39. Sự Thức Tỉnh
Duy và Quang Anh tiếp tục đi dọc hành lang, bầu không khí vẫn nặng nề và ngột ngạt. Dù những hình ảnh từ quá khứ đã không còn ám ảnh họ, nhưng cảm giác không thể thoát ra vẫn tồn tại. Cả hai có thể cảm nhận được một cái gì đó lớn lao hơn, một sức mạnh vô hình đang theo sát từng bước chân của họ. Dường như, trong không gian này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Bỗng nhiên, một tiếng động vang lên từ phía sau—giống như một cánh cửa đóng lại. Quang Anh quay lại, nhưng không có gì. Không gian đằng sau họ vẫn yên tĩnh, tĩnh lặng đến đáng sợ. Tuy nhiên, cái cảm giác bị theo dõi không thể dập tắt trong lòng cả hai.
"Cảm giác này thật kỳ lạ," Quang Anh nói, giọng anh vang lên giữa không gian im lặng. "Tôi cảm thấy như chúng ta không hề đơn độc."
"Chúng ta chưa bao giờ đơn độc, Quang Anh." Duy trả lời, giọng anh cứng rắn hơn bao giờ hết. "Ngay cả khi cảm giác này bao phủ chúng ta, chúng ta vẫn có nhau."
Họ tiếp tục tiến về phía trước, đến một cánh cửa mới. Nhưng lần này, không phải chỉ có một cánh cửa bình thường. Cánh cửa này có những biểu tượng kỳ bí khắc sâu vào đó, những hình ảnh lạ lùng như một lời nhắc nhở rằng đây là thử thách cuối cùng.
Duy và Quang Anh nhìn nhau, không nói gì. Chỉ có ánh mắt giao thoa giữa họ, như một lời cam kết không lời rằng dù phía trước có là gì, họ sẽ vượt qua cùng nhau.
Khi Cánh Cửa Mở Ra
Duy đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, phát ra tiếng kêu khẽ, như thể không muốn tiết lộ điều gì đang chờ đợi ở bên trong. Khi cánh cửa mở hoàn toàn, một không gian khác lạ hiện ra trước mắt họ.
Bên trong, không có gì ngoài một khoảng không đen ngòm, không thể nhìn rõ được gì. Nhưng rồi, một ngọn đèn sáng lên từ phía xa. Cả hai bước vào, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng những bức tường xung quanh, nơi có những dấu vết của thời gian—những vết nứt, những mảng tường rơi rụng, nhưng cái gì đó khắc sâu trong chúng khiến cả Duy và Quang Anh cảm thấy lạnh lẽo.
"Chúng ta đang ở đâu?" Quang Anh hỏi, giọng anh lạc đi.
Duy không trả lời ngay, chỉ nhìn xung quanh, rồi anh chợt nhận ra một điều kỳ lạ. Một hình bóng mờ ảo xuất hiện trong bóng tối, tiến lại gần họ. Duy đứng sững lại, ánh mắt anh dán chặt vào hình ảnh đó. Một người phụ nữ, tóc dài, mặt mũi mờ mịt, như một hồn ma từ quá khứ. Mặc dù không thể nhìn rõ, nhưng Duy có thể cảm nhận được sự đau khổ, sự oán hận toát ra từ người phụ nữ đó.
"Mẹ..." Duy thốt lên, đôi tay anh run rẩy. Người phụ nữ này, dù không phải là mẹ anh, nhưng hình ảnh và cảm giác kỳ lạ lại giống như một sự liên kết vô hình.
Người phụ nữ tiến lại gần, mỗi bước đi đều đầy nặng nề. "Các ngươi không thể thoát khỏi những gì đã xảy ra." Giọng của bà vang lên, lạnh lẽo và đầy u ám.
Đối Mặt Với Tổn Thương
Duy đứng lặng, cảm giác như mình không thể thở nổi. Quang Anh đứng bên cạnh, nhưng cũng không thể làm gì. Cả hai đều bị bóng tối này nuốt chửng, không có lối thoát. Người phụ nữ trong bóng tối bắt đầu nói thêm, những lời như những lưỡi dao sắc bén cắm vào tâm hồn họ.
"Những gì các ngươi làm, những tội lỗi các ngươi gây ra... không thể dễ dàng xóa bỏ. Chúng sẽ mãi bám theo các ngươi."
Duy không thể chịu đựng thêm. Anh quay lại nhìn Quang Anh, trong đôi mắt của anh là sự kiên quyết không thể dập tắt. "Đừng để nó lừa dối chúng ta. Chúng ta đã học cách đối mặt với những tội lỗi và sai lầm của mình. Những thứ này không còn có thể làm chúng ta yếu đi."
Quang Anh nhìn Duy, đôi mắt anh phản chiếu sự đồng cảm và quyết tâm. "Đúng. Dù chúng ta có tội lỗi, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể thay đổi."
Cả hai cùng nắm tay nhau, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn xung quanh bắt đầu sáng lên mạnh mẽ hơn, như thể họ đang kết nối với nhau và với những thứ không nhìn thấy.
Cuộc Chiến Vô Hình
Ánh sáng trong phòng dần dần mạnh mẽ, phản chiếu lại vào hình ảnh của người phụ nữ, khiến bà dần dần mờ đi, như thể bị xua tan bởi ánh sáng mạnh mẽ của tình yêu và sự quyết tâm mà Duy và Quang Anh đã phát ra.
"Chúng ta đã đủ mạnh mẽ để đứng dậy," Duy nói, giọng anh vang vọng trong không gian tối tăm. "Và quá khứ sẽ không thể cản bước chúng ta."
Người phụ nữ cuối cùng biến mất, những bóng tối xung quanh dần tan đi, để lại một không gian sáng sủa. Cả hai cảm thấy nhẹ nhõm như thể một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ. Họ đứng vững, đối diện với nhau, ánh mắt lấp lánh sự chiến thắng.
Kết Thúc Chương 39
Tình yêu của Duy và Quang Anh, cùng với sức mạnh mà họ tìm thấy trong chính mình, đã giúp họ vượt qua bóng tối. Mặc dù con đường phía trước vẫn còn đầy thử thách, nhưng họ biết rằng chỉ cần có nhau, không gì là không thể vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro