoành, từ việc mấy ngày trước Lương Tư Hoành ép cậu chứng minh thân phận của mình là có thể nhìn ra được Lương Tư Hoành là loại người cẩn thận, ông ta sẽ không thể không phòng bị đề nghị ăn sáng cùng nhau sau khi nghe tên của Lâm Quát được.
"Nếu như ông nghe thấy tên của Lý Nhất Nam, tôi nghĩ lúc này ông đã bắt đầu xúi giục tôi tấn công Lý Nhất Nam rồi." Lâm Quát giễu cợt.
Lương Tư Hoành bất đắc dĩ nở một nụ cười xem như đã ngầm thừa nhận: "Bởi vì tôi biết mình không có vấn đề gì."
Lý Nhất Nam bất mãn nói: "Tôi mới là người không có vấn đề gì!"
Lương Tư Hoành nở một nụ cười xin lỗi, có lẽ là vì cảm thấy không nên đánh người đang cười nên Lý Nhất Nam đành phải đè nén sự bất mãn còn sót lại xuống, cô thật sự không hiểu nổi những cái tên này có ý nghĩa gì.
Đành phải cầu cứu Lâm Quát, "Anh đại, anh nghĩ thế nào..."
Lâm Quát không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh cửa và nhìn vào dấu vết trên cửa. Từ lúc tiến vào phó bản, Lâm Quát đã chú ý tới hoa văn gỗ đào trên cửa, lúc đầu cậu vẫn cho rằng hoa văn gỗ đào là mới được khắc bởi vì trong khe rãnh không có vết bẩn. Lúc này cậu mới phát hiện ra, sở dĩ dấu vết hoa văn gỗ đào vẫn luôn sạch sẽ và "mới mẻ" là bởi vì những dấu vết này được khắc lại mỗi ngày.
Cậu lại đi kiểm tra những cánh cửa khác, chúng đều có dấu vết "mới mẻ" giống như cửa ở trong nhà ăn.
Rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Tại sao quản gia lại nói bản thân là Hạ Tâm Vũ, tại sao Lương Tư Hoành nghe thấy tên của bản thân, tại sao trên đàn piano lại khắc dòng chữ "Tặng cho Lâm Quát"?
Lúc này Lâm Quát không cảm thấy tên mình là phổ biến đến mức trùng tên với bên kia và có đôi khi trùng hợp quá nhiều cũng có nghĩa là không có trùng hợp. Nhưng ngoại hình của "người" trên tấm ảnh đầu tiên rõ ràng không giống với bọn họ, thậm chí có thể nói là khác nhau một trời một vực đến mức ngay cả một người mù mặt cũng sẽ không nhận nhầm được.
Tên của bọn họ có liên quan gì đến hoa văn gỗ đào trên cửa?
Lâm Quát vừa suy tư vừa đi dọc theo cầu thang lên lầu hai.
Lúc vừa đi tới lầu hai thì có một ánh mắt rơi vào trên người của cậu, Lâm Quát ngước mắt lên thì nhìn thấy quản gia ở sâu trong hành lang, ông ta đứng ở cuối hành lang với đôi mắt nhìn trộm ẩn dưới ánh sáng ảm đạm.
Ánh sáng mỏng manh không che giấu được đôi mắt tò mò ngột ngạt và cũng không che giấu được món đồ trong tay quản gia.
Lâm Quát sửng sốt một lúc sau khi nhìn thấy rõ thứ đồ trong tay quản gia, cậu nhanh chóng quay trở lại nhà ăn.
Lương Tư Hoành thấy vẻ mặt Lâm Quát không đúng lắm nên mở miệng hỏi: "Cậu đã phát hiện ra cái gì à? Hay là nghĩ tới cái gì?
Lâm Quát nói: "Có ý tưởng cũng có phát hiện, ý tưởng trước mắt không xác định nên tạm thời không đề cập tới. Đầu tiên là nói về phát hiện..."
Mọi người nín thở lắng nghe.
Lâm Quát nói: "Tối nay sẽ có người chết."
Lương Tư Hoành cười mỉa hai tiếng: "Đây không phải là đã..."
Lâm Quát lắc đầu: "Ý của tôi là đêm nay sẽ có sự chết chóc trên diện rộng."
Nụ cười của Lương Tư Hoành cứng đờ trên mặt, Lâm Quát nói thẳng: "Hơn nữa trốn tránh cũng vô dụng."
Lương Tư Hoành không sẵn lòng tiếp nhận tin dữ như vậy: "Sao... Sao lại nói như thế?"
"Còn cần phải hỏi sao?" Lâm Quát nói: "Lời nói của quản gia chắc cũng đã nghe thấy hết rồi chứ. Còn có, mười ba cánh cửa ở tầng một, ngoại trừ phòng khách và phòng ăn thì còn lại đều bị khóa và nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vào buổi tối cũng sẽ bị khóa lại, đến lúc đó phạm vi hoạt động của chúng ta hoàn toàn có thể loại trừ tầng một."
Không đợi mọi người phản ứng, Lâm Quát tiếp tục nói: "NPC không chịu ở lầu hai lâu hơn một chút mà bây giờ lại xuất hiện ở lầu hai, ông cảm thấy là vì sao?" Nói tới đây, Lâm Quát đưa ra bổ sung cuối cùng: "Việc dọn dẹp phòng có thể loại trừ, trừ phi vật dụng ông ta dùng để dọn phòng của chính là chùm chìa khóa trong tay ông ta."
Tại sao lại ở tầng hai? Đặt bẫy? Phục kích? Dù sao cũng không thể là tuần tra ngắm cảnh được.
Lương Tư Hoành lặp lại: "Một chùm... Chìa khóa? Ông ta muốn khóa tất cả phòng ở tầng hai lại sao?"
Lý Nhất Nam hít một hơi khí lạnh hoảng hốt nói: "Nói như vậy thì phạm vi hoạt động cũng chỉ còn hành lang tầng hai sao? Hành lang đó chật hẹp như vậy chẳng phải đã chặt đứt hoàn toàn đường thoát của chúng ta sao?"
Tiểu Vũ suy sụp: "Kết thúc rồi, kết thúc rồi, đêm nay chúng ta đều sẽ chết hết."
Trong bầu không khí áp lực này, Lương Tư Hoành đột nhiên nói: "Biệt thự này có tổng cộng ba tầng! Chúng ta còn có thể đi lên tầng ba!"
Đây giống như là một cọng rơm cứu mạng, Lương Tư Hoành cố gắng bình tĩnh lại: "Đúng, còn có tầng ba nữa, buổi tối chúng ta có thể trốn ở trên tầng ba."
Lý Nhất Nam "A" một tiếng, đúng vậy, còn có tầng ba, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn hoạt động ở tầng một và tầng hai, suýt chút nữa đã quên biệt thự này có ba tầng.
Lâm Quát lại không nghĩ như vậy, cậu kiên quyết bác bỏ đề nghị sinh tồn của Lương Tư Hoành: "Nếu như tầng ba an toàn, vậy tại sao quản gia lại không khóa? Ông ta khóa hết tầng một và tầng hai, cũng có thể hiểu là ông ta muốn ép chúng ta chạy lên tầng ba."
Lý Nhất Nam cũng hết cách: "Nhưng... nhưng so với lầu hai chỉ có một hành lang..."
Lâm Quát hiểu ý của Lý Nhất Nam, tầng hai chỉ có một hành lang thẳng tắp hoàn toàn không có sự che chắn nào cả, chỉ cần tro lư hương vừa rải xuống, sau khi bọn họ lộ diện căn bản sẽ không có chỗ trốn.
Giọng điệu của Lâm Quát nghiêm túc hơn một chút: "Còn có một cách khác để sống sót."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro