Cô tinh vương phi
Chap 4:
Part 1:
Nàng, thực chưa từng nghĩ rằng bản thân lại trải qua thời khắc li tình biệt luyến với y như vậy.
Nàng, thực chưa từng ngờ y sẽ dùng ánh mắt đa tình bi thống đó nhìn mình.
Nàng- căn bản là chưa thể tiếp nhận hoàn toàn ký ức nguyên lai của thân xác này.
Shiho Miyano của thế giới này đích thực cùng y là long phụng một đôi, nhưng Shiho Miyano nàng ở hiện đại chính là cùng y oan gia ngõ hẹp.
Tay phải dịu dàng nâng chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, tay trái ôn nhu choàng qua eo nàng, y nhã nhặn thốt ra, từng chữ đều nồng đượm ý tình ai oán.
“Shiho-của-ta, nàng thực tâm muốn gả cho đại hoàng huynh?”
Shinichi nén giọng ở ba chữ “Shiho của ta”, phong thanh trầm mặc sự đau xót tột cùng.
Không biết làm gì hơn ngoài khẽ cau mày, khéo léo lách người khỏi tay y, nàng nhạt giọng.
“Phải”
Thần sắc hắn đã thê lương nay lại càng u tối gấp bội.
“Nàng-…tại sao? Lời thề ở Vũ Di…lẽ nào nàng đã quên?”
“Đã quên”, giọng nàng nhẹ bẫng, tựa hồ như gió thoảng, một chút phong tình chợt dấy lên trong tim nàng. A~~~ cảm giác này là sao?~~~ Phải chăng cơ thể nàng đang phản ứng theo tình cảm của nguyên lai ký ức?
Shinichi tâm thần chấn động, hai mắt mở to, thần sắc cực kỳ tồi tệ đến ko thể nào tệ hơn. Y trân trân ngó nàng, không tin nổi.
Nàng là Shiho Miyano của y?
Nàng là nữ tử đã cùng y nguyện ước tam sinh (thề nguyện ba kiếp) trong đêm hắc phong nguyệt chướng (gió lạnh trăng mờ) năm ấy?
Nàng là nữ nhân luôn vì y mà nở nụ hàm tiếu như mai, luôn vì y mà nhất kiến chung tình?
Nàng là…
Thình lình, Shinichi nắm chặt cổ tay nàng, giật mạnh, khiến Shiho mất đà chếch choáng suýt ngã.. Đôi tròng mắt cụp xuống một khắc, trước khi hoàn toàn đóng băng trong vẻ u uất tàn khốc, giọng nói âm lãnh điên cuồng, hoàn toàn khác hẳn với Shinichi Kudou tao nhã tôn quý của bình thường.
“Nàng là ai?”
Một giây rung động, Shiho đáp lại, giọng càng lạnh lùng gấp bội.
“Ta là ai, thiết nghĩ ngươi còn biết rõ hơn ta”
“Nàng ko phải Shiho”, hắn dụng lực, cổ tay nàng đau thấu, tựa hồ xương muốn vỡ nát. Nàng cau mày, ai dám nói Shinichi Kudou – nhị vương gia là anh tuấn nho nhã, khí chất tôn quý kinh người? Hắn- luận là cổ đại hay hiện đại~~~chính là đa diện nhân tâm a~~~ (người có nhiều bộ mặt)
“Ta chính là Shiho Miyano”, nành lãnh ngạo nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch lên một phần bốn nụ cười, “Họa chăng…chỉ là không phải là Shiho mà ngươi đã cùng thề non hẹn biển mà thôi”
“Nàng là ai.”, thanh âm hắn thêm thập phần tàn khốc, đôi mắt như có ánh lửa lóe ngang.
“Hỏi thừa”, nàng bắt đầu mất kiên nhẫn, thâm tâm bắt đầu vang lên những câu nguyền rủa, nhưng đối tượng vinh dự xuất hiện trong tâm nàng lúc này là Shinichi Kudou-Conan Edogawa của thời hiện đại.Thiết nghĩ ngươi đã là siêu cấp sao chổi, đại hắc ám tử thi nhân, ai ngờ về đây ngươi lại càng tệ hại hơn gấp bội.
Dù trong lòng đang rủa xả tơi bời cái gã “nặng vía” kia đã đeo bám nàng tới tận thời này, nhưng khuôn mặt Shiho trước sau vẫn chỉ duy nhất một tầng biểu cảm: Lạnh như băng.
Còn thần sắc gã nhị vương gia-anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong kia- đích thị là đang dần dần biến chuyển sang cơ số những biểu thị trạng thái khác nhau. Mơ hồ, nghi hoặc, đau đớn, hụt hẫng…đến nỗi Shiho tò mò ko biết, rốt cuộc “Shiho” của thời cổ đại cùng y thực sự đã nghĩa trọng tình thâm đến mức độ nào rồi? Nàng-phải chăng là quá tàn nhẫn với y? Y-chẳng qua chỉ là một kẻ khác-giống với Shinichi Kudou mà thôi.
Nhưng chưa kịp để chút xíu lương tâm vừa mới nhú lên ấy kịp đâm chồi nảy lộc, Shinichi đã lấy lại sắc diện phong tình trầm mặc, nhẹ nhàng nở nụ cười nhu thuận cùng nàng.
“Ta đã tạm giao lại mọi việc ở Phượng Tường cho thúc phụ xử trí, tạm thời lưu lại Thượng thư phủ”
Đoạn, nhẹ nhàng cúi xuống cổ nàng, nâng nửa mảnh Thiên Tình Thủy Dực liên lên, âm thanh cực kỳ ôn nhuyễn nhưng lại thấp thoáng ẩn ý nguy hiểm.
“Nếu nàng thực sự là Shiho của ta, và nếu đây là do nàng lựa chọn, ta sẽ chờ đến lúc uống ly rượu tân hôn của nàng cùng hoàng huynh”
“Nghĩa phụ, người đùa?”, thanh âm trầm mặc vọng ra từ sau bức bình phong bằng gỗ trúc, kèm theo đó là một tiếng “rắc” nhỏ, giống như tiếng gãy của một vật gì đó xấu số.
“Ta cũng hi vọng là đùa”, đại tướng quân Heizo Hattori thở dài, “Nhưng thánh chỉ vừa ban tới sáng nay, nghe đâu thái hậu và hoàng thượng vô cùng mừng rỡ, còn hạ chỉ phải thành thân càng sớm càng tốt. Cả ngày lành tháng tốt cũng đã định rồi”
“Chắc lại một kẻ tham vinh hoa phú quý, muốn dựa vào cuộc hôn sự này mà một bước lên trời?”, giọng nói lãnh khốc pha lẫn hàm ý đầy khinh miệt, nhưng câu trả lời của tướng quân Heizo đã dập tắt nét cười mỉa mai thoáng hiện trong mắt y.
“Là lệnh thiên kim của Thượng thư đại nhân, Shiho Miyano”
“Là nàng?”, lần đầu tiên, giọng nói trầm mặc ấy bộc lộ chút cảm xúc, vừa kinh ngạc lại có vẻ như không tin được.
“Phải”
“Có phải Hoàng tổ mẫu của ta lại hạ chiếu ép buộc?”, lần này, giọng y mang một chút lo lắng.
“Không, lần này là chính nàng ta tự nguyện đề cử. Nàng ấy bảo muốn gả cho ngươi”
“Yên hoa phải phối cùng bạch nhật, chẳng phải sớm nàng đã có ý trung nhân?”, một tiếng thở dài cố kiềm trong cổ họng.”Không lý nào lại…”
“Đó là sự thật. Chuyện tốt dĩ nhiên ta rất vui, nhưng thực lo rằng…”, tướng quân Heizo bỏ lưng câu nói, hướng nhãn thần bất lực về bóng người sau tấm bình phong.
“….”
Những làn gió dìu dịu khẽ len qua bức màn tre, chạm vào dây phong linh gỗ trúc, khiến nó phát ra những chuỗi thanh âm lộc cộc vui tai. Tuy nhiên, điều đó cũng ko làm vơi đi bầu không khí ưu tư tại Đạm Tình Hiên. Bóng thiếu niên sau bức bình phong tuy rằng bất động, vẫn toát lên thần thái uy nghiêm, mang theo luồng hàn khí rợn người. Âm lãnh- có lẽ là từ chính xác nhất để miêu tả con người y.
Heizo tướng quân thở dài.
“Nếu ý trời đã quyết bắt ngươi phải cô độc đến già, tại sao lại năm lần bảy lượt phối ngẫu thiên duyên cho ngươi…lần này, lại là lệnh thiên kim của Thượng thư phủ…Thiên ý thực ra muốn ám định điều chi?”
“Thiên ý?”, một tiếng cười khàn đặc bật khỏi cổ họng, mỉa mai có, oán hận có, “Một ngày ko xa, thiên ý chính là bổn vương”
“Nhị ca, Shiho vẫn quyết ý gả vào Cô Tinh phủ sao?”, Kaitou đi đi lại lại trong phòng, một lúc lâu sau mới dám cất giọng hỏi, không khỏi hồ nghi liếc nhìn Tĩnh Tuệ vương đang ngồi mài nghiên bút.
“Đệ nghĩ nàng ấy đùa sao?”, Shinichi ngẩng lên nhìn đệ đệ song sinh của mình, chớp mắt.
“Vậy sao huynh…có thể..aaa…bình tĩnh như thế chứ?”, Kaitou dừng lại, kinh ngạc.
“Thế đệ muốn ta làm gì bây giờ? Nhảy vào Cô Tinh phủ, siết cổ đại ca và tra khảo rằng huynh ấy đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho nàng à?”, khoé môi y khẽ nhếch lên, đáy mắt mông lung những gợn sóng vô hình, phảng phất nỗi buồn không che giấu.
“Nhị ca, chắc chắn là có gì đã xảy ra. Sau khi từ Hoành Sơn Phái trở về, nàng rất…lạ”, Kaitou chau mày, cân nhắc từng câu, sợ rằng hoàng huynh của mình phật ý, “Nàng có vẻ lạnh lùng và trầm tĩnh hơn…a, í đệ là, dù trước đây Shiho cũng khá trầm lặng, nhưng ko đến nỗi lạnh lùng như bây giờ. Thậm chí, đệ cảm thấy bên cạnh muội ấy…giống như cảm giác ở bên đại ca vậy”
“Rắc”
Kaitou giật mình, theo phản xạ thoái lui mấy bước, nhãn thần kinh hãi trừng trừng dán chặt vào nghiên mực đã nát vụn trên bàn. Sắc diện thong thã bình thản đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là vẻ lãnh khốc đến rợn người.
“Nhị ca, hạ hoả, hạ hoả a~~~ Khí nộ xung thiên, ko tốt cho thân thể”, Kaitou luống cuống vội vàng chữa lại, “Thực ra, là đệ lâu quá ko gặp đại ca…nên..chắc nhớ huynh ấy quá mà đâm ra tương tư sang Shiho a~~~Hây, đệ nói nhầm, ko phải tương tư, ko phải tương tư…”
“Được rồi”, Shinichi mỉm cười, chỉ trong nháy mắt, y đã lấy lại vẻ thanh lãm thường ngày, thực ko hổ danh đa diện nhân tâm độc thủ vương (chú ý, biệt danh này là do Kaitou lén đặt cho, hàm ý người mang nhiều bộ mặt, nhiều tính cách nhưng đã ra tay thì cực kỳ độc ác), “Ta có ăn thịt đệ đâu mà sợ đến vậy”
“Bị ăn thịt còn chưa đáng sợ bằng huynh nổi giận”, Kaitou nghĩ thầm, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ như thể đứng trước mặt vị đại thánh tiên giáng trần, “Dĩ nhiên, chúng ta là huynh đệ song sinh, hiểu nhị ca đâu ai ngoài đệ”, trong bụng lại thầm rủa tiếp, “vì hiểu quá nên mới sợ đó!”
Không buồn vạch trần nụ cười giả tạo của gã bào đệ thân thương, Shinichi hạ mắt nhìn nghiêng mực vỡ nát, dòng mực đen chảy dài loang lổ trên tờ thi hoạ. Trong một thoáng, tầm mắt y đanh lại, ánh nhìn sắc bén, ẩn chứa nghìn nghìn lớp lớp sát khí, khiến Kaitou dù đứng cách một khoảng khá xa vẫn không khỏi rùng mình. Rốt cuộc, chuyện gì sẽ xảy ra đây?
“Tiểu thư, nếu lão gia biết được sẽ đánh gãy chân nô tỳ”, Aya níu chặt tay áo Shiho, bộ dáng cực kỳ uỷ khuất.
“Nếu ngươi ko đi với ta, thì ngươi có chân để làm gì, chi bằng ta đánh gãy nó trước khi cha ta làm”, nàng cười nhạt, nửa thật nửa đùa. Thời gian không lâu nhưng Shiho rất hiểu bản tính nhút nhát của nha đầu này, nên chỉ cần hù doạ một chút, nàng ta sẽ răm rắp làm theo.
“Tiểu thư…”, Aya nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, “Nếu người cần gì cứ sai nô tỳ đi mua, cần chi đích thân xuống trấn?”
“Ngươi mua sao hợp ý ta”, đấy là sự thật. Bất kể hiện đại hay cổ đại, phàm những thứ nàng dùng đều đích thân chọn lấy, căn bản vì một nhà khoa học thiên tài như nàng có quá nhiều quy luật khắt khe.
“Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ tiểu thư hơn mười năm, những thứ tiểu thư thích, nô tỳ thực sự hiểu rõ a”, Aya nói cũng là sự thật. Phàm những vật dụng từ bé đến lớn, trang sức hay tơ lụa, tất tần tật đều nàng chọn cho tiểu thư, vì nàng nắm rõ sở thích của tiểu thư nhất.
“A, nhưng ta sắp xuất giá, thói quen cũ cũng nên thay đổi đi thôi”, nàng nhếch mày, “Aya, hôm nay ngươi cũng thật lắm lời, còn biết cãi lý với ta.”
“Nô tỳ không dám”, Aya lắc đầu nguầy nguậy, dù gì nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu, lão gia phân phó hầu hạ tiểu thư, nghĩa là nhất nhất nghe lời đó nha.
“Thế thì đi”, Shiho gật đầu hài lòng, xoay người hướng ra cánh cổng sơn son thiếp bạc.
“Tiểu thư”
Shiho chắc chắn không ngờ rằng, chuyến dạo chơi nơi thị tứ sẽ phá huỷ hoàn toàn cuộc sống an bình của nàng ở thế giới này.
Là duyên hay là nợ, ai biết được?
Chính là nàng không biết, hắn không biết, chỉ Nguyệt Lão mới biết.
“Tiểu thư, người đã đi qua sáu y quán (hiệu thuốc) rồi, rốt cục người muốn tìm gì?”, Aya thở hồng hộc, bước chân liêu xiêu vẫn cố đuổi theo nàng. Shiho chau mày, chả phải người cổ đại đối với việc đi bộ là dĩ nhiên hay sao, cớ gì mà nha đầu này lại yếu đuối thế kia? Nàng không biết rằng vì Aya là cận tỳ thân thiết nên mỗi khi đi với nàng đều đi chung kiệu, rất hiếm khi cuốc bộ. Nàng vừa đến, đã bắt tiểu nha đầu này tập thể dục một quãng đường dài đến thế, nàng ta chưa ngất xỉu là may lắm rồi.
“Tìm vài vị thuốc”, là dùng để chế thuốc mê, thuốc độc, thuốc điều chỉnh hô hấp, gây rối loạn cơ tim…dùng trong trường hợp khẩn cấp, để tự vệ ấy mà….nhưng mấy cái này sao dám nói cho nha đầu kia biết được? Shiho liếc qua Aya đang mặt xanh mày tái, lắc đầu chán nản, chỉ tay vào một tửu điếm ven đường.
“Ghé vào đó nghỉ ngơi chút đi”
Bất quá, khi ấy, nàng không biết đó là Đệ nhất Tửu lầu của Bạch Tề Quốc.
Bất quá, khi ấy, nàng chưa biết đó là nơi những kẻ nhàn cư vi bất thiện thường xuyên ra vào nhất, cũng vì thế mà lắm chuyện thị phi được thêm mắm dặm muối tung ra giang hồ nhất!
Bất quá, khi ấy, nàng không biết đó cũng là trung tâm thu thập tình báo cơ mật nhất, quy mô nhất của triều đình!
Bất quá…
Bất quá….
Bất quá, khi ấy, nàng cái gì cũng không biết, mà không biết nhất chính là, lão bản giấu mặt đằng sau nơi long đàm hổ huyệt kia-chính là phu quân tương lai của nàng-Đại vương gia-Cô tinh vương!
Chap 5:
Part 1:
Aya len lén đưa mắt nhìn vị chủ tử của mình- người sau một lúc lâu xộc đũa vào món này rồi lại khuấy muỗng vào món kia, mỗi món ăn trên bàn chỉ nếm qua một lần duy nhất, mà cứ sau mỗi lần là lại cau mày, sau khi cau mày thì tỏ ra vô cùng tức giận, cuối cùng nàng đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào mười ba món ăn trên bàn trước khi triệu hồi vị đầu bếp danh tiếng nhất của Nhã Tình Lâu đến.
“Những món này do ông chế biến?”, nàng lãnh đạm hỏi, mắt vẫn không buồn liếc lên.
“Vâng, ko biết vị tiểu thư đây có điểm nào ko hài lòng ạ?”, vị chủ quản nhà bếp chắp tay cung kính khi nhận ra Long Chi Bạch Điêu Tường Phối đeo bên hông nàng.
“Toàn bộ”, nàng lạnh lùng nhả ra hai chữ, khiến tất cả quan khách đồng loạt ngừng đũa. Hàng chục ánh mắt ngơ ngác lẫn tò mò chiếu thẳng vào nàng. A~~ Vị nữ tử này lai lịch thế nào, dám chê món ăn của Nhã Tình Lâu? Lẽ nào nàng ta ko biết, tài nghệ của đầu bếp Nhã Tình Lâu, đến cả ngự trù còn không sánh bằng?
“Thỉnh tiểu thư chỉ giáo”, giọng nói vị đầu bếp tuy vẫn còn khép nép nhưng đã lộ ra vẻ bất phục.
“Món sườn ram này quá nhiều muối, còn đĩa đậu hũ xào thì quá nhiều bột ngọt, hai dĩa gà chiên, bò xào thì quá nhiều dầu mỡ, tất cả các món ăn đều thêm vào các vị phụ gia hoá chất không cần thiết, ông có biết tính sơ sơ mỗi món ăn này vượt tiêu chuẩn cholesterol bao nhiêu rồi ko? Chưa hết, hàm lượng dầu chiên không đạt chất, ông dùng dầu xài lại phải ko? Ông có biết những món ăn chế biến bằng dầu sử dụng nhiều lần sẽ gây ra các bệnh tắc nghẽn mạch máu, tệ hơn nữa là mầm mống cho bệnh ung thư ko hả? Một ngày ông nấu cho bao nhiêu người ăn, là ông đang giết dần bấy nhiêu người đấy. Làm đầu bếp ngay cả phân bố lượng calory trong thực phẩm cũng ko biết, thì ông làm đầu bếp kiểu gì?”
Shiho trừng mắt, tuôn một tràng dài trong sự bực tức không kiềm chế. Với vai trò là một nhà khoa học, nàng cật lực phản đối cách nấu nướng phản khoa học như thế này, hoàn toàn là tiền đề cho các bệnh tim mạch về sau. Không đợi người đầu bếp già kịp trả lời, nàng dằn mạnh mạnh nén vàng lên bàn, lạnh lùng quay gót ra cửa, hoàn toàn không biết đằng sau bức rèm màu ngọc bích, đôi mâu quang xanh lá đã cẩn thận dán chặt hình bóng nàng vào lòng.
“Tiểu thư…đợi…đợi…”, Aya hớt hải chạy theo, thở một cách khó nhọc mới bắt kịp vị tiểu thư kỳ lạ của mình. A, thật ra ban nãy sao tiểu thư lại tức giận như thế? Nàng thực sự ko hiểu nha? Lại còn nói toàn những điều kỳ quái, có phải bị ma nhập hay ko? Aya thoáng chút sợ hãi, lieu5 có cần bẫm báo cho đại nhân biết hay ko?
“Này”, Shiho đột nhiên dừng lại, khiến Aya suýt nữa bổ nhào vào nàng.
“A, tiểu thư, chuyện gì?”
“Đây là đâu?”, giọng nàng nhẹ bẫng, qua tai Aya như sấm nổ bên tai. Tiểu a đầu đáng thương nhìn quanh một hồi, phát hiện trong lúc rối rít đuổi theo tiểu thư, cả hai đã lên đường đi thẳng vào núi.
“Tiểu…tiểu thư, đây là đâu?”, nàng lắp bắp, trong lúc vô thức tự hỏi lại một cách ngớ ngẩn.
“Nếu ta biết thì cần hỏi ngươi sao?”, Shiho ngao ngán lắc đầu. Nói chuyện với người cổ đại thật mệt a. Nàng chậm rãi nhìn một lượt, cố gắng xác định đường đi lúc nãy, nhưng trong cơn giận dữ, thực sự nàng không chú tâm đến đoạn đường vừa qua.
Lúc này, trời đã bắt đầu sập tối, chung quanh cây cối ngả dần sang màu xám sẫm âm u. Bầu trời vần vũ từng cụm mây đen, báo hiệu sắp tới sẽ có một cơn mưa không nhỏ. Aya thì đã sợ đến mức run lẩy bẩy, không ngừng chắp tay cầu nguyện, “Lão thiên gia ơi lão thiên gia, xin người phù hộ độ trì…”
Shiho thực tế hơn (nàng lúc nào cũng rất thực tế), dựa theo hướng ngả rạp của cây cối và độ dày mỏng của các mảng rêu bám trên gốc cây, nàng lần dò ra một cái hốc nhỏ khuất trong bụi rậm. Men theo thảm thực vật cộng sinh, nàng mỉm cười hài lòng với những bụi y thảo và vài loại quả rừng mọc xen kẽ nhau. Chọn một ít quả tươi, nàng gói gọn trong tà áo cánh tay, thả xuống trước mặt Aya.
“Ăn đỡ đi. Chờ hết mưa, ta dẫn ngươi xuống núi”
“Tiểu thư, người biết đường sao?”, Aya tròn xoe mắt.
“Không”, nàng đáp gọn lỏn.
“Tiểu thư…”
Shiho chau mày, nha đầu thật phiền phức, dù có giải thích rằng dựa vào hướng sinh trưởng của thảm thực vật, có thể xác định phương hướng để xuống núi, thì ngươi cũng có hiểu đâu? Trong một thoáng, nàng chợt nhận ra rằng, đôi lúc cái sự láu táu nhưng đầy hiểu biết của Kudou cũng đỡ hơn là những kẻ láu táu mà ko biết gì =.=
Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, quật bồm bộp lên các thân cây. Tiếng gió rú rít xuyên qua vách núi, vọng giữa trời đêm tịch mịch càng khiến cảnh vật thập phần u ám. Aya thu người sát vách, run lẩy bẩy nhìn sấm chớp đùng đùng, thầm nghĩ phen này khó mà toàn mạng với đại nhân nếu để tiểu thư có mệnh hệ nào nơi rừng rú sâu thẳm này.
Shiho ngước mắt nhìn trời thầm ước đoán trận mưa này sẽ dai dẳng không ít hơn một tiếng. Nàng thầm thở dài, từ khi đặt chân đến thế giới này, vạn sự đều ko như ý, phải chăng là cái vận số đen đủi của hắn đã ám lên mình nàng?
Tuy nhiên, nàng ko tài nào nghĩ tới rằng, vận đen thực sự vẫn còn đang chờ nàng phía trước.
Lại nói đến việc Thượng thư phủ phát hiện hai chủ tớ nàng mất tích, đã được một phen nháo nhào. Các vị quân sỹ cận vệ được điều động quần thảo hết thị tứ, người ngựa chen chúc thật náo nhiệt a. Có điều, ở thành trấn huyên náo bao nhiêu thì chốn thâm sơn, hai chủ tớ nhân vật chính lại càng u tĩnh bấy nhiêu.
Shiho bắt đầu thấy mệt mỏi. Mưa gió thế này, thực sự gợi lại cho nàng nhiều ký ức không hay. Nàng nép mình vào vách, lẳng lặng ôm gối hồi tưởng mông lung. Tại sao nàng lại đến thế giới này? Rồi hiện tại, mọi người sẽ phát hiện nàng mất tích như thế nào? Chắc chắc ông tiến sỹ sẽ khóc ngất, còn tên thám tử ngốc kia sẽ nháo nhào lật tung mọi ngõ ngách để tìm nàng. Nàng thầm mỉm cười, đầu tựa lên khuỷ tay, nhưng như thế này cũng tốt, phải ko? Ít ra ở nơi này, nàng còn có…cha…
Soạt.
Một tiếng động thình lình đánh thức các giác quan của Shiho. Nàng nhổm dậy, lắng tai nghe ngóng. Tiếng vật gì đó len qua những tàn cây, dẫm lên vệt lá khô, lạo xạo, lạo xạo. Không phải tiếng chân con người.
Shiho ngồi dậy, thuận tay nắm lấy cành củi nhỏ. Nàng thận trọng tiến từng bước ra cửa hang, cành cây đi trước nhẹ nhàng dẫn đường trên nền đất ẩm ướt.
Bỗng nhiên, từ trong gió rít, nàng cảm một một luồng khí lạnh buốt phóng vụt tới, trước khi kịp định thần, ngay bả vai trái nàng đã cảm thấy tê buốt.
“Á”, nàng bật lên tiếng kêu, khiến Aya mở bừng mắt, theo sau đó là tiếng thét kinh hoàng.
“A~~~AA tiểu thư, RẮN!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro