Vợ chồng trẻ con
Vợ chồng trẻ cưới nhau chưa được bao lâu, con gái nhỏ đã sáu tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Ngôi nhà nhỏ của hai vợ chồng nằm gần biển, bên ngoài ốp gạch đỏ đặc, cửa trắng muốt treo trên nền tường tím biếc và bên trong bài trí hoàn toàn theo phong cách Châu Âu. Cuối tuần vợ và chồng sẽ cùng nhau đi siêu thị và chất đầy đồ ăn vào tủ lạnh. Chiều đón con về, chồng sẽ vào bếp nấu ăn còn vợ sẽ trông con. Tối đến sau khi ru con ngủ, vợ chồng sẽ giành giật nhau xem ti vi, chồng bực mình thề sống thế chết:
- Cuối tháng anh mua TV to hơn đừng có mà xem ké
- Em thèm vào.
Nói thế thôi, cũng qua mấy cái cuối tháng rồi. Không tranh được TV với vợ thì buồn lắm. Chồng lẩm bẩm:
- Anh thà xem kênh dân tộc còn hơn là xem mấy bộ phim Hàn Quốc sướt mướt thế này.
- Ôkê - Vợ thản nhiên - Vậy hãy lên miền núi tìm một cô vợ có chung sở thích.
Chồng bĩu môi, cắm đầu vào Iphone chơi Angry Bird. Thế mà chả hiểu sao hôm sau, miệng cứ lẩm bẩm lời bài hát nhạc phim Hàn Quốc sướt mướt ấy trong lúc lau nhà. Có hôm mất điện, vợ kéo ghế kéo cả chồng ra ngoài ban công ngồi ngắm sao mơ mộng:
- Chúng mình xây thêm một cái hồ bơi và mua xe hơi nhé!
- Ừ vợ yêu, bể bơi to bằng vũng nước và hứa là em được đứng trên chiếc mui trần điều khiển từ xa loại 8 cục pin có giảm xóc.
Vợ véo tay chồng rõ đau, giận dỗi:
- Anh này! Chẳng chịu phấn đấu gì cả!
Chồng vuốt tóc vợ, cười nham nhở:
- Ngủ đi! Trong mơ em sẽ thấy.
- Nói với anh chán chết!
Vợ hờn, quay mặt đi vào phòng đóng cửa ngủ luôn. Nhưng vợ đâu có biết, tháng đó chồng nhận thêm những dự án âm nhạc, còn tranh thủ nhận lời mời đi show. Cuốn sổ ghi nhớ của chồng có thêm dòng chữ đỏ gạch chân trong phần mục tiêu: " Xây bể bơi + mua xe hơi cho vợ"
***
Nửa đêm, con ọ ọe khóc đòi ăn, vợ ngái ngủ lay lay vai chồng:
- Anh! Dậy cho con bú.
- Cái gì? - Chồng bị đánh thức đâm ra gắt gỏng - Anh làm gì có...
- Im đi! Pha sữa bình í! Nhớ pha ấm ấm cho con uống!
- Sao em không đi mà pha!
Vợ phụng phịu:
- Em đi làm cả ngày mệt muốn xỉu. Đã phải giặt giũ, nấu cơm cho ba con anh, giờ giấc ngủ cũng không được trọn vẹn. Anh muốn em lao lực mà chết đúng không?
Chồng chào thua lý sự của vợ, đứng dậy bật đèn, miệng lẩm bẩm:
- Biết thế ngày xưa lấy con bò còn hơn.
Vợ ngồi dậy, gằn giọng:
- Anh nói cái gì?
- Không - Chồng cười toe toét - Anh bảo chắc con thích sữa bò hơn.
- Cứ liệu hồn đấy!
Con ăn ngoan lắm, vèo cái hết bình sữa. Chồng ngắm nhìn thiên thần nhỏ, con có mắt nâu môi đỏ giống ba, mũi cao da trắng của mẹ. Lắm lúc chồng đùa:
- Sau này con lớn lên là anh cứ phải nuôi đôi béc-giê trong nhà.
Vợ ngạc nhiên:
- Để làm cái gì?
- Để đuổi bớt mấy thằng thanh niên đến trồng cây si ấy mà.
Chồng vênh mặt đầy đắc ý. Vợ châm chọc:
- Làm như con anh xinh lắm đấy!
- Con anh cơ mà! Ít ra cũng phải ăn đứt con nhà thằng Minhyung!
- Nhà nó đã đẻ đâu, chẳng may xinh hơn thì anh tính sao?
- Thì anh cho con vài chục triệu đi thẩm mỹ, con nhỉ?
Con chẳng biết có hiểu gì không, cũng nhe lợi cười hớn hở. Chồng ngồi nghĩ lại bất giác cười. Chồng vừa nựng con vừa ngáp, nước mắt chan hoà nước mũi. Vợ nằm bên cạnh ngủ ngon lành, môi vợ thỉnh thoảng lại mím mím lại, trông đáng yêu. Tự dưng không kìm được, cúi xuống định hôn trộm vợ, bỗng chồng giật mình, chỗ con nằm ướt sũng...! Lại một lần nữa chồng và con phá giấc ngủ của vợ.
- Em ơi! Dậy đi... Anh không biết thay tã đâu...
- Trời ạ!
Thế là hai vợ chồng lại cặm cụi gần nửa tiếng đồng hồ, để rồi đi đến quyết định cuối cùng: sẽ đổi lịch sinh học của con, không cho ăn đêm nữa để xem có dám làm phiền ba mẹ nữa hay không.
***
Con đã được hơn 10 tháng, cứng cáp và bắt đầu tập đi. Chiều nào chồng cũng chịu khó lau nhà sạch bóng để con thoải mái lăn lê. Một lần, vợ đang nấu cơm bỗng nghe thấy tiếng con ré lên ngoài phòng khách. Hốt hoảng chạy ra thì thấy con đang nằm úp mặt xuống sàn ăn vạ, ba ngồi cạnh bình thản đọc Harry Potter. Vợ gầm lên:
- Con bị sao thế kia?
- Ngã em ạ.
Chồng cười tươi như hoa. Vợ nổi khùng:
- Anh trông con kiểu gì vậy? Nó ngã mà không biết đường đỡ nó lên à?
- Anh muốn con học cách tự đứng dậy...
Vợ xót con, vừa ôm vừa xuýt xoa, vừa kiểm tra xem có sứt mẻ miếng nào không, vừa lườm chồng khét lẹt:
- Rõ dở hơi. Chả được cái tích sự gì hết!
Vợ bế con vào phòng, chồng thở dài ngán ngẩm, người ta bảo con hư tại mẹ quả là không sai.
Con bi bô nói được vài từ, chồng nhanh nhảu:
- Nói "baba" đi con. Babaaaa
Vợ chen vào:
- Con em đẻ ra, phải biết gọi mẹ trước chứ. Gọi "umma" đi con!
Chồng cãi:
- Tự em đẻ được à?
- Thế anh có phải mang bầu không?
- Nhưng mà...
Chưa nói hết câu thì con tè dầm, khó chịu lại khóc oe óe. Vợ chồng đình chiến, tạm thời hợp tác thay tã cho con và tắm rửa cho con. Một lát sau thì quên.
***
Trời mưa như trút nước, vợ nhắn tin bảo chồng: "Lát em đi sinh nhật bạn, anh không phải đón em đâu, anh đón con rồi đi ăn luôn nhé!". Chồng đọc tin nhắn xong thì nhét điện thoại vào túi quần rồi xuống thẳng nhà xe, quyết định đội mưa về cho mát... Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai chồng, nhẹ nhàng:
- Taeyong cứ thế mà về à?
Chồng giật mình quay lại, là Yoona - tiền bối cùng công ty với chồng.
- Vâng chị ạ. Vợ em đi ăn với bạn nên không phải đón. Em thì thế nào cũng được.
Chị Yoona nói:
- À... Vậy Taeyong cho chị về nhờ được không? Chị có hai cái áo mưa. Còn xe chị hỏng từ hôm qua còn để ngoài hãng chưa lấy về.
- Vâng. Được ạ. - Chồng lễ phép.
- Cảm ơn Taeyong.
- Có gì đâu tiền bối.
Chị Yoona tủm tỉm:
- Đừng gọi thế nghe khách sáo lắm.
Mưa to quá, chị cứ phải rướn người lên, mặt áp sát vào tai chồng nói nghe mới rõ. Vợ cùng mấy đứa bạn đang ngồi trên taxi nói chuyện rôm rả. Chợt một đứa lên tiếng:
- Bây giờ nhiều biển số xe đẹp nhỉ? Đôi kia có con LX đỏ biển bốn số chín kìa.
Vợ điếng người:
- Ơ... xe biển đó là của nhà tao mà...
Bọn bạn nhao nhao:
- Thế chồng mày đang lai con nào kia?
Vợ như bị hất nguyên gáo nước lạnh vào người. Lắp bắp:
- Tao...tao...không biết.
- Lại còn ngồi mà không biết. Đuổi theo xem đấy là con nào.
Vợ vội vã xuống xe, bắt một chiếc taxi khác trên đường nhanh chóng đuổi theo... Đến cổng nhà, chị Yoona bảo chồng:
- Taeyong vào nhà chơi đã. Đợi ngớt mưa rồi về.
- Dạ thôi, em...
Chị ngắt lời:
- Thôi cái gì? Mấy khi đến nhà chị.
Chồng đành miễn cưỡng dắt xe vào sân. Chị bảo chồng ngồi phòng khách đợi, lát sau chị đem ra một cái khăn bông và một cái áo:
- Taeyong lau khô tóc đi kẻo lạnh.
- Không cần đầu chị.
Chị gắt nhẹ:
- Taeyong mà ốm chị áy náy lắm đấy.
Chồng nghe theo răm rắp. Bỗng, cánh cửa bật mở. Vợ bước vào, trên mắt vợ còn nguyên sự kinh ngạc.
Chồng chết lặng, cứng miệng. Linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra... Chị Yoona còn muôn phần hoang mang hơn:
- Cô là ai?
Vợ không trả lời, xé màn mưa, lao về phía cái taxi. Vợ ngồi trong xe, khóc to hơn cả mưa, khóc nấc lên từng hồi.
Chồng đội cả trời mưa, phóng như bay về nhà, mặc kệ mưa tát vào mặt đau rát, cả những tia chớp rạch ngang bầu trời và tiếng sấm đì đùng giận dữ. Cố gắng nhanh hết sức có thể, cố gắng nhích lên từng tí trong dòng người đông đúc. Chồng biết vợ đã hiểu nhầm, nhưng không biết phải giải thích làm sao cho vợ tin. Khổ sở lắm mới lết về đến nhà, chồng để nguyên bộ dạng ướt sũng bước vào phòng khách. Vợ bình thản đến rợn người, đẩy tờ giấy li hôn về phía chồng:
- Đơn đấy. Kí đi.
- Đơn gì? - Chồng ngơ ngác.
- Ly hôn.
- Em điên à? - Chồng quát.
- Không điên. - Vợ vẫn giữ thái độ đó.
- Em phải nghe anh giải thích! - Chồng quỳ xuống nắm chặt tay vợ.
- Anh biến đi cho khuất mắt tôi!
Chồng yếu ớt thanh minh:
- Anh thề. Chuyện không phải như vậy...
Vợ im lặng, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Những ngày sau đó, tổ ấm của hai vợ chồng lạnh như nhà mà. Vợ không nói một lời nào, lặng lẽ đi, lặng lẽ về như một cái bóng. Vợ ăn riêng, chồng ăn riêng. Đêm đến, chồng vừa bước chân vào thì vợ ôm gối ra phòng khách ngủ.
2h sáng. Chồng mò mẫm sang phòng khách đắp chăn cho vợ. Vợ giả vờ ngủ, nước mắt ứa ra, ướt đẫm gối. Ngày hôm sau lại thế. Nhưng đến sáng tỉnh dậy, thì vợ đã thấy mình nằm trên giường, bên cạnh con. Còn chồng co ro trên ghế sô pha.
Kể từ đêm hôm sau, chồng tự giác dọn ra phòng thu âm ngủ. Chồng thức khuya hơn và bắt đầu hút thuốc. Nửa đêm, nghe tiếng con khóc và đèn ngủ vẫn sáng, chồng cắn chặt môi... Chắc giờ nay vợ đang vất vả vì phải vừa cho con uống sữa, vừa tự thay đồ cho con, thương vợ...còn vụng về lắm.
Đến khi đèn phòng tắt và con đã ngừng khóc hẳn, chồng mới cầm điện thoại nhắn tin vào máy vợ: "Anh nhớ em!"...
Vợ đọc tin nhắn, tim như thắt lại, rồi lạnh lùng tắt máy.
Hai con người, một ngôi nhà, hai trái tim, một bức tường ngăn cách.
***
Ngày hôm sau, vợ thẫn thờ trở về nhà, vẫn cái không khí ảm đạm đó, đẩy cửa bước vào, chợt phát hiện chồng đang gọi điện thoại cho ai đấy. Vợ bế con nép vào cánh cửa, nghe trộm...
Giọng chồng tha thiết:
- Chị ơi...Chị giúp em đi...Giờ em không biết phải làm thế nào để vợ em tin. Đã mấy ngày hôm nay vợ chồng em sống kiểu "người vô hình" rồi chị ạ...
- Chỉ vì Taeyong đưa tôi về nhà mà vợ giận đến tận hôm nay sao?
- Vâng. Cô ấy còn đòi chia tay em, em thực sự không chịu nổi.
- Vậy Taeyong muốn tôi làm gì?
- Chị có thể gặp vợ em và giải thích đó chỉ là hiểu nhầm, được không hả chị?
- Tôi...
- Em xin chị. Vợ và con là tất cả đối với em.
- Thôi được rồi. Tôi đồng ý, nhưng chưa chắc là cô ấy sẽ tha thứ đâu đấy nhé!
- Vâng! - Chồng mừng rỡ. - Chỉ cần một tia hy vọng thì em sẽ cố gắng đến cùng.
- Ừ. Thế nhé.
Chị tắt máy. Chồng đứng dựa người vào tường, thở phào như trút được gánh nặng ngàn cân. Đột nhiên, vợ bước vào, nước mắt giàn giụa:
- Anh ơi...!
Chồng giật bắn mình quay lại. Thấy mẹ khóc, con cũng khóc theo. Rồi bất ngờ, cả hai mẹ con nó khóc òa lên. Chồng hết ôm vợ, rồi lại ôm con, mặt đỏ bừng, lúng túng mãi:
- Ơ...này...này...
- Em xin lỗi...
Vợ nằm gọn trong vòng tay chồng, nghẹn ngào:
- Tại anh mà, tại anh không giải thích.
- Tại em mà, tại em không chịu nghe anh.
- Không. Tại anh. Đáng lẽ anh phải đi đến nơi về đến chốn.
- Là em sai. Đáng lẽ em phải về cơm nước cho anh nhưng em lại ham chơi.
- Dù anh đúng hay là anh sai nhưng làm em khóc là anh đã sai rồi.
- Tại em mà, anh lì thế nhỉ!
....
Vợ chồng cùng phá lên cười. Lát sau:
- Anh ơi?!
- Dạ vợ!
- Bốn mươi năm sau mình còn trẻ trâu như thế này không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro