Chương 12: Kế sách chia tay (12)
Editor: Akatsuki Gin
"Người đó đã chết."
Trịnh Tranh vừa đến văn phòng, Triệu Tân Đức liền trầm giọng báo cáo. Anh nhìn Triệu Tân Đức một cái, nhận cái kẹp tài liệu từ tay Triệu Tân Đức: "Nguyên nhân?"
"Tai nạn chỉ là một phần, bao gồm tuổi tác đã quá lớn, hơn nữa..." Triệu Tân Đức dừng lại một chút: "Bản thân người này đã từng bị gan cổ trướng."
"Muốn một mạng đổi một mạng? Làm ăn có lời quá." Trịnh Tranh cười một tiếng, ánh mắt dừng lại trên một trang trong tài liệu.
Triệu Tân Đức ở một bên chờ đợi ông chủ của mình hỏi, nâng mắt quan sát Trịnh Tranh.
Từ góc độ nào đó mà nói, ông chủ của hắn rất chuẩn dáng người mẫu, cao lớn đẹp trai, hơn nữa còn mang một ít phong vị quân nhân. Với dung nhan và dáng vẻ bậc này, cho dù anh có ở đâu thì cũng tự nhiên tỏa ánh hào quang. Đương nhiên, ánh mắt ông chủ đôi khi sẽ lộ ra một cỗ tà quang, vô cùng không đứng đắn. Tổng thể mà nói, Trịnh Tranh sinh ra để làm một người lãnh đạo. Cảm giác theo tiêu chuẩn quân nhân: âu phục mặc vào toát lên vẻ đẹp giống như đang mặc quân trang, đẹp trai dũng mãnh.
Nhưng hôm nay ông chủ lại khoác cái áo bành tô hơi nhăn, trong mắt toàn là tia máu.
....
Đột nhiên Triệu Tân Đức rất đồng tình với ông chủ của mình, Trịnh tiên sinh sẽ không nóng chết chứ?
Trịnh Tranh lườm hắn một cái: "Còn gì nữa không?"
"Tất cả đầu mối đều đã đứt." Triệu Tân Đức đầy mặt nghiêm trọng: "Nhưng con trai của hắn vẫn đang ồn ào, nói cha hắn đã chết, hắn còn bị đánh, muốn đòi bồi thường."
Ánh mắt Trịnh Tranh rơi vào hồ sơ trong kẹp giấy, dùng trí nhớ của mình nhớ lại kẻ hôm qua kia, lấy thông tin của hắn ra, ném lại những thứ khác cho Triệu Tân Đức, sau đó chuyên tâm nhìn bộ hồ sơ của kẻ con trai kia.
Lý lịch của người này rất phong phú.
Không chỉ gây chuyện đánh nhau, còn cả ăn trộm cướp bóc, nhưng mà thứ như thế này anh đã thấy nhiều rồi, cũng từng thu thập không ít, càng nhìn càng thấy không thú vị.
Loại kiểu này cũng rất đa dạng, trong hồ sơ có ghi, ba năm trước ở dưới quê, hắn ta từng dìm đầu mẹ hắn ở trong thùng phân, còn có người nói mẹ hắn đã chết.
Đây chính là thùng phân đó, làm như vậy với chính mẹ ruột của mình...
Thứ này hoàn toàn không khác súc sinh là mấy, Triệu Tân Đức nghĩ như vậy.
Ánh mắt Trịnh Tranh quét nhanh qua hồ sơ, hai năm trước đánh bậy đánh bạ trở thành một nhà thầu nhỏ, kiếm đước không ít tiền, thế nhưng gần đây lại đổ toàn bộ vào sòng bạc. Hết tiền, hắn ta liền nghĩ ra cách. Ba tháng trước hắn trùng hợp được cặp vợ chồng nọ nhận nuôi, mỹ danh là dưỡng phúc cho con cháu, nhưng thật ra cả hai đều có chủ ý riêng.
"Hắn muốn ta bồi thường cho hắn?" Trịnh Tranh thấy Triệu Tân Đức gật đầu, câu môi cười tà.
Kẻ đâm Chử Tiểu Du mới đến thành phố này không lâu, Tiểu Du không có khả năng từng đắc tội với hắn ta. Bản thân kẻ gọi là hung thủ kia đã quá 50, khả năng tiếp xúc đến đến kẻ chủ mưu quá ít, có thể kẻ nhận công việc này là tên kia, sau đó lại sắp xếp để tên cha nuôi kia chết thay.
Cũng bởi vì như vậy, kẻ đâm Chử Tiểu Du mới không đủ ác, ngay lúc ấy đổi hướng, lựa chọn đâm vào đuôi xe.
Trịnh Tranh nói: "Cha hắn, tôi sẽ thay hắn an táng, cậu đi thả tiếng, nói tôi đã tra ra trên đầu hắn."
Triệu Tân Đức suy đoán: "Vậy có cần phải theo dõi hắn không?"
"Theo hắn làm gì? Cứu hắn chắc?" Ngay cả một cái biểu tình Trịnh Tranh cũng lười bố thí cho tên này: "Người ta sẽ không ngu đến mức dùng người của mình để diệt khẩu, hơn nữa cái loại này chắc chẳng có nắm giữ bí mật gì, cùng lắm thì hắn ta trở thành người câm hoặc mất một cái chân thôi."
Đây là lần đầu tiên Triệu Tân Đức phải xử lý loại việc này, trong lòng không khỏi run một cái.
Luôn tồn tại mấy kẻ côn đồ như hắn ta, ngạo mạn cho rằng mình lợi hại, ngày thường vẫn luôn phách lối, khinh nam hiếp nữ. Thế nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, bóng tối sau lưng bọn họ có bao nhiêu sâu thẳm.
Trịnh Tranh giao phó mọi việc xong xuôi, lại bảo Triệu Tân Đức đến bệnh viện: " Chờ một lát Chử Tiểu Du tỉnh, cậu cứ trực tiếp mang người đến chỗ tôi."
Triệu Tân Đức kinh ngạc, có chút do dự nói: "Có việc này... Trịnh tiên sinh, chuyện hôm qua gây ra có chút lớn, lão thái thái bên kia nghe được mấy kẻ nhàn ngôn toái ngữ, gọi ngài tối nay về nhà ăn cơm."
Trịnh Tranh cười nhạt: "Ăn cơm?" Anh thả hồ sơ trên tay xuống, nâng con ngươi đầy ý khinh miệt: "Trợ lý Triệu, hôm qua cậu phải tra nhiều như vậy, cảm thấy có mấy phần là người nhà tôi làm?"
"Ừm..." Nhà họ Trịnh làm? Biểu tình của Triệu Tân Đức hơi sửng sốt, giống như bị sét đánh vậy: "Không, không thể nào đâu nhỉ?"
Trịnh Tranh không khỏi câu môi cười, nhìn hắn không nói lời nào.
Tuy Trịnh lão thái thái được gả vào, nhưng ở nhà họ Trịnh lại là quyền uy tuyệt đối, bà giống như một Từ Hi thái hậu ở nơi cao cao tại thượng, là người sau màn khống chế toàn bộ mạch máu của cả nhà họ Trịnh. So với Từ Hi thái hậu lại càng có uy thế hơn, vị lão thái này không cần cố kỵ người ngoài. Nói trắng ra là, lão thái thái đời này chưa bao giờ thua người, thủ đoạn sắc bén ác liệt, xuất thủ tuyệt đối tàn nhẫn, ai đã bị gắn mác mục tiêu thì sẽ không bao giờ có cơ hội xoay người.
Hai năm trước, Trịnh Tranh vừa mới dưỡng Chử Tiểu Du, lúc đó toàn bộ lực chú ý đều đổ vào cậu, không biết ai đã nói cho lão thái thái, mang con cháu hậu bối bên nhà bà bắt Trịnh Tranh xem mắt, lúc này Trịnh Tranh mới bất đắc dĩ tìm thêm hai cái bia đỡ đạn. Ý tưởng của lão thái thái rất đơn giản, Trịnh Tranh là cháu trai ruột duy nhất, vui chơi ở bên ngoài một chút thì có thể, chơi nhiều hơn cũng được, nhưng nghiêm túc thì tuyệt đối không thể.
Trịnh Tranh làm giả giả thật thật lừa lão thái thái, lão thái thái cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng ngày hôm qua, Chử Tiểu Du lấy từ trong tài khoản hai trăm ngàn, lấy nhưng không sử dụng, hơn nữa từ thái độ phản kháng hai ngày trước, Trịnh Tranh có mù quáng hơn nữa cũng biết Chử Tiểu Du muốn tạo phản. Hắn tức giận, thật sự tức giận, thậm chí đã khuya cũng phân phó Triệu Tân Đức đi mang người đến.
Điều này đã phạm vào kiêng kị của lão thái thái.
"Nhưng tối hôm trước tôi đã làm rất cẩn thận." Biểu tình Triệu Tân Đức bối rối, nếu như rắc rối là do hắn gây ra, Trịnh tiên sinh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn: "Tuyệt đối không có người nào phát hiện tôi đưa Chử tiên sinh đến vào lúc đó."
Trịnh Tranh không kết luận, nhàn nhạt nói: "Cơm tối thì gọi cả chú của tôi đi, cậu đi đón Tiểu Du, nói cậu ấy chờ ta ăn tối rồi trở lại."
Triệu Tân Đức thận trọng đáp ứng, trở lại phòng làm việc của mình, ngay cả nước cũng không kịp uống một hớp, liền hoang mang rối loạn đi đến bệnh viện. Nếu như việc tai nạn kia là người nhà họ Trịnh làm, thì những việc như thế sẽ còn tiếp diễn, Trịnh tiên sinh trở về nhà có khi sẽ có còn ồn ào trong nhà.
Bởi vì kẹt xe, hơn mười giờ Triệu Tân Đức mới chạy đến bệnh viện. Chử Tiểu Du thấy người đến là hắn, vui vẻ chào hỏi: "Chào trợ lý Triệu."
Chử Tiểu Du rất lễ phép, nhưng tên tiểu tử này sợ người lạ, mỗi lần nói chuyện với hắn vẫn có chút sợ hãi, hôm nay thần thái phấn chấn, âm lượng cũng cao hơn mấy phần. Triệu Tân Đức không khỏi âm thầm bội phục kim chủ, thật biết dỗ người ta.
Làm gì còn dáng vẻ vừa bị tai nạn đâu?
"Trịnh tiên sinh bảo tôi đưa ngài về nhà." Triệu Tân Đức nói.
Chử Tiểu Du ánh mắt bình tĩnh vô tội nhìn hắn: "Không cần theo dõi sau tai nạn nữa sao?"
"Tôi đã hỏi qua bác sĩ Lâm, tại nơi này không thuận tiện cho ngài, cho nên không cần."
Khuôn mặt Chử Tiểu Du lộ vẻ khó xử, cậu muốn ở lại bệnh viện, chủ yếu là muốn kim chủ tới thăm bệnh cho cậu, bây giờ về nhà kim chủ có thể sẽ không đến thăm cậu nữa.
Dựa theo quy luật trước kia, phải mười ngày nửa tháng cậu mới có thể gặp kim chủ một lần, đến lúc đó con của cậu... Không đúng, bụng đã lớn, vậy cậu có thể nói cho kim chủ rằng mình mang thai được sao?
U buồn sờ bụng một cái, Chử Tiểu Du có chút khổ sở. Nhưng cậu cũng chỉ có thể xin lỗi với trợ lý Triệu một cái, chỉ có thể yên lặng đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
Triệu Tân Đức có chút không hiểu tại sao sắc mặt Chử Tiểu Du như đưa đám. Sắc mặt hắn có chút cổ quái: "Đúng rồi, Trịnh tiên sinh nói, mấy ngày tới cậu ở bên nhà của kim chủ."
"Hả?" Chử Tiểu Du kinh ngạc và vui mừng mà mở to mắt: "Kim, không đúng, Trịnh tiên sinh bảo tôi sang đó ở?"
Triệu Tân Đức đột nhiên thấy Chử Tiểu Du cao hứng, không kiềm được cũng cười lên: "Nơi Trịnh tiên sinh ở rất gần công ty, tôi có thể đưa ngài đến tầng trên."
Sắc mặt Chử Tiểu Du đỏ lên, muốn nói tự mình đi lên tìm kim chủ cũng được, nhưng mà cậu vẫn hiểu chuyện, ngoan ngoãn nói: " Được, tôi đi cùng anh."
Triệu Tân Đức tin tưởng Chử Tiểu Du, lòng lạnh băng cũng ấm áp lên.
Nếu như lão thái thái thật sự để ý đến Chử Tiểu Du, như thế thì nguy. Đáy lòng thở dài, Triệu Tân Đức nhẹ nhàng nói: "Trịnh tiên sinh ăn cơm tối xong mới trở lại, cậu không cần chờ ngài ấy."
Nếu muốn dọn dẹp chuyện này, đương nhiên phải xài hết công phu.
Triệu Tân Đức đã cho người bảo chị Lâm dọn đồ của Chử Tiểu Du đến, cho nên lúc Triệu Tân Đức và Chử Tiểu Du đến thì đồ đạc đã được dọn đến rồi. Đối với hành động này của Triệu Tân Đức thì Chử Tiểu Du chỉ biết tặc lưỡi, cảm thấy sau này mình cũng phải ưu tú như vậy, mới có thể chăm sóc gia đình mình.
Chử Tiểu Du ngẩng đầu rảo bước, mắt mèo nghiêm túc, lần đầu tiên tự tin đối mặt với đời mình như vậy.
Cậu phải trở nên ưu tú, ưu tú để sống sót.
Nhưng mà tiến vào nhà kim chủ, Chử Tiểu Du liền bối rối.
Nhà kim chủ hoàn toàn khác với tưởng tưởng của cậu a~!
Theo tưởng tượng của Chử Tiểu Du, người cao cao tại thượng giống như kim chủ, cái gì cũng phải sang trọng nhất, nhưng thực ra nhà trọ của kim chủ còn giản dị hơn cả nhà trọ của cậu. Chử Tiểu Du xem xong phòng khách đơn giản, lại chạy đi xem phòng ngủ, lại càng không thể tin được. Chăn của kim chủ được gấp cực kỳ vuông vức như một khối đậu hủ!
Chính là cái loại đậu hủ trong quân doanh ấy!
Muốn mạng cậu chắc, cậu phá nát cái khối ấy rồi, có khi nào kim chủ sẽ đánh chết cậu không? Chử Tiểu Du nội tâm la hét, chờ Triệu Tân Đức cùng chị Lâm đi rời đi, cậu làm như kẻ gian lại âm thầm vào phòng kim chủ, nhìn căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Chử Tiểu Du lâm vào u sầu.
Có phải kim chủ mắc hội chứng ám ảnh cưỡng chế không nhỉ. (><)
Đến gần giường, Chử Tiểu Du cẩn thận nhìn drap giường sẫm màu không có bất kỳ vết nhăn nào, cả cái chăn được gấp như khối đậu hủ.
Có lẽ tính cách kim chủ cũng giống như phòng anh, chỉnh tề, sạch sẽ... Thậm chí là cấm dục?
Nhưng Chử Tiểu Du hoàn toàn không tưởng tượng nổi dáng vẻ cấm dục của kim chủ.
Vì tìm được cảm giác an toàn, Chử Tiểu Du xấu hổ cởi áo khoác mình ra, kéo ra trùm lên người, mắt lại liếc xung quanh, lỗ mũi còn học theo con mèo nhỏ trái ngửi phải ngửi, xác nhận đó là mùi vị của kim chủ.
Sau đó, cậu bắt đầu lăn lộn ở trên giường, lăn qua lộn lại rồi lại lăn qua lộn lại, giống như chú mèo nhỏ, lăn lộn vui đến quên trời đất.
Thật là vui n(*≧▽≦*)n
Chử Tiểu Du huýt sáo một cái, sau đó đột nhiên mắt sáng lên, mở điện thoại di động, tay phải cầm điện thoại, tự chụp cho mình một tấm ảnh mình cùng với cái giường hỗn loạn của kim chủ.
Tách...
Dễ thương quá đi ~
Chử Tiểu Du ôm điện thoại di động, nhìn cái hình vừa chụp mà cười ngốc, đáng tiếc cậu không có bạn bè gì, lại không có người thân, Lâm Cận Ngôn hình như cũng không thích Trịnh Tranh, tấm hình này không có cơ hội chia sẻ cho bất kỳ ai, lại càng không có ai chúc phúc cho cậu.
Chử Tiểu Du ánh mắt tối lại, trong lòng khó chịu, rồi lập tức lại lên tinh thần, rất nhanh thôi, cậu cũng sẽ có mái ấm của mình, nhất định phải giữ nó thật tốt.
Cơm trưa, cơm tối, cậu ăn giống như một con heo nhỏ.
Đối với việc dọn đến nơi này, chị Lâm vẫn thấy không thoải mái lắm, ở nhà kim chủ nấu ăn cũng không tự nhiên bằng ở nhà Chử Tiểu Du, thậm chí còn không dám ngồi xuống ăn cơm cùng Chử Tiểu Du.
Hôm nay Chử Tiểu Du vẫn còn rất vui vẻ, đối với thay đổi bên ngoài cũng không để ý lắm, nên vẫn chưa chú ý đến tâm tư của chị Lâm.
Ăn tối xong, cậu sờ sờ cái bụng của mình, lại ngồi trước laptop của mình, mở ra cái bài đã từng đăng của mình.
Bởi vì cậu mấy nay không lên mạng, bài đăng này đã dần chìm xuống, trên internet luôn luôn được cập nhật những tin tức mới, chẳng có ai rảnh để ý đến bài đăng đang dần chìm.
Chử Tiểu Du mỉm cười đánh mấy chữ.
Lầu chủ: cám ơn mọi người, các phương pháp ta đã thử hết, nhưng chúng ta vẫn chưa thể chia tay, hơn nữa bây giờ lại muốn ở cùng một chỗ, nhưng ta muốn cám ơn mọi người, hy vọng mọi người cũng hạnh phúc o(*▔v▔*)o
Thoát khỏi trang này, Chử Tiểu Du liền đóng cửa sổ, bắt đầu nhiệm vụ chơi game hằng ngày.
Sáu giờ...bảy giờ...tám giờ...chin giờ...mười giờ...mười một giờ.
Thẳng đến khi mười hai giờ, kim chủ cũng chưa về, cánh tay Chử Tiểu Du đặt trên con chuột đã có chút tê, cậu buông tay trái ra, nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, ánh mắt ngơ ngác nhìn màn hình máy tính.
Đột nhiên, nhân vật cậu hóa trang "A" một tiếng, chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro