Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Kế sách truy thê (2)

Editor: Akatsuki Gin

Trịnh Tranh dẫn đầu đội ngũ mà đến, cứ thế một nhóm tám người hán tử canh giữ ở nơi trạm xe.

Cũng sắp cuối năm, rất nhiều người về nhà ăn tết, trộm cắp cũng rất đa dạng, nhưng mấy tên trộm thấy khí thế của mấy người hán tử đều sợ hãi, tỉ lệ phạm tội hạ xuống cực nhanh.

Nhưng bọn họ chờ mãi, lại chờ được mấy ngài cảnh sát tới chạm gáy, một người trong số họ nói: "Chúng tôi tới đón người thân, chuyện phạm pháp gì cũng không làm, làm lương dân, thật đó!"

Mấy người đều là quân nhân đã xuất ngũ, lại làm bảo tiêu của công ty, cảnh sát tuy không thể giải thích được, nhưng bọn họ thật sự không làm gì phạm pháp.

Ngày thứ ba, rốt cuộc chuyến xe của Chử Tiểu Du cũng đến.

Mọi người nhìn thấy chiếc xe đang từ từ đỗ vào bến, nhìn nó như thấy chúa cứu thế.

Trong bọn họ có bốn người là bảo tiêu trong tối của Chử Tiểu Du sau vụ tai nạn, nhưng việc Chử Tiểu Du trốn đi quá bất ngờ, vốn dĩ họ nghĩ Chử Tiểu Du đã về nhà, Trịnh Tranh cũng đã đến nơi, kết quả Chử Tiểu Du đã chạy dưới ánh mắt của họ.

Tìm người quả thực không dễ, nhất là ở cái đất nước Trung Hoa chiếm 1/5 diện tích thế giới này.

Trong bọn họ có người đã hai ba ngày chưa ngủ, có người chỉ mới được ngủ một hai canh giờ, nhưng mà Trịnh Tranh lợi hại hơn bọn họ nhiều lắm, tìm Chử Tiểu Du đến không ăn không ngủ, thêm chuyện của công ty đè ép, tinh thần và thân thể bị ép tới thở không nổi.

Lần này nhất định phải tìm được Chử Tiểu Du.

Chuyện chạy ngay dưới con mắt của bọn họ tuyệt đối không thể xảy ra nữa!

Mấy người tràn đầy lòng tin, nhìn chiếc xe khách kia vào đúng cửa, theo bọn họ quan sát, xe buýt nơi này đều là chờ đến trạm mới cho khách xuống, cho nên bọn họ mới có thể an tâm thủ ở chỗ này.

Bọn họ nhìn kỹ mỗi một người xuống xe.

Người thứ nhất xuống, mang theo đứa bé.

Thứ hai là một đôi vợ chồng.

...

Tám cặp mắt, bao gồm cả Trịnh Tranh cũng tự mình nhìn chằm chằm cửa ra, nhưng Chử Tiểu Du lại chậm chạp không xuất hiện, chúng đại hán có cảm giác không ổn, chờ đến khi toàn bộ hành khách đều xuống hết, Trịnh Tranh suy sụp bước lên xe.

Trừ tài xế, bên trong không một bóng người, chỉ toàn vỏ hạt dưa đầy đất.

Trịnh Tranh xanh cả mặt

Bọn đại hán nhìn thấy động tác của Trịnh Tranh, một người mời thuốc lá cho tài xế, những người khác bắt đầu tìm kiếm, thiếu chút nữa gỡ xe người ta ra, cũng không nhìn thấy một sợi tóc của Chử Tiểu Du.

Trịnh Tranh hỏi tài xế: "Có người nào xuống xe giữa đường không?"

Bị Trịnh Tranh nhìn như vậy, tài xế run cả người: "Có có có! Có hai nam nhân!"

Trịnh Tranh nghẹn lời: Chử Tiểu Du lại còn học được kế kim thiền thoát xác? Anh hình như đã xem thường con mèo nhỏ này rồi.

Một hồi giằng co, chuông điện thoại của vị bảo tiêu dẫn đầu vang lên, hắn tiếp điện thoại, sau khi nghe một hồi, cảm giác cả người choáng váng.

Thông báo tin tức này là muốn hắn chết mà.

Nhưng chuyện này không thể không báo cáo với Trịnh Tranh, người nọ lùi mấy bước, ánh mắt lóe lóe nói: "Trịnh ca, Chử tiên sinh bên kia có tin tức."

Trịnh Tranh: "Nói."

"Chử tiên sinh đến một thành thị nhỏ, rút toàn bộ tiền trong thẻ của hắn, còn... còn..." Hắn cẩn thận nhìn Trịnh Tranh, hình như không quan tâm đến: "Còn lấy trong thẻ của ngài một số lớn!"

Trịnh Tranh không quan tâm thẻ của mình chút nào: "Chuyển đến đâu rồi?"

"Vấn đề ở nơi này." Người nọ khóc không ra nước mắt: "Chúng ta tra tên của Chử tiên sinh, cũng có tên của Lâm Cận Ngôn, nhưng đều không có kết quả."

"Không có vào sổ?" Sắc mặt Trịnh Tranh sửng sốt một chút.

Thật ra thì Trịnh tiên sinh còn chưa từng biết sợ, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, tính cách anh có chút ngang ngược tự đại, khi Chử Tiểu Du chạy, anh rất chắc chắn sẽ tìm được cậu, nhưng khi bớt đi tức giận, lần đầu tiên Trịnh Tranh cảm giác được sợ hãi.

Mặt anh đã có chút trắng.

Chử Tiểu Du không cất khoản tiền này vào ngân hàng, nếu như đứa nhỏ ngốc này bị phát hiện mang theo nhiều tiền như thế, gặp phải cướp hay một kẻ tâm địa ác độc thì sao?

Bị giết giữa đường?

Trịnh Tranh nghĩ đến gương mặt Chử Tiểu Du, hô hấp cứng lại.

Trịnh Tranh cảm thấy, cái thế giới này không phù hợp với tiểu miêu của anh, thế giới bên ngoài quá đáng sợ, Chử Tiểu Du chỉ có thể ở nhà, để anh cưng chiều bảo vệ, nếu như Chử Tiểu Du bị thương...

Anh phải lập tức tìm được con mèo nhỏ.

Nhưng mà Trịnh Tranh không biết, lúc này Chử Tiểu Du lấy được tất cả tiền rồi, cực kỳ cao hứng thế nào đâu n(*≧▽≦*)n

Cũng không phải Chử Tiểu Du có đủ trí thông minh để kim thiền thoát xác, cậu vừa lên xe liền nghĩ, nếu như đến nhà Lâm Cận Ngôn rồi mới lấy tiền sẽ bị bại lộ vị trí, hay là lấy tiền sớm một chút vẫn tốt hơn, hơn nữa cậu cảm thấy đến nhà người ta mà không có lễ vật thì thật không phải, phải mua chút lễ vật cho anh của Lâm Cận Ngôn và con trai của hắn.

Nhưng cậu cũng không thể mang theo nhiều tiền như thế.

Tiền phải lấy ra, hơn nữa phải dùng một thân phận mới. Chử Tiểu Du ở trên xe lấy ra từ trong túi mình hai tấm thẻ căn cước, nhìn về một tờ, ánh mắt từ từ trở nên kiên quyết.

Chử Tiểu Du có hai cái thẻ căn cước, trên đó là hai cái thân phận hoàn toàn khác nhau.

Thân phận chưa bao giờ dùng kia, là viện trưởng bắt cậu phải làm.

Chử Tiểu Du là cô nhi, nhưng cậu đến năm sáu tuổi mới bị bỏ rơi, hơn nữa người song tính là một đặc thù cực kỳ dễ tìm, cho nên sau hai năm Chử Tiểu Du vào viện mồ côi liền tìm được cha mẹ ruột.

Viện trưởng mang Chử Tiểu Du vượt ngàn dặm tìm, nhưng đôi vợ chồng nông thôn kia lại quyết không chịu nhận đứa bé Chử Tiểu Du này, nhìn hai người bọn họ ôm thật chặt đứa con trai lớn, viện trưởng hiểu ra, càng thêm tức giận.

Đôi vợ chồng này khi sinh hạ Chử Tiểu Du liền nuôi cậu như súc sinh, sinh được đứa con sau là nam bình thường liền ném Chử Tiểu Du, là cái loại vô nhân tính nhất.

Viện trưởng cũng không muốn đưa Chử Tiểu Du về cái nơi cha mẹ rác rưởi như thế này, nhưng lại cho Chử Tiểu Du lựa chọn.

Lúc ấy vị bí thư ở quê Chử Tiểu Du là một người tốt, thấy Chử Tiểu Du đáng thương liền bão lãnh cho cậu, muốn hai vợ chồng họ đối tốt với cậu một chút.

Mặc dù kết quả không như ý, nhưng vì một trăm đồng tiền mỗi tháng mà vợ chồng bọn họ chưa thể vứt bỏ Chử Tiểu Du, nói cách khác ở nơi này, Chử Tiểu Du là "có thứ minh chứng là còn sống".

Viện trưởng là muốn Chử Tiểu Du giữ lại hộ khẩu, tính chừa cho Chử Tiểu Du đường lui.

Sau khi bọn họ đi, cha của Chử Tiểu Du đã chết, mẹ hắn sống lay lắt nuôi con trai bảo bối, tuy bà muốn ném Chử Tiểu Du đi, lại muốn lấy phân tiền kia của Chử Tiểu Du, thậm chí còn làm cho cậu trông đáng thương , thời điểm hủy bỏ phân tiền kia còn khóc lóc lăn lộn, thế nên giữ lại được phân tiền kia.

Cũng mệt phân tiền này của bí thư, Chử Tiểu Du vẫn luôn có hai thân phận, một cái là Sở Tiểu Du, một cái đã được sửa lại giới tính và họ tên: Chử Tiểu Du.

Không sai, một cái thân phận Sở Tiểu Du kia, giới tính là nữ.

Mặc dù nhiều năm nay Trung Quốc vẫn giữ chế độ một con, nhưng vợ chồng họ đều có hộ khẩu ở nông thôn, thai đầu tiên là con gái thì sẽ có khả năng được sinh thêm con nữa, năm đó hai vợ chồng sợ bị phạt tiền, liền vội vàng khai báo giới tính Chử Tiểu Du là nữ.

Đây cũng là nguyên nhân Chử Tiểu Du ghét bộ vị nữ nhân của mình, vì mấy ngàn đồng tiền phạt, bọn họ liền khai hộ khẩu của cậu là nữ, tóm lại kia cặp vợ chồng kia muốn cậu làm gì, cậu liền khăng khăng không làm.

Chử Tiểu Du hận cha mẹ mình, là mù quáng mà hận.

Đối với quá khứ, Chử Tiểu Du giữ lại cái tên mình, chính là thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu cha mẹ cậu đã khai cậu là nữ, từng coi cậu là súc sinh.

Nhưng đến mức này, Chử Tiểu Du không thể không dùng tên Sở Tiểu Du.

Suy nghĩ kỹ càng rồi, Chử Tiểu Du nửa đường xuống xe với Lâm Cận Ngôn, sau đó làm thẻ trước thời hạn một ngày, báo chuyển tiền cho ngân hàng, sau đó đổi toàn bộ ra tiền mặt, rồi mới từ từ chuyển lại vào tài khoản Sở Tiểu Du.

Chử Tiểu Du quyết định mang số tiền vốn này, bắt đầu một cuộc sống mới, hoàn toàn quên đi quãng đời bị bao dưỡng kia.

Cái trấn nhỏ này không nhiều xe như thành phố, cho nên hai người đổi đường đi, không đến bến có kim chủ chờ sẵn, mà là vòng vòng vừa đi vừa nghỉ, đi từng quãng ngắn đến nơi ở của Lâm Cận Chí.

Một đêm của mấy ngày sau, một huyện thành nhỏ ở phía bắc nghênh đón hai vị khách mới.

Cũng gần cuối năm, dù là huyện thành nhỏ cũng đã treo đèn lồng đỏ, còn bày bán nhiều loại tượng đá, thoáng nhìn đường phố rất vui mừng náo nhiệt.

Chử Tiểu Du xuống khỏi xe đò, đôi mắt tò mò đánh giá nơi này.

Bởi vì trời lạnh, cậu mặc cho mình thành một đứa con nít, quần áo rộng thùng thình, trên đầu còn có cái mũ, cổ đeo khăn quàng, trên mặt đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt đánh giá, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Ngược lại Lâm Cận Ngôn lại không có thả lỏng, ánh mắt lo lắng đảo quanh bốn phía.

Chử Tiểu Du biết ông đang tìm anh của mình, cũng học theo tìm kiếm khắp nơi.

Đột nhiên, Chử Tiểu Du nghe có người gọi tên Lâm Cận Ngôn, vội vàng vỗ vai Lâm Cận Ngôn một chút: "Hình như là phía sau."

Phía sau bọn họ, một người đàn ông cao mét tám chạy ra từ đám người, Chử Tiểu Du chớp mắt mấy cái, cảm thấy người này dáng dấp đàng hoàng, nhìn một cái là thấy tính tình đôn hậu, là người thiện lương.

Hơn nữa, người tới cũng chẳng thèm nhìn cậu, vọt tới trước mặt bọn họ, ôm lấy Lâm Cận Ngôn, tựa hồ cao hứng sắp nhảy dựng lên: "Trở về! Trở về là tốt rồi!"

Chử Tiểu Du không có nơi dụng võ, chỉ thấy huynh đệ hai người đồng tâm.

Hơn nữa, hình như hắn rất cao hứng, đôi mắt chỉ dừng trên người Lâm thúc thúc >.<

Quả nhiên là anh em thân tình.

Lâm Cận Ngôn bị ôm một hồi, thấy Chử Tiểu Du cũng đang nhìn mình, cảm thấy thật 囧囧 , đẩy Lâm Cận Chí ra, hỏi: "Không phải anh mua xe sao?"

Lâm Cận Chí cười ngây ngô: "Mua rồi mua rồi, nhưng sắp tết đông người, ta sợ mất thời gian tìm chỗ để xe liền để bên ngoài nơi này, kết quả tới sớm hai tiếng, chờ đến lạnh chết ta!"

Lâm Cận Ngôn không lên tiếng, Lâm Cận Chí vội vàng đỡ lấy đồ của hai người, lực tay lớn xách theo hai túi đồ, giục bọn họ trời lạnh mau về nhà hắn.

Dọc theo đường đi, Chử Tiểu Du cũng không kịp lên tiếng, chỉ nghe Lân Cận Chí luôn miệng nói trở về là tốt, trở về là tốt rồi, sau này không cần đi nữa, trở lại thì không cần đi nữa.

Lâm Cận Ngôn để hắn lảm nhảm, cũng không đáp lời.

Chử Tiểu Du cực kỳ hâm mộ, cậu sờ cái bụng đã nổi lên, trong đầu nghĩ nếu kim chủ đối với cậu có nửa phần nhiệt tình như vậy, đánh chết cậu cũng sẽ không bỏ đi.

Tám giờ, rốt cuộc bọn họ về đến nhà.

Lâm Cận Chí đẩy cửa ra, đôi mắt Chử Tiểu Du liền sáng lên.

Không như nơi trước kia kim chủ cho cậu ở, nơi này tràn đầy không khí ấm áp của gia đình, tất cả đồ trong nhà đều được dùng đến, trên cái bàn còn bày đầy đồ chơi của tiểu hài tử (*trẻ con).

Chắc vì chào mừng họ, Lâm Cận Chí đã quét dọn phòng sạch sẽ, đồ dùng trong nhà sáng lên.

Mỗi nhà ở phương bắc đều có lò sưởi, Chử Tiểu Du vào cửa thì cởi mũ và khăn ra, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, còn có chút đáng yêu bụ bẫm.

Khoảng thời gian rời đi kim chủ, cậu cực kỳ lười, ăn nhiều ngủ nhiều, rốt cuộc tăng cân thành công.

"Ba ơi!"

Chử Tiểu Du ngây ngốc, đột nhiên nghe thấy một tiếng trẻ con, cậu nghĩ chắc đây là con trai của Lân Cận Chí, hình như là Lâm Tiếu, chỉ thấy trước mắt ù một cái, xuất hiện một bé trai khoảng năm sáu tuổi.

Chử Tiểu Du tò mò quan sát đứa bé, đứa bé cũng tò mò quan sát cậu.

Lâm Cận Chí để hai người bọn họ vào nhà ngồi, một bên rót trà một bên giới thiệu đứa bé vừa chạy tới, Lâm Cận Ngôn lắng nghe, Chử Tiểu Du lại hơi khẩn trương.

Sao cậu cảm thấy hài tử này cứ chăm chăm nhìn cậu vậy nhỉ? (t▽t)

Bên kia, Lâm Cận Chí cốc đầu đứa bé một cái nói, nói: "Thất thần cái gì, chào mọi người."

"Chào thúc thúc! Ba cháu rất nhớ thúc!" Giọng của bé trai rất thanh thúy, giòn giòn ngọt ngào, gọi Chử Tiểu Du thật to: "Anh thật là đẹp, em có thể hôn một cái không?"

Chử Tiểu Du không nghĩ đến tình huống này, mặt đỏ tai hồng.

"Lăn!" Lâm Cận Chí dở khóc dở cười, nói với Chử Tiểu Du: "Nó cứ thích như thế, thấy cháu đẹp liền muốn chiếm tiện nghi của cháu đấy, đừng để ý."

Lâm Tiếu vẫn không biết xấu hổ, ánh mắt lấp lánh nhìn Chử Tiểu Du cười ngây ngô.

Chử Tiểu Du bị cười mà囧囧 , thân thể vẫn theo bản năng mà tránh né, thực ra nó chỉ là hài tử, ôm một cái cũng không sao, nhưng Chử Tiểu Du vẫn không có thói quen bị người ta nhìn, càng không thích người khác đụng chạm ngoại trừ kim chủ.

Nhất là ánh mắt Lâm Tiếu nhìn cậu chằm chằm, thấy thế nào cũng giống tiểu sắc lang >.<

Lâm Cận Ngôn biết ý nghĩ của nó, căn dặn Lâm Cận Chí: "Đừng để nó chạy gần Tiểu Du, đụng vào không tốt, hắn đang mang thai."

Lâm Cận Chí thẳng tính, nghe vậy liền kinh hãi: "A, cậu không phải nam sao?"

Lâm Cận Ngôn lập tức trừng hắn một cái, kéo Lâm Cận Chí vào phòng riêng, Chử Tiểu Du biết bọn họ có chuyện muốn nói, trong lòng có chút không được tự nhiên.

Trong phòng khách chỉ còn cậu và Lâm Tiếu, Lâm Tiếu rất hiếu khách, ngồi bên cạnh Chử Tiểu Du, đưa quả táo cho cậu: "Anh trai xinh đẹp muốn ăn không?"

Anh trai xinh đẹp vội vàng lắc đầu.

Lâm Tiếu lại gần cười: "Vậy anh muốn ăn cái gì, em đi mua cho anh nha?"

Chử Tiểu Du: mấy đứa nhóc bây giờ thật dư tiền a →_→

"Tại sao anh cái gì cũng không ăn? Cho em hôn một cái được không?" Lâm Tiếu lại nói, chu cái miệng dính đầy dầu mỡ lên, ngẩng đầu nhắm mắt chờ được lâm hạnh.

Chử Tiểu Du: ...

Lâm Cận Ngôn ra khỏi phòng, vừa vặn nhìn thấy một màn không tiền đồ này, trực tiếp ôm Lâm Tiếu ném cho Lâm Cận Chí: "Đi mà hôn ba cháu đi!"

Lâm Cận Chí liền vội vàng nói: "Đúng đúng, hôn ba này, tối nay ngủ cùng ba nhé."

Lâm Tiếu mờ mịt nhìn Chử Tiểu Du, oa một tiếng khóc lên: "Cháu phải ngủ cùng anh xinh đẹp, cháu muốn ngủ cùng anh xinh đẹp, ô ô ô ô .... Ngủ với anh ấy...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro