Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Phượng Thủ Không Hầu (Đang sửa)

Buổi sáng hôm sau, Vật Xuyên tới Tê Nguyệt Phong đón Không Hầu tới Trân Bảo Điện, phát hiện Không Hầu còn cố ý rửa mặt chải đầu trang điểm, không chỉ thay váy sam xinh đẹp, mà ngay cả tóc cũng búi thành kiểu phi tiên, Vong Thông sư thúc cùng hai vị thân truyền sư đệ của Tê Nguyệt Phong cũng ở đó.

Nhận lễ của nhau xong, Vật Xuyên lại nhìn đôi dày thêu mới trên chân Không Hầu: "Sư muội, muội đây là..."

"Sư huynh nói Trân Bảo điện rất nhiều pháp khí đã có linh. Đã có linh, đó chính là có tư tưởng, có tư tưởng chính là có phân biệt xấu đẹp, muội làm đẹp một chút, có lẽ pháp khí sẽ càng để ý muội hơn một chút." Không Hầu cảm thấy ý tưởng này vẫn có lý, vạn nhất nàng vào Trân Bảo điện, không có bất luận pháp khí gì thích hợp với nàng, thế thì nàng sẽ bị mất mặt.

Nghe được lời này, Vật Xuyên đem ánh mắt hướng về thầy trò Vong Thông, ngày thường ba người họ rốt cuộc đã dạy cho sư muội cái gì vậy?

Vong Thông da mặt dày, chỉ coi như không thấy ánh mắt Vật Xuyên: "Đồ đệ ngoan không cần lo lắng, con nhất định có thể dễ dàng chọn được pháp khí bản mạng."

"Sư thúc, con đưa sư muội đi đây." Vật Xuyên quyết định lựa chọn im lặng, hắn không thể trêu Vong Thông sư thúc. Thanh Nguyên sư thúc lúc trước chọc giận Vong Thông sư thúc một tý, mà đến bây giờ Vong Thông sư thúc vẫn tức giận đến dậm chân.

"Đi đi." Vong Thông chắp tay sau lưng, "Thành Dịch, Đàm Phong, các con cũng đi theo Không Hầu."

"Vâng, sư phụ."

Không Hầu nhìn vào mắt hai vị sư huynh, cảm thấy chính mình cũng không nên lo lắng.

Trân Bảo Điện đối với Vân Hoa Môn mà nói, là địa điểm quan trọng nhất. Trong tông môn có ba vị trưởng lão ở gần đó, nếu có kẻ xấu xâm nhập vào đại trận củaTrân Bảo Điện, tất sẽ đánh động ba vị trưởng lão.

Trong khi có đệ tử Trúc Cơ đến điện chọn tập mệnh pháp khí, ba vị trưởng lão cũng sẽ đồng thời xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên Không Hầu thấy đủ ba vị trưởng lão.

Mấy năm nay gần đây vẫn không xuất hiện là nữ trưởng lão tu vi Phân Thần, tuy rằng tóc đã bạc trắng, nhưng mà khuôn mặt lại không già đi, khuôn mặt đẹp đến mức làm Không Hầu nhịn không được nhìn thêm vài lần.

"Bái kiến Cốc Vũ trưởng lão, Thử Cửu trưởng lão, Thu Sương trưởng lão." Vật Xuyên hành lễ với ba vị trưởng lão, "Vãn bối mang thân truyền đệ tử của Tê Nguyệt Phong -- Không Hầu sư muội tới cầu pháp khí.

"Không cần đa lễ." Cốc Vũ trưởng lão nhìn Không Hầu phía sau Vật Xuyên, gật gật đầu, nói với Không Hầu, "Bước vào Trân Bảo Điện, là con chọn pháp bảo, cũng là pháp bảo chọn con, vạn sự chú ý một chữ duyên, không thể cưỡng cầu."

"Pháp bảo bên trong hàng ngàn hàng vạn, cấp bậc cũng không giống nhau. Nhưng mặc kệ cấp bậc như thế nào, một khi chọn thì không thể hối hận. Từ đây nó chính là một nửa của con, là đồng minh trung thành nhất, nếu con ghét bỏ pháp bảo của mình, cũng chẳng khác nào bài xích con đường của mình." Thu Sương tiếp lời Cốc Vũ, "Nhớ kỹ, chỉ phù hợp với nhau mới là tốt nhất."

"Vãn bối nhớ kỹ, đa tạ trưởng lão nhắc nhở." Không Hầu cung kính hành lễ.

"Nhớ kỹ thì tốt." Thu Sương phất ống tay áo, cửa lớn củaTrân Bảo Điện mở ra, phía sau cánh cửa là một vùng tối thui. Thu Sương trưởng lão cười với Không Hầu, "Vào đi thôi, không cần sợ."

"Cảm ơn trưởng lão."

Không Hầu quay đầu nhìn ba vị sư huynh rồi chậm rãi đi vào Trân Bảo Điện, bước qua ngạch cửa cao cao, nàng nhìn lại phía sau, cửa lớn đã không thấy. Nhưng nàng rất nhanh liền không quan tâm, bởi vì nơi này quá nhiều pháp khí, hình dạng muôn lạ trăm kỳ làm nàng không kịp nhìn.

Trên đỉnh đầu có pháp khí phát ra nhiều loại ánh sáng bay tới bay lui, cái giá trân bảo chứa đầy kẹp tóc, bình hoa, bút lông, cây quạt, v.v... mấy thứ này tỏa ra ánh sáng tinh khiết, chứng minh chúng nó là pháp khí dựa trên thân phận.

Thứ Không Hầu không thể ngờ là trên mặt đất còn có gạch ngọc, gậy gỗ, pháp khí đa dạng chủng loại, hình dạng bình thường cứ như là tiện tay nhặt từ khe suối, có loại pháp khí này, lúc đi ra ngoài đánh nhau khẳng định là sẽ ngượng ngùng lấy ra đi? Khó trách hội Thu Sương trưởng lão nói không thể ghét bỏ pháp bảo của mình.

Về sau nàng còn nhìn thấy cả một pháp bảo là cái bô, nhịn không được xoa xoa cái trán, xem ra bước đầu tiên trở thành một tu sĩ thật sự ghê gớm, chính là phải chuẩn bị tư tưởng chọn được một pháp bảo muôn lạ trăm kỳ.

Một cây sáo ngọc màu trắng xinh đẹp chậm rãi bay qua trước mắt Không Hầu, Không Hầu sờ sờ nó, nhưng mà linh tính mách bảo nàng đây không phải đồ của nàng, tuy rằng nó rất đẹp.

Nhìn từ bên ngoài, Trân Bảo Điện chỉ là một khối kiến trúc, sau khi đi vào mới phát hiện, nó là một không gian độc lập, có thể khiến người bên trong không thể nghe thấy tạp âm bên ngoài.

Không Hầu ngồi xếp bằng, nhắm hai mắt lại. Nàng nghe được rất nhiều thanh âm, có bảo kiếm kêu ong ong, có hồ lô lắc tới lắc lui, còn có tiếng đàn tiêu yếu ớt.

Cũng không biết đã bao lâu rồi, nàng nghe được một thanh âm nhẹ nhàng trong trẻo, như là sóng nước rung rinh, lại như là bông tuyết tung bay từ khe suối róc rách chảy qua. Thanh âm này, nàng đã từng nghe qua, thật là quá quen tai. Nhớ về quá khứ, tâm tình của nàng có hơi rối rắm, mở mắt ra, thấy bay bay trước mặt là cây đàn Phượng Thủ, nàng duỗi tay ra và nhẹ nhàng vuốt dây đàn.

Phượng Thủ Không Hầu.*

*Xem chú thích ở chương giới thiệu đầu tiên.

Trên thân của Không Hầu, cuốn quanh là một con phượng hoàng vàng kim, phượng hoàng tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, đôi mắt cứ như đang sống, một đường thẳng tắp mà rọi vào lòng Không Hầu. Khi nàng chạm vào nó, pháp bảo này trong nháy mắt chỉ dài bằng nửa cánh tay nữ tử, an an tĩnh tĩnh nằm ở trong tay Không Hầu.

"Ta vì Phượng Thủ Không Hầu mà được đặt tên, không nghĩ tới pháp bảo cũng là Phượng Thủ Không Hầu." Không Hầu nhìn ngắm hoa văn trên người con phượng hoàng, liền nhớ tới phụ hoàng trầm mê nhạc cụ và hưởng lạc, mặc kệ mẫu hậu, mặc kệ nàng cũng mặc kệ thiên hạ, bỗng nhiên cười ra tiếng.

"Ta cùng với Không Hầu thật sự là duyên phận." Không Hầu từ trên mặt đất đứng dậy, nắm chặt Phượng Thủ Không Hầu, chỉ nghe dây đàn còn phát ra âm thanh, dường như rất vui vì nàng có thể mang theo nó.

Không Hầu gảy thử dây đàn, dây dàn liền phát ra dòng khí rất mạnh khiến đám pháp khí xung quanh nhốn nháo chạy trốn, cứ như sợ dòng khí của Phượng Thủ Không Hầu làm thương đến chúng nó.

"Ta tên Không Hầu, ngươi cũng là Không Hầu, về sau phân biệt thế nào?" Không Hầu đặt tay lên dây đàn, khiến nó không phát ra tiếng nữa, "Về sau gọi ngươi là Phượng Thủ." Nói xong, cũng không đợi Phượng Thủ Không Hầu phản ứng, nàng vỗ vỗ eo, "Quyết định như vậy đi."

"Sư huynh, sao sư muội vẫn chưa ra?" Đàm Phong nhìn chằm chằm cửa lớn Trân Bảo Điện, trong lòng nôn nóng, bọn họ đã chờ một ngày một đêm, tại sao còn chưa có động tĩnh? Lúc trước hắn đi vào chọn pháp khí, còn chưa đủ một canh giờ.

Vật Xuyên và Thành Dịch đều tập kiếm đạo, kiếm bản mạng là tự mình mài dũa cho nên cũng không tới Trân Bảo Điện chọn pháp khí. Nghe Đàm Phong nhắc mãi, hai người cũng không khỏi có chút lo lắng, chỉ là tính bọn hắn so với Đàm Phong bình tĩnh hơn, không biểu hiện ra ngoài.

"Ra rồi."

"Sư muội?!" Đàm Phong đi lên phía trước, nhìn thứ trong tay Không Hầu trong cứ như con phượng hoàng mà lại giống đàn hạc, chân run lên: "Đàn?"

"Không ạ, nó là là Không Hầu."

Đàm Phong quay đầu nhìn Vật Xuyên, chưởng phái sư huynh sợ là đang choáng váng, hắn đương nhiên biết đó là Không Hầu sư muội.

"Chúng ta đang nói tới cái đàn trên tay sư muội." Vật Xuyên nói, "Phượng Thủ Không Hầu."

Ở Tu Chân giới, phàm là người có quan hệ tới long phượng, lại là pháp khí đã có linh tính, đều mang theo vài phần thần bí.

Người có được loại này pháp khí bản mạng này, giống như là dính vào số phận thần kỳ, hoặc là có nhân sinh huy hoàng, hoặc là trải qua lênh đênh nhận hết trắc trở.

Editor: MnNha
Chương này ngắn đến đáng sợ, tui chỉ nhìn convert và edit, trong hai tiếng đã xong rồi (đấy là tui không vừa chơi vừa edit đấy, haha).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro