Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

15. Những Bước Chân Bất Ngờ


Quang Anh đứng trước cửa sổ văn phòng, nhìn ra ngoài thành phố. Những tòa nhà cao tầng, những con đường nhộn nhịp, và những ánh đèn sáng rực vào ban đêm không còn khiến anh cảm thấy choáng ngợp hay xa lạ. Anh đã dần quen với sự thay đổi trong cuộc sống của mình. Mỗi ngày trôi qua, anh cảm thấy như mình đang vươn ra khỏi bóng tối, ra khỏi những đau đớn mà anh đã phải chịu đựng suốt thời gian qua.

Nhưng dù thế nào đi nữa, một phần trong anh vẫn không thể quên được Duy. Dù cho họ đã không còn ở bên nhau, dù cho Duy đã ra đi, anh vẫn cảm thấy một sự trống vắng không thể lấp đầy. Tuy nhiên, Quang Anh cũng biết rằng, không phải lúc nào sự trống vắng cũng là một điều xấu. Đôi khi, nó là cơ hội để một thứ gì đó mới mẻ, một sự thay đổi, bước vào cuộc sống.

Khánh và Cơ Hội Mới

Quang Anh bắt đầu dần dần mở lòng với Khánh, người bạn mới gặp trong công viên. Khánh không giống Duy. Anh ta không có vẻ u sầu hay đầy những bí ẩn. Thay vào đó, Khánh là người lạc quan, dễ gần và luôn khiến Quang Anh cảm thấy nhẹ nhõm mỗi lần nói chuyện. Họ bắt đầu cùng nhau làm việc, và dần dần, Quang Anh nhận ra rằng, anh có thể nhìn thấy những điều mới mẻ trong cuộc sống mà trước đây anh không bao giờ nghĩ đến.

Khánh cũng bắt đầu chia sẻ về cuộc sống của mình, về những khó khăn, những ước mơ, và cả những nỗi sợ hãi. Cả hai dần dần trở thành những người bạn thân thiết, và trong những cuộc trò chuyện kéo dài đến tận khuya, Quang Anh bắt đầu nhận ra rằng, có thể mình đã sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, dù anh vẫn còn giữ những vết thương từ quá khứ.

Một buổi tối, khi họ cùng nhau uống cà phê, Khánh bất ngờ hỏi: "Quang Anh, em nghĩ sao về việc bắt đầu một cái gì đó mới, một cách để tìm lại chính mình?"

Quang Anh im lặng, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi không biết. Tôi luôn cảm thấy mình đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng không thể biết rõ đó là gì."

Khánh nhìn anh, ánh mắt chân thành. "Có thể đó chính là cơ hội để em được làm lại từ đầu. Để em không phải sống mãi trong những ký ức cũ. Dù sao, quá khứ chỉ là một phần của mình. Còn phía trước thì rộng mở."

Quang Anh nhìn vào mắt Khánh, cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói. Anh bắt đầu tin rằng, có thể anh sẽ tìm thấy một cơ hội mới để sống, không phải trong nỗi sợ hãi hay ân hận, mà trong hy vọng và những khởi đầu mới.

Cuộc Gặp Gỡ Của Những Ký Ức Cũ

Một buổi chiều, khi Quang Anh đang lang thang trong khu phố quen thuộc, anh bỗng gặp lại một người mà mình không hề ngờ tới. Đó là Minh, người bạn cũ mà anh từng tâm sự về Duy. Minh nhìn thấy Quang Anh và mỉm cười, bước lại gần.

"Quang Anh, lâu rồi không gặp," Minh nói với giọng nhẹ nhàng.

Quang Anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nở một nụ cười đáp lại. "Ừ, lâu rồi không gặp. Dạo này thế nào?"

Minh nhìn vào mắt Quang Anh, rồi khẽ thở dài. "Tôi biết em đã trải qua nhiều chuyện khó khăn. Nhưng tôi tin em sẽ vượt qua được. Duy không phải là điều duy nhất định hình nên em."

Quang Anh ngẩn người, cảm giác như Minh nhìn thấu được những gì anh đã trải qua. Anh im lặng một lúc rồi thở dài. "Đôi khi tôi cảm thấy như mình không thể thoát ra khỏi quá khứ. Tôi luôn nghĩ về Duy, về những gì chúng tôi đã trải qua."

Minh mỉm cười, nhưng có chút gì đó buồn bã trong ánh mắt. "Quang Anh, những ký ức sẽ không bao giờ biến mất. Nhưng em phải học cách sống với nó. Đừng để nó điều khiển em, đừng để nó giữ em lại."

Quang Anh nhìn Minh, rồi từ từ gật đầu. Anh hiểu rằng, Minh nói đúng. Quá khứ sẽ mãi là một phần trong anh, nhưng không phải là phần quyết định cuộc sống hiện tại và tương lai của anh.

Hành Trình Chữa Lành

Ngày qua ngày, Quang Anh cảm thấy mình dần trở lại với cuộc sống. Anh không còn sống trong nỗi đau của quá khứ, mà bắt đầu nhìn về phía trước. Khánh luôn là người bên cạnh anh, động viên anh từng bước tiến về phía trước. Những cuộc trò chuyện của họ không chỉ là sự chia sẻ, mà còn là một cách để Quang Anh nhận ra rằng, anh không đơn độc.

Một ngày, khi cả hai đang ngồi trong công viên, Quang Anh bỗng nói: "Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh tôi. Tôi nghĩ rằng, có lẽ mình đang dần chữa lành."

Khánh cười, ánh mắt ấm áp. "Em đã đi một chặng đường dài rồi, Quang Anh. Đừng bao giờ quên rằng, em xứng đáng có được hạnh phúc. Và hạnh phúc sẽ đến với em khi em cho phép mình đón nhận nó."

Kết Thúc Chương 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro