30. Trái Tim Giữa Vực Sâu
Duy tiếp tục bước đi, đôi chân anh lún sâu vào mặt đất đen như nhựa đường đang dần nuốt chửng lấy anh. Không khí ngày càng ngột ngạt, những tiếng thì thầm quái dị vang vọng bên tai như muốn kéo anh vào cơn mê sảng.
Bất chợt, Duy thấy trước mặt mình một hồ nước kỳ lạ, mặt nước không phải trong veo mà là màu đỏ như máu. Trên bề mặt hồ, những hình ảnh lờ mờ hiện lên — Quang Anh, gương mặt trắng bệch và đôi mắt trống rỗng, như thể anh đã bị bóng tối chiếm lĩnh.
"Quang Anh..." Duy run rẩy, bàn tay siết chặt chiếc vòng cổ. "Anh sẽ cứu em."
Nhưng ngay khi Duy tiến lại gần, mặt hồ bỗng sôi sục. Từ dưới lòng nước, một bóng người trồi lên, toàn thân phủ đầy chất lỏng đen kịt. Đôi mắt của bóng người đó giống hệt Quang Anh, nhưng sâu thẳm bên trong lại là một luồng thù hận không ngừng sục sôi.
"Duy," bóng người cất tiếng, giọng nói văng vẳng như tiếng vang từ địa ngục. "Tại sao anh không từ bỏ? Em đã thuộc về bóng tối rồi."
"Không! Em vẫn còn đây!" Duy hét lớn. "Anh biết em đang đấu tranh, và anh sẽ không để bóng tối cướp em đi."
Trận Chiến Với Ảo Ảnh
Bóng người đó cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo đến mức Duy cảm thấy xương sống mình lạnh buốt. Nó lao về phía anh, đôi tay biến thành những lưỡi dao sắc bén. Duy chỉ kịp cúi người né tránh, nhưng lưỡi dao vẫn kịp sượt qua cánh tay anh, để lại một vết cắt sâu.
"Anh nghĩ mình đủ sức để cứu em sao?" Bóng người lại lao tới, lần này nhanh hơn. "Anh yếu đuối, Duy. Anh đã không bảo vệ được em, và giờ anh chỉ đang chạy theo một cái bóng không còn tồn tại."
"Im đi!" Duy gầm lên, nỗi đau trong lòng anh hóa thành sự phẫn nộ. Anh vung tay, chiếc vòng cổ trong tay anh bất ngờ phát sáng, tạo ra một luồng năng lượng xua tan bóng tối xung quanh. "Em không phải là bóng tối, Quang Anh! Em là ánh sáng duy nhất của anh, và anh sẽ không để mất em!"
Ánh sáng từ chiếc vòng cổ làm bóng người khựng lại. Nó hét lên, thân hình bắt đầu tan chảy. Duy không bỏ lỡ cơ hội, anh lao tới, siết chặt chiếc vòng cổ trong tay và đặt lên ngực bóng người.
"Em là Quang Anh của anh!" Duy hét lớn. "Anh sẽ đưa em trở lại, bất chấp tất cả!"
Trái Tim Ký Ức
Bóng người dần tan biến, để lại một ánh sáng nhỏ bé trôi nổi giữa không gian u tối. Duy nhận ra đó là trái tim của Quang Anh — một trái tim nhỏ bé nhưng vẫn còn đập yếu ớt, như đang cầu xin được cứu rỗi.
"Em đây rồi..." Duy thở hổn hển, đôi tay run rẩy nâng trái tim lên. Nhưng ngay khi anh chạm vào, một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ hư không.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể dễ dàng lấy lại hắn sao?"
Mặt đất rung chuyển, và từ mọi phía, bóng tối bắt đầu kéo tới, biến thành những thực thể khổng lồ, mắt đỏ rực và miệng đầy răng sắc nhọn. Chúng gầm lên, lao thẳng về phía Duy.
Duy siết chặt trái tim trong tay, ánh mắt kiên định. "Các ngươi không thể ngăn ta! Quang Anh thuộc về ánh sáng, không phải các ngươi!"
Ánh sáng từ chiếc vòng cổ một lần nữa bùng lên, quét qua đám thực thể, nhưng chúng không biến mất mà chỉ tạm thời bị đẩy lùi. Duy biết rằng mình không còn nhiều thời gian. Anh phải đưa trái tim Quang Anh trở về cơ thể trước khi bóng tối kịp phản công.
Quyết Định Sống Còn
Duy bắt đầu chạy, hướng về nơi mà anh cảm nhận được linh hồn Quang Anh đang chờ đợi. Nhưng mỗi bước đi lại khiến anh cảm thấy mình đang bị kéo sâu hơn vào bóng tối. Trái tim trong tay anh dần trở nên nặng trĩu, như thể bóng tối đang cố gắng cướp nó khỏi anh.
Khi đến được trung tâm không gian xoắn ốc, Duy nhìn thấy Quang Anh. Cơ thể anh đang lơ lửng giữa không trung, bị những xiềng xích đen trói buộc. Đôi mắt anh nhắm nghiền, nhưng trên gương mặt vẫn hiện rõ sự đau đớn.
"Quang Anh!" Duy hét lớn, lao tới. Anh đặt trái tim lên ngực Quang Anh, và ngay lập tức, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng nổ.
Những xiềng xích bắt đầu tan vỡ, nhưng đồng thời, bóng tối cũng lao tới, cố gắng kéo cả hai ra khỏi ánh sáng. Duy nắm lấy tay Quang Anh, hét lớn: "Em phải tỉnh lại! Em không thể bỏ anh!"
Quang Anh từ từ mở mắt, đôi mắt anh sáng lên trong ánh sáng của chiếc vòng cổ. "Duy... Anh thật ngốc. Em đã bảo anh đừng mạo hiểm..."
"Anh không quan tâm," Duy nói, giọng anh nghẹn ngào. "Anh chỉ cần em."
Quang Anh mỉm cười, và cả hai siết chặt tay nhau. Ánh sáng từ chiếc vòng cổ bùng nổ lần cuối, đẩy bóng tối ra xa, để lại một không gian yên bình.
Kết Thúc Chương 30
Khi mọi thứ lắng xuống, Duy và Quang Anh ngồi tựa vào nhau giữa không gian trống rỗng. Nhưng họ biết rằng bóng tối chưa hoàn toàn biến mất. Đây chỉ là khởi đầu của một hành trình dài và đầy gian nan để xóa bỏ nó mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro