Chương 5: Cước đạp lưỡng thuyền
Quy mô của Dược Sơn tuy rằng không tính là lớn nhưng nhìn chung cũng không tệ.
Toàn bộ Dược Sơn được chia làm tiền viện và hậu viện. Tiền viện bao gồm sân lớn, chính điện thờ Tam Thanh, trái phải hai bên khoảng sân lần lượt là phòng khách và các phòng nghỉ dành cho khách nhân trong Đạo gia đến ở lại. Băng qua sân nhỏ phía sau chính điện là đến hậu viện của Dược Sơn. Điện thờ các vị chưởng môn nằm ngay chính giữa theo hướng Nam, còn lại đối xứng hai bên là Đông phòng dùng để học tập và Tây phòng dùng để ở.
Bạch Vân từ sau khi đến đây luôn sống trong Tây phòng này cùng với Tiểu Hắc và Lưu đạo trưởng.
Mặc dù gọi là phòng nhưng trên thực tế thì đây là một toà nhà khá lớn, còn có thêm một lầu nữa. Tầng trệt gồm có nhà bếp, phòng ăn cùng phòng khách nhỏ. Lầu trên gồm 3 phòng ngủ nằm sát vách nhau. Phòng của Bạch Vân chính là nằm ở giữa phòng của hai người bọn họ.
Đêm hôm đó, sau khi Bạch Vân ngất đi thì Lưu đạo trưởng cũng ngừng lại. Mặc dù một đêm 2 lần hoàn toàn không đủ thoả mãn, nhưng người kia đã ngất, ông ta có làm tiếp cũng không hay, vì vậy quyết định buông tha.
Sáng hôm sau.
Trong phòng của Lưu đạo trưởng.
- A...!!!!! A...!!!!! Chết em anh ơi... huhu... chết em... a... a...!!!!!
*Bạch Bạch Bạch*
- Nhỏ giọng thôi cưng... a... Tiểu Hắc nghe thấy bây giờ...!
- Huhu... anh đâm nát lồn em rồi... a... a... lồn vợ rách mất chồng ơi...!
*Bạch Bạch Bạch*
- Đụ mẹ... a... cái lồn chó này đâm rách là phải rồi... a... a... đúng là lồn chó đâm thiệt phê cặc...!
- A...!!!!! Huhu... bắn vào lồn em đi anh... a... a... cặc chồng đụ lâu quá cháy lồn vợ rồi... huhu... đừng đâm nữa... a... mau bắn cho em đi anh...!
- Anh sắp tới rồi... a... a... siết lồn lại mau...a...!!!
*Bạch Bạch Bạch Bạch Bạch*
- A...!!!!! A...!!!!!
- A...!!!!! Tới... tới rồi... a...!!!!!
- A...!!!!!!!
Lưu đạo trưởng gầm nhẹ một tiếng, hai trứng dái thâm đen căng cứng liền bùng nổ, phọt sạch tinh dịch vào sâu bên trong lỗ đít của Bạch Vân. Cột nước trắng đục xịt ướt toàn bộ đường ruột, trong cơn sướng khoái chết người Bạch Vân theo bản năng kẹp chặt lỗ đít, ép cho dương vật của Lưu đạo trưởng bắn đến không còn một thứ gì.
Bạch Vân bị ông ta đụ dã man đã gần như tan rã lí trí, trong đầu một mảnh trống rỗng, mặc cho cơ thể nhầy nhụa dơ bẩn liên tục run rẩy không thôi. Cả người mệt lả, hai mắt vô thần ngả vào lòng ông ta, miệng mở lớn cố gắng hít thở, hai mông nộn thịt bị bóp đỏ ửng run lên bần bật, dường như vẫn chưa thể tỉnh lại từ sau cơn khoái cảm kia.
Từ sáng sớm, Bạch Vân đã bị ông ta đè ra đụ liên tục 4 lần không cho nghỉ.
Mặc dù lúc ở chung với thụ yêu Bạch Vân cũng đã quen với cường độ này, nhưng quả thực lực đụ của Lưu đạo trưởng quá mức ác liệt, một lần đâm vào là một lần nát đít. Ông ta không những đụ khoẻ mà lại còn đụ rất dai, thọc cho lỗ đít Bạch Vân rối tinh rối mù lên mới chịu.
Lưu đạo trưởng hài lòng ôm Bạch Vân vào trong ngực, dương vật vẫn còn kẹt trong lỗ đít nhỏ chưa chịu lấy ra. Ông ta thích thú dùng hai bàn tay chai sạn xoa bóp khắp nơi trên người Bạch Vân, thoả mãn thưởng thức dư vị của cuộc làm tình kịch liệt vừa mới nãy.
- Sướng không em?
Lưu đạo trưởng bóp mông Bạch Vân, khàn giọng hỏi. Bạch Vân sau một hồi nghỉ ngơi cũng đã dần dần thanh tỉnh, tuy nhiên do mất sức nhiều quá nên vẫn không ngồi dậy được, đành nằm rạp trên người của Lưu đạo trưởng mà trả lời.
- Sướng a...! - Bạch Vân ngẩng đầu mỉm cười đầy tình sắc với ông ta - Nhưng mà chồng cũng thật đáng ghét... lồn của vợ bị chồng đụ đến giờ vẫn còn đau nè...!
Lưu đạo trưởng nghe người tình trách yêu mình thì cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Ông ta cúi xuống hôn cái "Chóc" lên trán Bạch Vân, cười nói.
- Khà khà...! Đau mà nước lồn chảy xối xả làm cặc chồng ướt nhẹp luôn... em đúng là cái đồ chó cái dâm đãng, ngày nào cũng phải bị người ta lấp lồn mới chịu được... hahaha...!
- Đáng ghét...! - Bạch Vân mắc cỡ đấm yêu mấy cái vào ngực Lưu đạo trưởng - Là anh đòi địt người ta trước mà... ưm... bây giờ còn nói người ta dâm đãng...!
Lưu đạo trưởng nắm lấy bàn tay Bạch Vân đưa lên miệng hôn liếm một trận, cười một cách thật háo sắc.
- Không dâm mà hồi nãy nhún muốn gãy cặc của chồng luôn... hahaha... lúc nãy nhìn vợ ngoáy mông thật giống chó mẹ động dục a... chồng vừa nhìn một cái thôi là nứng bể cặc...!
Nói rồi ôm lấy Bạch Vân đang thẹn thùng vào ngực, vừa hôn vừa thì thầm.
- Một lát làm lễ nhập môn xong thì anh phải xuống núi có việc. Anh sẽ tranh thủ về sớm với vợ, em chịu khó chờ anh không được làm loạn có biết không?
- Dạ biết...! - Bạch Vân ngoan ngoãn trả lời - Nhưng mà chồng ơi, lát nữa làm sao em đi ra ngoài bây giờ, lỡ anh Tiểu Hắc nhìn thấy...
Bạch Vân còn chưa nói xong, Lưu đạo trưởng đã trấn an.
- Đừng lo...! Giờ này Tiểu Hắc đang bận làm bữa sáng rồi, sau đó còn cả núi công việc cần phải làm, nó không có thời gian để ý đến chúng ta đâu...!
Bạch Vân vẫn còn một nghi vấn.
- Có khi nào anh ấy biết chuyện của mình không?
- Haha...! Em cứ lo vớ vẩn thôi...! - Lưu đạo trưởng xoa đầu bé - Thằng nhóc ấy trông to xác vậy chứ đầu óc đơn giản chậm chạp lắm. Nếu nó thông minh như người ta thì cũng không đến nỗi từng này tuổi còn không có được một người bạn gái.
- Nhưng mà...
- Ngốc ạ, em lo cái gì chứ? Cho dù nó có biết thì đã sao? Nó cũng không có bản lĩnh làm nên chuyện gì đâu...!
Trò chuyện một lúc nữa, cảm thấy đã tới giờ, Lưu đạo trưởng và Bạch Vân liền nhanh chóng tắm rửa thay đồ, xuống lầu ăn sáng rồi thẳng tiến đến điện thờ làm lễ.
Bởi vì Bạch Vân khá khẩn trương, tâm trí luôn nghĩ về buổi lễ sắp diễn ra mà không phát hiện cái quần bị mình quăng xuống đất trong phòng ngủ đã mất tích. Bé cũng ngây thơ mà bỏ qua ánh mắt khác thường của Tiểu Hắc khi nhìn thấy bé xuống lầu cùng Lưu đạo trưởng.
Bạch Vân không biết, từ hôm nay, trong cuộc sống tình dục phong phú của mình, lại dây dưa thêm một người đàn ông nữa.
--------------------
Nghi thức của lễ nhập môn rất đơn giản. Buổi lễ cũng diễn ra thật nhanh gọn, không quá nửa tiếng đã xong.
Đầu tiên, Lưu đạo trưởng mang Bạch Vân đến điện thờ, ra mắt sư tổ của Dược Sơn. Ông ta đứng trước bài vị của tổ sư gia khấn vái, chính thức nhận Bạch Vân làm nội môn đệ tử. Sau đó Bạch Vân cũng bước lên thắp một nén nhang, nói một tràng những câu đã được dạy trước, coi như là chào hỏi sư tổ. Tiếp theo Lưu đạo trưởng lại đọc một mớ các quy tắc cần phải tuân thủ sau khi trở thành đệ tử của Dược Sơn cho bé nghe. Cuối cùng, Lưu đạo trưởng dẫn Bạch Vân đến quỳ lạy Tam Thanh (ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo gồm Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn), xong bước này là hoàn thành nghi lễ.
Lưu đạo trưởng quay sang nói với Bạch Vân.
- Bắt đầu từ hôm nay con đã trở thành người của Dược Sơn, phải cố gắng tuân thủ môn quy và chăm chỉ học tập đạo thuật. Như vậy mới không uổng tấm lòng của ông nội con...!
Bởi vì Tiểu Hắc đang ở ngay bên cạnh nên Lưu đạo trưởng phải sửa cách xưng hô hoang đường kia. Thấy Bạch Vân gật đầu ông ta lại nói tiếp.
- Từ ngày mai sẽ chính thức vào học, hôm nay con cứ nghỉ ngơi thêm một ngày đi...!
Quay sang Tiểu Hắc.
- Ta có việc xuống núi, sẽ về trễ nên ngươi không cần chờ cơm. Ở nhà nhớ chăm sóc thằng bé cho tốt...!
- Vâng...!
Lưu đạo trưởng vào phòng thu dọn một chút đồ cần thiết, làm xong liền đi. Bạch Vân trở lại phòng ngủ nằm chơi game, Tiểu Hắc thì đi làm việc nhà. Đến bữa trưa thì hai người cùng dùng cơm, xong Tiểu Hắc bảo có việc phải ra ngoài, thế là Bạch Vân buồn chán đành trở về phòng để ngủ.
--------------------
Trong lúc Bạch Vân đang mơ màng ngủ thì cửa phòng "Két" một tiếng, mở ra. Một bóng người cao lớn nhanh nhẹn lẻn vào trong rồi đóng cửa phòng lại.
Hắn ta nhìn nhìn người đang ngủ trên giường, cố gắng khắc chế tiếng động mà bước từng bước khẽ khàng đến sát bên cạnh, sợ làm bé tỉnh thì phiền to.
Trong ánh hoàng hôn màu vàng cam đang rọi vào phòng, tiếng quạt máy đang chạy lạch cạch không dứt, hắn đứng đó yên lặng ngắm nhìn Bạch Vân say ngủ, ngay cả hơi thở cũng như đông lại, không dám phát ra. Hắn chần chừ một hồi lâu, giống như đang cố gắng kiềm chế bản thân không nên làm ra chuyện hoang đường nào đó.
Trong lúc hắn ta đang đắn đo đến phát điên lên thì người trên giường rên khẽ một tiếng, trở mình nằm ngửa.
Vì Bạch Vân trở mình nên làm cho chăn rớt xuống giường, nhất thời trên người chỉ còn lại bộ áo ngủ mỏng manh che đậy thân thể, càng để lộ ra nhiều da thịt trắng nõn mê người hơn.
Chỉ vậy thôi mà tên đàn ông đã muốn nhịn hết nổi. Hắn nhẹ nhàng đặt mông lên giường, say sưa ngắm nghía khuôn mặt tinh xảo của Bạch Vân, kiềm chế bản thân không hôn lên đôi môi đỏ mọng của bé.
- Vân nhi...!
Hắn gọi khẽ một tiếng, thấy Bạch Vân vẫn không có động tĩnh, đoán là bé đang ngủ rất say, chỉ cần mình cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Nghĩ là làm, hắn không do dự nữa liền cúi đầu xuống, suy nghĩ xem nên chạm vào chỗ nào trước trên người Bạch Vân.
Bạch Vân đang ngủ rất ngon, lồng ngực nhẹ nhàng lên xuống theo từng nhịp thở. Bởi vì áo ngủ khá mỏng và dính sát vào da thịt nên mơ hồ có thể nhìn thấy hai điểm cộm cộm đội lên mỗi khi bé hít vào thở ra.
Tên đàn ông nhìn thấy rồi kiềm lòng không đặng, áp mặt xuống thấp, thè đầu lưỡi ra, liếm nhẹ lên núm vú của Bạch Vân cách một lớp áo kia.
Rồi giống như chột dạ, hắn ngẩng đầu lên quan sát xem Bạch Vân có tỉnh lại hay không. Thấy bé vẫn nhắm chặt đôi mắt, hắn lại yên tâm hơn, một lần nữa cúi đầu xuống tập trung liếm núm vú.
Đầu lưỡi dày mập ướt đẫm nước bọt liếm liếm núm vú hồng nhỏ, càng liếm thì vải áo càng ướt, càng dính chặt vào da thịt hơn. Chỉ chốc lát sau, núm vú Bạch Vân đã cương, sừng sững đội lên vải áo ướt át, nhìn thật dâm đãng.
Vốn dĩ hắn ta chỉ muốn liếm vài cái cho đỡ thèm, ai ngờ càng làm càng không ngừng được, nhất thời xúc động ngậm luôn núm vú của Bạch Vân, nhưng chưa kịp mút cái nào đã nghe một tiếng kêu hoảng sợ.
- A...!
Hắn như bị điện giật mà ngẩng phắt dậy, thấy Bạch Vân đang mở to mắt sững sờ nhìn mình, rồi không đợi bé kịp làm ra hành động gì, hắn tự thấy xấu hổ mà vùng lên bỏ chạy.
Bạch Vân thấy hắn sau khi dâm loạn cơ thể mình xong còn dám bỏ chạy, tức giận hét lên.
- Tiểu Hắc, anh đứng lại đó cho em...!!!
Tiếng hét làm Tiểu Hắc chấn động vội ngừng ngay cước bộ, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Tay còn chưa kịp kéo nắm cửa mở ra, cả cơ thể dường như đang nhè nhẹ run lên.
Bạch Vân thấy hắn nghe lời mới hơi hơi bớt giận, lạnh lùng ra lệnh.
- Quay lại đây...!
Tiểu Hắc không thể làm gì khác hơn là gian nan quay đầu lại. Hắn ngần ngại giương mắt lên nhìn lén Bạch Vân, thấy trong mắt bé chỉ có tức giận chứ không có chán ghét, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn bước lên trước vài bước, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Bạch Vân, nhẹ giọng.
- Xin lỗi Vân nhi...! Anh...
Tiếp theo cũng chẳng biết phải nói gì. Con người ta đang yên đang lành mình lại chạy vào sàm sỡ, bị bắt gặp còn dám cong giò bỏ chạy, thật là đê tiện hết chỗ nói.
Bất quá Bạch Vân cũng không chán ghét việc Tiểu Hắc liếm vú mình. Việc ngày hôm nay xảy ra bé cũng không quá ngạc nhiên. Vì bình thường cách Tiểu Hắc đối xử với bé thật sự quá tốt quá đặc biệt, Bạch Vân cũng không phải ngốc mà không nhận ra hắn có tình cảm với mình. Chỉ là không nghĩ tới Tiểu Hắc còn dám giở trò lén lút sàm sỡ.
Hứ, chỉ mới liếm núm vú mấy cái đã hoảng sợ bỏ chạy, thật không có tiền đồ.
Bạch Vân biết Tiểu Hắc muốn "làm" mình lắm rồi, nhưng mà hắn ta nhát quá, nếu mình đợi hắn chủ động thật không biết đến bao giờ.
"Sao hắn không gian xảo như sư phụ nhỉ?" - Bạch Vân trộm nghĩ.
Thế là bé quyết định giúp hắn một phen. Bé ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to trong suốt bắt đầu long lanh, thút thít khóc.
- Hic... hic...
Tiểu Hắc thấy Bạch Vân khóc thì tưởng đâu mình đã làm bé sợ, không khỏi luống cuống hết cả tay chân, bất chấp bé chán ghét, nhào lên ôm trọn Bạch Vân vào lòng, rối rít xin lỗi.
- Xin lỗi...! Vân nhi, anh xin lỗi...! Em đừng khóc mà... anh... anh... là anh không tốt... em đừng khóc...!
Tiểu Hắc bối rối nói xin lỗi, trong khi đó Bạch Vân lại trộm cười. Bé vẫn cứ giả vờ thút thít trong lòng ngực hắn, ngửi mùi hương nam tính của hắn, nắm tay nhỏ nhắn cứ đấm thùm thụp không ngừng vào hắn, làm bộ đang tức giận không thôi.
- Tiểu Hắc anh bắt nạt em... huhu... anh dám làm chuyện đó với em rồi còn bỏ chạy... huhu... em chán ghét anh...!
Bạch Vân trách mắng mà giọng điệu lại như làm nũng, làm Tiểu Hắc nghe xong mềm hết cả xương, hận không thể ngay lập tức đè người này xuống, yêu thương một trận.
- Anh... anh rất thích em a...! - Hắn ta lúng túng bày tỏ - Em đừng ghét anh mà... anh... bởi vì anh quá thích em... cho nên...
Hắn nói xong lại cúi đầu hổ thẹn. Bạch Vân nhìn thấy trong mắt hắn có chút tự ti nên không đành lòng chọc ghẹo, bèn ngẩng mặt đối hắn nói rằng.
- Hic... thật ra em cũng thích anh Tiểu Hắc mà...!
Tiểu Hắc nghe Bạch Vân nói vậy liền vui sướng không thôi. Hắn cười rạng rỡ, vẻ mặt khó tin.
- Nhưng... nhưng không phải em thích sư phụ sao?
Bạch Vân cũng không quản chuyện Tiểu Hắc có biết bí mật của mình với Lưu đạo trưởng hay không, chỉ bĩu môi.
- Đó là sư phụ của em, nên người thích em, em cũng đâu thể phản kháng a...! - Nói rồi mở to hai mắt long lanh nhìn Tiểu Hắc - Trong lòng em, anh Tiểu Hắc dễ thương hơn...!
Tiểu Hắc nghe Bạch Vân khen mình thì hạnh phúc đến muốn bay lên. Xưa giờ hắn ta là người thành thật lại đơn giản, chưa bao giờ đối với ai lại nảy sinh dục vọng lớn đến thế. Hắn cười tít mắt ôm Bạch Vân chặt hơn, nhẹ giọng hỏi.
- Vậy... vậy Vân nhi... em có chấp nhận anh không?
- Đáng ghét...! - Bạch Vân đánh yêu hắn một cái - Chỉ cần đừng để sư phụ biết... mọi chuyện còn lại... cứ tùy ý anh...!
Tiểu Hắc hạnh phúc ngập trời muốn hôn lên môi Bạch Vân. Nhưng lại e ngại mình không có kinh nghiệm gì, làm không tốt sợ Bạch Vân ghét bỏ. Bạch Vân thấy mình đã bật đèn xanh mà hắn ta cứ lóng ngóng không chịu động thủ, liền bất mãn chọc ghẹo một câu.
- Anh không phải là trai tân đó chứ?
Thấy Tiểu Hắc đỏ mặt gật đầu, Bạch Vân liền choáng váng. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Lưu đạo trưởng từng nói hắn quá khờ khạo đến nỗi không tìm được người yêu mà. Nghĩ tới đây Bạch Vân cũng có chút rạo rực, liền có cảm giác mình là tiền bối dày dạn kinh nghiệm.
Bạch Vân hôn cái "Chóc" vào má hắn, cười nói.
- Cởi quần ra đi anh, em bú cặc cho...!
Tiểu Hắc nghe xong mừng rỡ, cười đến lộ hết hai hàm răng. Hắn vội vàng bước xuống giường, một hơi tuột sạch quần ngoài lẫn quần lót xuống, để lộ quái vật đáng sợ đang ngủ yên giữa háng.
- A...!
Bạch Vân hoảng sợ che miệng than một tiếng, nhìn đến muốn lọt tròng mắt ra.
Đời này bé chưa từng thấy con hàng nào kinh khủng đến như thế.
Kích thước dương vật cũng cỡ như Lưu đạo trưởng nên không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng làm người ta hết hồn chính là hai trứng ngay gốc dương vật. Mỗi quả trứng to bằng hai nắm tay của người lớn, chứa đầy tinh dịch bên trong. Vì hai trứng quá nặng nên ghì xuống, theo từng nhịp cử động của Tiểu Hắc mà lúc lắc đánh đưa. Bạch Vân thiết nghĩ với con hàng này lúc bắn tinh, động nào mà chứa nổi lượng tinh dịch đó chứ.
Bé xuống giường quỳ gối trước mặt Tiểu Hắc, tay nâng hai trứng than nhẹ một hơi.
- Trứng dái thật lớn...!
Tiểu Hắc thấy Bạch Vân si mê nhìn ngắm cái đùm của mình thì không khỏi hưng phấn, rên rỉ.
- Bú đi em...!
Bạch Vân nghe tiếng ngẩng đầu lên. Từ góc độ này, bé cảm thấy Tiểu Hắc thật cao lớn làm sao. Gương mặt bình thường vốn không có gì đặc biệt, giờ phút này vì nhiễm đầy dục vọng mà trông thật đẹp trai. Cộng thêm con quái thú hầm hố ngay giữa háng cứ chực chờ xông ra làm thịt người ta, khiến Bạch Vân có cảm giác si mê, vừa sợ vừa thích, có nỗi xúc động muốn vì hắn mà làm một nô lệ hèn hạ.
- Chửi em đi...! - Bạch Vân mạnh mẽ yêu cầu.
- Cái gì? - Tiểu Hắc có chút không hiểu bé bị làm sao. Tự dưng lại bảo mình chửi bé.
Bạch Vân đã muốn vứt hết sĩ diện mà thần phục người đàn ông này, bé dâm tiện rên rỉ.
- Anh chửi em đi...! Lúc này đừng xem em là Vân nhi, hãy coi như em là nô lệ đang quỳ dưới chân anh, cầu anh chà đạp đi...! A... Tiểu Hắc... chửi em... đánh em... anh muốn ngược đãi em ra sao cũng được... anh là chủ nhân của em... em là đồ đĩ hèn mọn van cầu anh địt em... Tiểu Hắc... chà đạp em đi...!
Tiểu Hắc giờ phút này hoàn toàn hóa đá. Trong lòng hắn lúc nào Bạch Vân cũng là bảo bối đáng yêu cần được nâng niu chiều chuộng, mắng còn không dám nghĩ tới nữa là. Thế nhưng khi Bạch Vân vì tình dục mà hèn mọn van xin hắn, hắn lại có cảm giác tự hào chưa từng có trong đời. Lâu nay vì ngoại hình tầm thường, gia cảnh bần nông nên không có ai xem trọng hắn. Bây giờ tiểu thiên sứ như hoa như ngọc mà hắn ngày đêm nằm mộng lại quỳ dưới chân hắn, nhận thức hắn làm chủ nhân. Ý tưởng này dọa hắn sợ hãi, lại cũng làm cho hắn thật vui vẻ. Thì ra bản thân mình lại có giá trị như vậy.
Càng nghĩ dương vật càng cương lên. Hắn quyết định chiều theo ý muốn của Bạch Vân, lột cái áo đang mặc ra khoe cơ thể trần truồng săn chắc đầy nam tính, hướng Bạch Vân lạnh lùng nói.
- Con đĩ...! Mày thật muốn làm nô lệ cho tao sao?
Tiểu Hắc vốn không có ăn học gì, muốn hắn giả làm một người thô tục bỉ ổi thật vô cùng đơn giản, cứ như đó là từ trong máu hắn sinh ra. Bạch Vân thấy Tiểu Hắc biến hóa như vậy, càng nhìn càng thấy đẹp trai hơn, liền ôm chân hắn rên lên.
- Dạ muốn...!
Nói xong cầm lấy dương vật muốn bú. Nhưng chưa kịp mút phát nào đã bị Tiểu Hắc đẩy ra. Lực đạo được khống chế nên bé không có bị thương. Tiểu Hắc đi qua ngồi xuống giường, giả bộ nghiêm mặt nói.
- Ai cho phép mà mày dám bú hả?
- Dạ em xin lỗi...!
- Từ nay về sau muốn gì đều phải xin tao, nghe chưa?
- Dạ...!
- Bò qua đây bú cặc cho tao nhanh lên...!
Bạch Vân được cho phép liền nhào tới, cầm lấy dương vật bán cương nhét vào miệng.
- Bú mạnh lên cho tao...! Cặc tao không sướng mày đừng hòng được tao địt lồn...!
Bạch Vân nghe thế không khỏi trổ hết tài nghệ ra khẩu giao cho hắn. Bé cố gắng ngậm sâu dương vật vào miệng, hóp má lại bắt đầu sục. Hai tay bé ôm lấy hai trứng dái mát-xa nhè nhẹ, đầu tự động đưa đẩy, nuốt vào nhả ra cây gậy bằng thịt kia. Dương vật được bú thì càng lúc càng cương, một lúc sau dưới công sức ngậm mút nhiệt tình của Bạch Vân, nó đã sưng lên cứng ngắc, dài đến 20 cm.
- Miệng đĩ bú thật giỏi... a... a... bú sướng quá... đã cặc quá...!
Tiểu Hắc lần đầu được người ta khẩu giao thích đến muốn bay lên, không ngừng rên rỉ. Bạch Vân nghe thấy càng thêm nứng, càng ngậm chặt miệng bú mạnh hơn, nước nhờn từ lỗ tiểu bị đè ép không ngừng tiết ra, lan tràn trong vòm miệng, làm cả khoang miệng Bạch Vân nhuốm đầy mùi dương vật nồng đậm.
Bú được một lát, Bạch Vân lại nhả ra, liếm dọc theo chiều dài dương vật. Gậy thịt dữ tợn không những khủng bố, mà đường gân chạy trên đó càng khiến người ta hoảng sợ. Bạch Vân mê đắm liếm lên từng sợi gân xanh nổi lên, tinh tế cảm nhận từng nhịp đập khi dương vật đang nứng đụ.
Bé liếm dần xuống gốc, hưởng thụ mùi vị ngai ngái của dương vật đang phả vào mặt. Mùi hương nam tính kích thích dục vọng làm Bạch Vân trầm mê, nhắm ngay khe háng áp mặt vào, toàn bộ lông háng rậm rạp chà lên trên mặt, làm Bạch Vân điên cuồng liếm láp không bỏ sót một sợi lông.
Tiểu Hắc nhìn Bạch Vân vét háng mình thì càng thêm nứng. Một đùm lông háng đen thui bị bé ngậm mút ướt nhẹp nước bọt, một vài sợi còn bướng bỉnh dính lên khóe miệng của bé, trông thật là dâm tiện làm sao.
- Mày đúng là đĩ cái thích liếm háng đàn ông mà...! - Tiểu Hắc mắng - A...! Đụ mẹ đừng liếm nữa... a... mau bú cho tao bắn nhanh lên...!
Bạch Vân dời vị trí, liếm ngược lên đầu khấc. Sau đó hơi ngẩng đầu, hít mạnh một cái như lấy hơi, quyết lần này tổng tiến công mút cho hắn ta bắn ra mới thôi.
Ngay lập tức cúi đầu xuống ngậm lấy dương vật và mút dữ dội. Bạch Vân đẩy nhanh tốc độ, nuốt nhả liên tục, bàn tay cũng không rảnh rỗi nắm lấy gốc, phần mà bé mút không tới, sục một cách mãnh liệt. Nước bọt trong miệng trào ra, nhễu cả xuống đất, phát ra tiếng nước "Ọp ẹp", ngay cả miệng cũng sùi bọt không kiềm được, cánh môi vì chà xát nhiều quá đã bắt đầu sưng lên.
- A... a... đụ mẹ lột da tao... a... sướng quá... sướng cặc quá... ưm... bú đi... bú mạnh lên... a... bú cho tao liệt cặc luôn đi con chó... a... đĩ mẹ quá sướng... trời ơi...!
Tiểu Hắc không ngừng kêu dâm, Bạch Vân thì vẫn miệt mài bú mút.
- Trời ơi miệng mày đĩ quá... a... a... bú tê cặc tao rồi... sướng... a... a... má nó sướng muốn đái luôn...!
*Ọp Ẹp*
- Ráng lên... tao sắp bắn rồi... a... a... mày bú quéo cặc tao rồi con chó... a... ưm...!
- Bú đi... bú nữa đi... a... tao bắn... bắn...!
- A...!!!!! Tao bắn... a... đĩ cái... bắn... bắn... a...!!!!!!!
Bạch Vân nghe Tiểu Hắc muốn bắn liền ngậm dương vật thật sâu vào, ý đồ nuốt sạch tinh dịch của hắn. Nhưng có một điều kinh khủng bé đã quên mất, với hai cái trứng dái to tổ bố đó, thì làm gì có ai uống nổi mớ tinh dịch hắn bắn ra.
Thật vậy, khi đợt tinh đầu tiên vừa xuất ra, Bạch Vân đã cảm thấy hơi choáng. Cột sữa đặc đó phun mạnh vào miệng bé, Bạch Vân theo bản năng nuốt vào bụng. Nhưng do tinh dịch quá nhiều, bé không kịp nuốt nên đành ngậm đầy một miệng, có một ít còn tràn cả ra ngoài.
Tinh dịch bắn ngày càng nhiều, Bạch Vân cố sức ngậm đến không thở nổi, hai má phồng lên, mắt nhắm tịt, da mặt ửng đỏ vì thiếu khí. Mới đợt bắn thứ hai Bạch Vân đã buông giáp đầu hàng vì quá nhiều không kịp nuốt, đành phải ói ra.
Bạch Vân đáng thương mồm miệng bị đụ đến sưng vêu, bây giờ còn phải ói ra toàn bộ tinh dịch. Trong lúc bé đang cố gắng hít thở thì cái vòi thịt đằng kia vẫn không chịu tắt, nó cứ phun ào ào lên mặt bé.
- A...!!! Đừng bắn nữa...!!!
Bạch Vân chịu hết hổi la lên, theo bản năng đưa tay lên đỡ. Hắn ta vẫn mặc kệ bắn tung tóe lên người Bạch Vân. Tinh dịch xối lên đầu tóc, chảy xuống đầy mặt, không còn nhìn rõ ngũ quan. Bạch Vân chật vật lấy tay vuốt vuốt gạt nó đi, nhưng vẫn bị người ta xịt cho ướt nhẹp.
- Tha cho em...!!! Quá nhiều... không... đừng bắn nữa mà...!!!
Tinh dịch bắn ra gần một thau vẫn chưa hết. Bạch Vân có chút hoảng sợ muốn trốn, Tiểu Hắc nhanh tay lẹ mắt bắt lấy, bóp má để bé phải há miệng ra, một lần nữa nhét dương vật vào trong.
- Đụ mẹ mày muốn trốn? - Tiểu Hắc vừa đụ miệng Bạch Vân vừa chửi ầm lên - Con đĩ tao dộng tét miệng cho biết... a... trốn hả... trốn hả...!
Bạch Vân muốn ói gần chết vì đầu khấc cứ đâm chọc vào cuống họng. Nhưng bé không làm gì được vì bị Tiểu Hắc ôm chặt cái đầu. Tóc bé bết lại vì tinh dịch nhầy nhụa, miệng thì bị dộng ầm ầm, thảm không sao chịu nổi.
Tiểu Hắc vừa đụ vừa bắn, tinh dịch trào ra khỏi miệng, đổ xuống đất ào ào như thác.
*Ọc Ọc Ọc*
- Uống sạch tinh dịch cho tao...!
- Ưm... ưm... ưm...!!!!!!
- Nuốt vô... a... nuốt nhiều vô... a... phê cặc quá... ưm... nuốt đi rồi tao đụ cho sướng lồn...!
- Ưm... ưm... ưm...!!!!!!
Tới khi hắn đã bắn đến không còn một thứ gì mới buông Bạch Vân ra, ngã ngồi xuống giường thở dốc. Bạch Vân nằm rạp ra đất, giữa một đống tinh dịch nhớp nháp dơ bẩn. Bé cố gắng há miệng hít thở, hai mắt vô thần nhìn sàn nhà, linh hồn không biết đã bay đi đâu, nhìn chẳng khác gì búp bê bị hỏng.
Đương nhiên, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro