24. Đối Mặt Với Bóng Tối
Căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng mờ mịt từ những ngọn đèn dầu chập chờn. Những bóng người trong bộ đồ đen đứng vững như những tường thành vô hình, ánh mắt lạnh lùng và đầy ác ý. Quang Anh cảm nhận rõ sự đe dọa từ từng bước đi của họ, từng hơi thở nặng nề trong không khí. Duy đứng bên cạnh, thân hình anh ta căng như dây đàn, đôi mắt không thể giấu đi nỗi sợ hãi lẫn sự tuyệt vọng.
"Chúng tôi không đến để đàm phán, Duy. Đến lúc em phải trả giá cho những gì em đã làm," người đứng đầu nhóm nói, giọng vang lên lạnh lẽo như một lời nguyền. Đôi mắt hắn sáng lên như những ngọn lửa ma quái.
Quang Anh siết chặt tay Duy, trong lòng đầy lo sợ nhưng cũng quyết tâm. "Không! Tôi sẽ không để các bạn làm hại anh ấy!" Quang Anh hét lên, giọng tràn ngập sự kiên quyết, dù trái tim anh đang run rẩy.
Một trong số những kẻ mặc đồ đen cười khẩy, bước lên một bước. "Em vẫn chưa hiểu đâu, Quang Anh. Em nghĩ mình có thể bảo vệ Duy sao? Em không biết rằng anh ta đã bị cuốn vào một thứ nguy hiểm hơn bất kỳ con quái vật nào có thể hình dung được. Chính anh ta là người mở cánh cửa đó, và giờ thì mọi thứ đã không thể cứu vãn."
Quang Anh nhìn vào Duy, đôi mắt anh đầy sự đau đớn. "Duy... Anh thật sự là một phần của họ sao?" Câu hỏi này như một lưỡi dao đâm vào tim anh, nhưng anh không thể không hỏi.
Duy cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Quang Anh. "Tôi không muốn điều này, Quang Anh. Tôi không thể ngừng lại... và giờ đây, tôi chỉ còn cách đưa em đi xa khỏi đây để không còn ai phải chịu khổ nữa."
"Em không thể chạy trốn mãi được đâu, Duy," một giọng nói khác vang lên, sắc lạnh đến mức làm không khí xung quanh trở nên ngột ngạt. "Lối thoát duy nhất là để tất cả kết thúc tại đây."
Cánh Cửa Tử Thần Mở Ra
Duy bước lùi về phía một chiếc bàn cũ kỹ, nơi những cuốn sách và vật dụng lạ lùng được xếp chồng lên nhau. Anh rút ra một tấm bùa lạ và giơ lên trước mặt. "Đây là thứ duy nhất có thể giúp chúng ta đóng lại cánh cửa này. Nhưng để làm được điều đó, tôi cần em tin tưởng tôi một lần nữa."
Quang Anh nhìn vào tấm bùa trong tay Duy. Nó phát ra một ánh sáng yếu ớt, nhưng cũng đầy kỳ lạ, như thể nó chứa đựng một sức mạnh mà anh không thể hiểu hết. "Tin tưởng? Duy, em muốn tôi làm gì?"
Duy nhìn Quang Anh với ánh mắt đầy nỗi đau. "Cùng tôi thực hiện nghi lễ này. Chúng ta phải dùng chính linh hồn của mình để niêm phong cánh cửa đó lại. Chỉ khi đó, tất cả mới chấm dứt."
Quang Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi tột độ dâng lên trong lòng. Nhưng nhìn vào Duy, anh biết rằng không còn lựa chọn nào khác. Nếu không làm theo, họ sẽ bị nuốt chửng trong bóng tối vĩnh viễn.
"Được rồi, tôi sẽ làm theo anh," Quang Anh nói, giọng trầm xuống, nhưng ánh mắt anh đầy sự kiên định.
Nghi Lễ Tái Sinh
Cả hai đứng đối diện nhau, trong khi những bóng người kia đứng ở ngoài, lạnh lùng theo dõi mọi động thái của họ. Duy đặt tay lên chiếc bàn, nơi có những bức tranh kỳ quái, những dòng chữ lạ và những biểu tượng cổ xưa. Anh bắt đầu đọc lên những câu thần chú mà Quang Anh không thể hiểu được.
"Anh cần phải làm theo tôi, Quang Anh. Chỉ khi chúng ta cùng thực hiện nghi lễ này, sức mạnh của nó mới có thể phát huy." Duy nói, giọng anh khản đặc, như thể đang chịu đựng một áp lực khổng lồ.
Quang Anh đưa tay lên, cảm giác như cả không gian quanh anh bắt đầu thay đổi. Những vết nứt xuất hiện trên tường, như thể cánh cửa mà Duy đã mở đang dần xuất hiện rõ ràng hơn, chuẩn bị tràn vào thế giới này. Anh nhìn vào Duy, rồi đặt tay mình lên bàn.
Duy nhìn Quang Anh, ánh mắt anh ta chứa đựng cả sự biết ơn lẫn sự sợ hãi. "Chúng ta sẽ làm được, em và tôi sẽ cùng vượt qua nó."
Những lời thần chú mà Duy đọc vang vọng trong không gian, hòa quyện với sự im lặng đáng sợ của căn phòng. Đột nhiên, những âm thanh kỳ lạ vang lên, như thể có thứ gì đó đang di chuyển phía sau bức tường, hay có thể là cánh cửa bên kia đã bắt đầu mở rộng.
Cuộc Đấu Với Quá Khứ
Đột nhiên, cánh cửa lớn ở cuối phòng bắt đầu rung chuyển. Những bóng người kia tiến lên, ánh mắt của họ như những con thú hoang, không còn kiên nhẫn. Duy nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Quang Anh và cảm nhận được một tia hy vọng le lói.
"Chúng ta sắp làm được rồi," Duy nói, giọng anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết. "Em chỉ cần giữ vững, Quang Anh. Chúng ta sẽ đánh bại tất cả."
Nhưng không khí trong phòng bắt đầu vặn vẹo, như thể một thế lực vô hình đang cố gắng ngăn cản họ. Quang Anh cảm thấy cơn đau xâm chiếm cơ thể, như thể linh hồn của anh đang bị kéo vào một nơi tăm tối. Duy cũng không khá hơn, anh ta gần như mất hết sức lực.
"Chúng ta phải kết thúc ngay bây giờ!" Duy hét lên, đôi mắt anh ta trở nên hoang dại, giống như một người sắp bị nuốt chửng bởi bóng tối.
Quang Anh lấy hết sức, gắng gượng đứng dậy. Anh nhắm mắt lại, tập trung vào Duy và những lời cầu nguyện trong tâm trí. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
Kết Thúc Chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro