Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Bị sốt

Tôn Thiên Đức cầm điện thoại nhắn tin cho Lâm Mạnh Hạo, rồi đưa thẳng cô về nhà mình.

Đặt La Chân Tuyết lên giường, hắn lại cầm điện thoại lên, bắt đầu mở một cuộc trò chuyện.

Chưa đầy 5 phút, tiếng cửa chuông vang lên. Tôn Thiên Đức vội vã chạy ra mở cửa, sau cánh cửa là một vị bác sĩ mặt chiếc màu trắng toan, xách vali bước vào.

Tôn Thiên Đức đứng bên ngoài đợi kết quả, chờ hơn nửa tiếng rồi mà vẫn không nghe thấy tiếng động gì.

À mà quên! Phòng hắn có cách âm.

Tôn Thiên Đức bắt đầu không chịu được nữa, giơ chân định đạp cửa phóng vào thì lúc này cửa đột nhiên mở toan ra, làm chân hắn giơ trên không trung.

Vị bác gì đứng nhìn hắn một hồi, rồi nói: "Bạn anh không sao!"

Tôn Thiên Đức nghe câu này đột nhiên nổi giận, quát: "Dương Khánh, ai nói cô ấy bạn tôi!?"

"Ô, vậy chắc là người qua đường mà anh tốt bụng cứu giúp à?" Dương Khánh bình thản trả lời, giọng nói có chút trêu chọc.

Trời ạ! Là giả ngu hay ngu thật vậy! Trước giờ hắn có bao giờ đem ai về nhà đâu!

"Cô ấy là bạn gái tôi!" Tôn Thiên Đức tức giận nói.

"Vậy chúc mừng anh! Cô ấy chỉ bị sốt thôi!" Dương Khánh tỏ vẻ vui mừng, đưa tay ra.

"Chúc con khỉ khô, cô ấy chỉ bị sốt thôi? Sốt có thể làm cho cô ấy tử vong đấy! Sao anh làm bác sĩ mà dỡ hạch vậy!" Tôn Thiên Đức gạt tay Dương Khánh ra.

"Haha! Trí tưởng tượng của anh lúc nào cũng phong phú cả, có tôi ở đây! Sợ gì mà chết!" Dương Khánh tỏ vẻ không liên quan tới mình, cười vui vẻ.

"Xùy xùy, tôi không nói với anh nữa, anh cút đi!"

"Ôi, tim tôi vỡ ra từng mảnh khi nghe anh muốn đuổi tôi!" Dương Khánh học theo Tôn Thiên Đức tính cách lảm nhảm.

Vừa nói xong, rầm một cái, cánh cửa đóng hút. Chỉ còn Dương Khánh tay cầm vali ngồi bệt dưới đất.

Tôn Thiên Đức vẻ mặt lo lắng nhìn La Chân Tuyết đang nhắm mắt ngủ trên giường.

La Chân Tuyết cựa quậy một cái, từ từ mở mắt.

Ngạc nhiên nhìn căn phòng xa lạ, đập vào mắt cô là hình dáng Tôn Thiên Đức khuôn mặt lo lắng. Cô khẽ ngồi dậy, xoa xoa vầng thái dương đau nhức.

Tôn Thiên Đức thấy vậy càng lo lắng hơn: "Cô tỉnh rồi à? Cô không sao chứ?"

"Không nhìn thấy hay sao mà hỏi!" La Chân Tuyết tức tối.

Tôn Thiên không hề tức giận, mà ngược lại càng thêm lo lắng.

"Để tôi gọi bác sĩ..."

"Thôi khỏi..." La Chân Tuyết ngập ngừng nói: "Tôi khỏe rồi."

"Thật sao?" Tôn Thiên Đức còn lo lắng.

"Ừ! Anh phiền quá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro