Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45: Tiên đoán.

"Cô cũng là... một bán ma... Hừ!" - Dojung vẫn chưa thoát ra được từ trong khiếp sợ, chợt nhăn mặt ôm đầu, tựa như rất đau đớn.

"Chị Dojung?!" - SeulRene hoảng hốt gọi.

"Mẹ ơi, mẹ lại bị đau đầu nữa sao?" - Yoojin có vẻ như đã quen nhưng vẫn không kiềm được lo lắng hỏi.

"Mẹ... mẹ không sao." - Chị cho con trai một nụ cười trấn an, xong khi quay đầu nhìn Seulgi và Joohyun, ý cười đã không còn nữa. Ánh mắt chị thâm thúy lướt qua giữa hai người, tựa như hiểu ra điều gì, thở dài một hơi.

"Không... không thể nào..." - Nàng không tin được mở to mắt nhìn người trước mặt. Làm sao có thể... Seul làm sao có thể...?

"Joohyun, em sao vậy?" - Cô lo lắng ôm nàng vào lòng. Joohyun theo bản năng nắm lấy tay Seulgi, siết chặt đến cô có chút đau.

"Đừng sợ, tôi ở đây." - Cảm nhận nàng đang không ngừng run rẩy, cô ôm nàng, ở bên tai nàng thì thầm trấn an.

"Yoojin, con ra ngoài chơi được không?" - Chị xoa đầu Yoojin nói. Cậu bé nghe lời gật đầu chạy ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

"Cô có thể đọc được ý nghĩ của tôi, vậy nếu tôi không lầm thì cô hẳn là công chúa Bae Joohyun rồi. Còn cô là, Đại đội trưởng Kang Seulgi đúng chứ?"

"Đó... đó là gì..." - Nàng chôn đầu trong ngực cô, âm thanh run run hỏi.

"Những gì cô nhìn thấy... chính là tương lai của Đại đội trưởng Kang. Năng lực của tôi là thấy được những gì sắp xảy ra. Không như những ma cà rồng khác, họ có thể làm chủ năng lực của mình nhưng năng lực của tôi lại làm chủ tôi cho nên, những gì cô nhìn thấy đều là sự thật."

"Không được! Seul không thể chết! Tôi sẽ không thể để điều đó xảy ra!" - Nàng kích động ôm chặt lấy cô. Seulgi nghe Joohyun nói xong thì không khỏi ngẩn người.

"Chết...? Mình sẽ chết sao?"

"Cô không tin nhưng đáng tiếc đó là số mệnh của Đại đội trưởng Kang." - Dojung bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười thê lương nhìn cô. - "Tôi nghĩ... tôi biết nguyên nhân cái chết của cô."

"..." - Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi đầu ôm nàng vào lòng.

"Chị nói gì?" - Ngược lại nàng rất quan tâm, lập tức ngẩn đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn chị.

"Con người và ma cà rồng vốn không thể ở cạnh nhau. Nếu cứ cố chấp đến với nhau sẽ chỉ mang đến đau khổ cho cả hai. Nhìn tôi và anh Yoochan xem, một người thì rời xa gia đình, một người thì từ bỏ công việc của mình đến nơi hoang vắng này để tránh mặt người đời, con trai chưa lớn đã mất cha. Nếu không phải vì đêm trăng tròn đó, nếu không phải vì Yoojin là bán ma, nếu chúng tôi chưa từng gặp nhau và yêu nhau, có lẽ anh ấy vẫn đang sống tốt." - Dojung mỉm cười tự giễu, dù mặt đã tràn đầy nước mắt nhưng giọng nói lại thản nhiên kỳ lạ.

"Công tước Kang Daniel năm đó cũng vậy, rơi vào lưới tình với Đại đội trưởng tổ chức Tran, để rồi..." - Nói tới đây, chị thở dài, ánh mắt nhìn hai người trước mặt có chút thương tiếc.

"Chị biết Công tước Kang Daniel?"

"Cô nên tự mình tìm hiểu, người ngoài cuộc không thể can thiệp." - Chị lắc đầu, tầm mắt nhìn đến nàng mặt trắng bệch, yếu ớt tựa vào lòng cô.

"Joohyun, em đừng suy nghĩ lung tung, tôi sẽ không có chuyện gì." - Seulgi không cố kỵ Dojung, nhẹ nhàng hôn lên môi Joohyun trấn an.

"Seul..." - Nàng nhìn cô, đôi mắt ầng ậng nước, nức nở gọi.

"Tin tưởng tôi, chúng ta sẽ không có việc gì." - Cô mỉm cười, ôm nàng tựa đầu lên vai mình, hôn nhẹ lên mái tóc hồng mềm mại.

"Cô không sợ sao?" - Chị nhìn hai người ân ái nhịn không được hỏi.

"Việc gì phải sợ? Con người hay ma cà rồng gì rồi cũng sẽ chết đi. Tôi chỉ là luyến tiếc đi trước, bỏ Joohyun ở lại một mình. Chị nói đó là số mệnh của tôi, vậy tôi xin đáp lại, số mệnh là do tự mình định đoạt. Số mệnh của tôi, tôi sẽ thay đổi nó, tôi sẽ không để cho bất cứ thứ gì ngăn cản tình yêu của tôi và em ấy." - Cô nhìn chị, thản nhiên mà cũng kiên định đáp.

"Tôi cũng hy vọng cô thoát được số mệnh của mình." - Dojung thật tâm nói, chị thật không hy vọng hai người bị chia cắt.

"Cảm ơn." - Seulgi gật đầu.

"Hừm. Cũng đã trưa rồi, hai người ở lại dùng bữa cơm chứ?"

"Vậy làm phiền chị, chúng tôi còn muốn ở lại vài ngày." - Cô nói. Chị gật đầu, lui vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa. Seulgi cúi đầu nhìn "con mèo nhỏ" cuộn tròn trong lòng mình, sủng nịch mỉm cười, nâng tay xoa tóc Joohyun.

"Đi, tôi đưa em đi dạo."

---

"Tiểu Công chúa, đi chơi cùng với tôi em không vui sao?" - Seulgi bĩu môi, có chút tức giận nhìn cái người đang ủ rũ tựa vào lòng mình.

"Em không có..." - Joohyun yếu ớt biện minh.

"Chúng ta cưỡi ngựa cả một vòng rồi mà em không cười lấy một cái, cũng không để ý tới tôi." - Cô vòng tay ôm chặt eo nàng, cúi đầu ở bên tai nàng than thở, ác ý cắn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn.

"Em chỉ là... lo lắng..."

"Tôi đã nói sẽ không có việc gì, em không tin tôi sao?" - Cô cau mày.

"Em tin Seul..." - Nàng ngẩn đầu nhìn cô, ánh mắt kiên định.

"Vậy thì không cho phép buồn nữa, cũng không cho phép không để ý tới tôi." - Seulgi vừa lòng mỉm cười, vùi đầu vào cổ Joohyun hít sâu một hơi.

"Không cho phép Seul rời khỏi em."

"Em, đời này, đừng mong thoát khỏi tay tôi." - Cô nhướng mày cười lạnh.

"Hừm. Việc đã xong, ngày mai chúng ta trở về sao?"

"Không sớm như vậy. Tôi có tới ba ngày nghỉ cơ mà. Cơ hội hiếm có, tôi muốn dẫn em đi du lịch một chuyến." - Cô sủng nịch cười, vuốt ve thắt lưng nàng.

"Cảm ơn Seul." - Nàng thâm tình mỉm cười nhìn cô.

"Hảo hảo hưởng thụ là được." - Seulgi xoa đầu Joohyun, thúc ngựa quay trở về nhà Dojung.

"Về đúng lúc lắm. Mau đi rửa tay, cơm đã xong rồi." - Nhìn thấy hai người, Dojung mỉm cười giục. Trên chiếc bàn nhỏ bày biện 3, 4 món đạm bạc, Yoojin đã ngồi ngay ngắn trước bàn, ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú, hẳn đã đói bụng.

"Em..." - Cô bối rối nhìn nàng.

"Không sao, ăn một ít cũng được, em có mang theo Huyết đơn." - Nàng hiểu ý, vỗ vỗ tay cho cô an tâm rồi kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.

"Cứ tự nhiên."

"Mời mẹ, mời hai cô ăn cơm." - Yoojin lễ phép mời, đợi chị cầm đũa mới bắt đầu tự mình ăn.

"Chị Dojung, về chuyện học của Yoojin, nếu chị muốn hãy cùng chúng tôi trở về trụ sở Tran. Ở đó vật chất đầy đủ, thằng bé sẽ được giáo dục tốt nhất." - Nàng nhìn thằng bé ngoan ngoãn ở một bên tự mình ăn, không quấy rầy đến mẹ của mình, tâm mềm nhũn.

"Nhưng mà... Yoojin thằng bé..." - Chị ngập ngừng.

"Chị đừng lo, Đại Nguyên lão cũng biết được thân phận của tôi. Chính ngài ấy là người đã nuôi tôi lớn đến ngày hôm nay. Tôi tin ngài ấy sẽ không từ chối thằng bé." - Seulgi gật đầu.

"Nhưng tôi là ma cà rồng. Thằng bé thì còn có thể che giấu chứ tôi thì..." - Dojung cúi đầu.

"Vậy hãy đến Cung điện Eter. Với năng lực của chị, tôi nghĩ sẽ không khó để tìm cho chị một vị trí để làm." - Joohyun nói.

"Có... có thể sao..."

"Tất nhiên có thể. Năng lực của chị rất có lợi cho loài chúng ta, Phụ vương chắc chắn sẽ muốn chị làm việc cho ông ấy. Chị cũng có thể đến thăm Yoojin bất cứ khi nào chị muốn. Có Đại đội trưởng Kang đây, thằng bé sẽ không bị bạc đãi, chị có thể an tâm." - Nàng mỉm cười.

"Yoojin, con có muốn đi không?" - Chị quay đầu hỏi con trai.

"Mẹ đi đâu, con sẽ đi theo đó." - Thằng bé nở nụ cười ngây thơ, một lòng chỉ lo cho mẹ của mình.

"Yoojin không phải muốn bảo vệ mẹ sao? Cứ việc nhận cô này làm sư phụ, bảo đảm một thân võ nghệ không ai dám đụng đến hai mẹ con." - Joohyun xấu xa mỉm cười, khóe mắt liếc nhìn Seulgi mặt vô biểu tình bên cạnh.

"Có được không ạ?" - Nghe tới đó, thằng bé lập tức hưng phấn.

"Em đã lên tiếng, Seul dám từ chối sao?" - Nàng làm mặt lạnh nhìn cô.

"Tôi làm sao dám làm trái lời bà xã đại nhân chứ!" - Cô cười lắc đầu, bất đắc dĩ nhận thêm một đồ đệ.

"Hay quá!" - Yoojin kích động hô lớn.

"Cảm ơn hai người!" - Dojung không kiềm được xúc động, đôi mắt ươn ướt nhìn hai người.

"Việc phải làm thôi. Đây là điều duy nhất chúng tôi có thể làm thay cho ông Yoochan." - Seulgi khẽ cười lắc đầu.

Dojunh cười trong nước mắt, yêu thương nhìn con trai cười vui vẻ bên cạnh.

Anh có thể yên nghỉ rồi, Yoochan!

End chap 45.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro