38. Vượt Qua Cảm Giác Sợ Hãi
Bầu không khí trong căn phòng tiếp tục u ám, những mảnh vỡ của chiếc gương vẫn còn vương vãi quanh họ, phản chiếu lại những hình ảnh mờ ảo. Mặc dù bóng đen đã biến mất, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn bao trùm. Duy và Quang Anh đứng im, không dám nhúc nhích, như thể họ vừa thoát khỏi một cơn ác mộng nhưng lại bị cuốn vào một vòng xoáy không điểm dừng.
"Đây không phải là kết thúc," Quang Anh thì thầm, ánh mắt anh đẫm vẻ lo lắng. "Cảm giác này... tôi cảm thấy như chúng ta vẫn chưa thoát khỏi những bóng ma của quá khứ."
Duy quay lại nhìn Quang Anh, đôi mắt anh đầy sự kiên quyết. "Đúng vậy, nhưng chúng ta đã đối mặt với bóng tối và sống sót. Chúng ta sẽ không lùi bước."
Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự thay đổi trong không gian. Dù gì thì bóng tối đã không còn chạm vào họ theo cách mà nó từng làm. Giờ đây, chỉ còn lại chính họ và những bí mật ẩn giấu trong những cánh cửa của chính tâm hồn mình.
Những Cánh Cửa Mở Ra
Bất chợt, một cánh cửa lớn xuất hiện ở phía cuối phòng. Nó mở ra một không gian mới, một không gian trống rỗng, không có gì ngoài ánh sáng mờ ảo chiếu rọi từ phía trên. Những cánh cửa này có lẽ là lối thoát, nhưng họ không biết rằng nó sẽ dẫn họ đến đâu.
"Đi thôi, Duy," Quang Anh nói, giọng anh lạ lẫm nhưng đầy sự thúc giục. "Không thể đứng đây mãi được."
Duy không trả lời ngay. Anh nhìn vào cánh cửa, cảm nhận một luồng khí lạnh từ bên trong phả ra, như thể nó đang mời gọi họ. Anh biết rằng không còn lựa chọn nào khác, nếu họ muốn tiến về phía trước, họ phải bước qua cửa đó.
"Chúng ta cùng đi," Duy nói, rồi nắm lấy tay Quang Anh, bước về phía cánh cửa.
Khi họ đặt chân vào không gian mới, mọi thứ lập tức thay đổi. Không còn là một căn phòng u ám nữa, mà là một hành lang dài, không có điểm cuối. Hai bên hành lang là những bức tường đá lạnh lẽo, những ánh đèn le lói chiếu xuống như những ngọn lửa yếu ớt. Cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong họ—nó giống như một thử thách cuối cùng.
Gặp Lại Quá Khứ
Khi bước đi một lúc lâu, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn. Trên cánh cửa có những ký tự kỳ lạ mà họ không thể hiểu được, nhưng một lực hút vô hình khiến họ không thể quay lại. Cánh cửa mở ra tựa như một lời mời gọi, và Duy bước vào trước, Quang Anh theo sau.
Họ bước vào một không gian mà họ không thể nhận ra, nhưng cảm giác này lại quen thuộc một cách kỳ lạ. Họ nhận ra mình đang đứng trong một khu vườn đầy cây cối um tùm, những đám mây tối trên bầu trời như đang quay lại quá khứ của họ.
"Đây là nơi nào?" Quang Anh hỏi, nhìn quanh với vẻ sợ hãi.
Duy im lặng, ánh mắt anh nhìn vào một hình ảnh mà anh không muốn nhớ lại. Trước mặt họ là một căn nhà cũ kỹ, nơi anh đã sống khi còn nhỏ. Cánh cửa nhà mở ra, và một bóng người quen thuộc xuất hiện từ trong đó—mẹ của Duy. Lần đầu tiên trong suốt hành trình này, Duy cảm thấy một cảm giác nặng nề dâng lên trong lòng. Anh đã không gặp lại mẹ mình từ rất lâu, và những ký ức đó... thật khó để đối mặt.
"Mẹ..." Duy thì thầm.
Mẹ của Duy không nói gì, chỉ đứng đó, ánh mắt của bà nhìn thẳng vào anh. Nhưng không phải ánh mắt của người mẹ anh từng biết. Nó chứa đầy sự thất vọng và nỗi buồn vô tận.
"Mẹ..." Duy lặp lại, nhưng không có câu trả lời.
Từ phía sau, Quang Anh cũng đã nhìn thấy một bóng người khác—một người đàn ông, là cha của Quang Anh. Cha anh đứng đó, ánh mắt đầy giận dữ, không còn chút tình cảm nào dành cho anh.
Chạm Vào Những Nỗi Đau
"Chúng ta đã không thể làm gì để thay đổi quá khứ," Quang Anh nói, đôi mắt anh đẫm lệ. "Nhưng chúng ta có thể đối mặt với nó và thay đổi bản thân."
Duy nhìn Quang Anh, sự hiểu biết và sự đồng cảm hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Đúng, chúng ta không thể thay đổi những gì đã qua, nhưng chúng ta có thể thay đổi cách chúng ta nhìn nhận nó."
Cả hai đứng im, cảm nhận sự thay đổi trong không gian. Tất cả những ký ức, những đau đớn tưởng chừng như không thể vượt qua giờ đây lại trở thành một phần của họ. Những hình ảnh từ quá khứ vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí, nhưng sự hiện diện của Quang Anh bên cạnh đã giúp Duy cảm thấy an tâm hơn.
"Chúng ta không cần phải chạy trốn nữa," Duy nói, ánh mắt anh quyết tâm. "Quá khứ sẽ không thể giết chết chúng ta nữa."
Kết Thúc Chương 38
Với những lời này, cả Duy và Quang Anh bước đi về phía trước, không ngoảnh lại. Mỗi bước đi của họ không chỉ là sự tiến về phía trước trong không gian mà còn là sự tiến bộ trong việc đối mặt với những phần tối trong tâm hồn mình. Họ biết rằng hành trình này chưa kết thúc, nhưng ít nhất, họ đã không còn là những người chạy trốn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro