
𝘐 𝘵𝘰𝘰𝘬 𝘢 𝘴𝘵𝘳𝘰𝘭𝘭 𝘰𝘯 𝘵𝘩𝘦 𝘭𝘰𝘯𝘨 𝘰𝘭𝘥 𝘸𝘢𝘭𝘬
Cả bọn gói ghém đồ đạc và rời khỏi làng Costelloe nhanh hết sức có thể. Giữa tiếng ngáy kinh hồn như Quỷ Núi của mấy cha xế xe tải, cái âm thanh mà những cô gái người Pháp đã quá ngán ngẩm, và tiếng quát chói tai của người quản lý chuồng ngựa từ trang trại gần đó, Draco tuyên bố khi tỉnh dậy vào lúc tờ mờ sáng rằng cậu không muốn ở trong nỗi ác mộng này thêm một phút giây nào nữa.
Việc thức dậy sớm vào lúc sáu rưỡi đã đủ khiến Harry gà gật cả buổi sáng. May mắn thay, vào khoảng mười giờ, phép màu hiện ra trước đôi mắt ngái ngủ của bọn họ: một ngôi làng nhỏ. Một chốn đẹp ngẩn ngơ giữa thảm thực vật xanh tươi, với một quán rượu, siêu thị mini, dãy nhà bằng gỗ quết sơn trắng và những người phụ nữ thân thiện chào đón họ bằng nụ cười rạng rỡ và một bình cà phê lớn.
Đây mới là Ireland. Một nơi ẩm ướt mùi cỏ rêu và hoa nigella.
Sau một lượng caffeine vừa đủ và bữa sáng ngon lành với trứng và thịt xông khói, con đường dài đến Galway mang một hương vị hoàn toàn mới.
Trận mưa rào ngắn ngủi ập đến thị trấn Spiddal nhộn nhịp vào khoảng một giờ chiều buộc họ phải trú ở một nơi đầy những tay đánh cá. Cả hai tận hưởng bữa trưa bằng món súp cá tươi rói với nguyên liệu vừa mới đánh bắt, cùng những nốt âm hưởng cao của violin và guitar.
Sau bữa trưa, họ phải đợi hơn nửa giờ dưới mái hiên chờ mưa tạnh. Âm thanh những con sóng vỗ vào bờ vịnh quyện với tiếng mưa rả rích nhắc nhở cả hai rằng Galway chỉ cách đây hơn ba giờ đi bộ.
Draco đã gọi một cuộc điện thoại và sắp xếp một buổi biểu diễn vào cuối buổi tối hôm đó tại một quán rượu tên là Monroe's, và tâm trạng thất thường của cậu dường như đột nhiên dịu lại.
"Nghe hơi vô lý, nhưng trong hơn hai tháng qua không hiểu sao tao vẫn chưa thấy chán màu xanh này" Harry bình luận sau một giờ đi bộ, say sưa với không khí trong lành sau mưa độ giữa tháng Tư.
"Trong chín tháng, tao cũng chưa. Tao nghĩ rằng đất nước này thật sự ẩn giấu phép thuật, vài Bùa Mê khiến ta nghiện nó, hay cái gì từa tựa vậy..." Draco trả lời, đôi giày cậu ẩm ướt và sũng nước, ánh mắt cậu mơ hồ vô định giữa bọt sóng.
"Thật vậy, Ireland nổi tiếng - đối với cả du khách Muggle và không phải Muggle - là một trong những quốc gia khiến ta mong muốn được quay lại nhiều lần. Có lẽ đó là lời nguyền của Yêu Tinh Leprechaun."
Harry nhận được một cú đấm nhẹ - nhưng cũng không quá nhẹ - vào bắp tay.
"Suỵttt!" Draco quở trách, ngón trỏ ấn lên môi anh. "Đừng nói từ L! Chúng ở khắp mọi nơi!" Cậu ngờ vực nhìn xung quanh. Harry mở to mắt và nhìn quanh một vòng với một chút lo lắng cho đến khi Draco bắt đầu cười sảng khoái.
"Lionheart, Potter!" Cậu trêu chọc.
Trong một khoảnh khắc, Harry cảm thấy như họ đã quay lại với những trò đùa của Draco về Giám Ngục vào năm thứ ba. Chỉ có điều... tiếng cười đó ít chế nhạo hơn. Chân thành hơn, đầy vui vẻ.
Harry thật nhớ những khoảnh khắc hiếm hoi ở trường khi phiền não duy nhất của anh là gây gổ với Malfoy...
Con đường ven biển đến Galway dài thẳng tắp trong suốt phần còn lại của buổi chiều. Một bên là đại dương mênh mông, một bên là cánh đồng nông thôn mướt rượt. Và như thường lệ, bầu trời xanh thẳm nhảy múa tít trên cao.
Họ đến được vùng ngoại ô của thị trấn vào khoảng năm giờ rưỡi. Giao thông đông đúc hơn hẳn so với bên ngoài thành phố, chào đón hai vị khách ngoại lai bằng một vài tiếng còi xe và động cơ gầm rú.
Dừng lại đọc biển "Chào mừng đến Galway" giống như đang băng qua vạch đích của một cuộc chạy marathon, nhưng chính cái việc đi đến được bến cảng của thành phố mới thật sự khiến họ ngạc nhiên và xúc động.
Nơi cửa sông Corrib đổ ra vịnh là một dãy nhà tuyệt đẹp nhìn ra mặt nước, mỗi ngôi nhà với một màu sắc khác nhau, tất cả đều được nhuộm đỏ ửng lên bởi ánh hoàng hôn e thẹn. Những đám mây bay thấp ở phía sau càng làm hoàn thiện bức tranh hùng vĩ với những sắc màu pastel dịu nhẹ.
Đang ngồi trên một bãi cỏ cách biển không xa là hàng chục thanh niên, một số cầm sách, một số cầm đàn guitar, một số thì cầm lon bia. Một cây cầu gỗ nối liền bến cảng với những con phố đông đúc ở trung tâm thị trấn. Âm nhạc, tiếng trò chuyện và tiếng cười vọng lại từ xa, hoà với tiếng kêu hốt hoảng của vài con mòng biển chao lượn trên bầu trời Ireland.
Đầy thích thú, Draco và Harry tiến vào những con hẻm lát đá cuội dẫn đến quảng trường chính. Những lá cờ màu cam, trắng và xanh kết nối các tòa nhà lại với nhau, dọc theo những ngọn đèn nhỏ leo lắt. Những quán xá mặt tiền ốp gỗ - đầy màu sắc với các biển hiệu tươi sáng - tô điểm cho con phố đông đúc người qua lại với những bàn ghế, nghệ sĩ đường phố, cửa hàng và khách du lịch.
Âm nhạc ở bên phải, âm nhạc ở bên trái, âm nhạc ở bên ngoài và bên trong các tòa nhà. Ta gần như có thể hít được nó. Chỉ khi lắng nghe bằng chính đôi tai của mình, Harry mới hiểu tại sao Draco lại háo hức đến Galway như vậy: cậu sẽ không bao giờ thất nghiệp ở đây.
Chỉ khi bước đến quảng trường trung tâm rộng lớn, cả hai mới nhận ra rằng họ thực sự đã đến đích. Tại đó, ngay dưới tượng đài Quảng trường Eyre, họ quay lại đối mặt với nhau. Cả hai đã đến được nơi đã định sau ba ngày dài cùng nhau chu du.
Lúc đầu, Harry đã không thể chắc rằng cả hai đều có thể đến được đây mà còn sống - với đầy đủ các bộ phận cơ thể. Nhưng họ thực sự đang đứng ở đây.
Cả hai đều im lặng, họ nhìn nhau để tìm từ ngữ phù hợp đánh dấu sự kết thúc của hành trình hòa bình này.
"Được rồi, chúng ta đường đi hai ngã ở đây, Potter."
Giọng của Draco - mặc dù cậu đã cố gắng làm cho nó nghe có vẻ lạnh lùng và điềm tĩnh - lọt vào tai Harry với một chút cay đắng. Với cả hai tay đút trong túi, Harry im lặng, chỉ có những nốt nhạc của chiếc đàn xếp gần đó vọng lại.
Con đường của họ đã rẽ nhánh nhiều lần. Họ hầu như không giao nhau, đôi khi va chạm, rồi tách ra, rồi lại hợp nhất. Nhưng cả hai đã đi cùng nhau trên cùng một con đường mà chỉ tại đó, lần đầu tiên, tại trái tim của Ireland. Họ quan sát nhau một cách kỹ càng mà không phán xét nhau, không có gì để mất và không có gì để lợi dụng. Đây thực sự có phải là lúc mà cả hai phải đi hướng khác nhau mãi mãi không?
Ý nghĩ đó khiến Harry cảm thấy đau nhói trong bụng. Buồn bã? Cũng có thể?
"Ai mà biết được, biết đâu chúng ta lại bắt gặp nhau ở đây, tại Galway này." Anh nói.
Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt bạc của Draco, gần giống như sự ngộ ra một khả năng. "Đúng. Trong trường hợp điều đó không xảy ra, thì... chúc mày may mắn tìm thấy chính mình." Cậu luồn tay qua mái tóc sáng màu của mình và, tất nhiên, tìm cách để tránh khỏi sự bối rối ngượng nghịu "... chưa kể đến việc phải tìm cách xử lý quả đầu lố bịch của mày!"
Harry cười khúc khích. Anh không thể nói liệu mình hứng thú với đôi má ửng hồng của Draco hơn hay cái lưỡi sắc bén vang danh của cậu.
Sau đó, với một nụ cười gượng gạo, Harry nghiêm trang rút tay ra khỏi túi áo khoác và đưa ra phía trước. Draco nhìn nó như thể người ta đang nhìn một con Puffskein đội mũ ông già Noel trên đầu, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận.
Một cử chỉ mà đáng lẽ ra phải được thực hiện từ hơn một thập kỷ trước.
"Chúc mày may mắn, Mamphies."
⸙
Sau khi dành gần hai tháng liên tục lang thang khắp nẻo đường, Galway là nơi thích hợp để dừng chân và nghỉ ngơi một chút.
Và nhân dịp này, Harry đã thuê một căn hộ nhỏ rộng 25 mét vuông ở ngay trung tâm thành phố chỉ để không phải chia sẻ phòng với người khác mỗi đêm và có thể có chút riêng tư, đặc biệt là trong phòng tắm. Đã bao lâu rồi anh không được tắm lâu hơn năm phút nhỉ? Lần cuối cùng Harry nghỉ ngơi thoả đáng trong hơn một tuần là ở Dublin.
Mặc dù nằm trong một tòa nhà cũ nhưng căn hộ mới được cải tạo gần đây. Tường gỗ óc chó được sơn màu trắng và các bức tường không bị phủ lớp giấy dán tường với họa tiết hoa hoè hoa hoét. Chúng có màu trắng cùng với căn bếp màu kem của một thương hiệu Thụy Điển nổi tiếng. Nơi này nhỏ nhưng ấm cúng, sáng sủa với ba cánh cửa sổ có view nhìn ra con phố trung tâm. Ta có thể nghe thấy tiếng nhạc trầm ấm vọng lên từ ba tầng dưới - một nghệ sĩ đường phố đang hát bài của Johnny Cash.
Nằm dài trên chiếc giường đôi giống như ngủ trên một đám mây khổng lồ so với mấy tấm nệm đầy rận mà anh đã quen khi ở quán trọ hoặc nhà nghỉ địa phương.
Anh ngủ thiếp đi chỉ trong giây lát và thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Khi Harry thức dậy - vẫn còn đang quấn mình trong chăn - thì đã gần mười giờ tối, và tiếng bụng sôi cồn cào nhắc anh nhớ rằng anh thậm chí còn chưa buồn vác xác ra chợ mua đồ ăn nhét vào tủ lạnh.
Anh lấy quần áo sạch từ ba lô ra, đeo kính, mặc chiếc áo khoác parka, rồi lượn ra phố giữa đám đông nhốn nháo ngập tràn tiếng nhạc.
Vào buổi tối, thành phố này thậm chí còn kỳ diệu hơn ban ngày. Đôi nét giống Dublin nhưng có tầm nhìn trực diện ra biển, mùi muối mằn mặn và bầu không khí tuyệt vời của bến cảng.
Một xe bán tải nhỏ màu xanh đậu gần đấy đang bán hàu tươi mang đi, và mặc dù Harry rất thích chúng, cảm giác đói vẫn không dịu đi sau khi ăn hết tận năm phần. Không muốn ăn mấy món ăn nhanh phục vụ quán rượu cho lắm, anh gọi thêm năm phần nữa và thưởng thức chúng với chanh và sốt Tabasco. Anh vẫn đói, mà thôi kệ. Anh sẽ đi mua sắm vào ngày hôm sau.
Không quyết định được phải làm gì, Harry để bản năng và một nhóm những anh chàng đang đi đến một quán rượu gần bến cảng dẫn lối, nhưng khi đến lúc sắp bước vào, anh đã do dự khi nhìn thấy tờ rơi ở lối đi.
"Marmalade Skies trực tiếp".
Anh không biết những nhạc sĩ đó. Tâm trí anh trôi dạt đến nơi khác, đến một nơi mà anh chắc chắn sẽ có một buổi biểu diễn tuyệt vời.
Nhưng liệu có nên không?
"Này anh bạn. Có vào hay không!" Một giọng nữ vang lên từ phía sau anh, và Harry nhận ra mình đang dừng lại ngay trước cửa.
Những nghi hoặc không có lời giải đáp. Vào quán rượu này hay đến Monroe's?
⸙
Ngụm bia đen cuối cùng đã làm dịu đi cơn khát đến nỗi anh tin rằng mình đã uống đủ cho tối nay. Anh nốc cạn với một nụ cười và đặt chiếc cốc rỗng lên quầy ngay khi bài hát cuối cùng kết thúc. Anh đã uống hai cốc. Harry đã nốc hết cốc đầu tiên chỉ với một hơi, ngay khi ánh mắt của chàng nhạc sĩ trẻ dừng lại nơi anh.
Có lẽ Harry đã phạm sai lầm khi đến đây. Anh cảm thấy như thể họ đang quay trở lại Clifden, cái đêm đầu tiên đó. Năm giờ không liên lạc có thể khiến mọi thứ bắt đầu lại từ đầu không?
Nhưng rồi, tay guitar lắc đầu cười, và buổi tối trôi qua trong chớp mắt giữa tiếng vỗ tay của đám đông và những bài hát Muggle mới nổi gần đây. Thế nhưng, khi chàng nhạc sĩ tiến đến gần, Harry đột nhiên cảm thấy mình rất cần phải nốc thêm một cốc nữa.
Draco dựa vào cột gỗ gần chiếc bàn nhỏ, khoanh tay và nở một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt. "Ồ, Harry Potter ở Galway? Thật bất ngờ!"
"Tao đã nghe về một ca sĩ rất tài năng, và, ừm, tao đến để nghe cậu ta hát" Harry đáp trả. Anh mỉm cười, vẫn giữ vẻ ngượng ngùng và hoang tưởng của một người hâm mộ, hoặc thậm chí là một kẻ bám đuôi. Nhưng Harry biết Draco là một người thẳng thắn. Nếu điều đó làm cậu ta khó chịu, cậu sẽ không ngần ngại nhổ vào mặt anh, với tất cả sự mỉa mai. Thay vào đó... cậu có vẻ mặt gần như hài lòng. Và có chút phù phiếm.
"À, tao hiểu rồi. Ca sĩ này thực sự giỏi đến vậy sao?"
"Vô cùng. Có chút tự mãn, nhưng giỏi" Harry nháy mắt.
Draco đảo mắt và ra hiệu cho bartender mang ra hai ly whisky, và Harry mỉm cười nhẹ nhõm. Không bắt đầu lại từ đầu.
"Mày thích thành phố này không?" Draco hỏi sau khi cả hai nói chuyện phiếm một chút. Harry nhấp một ngụm whisky và thấy nó cực kỳ mạnh. Hoặc có thể nó mạnh vì anh chỉ ăn tối bằng một mớ hàu và hai ly Guinness.
"Tuyệt đẹp. Đằng sau khu chợ có một khu Phép thuật và mày sẽ không tin được có bao nhiêu điều kỳ lạ ở đó đâu! Còn mày thì sao?" Harry hỏi. Trong lúc chờ chủ căn hộ đến trao chìa khóa, anh đã đi dạo một vòng quanh khu phố phép thuật Harplace.
Draco gật đầu, đầy nhiệt tình. "Tao sẽ kiếm sống tốt ở đây. Tao đã ký hợp đồng biểu diễn trong ba đêm, và tiền boa sẽ hơi bị nhiều nếu tao hát trên phố."
Harry thậm chí không quá ngạc nhiên. Drew Mamphies là một cái tên chắc chắn sẽ vang danh ở Ireland. Cậu ấy có mọi thứ mà người ta mong đợi từ một buổi hoà nhạc trực tiếp: tài năng, sự linh hoạt, kỹ năng biểu diễn trên sân khấu. Điểm yếu duy nhất chỉ đến từ một số khách hàng phân biệt chủng tộc: khẩu âm Anh-Anh.
"Tuyệt vời! Tao mừng cho mày!" Harry nói với một nụ cười chân thành. Anh thực sự như vậy, nhưng điều này có vẻ khiến Draco do dự.
Cậu cau mày như thể cậu vừa nghe thấy một điều gì ngu ngốc. "Mừng... cho tao? Mày say rồi" Cậu buộc tội, chỉ vào chai rượu whisky.
Harry đã nói rất nhiều điều ngu ngốc, nhưng lần này anh thành thật. "Không, đồ khốn, tao không say! Ít nhất là chưa." Harry phán bác và cầm lấy ly rượu như thể Draco sắp giật mất nó. "Như tao đã nói từ trước" Anh tiếp tục, "Tao rất mừng khi thấy mày có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình. Cơ mà tao thắc mắc một điều...cái điều tao vẫn luôn thắc mắc kể từ khi gặp lại mày: tại sao lại là Ireland? Tại sao lại là nhạc sĩ?"
Anh không biết mình lấy đâu ra can đảm để hỏi những câu hỏi đó, vì lần cuối anh thử, quý ngài Malfoy đã phát điên và cố gắng chạy trốn vào ban đêm trong cơn mưa như trút nước ở Clifden. Nhưng vào lúc đó - sau hai cốc bia và nửa ly whisky khi bụng vẫn còn đói - Harry cảm thấy rằng nếu anh không hỏi vào đêm nay, anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Họ đã đến được đích, con đường của họ rẽ đôi rồi lại giao nhau. Đây không gì hơn là một điểm khởi đầu mới. Một điểm khởi đầu không phải do số phận quyết định - như lần đầu tiên - mà là do sự cần thiết. Sự cần thiết để Harry thực sự hiểu rõ kẻ điên mà mình đã tìm lại được hai năm sau Chiến tranh, không có phép thuật, với những bí mật và quá khứ không ai biết được. Một chàng trai mà anh đã luôn tin là một thằng hoàn toàn khốn nạn, rồi là một thằng hoàn toàn ngớ ngẩn, rồi đơn giản nhận ra rằng cậu ấy chỉ là một thiếu niên vô cùng, vô cùng sợ hãi. Và bây giờ, cậu đã hoàn toàn khác. Anh muốn hiểu hơn về cậu. Anh cần phải hiểu hơn về cậu. Đây là một nhu cầu mà anh cảm thấy sâu thẳm trong xương tủy. Và xét theo thực tế là sau ngần ấy thời gian Draco đơn độc một mình, thì đã đến lúc cậu phải mở lòng hơn một chút. Tại điểm khởi đầu mới này.
"Mày thực sự không thể tự hiểu được hở, mhh, tên thông minh?" Draco lẩm bẩm.
"Xin lỗi nhé, tao không phải là Ravenclaw!" Harry nhún vai. "Nhưng tao thực sự muốn biết."
"Mày không thể cứ... aah, ra khỏi đây trước đã" Cuối cùng Draco cũng thốt lên và sau khi nốc hết phần rượu whisky còn lại trong một ngụm, cậu cầm lấy chiếc áo khoác và vội vã ra khỏi cửa trước.
Harry đi theo cậu đến một con kênh nhỏ gần đó. Họ ngồi trên bức tường thấp và ngắm dòng nước chảy chậm rãi bên dưới. Nhiệt độ mát mẻ và dễ chịu, nhưng má Draco ửng đỏ khiến cậu trông như một đứa trẻ. Harry nhìn thấy ở cậu chàng trai đã đi cạnh mình giữa Rừng Cấm, trong khoảng thời gian bị cấm túc với Hagrid.
Anh không ép buộc cậu phải nói; anh đang cho cậu thời gian và không gian, nhưng không mất quá nhiều thời gian để Draco hít một hơi thật sâu và trải ra trước mắt Harry những trang viết về hai năm qua của cậu.
"Như mày biết đấy, mọi thứ của tao đều bị tịch thu, kể cả nhà cửa và đũa phép. Sau khi mẹ tao vào tù và cha tao bị hành quyết, tao đã cố gắng sống ở London một thời gian. Tao tìm việc làm ở Thế giới Phép thuật như là nhân viên bán hàng hoặc pha chế, nhưng không ai muốn thuê..." Cậu dừng lại một giây, nuốt một cục đắng ngắt, rồi tiếp tục, "... một người giống tao. Vì vậy, tao đã thử làm ở thế giới Muggle. Tao ở lại một vùng ngoại ô, làm bồi bàn của một nhà hàng trong sáu tháng, sau đó làm vài tuần trong một cửa hàng rau quả. Nhưng sống ở đó cũng không dễ dàng: Tao bị nhận ra trên phố, khu Muggle ở London cũng thường xuyên có phù thủy lui tới. Một số người trong bọn họ đợi tao vào cuối ca làm việc và đánh tao, những người khác thì niệm chú châm chích vào tao. Ai cũng xúc phạm tao, nói rằng đáng lẽ tao phải chịu chung số phận với cha mình. Ông chủ thì đối xử tệ bạc và tao không thấy thỏa mãn với những gì mình đang làm. Tao đã khá... suy sụp?" Cậu tự hỏi, nhìn chằm chằm vào khoảng không. "Ừa, có lẽ tao thực sự đã như vậy. Vì vậy, tao quyết định rời London, mang theo số ít đồ đạc còn lại và đến Liverpool, nơi tao tìm được việc làm trong một cửa hàng bán đồ câu cá. Tiền thuê nhà ở đó khá rẻ và nhờ một quảng cáo, tao biết rằng một số sinh viên đại học đang tìm bạn cùng phòng mới. Tao bắt đầu sống cùng họ trong một căn phòng nhỏ. Ở đó, tao tìm thấy cây đàn guitar của mình. Nó thuộc về bạn cùng phòng cũ, một chàng trai đến từ Bangladesh, chưa gia hạn visa và vì vậy mà cậu ta bị bắt đi. Bạn cùng phòng bảo tao lấy nó đi cho rồi, rằng không ai biết chơi đàn và họ không có địa chỉ nào để gửi nó đến. Một đêm nọ, trong cơn hoang mang, tao chạy đến bãi biển và bắt đầu chơi nhạc. Tao nhớ lại một bài hát của Muggle mà tao hay nghe thấy ở nhà hàng; nó khá buồn, nhưng tao thích nó. Tao không biết rằng có một quán bar gần nơi tao ngồi. Mọi người dừng lại để lắng nghe và sau đó... họ vỗ tay. Tao đã rất choáng váng. Mày biết đấy, Potter... sau khi đã quen với việc bị mọi người khạc nhổ vào mặt hoặc nhìn với vẻ khinh thường... được trân trọng có vẻ như là một trải nghiệm siêu nhiên."
Harry, sau khi nín thở từ này giờ, cảm thấy như sắp ngất xỉu tới nơi. Anh hết hơi. Chắc chắn rồi, anh không nghi ngờ gì rằng giai đoạn hậu chiến đã rất khó khăn với Draco. Nhưng không khó khăn đến thế này. Không đau thương như thế này.
"Ôi, Merlin chết tiệt..." Anh thở dài, không biết phải nói gì nữa.
"Chủ quán bar ven biển đã đề nghị tao chơi nhạc cho quán của ông vào đêm hôm sau. Tao nhanh chóng học được một số bài hát; tao đã nghe nhiều bài tại nhà hàng ở London và cũng không khó để ứng biến. Đêm hôm sau, tao chơi nhạc và mọi người lại mỉm cười với tao, vỗ tay. Mày hỏi tại sao tao lại chọn trở thành một nhạc sĩ... ừm, có lẽ vì tao ích kỷ, hoặc có lẽ vì đây là cách duy nhất mà tao có thể được ai đó trân trọng một lần nữa. Không bị đối xử tệ bạc, bị coi thường, mà thay vào đó là nhận được... một thứ gì đó đẹp đẽ. Ước mơ của tao từng là trở thành một cầu thủ Quidditch, nhưng công việc này cũng không khác mấy. Ngoại trừ việc những người ngưỡng mộ tao là Muggle, nhưng mày biết đấy, tao không bận tâm nhiều đến điều đó. Bây giờ cảm giác tao khá giống mày, nhưng không có đũa phép."
Harry cảm thấy miệng mình khô khốc. Làm sao anh có thể mù quáng đến mức không nhìn thấy? Tất cả những gì Draco tìm kiếm trong những năm đó chỉ là một cách để chuộc lỗi. Không bị khinh thường, hay ít nhất là được ai đó coi trọng. Không bị coi là một Tử thần Thực tử đáng chết, mà tình cờ thay, cậu chưa từng thực sự là như vậy. Thật khó để kìm nén cảm xúc. Thật khó nhưng anh buộc phải làm vậy: anh biết rằng nếu anh để cảm xúc hoặc bất kỳ hình thức thương hại nào lấn át mình, Draco sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Không phải sau khi cậu đã chọn mở lòng với anh theo cách đó. Đôi mắt bạc lướt qua anh, và Harry đã làm duy nhất một điều như thể phản xạ: mỉm cười. Và vứt bỏ mong muốn được ôm cậu xuống dưới kênh đào đen hun hút.
"Mày sẽ có thể là một cầu thủ Quidditch xuất sắc. Có thể là người giỏi nhất trong số tất cả... sau tao" Anh nói, như thể để làm dịu sự căng thẳng bằng những lời trêu chọc xưa gợi nhớ đến những tháng ngày hoàng kim của Potter và Malfoy.
Draco cười đáp lại, mắt cậu lại sáng lên. "Thôi đi, Potter! Mày chỉ toàn là gặp may thôi!"
Harry bắt đầu thở đều trở lại. "Có thể. Dù sao thì, tao thực sự nghĩ rằng công việc của mày rất tuyệt, và mày rất giỏi việc đó. Nhưng tao nghĩ nếu mọi người hiểu mày hơn, họ sẽ tìm ra nhiều lý do chính đáng khác để trân trọng mày" Harry thành thật thú nhận. Anh đang tìm cách để trân trọng Draco Malfoy. Chắc chắn là bất ngờ, nhưng vô cùng thú vị. Có khả năng chết tới nơi, anh nhớ mà.
"Có thể một số người sẽ như vậy... nhưng không phải phù thủy," Draco chỉ ra.
"Vậy thì tao là gì? Quỷ Lùn à?" Harry nổi giận.
"Đôi khi mày có mùi giống Quỷ Lùn thiệt."
Harry tát yêu cậu một cái. Họ cười đùa một chút, rồi Harry nhớ ra rằng không phải tất cả các câu hỏi của anh đều đã được giải đáp.
"Và... tại sao lại là Ireland?"
- Mười Tháng Trước -
"Này, tóc vàng."
Draco nhấc mặt lên khỏi ly Gin Tonic, ly thứ ba của cậu trong buổi tối dài đằng đẵng. Hai con mắt to đen láy đang nhìn chằm chằm vào cậu. Một chàng trai cao lớn với làn da ngăm đen đứng đó, mỉm cười như thể đã quen biết cậu từ lâu. Nhưng Draco chắc chắn rằng mình chưa từng gặp anh ta trước đây.
"...xin chào?" Draco đáp lại một cách thản nhiên, che giấu sự bồn chồn của mình sau một chiếc mặt nạ không thể nhìn thấu.
"Tớ đã nghe cậu chơi nhạc. Cậu chơi hay lắm!" Chàng trai nói, vẫn mỉm cười. Anh ta buộc tóc đuôi ngựa thành kiểu dreadlocks, lún phún một chút râu đen và hàng răng trắng đều.
Draco đáp lại bằng nụ cười và nới lỏng cà vạt một chút. Quán bar này là một trong những quán bar thời thượng nhất ở Liverpool, và cậu buộc phải lục lọi lại những bộ quần áo quý tộc cũ của mình để chơi ở đây. Cậu không còn cảm thấy quen thuộc khi mặc chúng nữa.
"Không phải là người hay nói chuyện, đúng không tóc vàng?"
Không cần ai mời, chàng trai vớ lấy một chiếc ghế đẩu và ngồi ngay trước mặt cậu. Draco không bận tâm lắm. Không tới mức phải bỏ đi, ít nhất là vậy. Cậu nhấp một ngụm rượu và bĩu môi.
"Tôi đoán là không."
"Nhưng giọng cậu hay mà. Đó có phải là nghề của cậu không?" Chàng trai cởi chiếc cúc đầu tiên của cái áo sơ mi được trang trí bằng những họa tiết màu cam kỳ lạ làm nổi bật làn da ngăm đen của anh ta.
"Không."
"Tớ cũng đoán là vậy. Cậu nên thử xem." Draco luôn cảm thấy ngại ngùng khi nói chuyện với những khán giả khen ngợi mình sau buổi hòa nhạc, nhưng cậu che giấu rất kỹ. Tuy nhiên, chưa ai từng gợi ý cậu biến âm nhạc thành nghề của mình. Trong hai tuần qua, cậu đã chơi nhạc vào cuối tuần để kiếm thêm thu nhập; công việc bán thời gian tại cửa hàng đồ câu cá không thực sự khiến cậu thoải mái.
"Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu," Draco thừa nhận với một cái nhún vai. Cậu chẳng là ai cả; làm sao cậu có thể chơi nhạc để kiếm sống?
"Ồ, nếu tớ là cậu, tớ sẽ bắt đầu ở Ireland. Nơi đó là vương quốc của âm nhạc; sẽ luôn có nơi mời cậu chơi nhạc. Nếu cậu chơi, họ sẽ cho cậu phòng trọ, thức ăn, và một khoản lương nhỏ, và, ừm, tiền boa cũng không tệ!" Chàng trai giải thích với vẻ hào hứng. Anh ta nhấp một ngụm đồ uống – có lẽ là Long Island nếu nhìn vào tỉ lệ màu sắc. Cuộc trò chuyện đột nhiên chuyển sang một hướng thú vị.
"Anh là nhạc sĩ à?" Draco hỏi, cảm thấy hơi tò mò một chút.
"Ừ. Tớ từng có một ban nhạc, nhưng chúng tớ đã tan rã, và giờ tớ đang có vài dự án mới. Nhưng chúng tớ đã lưu diễn ở Ireland, và tớ có thể đảm bảo với cậu: cậu sẽ làm tốt!"
Draco cười gượng gạo. Kế hoạch này không đến nỗi tệ, so với việc làm trong một nhà hàng nơi cậu bị đối xử như một con chó và một cửa hàng nơi cậu bị đối xử như một con lừa. Cậu nhìn vào mắt chàng trai và cố nhớ xem mình đã từng thấy khuôn mặt đó ở đâu chưa, nhưng chẳng nhớ ra được gì.
"Anh có nổi tiếng không?" Cuối cùng cậu hỏi.
"Không. Chưa đâu, ít nhất là vậy. Nhưng có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ nghe về tớ, và tớ sẽ nghe về cậu!" Chàng trai đáp lại với nụ cười rạng rỡ. Anh ta trông vô cùng điển trai. Vô cùng, vô cùng điển trai.
"Ai mà biết được," Draco đáp, có phần nhiệt tình hơn trước.
"Cậu tên là gì nhỉ?"
"Dr" Cậu buộc miệng, nhưng rồi nhớ lại tất cả những lần cậu tự giới thiệu mình với dân Muggle bằng tên thật. Tất cả bọn họ đều nhìn cậu một cách kỳ lạ hoặc hỏi cậu đến từ quốc gia phương Đông nào để có cái tên kỳ quái như vậy. Và nhắc đến kỳ quái, có lẽ họ muốn ám chỉ ngu ngốc. Vì vậy, bằng cách nào đó, vào lúc ấy, cậu nhận ra rằng nếu cậu thực sự muốn bắt đầu gì đó với âm nhạc – như chàng trai gợi ý – cậu sẽ cần phải làm cho cái tên của mình được cộng đồng không-phải-phép-thuật dễ chấp nhận hơn. Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều về điều đó. Draco thốt ra cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu. "Drew. Drew... Mamphies."
Chàng trai nháy mắt, rồi đưa tay ra. Anh ta có đôi bàn tay đẹp. Anh ta trông thật quyến rũ. "Rất vui được gặp cậu, Drew... Tớ là Kele. Cậu có muốn uống thêm một ly với tớ không?" [1]
Khi Draco tỉnh dậy, phải mất hơn một phút để cậu hiểu mình đang ở đâu và tại sao. Và khi quay sang bên trái, nhìn thấy tấm lưng trần của chàng trai da ngăm đen kia, cậu thầm gọi mình là đồ ngốc nhiều lần. Cậu cảm thấy má mình nóng bừng vì xấu hổ. Ừ thì, chắc chắn rằng đó là một đêm tuyệt vời, nhưng cậu không có kế hoạch ở lại đây qua đêm. Tối qua cậu đã ngủ thiếp đi trước khi kịp định thần lại. Có lẽ cậu đã uống quá nhiều.
Draco ngồi dậy trên giường và luồn tay qua tóc. Chúng vẫn còn ẩm ướt và đầy cát. Và quần áo của cậu - nằm rải rác trên sàn gỗ sáng màu của ngôi nhà xa lạ đó - dường như cũng không khá hơn là bao. Đúng vậy, cậu đã uống quá nhiều. Một Draco Malfoy tỉnh táo sẽ không bao giờ xả láng trên bãi biển với một chàng trai, sẽ không bao giờ đi tắm tiên vào lúc hai giờ sáng, và chắc chắn sẽ không bao giờ đến nhà chàng trai đó để quan hệ lần thứ hai.
Và, như đã nói, cậu sẽ không bao giờ ở lại qua đêm để chịu đựng việc thức dậy bên cạnh người tình một đêm tuyệt vời của mình. Cho dù nó dễ chịu đến đâu. Không phải là cậu đã có nhiều đêm như thế. Ngược lại hoàn toàn. Cẩn thận không đánh thức anh ta, Draco rời khỏi giường cực kỳ nhẹ nhàng và mặc quần áo cũng chậm chạp không kém. Chỉ sau khi hoàn thành quá trình mặc quần áo khủng khiếp, cậu mới quay lại giường lần cuối để tận hưởng, ít nhất là, vóc dáng tuyệt mỹ của người mà cậu vừa chinh phục. Thật tệ khi người bị chinh phục đang nói đến lại vừa thức dậy và nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt thỏa mãn.
"Chào buổi sáng, tóc vàng..." Kele nói, trông có vẻ thích thú. Thích thú với đôi má ửng hồng của Draco, có lẽ vậy.
"Ừm... chào" Cậu đáp lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh và vẻ mặt tôi-chẳng-quan-tâm-đến-ai-cả như thường lệ.
"Rời đi nhanh thế?" Kele nháy mắt, nghiêng người, đầu tựa vào một tay.
Draco bĩu môi. "Ừa... xin lỗi" Cậu thừa nhận với một nụ cười nửa miệng, cố gắng tìm cách để sống sót sau câu nói sáo rỗng đáng xấu hổ đó.
Kele ngả người ra sau gối và phá lên cười sảng khoái. "Cậu thực sự là một điều gì đó, Drew." Và, vẫn mỉm cười, anh ta nhấc chiếc cà vạt đen của Draco ra khỏi đống ga trải giường nhàu nát. "Tớ sẽ giữ nó, được chứ? Phòng trường hợp cậu nổi tiếng, và tớ có thể bán nó."
Draco cười khúc khích và đồng ý. Cậu sẽ không cần chiếc cà vạt đó nữa.
"Nó đã rất tuyệt" Kele kết luận, ngả người càng thoải mái hơn trên giường.
"Ờ, thì... đây cũng vậy," Draco trả lời một cách chân thành.
Bỏ cái đêm hoang dã vừa rồi qua một bên, đó là một cuộc gặp gỡ thú vị. Cậu quay về phía cửa căn hộ, sẵn sàng đối mặt với bước đi đáng xấu hổ về nhà. [2]
"Tóc vàng?" Draco dừng lại ở ngưỡng cửa và nghiêng người lại đủ để nhìn thấy anh ta. "Hãy suy xét đến Ireland, nghiêm túc đấy. Có một chuyến phà từ đây đến Belfast vào thứ Hai hàng tuần" Kele kết luận.
Draco mỉm cười. Có lẽ anh chàng này không hoàn toàn sai. Nếu định mệnh của cậu không nằm ở Anh thì sao?
"... Tôi sẽ."
⸙⸙⸙
"Draco Malfoy, tên khốn đen tối này!" Harry nhướng mày, mắt mở to và vẻ mặt hóng hớt. Anh không biết rằng Draco thích đàn ông. Đây là một khám phá thú vị. Rất, rất thú vị.
"Thôi im đi!" Draco huých vai Harry và suýt làm anh lộn cổ xuống kênh đào. Harry cười phá khi thấy đôi má đỏ bừng của Draco.
"Chà, rốt cục thì anh ta cũng không hoàn toàn sai" Harry khẳng định. Suy cho cùng, nếu không có chàng trai đó, Draco sẽ không bao giờ đến Ireland, và hai người họ sẽ không bao giờ gặp nhau ở Clifden, và Harry sẽ không bao giờ có cơ hội khám phá ra một người thú vị đến vậy. Họ sẽ không bao giờ trở thành... bạn bè?
"Không hề, thật đấy. Tao vẫn biểu diễn ở Liverpool trong vài tuần trước khi cuối cùng cũng mua được vé phà và giấy tờ giả với cái tên mới của mình. Tao bắt đầu từ Belfast, nhưng, ừm, lúc đầu mọi chuyện không dễ dàng như Kele nói. Đặc biệt là ở phía Bắc, người Anh không được ưa chuộng cho lắm vì đang có một cuộc chiến tranh Muggle. Đó là lý do tại sao tao tránh đi vào vùng đồng bằng: càng đi về phía trung tâm đất nước, con người càng bảo thủ. Nhưng ở gần bờ biển thì khá ổn; tao chưa từng gặp vấn đề gì mặc dù có khẩu âm Anh-Anh và mấy thứ khác."
Harry thích thú lắng nghe. Anh đã biết mọi thứ về lịch sử Ireland, cả của Muggle và giới phù thuỷ: Hermione đã giới thiệu anh một số sách để chuẩn bị cho chuyến đi.
"Vậy mày luôn có thể thử nói giọng Ireland mà."
"Oh, Christ on a bike! Cái thằng đần tổ cha đó đã cmn lấy trộm rượu whisky của tao!" Draco lè nhè bắt chước điệu bộ và chế giễu giọng của một lão già Ireland say xỉn. Giọng nói nghe thật kinh khủng, nhưng nó khiến Harry bật cười nắc nẻ. Anh đã biết từ hồi đi học rằng Draco khá tệ trong khoản bắt chước, chỉ là... ừm, hồi đó, những lần bắt chước ấy đều nhằm chế giễu anh.
"Được rồi, dừng lại. Mày nghe như một thằng Ấn Độ có vấn đề về thần kinh vậy."
Họ lại cười, rồi như thể vừa bị ếm bùa, họ nhìn nhau lặng lẽ, tỉnh táo hơn nhiều do hơi men đã phai đi bớt.
"Được rồi. Giờ thì mày đã biết mọi chuyện rồi, Potter... mày có ý định để tao yên chưa?" Draco hỏi, một yêu cầu gần như tuyệt vọng.
Harry cau mày. Có lẽ cậu nói đúng. Anh đã hiểu hết mọi chuyện, có đủ thông tin về cậu và cuối cùng cũng tìm ra lời giải đáp cho tất cả những câu hỏi đã giày vò anh kể từ đêm định mệnh ấy ở Clifden. Nhưng làm sao anh có thể để cậu yên được đây? Ngay lúc anh chỉ vừa mới bắt đầu thực sự hiểu về cậu! Không, vẫn chưa đến ngày chia tay được.
"Mà không uống một ly cuối cùng sao?" Harry hỏi, với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Draco liếc nhìn anh từ khóe mắt và rồi, giống cái cách cậu thường làm mỗi khi muốn một thứ gì đó mà không muốn thừa nhận, cậu đảo mắt.
⸙
Khi Harry tỉnh dậy, phải mất hơn một phút để anh hiểu mình đang ở đâu và tại sao.
_________________
[0] Tôi rảo bước trên con đường dài cũ xưa. Tiêu đề chương là lời bài hát "Galway Girl" của Steve Earle, một trong những bài hát Ireland nổi tiếng nhất thời đó. Cho dù bạn đến bất cứ đâu, bước vào bất cứ quán rượu nào thì nhạc sĩ cũng sẽ chơi nhạc này. Đây cũng là một phần soundtrack của bộ phim "P.S I Love You."
[1] Kele không phải nhân vật tưởng tượng mà là ca sĩ của một band nhạc nổi tiếng, Bloc Party, đến từ Liverpool. Tác giả lấy ý tưởng từ bài hát "I Still Remember" của nhóm này, nói về câu chuyện giữa một ca sĩ và một chàng trai, người mà bị chàng ca sĩ "trộm" mất cái cà vạt.
[2] Walk of shame: hơi khó giải thích nhưng bên nước ngoài người ta hay dùng cụm từ này để ám chỉ việc mấy người ứm ừm với người khác ở nhà người ta, ngủ qua đêm ở đó và lết xác trở về nhà mình vào buổi sáng với tình trạng tệ hại (son nhoè, mascara lem nhem, quần áo nhàu nhĩnh,...)
𝑯𝒂𝒎𝒊𝒎𝒊𝒏𝒉
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro