Ch.7: Xin lỗi chị, tất cả đều tại em...
Lâm Hi không muốn làm lớn chuyện, nhanh chóng kéo lấy tay Giang Hứa rời đi.
Giang Hứa thuận thế cầm lấy hai túi đồ trong tay cô.
Đối với chuyện vừa rồi cô chỉ trầm mặc im lặng, Giang Hứa cũng hiểu ý mà không hỏi, giống như lúc nhìn thấy những bức tranh trên máy tính của cô, cậu cũng không hỏi gì.
Cậu chính là kiểu người như vậy, nếu người khác không nói, cậu sẽ không hỏi, cậu sợ nói sai khiến người khác ghét.
Sáng thứ hai, Giang Hứa biết cô phải đến trường mẫu giáo đi làm, cho nên nấu bữa sáng từ sớm.
"Chị ơi, hôm nay em phải đi học, buổi tối có thể sẽ về muộn, nhưng em sẽ cố gắng về sớm nhất có thể." Cậu nói.
Lâm Hi gật gật đầu.
" Em đã rót sẵn nước nóng vào bình giữ nhiệt cho chị rồi, lúc uống cẩn thận nóng."
Cô gật đầu.
"Chị ăn xong cứ để bát đũa đấy, em sẽ thu dọn sau."
Cô tiếp tục gật đầu.
" Đúng rồi, bàn làm việc của chị có cần dọn chưa ạ? Lát nữa em mới đi học nên vẫn còn chút thời gian để lau dọn."
Cô vẫn gật đầu, thầm nghĩ thằng nhóc này sao giống mẹ cô thế? Y như đang dặn dò con nhỏ, nhắc nhở từng chuyện từng chuyện một...
Ăn xong, Lâm Hi cất bình giữ nhiệt vào túi xách, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
"Sao vậy?" Cô nhìn Giang Hứa đi theo phía sau, hỏi: " Có chuyện gì nữa à?"
"Em tiễn chị xuống dưới."
Cậu đi ra ngoài rồi bấm đợi thang máy.
Lâm Hi bất đắc dĩ cười cười: "Chị cũng không phải trẻ con, không cần tiễn đâu, em về trước đi."
Giang Hứa do dự một lát, sau đó gật đầu dặn dò cô đi đường nhớ lái xe cẩn thận, cuối cùng mới quay về.
Rửa bát xong, cậu vào phòng bắt đầu dọn dẹp.
Lâm Hi không có thói quen gấp chăn, chăn gối vứt lung tung ở trên giường, Giang Hứa gấp gọn vuông vức rồi mới đi đến dọn bàn.
Đồ đạc trên bàn khá lộn xộn, cậu cố sắp xếp phân loại rồi đặt gọn, trên bàn vẫn còn vài tờ nháp vẽ phác thảo, cậu không kiềm được nhìn thêm vài lần.
" Chị vẽ thật đẹp ." Cậu cười nhẹ rồi cất tờ giấy cẩn thận, đột nhiên lại nghĩ đến việc ngày đó giúp chị bôi thuốc.
Cảnh đẹp giữa hai chân đấy dù cậu muốn quên cũng không được, hai đêm này cậu thậm chí còn mơ thấy chuyện không nên mơ.
Dưới bụng bắt đầu nóng rạo rực, con cặc dần ngóc đầu dậy, yết hầu lặn lộn hai cái, khe khẽ thở dốc, thu dọn xong xuôi lập tức về phòng giải quyết "công chuyện".
Buổi tối sau khi tan sở, Lâm Hi đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt, mua hai lát bánh cắt sẵn, định sau bữa tối sẽ ăn tráng miệng cùng Giang Hứa.
Cửa nhà vừa mở ra, một đôi tay to lớn đột nhiên từ phía sau đẩy mạnh cô đi vào.
Cô có dự cảm không lành, đang muốn dùng điện thoại gọi cảnh sát thì bị một người đàn ông ôm ghì lấy.
"Lâm Hi, Lâm Hi!" Dương Thâm Uy ôm chặt người cô, thân dưới cọ cọ lên cơ thể cô: "Để anh ôm em nào, em thơm quá!"
Mùi rượu nồng nặc kèm theo âm thanh kinh tởm khiến Lâm Hi sợ hãi điên cuồng vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng vô dụng.
"Dương Thâm Uy! Tên điên này anh mau cút ra! Nhanh buông ra! Nếu không đừng trách tôi báo cảnh sát!"
Hắn không những không buông, tay còn trực tiếp luồn vào trong áo cô, thèm thuồng đói khát mà vuốt ve khắp lưng cô, cúi đầu hôn lên cổ cô rồi liếm láp.
"Da của em thật trắng, thật mềm mịn. Đẹp hơn vợ anh nhiều. Để anh đụ em nhé, cặc anh to lắm, chắc chắn sẽ địt em rất thoải mái."
Con cặc cương cứng của hắn đè vào bụng dưới của cô mà chọc chọc.
"Cút...cút raaa—"
Dù cô có vùng vẫy, kêu gào thế nào cũng vô ích. Cô càng giãy giụa, gã đàn ông càng hưng phấn, lập tức cởi phăng quần áo cô ra, nhìn cặp vú căng tròn trắng nõn mà không ngừng nuốt nước miếng.
"Bụp--"
Giang Hứa vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng động hỗn loạn ở bên trong, lập tức mở cửa xông vào, lôi người đàn ông ra và đấm mạnh vào mặt hắn ta.
Sự xuất hiện của Giang Hứa khiến cô thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt lấy người nức nở.
Dương Thâm Uy biết mình đánh không lại Giang Hứa, cho nên hắn bò dậy loạng choạng chạy ra ngoài.
Giang Hứa còn định đuổi theo nhưng dừng lại.
Cậu cởi áo rồi khoác lên người Lâm Hi.
"Chị, em về rồi, không sao nữa, không còn gì phải sợ nữa."
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn tột độ bao trùm lấy cô, cô không thể kiềm nén mà ngẩng đầu khóc to, cơ thể run rẩy không ngừng, hoàn toàn không thể bình tĩnh lại chút nào.
Cô không thể tưởng tượng nổi nếu Giang Hứa không về kịp thì mình sẽ ra sao.
Giang Hứa nhẹ nhàng nâng mặt cô, dùng đầu ngón tay gạt đi nước mắt cho cô.
" Xin lỗi, đều do em về quá muộn."
————-
YY: A nô👉👈mina san có thể choa xin ⭐️ 🌟 lèm động lực khum🥹
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro