Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30: Kế sách sủng thê (9)

Biên tập: Akatsuki Gin

Tài liệu hai mẹ con nhà họ Sở đã được giao đến tay kim chủ.

Mẹ Sở hiện tại dáng vẻ bệnh tật, màu da cũng toát lên một cỗ tử khí, nhưng vẫn nhìn ra được lúc trẻ là một mĩ nhân. Đến tiểu tử họ Sở kia cũng có vài nét tương tự Chử Tiểu Du, có thể coi là một thiếu niên thanh tú, nhưng ẩn trong mắt lại có vài phần sầu muộn.

Có lúc số mệnh rất kì lạ, bị vứt bỏ chưa chắc đã kém hơn được giữ lại.

Ba của Chử Tiểu Du cũng có thể xem là một người đẹp trai, nhưng tính cách nhỏ mọn, dễ sinh buồn bực. Hai ba mươi tuổi đã sa vào rượu chè, mà hắn lại chẳng có tiền uống rượu ngon, lâu ngày thứ rượu rẻ tiền xâm hại thần trí, ngày qua ngày chỉ còn uống rượu rồi đánh người.

Chử Tiểu Du ra đời đã làm hắn cảm thấy thật mất mặt với bạn bè. Người nghèo quá rồi đâm ra trách ông trời, mỗi lần hắn uống rượu xong nhất định phải đánh Chử Tiểu Du. Hai năm đầu, mẹ Sở còn ngăn cản, bà chỉ nghĩ ra được một biện pháp, chính là nhốt Chử Tiểu Du trong phòng chứa củi, còn mình chịu đánh.

Cuộc sống như thế qua hai năm, mẹ Sở ở nhà thì bị đánh, ra ngoài thì hàng xóm lại chỉ ba nói bốn, tinh thần bà cũng sắp không ổn. Nhưng bà không hận thù trên người chồng phụ bạc, mà là bắt đầu tìm cách hành hạ đứa con không thể chống trả mình, Chử Tiểu Du.

Chử Tiểu Du chỉ có thể giống như một con vật được nuôi trong phòng chứa củi mà lớn lên.

Vốn là mẹ Sở cảm thấy con trai nhỏ ra đời có thể cứu rỗi tất thảy. Vì vậy Chử Tiểu Du đã bị bà ném đi. Năm tháng dài đằng đãng đã tôi luyện cho bà thứ 'ý chí sắt thép', cảm thấy chỉ cần có thể sống sót là được. Một thiếu nữ thời thanh xuân tươi trẻ cứ như vậy mà biến thành một người đàn bà chanh chua.

Nhưng ba Sở vẫn chỉ là thứ rác rưởi, uống rượu rồi đánh vợ con đã biến thành thói quen của hắn. Mẹ Sở cùng với con trai giống như cũ mà sống trong căn nhà đầy ác mộng. Trong nhà họ đã nghèo đói đến nỗi không có ai muốn giao du với bọn họ. Phong thái của mẹ Sở ngày xưa đã bị phai mờ. Đến khi ba Sở đã chết, bà dựa vào chút việc vặt mang theo đứa trẻ phiêu bạt khắp các thành phố.

Nhưng bây giờ bà cũng sắp chết.

Mẹ Sở nhìn đứa con trai mới chỉ 14 tuổi, bà còn giữ lại hơi thở tàn này chính là vì nó. Về sau khi bà biết được Chử Tiểu Du có thể vào đại học, bà lại lập tức cảm thấy ngày trước bà ném cậu đi là vì tốt cho cậu, là vì tiền đồ của cậu.

Nếu như vậy, mẹ Sở cảm thấy phải làm cho Chử Tiểu Du biết ngày trước mình đã đau lòng cỡ nào, giãy giụa cỡ nào, mới có thể quyết định đi tìm nhân sinh mới cho cậu. Chử Tiểu Du có thể lên đại học, tùy tiện nuôi một người em trai hẳn là không có vấn đề. Dù sao thì cậu cũng không thể kết hôn sinh con, có một người em trai đảm bảo nhân sinh sau này, dù sao hai người cũng là anh em.

Mang theo cái ý tưởng 'dùng lòng tốt suy nghĩ cho nhân sinh của con', mẹ Sở tìm được viện mồ côi kia, kết quả viện mồ côi nhất định không tiết lộ nơi ở của Chử Tiểu Du. Mẹ Sở lăn lội ăn vạ trên đất trước cửa viện mồ côi, trên người dính đầy bùn đất, vẫn như cũ không lấy được tin tức gì.

Kết quả là ngày thứ ba, lão thái thái phái người tới điều tra Chử Tiểu Du, cảm thấy mẹ Sở là một người tha hương tội nghiệp, vội vàng đưa bà đến nơi thành phố A tấc đất tấc vàng.

Những năm này, lão thái thái cơ bản không xuất đầu lộ diện quá nhiều, chỉ ở trong nhà tĩnh dưỡng.

Mẹ Sở được dẫn đến một căn nhà cũ hoang vắng trong rừng nói, bà thấy đây không phải là cao ốc sang quý chọc trời, mà là giống như những căn nhà bình thường nơi huyện quê, nhưng bên trong lại tỏa ra một cỗ khí tức uy nghiêm.

Mẹ Sở che chở cho con trai bên hông, nơm nớp lo sợ đứng ở cửa.

Bước ra ngoài là một bà lão tóc ngắn đã hơn sáu mươi, ánh mắt lạnh lùng.

Sở Tiểu Mộc bị mẹ giấu đi, thấy lão bà bà đi tới lại không nhịn được nghiêng đầu ra nhìn, lại bị mẹ cố chấp kéo về.

Bà lão ấy nhàn nhạt liếc một cái: "Cũng là một đứa trẻ dễ thuơng, Tiểu Lưu, mau đưa đứa bé đi rửa mặt chải đầu, ăn một chút gì nữa."

Lời bà vừa dứt, ba bốn người không biết từ nơi nào bước đến muốn tiếp Sở Tiểu Mộc, mẹ Sở lại không cho phép, bảo hộ Sở Tiểu Mộc trong người giống như gà mẹ vậy.

"Bà, bà là chủ nhân ngôi nhà này?" Bà hỏi.

Đáy lòng bà lão đã có ý giễu cợt, trên mặt có điểm không kiên nhẫn: "Ta biết các người là người nhà Tiểu Du, một lát nữa nó sẽ tới. Không muốn rửa mặt ta sẽ không ép buộc, nhưng các người không thể đụng chạm vào bất cứ thứ gì."

Trong lòng mẹ Sở nhói một cái, biết người gia chủ này đang chê bọn họ bẩn.

Mẹ Sở vẫn đồng ý, lúc này bà nghĩ đã gần hai mươi năm chưa nhìn thấy Chử Tiểu Du, bà cũng nên sửa soạn thật tốt, tránh cho Chử Tiểu Du đã phát đạt chê trách bà.

Hai mẹ con được đưa đến phòng tắm rửa, một người gọi là bà Lưu đưa đến quần áo cho hai người. Mẹ Sở tắm xong đi ra, tay chân mặc áo quần loạn lung tung, cảm thấy đây không phải thói quen của mình.

Sở Tiểu Mộc cũng không quen, đôi mắt loạn nhìn khắp nơi.

Hai người lại được đưa đến phòng khách trong căn nhà cũ. Bởi vì kiểu kiến trúc xưa cũ, phòng khách cũng không được xem là quá lớn, cũng giống như những căn nhà bình thường trưng bày salon, tivi, nhưng màu sắc tương đối ngột ngạt.

Ba tiếng sau, Trịnh Tranh đến cửa đã nhìn thấy mẹ con nhà họ Sở đến cả ghế salon cũng không dám ngồi, khóe miệng dâng lên một tia cười nhạt.

Mẹ Sở cũng sắp gần đất xa trời, sắc mặt phát ra tử khí, Sở Tiểu Mộc cũng có một hai phần giống Chử Tiểu Du, nhưng thần sắc hơi âm u.

Trịnh Tranh không nói gì, trực tiếp ngồi trên ghế sa lon: "Sở Tiểu Mộc, Hoàng Quế Trân?"

Mẹ Sở cũng đã nhiều năm lăn lộn nơi thành thị, gan cũng to ra một chút: "Ngươi là ai, có thật là chúng ta chờ ở đây thì sẽ thấy được Tiểu Du?"

"Tiểu Du?" Trịnh Tranh buồn cười: "Tiểu Du nào? Em ấy có quan hệ gì với các người?"

"Nó là con trai ta." Mẹ Sở thốt lên.

Trịnh Tranh giễu cợt: "Con trai? Sao ta lại nghe được em ấy lớn lên ở viện mồ côi, năm sáu tuổi đã bị người bỏ?"

"Cái đó sao có thể gọi là vứt bỏ chứ?" Sở mẫu bật thốt lên: "Ta là vì tốt cho nó, là dụng tâm lương khổ của ta, cậu nhìn xem bây giờ nó cũng có thể lên đại học..."

Nếu không phải Trịnh Tranh không đánh phụ nữ, thật muốn tặng cho người này một cái tát.

Anh nhẹ nhàng ngồi trên ghế, chờ mẹ Sở nuốt nước miếng: "Có biết vứt bỏ con bị xử tội bao nhiêu năm không?"

Mẹ Sở sửng sốt một chút.

"Ta biết bà không sợ ngồi tù, dù sao bà cũng sắp chết, vậy sao bà không dứt khoát vứt bỏ một lần nữa?"

Mẹ Sở bối rối.

"Trước lạ sau quen, năm đó bà làm thế nào để tốt cho Chử Tiểu Du, thì nay cũng thêm một lần nữa đi." Kim chủ nhếch miệng, ánh mắt tối đen nhìn về phía người mẫu thân tốt này: "Thêm một lần nữa, để con trai bà có thể đậu vào một đại học trọng điểm, đi về phía cuộc sống mới."

Nói xong, anh đứng lên hướng về phía camera: "Bà nội, tâm ý của ngài cháu nhận, người này ngài muốn thì có thể đưa cho cháu, không muốn thì ngài cứ nuôi, hoặc ném, vợ chồng chúng cháu tuyệt nhiên không có ý kiến."

"Nhưng có một việc, hiện thân thể em ấy không tốt, chắt trai của ngài cũng nguy hiểm hơn."

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Trịnh Tranh tay không mà đến, cũng tay không mà đi, trừ thời gian mẹ Sở khóc khoảng mười phút, thì anh chỉ ngồi khoảng hai mươi phút, camera quay được Triệu Tân Đức đứng chờ anh ở cửa, hai người bước lên xe cũng không quay đầu mà rời đi.

Cho đến khi hai người đã đi xa, trong lòng Triệu Tân Đức vẫn còn sợ hãi: "Trịnh tiên sinh, ngài để hai người đó lại có sao không?"

Biểu tình Trịnh Tranh thản nhiên: "Có thể có chuyện gì chứ? Chỉ là hai con rệp, lẽ nào lão thái thái cũng muốn bóp chết họ?"

"Có thể chứ, dù sao họ cũng là người thân của Chử tiên sinh." Triệu Tân Đức cảm thấy chuyện này không gạt được cậu, hai người đó, sớm muộn gì Chử Tiểu Du cũng biết.

Trịnh Tranh: "Cậu cảm thấy giả đáng thương sẽ có tác dụng với Tiểu Du sao?"

Triệu Tân Đức có chút không xác định, Chử Tiểu Du bình thường vẫn là người nhuyễn nhuyễn mềm mềm, nhìn qua là biết lòng dạ yếu đuối.

Trịnh Tranh hiện ra nụ cười, tựa như nghĩ đến điều gì vui vẻ: "Cậu lo lắng Tiểu Du sẽ nhớ lại tình mẫu tử đối với họ ư?"

Có Trịnh Tranh đã cảnh cáo, bên nhà cũ kia cũng an tĩnh được một lúc.

Một tháng sau, Chử Tiểu Du mang Tiểu Đỉnh Đỉnh xuất viện.

Lúc này Chử Đỉnh Đỉnh đã tiến bộ rất nhiều, đại khái là qua mấy ngày, thân thể Chử Đỉnh Đỉnh càng ngày càng tốt, đốm đen trên người cũng đã biến mất, lộ ra làn da trắng như tuyết vốn có.

Chử Tiểu Du nhẹ nhàng ôm con trai, hôm nay xuất viện làm cậu bồn chồn, bảo bà vú nhường cho cậu bế nó.

Vừa đến tay, cậu đã sâu sắc cảm thấy, Tiểu Đỉnh Đỉnh đã lên cân ><

Chử Tiểu Du nghĩ con nít đều thích ngậm ngón tay, liền một tay ôm con, một tay duỗi đến trước môi đứa nhỏ, kết quả Đại vương Đỉnh Đỉnh liếc cậu một cái, lại lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đối với ngón tay kia của phàm nhân không thèm quan tâm.

Chử Tiểu Du đột nhiên cảm thấy, có phải do Chử Đỉnh Đỉnh thiếu dưỡng khí quá nhiều, trở thành mặt liệt.

Vừa lúc kim chủ đến đón cậu xuất viện, Chử Tiểu Du đưa con trai lại cho bà vú, kéo kim chủ đến một văn phòng nhỏ nói: "Ngài nói xem, có phải do Đỉnh Đỉnh thiếu dưỡng khí nhiều, nên chỉ số thông minh có chút thấp?"

Kim chủ buồn cười: "Em không yên tâm về y học hiện đại?"

Chử Tiểu Du nghĩ cũng đúng, con mèo nhỏ cọ cọ tiến vào lồng ngực kim chủ, chỉ như vậy liền muốn núp cả đời ở trong ngực kim chủ không thoát ra.

Nhưng Chử Đỉnh Đỉnh vẫn còn ở bên ngoài, Đại vương Đỉnh Đỉnh đói bụng, oa oa khóc lớn.

Chử Tiểu Du vội vàng chạy ra ngoài, nhưng bánh bao của cậu cũng không có bao nhiêu sữa, chỉ có thể lo lắng suông nhìn Tiểu Đỉnh Đỉnh, ngược lại bà vú động tác mau chóng đút sữa cho con trai.

Chử Tiểu Du muốn học đại chiêu vắt sữa của bà vú, lại không dám nhìn thẳng người ta, một đôi mắt mèo chỉ dám đứng phía sau bà nhìn lén.

Bà phát hiện ánh mắt của cậu, cũng không ngẩng đầu lên mà hào phóng nói: "Chử tiên sinh có muốn học, qua đây cùng nghiên cứu."

Kim chủ lập tức cự tuyệt, Chử Tiểu Du đau khổ đầy mặt, kéo áo kim chủ làm nũng: "Trịnh tiên sinh, em muốn học."

Kim chủ đen mặt đi ra ngoài, chắn ở cửa.

Cứ mỗi mười giây, Chử Tiểu Du đột nhiên mở ra cửa lao ra, không nói hai lời liền giấu mặt trong lồng ngực của kim chủ, còn áp thật mạnh vào, cả người phát run.

Kim chủ nhẹ giọng bên tai cậu: "Thế nào?"

Chử Tiểu Du xấu hổ đến không cách nào gặp người: "Không, không dám nhìn..."

Kim chủ cười híp mắt.

Bởi vì mấy ngày nay tiếp xúc với không ít người, Chử Tiểu Du không sợ người như trước nữa, chẳng qua vẫn bài xích tiếp xúc thân mật, trừ bác sĩ thì người khác cũng không được, huống chi là tiếp xúc đến mức này.

Kim chủ nói: "Không sao, chúng ta từ từ đi, từ từ tới."

Chử Tiểu Du dạ một tiếng, cảm thấy để thoát khỏi những nỗi sợ trước đây, cậu có thể bắt đầu từ tiếp xúc chân tay đơn giản, bây giờ cậu đã có thể gặp người, chính là một bước tiến bộ.

Đã có niềm tin, Chử Tiểu Du bước xuống thang máy, tuy rằng ngăn cách với thế giới lâu như vậy, cậu ngồi trên xe cũng có cảm giác dài đằng đẵng, nhưng đã không còn tồn tại cảm giác sợ hãi nữa.

Có lẽ là từ khi bụng lớn, trừ lần tới bệnh viện khám cho Đỉnh Đỉnh, cậu đã gần nửa năm không gặp người lạ.

Tính cách của Chử Tiểu Du tuy nhút nhát, nhưng lại một lần nữa mang theo mong đợi mà bước vào xã hội này.

Kim chủ nhìn thần sắc bất an của cậu, kéo cậu vào lòng, thân mật hôn bên mặt cậu một cái: "Mèo Tiểu Du đã xuất viện rồi, có muốn được thưởng cái gì không?"

Chử Tiểu Du nháy mắt mấy cái nói: "Em muốn đi học."

-Hết chương 30-

Gin tính là đậu đại học như ý thì đăng 2 chương và k như ý thì chỉ đăng 1 chương. Sự thật cho biết, Gin chỉ đăng 1 chương.

Lâu quá mới quay lại, xưng hô này kia cũng lộn xộn lung tung hết, mong mọi người thông cảm nhé!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro