
Tôi đói
Dùng thân cây làm điểm tựa, người thanh niên dùng tay hẫng một cái, co người lại để ngăn bản thân không va chạm vào những thứ chướng ngại xung quanh.
Hai ngày nay đã luyện tập bay, thế nhưng thật sự rất khó. Bởi vì chuyện có năng lực là giữ bí mật nên trong phạm vi trường học, Finland không dám để lộ quá nhiều khiến y phải lựa chọn tập trong khu rừng sau trường. Điều này dẫn đến việc dễ dàng hứng lấy rất nhiều chướng ngại vật được tạo thành bởi những tán cây và bụi cây cao, chưa kể đến y không thể bay vượt lên tán cây nếu chưa muốn ai phát hiện ra bí mật này.
Đơn giản mà nói thì muốn bay như chim đã khó, vậy mà y còn cố ý nâng lên thêm ít nhất là hai ba bậc nữa thì chỉ có cắn răng mà chịu hành cho quen thôi chứ còn gì mà khóc với chả sầu.
Nhưng tập là tập như thế, Fin cũng không hề có ý định ở trên trường tập lâu dài như này, chưa nói tới nếu tiếp tục ở lại thì có ai nghi ngờ không, chứ thế này thì có một ngày không phải y bị người phát hiện ra thì cũng bị té chết. Để đảm bảo an toàn Finland phải về nhà, y còn có một số việc cần bàn với Sweden nữa, về đôi cánh và về năng lực mới.
Từ sau lưng Finland lấy ra một cọng lông vũ. Fin đặt nó lên lòng bàn tay, màu đen tuyền không chút pha tạp phá lệ nổi bật trên làn da trắng nõn. Lông vũ này là lấy từ trên chính đôi cánh mà ra, sờ nó thì thật sự có xúc cảm, lúc bứt ra thì cũng cảm thấy đau nhưng y vẫn thấy quái quái. Dẫu biết rõ nó chỉ là cái lông vũ bình thường như của mấy chú chim nhưng khi cầm trong tay thì Finland vẫn nhận ra sự khác biệt nhỏ, có lẽ là do thứ gọi là năng lực đi.
[Bản chất của năng lực là sinh mệnh sống
'....Vậy-y..những kẻ đã c-chết không-g có năng lực...nực cười-i.....']
Finland không tự chủ nhớ đến câu nói ngày hôm kia của thầy William, đối với người mới tiếp xúc với những thứ như năng lực thì đáng lẽ y phải tin tưởng vào thầy giáo, người đã gắn bó với năng lực gần chục năm, nhưng không, Finland lại tin tưởng vào giọng nói cười cợt khinh thường từ hư vô kia.
Finland xách cái cặp xanh sẫm lên vai, đủng đỉnh bước về phòng. Chuyện lạ nào rồi chẳng xảy ra..Đôi cánh trên lưng thu nhỏ dần rồi rút vào trong người mất hút. Chiều nay y phải về nhà thôi a. Kẻo để lâu quá thì khó ăn nói với anh trai lắm.
××××××××××××××
Ở sân bay, một người con trai cao ráo mất kiên nhẫn gõ gõ từng nhịp lên tay ghế ở hàng chờ. Đôi đồng tử xám khói có phần chán nản mà khép hờ lại.
Đáng lẽ là anh đã đi về nước từ mấy ngày trước rồi nhưng bởi vì anh đã trốn việc quá nhiều nên giờ phải ở lại mà hoàn thành toàn bộ. Ngoài ra còn ba đứa em kia nữa, chạy gì mà chạy lẹ thế không biết. Chưa kịp gì mà đã quăng anh đống công việc rồi cao chạy xa bay rồi.
Tặc lưỡi một tiếng, Russia ngả người ra ghế nghỉ ngơi. Khi tâm trí dần thả lỏng, Rus bắt gặp một vài tia năng lượng lạ lẫm dao động trong không khí. Chuyện vô tình gặp gỡ này vốn là chuyện bình thường ở những nơi đông người như sân bay,... nhưng trong số đó có một cái khiến anh ngay lập tức bật dậy. Tia năng lượng đó mang theo một chút mùi hương riêng biệt mà Rus đã thuộc nằm lòng từ lâu, anh khó hiểu đứng dậy đi về phía cổng.
Finland nâng gọng kính râm che hết nửa khuôn mặt mình lên một chút, tiện tay kéo cái khăn quàng lại luôn. Fin diện một bộ đồ đen che kín mít từ đầu đến cuối trông như mấy kẻ sợ lạnh nhưng thật ra y chỉ không muốn bắt gặp người quen ở đây thôi. Sẽ thật khó khăn và tốn thời gian để mà giải thích được chuyện tại sao mắt y đổi màu lẫn việc y đột nhiên có năng lực nên Finland tự đóng gói mình thành kẻ khả nghi luôn cho nó nhanh. Cứ tưởng làm thế là xuất sắc lắm rồi nhưng tiếc là trời không chiều lòng người.
Đang đứng suy nghĩ lan man thì một người từ đằng sau ôm chầm lấy làm Fin hết hồn. Não y còn chưa load kịp chuyện đang xảy ra thì gáy đã bị tên kia cắn trộm một phát. Chó chết, Finland chửi thề trong lòng, y quay đầu lại tính đập tên khốn kia ra bã. Trên đời này còn chưa ai dám làm như vậy với y đâu!!!!
Với dáng người cao ráo cùng khuôn mặt điển trai thì cho dù có nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa thì Finland cũng là một người con trai thực thụ. Dẫu sao thì y cũng không mang trên mình nét đẹp phi giới tính hay dáng người nhỏ gọn gì cho cam. Mà cho dù có thuộc loại tính hướng thứ ba đi chăng nữa thì chắc chắn Finland cũng chỉ có thể là công. Với tất cả điều trên kết hợp cùng với tính cách có phần khó chịu cùng ác liệt của mình thì chắc chắn chưa bao giờ Finland dính phải trường hợp như này cả nên phẫn nộ là chuyện đương nhiên thôi.
Russia được chào đón bởi luồng hương mát lạnh, mới mẻ của tuyết đầu mùa, anh tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc mà đã tâm tâm niệm niệm hàng trăm lần. Con sói dưới đáy lòng vui vẻ vẫy đuôi, nó há miệng cạp một phát thể hiện chủ quyền. Đột nhiên nhận thấy nguy hiểm đang đến, Russia nghiêng người né cú thúc ở ngay hông, người trong lòng cũng nhân cơ hội đó mà thoát ra. Finland có vẻ vì di chuyển quá đột ngột mà cặp kính râm trên mặt rơi mất, Russia vĩnh viễn không quên được khoảng khắc đôi mắt đỏ rực cuốn hút mang theo tức giận và kinh ngạc nhìn về phía anh.
Finland rít từng chữ qua kẽ răng: " Russia, đừng nói anh chính là cái tên khốn đã cắn tôi đấy nhé."
Russia bừng tỉnh khỏi cơn mê mà ảo não suy nghĩ lý do hợp lý để giải thích cho việc làm của mình. Anh lắp bắp:
" Tôi....tôi...tôi-i..."
" Huh?!!"
"...tôi đói..."
"........"
(Au: Đìu, hài kịch coi hay vl nha (~'v')~)
Nghe câu trả lời của Russia, Finland tức đến mức bật cười. Cái tên ngốc này nói cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ hắn coi y là chân giò hun khói hay cánh gà chiên nước mắm hả?!?! Má, đúng là tên ngố mà. Phẫn nộ trong lòng tiêu hao gần hết, Finland định cười lớn thì ngăn chính mình lại. Y không muốn cho Rus thấy mình nhẹ nhàng bỏ qua kẻo sau này tên ngố kia sẽ thích làm gì thì làm mất. Finland cảm thấy có mùi nguy hiểm nếu để chuyện đó xảy ra.
Nhìn Finland định mỉm cười thì nghiêm mặt lại làm Russia bối rối không thôi. Nói gì không nói lại nói như thế, Rus thật sự muốn tát chính mình một cái thật đau. Đúng là có cái ngu nào bằng cái ngu này không chứ. May mà anh còn chưa kịp liếm Finland một cái, dù anh rất muốn thế, Russia tận lực đè nén suy nghĩ thô bỉ kia vào sâu tâm trí mình.
" Hay quá ha. Anh coi tôi là thức ăn đó hả Russia." Ngón tay thon dài siết chặt lấy cổ áo của người thanh niên to cao hơn nửa cái đầu, Finland ép Russia phải cúi xuống nhìn mình. Russia dùng toàn bộ tự chủ nhưng vẫn không thể nhịn được mà dứt mắt khỏi cặp đá ruby tuyệt đẹp kia, cổ họng trở nên khô khốc khi nhớ tới xúc cảm tuyệt diệu ban nãy. Nhận thấy sự im lặng từ anh, Finland cười thầm vì mình đã tạo dựng được uy quyền, y vui vẻ buông tay ra mà không hề nhận ra hầu kết của anh động đậy lên xuống và ánh mắt có phần tăm tối đi một phần.
" Coi như lần này là tôi tha cho anh đó. Mà sao anh lại ở đây?" Finland vui vẻ quay lại lấy cái vali lên, y quay sang hỏi Russia thì nhận ra Rus cứ nhìn chằm chằm vào mình. Finland thầm nghĩ không ổn rồi đưa tay lên mặt thì nhận ra cái kính râm đã rớt xuống từ bao giờ.
Trước khi Finland kịp giải thích điều gì thì một luồng năng lực mạnh mẽ đập thẳng vào mặt. Nhiệt độ bao quanh Finland đột ngột giảm mạnh, ngay cả quần áo bên ngoài cơ thể cũng chẳng thể che chắn được gì. Finland theo bản năng bài xích thứ sức mạnh xa lạ ấy song lại nhận ra nó hình như không có ý định làm hại đến y. Nguồn linh năng cường thế càn quét ngang dọc dường như đã hoàn thành mục tiêu của mình mà biến mất nhanh chóng trước khi Finland kịp dùng năng lực của mình tấn công lại.
" Cậu có năng lực rồi Finland."
" Uhm." Nồng đậm lo lắng xen lẫn trong câu nói của Russia, dẫu mặt anh vẫn trông như thường nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên định, cố chấp. Finland biết chắc mình phải giải thích hết toàn bộ mọi thứ đây.
Mất gần nửa tiếng giải thích cùng với bị Russia xét toàn thân n lần, cuối cùng thì tên ngố kia mới hài lòng buông tha cho y, đương nhiên là sau khi hai đứa làm loạn ở sân bay một trận cùng với việc Finland bị anh đè xuống trong lần thứ n+1 bị xét, sau đó thì Russia dùng mọi cách xoa dịu con chim xù lông vì giận dữ kia.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hết chap :)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro