Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Bạch liên hoa


Editor: Maruru

****

Ngoài trời, từng hạt mưa rơi xuống tí tách, thỉnh thoảng lại có vài giọt mưa phùn hắt vào trong.

Nại Nại đóng chặt cửa sổ, cài chiếc vali màu trắng lại, xách ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, vì chuyện của chị gái mà cha mẹ xoắn quýt cả lên. Dường như họ đã quên hôm nay là ngày cô đầu tiên cô nhập học ở trường đại học.

Tất cả những lời cãi vã, ở trong tai Nại Nại cũng giống như bị cách âm, cô xách theo hành lý, va cộp cộp mà đi xuống cầu thang.

Mẹ Thư Ninh đập tay lên bàn, đi theo đó là giọng nữ cao vót của bà, tức giận nói: "Tôi vất vả nuôi dưỡng Tuyết Nhu nhiều năm như vậy, vất vả lắm con bé mới có tiếng tăm như bây giờ, cũng không phải để tham gia dạ tiệc doanh nhân gì đó với ông, để ông ra oai ra mặt!"

Người ngồi trên ghế sô pha, cau mày, bất mãn nói: "Bà thì biết gì, đây không phải dạ tiệc bình thường, nghe nói chủ tịch tập đoàn Phong Ngu - Cố Duật Ninh sẽ tham gia. Chỉ cần người kia nhấc tay, sau này con gái chúng ta muốn làm thiên hậu ảnh hậu gì đó, đều không thành vấn đề!"

Thái độ mẹ rất cường ngạnh: "Tôi nói cho ông biết, Lâm Đồng Duệ. Ông cũng đừng hòng có ý đồ ở đây. Tuyết Nhu là bảo bối tôi nâng niu trong lòng bàn tay, tôi một lòng một dạ nuôi dưỡng con bé, không phải để nó làm mấy chuyện dơ bẩn như vậy."

Lâm Đồng Duệ thất vọng, cứ liên tục lắc đầu, chỉ vào người mẹ Thư Ninh mà nói: "Đúng là đàn bà! Tuyết Nhu kiểu gì cũng bị bà kéo chân."

......

Lâm Tuyết Nhu là chị ruột của Nại Nại, sinh đôi khác trứng. Lúc chị gái ra đời, cân nặng gấp đôi cô.

Mà khi Nại Nại vừa ra đời, liền được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Bác sĩ nói, bởi vì chị gái ở trong bụng mẹ đã hấp thụ quá nhiều chất dinh dưỡng. Nên không đủ chất dinh dưỡng để cung cấp cho em gái, cơ thể yếu ớt.

E rằng, nuôi cũng không lớn.

Thật vậy, từ nhỏ, sức đề kháng của Lâm Nại Nại luôn kém, thường xuyên bị ốm, đáng quan ngại nhất chính là trái tim cô, giờ đang dần suy kiệt.

Từ nhỏ đã là cái ấm sắc thuốc.

Nếu nói hai chị em giống nhau, thì cũng có vài phần tương tự, nhưng cũng có thể nói là không giống, khác biệt vẫn rất lớn.

Lâm Tuyết Nhu lớn lên càng thêm là châu tròn ngọc sáng, thân thể đẫy đà.

Hào quang của những nắm tháng thanh xuân, đều bị Lâm Tuyết Nhu chiếm hết. Một Nại Nại nhỏ nhắn gầy gò, luôn không có cảm giác tồn tại.

Cha mẹ vẫn đang tranh cãi, Nại Nại xách theo hành lý ra cửa, như một người đứng ngoài cuộc ——

"Ước mơ của Tuyết Nhu không phải là danh hiệu Ảnh Hậu sao, nếu không có tài nguyên, dựa vào đâu mới giành được Ảnh hậu. Tôi nói cho bà biết, cái vị tam gia của Cố gia kia, là nhân vật mưu mô khôn lường trong giới giải trí, chỉ cần được cậu ta coi trọng, về sau... Con đường này đã trải đầy hoa!"

Mẹ tức muốn nổ tung, ngồi ở trên sô pha, vỗ ngực mà hét: "Tuyết Nhu là con gái ruột của ông đó, sao ông có thể để con bé làm cái trò "quy tắc ngầm" dơ bẩn như vậy!"

"Cái gì dơ bẩn chứ! Khó khăn lắm mới có cơ hội, chỉ là muốn đưa Tuyết Nhu đi trải sự đời thôi! Tôi còn có thể hại con gái ruột sao!"

Từ nhỏ, Lâm Tuyết Nhu đã được dẫn dắt trên con đường ngôi sao nhí. Thư Ninh là người đại diện của cô, toàn tâm toàn ý đều đều đặt trên người cô.

Giành được mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng, tuy chỉ là vai phụ, nhưng cũng coi như có chú tiếng tăm.

Thư Ninh coi cô như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, sợ bị va chạm.

Lúc này, cánh cửa bên cạnh phòng Nại Nại mở ra, Lâm Tuyết Nhu ra khỏi phòng, giọng điệu kiên quyết nói với cha mẹ: "Con sẽ không đi!"

Lâm Đồng Duệ nhanh chóng hỏi: "Tuyết Nhu, con nghĩ kỹ chưa?"

"Vâng! Con nghĩ kỹ rồi, Ảnh Hậu là ước mơ của con, con không thể để cho ước mơ vướng bụi trần, con muốn dựa vào thực lực của chính mình để đạt được ước mơ. Hơn nữa, con tin rằng, con có thể."

Giọng cô trong trẻo hùng hồn, đáy mắt tràn ngập tự tin.

Nại Nại khẽ nhếch miệng.

Từ nhỏ được chiều chuộng, là một cô công chúa chưa bao giờ nếm qua cảm giác thất bại, nói được như vậy, đúng là không ngoài ý muốn.

Hốc mắt Thư Ninh đỏ bừng, tiến lại an ủi Lâm Tuyết Nhu: "Nhu Nhu, mẹ sẽ không để con dùng cái "quy tắc ngầm" dơ bẩn đó, yên tâm đi, nhé."

"Vâng! Con biết mẹ hiểu con nhất mà."

Thư Ninh tức giận nhìn Lâm Đồng Duệ, cao giọng: "Cái gì mà tam gia của Cố gia, chỉ cần nhìn thấy vẻ ngoài của Tuyết Nhu nhà chúng ta. Sao có thể nhịn được mà không nảy sinh tâm tư gì đó?"

Nghe được những lời đó, Nại Nại đứng bên cạnh mấy cô hầu gái, lại không nhịn được mà bật cười.

Cả cái thành phố Bắc này, ai mà không biết vị Tam gia nhà Cố thị, anh nắm giữ những tài nguyên tốt nhất của giới giải trí, xung quanh là cả một đám yến oanh. Lớn như thiên hậu siêu sao, nhỏ như lưu lượng thịt tươi, có kiểu trai xinh gái đẹp nào mà chưa thấy qua.

Nhưng danh tiếng của vị Tam gia này, có thể nói, còn giữ mình hơn những thần tượng trong sạch nhất trong giới giải trí.

Không có chút scandal nào.

Mặc dù Lâm Tuyết Nhu đúng là có chút nhan sắc, nhưng cũng không thể gọi là tuyệt sắc nhân gian, muốn vị Cố Tam gia kia nhìn một cái đã khuynh đảo...

Đúng là mơ giữa ban ngày.

Chỉ có Thư Ninh thấy con gái lớn của mình mà tự hài, cảm thấy cô là quốc sắc thiên hương, chẳng ai sáng bằng.

Bọn họ cũng chỉ có thể cười thầm sau lưng mà thôi. Rốt cuộc cũng chẳng dám nói ra.

Nại Nại đứng bên cạnh cái rương, nhân lúc hai người ngừng cãi nhau, mở miệng cắt ngang họ: "Cha mẹ, con muốn đến trường báo danh."

Cuối cùng, cha mẹ cũng chú ý tới một Lâm Nại Nại không có cảm giác tồn tại đang đứng ở ven tường. Lúc này, họ mới nhớ ra, hôm nay là ngày cô và Lâm Tuyết Nhu đến Đại học Truyền Thông thành phố Bắc báo danh.

Cô gái nhỏ xoã mái tóc dài ra, mềm mại rũ xuống trên bờ vai mỏng manh, hàng mi dài rậm rạp che khuất đôi mắt đen nhánh, gầy gò nhỏ nhắn, như một con nai con yên tĩnh.

Không tranh chấp, không cướp đoạt, không có cảm giác uy hiếp.

"Cha lái xe đưa con đi."

Ánh mắt Thư Ninh quét qua ông, cảm thấy không vừa lòng: "Không phải SUV của ông chở Tuyết Nhu rồi sao."

Lâm Đồng Duệ xắn tay áo, lấy chìa khoá trong túi ra: "Hai chị em học cùng một trường, đưa chúng nó đi với nhau."

Thư Ninh nhìn quần áo trên người Lâm Nại Nại, do dự một chút, nói: "Nha đầu này... con muốn cùng Tuyết Nhu đến trường học, là muốn bạn bè chê cười Tuyết Nhu sao." (Editor: Uk nak 💅)

Nại Nại biết mẹ sẽ nói như thế, từ lúc cô được sinh ra tới bây giờ, mẹ đã ngồi lệch mông sang một bên, tim mắt đều đặt lên người Lâm Tuyết Nhu, giống như mình không phải là người sinh ra cô.

Lâm Tuyết Nhu hiểu chuyện mà nói: "Cha mẹ, không sao đâu, con có thể đến trường với em gái mà."

Thư Ninh phản đối: " Cái đứa nhỏ này, con là quá lương thiện, cho dù yêu quý em gái, cũng phải nhớ tới chính ngươi chứ. Bây giờ con là người nổi tiếng! Phải để ý hình tượng."

Nại Nại cũng không định để cho cha đưa mình đi, làm một đứa con ghẻ trong nhà. Cô đã sớm biết, kỹ năng sinh tồn nếu muốn ở trong cái nhà này ——

Ngoan ngoãn, hiểu chuyện, cô mới có thể giành lấy chút tài nguyên còn sót lại từ trong tay chị gái.

"Con tự đến trường là được rồi. Cha mẹ, hai người đưa chị đi."

vốn dĩ Lâm Tuyết Nhu cũng không thật lòng muốn đến trường với Nại Nại, lập tức nói: "Cũng thật là, nhưng mà bộ quần áo này của em... Hay là tới phòng chị chọn một bộ quần áo thật đẹp đã, rồi tới trường báo danh đi."

Lâm Nại Nại cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc, quần jean rộng rãi với áo hoodie freesize rộng thùng thình.

So với những bộ quần áo lộng lẫy của chị gái, bộ đồ cô đang mặc... Quả thật là chẳng ra gì.

Chỉ khi cô ngoan ngoãn nhượng bộ, chị gái mới đối xử với cô giống như thú cưng, cho cô một chút "bố thí".

......

Phòng Lâm Tuyết Nhu rộng rãi lại sáng sủa, lớn khoảng gấp ba phòng Nại Nại. Ở giữa là chiếc giường king size, mặt đất trải thảm lông xù màu hồng nhạt. Trên giá bày các loại cúp, vương miện, mà mấy năm nay Lâm Tuyết Nhu đạt được. Trên tường cũng treo những bức ảnh thướt tha phong tình của cô.

Có phòng treo quần áo riêng, quần áo được phân loại theo bốn mùa, tủ giày khoảng năm tầng, đủ loại giày, xếp san sát nhau.

Lâm Nại Nại nhìn lại phòng mình, hình như cũng không lớn bằng phòng treo quần áo của chị gái. Quần áo cũng ít đến đáng thương.

Mấy năm nay, không phải không cam lòng và tủi thân.

Nhưng mà những uỷ khuất này này, so với sức khoẻ đang yếu dần đi của cô, đều không là cái gì.

Cô muốn sống sót ở trong cái nhà này, ngửa đầu xin tiền thuốc, đều phụ thuộc vào sự "Từ bi" cha mẹ.

Cô cần phải... Sống!

So với cái này, những thứ khác đều chẳng quan trọng.

"Nại Nại, em xem bộ này như thế nào?" Lâm Tuyết Nhu lấy một chiếc váy bồng bềnh màu hồng nhạt ra, đưa tới trước mặt cô.

Lâm Nại Nại cầm lấy cái váy. Hồi học cao trung, Lâm Tuyết Nhu đã từng thử qua, sợ xấu, cuối cùng không mặc nữa.

Nhìn qua màu sắc có vẻ hơi dung tục.

"Chắc là em không hợp với cái váy này." Nại Nại dịu dàng từ chối.

Lâm Tuyết Nhu tỏ ra hào phóng: "Vậy em tự chọn đi."

Nại Nại chọn một chiếc váy khá bình thường, bộ váy có hình lá sen viền trắng: "Chị, cái này được không."

Lâm Tuyết Nhu nhíu nhíu mày, mặt hơi khó xử: "Cái váy này... Có lẽ không hợp với phong cách của em đâu."

Nại Nại liền rõ tâm tư, liếc mắt đã hiểu, chỉ là chị không muốn cho cô. Vì thế cô thả cái váy ra, lại chọn thêm vài bộ khác, nhưng chị gái đều lấy đủ các loại lý do mà cự tuyệt.

Mà những bộ váy Lâm Tuyết Nhu chọn cho cô, đều là bộ đã nhiều năm không mặc, cũ rích lại quê mùa.

Đương nhiên Lâm Nại Nại cũng sẽ không mặc những chiếc váy này đi ra ngoài, bởi vậy, cô nói: "Hay là thôi vậy, vóc dáng của chúng ta không giống nhau, em cũng không mặc được váy của chị."

Lâm Tuyết Nhu vui vẻ đồng ý: "Vậy đi đi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, rảnh rỗi chị lại đưa em đi mua vài bộ quần áo."

"Vâng, cảm ơn chị."

Nại Nại mỉm cười đồng ý. Nhưng cô biết, Lâm Tuyết Nhu cũng chỉ là thuận miệng, cho nên cũng chẳng mong chờ.

Lúc Nại Nại sắp ra khỏi cửa, Lâm Tuyết Nhu bỗng giữ cô lại, nhíu mày, chần chừ nói: "Nại Nại, chị có thể nhờ em một việc hay không?"

"Chị nói đi."

"Tới trường học, có thể đừng nói em là em gái chị được không."

Chị ấy sợ mất mặt sao.

Lâm Tuyết Nhu xua xua tay: "Là như này, không phải chị là người của công chúng sao. Chắc chắn trong bạn học của em có rất nhiều người là fans của chị. Chắc là em cũng không muốn, bọn họ đối xử với em như em gái của người nổi tiếng đâu, đúng không. Với lại, nếu bọn họ biết quan hệ của chúng ta, mỗi ngày đều xin em chữ ký của chị, như vậy đings là phiền chết."

Lâm Nại Nại biết, người nổi tiếng luôn muốn giữ khoảng cách với người thường. Lâm Tuyết Nhu cũng không muốn người khác biết, cô có một đứa em gái tầm thường như vậy.

Nại Nại khẽ nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: "Được thôi."

......

Chiếc xe màu đen to lớn của cha đang ở trong sân.

Cốp xe bị Lâm Tuyết Nhu nhét đầy hành lý, chỗ ngồi phía trước còn có hai cái bao lớn.

Lâm Tuyết Nhu bất đắc dĩ mà nói: "Em à, không phải cha mẹ và chị không muốn đưa em đến trường, chỉ là hành lý của chị quá nhiều, không đủ chỗ để nhét thêm hành lý của em."

Nại Nại xách theo chiếc vali màu trắng duy nhất của mình, tỏ vẻ đã hiểu: "Không sao đâu, em tự bắt xe, dù sao cũng không xa."

Mẹ Thư Ninh đứng ở bên cạnh xe, vẫy tay với Lâm Tuyết Nhu: "Tuyết nhi, mau lên xe thôi, ta ngồi trên chiếc xe SUV của cha con, chạy một vòng quanh trường con."

Lâm Tuyết Nhu nháy mắt với em gái, bất lự mà nói: "Thật là, đúng là hết cách với bọn họ, chị đi trước đây."

Nại Nại gật gật đầu: "Chị đi trước đi."

"Đi đường cẩn thận nha."

Bọn họ lên xe, chiếc xe màu đen gào thét một tiếng, chạy thẳng ra đầu ngõ.

Nại Nại cuối cùng cũng gỡ "Nụ cười chuyên nghiệp của bạch liên hoa" trên mặt xuống.

Mệt lòng.

Nhưng mà, về sau học đại học, chắc là được tự do rồi.

Cô có thể tự kiếm tiền tiêu vặt, cũng có thể làm rất nhiều chuyện vẫn muốn làm.

Tương lai, nhất định là đáng chờ mong.

Những người hầu đứng bên cạnh Lâm Nại Nại rất đau lòng, giúp cô xách túi hành lý nặng trích, đi ra cửa.

"Tiểu thư, bọn tôi thuê cho cô một chiếc xe nhé."

"Tới trường học, nhớ cho tài xế thêm chút tiền để tài xế giúp cô đưa hành lý lên lầu."

"Đúng vậy, như vậy cái vali nặng như vậy, cô cũng chẳng xách nổi."

"Cảm ơn các cô, cháu không sao đâu ạ."

Người hầu nhìn cô gái đang mỉm cười như ánh mặt trời, lòng càng khó chịu.

Nha đầu này, từ nhỏ đã không được cha mẹ để tâm đến. Một thân một mình, nỗ lực trưởng thành, còn có thể cởi mở như vậy, cả ngày cười hì hì.

Nếu là cô gái khác, chắc đã uất ức muốn chết.

Người hầu nhìn Lâm Nại Nại, cũng thật là đáng thương, cơ thể lại yếu ớt, còn chẳng bằng con gái bọn họ,.

Ài, hy vọng sau này có thể gả cho một người tốt, rời khỏi cái nhà đầy bất công này.

Lâm Nại Nại đang sắp qua đường, bỗng nhiên, một chiếc xe Maybach* màu đen phóng lại, dừng ngay trước mặt Lâm Nại Nại.

Mấy người đàn ông mặc tây trang màu đen từ trên xe bước xuống, nhận lấy vali và cặp sách của Lâm Nại Nại, bỏ vào cốp xe, một trong đó cung kính nói với Lâm Nại Nại: "Lâm tiểu thư, xin mời lên xe, chúng tôi đưa cô đến trường."

Lâm Nại Nại kinh ngạc nhìn vào app thuê xe trên điện thoại, lại nhìn siêu xe, kinh ngạc hỏi: "Là... Tích Tích*?"

*Tên của app nha, giống như Grab ý

"Vâng, Lâm tiểu thư, cô muốn đến đại học truyền thông của thành phố Bắc đúng không."

"Đúng là địa chỉ này, nhưng mà..."

Người đàn ông mặc tây trang đi giày da cung kính mà mở cửa xe cho cô: "Xin mời lên xe."

Lâm Nại Nại nhìn siêu xe trước mặt, trợn tròn mắt.

Cái app thuê xe đều bố trí siêu xe như vậy sao... Còn có thể gọi một chiếc Maybach tới?

......

Lâm Tuyết Nhu ngồi trên chiếc xe SUV của cha, hai bên người đặt hai cái túi, hơi phải chen chúc.

Lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, cô thấy chiếc xe Maybach màu đen vô cùng sang trọng ngừng ở bên cạnh, không khỏi nhìn thêm vài lần.

Loại xe Maybach với biển số đặc biệt này. Ở Bắc thành, có thể nói đây là loại xe đắt đỏ nhất, không biết người ngồi bên trong là vị đại gia quyền quý nào.

"Cha mẹ, hay là khi nào chúng ta cũng đổi chiếc xe này đi, cái xe rởm này đã chạy nhiều năm rồi."

Cha mẹ đều không lên tiếng, vờ như không nghe thấy lời cô nói.

Tình trạng kinh tế của công ty, Lâm Tuyết Nhu không biết, nhưng bọn họ biết... cũng không lạc quan.

Đúng lúc này, Lâm Tuyết Nhu giật mình nhìn vào cửa sổ đã hạ một nửa của chiếc Maybach ở đối diện, người ngồi trên đó...

Lại hơi giống Lâm Nại Nại!

****

Sau khi đặt gạch mấy hôm thì bạn Host đáng eo đã cho ra lò chap đầu tiên nè dô rô bưnnnnn 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro