Chương 9: Sơn Thần
Từ xưa đến nay, địa phủ và pháp sư nhân gian muốn liên lạc với nhau bình thường đều thông qua quạ đen ba mắt. Quỷ hồn vốn không thích lại gần pháp sư, ngược lại, pháp sư cũng ngại quỷ hồn quá nhiều âm khí, do đó nếu không phải là chuyện cực kỳ quan trọng thì hai bên đều kiêng kỵ việc xuất hiện trên địa bàn của đối phương. Vì vậy khi quỷ sai kia đích thân đến Dược Sơn truyền tin, Lưu đạo trưởng cũng ngầm hiểu được ý tứ của Phán Quan rằng sự tình lần này có vẻ rất nghiêm trọng, nếu không xử lý ổn thỏa e là sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Hiện tại tin tức về Tà Thần quá ít, hơn nữa phía địa phủ cũng chỉ mới đưa ra cảnh báo, còn chưa biết Tà Thần kia có thể gây nên sóng gió gì, vì thế biện pháp tốt nhất hiện nay chính là lập kết giới bảo hộ toàn bộ Dược Sơn, như vậy nếu chẳng may Tà Thần có tấn công cũng coi như đã có sự chuẩn bị. Nhưng lập một cái kết giới lớn như vậy cần rất nhiều thời gian và công sức, mà ngay sáng hôm sau Lưu đạo trưởng lại phải lên đường ngay, đương nhiên không có khả năng làm được. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ còn một cách duy nhất là đi tìm vị kia nhờ hắn trông coi Dược Sơn giùm ông một thời gian, ít ra khi Tà Thần thật sự đánh lên, Bạch Hổ cũng có thể cầm cự chờ ông chạy về ứng cứu.
Vì vậy vào sáng sớm, Bạch Vân liền theo lệnh của Lưu đạo trưởng, mang một món pháp bảo lên núi nhờ cậy vị cao nhân kia. Người đó không phải ai khác mà chính là Sơn Thần của ngọn núi.
Bạch Vân dọc theo đường lớn, dựa vào sự chỉ dẫn của Lưu đạo trưởng mà đi, cuối cùng cũng tìm thấy cây hòe mà sư phụ đã mô tả. Cây hòe kia là đại thụ, sống gần nghìn năm, thân cây to đến 3 người ôm không hết. Dưới gốc cây hòe có dựng lên một cái miếu nhỏ, bên trong thờ phụng tượng đá của Sơn Thần. Bạch Vân nhanh chóng tiến đến dán một lá bùa mà Lưu đạo trưởng đã chuẩn bị lên thân cây. Vài giây sau, bé nhìn thấy lá bùa kia tự động đung đưa rồi chậm rãi biến mất. Ngay lập tức, từ phía sau cây hòe liền tản ra một làn sương khói mờ ảo, một bóng người thong thả bước ra.
Sơn Thần xuất hiện trước mắt Bạch Vân là một người đàn ông cường tráng, thân hình cao to như Tiểu Hắc, đầu búi tóc củ tỏi, còn có râu rất dài và toàn bộ đều bạc trắng như vôi. Sơn Thần ăn vận như một lão nông dân thời xưa, chắp hai tay sau lưng, cúi đầu xuống chằm chằm nhìn bé. Bạch Vân cố nén sự hồi hộp vì lần đầu tiếp xúc với thần linh, tiến lên truyền đạt lại lời nhờ vả của Lưu đạo trưởng. Sơn Thần sau khi nghe xong, không cần một giây suy nghĩ đã lập tức nói ngay.
- Ta từ chối...! – Giọng nói của Sơn Thần khàn khàn vang lên – Đây là nhiệm vụ mà địa phủ giao cho Lưu Anh, liên quan gì đến ta?
Bạch Vân âm thầm thở dài ngao ngán, đúng là sư phụ đoán không hề sai mà.
Tối hôm qua sau khi hành sự xong, Lưu đạo trưởng nằm trên giường ôm Bạch Vân và kể cho bé nghe một câu chuyện rất thú vị. Thật ra Sơn Thần của ngọn núi này trước kia không phải ông ta, mà là một vị thần khác có tu vi gần 1000 năm tuổi. Cách đây mấy năm vị thần đó nhận lệnh chuyển sang nơi khác làm việc, Ngọc Hoàng mới phái ông ta đến trông coi Dược Sơn. Vấn đề nằm ở chỗ vị Sơn Thần tân nhiệm này tu vi tuy không cao nhưng lại vô cùng ngạo mạn. Ông ta nghĩ rằng mình cai quản Dược Sơn liền có quyền không coi ai ra gì, tất cả các tiểu thần và đạo sĩ sống trong vùng đều bất bình trước thái độ đó. Vì vậy không bao lâu sau, giữa Sơn Thần và Lưu đạo trưởng liền xảy ra chuyện bằng mặt không bằng lòng, ngấm ngầm xung đột. Cho nên nếu đích thân Lưu đạo trưởng lên tiếng, ông ta nhiều khả năng sẽ mặc kệ.
Mặc dù trách nhiệm của ông ta là bảo hộ Dược Sơn, nhưng ông ta không có nghĩa vụ phải chăm nom luôn cho Bạch Hổ. Lưu đạo trưởng thật sự rất đau đầu về vấn đề này, không may lại phải đi gấp nên tất cả chỉ có thể trông cậy vào Bạch Vân. Thậm chí còn cho bé mang theo vài lá bùa do chính mình vẽ, để vào lúc cấp bách có thể lấy ra đe dọa ông ta. Ý tứ của Lưu đạo trưởng chính là, bất chấp dùng thủ đoạn gì, nhất định phải ép ông ta đồng ý giúp đỡ.
- Nhưng đây là việc hệ trọng...! – Bạch Vân nói – Ngài không thể bỏ mặc được...!
Sơn Thần đang tính toán bỏ đi thì nghe Bạch Vân lên tiếng, có chút kinh ngạc quay lại nhìn xem. Ông ta im lặng quan sát bé từ trên xuống dưới rồi cười nói bằng giọng điệu hết sức mỉa mai.
- Chà chà...! Đệ tử của Lưu Anh, khẩu khí cũng thật là lớn, dám lên giọng với ta...! – Ông ta bỗng nổi hứng muốn làm khó dễ bé một phen, bèn ngồi lên tảng đá lớn bên cạnh cây hòe, chống hai tay lên gối, nhìn Bạch Vân cười nói – Ta cứ không giúp đấy, có giỏi thì bảo sư phụ ngươi đến gặp ta...!
Bạch Vân thấy bộ dạng kiêu ngạo hống hách kia, trong lòng liền dâng lên cảm xúc vô cùng khó chịu, hạ quyết tâm phải cho vị thần đáng ghét này biết thế nào là lợi hại.
- Được...! Nếu ngài đã nói vậy thì...
Ngay lập tức, Bạch Vân lấy tốc độ sét đánh vọt lên trước mặt Sơn Thần, dán một lá bùa vào ngay giữa trán ông ta. Đây là bùa của Lưu đạo trưởng, một khi bị dán vào, người hoặc vật chủ đều không thể động đậy thân thể, chỉ có thể nói chuyện mà thôi. Bởi vì Bạch Vân không có tu vi nên Sơn Thần hoàn toàn không đề phòng bé. Chẳng qua ông ta không ngờ tới pháp lực của Lưu đạo trưởng lại mạnh đến như vậy, làm chút tiểu xảo bên trong lá bùa, chỉ cần là người đã bái Tam Thanh nhập đạo đều có thể sử dụng được. Sơn Thần bị tập kích rất đỗi bàng hoàng, tức giận mắng.
- Khốn kiếp...! Ngươi dám làm vậy với bổn thần?
Bạch Vân nhìn ông ta tức tối thì cảm thấy rất hả hê, cười nói.
- Ngay cả an nguy của Bạch Hổ mà ngài cũng mặc kệ, tại sao ta lại không thể làm vậy với ngài chứ?
- Ngươi là muốn làm gì ta? – Sơn Thần phẫn nộ rống lên.
Bạch Vân không nói chỉ cười, làm Sơn Thần có chút nổi da gà, linh cảm chuyện sắp xảy ra với mình sẽ chẳng tốt lành gì đâu. Tiếp theo, Bạch Vân thong thả cởi bỏ túi xách vứt sang một bên, rồi trước mặt Sơn Thần, không hề kiêng kỵ lột sạch quần áo trên người xuống, cả quần lót cũng giật ra luôn. Dưới nắng sớm không ngừng chiếu rọi vào khu rừng, Bạch Vân thân thể non mềm tinh xảo phô bày toàn bộ trước mặt vị thần kia. Từ cái cổ thiên nga thon nhỏ, đầu vai mượt mà, hai bầu vú nộn thịt mơn mởn, vòng eo mảnh dẻ xinh xắn đến vùng kín hồng nhuận sạch trơn không một sợi lông, tất cả những vẻ đẹp mị hoặc ấy ngay lập tức chọc thẳng vào mắt Sơn Thần, làm ông ta vừa hoảng sợ vừa cảm thấy kích thích kì lạ.
Sơn Thần nhìn cơ thể trần truồng hấp dẫn trước mặt, không khỏi lắp bắp.
- Ngươi... ngươi... ngươi muốn... muốn... làm gì?
Bạch Vân đi đến trước mặt ông ta, đưa tay vuốt lên chòm râu bạc, cười khẽ.
- Ta nghe sư phụ nói, thần tiên các ngài nghiêm cấm sắc dục, một khi vi phạm nhất định sẽ bị phạt xóa sạch tu vi...! – Bạch Vân hài lòng nhìn gương mặt hoảng sợ của Sơn Thần – Ngài chỉ cần vì ta mà bắn tinh thôi tức là đã phạm cấm rồi. Ta cho ngài suy nghĩ lại, một là giúp sư phụ ta, hai là phạm cấm, ngài tự chọn đi...!
Sơn Thần mặt mày tái xanh, phẫn nộ không chịu nổi. Kể từ khi được thăng lên thần vị cho đến nay, đây là lần đầu tiên có người dám đe dọa ông ta trắng trợn như vậy. Bản tính ngạo mạn vốn đã ăn sâu vào máu, nay lại bị khiêu khích liền không thể khống chế mà bùng phát lên. Ông ta tức giận mắng.
- Đồ khốn kiếp...! Ta sẽ không bao giờ giúp Lưu Anh, ngươi nghĩ với bản lĩnh của ngươi có thể làm bổn thần phạm cấm sao? Đừng vọng tưởng...!
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Bạch Vân âm thầm nghĩ.
- Được...! Vậy chúng ta cược đi...! – Bạch Vân khoanh tay trước ngực, châm biếm nhìn ông ta – Đoạn đường này thường xuyên có kiểm lâm đi tuần tra, nếu như ta làm ngài bắn ra trước khi họ đến, ngài nhất định phải đồng ý với đề nghị của sư phụ...!
- Được...! Nhưng nếu ngươi thất bại, ta sẽ đến đạo quán hỏi tội sư phụ ngươi...!
- Thành giao...!
Cứ như vậy, giao kèo của hai người nhanh chóng được lập ra.
Bạch Vân quỳ xuống trước mặt Sơn Thần, đưa tay vạch mép quần của ông ta, lôi dương vật vừa nhỏ vừa mềm oặt bên trong ra ngoài. Dương vật của Sơn Thần trông rất bình thường, làm Bạch Vân có chút xíu thất vọng, so ra còn không bằng của Lưu đạo trưởng. Thân dương vật nhìn qua khá là sậm màu nhưng trông vẫn sáng hơn hai trứng dái, đầu nấm có chút nhọn, căng bóng hồng nhuận, nếu miễn cưỡng chấp nhận thì cũng không đến nỗi quá tệ. Bạch Vân ngậm thử vào trong miệng tỉ mỉ đánh giá một phen, chỉ thấy dương vật này vừa mềm vừa ấm, chóp đỉnh còn nồng nặc mùi tinh dịch, chắc là đã lâu không có bắn ra. Thậm chí Bạch Vân còn cảm nhận được nó đang không ngừng run rẩy nhè nhẹ, biết đâu chừng đây là lần đầu tiên ông ta nếm mùi tình dục.
Bạch Vân mượn nước bọt bôi trơn, dùng hai tay sục cho dương vật. Sau khi tuốt chừng mười mấy cái, cậu nhỏ của Sơn Thần đã bán cương, phình to hơn ban đầu rất nhiều. Sơn Thần trừng mắt nhìn khúc thịt vô dụng kia ngày càng cứng rắn cũng không biết phải làm sao, chỉ còn nước cắn răng chịu đựng. Bạch Vân cầm dương vật dựng lên thẳng đứng, tiếp đến thè lưỡi liếm dọc theo phần thân từ gốc cho đến ngọn. Mặt lưỡi mềm mại ướt đẫm nước bọt chà lau lên gậy thịt, một chỗ cũng không bỏ qua. Nhiệt độ nóng ấm và mùi hương nồng nặc đặc trưng của dương vật cứ thế phả vào mặt làm Bạch Vân có chút ngất ngây. Bé liên tục xoay đầu, linh hoạt uốn éo cái lưỡi dâm đãng liếm láp toàn bộ dương vật. Thỉnh thoảng còn hôn mút nhè nhẹ, nhiệt tình dùng môi lưỡi mát xa cho nó.
Sơn Thần bao nhiêu lâu nay giữ thân trong sạch, Bạch Vân mới dùng miệng sục vài cái ông ta đã kích động nứng lên, dương vật cũng vì thế mà nhanh chóng cương cứng. Bạch Vân ở dưới háng ông ta xoay đủ chiều điên cuồng mút liếm, nước bọt nhơn nhớt trong miệng bé liên tục chảy ra làm ướt nhẹp dương vật thâm đen. Nhìn thấy môi lưỡi kia không ngừng chà qua chà lại gậy thịt giữa hai chân, Sơn Thần vô thức khao khát được giải thoát hai cánh tay, sau đó giữ chặt lấy đầu bé rồi vừa nắc vừa đụ bành bạch, nhồi đầy khúc thịt tanh hôi của mình vào sâu bên trong khoang miệng thơm ngọt, phun hết tinh dịch vào cuống họng của Bạch Vân, bắn cho đến khi cái bụng của bé phải căng phồng lên vì mớ sữa đặc chứa đầy bên trong trứng dái.
Bạch Vân liếm đủ thì lại dùng tay tiếp tục sục dương vật. Lần này bé sục nhanh và mạnh hơn, bóp chặt lấy nó mà tuốt như muốn ép hết tinh dịch ra. Sơn Thần cũng không nhịn được nữa bắt đầu thở hổn hển, nhưng vẫn kiềm chế để không rên rỉ. Bạch Vân liếm môi, nhìn Sơn Thần cười nói.
- Cặc của ngài ngon quá a... Vân nhi liếm rất sướng...!
Sơn Thần dùng hết khả năng đè nén cơn nứng, gằn từng tiếng nói với Bạch Vân.
- Ngươi bỏ cuộc đi... ta... ta tuyệt đối sẽ không phạm cấm...!
Bạch Vân chỉ cười cười, lười tranh chấp với ông ta. Bé há miệng, ngậm dương vật vào và bắt đầu bú mút.
Dương vật không quá dài nên Bạch Vân có thể nuốt đến hơn phân nửa. Khoang miệng Bạch Vân vốn dĩ vừa nóng vừa nhỏ, nay bé lại cố tình hóp má, siết chặt dương vật của Sơn Thần vào bên trong rồi tận tình khẩu giao. Bạch Vân liên tục phun ra rồi lại nuốt khúc thịt nặng mùi ấy vào, cơ miệng hoạt động hết công suất vừa bú vừa mút sì sụp. Gậy thịt nóng hổi ngày càng phình to, trương lên cứng ngắc. Theo động tác thành thục của Bạch Vân, nó thuận lợi đâm chọc vào khoang miệng của bé, nhồi nhét đến không còn khe hở. Bạch Vân dùng tay sục gốc dương vật, miệng thì ngậm chặt bú không ngừng nghỉ, nước bọt ứa ra chảy xuống dưới, tưới ướt toàn bộ lông mu.
*Sụt Sụt Sụt*
Sơn Thần sắp phát điên rồi. Ông ta không thể tiếp tục kiềm nén những tiếng rên rỉ thống khổ. Cơn nứng từ dương vật đang được bú lan ra hai bên háng rồi rần rần chạy khắp toàn thân. Như có một dòng điện nhỏ, từ cái miệng dâm đãng của Bạch Vân len lỏi vào da thịt của ông ta, chạy tới đâu ông liền tê dại tới đó. Bạch Vân vẫn nhiệt tình bú mút dương vật không chịu nhả, ngậm vào trong miệng vừa hút vừa liếm, cái lưỡi liên tục đảo qua đảo lại cọ xát đầu khấc của ông ta, môi lưỡi thay phiên xoa bóp khi nặng khi nhẹ khiến cho thần linh cũng phải choáng váng.
Bạch Vân dùng miệng sục nó đến lấm tấm mồ hôi. Bé phun dương vật của Sơn Thần ra, dùng tay tuốt liên tục.
- Tiên nhân... ngài thấy em bú cặc có giỏi không a? – Bạch Vân thay đổi xưng hô, mạnh bạo nắn bóp khiến đầu khấc không ngừng rỉ nước dâm – Tiên nhân... a... ngài có thấy sướng cặc không?
Sơn Thần nghẹn đến muốn tím tái cả người, dương vật sưng phồng dữ tợn vẫn nhịn không dám bắn. Ông ta run rẩy nói.
- Đừng vọng tưởng... a... ta... ta tuyệt đối sẽ không bắn... ưm... cái miệng đĩ thỏa của ngươi còn lâu mới... mới hãm hại được ta...!
- Vậy thế này thì sao...
Không đợi Sơn Thần trả lời, Bạch Vân liền ngậm đầu khấc của ông ta và bắt đầu hôn mút. Bé không sục nữa mà dùng tay vuốt ve hai bên cái háng rậm lông, kéo lấy lông mu xoắn trong ngón tay đùa nghịch. Môi hồng xinh đẹp hé ra bao trọn đầu khấc, dùng phiến môi mượt mà chà lau cục thịt căng bóng sưng húp đó, vừa mút vừa liếm sạch nước dâm. Sơn Thần nghĩ rằng đây là chiêu cuối của bé rồi, chỉ cần mình nhịn được thì mình sẽ qua ải thôi. Ai ngờ Bạch Vân lại đâm mạnh đầu lưỡi vào khe hở trên đầu khấc vạch nó ra, xoáy thẳng vào lỗ tiểu, dùng sức hút thật mạnh.
- Aaa... đụ má... đụ má... mau nhả ra...! – Sơn Thần gồng mình lên cứng ngắc như đá, điên cuồng la hét – Aaa... khốn kiếp... liệt cặc ta rồi... ta bắn... bắn... bắn... aaaaaaa...!!!!!
Sau vài tiếng rống, Sơn Thần không nhịn nổi liền siết háng bắn tinh phùn phụt vào trong miệng Bạch Vân. Bạch Vân dùng tay cố định dương vật đang giật nảy lên xuống của ông ta, đón nhận toàn bộ dòng tinh trắng đục nhơn nhớt ào ạt chảy vào cuống họng. Sơn Thần gần như trợn trắng hai mắt, đầu óc trống rỗng phọt sạch tinh dịch bên trong hai trứng dái ra. Khi dương vật không còn gì để bắn nữa, Bạch Vân còn chu đáo dùng môi lưỡi vệ sinh cho nó, liếm đến sáng bóng đầu khấc cùng lỗ tiểu. Bé nuốt hết tinh dịch rồi mau chóng đứng dậy, tháo lá bùa trên trán Sơn Thần xuống và cười thật tươi.
- Ngài thua rồi a...! – Ngừng một chút chờ cho Sơn Thần ổn định lại hơi thở, Bạch Vân lại tiếp tục dụ dỗ – Dù sao ngài cũng đã phạm cấm, vậy tại sao không...
Bạch Vân lùi lại vài bước rồi xoay người đưa lưng về phía Sơn Thần, bé quỳ xuống đất theo tư thế bò, hạ thấp cái eo thon nhỏ, nâng cao gò mông trắng nõn đầy đặn về phía ông ta, quay đầu lại mời gọi.
- Tới đây chơi em đi...!
Sơn Thần sau khi bắn tinh xong, sự xấu hổ, bất lực cùng sự hưng phấn khác thường cứ xoay vòng vòng trong đầu làm ông ta hoang mang choáng váng, dường như không thể tin được những gì mình vừa mới trải nghiệm. Ông ta ngây ngẩn nhìn hai cánh mông nộn thịt dâm đãng đung đưa trước mặt, lỗ nhỏ vừa khít vừa ửng hồng diễm lệ khẽ mấy máy như đang dụ dỗ người khác nhào tới liếm hôn. Sơn Thần tự tát vào mặt một cái, hy vọng sự đau đớn có thể làm cho mình tỉnh táo hơn, không tiếp tục phạm sai lầm nữa. Nhưng ngay lúc đó, Bạch Vân lại cố tình xoay hông, lấy một tay kéo cánh mông ra để Sơn Thần nhìn thấy hình ảnh lỗ đít của bé đang rặn ra hết cỡ. Bé còn quay đầu lại, thè lưỡi cho nước bọt ròng ròng nhễu xuống, y hệt như một con chó cái đang cầu hoan.
- Chơi em... a... tiên nhân... cầu ngài... tới đây chơi em... lỗ đít ngứa lắm... a... em muốn con cặc của ngài...!
Sơn Thần chỉ nghe một tiếng đứt “Phựt” trong đầu liền không còn suy nghĩ được gì nữa, mơ mơ hồ hồ bò lại phía sau mông Bạch Vân, quên luôn việc mình là thần linh, ánh mắt chỉ biết dán chặt vào vùng kín của bé, khàn giọng nói.
- Ta... ta... – Vị thần cấm dục suốt mấy trăm năm có chút khó khăn hỏi – Ta... ta phải làm sao đây?
Bạch Vân nhìn thấy vẻ mặt ngu ngốc của ông ta thì không khỏi phì cười, bé đành phải từng bước hướng dẫn.
- Thè lưỡi của ngài ra... liếm lỗ đít cho em đi...!
Sơn Thần như bị bỏ bùa, từ từ cúi xuống sát mông Bạch Vân, thì thào.
- Lỗ đít thật đẹp...!
- Mau lấy tay của ngài vạch lỗ đít em ra... rồi giúp em liếm ướt nó... a... mau làm đi... em bắt đầu nứng đít rồi...!
Sơn Thần lấy tay tách hai cánh mông của Bạch Vân. Dưới lực kéo của ông ta, lỗ đít hấp dẫn kia cũng khẽ hở ra một chút. Màu sắc phấn hồng như anh đào, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy nhiều nếp gấp đều đặn xếp tròn quanh miệng lỗ y như cúc hoa. Sơn Thần là lần đầu nhìn thấy chỗ kín của người khác, trong lòng thầm than không ngờ lại đẹp đẽ đến như vậy. Ông ta không nhịn được nữa liền thè dài lưỡi, quét một cái thật mạnh lên cái lỗ thịt kia.
Bạch Vân không thèm nhịn mà há to miệng rên rỉ. Sơn Thần nghe thấy càng nứng trong người hơn. Ông ta lại thè lưỡi liếm một đường dài lên khe đít của Bạch Vân, liếm từ xương cụt đến gốc dương vật rồi liếm ngược trở lại. Cho đến khi khe đít của Bạch Vân đã hoàn toàn ướt đẫm, Sơn Thần liền tập trung liếm vào lỗ đít nhỏ kia. Ông ta chỉ biết dùng lưỡi chà lau qua lại cái lỗ, thỉnh thoảng đầu lưỡi lại liếm theo hình vòng tròn lên mấy nếp uốn mảnh mai, chẳng bao lâu sau, không còn biết đâu là nước bọt, đâu là nước nhờn của Bạch Vân nữa.
- A... a... em sướng đít quá... ưm... tiên nhân... căng lỗ đít ra... giúp em liếm bên trong đi... a... a... nhét lưỡi vào lỗ đít em... liếm nát đít em đi...!
Sơn Thần đã bắt đầu nắm giữ cuộc chơi, bản năng đàn ông trỗi dậy thúc giục ông ta phải chơi chết cái thân thể này mới được. Sơn Thần dùng ngón tay đè lên mép lỗ, kéo căng nó ra. Ông ta bắt đầu vừa liếm vừa mút lỗ đít, đồng thời cũng hút sạch nước nhờn của Bạch Vân. Lỗ đít bị ông ta hôn mút đến nóng ấm lên, còn có chút ửng đỏ. Sơn Thần thèm khát không chịu nổi liền đem đầu lưỡi đâm mạnh vào bên trong, cố gắng nhét lưỡi của mình vô liếm lên vách ruột.
- A... a... chết em rồi... a... tiên nhân đang mút đít em... ưm... em sướng quá... a... a... không... ngài đang dùng đầu lưỡi móc đít em... a... a... sướng đít đến chết mất... ôi tiên nhân... lưỡi của ngài... làm lỗ đít em sướng... lỗ đít em cháy mất... a... a... đúng... thọc lưỡi sâu vào... liếm ruột đi... huhu ngài liếm em ra nước mất...!
Sơn Thần càng mút liếm càng điên cuồng, toàn bộ gương mặt áp sát vào khe mông của Bạch Vân. Cái lưỡi không ngừng đâm thọc cào móc lỗ đít, đầu lưỡi thần thánh của ông ta sau vài lần công phá đã thành công liếm lên vách thịt trơn trượt, tiếp theo còn tự động thụt ra thụt vô đụ cái lỗ. Bạch Vân nứng muốn tắt thở, chỉ cảm thấy lỗ đít bị căng đến phát đau, cái lưỡi thô bạo kia liên tục thụt sâu vào bên trong đường ruột, đầu lưỡi uốn éo chà xát lên màng thịt mỏng manh, cơn nứng từ lỗ đít chạy rần rần lan đến dương vật. Cuối cùng thì bé cũng nhịn hết nổi liền mạnh bạo đẩy Sơn Thần ra, xoay người lại nằm ngửa, tự động giang rộng hai chân, rên rỉ.
- Mau... mau tới địt em... dùng con cặc của ngài... địt chết em đi...!
Sơn Thần cũng cương như sắp nổ tới nơi, liền chồm lên trên Bạch Vân, kê đầu khấc nhắm ngay lỗ đít, rống một tiếng đâm hết nguyên cây vào bên trong động thịt.
- Aaa...!!!!!
Cả hai đồng thời sung sướng thét lên.
Sơn Thần giữ lấy eo Bạch Vân rồi bắt đầu đâm chọc. Đây dù sao cũng là lần đầu tiên ông ta làm chuyện dâm loạn nên cũng chẳng có kỹ thuật gì, cứ theo bản năng mà làm thôi. Vì vậy mỗi cú đâm của ông ta quả thật y như trâu húc, rút ra gần hết chỉ chừa mỗi đầu khấc liền nhanh chóng đâm mạnh vào bên trong, dương vật ngập sâu vô lỗ nhỏ. Sơn Thần dùng sức lực cả người mà đụ, cơ thể ông ta dao động kịch liệt, toàn thân nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.
*Ba Ba Ba*
- Aaa... chết em... huhu... mạnh quá... aaa... ngài địt mạnh quá... aaa... lỗ đít rách mất...!
- Ôi trời... aaa... sướng... sướng chết ta rồi...! – Sơn Thần vừa đụ vừa rên rỉ – Aaa... cặc ta sướng... đụ má... ta phải đâm chết ngươi...!
*Ba Ba Ba*
- Tiên... tiên nhân... ưm... lỗ đít em... ngài địt có sướng không...?
- Sướng... aaa... địt sướng... trời ơi con cặc của ta... aaa... nổ... ta nổ cặc vì ngươi mất...!
- Aaa... tiên nhân... địt em mạnh lên... aaa... địt nát... nát đít em đi... ưm... em sướng... sướng lắm... huhuhu... nữa... địt nữa... aaa... thọc cặc tới bao tử em đi... địt cho em sướng... aaa...!
- Đụ má... aaa... thứ đĩ thỏa... con mẹ nó... ta địt tét đít ngươi...!
Sơn Thần nắm lấy hai chân Bạch Vân ép ngược lên trên, khiến cho lỗ đít của bé bị giãn ra đến cực hạn. Lỗ nhỏ vừa bị kéo căng vừa bị dương vật thô bạo chà xát, nhanh chóng sưng đỏ lên. Sơn Thần vốn là thần núi nên sức khỏe kinh người, Bạch Vân bị ông ta đâm mà cứ ngỡ như bị một con bò mộng cưỡng hiếp. Háng ông ta liên tục đập vào hai cánh mông trắng nõn, dương vật không quá dài nhưng tốc độ đâm thọc phải nói là chà tới cháy ruột Bạch Vân. Mặc dù động tác thô bạo nhưng Bạch Vân lại cực kì sung sướng. Nước nhờn từ lỗ đít và dương vật tuôn ra xối xả như mưa. Bạch Vân nứng đến quíu hết mấy ngón tay ngón chân, thất thanh la hét.
*Ba Ba Ba Ba Ba*
- Aaa... đụ má... cháy lỗ đít rồi... aaaaa... trời ơi... huhuhu... lỗ đít... tét... aaaaa... tiên nhân... ngài địt tét đít em... huhuhu... sướng quá... cặc thọc nát đít... sướng quá tiên nhân ơi...!!!
- Aaa... đồ đĩ... đụ mẹ ta nắc chết ngươi...!!!
*Ba Ba Ba Ba Ba*
- Không... aaaaa... trời ơi sướng muốn bể đít... nữa đi... aaaaa... cho em nữa... thọc bể đít em đi... huhuhu... cặc ngài khỏe quá... trời ơi... ngài địt lòi ruột em... aaaaa...!!!
- Đụ mẹ... aaa... ta cho ngươi nát đít... cho ngươi... a... dám hiếp con cặc của ta... aaa... má nó... ta địt chết con đĩ nhà ngươi...!!!
- Đúng... địt chết em đi... huhuhu... trời ơi quá sướng... aaaaa... em muốn con cặc xé đít em... nữa đi... mạnh nữa... aaaaa... dập cặc đi... dập nát bụng em... huhuhu... em muốn chết... nhaaaaa...!!!
Hoa cúc của Bạch Vân đã mềm như bún, mặc sức cho Sơn Thần đâm chọc. Nước nhờn bên trong vì động tác hung hãn của ông ta mà bắn tung tóe ra xung quanh. Động tác giao cấu mạnh đến nỗi lông mu cũng phải đứt ra rồi dính hết vào lỗ đít của bé. Thậm chí một ít tinh dịch từ đầu khấc nương theo từng cú đâm kinh người của Sơn Thần mà trào ra sủi bọt ngay tại mép lỗ. Một hỗn hợp mùi từ mồ hôi, tinh dịch cùng nước nhờn hòa quyện lại kích thích Sơn Thần càng thêm thọc nắc như điên. Ông ta cứ như một con chó động dục hai mắt đỏ lừ gắt gao nhìn Bạch Vân, ngay cả cơ miệng cũng không thể kiềm chế được mà há to, nước bọt nhễ nhại chảy xuống chẳng khác gì người điên dại.
Bạch Vân bị đâm đến hai mắt phủ đầy hơi nước, cả người đỏ lên như tôm luộc, thân thể mê người bóng bẩy vì ướt đẫm mồ hôi. Bé nhìn thấy đầu lưỡi của Sơn Thần thấp thoáng trong khuôn miệng đang vô thức hé ra, nước bọt của ông ta bắn hết lên mặt bé làm Bạch Vân thèm khát.
- Tiên nhân... aaa... mau... mau hôn em...!
Bạch Vân nói xong rồi vươn hai tay đòi hôn, còn há miệng thè dài lưỡi ra câu dẫn. Sơn Thần chửi tục một tiếng liền sà xuống, thọc lưỡi của mình vô thẳng khoang miệng thơm ngọt của Bạch Vân. Hai cái lưỡi nhanh chóng chà xát vào nhau, liếm láp và khuấy đảo để hút sạch nước bọt. Bên dưới dương vật của Sơn Thần đã sưng to chuẩn bị bắn, vẫn như cũ đâm chọc đến muốn cháy lỗ đít Bạch Vân. Hai người ôm cứng lấy nhau giao cấu như thú hoang, thân thể trần truồng ướt nhẹp không ngừng đưa đẩy trên mặt cỏ.
Ngay lúc đó, một kiểm lâm xấu số không hay không biết gì đang trên đường đi đến chỗ của Bạch Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro