Empty...
Luôn nghĩ về một điều gì đó nhưng không thuộc về mình
Lưng chừng và mơ hồ, tôi hôn lên môi nàng nơi đã bị ngăn cách bởi "tấm kính" chết tiệt ấy.
Một lần nữa, hình ảnh ấy cứ lặp lại trong đầu
Làm sao để em lắp đầy khoảng không ấy khi nỗi nhớ ngày một dâng trào
Muốn lặn thật sâu để chìm đắm trong những ký ức
Uống thật nhiều để mơ thấy mình bên nhau
Một ngày trôi qua tưởng chừng
365 ngày
Em ước, thế giới chỉ có hai ta để khoảng cách này dần biến mất. ( S e n d t o m y d a r l i n g )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro