Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Cảm tạ lòng tốt (Đang sửa)

Từ Ung thành đến Vân Hoa Môn cũng không mất quá nhiều thời gian. Trên đường Chu Thương còn vài lần hỏi thăm hai vị thân truyền đệ tử Vân Hoa Môn tin tức có liên quan đến đệ đệ. Cũng không biết là hai người này giả ngu, hay vẫn là người trẻ nghe không hiểu ám chỉ, từ đầu tới cuối đều không nhắc tới chuyện này.

Bên ngoài chính điện của Vân Hoa Môn có một nhóm người từ phi hành pháp khí đi xuống. Chu Thương cuối cùng cũng không nhịn được, đem lời trong lòng nói ra hết: "Hai vị tiểu hữu, không biết thứ đệ đệ không nên thân kia của tại hạ gần đây trong lòng có hối cải không?"

Không Hầu đang dẫn đường ở phía trước nghe thấy vậy liền quay đầu cười xán lạn với Chu Thương, đôi mắt to đen lúng liếng kia làm Chu Thương không tự chủ sinh thêm hai phần tin tưởng và thiện cảm.

"Xin Chu môn chủ yên tâm, lão tổ Nguyên Anh tuy phạm phải lỗi lầm lớn, nhưng chưởng môn sư bá từ trước đến nay luôn xử sự công bằng, chỉ đem ông ấy nhốt vào một căn phòng yên tĩnh chứ không làm gì khác." Không Hầu cười rộ, trên khuôn mặt mũm mỉm của trẻ con mang theo vài phần ngây thơ.

"Hành Ngạn chưởng môn rất tốt, tại hạ thật không có ý này. Chỉ là lo lắng đệ đệ không nên thân kia làm phiền tới quý phái." Chu Thương thở phào nhẹ nhõm, không dùng tư hình thì tốt, lần này trở về, hắn phải đem cái thứ mất dạy này khóa ở trong nhà, chỗ nào cũng không cho đi.

Không Hầu thấy Chu Thương như vậy cũng không nói thêm nữa, cảnh giác với Chu Thương cũng nhạt đi. Mấy năm nay nàng nhận được không ít phiếu đổi linh thạch từ Ngự Tiêu Môn, vì vậy tự nhiên sẽ có ý tốt với môn phái này, không ngờ môn chủ mới nhậm chức lại là người như thế...

Không phải nói vị Chu môn chủ này không tốt, chỉ là dung túng người nhà, không quản thúc, cuối cùng để hắn lợi dụng cái sự dung túng đó mà gây chuyện. Cái tên tu sĩ Nguyên Anh tên Chu Hưng kia kiêu ngạo ương ngạnh như thế còn không phải là ỷ vào vị huynh trưởng này của hắn hay sao?

Bước vào chính điện Vân Hoa Môn, Không Hầu liền đứng ở một bên nghe sư phụ và Tùng Hà phong chủ hàn huyên, hai người có lẽ là người quen, tán ngẫu còn rất vui vẻ, nhưng không ai nhắc đến chuyện Nguyên Anh lão tổ là Chu Hưng vi phạm quy củ của Ung thành.

Hai người cứ trò chuyện rồi trò chuyện, cuối cùng lại nói đến chuyện dạy dỗ đồ đệ.

"Sao có thể so sánh với đệ tử Lưu Quang Tông của huynh chứ, ba đứa đồ đệ của ta vẫn còn chưa nên người." Vong Thông rung đùi đắc ý, khiêm tốn kể lể: "Hai năm trước lão đại mới đột phá Kim Đan, lão nhị gần đây đang bế quan, cũng không biết có thể đột phá hay không."

"Vong Thông, huynh khiêm tốn rồi, tuổi của Thành Dịch và Đàm Phong mới có bao nhiêu chứ? Có tu vi như vậy, phóng mắt ra toàn bộ Tu Chân giới cũng là người xuất sắc." Tâm tình của Tùng Hà bây giờ giống như lá trà trong chén trà, bị dòng nước đẩy tới đẩy lui quay cuồng đến khó chịu.

Toàn bộ Tu Chân giới, ai cũng biết Vong Thông nhận được hai người đồ đệ tốt, mấy năm trước còn thêm một thiên tài ngũ linh căn, bây giờ chạy đến trước mặt hắn nói cái gì mà đồ đệ chưa nên người, còn không phải là muốn hắn khen một câu sao? Đều lão già sống mấy trăm năm, ai còn không rõ ai?

Trong lòng Tùng Hà dù rất tức giận nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, đem mấy đứa đồ đệ của Vong Thông khen từ đầu đến chân một lần.

"Chỗ nào chỗ nào chứ? Bọn nhóc còn nhỏ, gánh không nổi lời khen của huynh." Vong Thông ngoài miệng khiêm tốn nhưng đắc ý lại viết rõ ở trên mặt.

Chu Thương ngồi ở bên cạnh muốn tiếp lời, lại không biết nên nói từ đâu. Bây giờ nghe Tùng Hà khen đồ đệ của Vong Thông, vội vàng khen lấy khen để, "Phong chủ Vong Thông có cách dạy dỗ đồ đệ như vậy, làm tại hạ bội phục. Đệ tử của ngài tuổi còn nhỏ mà đã lên Trúc Cơ, làm việc lại có chừng mực, tại hạ hâm mộ không thôi. Tại hạ dạy đồ đệ không nghiêm, thật sự đã đem lại phiền toái cho quý phái rồi."

Buôn chuyện với Tùng Hà nửa ngày mà bây giờ Vong Thông mới nói: "Chu môn chủ quá khiêm tốn rồi, vị đệ đệ không nên thân của ngài, chính miệng hắn còn nói muốn nạp tiểu đồ đệ của ta làm thiếp đấy."

Sắc mặt Chu Thương cứng đờ, cảm giác như mặt trong mặt ngoài đều hừng hực thiêu cháy, nhục nhã đến cực độ. Hắn biết đệ đệ có đùa giỡn hai thân truyền đệ tử của Vân Hoa Môn, nhưng không ngờ được một người trong đó chính là quan môn đệ tử của Vong Thông

Quay mắt nhìn thiếu nữ mắt ngọc mày ngài đứng phía sau Vong Thông, Chu Thương vẻ mặt đau khổ hành lễ: "Không Hầu cô nương, thứ cho đệ đệ vô lễ, tại hạ thay hắn bồi tội với cô nương."

Không Hầu vội vàng né cái lễ này, mặt đầy kinh ngạc nói: "Chu môn chủ, ngài làm gì vậy? Ngài là ngài, ông ấy là ông ấy, Không Hầu tuy tuổi nhỏ, cũng biết không thể giận chó đánh mèo người khác, mong môn chủ trăm triệu lần không cần làm như thế."

Đệ đệ phạm lỗi, ca ca tới bồi tội làm cái gì?

"Chu môn chủ, đồ đệ ta còn nhỏ, chịu không nổi lễ này của ngài." Vong Thông đứng dậy ngăn ở giữa Chu Thương và Không Hầu, làm thế nào cũng không cho Chu Thương hạ cái lễ này, "Nếu đã nhắc tới chuyện này, chúng ta liền ngồi xuống từ từ nói."

Chu Thương mặc dù cay đắng, nhưng không thể không theo lời ngồi xuống.

Tùng Hà ngồi kế bên nhấm nháp trà của Vân Hoa Môn, trong lòng tuyệt nhiên không có thiên vị, dự tính sẽ im lặng từ đầu đến cuối.

Một đĩa đồ ăn được đặt trước mặt hắn, hắn quay đầu nhìn lại, đúng là tiểu đồ đệ Không Hầu của Vong Thông.

Không Hầu chỉ chỉ đĩa thức ăn, híp mắt cười với Tùng Hà rồi che miệng đứng phía sau Vong Thông. Tùng Hà bất đắc dĩ thở dài, lão già Vong Thông này, vận khí thu đồ đệ tốt đến nỗi làm cho bọn hắn phải ghen tỵ.

Lưu Quang Tông tuy không thiếu đệ tử thiên phú, nhưng chuyện thu nhận đệ tử thân truyền lại phải chú ý duyên phận, hắn ở tông môn nhiều năm như vậy cũng chưa có được hai người đệ tử hợp tâm ý.

"Chu môn chủ, ngài hẳn là biết quy củ của Vân Hoa Môn. Vô cớ ức bá tánh hiếp vô tội, đùa giỡn nữ tử, khép tội là giết chết cũng không quá." Khi nói đén chính sự, vẻ mặt của Vong Thông nghiêm túc hơn rất nhiều, "Hắn ở khu vực quản hạt của Ngự Tiêu Môn ngài làm ra trò gì, Vân Hoa Môn chúng ta không quản được cũng không muốn quản, nhưng tới đất Ung thành rồi thì phải tuân theo quy củ Vân Hoa Môn."

"Vong Thông phong chủ, tội đệ đệ phạm phải là tội lớn, đúng ra là lỗi của ta đã dạy dỗ không nghiêm. Chỉ là xem xét lại chuyện ta và ngài đã qua lại nhiều năm, mong ngài giơ cao đánh khẽ." Chu Thương đứng lên hành lễ.

Tu vi Vong Thông cao hơn Chu Thương, cái lễ này hắn có thể yên tâm nhận thoải mái.

"Chu Thương, mặc kệ là người thường hay là tu sĩ, đều luôn nghiêng về phía tình cảm, ngài che chở đệ đệ ngài vốn không có sai. Nhưng người dân bị hắn khi dễ, bọn họ cũng là con cháu hoặc đệ đệ của người khác, nhưng ai sẽ tới cho bọn họ một cái công đạo?"

Chu Thương biết đạo lí của Vong Thông, hắn càng nói càng sai, cho nên không dám phản bác nửa lời.

"Lần này người hắn đùa giỡn chính là nữ đệ tử Vân Hoa Môn ta, các nàng có Vân Hoa Môn chống lưng. Nhưng nếu người hắn đùa giỡn là nữ nhân bình thường, những người đó thì có ai tới chống lưng?"

Không Hầu mới phát hiện ra điều này, ngày thường sư phụ thường ở trước mặt nàng cười nói vui vẻ, nhưng khi nghiêm túc lên thì lại cực kì có sức uy hiếp, nàng đang đứng sau lưng sư phụ mà một câu cũng chưa dám nói, càng đừng nhắc đến Chu Thương đang đứng trước mặt sư phụ, bây giờ mồ hôi lạnh đã đầm đìa, nói không nên lời.

"Đệ đệ của Chu Thương ngài là người, đệ đệ của người khác thì không phải là người?" Vong Thông cười lạnh một tiếng, "Nếu ta là ngài, hôm nay sẽ không thay hắn đến cáo tội làm gì, bởi vì không mặt mũi nói ra."

Chu Thương biết Vong Thông nói không sai, nhưng mà hắn chỉ có một người đệ đệ này, chẳng lẽ thật sự phải trơ mắt nhìn hắn chết ở trong tay Vân Hoa Môn? Chu Thương như rơi vào đường cùng, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía Tùng Hà, nhưng mà lúc này Tùng Hà lại đang thưởng trà ăn điểm tâm, căn bản là không quan tâm đến ánh mắt hắn.

"Xin phong chủ tha cho đệ đệ ta một mạng." Chu Thương lại một lần nữa hành đại lễ với Vong Thông.

Không Hầu đứng phía sau Vong Thông nhìn Chu Thương khom lưng cúi đầu như thế, tâm tình cực kì phức tạp, khi Chu Hưng ở bên ngoài kiêu ngạo ương ngạnh, đã từng nghĩ tới huynh trưởng vì hắn mà mất hết mặt mũi chưa?

Chu Thương là huynh trưởng, luôn luôn thuận theo đệ đệ, đã từng nghĩ có một ngày, đệ đệ bị hắn chiều đến vô pháp vô thiên, gặp phải họa lớn?

Nàng trộm liếc Vong Thông, âm thầm hạ quyết định, nàng về sau nhất định sẽ tu luyện thật tốt, cũng sẽ không gây chuyện bên ngoài, miễn làm liên lụy đến sư phụ và sư huynh vì mình mà khom lưng uốn gối, chỉ cần tưởng tượng một chút đến cảnh này, nàng cũng không thể chấp nhận.

Cho nên, nàng tuyệt đối không thể trở thành người như Chu Hưng.

Cảm nhận được dòng cảm xúc khác lạ của tiểu đồ đệ, Vong Thông nói: "Hôm nay cũng không có buổi dạy, ở đây không còn việc của con nữa, trở về tu luyện cho tốt."

"Đồ nhi cáo lui." Không Hầu hành lễ với hai người Tùng Hà, Chu Thương rồi mới lui ra, động tác còn mang theo vài nét trong hoàng tộc.

Đôi mắt Tùng Hà lóe sáng, tiểu sư điệt này trên người còn có một sợi long khí mỏng manh, về sau đúng thật là tiền đồ vô lượng nha.

"Sao lại đi ra rồi?" Thành Dịch thấy Không Hầu từ chính điện đi ra, còn mang theo bộ dáng không mấy vui vẻ, "Chu môn chủ nói lời gì khó nghe với muội sao?"

Không Hầu lắc đầu, nhìn sự quan tâm không che dấu trên nét mặt đại sư huynh, trả lời: "Sư huynh, muội về sau nhất định sẽ không giống hắn."

"Hắn nào cơ?"

"Cái người đang nhốt trong nhà lao." Nhắc đến nhà lao, Không Hầu liền nhớ tới kết cục của những người làm việc xấu, bả vai nhịn không được mà run lên, "Ta không muốn sư phụ và sư huynh vì muội mà khom lưng uốn gối."

"Đúng là không có tiền đồ, so với loại người đó làm gì." Thành Dịch cười khẽ ra tiếng, "Sao không so sánh với Trọng Tỉ, Lăng Ba?"

Không Hầu lắc đầu liên tục, nàng cũng không phải người cao chín thước, như vậy sẽ không thể mặc được váy phi tiên: "Không thể so không thể so."

"Đúng là không tiền đồ." Thành Dịch cười nói, "Muội đều bị những sư huynh sư tỷ đó dạy hư."

"Sư tỷ sư huynh đều rất tốt đó." Không Hầu nhỏ giọng nói, "Này, đại sư huynh, huynh nhỏ giọng chút, đừng để những người khác nghe được."

Thành Dịch lần thứ hai cười ra tiếng, tức giận đến mức trừng mắt nhìn Không Hầu, nào có chuyện nói xấu còn nói to như thế, vậy có phải sẽ không thể nói xấu không?

Cuối cùng cũng không biết Vong Thông và Chu thương bàn bạc như thế nào, Chu Thương đưa cho Vân Hoa Môn một khoản bồi thường, còn dán một thông báo xin lỗi ngay trước cửa hàng Ngự Tiêu Môn ở Ung thành.

Ngày đó khi huynh đệ Chu gia rời đi, Không Hầu không đả tọa tu luyện, còn cố ý dậy sớm để "tiễn đưa".

Ở trong nhà lao mấy ngày mà Chu Hưng đã ngoan hơn không ít, chiếc vẫn cằm xấu xí nhưng đôi mắt không còn liếc lung tung, mái tóc trên đầu rũ xuống khuôn mặt nhăn như vỏ cây. Điều làm nàng bất ngờ chính là, tu vi của Chu Hưng bây giờ chỉ bằng nàng, Trúc Cơ.

Nhìn bộ dáng mang ơn đội nghĩa kia của Chu Thương, Không Hầu dùng truyền âm thuật hỏi Linh Tuệ đang ngồi xổm xem náo nhiệt với nàng: "Linh Tuệ sư tỷ, tại sao tu vi của Chu Hưng lại giảm như vậy?"

"À, Lưu Quang Tông cùng tông môn chúng ta đã nghiêm túc thảo luận, cảm thấy Chu Hưng không đáng tội chết nhưng tội sống khó tha, liền phế đi một nửa tu vi của hắn, miễn cho hắn lại dùng tu vi để bắt nạt người ra." Linh Tuệ chia một nửa đồ ăn vặt cho Không Hầu, "Lần này trở về, Chu Thương vừa mới ngồi lên vị trí môn chủ lại phải làm người thường rồi."

Chỉ sợ từ nay về sau, Chu Hưng chỉ cần nghe được ba chữ Vân Hoa Môn sẽ run run chân mà đi đường vòng.

Editor: MnhNha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro