|Chap 23. Xin em đừng bao giờ rời bỏ tôi|
Cậu ngây ngốc, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu, nếu như bình thường cậu sẽ để hắn làm càng trên môi mình nhưng lần này cậu chống cự.
Cậu dùng tay đẩy hắn ra, hắn càng ôm chặt cậu, cậu vùng vẫy bỏ chạy, cậu khóc.
Bây giờ cậu có cảm giác bản thân là món đồ của hắn chỉ có thể làm theo hắn ngay cả việc kết bạn với người khác cậu cũng bị cấm túc, cậu tủi thân.
Vương Tuấn Khải hắn rất ngạc nhiên, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ phản kháng hắn nhưng tại sao chỉ vì một người con trai khác cậu lại...
Hắn rất khó chịu và giận dữ trở về căn phòng tìm cậu nhưng lại không có, hắn cứ thắc mắc tại sao cậu lại không trở về, cậu đi đâu?
Nhìn lên đồng hồ đã hơn 11h, hắn hốt hoảng chạy đi tìm cậu, ấn vào dãy số điện thoại quen thuộc nhưng không ai bắt máy, hắn càng lo hơn.
"Alo" - Lưu Chí Hoành ngạc nhiên trả lời một cuộc gọi từ dãy số hiện lên trên màn hình.
"Thiên Thiên có qua chỗ cậu không?" - Vương Tuấn Khải giọng đầy lạnh lùng.
"Không... Có chuyện gì sao?" - Chưa nhận được câu trả lời thì máy đã cúp, Lưu Chí Hoành cảm giác có việc gì đó rất bất an.
Chẳng lẽ Dịch Dương Thiên Tỉ lại chạy lung tung để bị lạc sao? Không thể nào, Vương Tuấn Khải lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu ấy thì làm sao mà bị lạc vả lại Thiên Thiên rất nhát không thể nào đi lung tung một mình. Có chuyện gì sao? Hay lại bị bắt cóc?
Càng nghĩ càng lo nên Lưu Chí Hoành liên lạc với trung tâm quản lí của khu resort.
------
Hắn chạy đi khắp nơi từ nhà hàng, quầy bán hàng,... nhưng vẫn không tìm thấy cuối cùng hắn đi dọc bờ biển.
"Này này qua kia xem đi, có người chết đuối đấy."
"Không biết đêm hôm làm gì ra ngoài biển nữa."
"Nghe nói là một chàng trai đấy, thật tội nghiệp."
Một đám người đi nhanh ngang qua hắn bàn chuyện gì đó.
Hắn chợt đứng hình vài giây, trong lòng đang lên cảm giác sợ hãi. Chạy ùa vào đám đông hắn chỉ mong sao đó không phải là cậu. Dạt tất cả mọi người để được nhìn thấy khuôn mặt của người chết đuối. Hắn thở phào, đó không phải là cậu.
Tiếp tục chạy về hướng dọc bờ biển, hắn thấy một thân hình quen thuộc nhỏ bé ngồi trên cát.
Không kiềm được hắn liền chạy lại ôm cậu vào lòng, hắn lo lắng, mệt mỏi gục mặt lên vai cậu.
"Cậu..." - Được ai đó ôm từ đằng sau, mùi thơm quen thuộc đó cũng đủ để cậu biết đó là ai.
"Cậu sao thế?"
"Cậu tìm em sao?"
Cậu cứ hỏi nhưng hắn không trả lời chỉ ôm chặt cậu như sợ mất thứ gì rất quí giá.
"Sau này tôi sẽ không làm thế nữa, lời nói lúc nãy em hãy quên đi... Xin em đừng bao giờ rời bỏ tôi" - Hắn nói, giọng không còn lãnh đạm lạnh lùng mà thay vào đó là ôn nhu, dịu dàng.
"Em không sao. Em sẽ không làm thế nữa" - Nghe được lời nói như thế cậu quay sang đưa tay áp lên má hắn mỉm cười.
Cậu biết một người như hắn không bao giờ hối lỗi và nói câu xin lỗi nhưng hắn bây giờ là đang xin lỗi cậu.
Hắn đưa cậu về nhà, trên đường lúc nào cũng nắm chặt tay cậu không buông, cậu khẽ mỉm cười.
Thật ra người đàn ông này cũng y hệt một đứa trẻ to xác vậy.
Về đến nhà như mọi khi hắn sẽ dồn cậu vào ngõ cụt mà tha hồ ức hiếp cậu nhưng lần này lại không, hắn chỉ ôm cậu vào lòng.
Có lẽ vì hắn đã không tốt với cậu, nên tự phạt chính mình.
Cậu quay sang nhìn hắn, khuôn mặt khi nhắm mắt lại thật ôn nhu không phải là một tổng tài lãnh khốc nữa.
Cậu biết hôm nay hắn đã quá mệt mỏi lúc hắn tìm được cậu, cậu thấy lưng áo sơ mi của hắn đã ướt đẫm. Làm sao mà cậu thể không thương cho đựơc aaaa.
Lấy hết sức can đảm, cậu hôn lên môi hắn dùng hai tay áp lên khuôn mặt điển trai của hắn.
Cảm nhận được cái hôn vừa ngọt lại vừa vụng về khiến hắn tỉnh giấc, thấy ngay trước mắt là con mèo nhỏ của mình đang chủ động.
Được, nếu cậu muốn thế hắn cũng không cần kiềm chế, lật người lại hắn đè cậu rồi đáp lại nụ hôn kia một cách mãnh liệt khiến cậu bất ngờ vô cùng.
Tình hình là thế nào đây. Lúc đầu cậu chính là cầm quyền mà giờ đây lại yếu thế hơn hắn. Còn dám kích thích hắn khi hắn đang ngủ. Cậu có phải là ngu ngốc quá rồi không đây? Mỡ tự tìm đến mèo sao. Tối nay cậu chắc chắc sẽ bị ăn sạch cho xem.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cậu, môi vẫn hôn.
Thế là đêm đó chàng trai của chúng ta đã bị ăn sạch, bị hắn ép đến 4, 5 lần mới buông tha.
"Một lần nữa" - Giọng hắn trầm ấm khàn khàn đầy ma lực.
"Em mệt..." - Cậu mệt mỏi thở hổn hển, mặt đỏ bừng.
"Em còn nói nổi mà mệt cái gì?" - Vừa dứt lời hắn liền làm ngay, trong lòng liền rất vui vẻ.
"Lần cuối đấy. Tôi hứa" - Hắn cuối đầu cậu bĩu môi, xoay người đi nhắm mắt không nói vì sợ nhỡ cãi lại hẵng liền có lí do bắt ép cậu.
"Em dám làm lơ tôi. Được, xem tôi phạt em."
***
- Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, mạnh khoẻ, vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và người thân nhé. Năm mới mong việc viết lách của mọi người luôn thuận lợi; mọi khó khăn, thử thách trong cuộc sống đều vượt qua nhé.
HAPPY NEW YEAR! ♥
新年快乐,万事如意,东成西就,身体将康 和 家庭幸福。
04.02.2019 - Mộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro