Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 028: Bang hội ẩu đả

Leng keng!

Không biết ngủ bao lâu, Phác Thái Anh từ trong chăn thò đầu ra, nàng mơ mơ màng màng nhìn về phía âm thanh.

Chuông cửa vang lên.

Leng Keng!...

Lại một tiếng thúc giục.

Phác Thái Anh chuyển mình đứng lên, đầu của nàng có chút đau nhức, ngoài cửa sổ mặt trời đã sắp lặn, trời chiều mà vỏ quýt nhuộm đỏ cả phòng, nàng đứng ở cửa nhìn vào mắt mèo trên cửa xem là ai, lập tức mở cửa ra, Phác Thái Anh vừa mở liền sửng sốt, bởi vì khách đứng ở ngoài cửa là không mời mà đến, chính là kẻ hôm qua kêu nàng đi về, Kim Trí Tú.

Lập tức Phác Thái Anh một trận buồn bực, trở tay đem cửa đóng lại, ai ngờ Kim Trí Tú nhanh hơn nàng, đẩy cửa ra, khiến Phác Thái Anh lùi lại vài bước, Phác Thái Anh nhíu mày, Kim Trí Tú kia muốn đến thì nàng đi. Nhất thời Phác Thái Anh xanh mặt, vừa đẩy Kim Trí Tú lại nghĩ đến ra ngoài, nhưng nàng lại có chủ tâm đến gây phiền phức cho Phác Thái Anh, trực tiếp ôm eo nàng kéo vào trong phòng, thuận chân đá cửa đóng lại.

"Cô làm gì vậy!" Phác Thái Anh không phải hỏi nàng, là cảnh cáo nàng.

Bực mình tự nhiên không nói, đột nhiên chạy đến còn xông vào.

"Ăn cơm" Kim Trí Tú cũng không nhăn nhó, hào phóng nói nàng đến ăn chực.

Phác Thái Anh nhìn chằm chằm nàng nửa ngày. Kim Trí Tú cởi bỏ mũ lưỡi trai, trong bóng tối chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy sóng mũi cao, nàng không nói lời nào, liền kéo ghế tựa phòng ăn ngồi xuống, tựa như thoải mái ở nhà mình. Phác Thái Anh không lay chuyển được nàng, cho nên xắn tay áo nấu cơm, là cơm chiên muối, không có món khác, vì mấy ngày nay bị Kim Trân Ni làm cho tâm thần không tập trung, cũng không có tâm tình mua đồ ăn, ngay cả trứng cũng không có, chỉ đành chịu thôi.

Nàng biết Kim Trí Tú sẽ không phản đối, bởi vì Kim Trí Tú vốn sẽ không lên tiếng, dù tốt hay xấu cũng vậy.

Phác Thái Anh đem cơm chiên muối bưng lên bàn, sau đó ngồi đối diện Kim Trí Tú, nàng móc điếu thuốc, đốt lửa sau đó bắt đầu thưởng thức làn khói.

Tư vị Nicotin làm nàng thanh tỉnh một chút, nhưng hút nhiều cũng vô pháp để tâm thanh tỉnh.

Có lẽ nàng đã đủ tỉnh rồi chăng?

Kim Trí Tú cầm thìa, rất an tỉnh ăn cơm chiên, động tác của nàng tựa như máy móc, một muỗng một miếng, một muỗng một miếng.

Phác Thái Anh thấy nàng kéo áo xuống, lô ra một chút hình dáng đôi môi cùng chiếc cằm nhọn bao người mơ ước.

"Mấy ngày nay cô đều ở cùng với Kim Trân Ni đúng không?" Phác Thái Anh thở ra một làn khói, khói trắng lượn lờ bay lên.

Kim Trí Tú dừng lại động tác ăn cơm, gật đầu.

"Kim Trân Ni có nhiều nhà khác đúng không?" Phác Thái Anh nheo mắt, nhìn vách tường hỏi, giống như là lẩm bẩm.

Kim Trí Tú nghe vậy, gật đầu.

"Cô ta còn có mấy bảo bối nữa đúng không?" Nói lời này, Phác Thái Anh kém chút cắn lưỡi mình.

Thả muỗng xuống đĩa, phát ra một tiếng đinh, Kim Trí Tú gật đầu.

"Những điều này cô đã biết trước rồi phải không?" Phác Thái Anh dập thuốc lá, nghiêng đầu nhìn Kim Trí Tú.

Chỉ thấy nàng gật đầu.

"Đừng có chỉ gật đầu! tôi muốn nghe cô nói chuyện!" Bầu không khí trầm buồn nhanh bức Phác Thái Anh điên mất.

Nàng cần có người nói chuyện cùng nàng! mà không phải như một con thú bông nghe nàng càu nhàu.

Phác Thái Anh cơ hồ hét to, nàng thở phì phò, thuốc lá trong tay đã bị nàng bóp cong, nàng nhìn chằm chằm Kim Trí Tú dưới bóng tối không thấy hai mắt, lập tức nộ khí càng mạnh mẽ hơn. Kim Trí Tú là người chứng kiến, nàng biết Kim Trân Ni thói quen, nhưng nàng không nói gì, đương nhiên nàng có lý do không nói cho Phác Thái Anh, thế nhưng điều là Phác Thái Anh để ý nhất là, Kim Trí Tú lại thường xuyên bồi hồi bên người nàng.

Cố ý? Vô ý?

Phác Thái Anh không biết, thế nhưng nàng cảm thấy Kim Trí Tú rất chủ ý nàng.

"Chán" Kim Trí Tú rốt cuộc mở miệng, thanh âm của nàng lớn như tiếng sét bên tai đánh vào Phác Thái Anh.

Chán...

"Cô ta chơi chán" Kim Trí Tú giải thích, nàng nói Kim Trân Ni chơi chán.

Phác Thái Anh vuốt tóc mấy lượt, mặt mũi nàng rất tiều tụy, mà nàng hiện tại còn bực bội.

Nàng biết, nàng vẫn luôn biết, Kim Trân Ni đã chơi chán trò chơi tình yêu, hiện tại chỉ còn chờ ai sẽ kết thúc trước.

"Cám ơn" nàng không biết nói gì, cuối cùng chỉ biết cám ơn Kim Trí Tú.

Cám ơn nàng cảnh tỉnh sao?

Phác Thái Anh muốn lấy thuốc lá trên bàn, lại bị Kim Trí Tú ném sang một bên.

"Cho nên cô đến đây là giúp cô ta lấy lại chìa khóa hả?" Thấy thuốc lá bị ném thật xa, đầu ngón tay Phác Thái Anh gõ bàn hỏi.

Kim Trí Tú lắc đầu "Không phải"

Nàng thật không hiểu rõ ý tứ của Kim Trí Tú.

Mà nàng cũng lười đi đoán.

"Tôi đi làm, cô cứ thoải mái đi" Phác Thái Anh đứng dậy cầm điện thoại cùng chìa khóa, rời phòng.

Nàng lái xe trên đường chạy hết vận tốc, chạy như bay đến quán rượu, nàng muốn rời xa người của Ngô Đường, ít nhất là ở hiện tại.

Phác Thái Anh mở cửa đi vào trong tiệm, A Thép đã đứng ở sau quầy bar kiểm kê rượu, Châu Châu cùng Tiểu Vân đã thay xong quần áo đang đứng một bên nói chuyện phiếm, nàng rủ mắt, cùng mấy người bắt chuyện xong liền đi vào bếp, hiện tại trong phòng không có ai, rất yên tĩnh, chính là dễ dàng lắng đọng một chút.

Đêm nay sinh ý rất kém, một người khách cũng không có...

Châu Châu cùng Tiểu Vân chen trước màn hình tivi xem phim thần tượng đang hot, A Thép ngẫu nhiên nói đùa với mấy nàng vài câu, ngay lúc còn nửa tiếng tiệm đóng cửa, có chuyện xảy ra. Phác Thái Anh từ phòng trang điểm đi ra, chỉ nghe trong phòng có tiếng chửi thề vang lên, nàng nhíu mày tưởng khách uống say, ai ngờ hình ảnh giống như quá khứ hiện lên, mười mấy tên côn đồ tay cầm gậy bóng chày, đập nát một cái bàn.

"Mày chính là quản lý?" tên cầm đầu đem gậy bóng chày đặt lên vai, đối với Phác Thái Anh ngoắc tay.

"Đúng tôi là quản lý của quán này, không biết các vị có vấn đề gì không?" Ánh mắt nàng chuyển đến Châu Châu cùng Tiểu Vân, ra hiệu cho các nàng lui về phía sau "Nếu như đến kiếm chuyện, vậy các người đã đến sai chỗ rồi".

"Phi! Đây là quán của Hán ca, mày khi tao ngu ngốc sao!" Nam nhân vung gậy lên, hung hăng đập vào quầy bar, gây ra tiếng "bang" "Hán ca của cô dám đến chỗ làm ăn của chúng tao khıêυ khích, hắn không sợ chúng tao nện hắn một trận à? coi như chạy hàng thì kiếm được bao nhiêu mà bố láo? mà phách lối như thế!"

"Thật có lỗi, tôi không biết các anh nói cái gì." Phác Thái Anh rất bình tĩnh nhìn mấy tên nam nhân.

Hán ca đi khıêυ khích ở đâu nàng không xen vào, nhưng nàng không hi vọng những người này đến đây gây sự.

"Không sao, mày không biết cũng chẳng sao, chờ tao đập nát cái tiệm này xong thì mày sẽ hiểu!" nam nhân đưa mắt chỉ thị, đàn em sau lưng bắt đầu phá tiệm, đều lật ghế , đập bàn, kéo màn cửa, xô đổ chai rượu xuống đất, rượu chảy lên láng.

"Các người dừng tay! đắc tội Hán ca các người muốn trốn cũng không được!" Phác Thái Anh tiến đến giữ chặt tay của một tên đàn em, lại bị hắn hất ra.

"Con mẹ nó sao phải trốn! tao chính là muốn để Hán ca biết đắc tội với đại ca chúng tao sẽ có hậu quả gì!"

Phác Thái Anh sững sờ, những nam nhân kia là đùa thật, mà lại không biết cố ý hay trùng hợp, mấy tên đàn em bảo kê đều bị hán ca gọi đi, lập tức không có ai ngăn cản bọn ác ôn này. Phác Thái Anh nghĩ lý luận thêm lần nữa, lại bị A Thép dằn co ngăn lại, hai người bị đẩy ra khỏi ngoài tiệm, Châu Châu và Tiểu Vân ôm nhau thét lên, hai người đều bị dọa sợ.

Nàng nhìn miểng chai vỡ, đèn cũng bị đập nát, rượu vừa kiểm kê trong thùng đều bị ném xuống đất, rượu chảy ra từ khe cửa, Phác Thái Anh há hốc miệng, cảm thấy lạnh cả người, mặt tiền của quán cũng bị người ta đập nát tan tành, ngay khi nàng nghĩ trận đập phá kết thúc, không biết từ đầu có bật lửa ném vào trong tiệm.

Trong nháy mắt lửa cháy bốn phía!

"Cái lũ hỗn đản này!" Phác Thái Anh lên tiếng thét lên.

Xong, đều xong...

Lửa cháy rụi cả quán, khói đặc đen nhánh bay mịt mù trên bầu trời đêm. Phác Thái Anh mệt ngồi bệt dưới đất, trong mắt nhàng chỉ thấy màu đỏ tươi của lửa ở khắp nơi, bên tai nghe tiếng xe cứu hỏa cùng cảnh sát, đám côn đồ gây chuyện đã sớm rút lui, chỉ còn lại A Thép, Châu Châu cùng Tiểu Vân ở ngoài tiệm.

Cảnh sát sau khi đến cũng hiểu chuyện gì xảy ra, Phác Thái Anh ngồi ở bậc chậu hoa, nhìn xem đội viên phòng cháy chữa cháy đang hướng vòi chữa cháy vào quán rượu dập lửa, giọt nước phun tung tóe ướt gò má nàng, Phác Thái Anh mặt không biểu tình, nàng không biết nên dùng biểu tình nào để đối mặt với chuyện này. Cho đến khi cảnh sát đến đề nghị cho lời khai, nàng mới bắt đầu nói những điều nên nói và im lặng với những gì không nên nói ra.

Bang phái ẩu đả.

Bốn chữ này kết luận nguyên nhân gây sự hỏa hoạn.

Phác Thái Anh được mời đến sở cảnh sát uống trà, nàng nghe cảnh sát không ngừng đặt câu hỏi, có khi đáp, có khi không đáp.

Nàng rất mệt mỏi, mệt mỏi không nghĩ quản chuyện này, lúc nàng rời khỏi sở cảnh sát đã là 5 giờ sáng hôm sau...

"Phác tỷ" Châu Châu không có rời đi, nàng thấy Phác Thái Anh đi ra, lập tức đi đến hỏi: "Phác tỷ không sao chứ?"

Phác Thái Anh nhìn nàng, mỉm cười nhẹ gật đầu "Không có gì, chị sẽ báo với Hán ca, mọi người không bị thương chứ?"

Nàng nhìn mọi người một chút, rất cảm ta vì lúc vừa ra ngoài còn có người quan tâm nàng.

"Không bị thương , nhưng có một chút kinh động." Tiểu Vân lúng túng cười vài tiếng, gương mặt của nàng bị khói làm cho đen thui.

"Ừm" Phác Thái Anh sờ đầu nàng "Mấy em mau về nhà đi, chuyện này cũng không thể giải quyết nhanh được."

Châu Châu cùng Tiểu Vân nói với Phác Thái Anh vài câu, sau đó mới gọi xe rời khỏi.

A Thép đút hai tay trong túi, nhìn Phác Thái Anh.

"Trước đó là Minh Gia, sau đổi thành Hán ca, xem ra quán kia cũng không thể tiếp tục buôn bán." A Thép lớn tuổi nhất, cho nên hắn tương đối biết sự tình của băng đảng, biết mấy tên phá tiệm kia chính là tiểu lưu manh có khúc mắt với Hán Ca.

"Em nghĩ khách vắng như thế, chắc cũng có chút nguyên nhân trong đó." Phác Thái Anh biết quán rượu bị cướp khách đến kịch liệt, nhưng không nghĩ lần này đốt luôn tiệm dứt khoát không cho buôn bán, thủ đoạn tàn nhẫn, vô luận là chỗ làm ăn lớn hay nhỏ đều như thế, nếu như không phải bọn họ nhanh chân trốn ra, trong chừng còn bị lửa thiêu cháy.

"Những người kia giống thủ hạ của Hồng gia, tôi không xác định được, nhưng có mấy người tương đối quen mắt." A Thép móc thuốc lá ra, đưa cho Phác Thái Anh một điếu.

"Là ai cũng được, cũng không phải chuyện mà chúng ta có thể giải quyết được." Phác Thái Anh hít mũi, sau đó đốt thuốc.

A Thép cười vài tiếng, cùng đi với Phác Thái Anh trên đường, hắn bỗng nhiên nói "Hôm nay sao Kim Trân Ni không đến?"

Hắn có chút kinh ngạc, chuyện lớn xảy ra như vậy, bình thường kẻ hay khoe khoang ân ái như Kim Trân Ni lại không xuất hiện.

Phác Thái Anh nghe thế, ngửa đầu nhìn ánh sáng rạng đông.

"Không biết" nàng thật không biết.

Lúc quán rượu cháy, nàng lập tức gọi điện báo cho Hán ca, nhưng nàng thấy âm thanh bên kia đầu dây rất ư là náo nhiệt ồn ào.

"Đại khái chắc là lại đi chơi? Hoặc cùng bảo bối nào đó qua đêm."

A Thép phát hiện không thích hợp nên không hỏi nữa, hắn tạm biệt Phác Thái Anh, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Hôm nay, Phác Thái Anh không có về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro