Chương 8: Đại điển bái sư (Đang sửa)
Từ khi Tê Nguyệt Phong phong chủ mang về một tiểu cô nương từ Phàm giới thì khắp toàn bộ Vân Hoa Môn đều đã lan truyền thật nhanh tin tức chuẩn bị thu nhận nàng làm đệ tử.
Trên dưới Vân Hoa Môn đều là những người có tính tình lười nhác, vạn sự tuỳ duyên, chỉ có khi nói chuyện nhàn hạ mới có vẻ rất tích cực. Năm năm trước các đại tông môn có cử hành đại hội giao lưu thân mật, đệ tử Vân Hoa Môn bởi vì hóng chuyện vui mà quên mất thời gian, không thể đạt được kết quả tốt, trở thành tông môn xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, từ đó bọn họ đều trở thành trò cười trong mắt người khác.
Mặc dù phải trả một cái giá lớn như vậy để hóng chuyện, nhưng chúng đệ tử Vân Hoa Môn vẫn đang chạy như điên trên con đường hóng hớt. Cũng may bọn họ còn biết, hóng xong thì không được nói lung tung, muốn nói xấu cũng phải đóng cửa lại trộm nói, bằng không đã sớm bị người ta đánh chết.
Có người suy đoán tiểu cô nương này là đứa con ngoài giá thú của Vong Thông, nguyên nhân là cô bé này nhìn qua không đến mười tuổi, Vong Thông môn chủ xuống phàm trần cũng gần mười năm, thời gian cũng vừa vặn. Nhưng đệ tử ở trên võ trường đã từng gặp Không Hầu cảm thấy, Vong Thông phong chủ mắt nhỏ mũi nhỏ, không thể sinh ra đứa con đáng yêu như vậy, nói là mẹ cô bé này lớn lên xinh đẹp thì cũng bị gương mặt này của vị Vong Thông phong chủ kéo thấp vẻ đẹp tổng thể xuống.
Cách suy luận này nói có sách mách có chứng, rất nhiều người không có cách nào phản bác.
Mọi người đều biết, người Phàm giới sau khi ra đời, không được ăn đồ có linh khí, cứ nói là lúc bọn họ sinh ra có chút tư chất đi, thì cũng sẽ biến mất theo thời gian thôi. Cho nên các đại tông môn đều sẽ không mang đệ tử từ Phàm giới về. Chỉ có một vài tông môn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ xuống Phàm giới thu nhận một ít đệ tử từ ngoại môn, đệ tử Phàm giới có thể tiến vào nội môn thực sự là quá ít.
"Lúc ta mới vào môn phái từng nghe qua một lời đồn..." Một vị đệ tử chậm rì rì mà vung kiếm, mắt đảo bốn phương tai nghe tám hướng, đề phòng quản sự hoặc các phong chủ xuất hiện, "...Vong Thông phong chủ, là được một vị lão tổ tông mang về từ Phàm giới."
"Nói bừa, Vong Thông phong chủ nếu là người Phàm giới, làm sao tu được đến Xuất Khiếu*. Giả thuyết này, so với tin tiểu cô nương đó là con ngoài giá thú của Vong Thông phong chủ còn không đáng tin hơn." Tất cả mọi người đều nghĩ chuyện này là một trò đùa, đệ tử này tức giận đến nỗi không thèm nói nữa, lúc sau cũng không thèm nhắc lại.
*giai đoạn thứ 6.
Mấy người này cũng không động não suy nghĩ đi, nếu Vong Thông phong chủ sinh ra ở Lăng Ưu giới, thì tâm kiếp của hắn có thể là chuyện làm tranh đường à, có đứa trẻ nào ở Lăng Ưu giới có thể nghĩ ra được ý tưởng kỳ quái này hay sao?
Đương nhiên, cái vị tiền bối lập chí muốn cưới thiên hạ đệ nhất mĩ nhân kia thì không tính, hắn ở Lăng Ưu giới thuộc loại độc nhất vô nhị rồi.
Mặc kệ đệ tử tông môn có bao nhiêu tò mò, đại điển bái sư ba ngày sau vẫn đúng hạn cử hành. Nguyên nhân chính là đệ tử chân truyền có quan hệ với phong chủ, cho nên đại điển được tổ chức rất long trọng, trong tông môn có ba vị trưởng lão, tham dự có hai vị, một vị đang bế quan, không ai dám quấy rầy.
Hai vị trưởng lão cũng biết Vong Thông thu nhận một vị đệ tử Phàm giới, thân là tu sĩ đã sống quá ngàn tuổi, ưu điểm lớn nhất là không thích xen vào chuyện của người khác, chỉ cần Vong Thông thấy vui, bọn họ không có ý kiến.
Thử Cửu trưởng lão từ lúc xuất hiện vẫn luôn cúi đầu sửa sang lại hoa văn trên áo choàng, hắn thích ba mươi hai cánh hoa trà, đếm tới đếm lui đều chỉ có ba mươi mốt cánh, chuyện này làm cho hắn cực kỳ ngứa ngáy.
Bên cạnh hắn là Cốc Vũ trưỡng lão đang ngồi nghiêm chỉnh, một thân uy thế như rồng tựa hổ, làm người ở trước mặt hắn cũng mất đi vài phần khí thế.
Nhìn thấy Thử Cửu nhích tới nhích lui, Cốc Vũ nhíu mày, nhưng thân là đại diện cho các vị trưởng lão, hắn không mở miệng nói chuyện mà thay vào đó dùng truyền âm thuật.
"Ngồi yên đi, đây là nghi thức đồ tôn bái sư, xoắn tới xoắn lui còn ra thể thống gì?"
Thử Cửu liếc mắt nhìn Cốc Vũ một cái, Cốc Vũ cũng không có nhìn lại hắn, vẫn là bộ dáng nghiêm túc kia. Thử Cửu hậm hực ngồi thẳng eo, cũng không biết hắn có bị ảo giác hay không, tại sao lại cảm thấy sau lưng bắt đầu ngứa?
"Ừ."
Tiếng chuông vang lên, nghi thức bắt đầu. Thử Cửu run bả vai lên, tại sao lại càng ngày càng ngứa? Nhưng ở trước mặt hậu bối, vì sĩ diện, hắn nhịn.
Ngoài cửa điện, Thành Dịch và Đàm Phong một trái một phải đứng bên cạnh Không Hầu, ba người đều mặc y phục màu trắng thêu viền thêu màu đỏ và bạc của trang phái, bộ quần áo này là đại diện cho thân phận đệ tử thân truyền của họ. Không Hầu không có tu vi, Thành Dịch lo lắng tiểu sư muội bị lạnh, lại còn đeo thêm cho nàng cổ áo lông thỏ, trộm nhét vào tay nàng chiếc lò sưởi cầm tay.
Nghe được tiếng chuông vang lên, Thành Dịch lấy lò sưởi khỏi tay Không Hầu, nói: "Vào đi thôi."
Nhờ hai vị sư huynh tươi cười cổ vũ mà Không Hầu tăng thêm dũng khí, nàng hít sâu một hơi, cất bước qua ngưỡng cửa cao cao.
Trong đại điện có rất nhiều người, có đứng có ngồi, đá quý được khảm trên vách tường toả sáng, làm đại điện được chiếu rất sáng sủa. Không Hầu đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Vong Thông.
Ở Tu Chân giới, quan hệ thầy trò là rất quan trọng, chỉ cần quỳ xuống, sư phụ liền như cha mẹ thân sinh. Người cha hiền từ, con cái cũng cần hiếu thuận, bằng không sẽ chịu chỉ trích của toàn bộ Tu Chân giới.
Không Hầu hướng Vong Thông quỳ xuống, bàn tay đặt trên đất, dành cho Vong Thông ba quỳ chín lạy.
"Đồ nhi Không Hầu, mời sư phụ dùng trà."
Hành xong đại lễ, Không Hầu nhận trà được một vị đệ tử mang lên, chạm được vào độ ấm trên chén trà, lại lần nữa quỳ trước mặt Vong Thông.
"Hôm nay con vào Vân Hoa môn, vào Vân Hoa môn là vinh quang, dốc lòng tu luyện, chấn hưng tông môn." Vong Thông nhận chén trà, một hơi uống sạch chén trà, khom lưng đỡ Không Hầu đang quỳ trên mặt đất dậy, xoa xoa đầu gối nàng, nhỏ giọng nói: "Quỳ đau không?"
Không Hầu cười tủm tỉm lắc đầu.
"Tông môn là nơi nhiều quy củ." Vong Thông lại xoa đầu gối tiểu đệ tử rồi xoay người hành lễ đối với chưởng môn Hành Ngạn và hai vị trưởng lão Thử Cửu và Cốc Vũ, "Vong Thông bất tài, không thể dạy dỗ thêm đệ tử khác, Không Hầu chính là chân truyền đệ tử cuối cùng của ta, xin chư vị hôm nay chứng kiến."
Vong Thông sớm đã từng nói hắn chỉ thu ba vị đệ tử, cho nên mọi người đang ngồi cũng không ai bất ngờ. Cốc Vũ trưởng lão còn vui vẻ gật đầu: "Ngươi dạy dỗ ba vị đồ đệ này đã là chuyện không dễ." Tính tình Vong Thông không phải tốt, vận khí cũng không tốt, nhưng vận khí thu nhận đồ đệ này lại vô cùng tốt, Thành Dịch cùng Đàm Phong thiên tư xuất chúng, tính cách lại kiên định, so với Vong Thông mạnh mẽ hơn nhiều.
Còn tiểu cô nương này thân mang quý khí, hai mắt có thần, mặc kệ tư chất thế nào, tâm tính nhất định sẽ không kém. Tu đạo, thiên phú tuy quan trọng nhưng tâm tính cũng không thể bỏ qua. Vân Hoa Môn bọn họ không mong đứng ngạo nghễ khắp Tu Chân giới, chỉ mong có thể bảo vệ đệ tử toàn môn bình an, vì vậy tâm tính ngược lại với thiên tư càng quan trọng hơn.
Lời này của Cốc Vũ làm Vong Thông xấu hổ cười gượng, cúi đầu nhìn ánh mắt ngây thơ của tiểu đồ đệ, hắn nhẹ nhàng thở ra, thật may là Không Hầu còn nhỏ, nghe không hiểu. Hắn lấy ra lệnh bài đệ tử, trịnh trọng đưa cho Không Hầu, "Từ nay con là đệ tử Vân Hoa Môn, mau bái kiến Cốc Vũ trưởng lão, Thử Cửu trưởng lão đi.
"Không cần trịnh trọng như thế." Cốc Vũ mặt không biểu cảm mở miệng.
Trong lòng mọi người đều bất giác căng thẳng, chẳng lẽ Cốc Vũ trưởng lão không hài lòng vì Vong Thông phong chủ nhận một đứa trẻ Phàm giới làm đệ tử, bây giờ lại cố tình làm khó dễ?
"Ta là sư thúc của sư phụ con, kêu ta sư thúc tổ* là được." Cốc Vũ muốn khiến mình thân thiện hơn một chút, nhưng mà ngày thường không cười, giờ cười rộ lên là không được tự nhiên lắm, hắn kéo khóe miệng, miễn cưỡng xem như biểu cảm cười, "Dựa theo bối phận ở Phàm giới thì ta chính là thúc gia gia* của con."
*Sư thúc tổ = Thúc gia gia: anh của sư phụ Vong Thông, chời má! Vậy là gì?
Không Hầu thấy lão nhân này có vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng, nàng ngọt ngào cười, giọng giòn tan nói: "Sư thúc tổ!"
"Ừ." Cốc Vũ từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm, đưa trước mặt Không Hầu, cứng rắn nói: "Ngoan."
"Cám ơn Cốc Vũ sư thúc tổ." Không Hầu quay đầu nhìn sư phụ, thấy sư phụ cười với nàng, mới duỗi tay tiếp nhận hộp gấm, đáp lễ.
Thử Cửu thấy Cốc Vũ thế nhưng vô thanh vô tức* chuẩn bị lễ gặp mặt cho tiểu bối, vội vàng từ trong túi thu nạp lấy ra một thanh phi kiếm đưa cho Không Hầu, được gọi một tiếng ngọt ngào Thử Cửu sư thúc tổ, khiến cho tâm tình và thân xác của hắn đều thoải mái, đến nỗi quên mất cả cánh hoa trà thiếu một cánh đang ngứa ngáy sau lưng.
*Vô thanh vô tức: Không có âm thanh, không có hơi thở.
Những người tham gia đại điển bái sư đều nhẹ nhàng thở ra, hai vị trưởng lão rõ ràng không có ý kiến với việc Vong Thông thu nhận đệ tử Phàm giới tư chất không rõ ràng, như vậy địa vị thân truyền đệ tử của cô bé này sẽ rất ổn định.
Người trong cùng tông môn, quan trọng nhất là vui vẻ, quan tâm đến việc tư chất họ tốt hay không tốt, đến từ giới nào, dù sao cũng không ảnh hưởng tới bọn họ. Cứ như vậy hòa hòa thuận thuận ở cùng, sáng tối đều dễ chịu.
Ở một diễn biến khác, nếu là một môn phái nào đó thì có khả năng sẽ ầm ĩ đến mưa gió bão bùng, kết thúc trong bầu không khí dễ chịu ở Vân Hoa Môn đối với đệ tử nội môn và đệ tử ngoại môn mà nói, tiếc nuối duy nhất là mất đi cơ hội làm thân truyền đệ tử.
Chỉ là Tê Nguyệt Phong cũng không phải lựa chọn tốt nhất của bọn họ, mọi người đều biết, trong năm vị phong chủ, Vong Thông là phong chủ... nghèo nhất.
Mặc kệ là tham gia bí cảnh hay là đi thực hành, vận khí của Vong Thông phong chủ đặc biệt kém, từ đầu tới cuối cũng không lấy được thứ tốt.
Dù hắn có vận khí tồi nhưng cũng có chỗ may mắn, bởi vì đã vào nhiều bí cảnh như vậy nhưng hắn đều vượt qua an toàn, không mang nhiều trọng thương.
Có lẽ đây là người nghèo trường thọ trong truyền thuyết, cũng không biết đây là may mắn hay bất hạnh.
Tê Nguyệt Phong, thầy trò bốn người ngồi vây quanh bàn đá, Vong Thông nhìn tiểu đồ đệ đang chơi miếng ngọc hồ lô, ánh mắt chuyển đến trên người đại đồ đệ. Thành Dịch làm bộ không thấy, liếc mắt nhìn Đàm Phong.
Đàm Phong nhìn ánh mắt của đại sư huynh và sư phụ, cười nói: "Sư muội, muội ở Tê Nguyệt Phong có quen không?
"Có." Không Hầu đem ngọc hồ lô để sang một bên, thẳng eo nói: "Sư phụ, con hiện tại đã tu luyện được chưa?"
Ba người im lặng, lần nữa bị sư phụ cùng sư huynh trừng mắt, Đàm Phong cười gượng: "Sư muội, chúng ta tu luyện chú ý thiên địa ngũ hành, âm dương điều hòa, cho nên tư chất khác nhau, sẽ có công pháp tu luyện khác nhau."
"Vậy muội thích hợp công pháp gì?" Không Hầu chờ mong hỏi.
"Cái này... " Đàm Phong nhất thời nghèo từ, trước lễ bái sư, bọn họ vẫn chưa cho tiểu sư muội kiểm tra tư chất, chính là sợ kiểm tra ra sư muội không thích hợp tu luyện, sư phụ sẽ không thu nhận tiểu sư muội làm quan môn đệ tử.
Hiện tại lễ bái sư kết thúc, sư muội có tư chất hay không đã không quá quan trọng, nhưng bây giờ bọn họ lại có điều sợ hãi, nếu thật sự sư muội không có tu chất thì sẽ khiến muội ấy khổ sở.
"Cái này phải kiểm tra mới biết được." Thành Dịch sờ đầu Không Hầu, "Lát nữa sư huynh đưa muội đi kiểm tra có được không?"
"Được." Không Hầu đáp ứng. Nàng chớp chớp đôi mắt to, khoé miệng hơi chúm chím.
Thành Dịch nắm tay Không Hầu, sư huynh muội hai người không ngồi phi kiếm, mà đi lại đi chậm rãi.
"Vân Hoa Môn có rất nhiều đệ tử, giỏi văn giỏi võ đều có." Thành Dịch đã hạ quyết tâm, nếu tiểu sư muội thật sự không có tư chất, hắn cũng phải tìm được ưu điểm của sư muội, để nàng tìm được sự tự tin ở trong môn phái.
"Giữa chủ điện kia treo bức tranh chân dung của tổ sư gia*, có phải rất sống động, nhìn tựa chân nhân*?"
*Tổ sư gia = tổ tiên = ông tổ.
*Chân nhân: người tu đắc đạo.
Không Hầu gật đầu.
"Đó là do một người có tư chất kém cỏi vẽ ra, hắn trên con đường tu chân không có nhiều tiến bộ, nhưng do kỹ năng vẽ xuất quỷ nhập thần, ở Tu Chân giới được rất nhiều tu sĩ tôn kính.
"Đại sư huynh, huynh có phải đang lo lắng tư chất của muội không tốt?" Không Hầu vỗ cánh tay Thành Dịch, "Yên tâm đi, muội khẳng định là một hạt giống tu luyện."
Thành Dịch: Trẻ con luôn tự tin như thế này sao?
Việc này làm cho hắn càng thêm lo lắng, đợi lát nữa sư muội nhận ra mình không có vận khí tốt giống như nhân vật chính trong tiểu thuyết, có phải sẽ không chấp nhận được?
Những tiểu thuyết linh tinh ở Phàm giới thật là hại người mà.
Editor: MnhNha.
*Thực ra ngay từ đầu truyện "tiểu thuyết" nguyên văn là "thoại bản", bởi vì lúc đó mình vẫn chưa hình dung ra thoại bản là gì:
Thoại bản (tiếng Trung : 话本 ; bính âm : huàben) là một câu chuyện hoặc tiểu thuyết dài hoặc trung bình của Trung Quốc được viết chủ yếu bằng ngôn ngữ bản địa, đôi khi bao gồm cả ngôn ngữ cổ điển đơn giản. Trái ngược với tiểu thuyết Trung Quốc đầy đủ, nó thường không được chia thành các chương và kể lại một số lượng hạn chế của các nhân vật hoặc sự kiện. Các thoại bản sớm nhất được báo cáo vào thế kỷ thứ XII trong triều đại nhà Tống, nhưng thể loại này không phát triển cho đến cuối triều đại nhà Minh, và sau giữa thế kỷ XVII không sản xuất các tác phẩm độc đáo này nữa. Trong sự phát triển của tiểu thuyết Trung Quốc, thoại bản là những người thừa kế của biến văn (tiếng Trung : 變 文 ; bính âm : biànwén ; nghĩa đen: "văn bản chuyển đổi") và truyền kỳ (tiếng Trung : ; bính âm : Chuánqí ; nghĩa đen : truyền (của) lạ) của triều đại nhà Đường, và là tiền thân của những câu chuyện và tiểu thuyết đầy đủ của nhà Minh.
Nguồn (đã chỉnh sửa): https://en.wikipedia.org/wiki/Huaben
Nếu bây giờ mà sửa chắc là không ổn đâu, vì vậy để cho quen thuộc thì mình cứ để tiểu thuyết nhé! Mình dân chủ lắm, nếu ai không thích "thoại bản", không thích "tiểu thuyết" thì cmt để mình biết.
MAU BÌNH CHỌN ĐỂ TUI CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHÉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro