
Chương 23: Trong động có mỹ nhân
"Tiểu Hắc, ngươi lên đi! Ta sẽ đứng đây cổ vũ ngươi, dù sao ngươi đối với thiếu chủ trung thành tận tâm, nhiệm vụ vinh quang này đương nhiên là của ngươi rồi!"
Thiếu niên như thể cảm thấy sắc mặt nam tử chưa đủ đen, còn cố ý nâng đôi tay trắng nõn của hắn lên, làm bộ như đang cổ vũ đầy chân thành.
Sắc mặt nam tử lại càng đen hơn, có thể so với Bao đại nhân.
Bỗng nhiên, nữ tử hắng giọng, kéo sự chú ý của hai người về phía mình. Thấy mục đích đạt được, nàng chậm rãi giơ ngón trỏ lên, nhàn nhạt chỉ về phía sau – hướng của Hạ Vân Tiếu.
“Bên kia… có sẵn.”
Chỉ thản nhiên nói một câu, nàng lại quay mặt về phía thác nước, không tiếp tục để ý nữa.
Thiếu niên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên méo mó.
Mỹ nhân của hắn a!
Không được! Nhất định không được! Phải để Tiểu Hắc đi thôi! Mỹ nhân này là của hắn, sao có thể để người khác động vào!
Nam tử dường như đoán trước được suy nghĩ của thiếu niên, nhanh hơn một bước nhấc bổng Hạ Vân Tiếu lên vai. Nhìn thiếu niên tức giận đến đỏ bừng cả mặt, khóe môi hắn khẽ cong lên đầy đắc ý.
Thiếu niên giận dữ hét lên: "Tiểu Hắc! Trả mỹ nhân của ta lại đây!"
Nam tử liếc xéo hắn, mũi chân nhẹ điểm lên mặt nước, giọng lạnh lùng: "Không được gọi ta là Tiểu Hắc!"
Nói xong, hắn không chờ thiếu niên phản ứng, lập tức phi thân về phía thác nước.
Thiếu niên há hốc miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử khiêng mỹ nhân bay đi.
“Anh Nghiêu! Ngươi khiến ta tức chết mà!!!”
Hắn gào lên, nếu đánh thắng được nam tử này, hắn tuyệt đối sẽ không để mỹ nhân rơi vào tay người khác!
Sau thác nước là một vách đá dựng đứng, thoạt nhìn có vẻ hiểm trở nhưng thực chất lại không quá nguy hiểm. Dòng nước cũng không chảy xiết như vẻ ngoài, mà quan trọng nhất—phía sau thác nước là một huyệt động bí mật, cao khoảng mười mét. Thác nước trở thành bức màn thiên nhiên, hoàn toàn che giấu cửa động khỏi tầm mắt người ngoài.
Đây là nơi mà thiếu chủ vô tình phát hiện ra. Kể từ đó, nơi này trở thành "chỗ định cư" của hắn tại Minh Tuyết Quốc.
Anh Nghiêu chưa từng tiến sâu vào động, bởi vì thiếu chủ không cho phép. Rõ ràng hắn không muốn ai khác đặt chân đến nơi này.
Nếu lúc này Hạ Vân Tiếu tỉnh táo, chắc chắn sẽ kinh ngạc thốt lên: “Thủy Liêm Động!”
Đây chẳng phải là phiên bản đời thực của Tây Du Ký sao?!
Anh Nghiêu vừa bước vào cửa động, mặc kệ dòng nước lạnh thấm ướt y phục, hắn định tiến vào sâu hơn thì—
Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng vang lên từ trong động, mang theo chút hơi thở gấp gáp, nhưng âm điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
“Đem nam tử đó ném vào đây. Sau đó, ngươi có thể đi ra ngoài.”
Ngực Anh Nghiêu bỗng chấn động khó chịu.
Vì cái gì?
Hắn rõ ràng là hộ pháp trung thành, là bằng hữu đáng tin cậy, thế nhưng vì sao thiếu chủ lại không cho phép hắn đến gần nơi này?
Trong động rốt cuộc có thứ gì mà hắn không thể biết?
Là thiếu chủ không tín nhiệm bọn họ, hay còn có nguyên nhân khác?!
Dù trong lòng có bất mãn thế nào, Anh Nghiêu vẫn không dám cãi lệnh.
Hắn tụ nội lực vào lòng bàn tay, không quan tâm Hạ Vân Tiếu có chịu nổi hay không, mạnh mẽ vận dụng lực đạo, đẩy hắn sâu vào trong động. Sau đó, không hề lưu lại, xoay người rời đi.
Lực đánh này khiến nước đọng trong cơ thể Hạ Vân Tiếu bị ép ra ngoài, hắn lập tức ho khan dữ dội, miệng không ngừng phun ra từng ngụm nước. Mí mắt khẽ giật, hai tròng mắt dưới hàng mi run rẩy hơi động.
Trong động sâu thẳm.
Không gian rộng lớn vô cùng, một dòng suối nhỏ uốn lượn chảy qua, nước suối trong veo, chậm rãi hướng ra ngoài.
Dạ minh châu được khảm vào nham thạch, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu rọi khắp hang động, phản chiếu xuống mặt nước tạo nên vô số tia sáng lung linh như sao sa.
Nhưng cảnh đẹp nhất không phải dòng suối.
Mà là trung tâm thạch động.
Ở đó có một chiếc giường băng lớn, rộng đến mức có thể chứa mười người cùng lúc. Lớp băng trong suốt như pha lê, phản chiếu ánh sáng phát ra thứ quang mang lóa mắt.
Tấm rèm mỏng màu đỏ phủ xuống giường, mờ ảo bao quanh, tạo thành một lớp che chắn đầy mê hoặc.
Trên giường, có một nam tử.
Hạ Vân Tiếu bị đánh bay vào trong động, không lệch một phân, thẳng tắp hướng về phía giường băng.
Bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài vươn ra từ trong màn che, nhẹ nhàng móc lấy cổ áo của Hạ Vân Tiếu.
Chỉ một động tác đơn giản, nhưng lại mang theo lực đạo mạnh mẽ, giống như đang nhấc một chén rượu nhẹ bẫng.
Không một chút do dự, bàn tay kia kéo mạnh Hạ Vân Tiếu vào trong giường băng.
Không chút thương tiếc, người trên giường thô bạo ném hắn xuống, sau đó vươn tay, định xé toạc y phục của hắn.
Nhưng đúng lúc này—
Hạ Vân Tiếu mở mắt.
Đôi mắt đen nhánh, nhưng lại trống rỗng không tiêu cự, khiến cả người hắn thoạt nhìn có chút yếu ớt, đáng thương.
Còn chưa kịp hiểu rõ tình cảnh xung quanh, phản ứng đầu tiên của hắn chính là ho khan dữ dội.
Yết hầu hắn như thể có thứ gì đó muốn trào ra, theo từng trận ho sặc sụa, một ngụm nước phun thẳng về phía nam tử.
Phụt!
Nước bắn thẳng lên mặt người nọ.
Bàn tay đang xé y phục lập tức khựng lại giữa không trung.
Đôi mắt thâm trầm của nam tử thoáng lóe lên một tia kinh ngạc.
Ai?
Là ai?
Là ai không ngừng lay động thân thể hắn?
Là ai không ngừng vỗ vào mặt hắn?
Đau quá, ngực cũng khó chịu vô cùng.
Có tiếng nói...
Đầu óc quay cuồng...
Hắn không muốn tỉnh lại.
Hạ Vân Tiếu khẽ mở mắt, một tia sáng len lỏi qua hàng mi. Cuối cùng, hắn ho mạnh, nước đọng trong ngực trào ra khỏi miệng. Khi hơi thở dần ổn định, ánh mắt mơ màng của hắn mới từ từ tụ lại.
Trước mắt hắn là một nữ tử xinh đẹp như tiên giáng trần.
Một thân hồng y yêu dã, dung nhan tuyệt mỹ đến mức không thể dùng ngôn từ để miêu tả. Đây là người đẹp nhất mà Hạ Vân Tiếu từng gặp, đến nỗi trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như đã hiểu thế nào là "khuynh quốc khuynh thành."
Nhưng...
Mỹ nhân này tại sao lại nhìn chằm chằm hắn, bộ dạng ngây ngốc như vậy? Làn da còn trắng hơn cả bạch ngọc, trên gò má lại vương vài giọt nước, khiến người ta không khỏi sinh lòng trìu mến.
Hạ Vân Tiếu chớp mắt, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ—mỹ nhân thế này nhất định phải cưới về nhà làm lão bà! Đã là lão bà thì tất nhiên phải là người đẹp nhất!
Hắn cười cợt nhả, mắt đào hoa lóe lên tia gian tà:
“Mỹ nữ, muốn cùng ta thử một lần không?”
Hắn nhất định phải có được mỹ nhân này!
Người trước mặt nghe vậy, lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi. Sau đó, một thứ gọi là "phẫn nộ" chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt tuyệt mỹ, làm dung nhan vốn tinh xảo ấy phút chốc nhuốm thêm một nét dữ tợn.
“Ngươi gọi ta là ‘mỹ nữ’?! Ngươi mù rồi sao?”
Mỹ nhân quát lớn, nhưng giọng nói lại trong trẻo tựa chim oanh đêm, vô cùng dễ nghe.
Chỉ là...
Tại sao giọng này lại không giống nữ hài tử chút nào?!
Hạ Vân Tiếu sửng sốt. Hắn chần chừ đưa tay ra thử chạm vào đối phương, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Ngươi là... nhân yêu?”
Thời đại này cư nhiên còn có nhân yêu sao?!
Đúng là thời đại theo kịp xu hướng thật! Không chỉ có nữ yêu, mà đến cả nhân yêu cũng xuất hiện?!
Chết tiệt! Hắn ghét nhất chính là nhân yêu!
Cái loại này, nhìn thế nào cũng thấy ghê tởm!
Còn nhớ lần trước hắn cùng lão bà tiêu mất hai vạn đồng chỉ để đi xem nhân yêu, kết quả đúng là phí tiền vô ích mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro