Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

i. Nicholas Flamel

Harry Potter & The Philosopher's stone

Điều tuyệt vời nhứt sau khi biết tin lão Snape sẽ coi trận thi đấu giữa nhà Gryffindor và Hufflepuff là Ron, cuối cùng, cũng nhận được lá thư phản hồi của Katherine. Merlin biết bốn đứa đã vui như thế nào khi chỉ chúng nó thấy con cú đại bàng to tổ chảng của Katherine. Ngay khi con cú giao thư của Katherine, Arnaud, nhìn thấy Harry nó lập tức bay tới bên cạnh nó và chỉ nhận vụn bánh quy từ tay nó thôi.

"Làm sao bồ làm vậy được? Con Arnaud chẳng cho ai chạm vào ngoại trừ Katie. Mình bị nó mổ mấy lần rồi."
"Ôi kệ nó đi Ron. Đọc lá thư đi kìa."
"Biết rồi biết rồi, bồ vội cái gì chứ Hermione."

Ron mở lá thư ra, trong thư quả nhiên chứa đựng câu trả lời mà nó mong mấy tuần nay. Đằng sau lá thư chính còn kẹp thêm bản ghi chép của thứ gì đó. Nó đọc:

"Gửi Ron,
Xin lỗi vì đã không thể trả lời thư của anh sớm hơn và cảm ơn rất rất nhiều về món quà Giáng sinh! Làm sao em có thể nghĩ một ngày được nhận chữ kí của Harry Potter cơ chứ! Ôi trời em vui quá đi mất! Cảm ơn cảm ơn rất nhiều."

Hóa ra chữ ký mà Ron nhờ Harry ký hôm trước là để tặng cho cô bé Katherine. Chỉ qua số lần cô bé cảm ơn là rõ cô bé thần tượng Harry Potter đến mức nào.

"Về câu hỏi anh có hỏi em về người tên Nicholas Flamel, may mắn rằng em có biết đôi chút và trong thư viện cũng có cuốn giản lược cơ bản về cụ nữa. Thực ra ban đầu em không nhận ra và tìm trong những phù thuỷ thời này nhưng hoá ra cụ đỉnh cao ở thời của cụ Dumbledore cơ, ông ngoại nói em biết. Em có ghi lại những gì cuốn sách ghi ở mấy tờ đằng sau. Mong rằng nó có ích nếu không thì nên tìm những quyển về nhà giả kim của thế kỉ trước sẽ tốt hơn.

Thân ái,
Katherine."

Ron lập tức giở mấy tờ kẹp đằng sau ra phân ra cho bọn bạn cùng đọc. Hermione thốt lên đầu tiên:

"Đây rồi! Nicolas Flamel là tác giả duy nhất của Hòn đá Phù thủy!"
"Hòn gì cơ?"
"Ôi thiệt tình, sao mấy bồ không đọc dùm đi."

Thuật nghiên cứu giả kim cổ điển chú trọng đến Hòn đá Phù thủy, một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Hòn đá cũng tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử.

Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc và cũng là một người say mê ca kịch. Cụ Flamel vừa mừng sinh nhật thứ 665 của mình. Cụ đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle (cụ bà 658 tuổi.)

"Vậy hẳn thứ con Fluffy đang canh giữ là hòn đá phù thuỷ. Mình chắc là cụ đã nhờ cụ Dumbledore giữ dùm, bởi vì hai người là bạn bè, vả lại cụ biết có người muốn cướp nó. Chính vì vậy mà Hòn đá đã được đem ra khỏi ngân hàng Gringotts!"

Primrose nói khiến Harry và Ron ngộ ra. Harry vỡ lẽ:

"Một hòn đá làm ra vàng và khiến người ta bất tử. Hèn gì thầy Snape muốn chiếm nó. Ai tất cũng muốn có nó."

Chiều hôm sau, chính ngày lão Snape giám sát trận Quidditch, trước khi Harry bước vào phòng thay đồ dành cho các cầu thủ, Ron, Hermione và Primrose chúc Harry may mắn. Harry nhận ra trong giọng nói và vẻ mặt của hai đứa trước nỗi hoang mang là liệu nó có còn sống sót để gặp lại bạn bè hay không. Không thể coi đó là sự động viên hay an ủi. Nó hầu như không nghe lọt một tiếng nào trong bài diễn văn thường lệ của đội trưởng Wood, lúc nó tròng chiếc áo cầu thủ Quidditch vào và cầm lấy chiếc Nimbus 2000.

Khi ấy, ba đứa Ron đã tìm được một chỗ trên khán đài bên cạnh Neville. Cậu bé này không thể hiểu tại sao mà hai trong ba đứa bạn của mình lại tỏ ra ủ rũ mà lo lắng như vậy (cũng không thể hiểu nỗi tại sao đi xem Quidditch mà chúng lại mang theo cây đũa phép như lính mang theo vũ khí ra trận vậy), ngoại trừ con bé Primrose đã nhìn thấy cụ Dumbledore đã yên vị trên khán đài.

Trong phòng thay đồ, Wood kéo Harry ra nói riêng:

"Anh không có ý tạo thêm áp lực cho em, nhưng chính lúc này, hơn bất cứ lúc nào khác, chúng ta cần bắt được trái Snitch càng nhanh càng tốt. Phải sớm bắt cho được nó để kết thúc trận đấu trước khi thầy Snape cho Hufflepeff quá nhiều điểm."

Fred Weasley thò đầu ra cửa quan sát và thông báo:

"Cả trường đều có mặt ngoài sân bóng... Chà! Cả thầy Dumbledore cũng đến xem nữa kìa."

Tim Harry đập rộn lên:

Thầy Dumbledore?

Nó chạy ào ra cửa để nhìn tận mắt. Fred nói đúng. Bộ râu tóc bạc phơ ấy thì không thể lầm lẫn với ai cả.

Harry giờ có thể cười to để thư giãn một tý. Vậy là nó an toàn. Đơn giản là thầy Snape không đời nào dám giở trò ám hại Harry ngay trước mắt thầy Dumbledore cả.

Chắc tại vì vậy mà thầy Snape giận dữ ra mặt khi quan sát hai đội bóng bước vào sân.

Ngay cả Ron cũng nhận thấy điều đó. Nó nói với hai đứa bạn :

"Mình chưa bao giờ thấy thầy Snape quạu như bữa nay. Coi kìa... Họ bắt đầu... Ối! Ai đó nện gậy vô sau đầu của Ron. Chính là Malfoy."
"À, xin lỗi Ron nhé. Không thấy mày ngồi đó. Không biết lần này cái thằng Potter có thể bám được cán chổi trong bao lâu? Có ai dám cá không? Mày sao hả, Ron?"

Ron không thèm trả lời. Thầy Snape vừa thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền chỉ vì George Weasley đã đấm một trái Bludger trúng vô thầy. Hermione thì ngay phút đầu của trận đấu đã bắt tréo hai ngón tay cầu may trên đùi mình, mắt thì không rời Harry. Nó đang lượn vòng vòng như một con chim ưng bên trên trận đấu, ra sức tìm trái Snitch.

Vài phút sau, thầy Snape lại thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền mà không cần lý do gì hết. Malfoy nói to:

"Biết tao nghĩ gì về việc họ chọn cầu thủ cho đội Gryffindor không? Ấy là họ chọn những người đáng thương hại. Thử nghĩ coi, một thằng Potter không cha mẹ, rồi đến hai thằng Weasley không tiền bạc... Ê, Neville Mông Vểnh. Mày cũng xứng đáng vô đội bóng Gryffindor lắm: mày không có não!"

Primrose mím môi đầy khó chịu, con bé định nói gì đó thì Neville đỏ mặt xoay người trên ghế ngồi để nhìn thẳng mặt Malfoy. Nó khẳng định:

"Tao đáng giá mười hai thằng như mày đó Malfoy."

Cả Malfoy, Crrabbe và Goyle cùng phá ra cười ầm ĩ. Nhưng Ron, vẫn không dám dứt mắt ra khỏi trận đấu, tán thưởng:

"Neville, bạn dám nói thẳng vô mặt nó, giỏi lắm!"

Malfoy lải nhải:

"Ê Mông Vểnh. Nếu óc người ta là vàng thì mày cầm như nghèo hơn cả thằng khố rách áo ôm Weasley. Nội chuyện đó cũng đủ nói lên..."

Thần kinh Ron đang căng thẳng cực độ vì nỗi lo âu cho Harry. Nó quát:

"Malfoy, mày nói thêm một lời nào nữa thì hãy coi chừng..."
"Ron!"
"Xem Harry kìa!"
"Cái gì? Ở đâu?"

Harry bỗng nhiên lao xuống một cách ngoạn mục, đám đông nín thở theo dõi rồi hoan hô. Primrose chúi người ra trước để xem rõ hơn trong khi Hermione đứng hẳn lên, hai ngón tay trỏ bắt tréo cầu may của cô bé đặt trên miệng. Harry đang lao thẳng xuống đất như một viên đạn. Malfoy chế giễu:

"May cho mày đó Ron. Chắc là thằng Potter ngó thấy bạc cắc rớt dưới đất nên mới lật đật lao xuống lượm."

Ron bật dậy. Malfoy chưa kịp biết chuyện gì sắp xảy ra thì Ron đã nhảy lên mình nó, vật nó lăn xuống đất. Neville hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng trèo qua chỗ ngồi và tiếp sức với Ron. Hermione gào lên:

"Cố lên, Harry!"

Hai cô bé trèo lên đứng trên cả ghế ngồi để cổ vũ Harry lúc ấy đang vượt qua mặt thầy Snape. Chúng thậm chí không hay biết Malfoy và Ron đang ôm nhau lăn lộn dưới ghế, hay ở góc kia, một cuộc ẩu đả xà quần khác đang vang lên những tiếng hự, hực, bịch, bịch giữa Crabbe, Goyle và Neville.

Tuốt trên cao kia, thầy Snape chỉ kịp xoay cán chổi đúng lúc có một vật màu đỏ tươi xẹt ngang qua thầy, chỉ cách vài phân. Một giây sau, thầy mới nhận ra đó chính là Harry, vọt ngược lên sau cú lao xuống vừa rồi, tay giơ cao trong chiến thắng: trái Snitch nằm gọn trong bàn tay nó.

Khán đài tưởng như sập xuống vì sửng sốt: Chưa ai từng chứng kiến có trận Quidditch nào mà trái Snitch bị chụp nhanh đến như vậy.

Hermione và Primrose nhảy xuống ghế, ôm chầm lấy nhau ngồi ở hàng ghế trước, múa may quay cuồng và hò hét inh ỏi:

"Ron! Ron ơi! Trận đấu kết thúc rồi! Harry đã chiến thắng! Chúng ta đã chiến thắng! Gryffindor đứng đầu bảng!"

Sau trận Quidditch, chẳng biết Harry biến đi đâu còn Primrose và Hermione nhanh chóng kéo Neville và Ron đang quần ẩu ra và đứa chúng tới phòng y tế.

"Nivelle, bồ giỏi quá! Bồ đã đối mặt với Malfoy! Bồ giỏi quá Nivelle!"
"Là Neville, Rose à."

Hermione thì thầm, nhưng Neville đang rất vui vẻ vì có người khen nó đến sắp bay lên trời nên còn chẳng để ý con bé gọi tên sai.

Khi Harry lần nữa xuất hiện trước mặt tụi nhỏ chẳng để ăn mừng nó đã kéo ba đứa đi nói chuyện riêng.

"Tụi mình đã đoán đúng. Chính là Hòn đá Phù thủy. Thầy Snape đang ép thầy Quirrell giúp ổng lấy Hòn đá. Ổng hỏi thầy Quirrell có biết cách vượt qua con chó ba đầu Fluffy không. Rồi ổng nói gì đó về trò câu thần chú bịp bợm của thầy Quirrell. Tôi đoán là ngoài con Fluffy ra, còn có những thứ khác canh giữ Hòn đá, nhiều thứ khác. Có thể, những câu bùa chú chẳng hạn. Và thầy Quirrell chắc biết một số lời nguyền chống Nghệ thuật Hắc ám mà thầy Snape cần có để qua truông..."

Hermione thầm nghĩ:

"Vậy là chừng nào thầy Quirrell còn cầm cự được với thầy Snape thì Hòn đá vẫn an toàn?"

Ron nói:

"Chắc thứ ba tới là Hòn đá tiêu thôi!"
"Đừng bất lịch sự Ron. Dù rằng bồ nhìn thấy giáo sư Snape đe doạ giáo sư Quirrel nhưng nhiều khi có thứ không phải như mình nhìn thấy. Mình cho rằng ít nhất mình thử nghĩ theo hướng khác xem."

Ba đứa còn lại thắc mắc nhìn Primrose nhưng cùng chăm chú lắng nghe.

"Việc mà chúng ta khăng khăng rằng giáo sư Snape muốn lấy hòn đá là vì bọn mình bị xoay quanh ấn tượng ban đầu, các bồ nhớ không mình cho rằng thầy Snape đã nguyền chổi của Harry và vết máu Harry nhìn thấy hôm Halloween nên mình luôn nghĩ theo chiều hướng xấu. Nhưng các bồ quên rằng Giải bùa cũng phải làm y chang Nguyền!"
"Ý bồ là lão Snape muốn cứu mình á? Nghe có ngang không?"
"Thầy ấy cũng là giáo viên mà. Nếu theo hướng suy nghĩ đó có lẽ vết thương bồ thấy là vì thầy ấy muốn đi kiểm tra viên đá vì chẳng lý gì thầy ấy lại không tham gia bảo vệ Hòn đá cả."
"Nhưng đây cũng chỉ là khả năng thôi... Khá khó tin đặc biệt nhìn thái độ của ổng với tụi mình."

Ron nói, nhưng chúng cũng dần bị thuyết phục đến cùng vì sự tin tưởng đối với bạn thân nên giả thuyết này sẽ không bị phản bác.

"Ít nhất nếu không phải thầy ấy muốn lấy được thì mình cũng không ngạc nhiên quá."

———————————————————

James: "Nhỏ đoán được chân tướng rồi kìa!!"
Alora: "Arnaud! Ẻm ấy nhận ra Harry kìa."

Có thể bạn chưa biết:
Arnaud là cú của Alora, cô có nó từ trứng năm 9 tuổi, là quà sinh nhật của Newt tặng.
Atonius (Tony) từng có một con cú tên Beanie nhưng em ấy qua đời rồi, bây giờ đang dùng lứa con của Beanie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro