Chap 2
"Nụ cười ngốc nghếch vậy là sao chứ hả Geniva?"- Markus, ông chú trực quầy hỏi.
Cô hầu quay lại nhìn ông và mỉm cười tinh nghịch.
"Trời ạ," Markus kêu lên "Làm ơn đừng có nói là cô lại đổ vào đồ uống của bọn trẻ đó chứ"
Geniva khúc khích cười. "Vậy nếu mà đúng là tôi đã làm thế thì sao?"
"Geniva! Cô làm vậy là không được! Chuốc tình dược người khác là một việc làm xấu đấy."
"Thôi mà Markus. Ông biết là công thức tình dược của tôi khác các loại tình dược khác mà. Nó chỉ có tác dụng khi đã có sẵn một chút ít tình cảm để mà làm sinh sôi lên thôi."
"Kể cả thế..." Ông ta lẩm bẩm.
"Nghe này," cô nói, dựa người vào quầy nước. Cô đặt tay lên vai ông trực quầy. "Ông và tôi đều đã nhìn thấy hai bọn chúng cãi nhau mỗi lần bước vào đây.
Nhưng tôi luôn luôn nghi ngờ rằng giữa hai bọn trẻ ấy có một thứ gì đó khác. Ông hoàn toàn có thể thật lòng mà nói rằng ông chưa bao giờ để ý thấy bọn chúng luôn có mội sợi dây gắn kết giữa hai cá thể với nhau không?"
Markus nhìn cô vẻ nghi ngờ. Geniva có một sợ trường đặc biệt đó là luôn như đi guốc trong bụng người ta, và thường để ý những thứ mà chả ai thèm để ý. "Nhưng Geniva à, độc dược nhiều khi có thể mang đến những tác dụng phụ khó lường. Nếu mà-"
"Không được nếu-mà, Markus ạ. Độc dược là một bằng chứng rõ ràng nhất. Nếu giữa hai đứa ấy không còn gì ngoài ghét cay ghét đắng nhau, thì giờ này là bọn nó đang về nhà, cãi nhau trên suốt cả chặng đường đi như thường lệ. Nhưng nếu còn một thứ tình cảm nào đó khác thì..." Cô mỉm cười, rồi tiếp, "Ờ thì cứ nói là, đây sẽ là một lễ Tình Nhân mà cả hai bọn chúng sẽ phải nhớ mãi"
Đối với những người qua đường, cậu chàng tóc bạch kim cao ráo và cô nàng tóc nâu xù ấy trông như một cặp đôi đang yêu nhau say đắm, và thực sự cần phải tìm một chỗ riêng để mà 'tâm sự'.
Tuy nhiên...
Và đúng thời khác mà Hermione Granger cuối cùng cũng nhận ra Draco Malfoy đang hôn con bé, nó thở gáp trong nỗi kinh hoàng và ẩy hắn ra. Đó, nó thầm nói với bản thân, hai phút hôn hắn là hai phút tệ nhất đời mình. Không phải là nó đếm từng phút một đâu. Con bé còn quá bận bựu trong việc hôn đáp trả con chồn ấy mà... luồn tay nó qua mái tóc vàng mượt của hắn ta... ấn lưỡi mình cọ sát với lưỡi hắn... phát ra nhưng tiếng thút thít nho nhỏ .. và... thầm kêu rên rỉ bên trong. Ôi trời, mình đang thực sự ghét bản thân mình lúc này đây.
Draco nhìn cũng không khá khẩm hơn là bao. Da hắn trắng bạc hơn thường, và cảm xúc trên gương mặt hắn, nếu xếp theo ngữ cảnh bây giờ, chắc chắn phải là sự ghê tởm.
"Cái quái," hắn kêu lên, "gì vậy?"
Hermione nheo mắt nhìn hắn, trong lúc kéo áo xuống che mấy nếp gấp nhàu nhĩ. "Tại sao mày không nói cho tao nghe nhỉ, Malfoy. Mày là người bắt đầu cái việc chơi khúc côn cầu với cái lưỡi gà (amidan ý~) của tao kia mà"
"Lưỡi gà gì cơ?" Draco lắc nhẹ đầu tỏ vẻ không hiểu. "Tao khá chắc tao không hề tới gần cái lưỡi gà của mày mà Granger. Tao cũng chắc chắn là mày và cái lưỡi gà đáng ghê tởm của mày mới chính là người tấn công tao trước."
Hermione không thể nào tin được với những lời buộc tội trắng trợn đó của hắn ta. "Và tao khá chắc rằng ngày mai trên lưng tao sẽ có một vết bầm tím chứng minh cho việc mày mới là người đè tao vào tường" Con bé chống tay lên hông nói rõ, vậy nên THẾ ĐẤY.
"Và tao cũng khá chắc ," Draco nói mà không kịp nghĩ, "rằng tao sẽ chuẩn bị làm lại việc đó một lần nữa đây"
Quả thật, trước khi Hermione có đủ thời gian để phản ứng, con bé lại một lần nữa bị ép chặt vào tường bởi không ai khác ngoài Draco Malfoy. Trời, chuyện này không ổn rồi. Không ổn một tẹo nào hết.
Hermione cau mày khi bất chợt cái lưng yếu đuối của nó tiếp xúc mạnh với mảng tường cứng. Draco để ý thấy vậy, hắn nói bật ra trước khi nghĩ. "Mày không sao chứ?"
Con bé nhìn thẳng vào mắt hắn, bất ngờ bởi câu hỏi được đưa ra. Malfoy hỏi là nó có sao không? Phải mất một vài giây, đầu óc con bé mới nhận thấy được điều này, vì câu hỏi thăm đó và Malfoy chưa một lần nào là đi cùng với nhau cả. Đôi mắt xám ấy nhìn sâu vào nó, và những ghê tởm như trước trong đôi mắt ấy đã hoàn toàn biến mất, thế vào là một thứ gì đó nó không hề biết. Cuối cùng, con bé gật đầu. "Ờ" nó nói nhẹ nhàng "tao không sao."
"Được rồi" hắn thầm thì. Hắn đưa tay lên và cẩn thậm nhè nhẹ chạm qua gò má con bé. Hermione thấy cảm giác đó chạy dọc sống lưng. Được rồi, dù có chuyện quái quỉ gì đang xảy ra đi chăng nữa, nó không hề thích chuyện ấy một tẹo nào. Ờ thì, thật ra, nó đúng là thích cái cảm giác ấy, nhưng đó là lý do chính xác tại sao mà nó lại không thích. Kẻ thù quyết không đội trời chung với con bé giờ đang ghì nó vào tường, và có vẻ như hắn sẽ hôn nó bất cứ lúc nào, và nó đang thực sự mong là hắn sẽ làm thế. Mình phải ngăn chuyện này lại mới được, con bé nghĩ trong hoảng loạn. Không thể để chuyện này xảy ra một lần nữa.
Draco cũng đang có suy nghĩ chính xác như vậy, bởi vì với một tốc độ điện xẹt, hắn đẩy mình ra khỏi con bé và lùi lại vài bước. "Chết tiệt, Granger. Con phù thủy ranh kia. Mày đã làm gì với tao thế này?"
"Đáng lẽ phải là tao phải là người hỏi mày câu ấy chứ, đồ dê già-"
"Để tao xem mày dám gọi tao là gì nào, con Máu bùn ngu ngốc."
"Ugh! Đồ ghê tởm, xấu xa-"
"Tao cảnh báo mày đó Granger"
"Đồ đồi bại, không thể chịu nổi-"
"Granger này"
"LÀM SAO!"
"Em giận nhìn dễ thương lắm."
Hở. Nó không ngờ đến điều đó đấy. Trước khi có thể ngăn cản được bản thân, con bé đỏ mặt, và nó quên hoàn toàn mất các tính từ tiếp theo nó vừa chuẩn bị tung ra để xỉ nhục hắn.
Draco cũng không hề ngờ được. Tại sao mình lại nói như vậy chứ? Hắn tự đánh vào đầu mình một cái và bỗng nhiên, hắn ước hắn chưa hề được sinh ra đời.
Theo sau là một khoảng thời gian dài khó xử. Cuối cùng, Draco phá tan sự im lặng đó: "Tao thấy cứ kì kì. Mày thấy kì không?"
Hermione gật đầu. "Tao thấy rất kì"
"Kì nhỉ," Draco lẩm bẩm. Mắt dán chặt xuống đất.
"Ờm" Hermione đồng ý, nó bỗng lại có hứng thú nhìn bầu trời đêm, thảm cỏ, cái cửa sổ bên cạnh quán rượu, thậm chí cả móng tay con bé - thật đấy, bất cứ thứ gì mà ngăn nó nhìn cậu con trai cao ráo, đẹp trai đang đứng chỉ cách đó vài bước.
Draco hắng giọng. Nói gì để xúc phạm nó đi, Hắn nói với bản thân. Nhưng hắn đã tự từ chối, bỏ cuộc và lẩm bẩm, "Vậy thì, chào mày nhé" Hắn quay đầu, chuẩn bị đi mất.
"Đợi đã Malfoy!" Hermione gọi với đằng sau, kể cả là con bé không hề có ý định đó.
Draco dừng lại. Hắn quay mặt nhìn nó.
"Draco" con bé nhẹ nói, ngập ngừng lại gần. Nó nhận ra rằng nó không còn điều kiển được chính bản thân mình nữa. Ít nhất thì, đó là lý do hợp lý để tự nói với bản thân trong khi con bé nhướn lên và đặt một nụ hôn nhẹ vào môi hắn.
Nụ hôn này khác cái hôn ban đầu. Không có ghì vào tường... không có cắn xé... không có lần tìm trong bóng tối. Không hề, nụ hôn này dịu dàng hơn. Nó chậm dãi và từ tốn... nhẹ nhàng và ngọt ngào. Hermione không thể không để ý rằng đôi môi của Draco mềm mại một cách ngạc nhiên và lưỡi của hắn mới ấm làm sao, và Draco không thể không nhận ra rằng hắn đang hôn một con bé Máu bùn và hắn thích điều ấy.
"Malfoy," Hermione nhẹ nói qua môi hắn.
"Im nào Granger" hắn nói lại và hôn nó lần nữa.
Hai người đứng đó, thời gian trôi như hàng giờ đã qua vậy (mặc dù Hermione đã tính là chắc chỉ khoảng mấy phút), và có vẻ như không ai trong hai người muốn rời ra.
Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, con bé ẩn nhẹ ra khỏi Draco. Cả hai đều cảm thấy hơi khó thở. Draco cũng đỏ mặt ý như nó. Con bé có thể cảm thấy nhịp đập tim trong lồng ngực hắn, đập hòa lẫn đồng điệu với nhịp tim nó. Vậy hóa ra đây chính là cảm giác khi yêu.
Whoa. Từ từ đã... cái gì cơ? Mình đang yêu Draco Malfoy? Mình bị cái quái gì vậy?
"HERMIONE!"
Bị lôi ra khỏi dòng suy nghĩ, Hermione nhìn về phía có tiếng người vừa gọi tên nó. Nhưng gì con be thấy càng làm tim nó tan chảy ra bằng niềm vui.
Harry và Ron chỉ đứng đó cách xa vài feet , phản ứng của cả hai tên đều là sốc, ghê tởm, tức giận và lại là sốc. Hoàn toàn không biết gì về trạng thái hai người kia đang có, con bé ném cho hai đứa bạn một nụ cười lớn và nắm lấy tay Draco. Con bé thực sự không thể đợi để kể cho hai tên bạn chí cốt về tin mừng rằng nó bỗng nhiên và không có lý do, lỡ yêu mất Draco Malfoy.
Cô biết là hai tên đó sẽ mừng cho cô thôi.
[Người dịch : ryannapotter]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro