Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Kế sách truy thê (1)

Editor: Akatsuki Gin

Chử Tiểu Du ôm bụng, đột nhiên nghe tiếng bước chân từ tầng dưới.

Nghĩ đến cái chăn của kim chủ được gấp vuông vắn, đột nhiên Chử Tiểu Du sợ hết hồn hết vía, chắc kim chủ sẽ không đi thang bộ đâu nhỉ, có khi kim chủ mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, ai biết hắn có đi thang bộ để rèn luyện thân thể hay không đâu.

Nếu thật như vậy thì xong đời.

Chử Tiểu Du khẩn trương vịn tường đứng lên, muốn chạy vào trong hành lang để tránh mặt đi, nhưng cậu không dám chạy nhanh, chỉ có thể từ từ đi đến, bước chân người phía dưới nhanh hơn cậu nhiều, rất nhanh Chử Tiểu Du liền nghe tiếng người đó đã đến khúc quẹo, cậu sợ hãi quay đầu.

Là Lâm Cận Ngôn.

Thần kinh Chử Tiểu Du bỗng nhiên thả lỏng lỏng, thiếu chút nữa đứng không vững. Lâm Cận Ngôn vội vàng đến một bước cũng thành hai bước, lo lắng đỡ Chử Tiểu Du: "Không sao chứ?"

Chử Tiểu Du sợ đến mức nước mắt tràn ra: "Chúng ta đi nhanh đi."

Lần xuống thang bộ này không dễ dàng, Chử Tiểu Du cứng đầu muốn tự mình đi, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Lâm Cận Ngôn, vấn đề là Lâm Cận Ngôn cũng không nâng cậu dậy nổi...

Thật vất vả xuống hết tầng lầu, Chử Tiểu Du cảm giác được cậu đã tràn đầy năng lượng, chỉ thiếu chút nữa là có thể thoát ly khỏi nơi này, hơn nữa Lâm Cận Ngôn cũng đã chuẩn bị taxi ở ngoài.

Chỉ một chút nữa.

Chử Tiểu Du muốn trực tiếp đi ra ngoài, Lâm Cận Ngôn nhưng vội vàng ngăn cậu lại: "Để ta ra ngoài xem tình hình đã."

Một hồi sau Lâm Cận Ngôn mới trở lại, Chử Tiểu Du vội vã nhìn ông, thấy Lâm Cận Ngôn gật đầu một cái mới chạy ra xe.

Tiếng xe vang lên, Chử Tiểu Du mắt nhìn phía trước, cố nén ý muốn quay đầu lại, thắt lại dây an toàn.

Rất nhanh, xe taxi an toàn rời khỏi tiểu khu này.

Nhưng tiểu khu này có rất nhiều camera theo dõi, động tác rời khỏi nơi này của Chử Tiểu Du và Lâm Cận Ngôn đều bị theo dõi, một đường kéo dài theo đường taxi đi, canh chừng chiếc xe của họ thật nghiêm mật.

Lâm Cận Ngôn cũng phát hiện điều này, đột nhiên nói: "Chúng ta tìm một nơi nhiều người để xuống xe."

Chử Tiểu Du không hiểu gì nhìn ông, Lâm Cận Ngôn nghiêm túc nói: "Nghe lời ta."

Camera toàn thành phố tựa như không có góc chết, nhưng cũng chưa chắc có thể tìm được họ, Lâm Cận Ngôn kéo tay Chử Tiểu Du lẩn khuất vào trong đám người, không dễ dàng phát hiện.

Bọn họ lại thuê một chiếc ô tô nhỏ đến ngoại ô.

Khách sạn cần thẻ căn cước làm Chử Tiểu Du không dám dùng, hai người chỉ có thể tìm đến một nhà trọ cũ, người ở đây hỗn tạp, trừ công nhân thì là tài xế chạy xe đường dài, Chử Tiểu Du cùng với Lâm Cận Ngôn là hai người ăn mặc chỉnh tề, ông chủ còn cố ý nhìn hai lần.

Lâm Cận Ngôn không nhịn được nói: "Hai gian phòng đơn, nhanh lên một chút."

Ông chủ nhìn cách ăn mặc của hai người, cố ý tăng tiền một gian phòng lên thêm 10 đồng, mới đưa chìa khóa.

Lâm Cận Ngôn sốt ruột tình huống của Chử Tiểu Du, không không dong dài, lại nói, giá cả có vẻ hợp lí, nhưng hoàn cảnh bên trong rất dơ, Lâm Cận Ngôn vừa mở cửa phòng liền nhăn mũi, cảm thấy bên trong quá bẩn.

Chử Tiểu Du cảm động rơi nước mắt, cậu đã trốn ra được, nhìn thấy cái giường giống như thấy nhà, cái gì cũng không quan tâm nữa, nằm xuống giường liền cảm giác xương cốt khắp người đều đau nhức cùng loại cảm giác thoải mái.

Quá tốt rồi, giường ơi.

Lâm Cận Ngôn nhìn mà đau lòng, "Drap giường có mùi lạ không? Có muốn đổi cái khác không?"

Chử Tiểu Du mở to mắt, cậu cười một tiếng có chút khả ái: "Không cần đâu, Lâm thúc đã quên? Nơi này vẫn còn tốt hơn khi cháu còn nhỏ nhiều lắm."

Lâm Cận Ngôn yên lặng, hai năm nay Chử Tiểu Du sống không tệ, làm ông quên cuộc sống của cậu mười tám năm trước, nhất là trước khi bị cha mẹ vứt bỏ.

Mặc dù nơi này không an toàn, nhưng Chử Tiểu Du vẫn cần nghỉ ngơi mấy ngày.

Trong phòng trừ một cái tivi đã cổ lỗ sĩ, thì ngay cả một cái bình nước nóng cũng không có. Lâm Cận Ngôn đến tiệm tạp hóa dưới lầu mua bình thủy, ấm siêu tốc vân vân, thậm chí còn mua chăn gối mới. Lão bản thấy Lâm Cận Ngôn mua nhiều đồ như vậy, vội vàng bảo ông nộp thêm 10 đồng tiền điện.

Lâm Cận Ngôn nén giận đồng ý.

Ông đặt đồ xuống, lấy tiền từ trong ví da, lại khuân đống đồ còn cao hơn ông về phòng. Chử Tiểu Du mở mắt liền nhìn thấy đống đồ vào cửa, muốn rời khỏi giường giúp ông.

"Cháu đi nghỉ cho ta." Lâm Cận Ngôn trừng cậu một cái, tự mình bận bịu trước sau quét dọn vệ sinh, lại bảo Chử Tiểu Du ngồi trên ghế trước, để ông đổi giường.

Chử Tiểu Du không giúp được gì, có vẻ không vui ngồi sau lưng Lâm Cận Ngôn, hơn nữa Lâm Cận Ngôn chỉ mua một bộ drap giường và chăn, khẳng định chỉ chi tiền cho cậu, phần của ông cũng tiết kiệm.

Lâm Cận Ngôn bảo Chử Tiểu Du nằm trên giường, việc gì cũng không cần để ý.

Chử Tiểu Du ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Cận Ngôn vừa đi, Chử Tiểu Du liền miên man suy nghĩ, đầu tiên là làm thế nào để rút tiền ra mà không để kim chủ phát hiện hành tung, đây là trọng yếu nhất.

Bằng tốt nghiệp cậu chắc chắn không cầm được, trở lại thành người vô công rồi nghề, chờ đứa trẻ ra đời rồi phải tiêu nhiều tiền hơn, cho nên biện pháp duy nhất của cậu chính là mở một tiệm nhỏ duy trì sinh cơ.

Cậu không thể để Lâm Cận Ngôn và bảo bảo cùng mình chịu khổ.

Nghĩ tới tương lai, Chử Tiểu Du cảm giác mình áp lực thật lớn, cậu còn phải dưỡng lão cho Lâm Cận Ngôn nữa.

Còn nữa, cậu nhớ kim chủ quá ( ︶︿︶ )

(editor: con trai à, con không có tương lai gì hết)

5 ngày sau, Lâm Cận Ngôn tìm Chử Tiểu Du bàn bạc xem phải đi đâu.

Nơi này chỉ có thể trốn ngắn hạn thôi, dài lâu thì không thể thực tế được, bọn họ phải trốn xa một chút.

Chử Tiểu Du không muốn trở về viện mồ côi, cậu bây giờ đâu còn mặt mũi ôm cái bụng lớn đến gặp viện trưởng, nhưng không trở về nơi đó thì thành phố đối với họ rất lạ lẫm, tình trạng thân thể Chử Tiểu Du bây giờ không phải một mình Lâm Cận Ngôn có thể kham nổi.

Hai người lâm vào suy tư, Chử Tiểu Du còn muốn ở lại nơi này rồi tính tiếp, dù sao kim chủ cũng sẽ không tìm cậu.

Lâm Cận Ngôn không đồng ý, trên thực tế ông cảm thấy nếu bọn họ không quản ngày đêm xem lại camera, hoặc tìm người hỏi thăm hành tung của bọn họ, ông và Chử Tiểu Du chắc chắn bại lộ.

Nơi này không an toàn.

Ông cau mày một hồi, cuối cùng nói: "Đến nhà ta đi."

Chử Tiểu Du tò mò nhìn Lâm Cận Ngôn, nhiều năm như vậy, cậu cũng chưa từng nghe Lâm Cận Ngôn nói về việc nhà, chỉ biết là ông rất lâu rồi chưa từng về nhà, nhưng Lâm Cận Ngôn là y sinh, người nhà chắc phải đối tốt với ông, chắc không có xích mích gì đâu?

(*y sinh: học sinh học y, không phải là y sinh mang nghĩa chuyên môn)

Lâm Cận Ngôn cười khổ một tiếng: "Quan hệ của ta với cha ta không tốt, cho nên từ nhỏ là anh trai nuôi ta lớn, anh ấy luôn muốn ta về nhà."

"Năm đó, " Giọng Lâm Cận Ngôn chút lạnh lùng, "Khi ta ra đời, liền bị phát hiện là người song tính, bác sĩ nói một ngàn khối liền có thể làm giải phẫu."

(*tui cũng không biết một ngàn khối là bao nhiêu nhân dân tệ nữa)

Ánh mắt Chử Tiểu Du ngạc nhiên: "Một ngàn khối?" Thế tại sao không giải phẫu?

"Cha ta không đồng ý." Lâm Cận Ngôn cười nhạt giải thích nghi hoặc của Chử Tiểu Du: "Khi đó một ngàn khối vẫn còn giá trị lắm, điều kiện nhà ta như vậy, cha ta nói hắn đã có con trai, giới tính của ta là gì không phải là vấn đề của ông."

Ấn tượng của Chử Tiểu Du đối với cha của Lâm Cận Ngôn đã không xong rồi, ghét bỏ hỏi: "Vậy còn mẹ của thúc ?"

"Mẹ ta cũng muốn ta giải phẫu, nhưng bà không quá hai năm đã chết, cho nên là anh của ta nuôi ta lớn."

Chử Tiểu Du cau mày suy nghĩ một chút. Theo ý này, Lâm Cận Ngôn hẳn rất thân với anh trai đi, thế tại sao đi nhiều năm như thế không trở về chứ? Xem xem tuổi Lâm Cận Ngôn thì anh của ông chắc cũng chỉ bốn mươi mấy thôi?

Còn không gặp mặt nữa, khi hai người đều già rồi, hẳn sẽ rất tiếc nuối.

"Vậy anh của thúc là dạng người gì?" Dù sao cũng là nơi sắp đến, lại là anh của Lâm Cận Ngôn, Chử Tiểu Du tò mò hỏi.

Nhắc tới Lâm Cận Chí, Lâm Cận Ngôn nói nhiều hơn một chút: "Anh ấy rất tốt với ta, chính hắn không đọc sách y, nhưng biết ta thích, hắn nói hắn làm gì cũng được, nhưng ta thì khác. Lúc ta đọc sách cũng không dám công khai, nhất định phải chờ nhà cầu không người, sau đó anh của ta canh trước cửa cho ta, làm hắn thường xuyên tới trễ cùng ta."

"Có một lần có mười mây người vây quanh ta, muốn đánh ta, nói ta có phải nơi đó của ta quá nhỏ mà không dám gặp người, anh của ta vì bảo vệ ta mà bị đánh bầm dập mặt mũi."

"Có anh thật tốt." Chử Tiểu Du tưởng tượng gương mặt thời niên thiếu của Lâm Cận Ngôn, hâm mộ ông.

Lâm Cận Ngôn trong mắt cũng dâng lên nụ cười thản nhiên, nhưng lại biến mất rất nhanh.

"Từ nhỏ ta đã ước mơ được làm bác sĩ, ta nghĩ làm bác sĩ có thể chữa khỏi cho thân thể ta, anh của ta liền bỏ học đi làm để ủng hộ ta." Lâm Cận Ngôn cười tự giễu một tiếng, trong mắt tràn đầy khổ sở: "Nhưng là ta quá ngây thơ rồi, Tiểu Du, bây giờ ta đã hơn bốn mươi rồi vẫn chưa phẫu thuật, ta sợ... Thật ra thì sau này ta luôn nghĩ, nếu như năm đó khi ta ra đời có người nguyện ý giúp ta, chỉ là một ngàn đồng, một ngàn đồng mà thôi, cả đời ta cũng mang ơn người đó."

Lâm Cận Ngôn nói xong, ánh mắt chuyển lên người Chử Tiểu Du: "Nhưng cháu vẫn còn có cơ hội."

Chử Tiểu Du mím môi, nhìn nội tâm Lâm Cận Ngôn dần dâng trào lên ánh mắt, ngoại trừ giải phẫu, cậu cảm thấy ông rất muốn gặp lại anh trai, mặc dù không biết bất hòa giữa hai người.

Cậu muốn giúp hai người hòa hảo như ban đầu.

Ngay sau khi hai người họ rời khỏi, liền có một người nam nhân cao lớn thân hình thon dài mang theo mấy người nam nhân vạm vỡ đột nhiên xông vào, rõ ràng muốn phá tiệm, lão bản keo kiệt nhìn khí thế của bọn họ, nhìn đến nhức nhối nhưng không dám ngăn cản.

Nam nhân đi đến phòng Chử Tiểu Du từng ở, một phát liền đạp nát cửa phòng.

Đi vào phòng, người đã bỏ đi, vẫn còn lưu lại cái chăn của Chử Tiểu Du, còn có ly nước cậu từng uống qua.

Hai năm nay Chử Tiểu Du được nuôi trong lồng sơn son thếp vàng, trên người luôn có mùi vị thơm mát, người đàn ông ngửi được mùi này liền biết thời gian Chử Tiểu Du ở đây không ngắn, thân thể nhỏ nhắn không biết từng lăn lộn trong nơi này bao nhiêu lần, anh mặt lạnh nhìn cái giường kia, một cỗ hung bạo dâng lên, muốn hung hăng làm chết Chử Tiểu Du.

Nam nhân nghiến từ kẽ răng ra một câu: "Lấy tất cả mọi thứ trong căn phòng này, một thứ cũng không chừa!"

Lúc này, một bảo tiêu từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Trịnh Tranh tức giận, nơm nớp lo sợ nói: "Trịnh tiên sinh, có tin tức, Chử tiên sinh hình như ngồi trên một chiếc xe khách đường dài."

"Xe khách?"

" Dạ, đúng vậy."

Trịnh Tranh cười nhạt câu liếc tên bảo tiêu một cái: "Chuẩn bị vé, bay qua."

Anh muốn Chử Tiểu Du vừa xuống xe đã nhìn thấy anh, nghi ngờ nhân sinh của cậu, khóc lóc cầu anh, làm cho cậu không dám rời anh dù chỉ một bước.

Nhưng Trịnh Tranh hoàn toàn không nghĩ tới, Chử Tiểu Du đang phân vân có nên ngụy trang một chút, thay đổi thân phận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro