5. Lối vào bóng tối
Quang Anh không thể nào ngủ được nữa. Mỗi lần nhắm mắt, anh lại thấy bóng hình của Duy, đôi mắt đỏ rực, ánh cười ma quái vang lên trong đầu anh. Những ký ức mơ hồ từ kiếp trước bắt đầu hiện lên, nhưng chúng như những mảnh vỡ không thể ghép lại, tạo nên một bức tranh kinh hoàng mà anh không thể hiểu được.
Đêm đó, khi anh mở mắt lần nữa, không gian xung quanh như đang bóp nghẹt anh. Căn phòng chật hẹp, không một tiếng động, chỉ có tiếng thở của chính mình, nhưng lại có cảm giác như có ai đó đang đứng bên cạnh anh, theo dõi từng cử động của anh.
Quang Anh đứng dậy, cố gắng không để bản thân hoảng loạn. Anh bước vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương. Gương mặt mình trở nên tái nhợt, đôi mắt không còn chút sức sống. Trong giây phút đó, anh cảm nhận được sự hiện diện của ai đó sau lưng mình.
Một giọng nói, lạnh lẽo và rõ ràng, vang lên:
"Anh không thể chạy trốn, Quang Anh."
Quang Anh quay lại, nhưng chỉ thấy chính mình trong gương. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán anh, tim đập thình thịch. Anh không thể giải thích nổi chuyện gì đang xảy ra. Liệu tất cả chỉ là những cơn ác mộng, hay là một sự thật mà anh không thể hiểu nổi?
Quá khứ trở lại.
Ngày hôm sau, Quang Anh quyết định tìm đến những cuốn sách cổ mà anh đã phát hiện trước đó. Anh cần phải tìm hiểu về những gì đang xảy ra, cần biết về quá khứ mà anh dường như đã quên đi.
Anh đến thư viện trong thành phố, nơi những cuốn sách cổ và các tài liệu cũ có thể giúp anh giải mã bí mật. Mỗi trang sách mà anh lật qua đều có sự xuất hiện của Duy, không phải là người anh từng biết, mà là một phiên bản khác, một thực thể trong một thế giới không thuộc về con người.
Quang Anh lặng người khi đọc đến một đoạn viết về một nghi lễ cổ xưa – nghi lễ có thể khiến một linh hồn không bao giờ thoát khỏi thế giới này, ràng buộc họ với người mà họ yêu thương, hoặc có thể coi đó là một lời nguyền. Điều đáng sợ nhất là linh hồn đó không thể tự do, mà phải tìm cách kéo người mình yêu vào bóng tối, mãi mãi.
Cuộc gặp gỡ kỳ lạ.
Buổi chiều, Quang Anh trở lại căn nhà, nhưng anh không dám vào trong. Những ký ức và cảm giác kỳ lạ không ngừng ám ảnh anh. Anh đứng nhìn căn nhà từ xa, cảm giác bất an càng lúc càng lớn.
Bất ngờ, anh nghe thấy một tiếng động từ trong nhà. Một tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhưng không thể nhầm lẫn. Đó là tiếng bước chân của Duy.
Anh hít một hơi thật sâu và bước vào.
"Anh đến rồi," Duy đứng ở cửa, nụ cười nhẹ nhàng nhưng chứa đựng đầy sự mờ ám. "Không sao đâu. Anh sẽ sớm hiểu thôi."
Quang Anh không thể nói gì. Anh chỉ đứng lặng im, cảm giác như mình đang bị thôi miên, bị hút vào một thế giới mà anh không thể kiểm soát.
"Chúng ta đã gặp nhau trong kiếp trước," Duy tiếp tục, giọng trầm thấp, đầy mê hoặc. "Anh đã quên tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên anh. Em là của tôi. Chỉ của tôi mà thôi."
"Đừng nói nữa..." Quang Anh rên rỉ, cố gắng vùng vẫy trong cái bóng đen bao trùm lấy mình. "Tôi không nhớ gì cả. Tôi không hiểu."
Duy bước lại gần hơn, đôi mắt rực sáng trong bóng tối. "Anh không cần phải nhớ. Tôi sẽ làm anh nhớ lại. Mọi thứ sẽ trở lại như trước. Tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi sống lại, bất chấp thời gian và không gian."
Một quyết định đáng sợ.
Quang Anh cảm thấy một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Anh không thể tách rời khỏi ánh mắt của Duy, như thể có một lực hút vô hình kéo anh lại gần hơn, kéo anh vào bóng tối không lối thoát. Nhưng ngay lúc đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh: "Có lẽ tôi cần phải đối diện với sự thật, dù nó có đáng sợ thế nào."
Anh không thể trốn chạy mãi được. Anh phải biết sự thật, dù có phải đánh đổi cả sự sống và linh hồn của mình. Tất cả những gì anh biết là, nếu không đối diện với Duy, anh sẽ mãi sống trong một cơn ác mộng vô tận.
Kết thúc Chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro