22. Bóng Ma Quá Khứ
Duy ngồi đối diện với Quang Anh trong không gian tối tăm của ngôi nhà hoang, nơi ánh đèn dầu nhấp nháy tạo nên một không khí u ám. Duy nắm chặt tay Quang Anh, ánh mắt anh ta tràn đầy sự lo lắng và quyết tâm.
"Anh đã không nói cho em biết hết mọi chuyện. Nhưng bây giờ, em cần phải biết sự thật, không thể trì hoãn thêm nữa." Duy nói với giọng nghẹn ngào, như thể gánh nặng trong lòng anh ta không thể chịu đựng thêm được.
Quang Anh vẫn giữ im lặng, nhưng ánh mắt anh không thể rời khỏi Duy, lòng đầy mâu thuẫn. Anh yêu Duy, nhưng tất cả những gì Duy nói khiến anh cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy.
Duy rút từ trong túi áo một chiếc chìa khóa cũ mèm, trông như đã được sử dụng từ lâu. "Đây là chìa khóa của một căn phòng bí mật. Chúng ta phải vào đó để tìm hiểu mọi thứ."
"Chìa khóa này dẫn đến đâu?" Quang Anh hỏi, không giấu nổi sự tò mò và lo lắng.
Duy nhắm mắt lại, như thể chuẩn bị đối mặt với điều gì đó đáng sợ. "Đó là nơi tổ chức cất giấu những bí mật đen tối. Một nơi mà tôi đã cố gắng quên đi, nhưng không thể."
Quang Anh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng cuộc sống của Duy lại liên quan đến những bí mật đáng sợ như vậy. Nhưng anh biết rằng nếu muốn hiểu rõ, anh không thể lùi bước. Duy đã đặt hết mọi thứ vào tay anh, và giờ đây, anh không thể không đối diện với sự thật.
Căn Phòng Bí Mật
Cả hai rời khỏi ngôi nhà hoang, bước vào một con hẻm tối tăm dẫn đến một tòa nhà cũ nát ở cuối đường. Duy dừng lại trước một cánh cửa sắt lớn, đưa chiếc chìa khóa vào ổ khóa và xoay mạnh. Cánh cửa kêu lên một tiếng rít khó chịu khi mở ra.
Bên trong là một căn phòng đầy những tài liệu cũ kỹ, những bức tranh và các biểu tượng kỳ lạ mà Quang Anh không thể nhận diện. Duy đi đến một chiếc bàn lớn, nơi những tập hồ sơ dày cộp đang được xếp chồng lên nhau. "Đây là tất cả những gì tôi biết," Duy nói, giọng anh trầm xuống.
Quang Anh tiến lại gần, cảm nhận một luồng không khí lạnh lẽo từ căn phòng. Anh nhìn vào những bức tranh treo trên tường, mỗi bức vẽ những cảnh tượng kỳ quái mà anh không thể giải thích. Một số bức tranh có hình ảnh của những nghi lễ kỳ bí, trong khi những biểu tượng xung quanh chúng khiến anh cảm thấy như đang nhìn vào một thế giới khác, đầy sự tăm tối.
"Những nghi lễ này là gì, Duy? Anh đã tham gia vào tất cả những thứ này sao?" Quang Anh hỏi, giọng anh lạc đi vì sự sợ hãi.
Duy nhìn vào những bức tranh, đôi mắt anh ta tối lại. "Đúng vậy. Tôi đã là một phần của họ. Những nghi lễ này không chỉ liên quan đến quyền lực hay tiền bạc, mà còn có một mục đích mà tôi không thể hiểu hết. Những người đứng sau chúng là những kẻ mà em không thể tưởng tượng được. Tôi đã tham gia vào những nghi lễ để đạt được mục tiêu của mình. Nhưng tôi đã sai."
Sự Thật Về Tổ Chức
Duy mở một tập hồ sơ, lật qua từng trang giấy đã ngả màu vàng. "Tổ chức này không phải là một nhóm tội phạm bình thường. Họ nghiên cứu về sự sống và cái chết, về những điều mà khoa học không thể lý giải được. Những nghi lễ này nhằm kiểm soát linh hồn con người. Và tôi... tôi đã là một phần trong đó."
Quang Anh đứng yên, không thể hiểu nổi những gì mình vừa nghe. Anh luôn nghĩ Duy là người bình thường, người mà anh yêu và muốn gắn bó cả đời. Nhưng giờ đây, mọi thứ như đang sụp đổ trước mắt anh. "Anh nói vậy có nghĩa là gì? Anh đã làm gì với những linh hồn đó?"
Duy không đáp ngay, đôi mắt anh trông mệt mỏi và đau khổ. "Những nghi lễ này không phải chỉ để điều khiển những linh hồn, mà là để mở ra cánh cửa dẫn đến những thế giới khác, những nơi mà con người không nên biết đến. Tôi đã giúp họ mở cánh cửa đó. Và giờ, tôi không thể đóng nó lại."
Cơn Ác Mộng Sắp Tới
Cùng lúc đó, một tiếng động vang lên từ cuối phòng. Quang Anh quay lại, tim đập mạnh khi thấy một bóng người xuất hiện trong bóng tối. "Duy... có ai đó," Quang Anh thì thầm, giọng anh run rẩy.
Duy quay lại, sắc mặt anh tái nhợt. "Họ đến rồi. Những người của tổ chức. Họ sẽ không để tôi rời đi dễ dàng."
Quang Anh nhìn vào Duy, rồi nhìn lại bóng tối, sự sợ hãi dâng trào trong lòng. Mọi thứ đang trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết. Liệu anh và Duy có thể sống sót qua đêm nay? Những bí mật đáng sợ mà Duy mang đến sẽ định hình số phận của cả hai, và có lẽ, sẽ là điểm kết thúc của một tình yêu mà họ tưởng chừng như có thể vượt qua mọi thứ.
Duy nắm chặt tay Quang Anh, giọng anh khản đặc: "Chúng ta phải rời đi ngay bây giờ. Nếu không, họ sẽ không chỉ giết tôi mà còn giết cả em."
Cánh cửa đột ngột đóng sầm lại, ánh sáng trong phòng nhòa đi, và một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cả hai.
Kết Thúc Chương 22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro