1
người ta nói khi mơ là lúc chúng ta sống thật với bản thân nhất, trong đầu có gì là tự nó tuồn ra hết. Nhưng từ lần gặp anh lần cuối ấy.... em chẳng thể mơ thêm lần nào nữa. Em như bị lôi kéo về hiện thực, một hiện thực tàn khốc và em chỉ muốn tránh xa nó thật nhiều. Mỗi ngày sống trong áp lực, tối đến thì chẳng bao giờ ngủ ngon nổi một giấc. 12h ngủ 3h sáng dậy và rồi ngày nào cũng lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn kinh khủng ấy. Mắt em mờ đi vì thiếu ngủ, mờ đi vì dán mặt vào chiếc điện thoại 24/24. Cả người rã rời vì thiếu sức sống. Động lực sống của em đâu mất rồi? Mỗi ngày em phải giả vờ như là mình rất ổn, vui vẻ cười đùa như là không có chuyện gì xảy ra hết, dùng nụ cười đó để che lấp đi sự trống trải bên trong em. Em phải giả vờ như là anh đang bên cạnh , tự nhủ với lòng rằng anh chắc chắn sẽ luôn yêu em. Rồi tự tiếp tục đấu tranh âm thầm trong nỗi đau của sự mất mát..
.
.
lại một ngày qua đi cùng với sự mệt mỏi
cả sức khoẻ lẫn tinh thần của em đều bất ổn
..
.
lết cơ thể nặng nề và nằm xuống,em nhắm và chìm vào giấc ngủ...trốn tránh hiện tại vào giấc mơ tìm người an ủi trái tim đang vỡ vụn ra thành trăm mảnh
nhưng anh không còn ở đó nữa
.
.
người đứng sau luôn miệng không ngừng thúc giục em tiếp tục chiến đấu
thật ra là em chỉ tưởng tượng ra cho nó đỡ cô đơn
người đó còn chẳng biết em là ai, em chết hay sống cũng chẳng liên quan tới người đó
em ích kỷ chỉ muốn ngôi sao sáng ấy là của riêng em
chàng hoàng tử đó chỉ có thể là của em
không phải của ai khác
làm ơn
em thực sự rất bức bối...ray rứt
làm ơn hãy dừng những suy nghĩ này lại
em bị làm sao vậy, em không ổn, chẳng ai ổn cả, em không biết
.
.
cuộc sống này áp lực thật,anh à em mệt lắm rồi, em không chịu được
em có thể ôm anh không?
ôm em thật chặt
ôm chặt cho cái sự áp lực này nó vỡ tan ra
em cứ khóc đi, oà khóc lên, khóc cho trôi đi bao nhiêu nỗi buồn,sự oan ức,sự ngột ngạt đó
anh ôm em đây, cứ khóc đi , anh xin lỗi
khóc mệt rồi thì ngủ đi
anh xin lỗi anh phải đi rồi ngủ đi nhé thực sự rất xin lỗi em
.
.
mấy giờ rồi
2h sáng
vòng tuần hoàn chết tiệt này
hãy cho em ngủ ngon một giấc
em không muốn chỉ là một giấc
chìm vào giấc ngủ ngàn thu đó và không bao giờ còn những giấc mơ xa xăm
cả người em nhẹ nhõm
em đang bay
hướng về phía ánh sáng
em còn gì nuối tiếc về cuộc sống này?
bỏ anh lại là điều em nuối tiếc nhất
thôi bỏ đi em sẽ đưa anh theo cùng
đưa kí ức ấy
con xin lỗi nhưng xin phép lần chuyển kiếp này con sẽ không uống thứ đó đâu
mắc dù có quá nhiều điều con muốn quên đi, nó quá đau khổ nó thực sự rất đau
nhưng trong nỗi đau điếng người đó
vẫn có nguồn sáng duy nhất ánh lên tới cứu dỗi cuộc đời tăm tối của em
em không quan tâm những điều đau khổ ấy có thể đè nén em bao lâu... chỉ cần có anh
em thực sự được giải thoát rồi
chưa đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro