37. Những Cánh Cửa Cấm
Khi Duy và Quang Anh bước qua cánh cửa lớn, họ lập tức cảm nhận được sự thay đổi. Không còn là không gian đen tối và u ám như trước, nhưng thay vào đó là một hành lang dài, tối tăm với những cánh cửa đóng kín hai bên. Từng cánh cửa đều có những ký tự kỳ lạ khắc sâu trên đó, như những bí ẩn mà chưa ai từng khám phá.
"Đây là đâu?" Quang Anh hỏi, giọng anh lấp lánh sự lo sợ. "Nơi này có vẻ như... không phải là nơi chúng ta từng đến."
Duy im lặng, ánh mắt anh lướt qua những cánh cửa. "Có thể đây là thử thách cuối cùng. Một nơi mà những bí mật sâu thẳm nhất của chúng ta được giữ kín. Những gì đang chờ đợi phía trước có thể là thứ chúng ta không muốn đối mặt."
Cả hai bước từng bước một, tiến sâu vào hành lang. Mỗi cánh cửa họ đi qua lại vang lên những âm thanh kỳ quái, như thể chúng đang tự động mở rộng nỗi sợ hãi trong lòng họ. Bỗng, một cánh cửa bỗng bật mở, lôi cuốn họ vào trong mà không thể cưỡng lại.
Lối Vào Mở Ra
Cánh cửa khép lại sau lưng họ, và không gian bên trong khiến cả hai không khỏi sững sờ. Đó là một căn phòng rộng lớn, với trần nhà cao vút, ánh sáng từ những ngọn đèn mờ ảo chiếu xuống từ trên cao. Nhưng điều kỳ lạ nhất là giữa căn phòng này có một chiếc gương cổ, phản chiếu hình ảnh của Duy và Quang Anh... nhưng không phải là họ bây giờ.
Trong gương, họ thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng trống vắng, nơi mọi thứ đều u ám và lạnh lẽo. Nhưng bóng dáng của họ lại đang bước đi, dường như họ không thể kiểm soát được hành động của mình.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Quang Anh hỏi, đôi tay run rẩy.
Duy nắm chặt tay Quang Anh. "Đây là sự phản chiếu của chúng ta. Nhưng sao lại có thể như vậy?"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu họ, lạnh lẽo và đầy thách thức.
"Các ngươi nghĩ rằng sẽ thoát khỏi những điều này sao? Mọi thứ đều là sự phản chiếu của các ngươi, của tội lỗi các ngươi. Cứ bước đi, và các ngươi sẽ thấy."
Duy không trả lời, nhưng trong lòng anh, một cảm giác sợ hãi mơ hồ trỗi dậy. Họ biết rằng đây không phải là một thử thách thông thường, mà là sự đụng chạm với những bí mật chưa từng được khám phá trong bản thân họ.
Những Bước Chân Của Quá Khứ
Gương không chỉ phản chiếu hình ảnh của họ trong không gian, mà còn là một cánh cửa mở vào quá khứ—những kỷ niệm, những ký ức mà họ đã cố gắng quên đi. Cả Duy và Quang Anh đều nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong những thời khắc đau đớn.
Duy nhìn thấy mình, lần đầu tiên đối diện với những người bạn cũ trong trường, những người mà anh đã phản bội trong quá khứ. Anh nhớ rõ sự căm hận trong ánh mắt họ, những lời chỉ trích đau đớn mà anh từng nghe thấy.
Quang Anh thấy hình ảnh của mình trong một góc tối, bị ám ảnh bởi một sự thật mà anh chưa bao giờ dám đối mặt. Anh thấy mình đang lẩn tránh những tội lỗi của gia đình, những điều mà anh không thể nói ra vì sợ mất đi những người anh yêu thương.
"Không phải chúng ta," Quang Anh thì thầm, đôi mắt anh đầy tuyệt vọng. "Đây không phải là chúng ta."
Duy nắm lấy tay Quang Anh, đôi mắt anh kiên quyết. "Đúng. Đây không phải là chúng ta. Những ký ức ấy là quá khứ, và chúng ta không thể để chúng định nghĩa chúng ta nữa."
Sự Thật Ẩn Giấu
Đột nhiên, chiếc gương bắt đầu phản chiếu một hình ảnh khác, không phải của Duy hay Quang Anh, mà là của một người đàn ông lạ. Người đàn ông này có khuôn mặt bí ẩn, đôi mắt lạnh lẽo, như thể anh ta đến từ một thế giới khác.
"Các ngươi đã bước vào nơi không thể quay lại. Ta là người đã tạo ra tất cả này. Các ngươi nghĩ mình sẽ chiến thắng được ta sao?"
Duy và Quang Anh nhận ra ngay—người đàn ông đó chính là hình bóng mà họ đã đối mặt trong những giấc mơ, kẻ mà họ không thể nhớ rõ nhưng luôn cảm thấy sự hiện diện đáng sợ của hắn.
"Ngươi là ai?" Duy hỏi, giọng anh lạ lẫm nhưng kiên quyết.
"Ta là Đấng Sáng Thế của bóng tối, kẻ đã dựng nên những thử thách này. Những gì các ngươi đối diện là sự thật trong chính lòng mình. Và các ngươi sẽ phải trả giá."
Khi Bóng Tối Lại Trỗi Dậy
Những lời của người đàn ông vang lên như một lời nguyền, nhưng Duy không lùi bước. Anh quay sang Quang Anh, ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta không thể để hắn kiểm soát chúng ta. Chúng ta phải đối mặt với sự thật này cùng nhau."
Quang Anh nhìn Duy, ánh mắt anh đầy lo lắng nhưng cũng tràn đầy sự tin tưởng. "Anh nói đúng. Chúng ta đã đi qua bao nhiêu khó khăn, không thể dừng lại bây giờ."
Với một động tác dứt khoát, Duy và Quang Anh cùng bước về phía chiếc gương. Khi họ tiến lại gần, hình ảnh của người đàn ông lạnh lùng kia bắt đầu nhòe đi, nhưng âm thanh của hắn vẫn văng vẳng quanh họ.
"Các ngươi sẽ không bao giờ thoát khỏi quá khứ. Không bao giờ."
Kết Thúc Chương 37
Chương tiếp theo chắc chắn sẽ là một bước ngoặt lớn khi họ phải đối mặt với chính bản thân và những bí mật ẩn giấu trong quá khứ. Duy và Quang Anh sẽ phải giải quyết những thử thách cuối cùng để không chỉ cứu lấy chính mình, mà còn để cứu lấy tình yêu của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro