Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Nói dối (Đã hoàn thành)

Có lần Không Hầu trộm được hai cuốn tiểu thuyết tiên hiệp về giấu trong phòng, một cuốn viết về kiếm khách vô cùng lương thiện nào đó, giúp đỡ người nghèo bảo hộ kẻ yếu, ngày nọ ra ngoài cứu được một ông già thiểu năng khắp người bẩn thỉu đang bị lưu manh bắt nạt, không ngờ ông già này chính là thần tiên trên trời, vì khen thưởng tấm lòng lương thiện nên đã đưa cho anh ta một viên tiên đan, kiếm khách ăn tiên đan, anh ta ngay lập tức trở thành tiên và được làm tiên quan trên trời.

Cuốn kia còn ly kỳ hơn, vai chính là một thợ săn, vô tình rơi xuống vách núi còn nhặt được một quyển công pháp tu luyện, sau đó anh ta bắt tay ngay vào con đường tu tiên, trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, dù bị cao nhân từ chối nhận làm đệ tử cuối cùng vẫn trở thành người đứng đầu tiên môn chính đạo, trở thành mục tiêu phấn đấu của vô số nam tử, là người tình trong mộng của vô số nữ tử, chỉ tiếc cuốn sách lại chưa có kết thúc, Không Hầu tự hỏi không biết thợ săn sau đó có tu hành đắc đạo, phi thăng thành tiên hay không?

Đối với người không có cơ hội tiếp xúc với nhiều loại tiểu thuyết dân gian như Không Hầu mà nói, hai câu truyện cổ này vô cùng thần kì. Cô bé còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ tưởng tượng, vào một đêm trăng to gió lớn, sẽ có thần tiên trên trời giáng xuống, nói cô bé là một mầm giống quý hiếm, muốn nhận cô bé làm đệ tử.

Lúc tưởng tượng ra mấy chuyện này, cô đến mặt chữ còn chưa nhận hết, nội dung của câu chuyện vẫn cần phải đoán. Hiện tại cô đã đọc làu làu hai quyển, lại không đợi được các vị thần tiên đến.

Cô bé ôm giấc mộng này đã nhiều năm, trước khi đi ngủ vẫn thường tự nhắc mãi, thần tiên khi nào sẽ đến đón cô đi. Hiện tại cô đã không phải đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, cô đã học cách kiểm soát được ham muốn của mình và chỉ dăm ba bữa mới đọc một lần.

Cứ như vậy vẫn luôn hi vọng hi vọng, nhưng mà thần tiên vẫn không tới.

Đằng này tiểu thuyết cô giấu lại bị nữ quan phát hiện, thầy giáo phạt cô chép sách một tháng, nói cô thân là công chúa tiền triều, không nên đọc cuốn sách thô tục như vậy.

Thầy giáo nói, một đứa trẻ ảo tưởng làm thần, tâm ắt sẽ loạn.

Nhưng Không Hầu lại cảm thấy thầy giáo đang lừa cô, bởi vì từ sau khi Cảnh Hồng đế đăng cơ đến nay, mỗi năm đều sẽ tế trời, lúc nào cũng dùng phép để nhấn mạnh ông ta được thần tiên ưu ái tới mức nào.

Người lớn lúc nào cũng đạo đức giả, khẩu thị tâm phi*.

*Khẩu thị tâm phi: nói một đằng, nghĩ một nẻo.

Không Hầu khịt mũi coi thường mấy hành vi này, đương nhiên, chỉ là âm thầm coi thường.

Thời điểm ánh sáng phía trên cung điện càng chói lọi, Không Hầu đưa tay lên mặt, mắt nhìn tia sáng buông xuống không dám chớp, đây là tới đón cô sao?

Ánh sáng chói loá đâm vào làm mắt trái Không Hầu có hơi đau, cô bé vội dùng tay xoa mắt trái, mắt phải vẫn gắng sức mở to. Khi mắt trái dễ chịu một chút, cô bé vội mở ra rồi lại dùng tay xoa mắt phải.

Thần tiên chắc... có lẽ là tới đón cô?

Cả triều đình đều không kịp phản ứng trước cảnh tượng này, Cảnh Hồng đế thậm chí còn luống cuống đứng cả lên ngai vàng, nhìn lên không trung với điệu bộ có hơi điên khùng.

Đế vương, cầu quyền thế, cầu mĩ nhân, đến khi có được hết thảy, liền vọng tưởng trường sinh. Cảnh Hồng đế là một đế vương như thế, mà khắp thiên hạ này từ cổ chí kim, đế vương có dã tâm và dục vọng như ông ta cũng không ít.

Ánh sáng dần dần hạ xuống, và từ bên trong, một ông lão mặc áo xám xuất hiện, trên người không đeo kiếm, cũng không mang pháp bảo gì khác, nhưng khí chất bất phàm đã khiến mọi người đều tin rằng, đây chính là tiên nhân.

"Được đón tiên trưởng hạ phàm, đây là vinh hạnh của quý quốc." Cảnh Hồng đế nhanh bước tiến lên, mừng như điên, khi cách tiên nhân khoảng năm bước thì dừng lại, ông ta là người cực kì cảnh giác, dù đối phương có là "tiên nhân" cũng không ngoại lệ. Hành đại lễ xong, Cảnh Hồng đế nói: "Mời tiên nhân ngồi."

Tiên nhân giơ tay: "Không cần."

Nghe lời này, mọi người đều kinh sợ, tiên nhân có thái độ lạnh lùng với Cảnh Hồng đế, chẳng lẽ trời xanh có gì không hài lòng việc hoàng đế soán ngôi tiền triều. Nhưng mà, mấy vị hoàng đế tiền triều đều vô cùng vô dụng, làm bá tánh trăm họ lầm than, bọn họ không tạo phản thì lấy đâu ra đường sống?

Dường như đoán được suy nghĩ của mọi người, tiên nhân vuốt vuốt râu nói: "Hôm nay ta tới vì muốn báo ân một người."

Báo ân?

Mọi người nghe câu này, trong lòng hơi kích động, chỉ hận đối tượng tiên nhân báo ân không phải là mình, có ai không muốn có quan hệ với thần tiên đâu. Cũng may mọi người còn nhớ thân phận của mình, không để biểu cảm trông quá điên cuồng.

Cảnh Hồng đế hơi thất vọng, nhưng ít nhất tiên nhân cũng không bất mãn với giang sơn của ông, như vậy ông cũng an tâm. Ông quay đầu nhìn triều thần bên dưới, Trương đại nhân nổi danh tốt bụng, Lý đại nhân cũng thường xuyên cứu tế bá tánh, còn có Vương đại nhân từng giúp vạn dân sửa đường xây cầu, cũng không biết là ai có phúc khí như vậy.

"Không biết tiên nhân muốn tìm người nào?"

"Một đứa bé." Tiên nhân cười cao thâm khó đoán, "Ta nợ cô bé một ân tình."

Đứa bé?

Đứa bé có thể xuất hiện ở chỗ này, chỉ có thể là hoàng tử, hoàng tôn. Cảnh Hồng đế ngầm khẳng định: "Không biết con cháu nào của trẫm lại có duyên với tiên nhân?"

Không Hầu bị mọi người che khuất ở phía sau, nhón nhón chân, cô bé muốn xem mặt tiên nhân nhưng lại bị một vị hoàng tôn kéo lại.

Hoàng tôn chỉ mới bảy, tám tuổi, nói thẳng ra không nể nang: "Cô chỉ là một công chúa tiền triều, đừng cố bước lên trước." Hoàng gia gia của cậu là chân mệnh thiên tử, nếu người có ân với tiên gia thì chỉ có thể là hoàng tôn, hoàng tử bọn cậu.

Cung nữ bên cạnh hoàng tôn thấy vậy liền ấn chặt vai Không Hầu xuống, không cho cô bé đứng lên. Hoàng đế tiền triều vô dụng, nữ nhi của ông ta tự nhiên sẽ mang tội nghiệt, sao có thể để tiên trưởng nhìn thấy loại người này.

Không Hầu không chịu: "Tôi đã ước với tiên nhân, bọn họ sẽ đến đón tôi."

Mấy hoàng tử, hoàng tôn gần đó nghe được liền cười nhạo: "Tiên trưởng sao đến đón dư nghiệt tiền triều được, giang sơn cô còn không giữ được, còn vọng tưởng có tiên duyên?"

Không Hầu trợn tròn mắt, mở miệng nói: "Các người..."

Cung nữ vội duỗi tay che miệng cô bé, làm cho cô không mở miệng nói được nữa. Hoàng tử, hoàng tôn cười hì hì nhìn bộ dạng chật vật của cô. Nghe cung nhân gọi họ ra gặp mặt tiên nhân, bọn họ vội vàng chỉnh sửa quần áo, nho nhã lễ độ đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng dần xa, Không Hầu muốn đưa tay bắt lấy góc áo bọn họ, mà họ lại đi nhanh quá, phút chốc đã biến mất trong đám người rồi, có lẽ tiên nhân sẽ rất nhanh nhận một vị hoàng tử, hoàng tôn nào đó, thật sự không hề biết tới ước nguyện của cô.

Một cung nhân nhìn thấy bộ dạng của Không Hầu, mềm lòng nói: "Điện hạ, người đừng gây chuyện nữa, nhỡ đâu..."

Nếu bệ hạ và hoàng hậu biết được chuyện công chúa tiền triều tiếp cận được tiên trưởng, chỉ sợ sau khi tiên trưởng rời đi, vị công chúa này sẽ không giữ được mạng.

Nước mắt ứa ra từ đôi mắt to tròn, đây là lần đầu tiên cô bé khóc kể từ khi được hoàng đế đương triều phong làm Bình Ninh công chúa. Cô khóc thút thít, nước mắt từng giọt to rơi xuống tay cung nữ, xuôi theo tay áo xanh của cung nữ chảy vào trong.

Năm đó trước khi tự vẫn mẫu thân đã nói, cô phải sống và mỉm cười.

Cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà hôm nay cô không làm được, nước mắt nó không nghe lời, cách nào cũng không có, cô thật sự không có cách nào làm nó dừng lại.

Cô nhìn đám người chắn trước mặt, Không Hầu không ngừng chớp mắt, cô muốn làm cho nước mắt nghe lời đừng chảy nữa, muốn tầm mắt được rõ hơn một chút, nhưng mà nước mắt lại không ngừng theo hốc mắt rơi xuống, tầm mắt cũng mờ đi, không thấy được phía trước.

Bỗng nhiên đám đông tách ra, một khoảng trống hiện ra trước mắt cô bé, Không Hầu gắng sức mở to mắt, nhìn bóng người xám mờ trước mặt.

Vong Thông cong lưng, ôm Không Hầu từ tay cung nữ, quay về phía mọi người: "Đây chính là ân nhân của ta."

Cả triều ồ lên, văn võ bá quan không ngờ rằng, huyết mạch duy nhất của tiền triều còn lưu lại có duyên phận với tiên nhân.

"Tiên trưởng..." Cảnh Hồng đế nhìn búi tóc tán loạn của Không Hầu, "Con bé là dưỡng nữ của trẫm, Bình Ninh công chúa."

Vong Thông vỗ nhẹ vai tiểu cô nương đang ngoan ngoãn ghé vào lòng mình, từ Tu Di giới lấy ra một tấm áo choàng khoác lên người cô bé, rồi nói với Cảnh hồng đế: "Nhóc này chính xác là người có duyên với ta."

Cảnh Hồng Đế không thèm nghĩ ngợi mà nói: "Nữ nhi có duyên với tiên trưởng, đó là phúc phận của nữ nhi, không bằng để nó hầu hạ bên người tiên trưởng, vì tiên trưởng phân ưu."

Vong Thông làm sao mà không nhận ra vị đế vương này thực chất không quan tâm tới cô bé, nhưng ông ta là người tu đạo, cũng không muốn nói nhiều, khẽ gật đầu nói: "Ta thấy bệ hạ với con bé không có duyên cha con, việc ta mang con bé đi cũng là thích hợp."

Cảnh Hồng đế hơi xấu hổ, ông đường đường là hoàng đế khai quốc đương triều, sao có thể là máu mủ gì với công chúa tiền triều đây? Thực ra là muốn có quan hệ với tiên gia thôi, hiện giờ bị tiên trưởng vạch trần không nể nang, ông tuy mất mặt, nhưng không biết xấu hổ mới chiếm được thiên hạ này chứ, ông ta sửa lời: "Tiên trưởng nói phải."

Đám hoàng tôn hoàng tử từng bắt nạt Không Hầu thấy vậy liền vội vàng nấp sau lưng cung nhân, họ không dám để tiên nhân nhìn thấy, càng không dám để Không Hầu nhìn.

"Một khi đã vậy rồi, ta đây liền cáo từ." Vong Thông nói xong câu liền cưỡi mây mà đi. Cảnh Hồng đế hành đại lễ: "Cung tiễn tiên trưởng."

Ghé vào trong ngực tiên nhân, Không Hầu trộm quay đầu nhìn lại, vị đế vương cao cao tại thượng ấy, bây giờ lại cung kính hèn mọn, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới.

"Đừng nhìn, đi lần này, trần duyên đã dứt, những việc ở đây về sau đã không còn liên quan với con nữa." Vong Thông xoa cái đầu rối của đứa nhỏ mình đang ôm trong ngực, làm hai búi tóc song kế của cô bé rơi hết ra.

Không Hầu đỏ mặt nói nhỏ: "Bình thường con ăn rất nhiều."

Vong Thông nói: "Sợ ta nuôi con không nổi?"

"Con, con là sợ ngài ôm con sẽ mệt."

Vong Thông cúi đầu nhìn hai mắt lấp lánh nước của cô bé: "Người tu đạo sao có thể vô dụng như vậy?"

Không Hầu ngẩng đầu trộm nhìn vị tiên nhân này, cảm thấy ông hơi quen, nhưng nghĩ thật lâu, cũng không nhớ ra, chẳng lẽ là do đã từng nằm mơ thấy?

Nhất định là tiên nhân đã nghe thấy ước nguyện của cô bé.

"Tiên trưởng, vì ngài nghe được ước nguyện trước khi ngủ của con nên tới đón sao?

Vong Thông cúi đầu nhìn vào hai mắt tiểu cô nương, nơi đó tràn đầy mong chờ và khao khát.

"Ừ."  Vong Thông lúng túng gật đầu.

Chắc là do hai mắt đứa nhỏ này rất đẹp, ông là một lão nhân sống mấy trăm năm lại không đành lòng khiến cô bé thất vọng. Cũng may ông không phải người xuất gia, có nói dối cũng không sao, dù sao cũng là ý tốt.

Người tu đạo vì thiện ý mà nói dối, thì làm sao tính vào tội xảo ngôn đây?

Editor: MnhNha (2/9/2020)

MAU BÌNH CHỌN ĐỂ TUI CÓ ĐỘNG LỰC RA CHƯƠNG MỚI NHÉ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro