Chapter 9: Nine
Cô không rời mắt khỏi tách trà khi hắn đi vào bếp.
Không ai nói một lời nào và Hermione có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, dày đặc và nặng nề, bao trùm lấy họ giống như tối qua.
Draco tự rót cho mình một tách cà phê, hơi nước bốc lên không trung thành những làn khói gần như vô hình. Hôm nay, hắn ăn mặc bảnh bao, giống như hắn thường mặc ở văn phòng, và cô không thể không quan sát hắn một chút, cố gắng hoà giải giữa một Draco mà cô đã khinh bỉ suốt mấy tuần trước và một Draco mà cô biết bây giờ – người mà cô đã quyết định cô thực sự không ghét chút nào.
Cô bắt gặp khuôn mặt của hắn khi cuối cùng hắn nhìn thấy chiếc đĩa trên quầy bếp, giống như bữa sáng mà cô đang ăn. Lần này, cô bỏ ra ít thời gian hơn để suy nghĩ về việc đó – việc đảm bảo đồng nghiệp của cô được bổ sung dinh dưỡng là một hành động đúng đắn của con người, không phải là một lời thú nhận về tình yêu bất diệt.
Họ sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn khi dùng bữa cùng nhau, và Hermione thực sự không phiền nếu làm thêm một ít. Cô thực sự thích thử thách cố gắng làm món ăn được 'Malfoy phê duyệt' – bất kể điều đó có nghĩa là gì. Hắn không giống như việc nấu cho Ron ăn, người luôn đói đến mức có thể ăn bất cứ thứ gì được dọn trên đĩa của mình mà không một lời phàn nàn hay suy nghĩ gì.
"Cái gì đây?" Hắn hất cằm về phía cái đĩa, vẫn không quay mặt về phía cô.
"Nó được gọi là bữa sáng, Malfoy. Bữa ăn quan trọng nhất trong ngày. Dành cho anh đó."
Cô quan sát mắt hắn kiểm tra đĩa, lông mày nhíu lại khi hắn lướt mắt qua miếng trứng, xúc xích, nửa lát bánh mì nướng.
"Cô biết không, Granger, tôi luôn nghĩ cô sẽ thuộc kiểu 'chế độ gia trưởng đáng ghét' hơn. Không bao giờ có thể ngờ cô lại giỏi nữ công gia chánh như vậy. Tiếp theo là gì nhỉ? Cô có đến phòng tôi để lấy quần áo bẩn không?"
Cô đảo mắt nhìn hắn, hắn bắt gặp điều đó khi cuối cùng hắn cũng quay lại đối mặt với cô, công khai nhìn cô từ trên xuống dưới trước khi nhìn vào mắt cô. Cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ.
"Chỉ là bữa sáng thôi mà Malfoy. Anh nên ăn đi. Anh đã đủ gắt gỏng rồi, không cần phải thêm hạ đường huyết nữa đâu."
"Tôi không cần cô chăm sóc tôi."
Cô đặt nĩa xuống, xoay người trên ghế để đối mặt hoàn toàn với hắn và nheo mắt nhìn hắn. Hắn nhìn cô như muốn nói với cô rằng hắn đang đợi; như thể hắn đã đoán trước được câu trả lời của cô và đang đếm từng giây cho đến khi được chứng minh là đúng.
"Chỉ là bánh mì nướng thôi, Malfoy, chứ không phải là một lời cầu hôn. Trời ạ."
Cô nhấp một ngụm trà hoa cúc, nhắm mắt lại và mong rằng sức mạnh làm dịu của nó sẽ cải thiện gấp mười lần một cách kỳ diệu. Có lẽ cô nên quay lại uống cà phê.
Cô lại mở mắt ra khi nghe thấy tiếng đĩa đập xuống bàn, tiếng chân ghế kêu khi Malfoy kéo ghế ra. Cô nhìn hắn ngồi xuống, tránh ánh mắt của cô khi hắn chọc vào miếng trứng bằng nĩa. Môi cô giật giật khi cô cố giấu một nụ cười.
Cô quay lại với bữa ăn, thỉnh thoảng cảm thấy ánh mắt hắn dán vào cô khi cô lướt qua một bản sao của một tờ báo địa phương mà cô đã nhặt được trong chuyến đi nhanh tới Warsaw ngày hôm qua. Đây là lần đọc thứ hai của cô, nhưng cô rất dễ chán ở đây khi không có gì để nghiên cứu.
Cô thậm chí còn cân nhắc việc đi dạo với Malfoy hàng ngày, nhưng rồi quyết định để hắn được yên ổn. Cô ngày càng trò chuyện nhiều hơn khi ngày trôi qua mà không có nhiều tương tác xã hội, và Malfoy tất nhiên phải chịu đựng gánh nặng của điều đó, rõ ràng là hắn rất chán ghét.
Cô không nhận ra mình đang quan sát hắn cho đến khi hắn bắt gặp cô, nhướng đôi lông mày sắc lẹm khi hắn nuốt một miếng.
"Cô muốn đút cho tôi ăn à, Granger?" Trêu chọc, khô khan, cáu kỉnh; một hỗn hợp các tông màu mà hắn thích sử dụng để giả vờ tạo ra một sự cay đắng mà cô biết là thực sự không có.
"Một miếng trứng lớn dính trên miệng anh kìa, ở đây, ngay khoé miệng," cô gõ nhẹ ngón tay vào khóe miệng mình, mắt dán vào môi hắn khi cô khịt mũi. Kinh hoàng, hắn gần như tái mặt và nhanh chóng đưa ngón tay cái lên miệng, lau nó đi như thể một chút thức ăn có thể là điều đáng xấu hổ nhất trên thế giới. Hermione cười đắc thắng, tàn ác, và khi Draco nhận ra cô đang chọc ghẹo hắn, hắn ném cho cô một cái lườm đầy độc địa.
"Buồn cười lắm hả, Granger."
"Ừm. Tôi sẽ đến lấy quần áo của anh để đi giặt ngay đây," cô trêu thêm khi đứng dậy để đi rửa bát đĩa.
Malfoy lẩm bẩm gì đó trong hơi thở mà cô không nghe được, và hắn ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ khác khi cô ra khỏi bếp để đi tắm.
Dưới làn nước ấm, Hermione dành thời gian mát-xa dầu gội vào tóc, để đầu ngả ra sau khi cô thở ra một hơi dài.
Cô không thể ngừng nhớ lại những gì Malfoy đã nói với cô đêm qua – tự hỏi cô nên hiểu nó như thế nào.
"Tôi đã biết phiên bản thông minh, bướng bỉnh, hống hách, vị tha của cô, bởi vì tôi đã quan sát cô cả đời. Nhưng đằng sau tất cả những điều đó là gì? Hửm? Điều gì thúc đẩy cho cuộc sống của cô – ham muốn, ép buộc, nhu cầu của cô. Cô là ai nếu không có chiến tranh?"
"Cô là ai nếu không có chiến tranh?"
Cô sẽ là ai, nếu cuộc đời cô rẽ sang một hướng khác? Đó là một câu hỏi mà cô biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể trả lời.
Hắn đã thú nhận điều gì đó cho cô, qua những lời đó.
Không phải là tình cảm, cô biết – tự trấn an mình khi bụng cô quặn lên lạ thường với ý nghĩ đó – mà là sự chú ý. Để ý.
Hắn nói với cô rằng hắn đã nhìn thấy cô – hiểu cô, ngay cả khi họ còn nhỏ. Rõ ràng, Malfoy đã chú ý đến cô nhiều hơn cô từng nghĩ.
Cô luôn nghĩ mình là nhân vật phụ trong cuộc đời hắn. Hắn gây sự với Harry và Ron nhiều hơn, những lời chọc ghẹo của hắn về máu của cô hầu như luôn được nghĩ đến sau, một phần mở rộng sự độc ác của hắn trong nỗ lực tung ra một cú đấm cuối cùng. Hoặc thậm chí để có được phản ứng tốt hơn từ Ron và Harry.
Nhưng hắn đã chú ý đến cô đủ để đi đến kết luận rằng sự hy sinh của cô đã loại bỏ một phần con người mà cô đã chôn vùi. Hắn tuyên bố rằng cô đã xây dựng danh tính của mình xung quanh Harry – xung quanh chiến tranh và tất cả các khía cạnh của nó.
Hắn thừa nhận rằng hắn có thể nhìn thấy phần con người cô ở đằng sau, thứ đứng sau nhu cầu bảo vệ bạn bè của cô; phần con người mà cô đã đánh thức từ cô bé xa lạ, không có bạn bè mà cô đã từng trước khi vào Hogwarts.
Và cô không chắc điều đó khiến cô cảm thấy thế nào.
Bởi vì Malfoy là người đầu tiên nói với cô điều đó. Và cô, miễn cưỡng, nghĩ rằng ít nhất hắn có thể đúng một chút.
Cô không có thời gian để nghĩ về nó; có lẽ thậm chí không muốn. Cô sợ những câu hỏi khác mà sự chú ý của Malfoy đặt ra, và những nhận thức đó có ý nghĩa gì đối với cô. Hôm nay cô có một việc phải làm, và đó là điều cô cần tập trung trước tiên. Tìm Harry.
Cô mặc quần áo vào, đánh răng và chải tóc trước khi gặp Malfoy ở cửa. Hắn đánh giá những lọn tóc ướt của cô, nhét cây đũa phép vào bao da trong tay áo. Cảm thấy nóng bừng, cô nhìn lại hắn, ánh mắt thách thức khi cô kéo chiếc túi lên vai.
"Rồi cô nói tôi tắm lâu," hắn càu nhàu, ném cho cô một cái nhìn sắc bén trước khi đẩy cửa ra.
Cô nở một nụ cười thích thú khi đưa cho hắn một cử chỉ tay thân thiện, lầm bầm 'Ôi kệ tôi' trong hơi thở của cô khi cô vượt qua hắn, ngực cô ấm lên với tiếng cười nhẹ nhàng của hắn.
~~~
Giày của họ kêu lách cách trên sàn đá hoa cương khi họ đi xuống hành lang ngoằn ngoèo của những văn phòng chật kín người trong Khuôn viên phía Nam của Đại học Copenhagen.
"Chậm thôi, Columbo," Draco nói từ phía sau cô, nghiêng người về phía trước để tránh lớn tiếng trong hành lang yên tĩnh. Họ đi ngang qua một vài sinh viên trên chiếc ghế dài bên ngoài văn phòng và Hermione nở một nụ cười hời hợt để chào họ khi Draco nắm lấy khuỷu tay cô để kéo cô lại, buộc cô phải bắt kịp tốc độ của mình với tốc độ chậm hơn của hắn. "...cuộc hẹn vào lúc mười một giờ lận mà."
Cô giật khuỷu tay ra khỏi tay hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn khi họ rẽ vào một góc hành lang dài khác.
"Ba tôi thường nói đúng giờ là bước đầu tiên dẫn đến thành công."
Biểu hiện của Draco không hề thích thú khi hắn nhìn xuống để bắt gặp ánh mắt của cô, một bên lông mày như dự đoán sẽ nhướng lên.
"Tôi phản đối. Bước đầu tiên để đạt được thành công là không đến cuộc hẹn sớm để tỏ ra tuyệt vọng một cách thảm hại. Dù sao thì, tôi cũng không nghĩ Gryffindor từng hiểu về nghệ thuật của sự tinh tế."
Cô phớt lờ lời nhận xét của hắn, quay mặt về phía trước một lần nữa và tăng tốc để cô lại đi trước hắn một bước. Cô gần như có thể nghe thấy đôi mắt hắn trợn lên sau lưng cô.
Thành thật mà nói, họ đã đến sớm một chút. Nhưng Hermione quá háo hức được gặp Freja Pevri, và hy vọng – cuối cùng – sẽ nhận được một số câu trả lời thực sự. Nếu Harry đã ở đây, như cô mong đợi, thì họ có thể tìm ra chính xác thứ mà cậu ấy đang tìm kiếm: và liệu cậu ấy có thành công trong việc tìm kiếm nó hay không.
Khi họ đến văn phòng của Freja, cánh cửa đóng kín, tấm biển bạc trên tường bên cạnh cửa ghi:
Freja Pevri, Tiến sĩ
Giáo sư môn Lịch sử Cổ đại và Thần thoại
Hermione đang âm thầm cân nhắc xem mình có nên gõ cửa sớm hay không, phớt lờ cái lườm cảnh cáo mà Draco đang bắn cho cô khi cánh cửa gỗ nặng nề đột ngột mở ra.
"Chắc chắn các bạn là người đã hẹn tôi lúc mười một giờ."
Freja là một phụ nữ cao, trông có vẻ nghiêm khắc, khoảng ngoài 50 tuổi, Hermione nghĩ. Mái tóc nâu của cô ấy được cắt thành một kiểu tóc bob thẳng bóng mượt, ôm sát vào quai hàm nhọn và gò má cao của cô. Đôi mắt xanh của cô ấy lạnh như băng, mặc dù bằng cách nào đó rất chào đón, và đôi môi của cô ấy mỏng và được tô một lớp son môi màu đỏ tía đậm. Cô ấy ăn mặc đẹp không chê vào đâu được, mặc dù phong cách điềm đạm của cô ấy có chút sắc bén; một vẻ ngoài mộc mạc, phóng túng mà cô ấy kỹ lưỡng kết hợp vào sự chuyên nghiệp cẩn thận của mình.
"Vâng," Draco đáp, bước tới bên cạnh Hermione. "Tôi xin lỗi vì chúng tôi đến quá sớm."
Freja tò mò liếc nhìn Draco, xua tay với hắn. Một bộ vòng tay bằng vàng trượt lên xuống cổ tay của cô ấy.
"Sớm còn hơn muộn. Xin mời vào."
Người phụ nữ bước sang một bên, giữ cửa mở cho Hermione và Draco, và trao cho họ một nụ cười chào đón theo cách riêng của cô ấy.
Văn phòng của Freja là tất cả những gì Hermione mong đợi từ một Giáo sư Đại học: một kệ sách cao từ trần đến sàn phía sau một chiếc bàn gỗ sồi lớn, những món đồ lưu niệm khắp nơi và những tấm bằng tốt nghiệp được đóng khung, một vài cái cây héo nằm rải rác trong phòng, và một cửa sổ nhìn ra khuôn viên trường.
Không có bức chân dung nào. Không có gì về gia đình hay cuộc sống ngoài công việc.
Có một sự cô đơn trong không gian này. Hermione biết một điều rằng bạn phải biết về sự cô đơn của chính mình để nhận ra nó khi nó được che giấu khéo léo trong người khác.
"Cứ tự nhiên nhé," Freja nói khi đóng cửa lại, chỉ vào hai chiếc ghế gỗ đối diện với bàn làm việc của mình. Cô ấy đi qua họ, để lại một hương nước hoa tinh tế; hoa nhài và cây xô thơm. Cô ấy di chuyển duyên dáng, cao và uyển chuyển, mỗi chuyển động đều sắc sảo, như thể được tính toán chính xác.
"Hermione và Draco, phải không? Đây không phải là những cái tên quen thuộc. Cậu có biết chòm sao Draco là chòm sao tuần hoàn không? Nó không bao giờ lặn dưới đường chân trời. Cậu có thể nhìn thấy nó suốt cả năm nếu cậu thích ngắm sao."
Hermione quay sang nhìn Draco khi hắn gật đầu, đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của Freja.
"Đúng vậy. Mẹ tôi rất quan tâm đến thiên văn học. Nó ăn vào máu gia đình tôi rồi."
Freja đan những ngón tay dài của mình vào nhau trên bàn, những chiếc vòng kêu leng keng va vào nhau.
"Vâng, có vẻ như nhiều gia đình phù thủy cũng vậy."
Hermione ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Freja, hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng.
"Cô – làm sao cô đoán được?" cô thở ra, ngồi thẳng lên trên ghế.
Đôi mắt của người phụ nữ khẽ rơi vào mắt cô, một nụ cười hiểu biết nở trên môi cô ấy.
"Tôi có cách của mình. Tôi cũng giống như hai người thôi. Mặc dù, ít nhất thì năng lực phép thuật của tôi rõ ràng là không đủ."
"Cô là á phù thuỷ," Draco nói, nhanh chóng hiểu ra; giọng điệu của hắn một nửa là tuyên bố, một nửa là câu hỏi.
"Phải," Freja gật đầu, giọng cô ấy đột nhiên mềm đi với một chút gì đó mà Hermione có thể gọi là sự thất vọng chưa được giải quyết. "Chỉ có mình tôi là người duy nhất không có phép thuật trong gia đình. Cậu có thể nói là tôi không có năng khiếu trong việc đó."
Một á phù thuỷ. Hermione không thể tưởng tượng được việc cô đến từ một dòng dõi phù thuỷ chỉ để phát hiện ra rằng cô không có khả năng phép thuật. Hoàn toàn trái ngược với một người sinh ra là Muggle, nhưng vẫn bị nhiều phù thuỷ thuần chủng coi thường với cùng một cảm giác kinh thường. Đối với những người thuần chủng, việc sinh ra một á phù thuỷ là một bản án tử hình xã hội; điều mà nhiều người trong 28 Gia tộc Thần thánh sợ hãi, và trong một số trường hợp rất ít, những đứa trẻ đó sẽ bị vứt bỏ hoặc bị đối xử tàn nhẫn khi mới sinh – che đậy bằng cách tuyên bố rằng đứa trẻ chết vì biến chứng hoặc bệnh tật khi sinh.
"Do đó, tại sao tôi lại giảng dạy tại một học viện Muggle. Tôi không theo kịp các sự kiện phù thủy hiện tại, nhưng lịch sử mới thực sự khiến tôi quan tâm. Các bạn thấy đấy, lịch sử hấp dẫn hơn nhiều khi bạn xem xét cả Muggle và pháp thuật khi nghiên cứu nó. Quá nhiều điểm tương đồng và giao điểm mà các nhà sử học Muggle không thể xem xét. Nó thực sự hấp dẫn, ngay cả khi tôi không thể dạy chính xác nó theo cách đó."
Đôi mắt của Freja đảo qua đảo lại giữa Draco và Hermione, vẻ mặt tò mò khi cô ấy đan những ngón tay dài của mình vào nhau.
"Bây giờ, hãy nói cho tôi biết. Tôi có thể giúp gì cho các bạn, Hermione và Draco?"
"Thực ra đó là lý do chúng tôi đến đây," Hermione nói, nhìn thoáng qua Draco. Cô tự hỏi liệu ấn tượng của hắn về Freja có thay đổi hay không khi hắn biết cô ấy là á phù thuỷ. Vì lý do nào đó, cô nghi ngờ Draco còn giữ những định kiến như vậy. "...Chúng tôi quan tâm đến lịch sử phép thuật."
"Lịch sử của cô," Draco cắt ngang, không lãng phí thời gian với sự tế nhị hay chuẩn bị trước. "Chúng tôi hiểu rằng một trong những tổ tiên của cô có thể từng là một tác giả nổi tiếng dành cho thiếu nhi có tên Beedle Người Hát Rong. Chúng tôi cũng biết rằng cô có thể đã có một vị khách cách đây không lâu đến đây hỏi những câu hỏi tương tự. Và chúng tôi muốn biết cô đã nói những gì với cậu ấy."
Nếu Freja ngạc nhiên, thì biểu hiện của cô ấy không biểu lộ gì. Cô ấy vẫn bình tĩnh và lạnh lùng, vẻ ngoài cứng rắn của cô ấy vẫn không đổi ngay cả khi đối mặt với câu hỏi thẳng thừng của Draco. Cô quan sát hai người họ trong một hai nhịp, đôi mắt hơi nheo lại suy nghĩ.
"Và điều gì khiến hai bạn nghĩ rằng hai bạn có quyền được biết những thông tin này? Rằng hai bạn được phép bước vào văn phòng của tôi và yêu cầu câu trả lời cho những câu hỏi mà không liên quan gì đến hai bạn?"
Hermione muốn ném cho Draco một cái lườm, nhưng lại thôi. Lẽ ra họ nên dẫn dắt câu chuyện một chút, thay vì yêu cầu nó ngay lập tức. Đúng kiểu là Slytherin, sẵn sàng làm vậy mà không cần tạo dựng bất kỳ cảm giác quan hệ nào trước.
"Tôi xin lỗi nếu sự thẳng thừng của đồng nghiệp tôi làm cô không vừa ý," Hermione cẩn thận nói, đẩy người về phía trước trên ghế để đặt tay lên mép bàn của Freja. "Chúng tôi đang tìm kiếm một người, cô thấy đấy. Và chúng tôi tin rằng bất cứ điều gì cậu ấy đang làm, bằng cách nào đó, nó có liên quan đến cô. Hoặc ít nhất là với tổ tiên của cô. Chúng tôi nghĩ rằng bất kỳ thông tin nào cô đã tiết lộ cho cậu ấy đều có thể giúp chúng tôi hiểu cậu ấy đang ở đâu hoặc cậu ấy sẽ đi đâu."
Freja nhìn Hermione, miệng cô ấy mềm ra khi cô ấy hít một hơi qua mũi.
"Người mà cô đang tìm kiếm này... cậu ấy là bạn của cô à?"
Hermione gật đầu, liếm đôi môi khô khốc bằng đầu lưỡi. Cô đột nhiên nhận ra tim mình đang đập nhanh như thế nào, việc Freja nói với họ tất cả những gì cô ấy biết quan trọng như thế nào.
"Vâng. Bạn thân của tôi. Chúng tôi chỉ muốn tìm thấy cậu ấy để chúng tôi có thể đưa cậu ấy về nhà. Tôi có thể hứa với cô rằng chúng tôi không có ác ý với cô và không có ý định sử dụng thông tin này theo bất kỳ cách có hại nào."
"Chúng tôi biết cô là người cuối cùng của dòng họ Pevri. Tất cả những gì chúng tôi muốn biết là tại sao điều đó lại quan trọng như vậy." Giọng điệu của Draco bây giờ nhẹ nhàng hơn, ít đòi hỏi và thân thiện hơn nhiều.
Freja gật đầu, một cái với Hermione, rồi một cái nữa với Draco, như thể chấp nhận lời xin lỗi vì sự đường đột trước đó mà hắn không cố ý.
"Người bạn này của cô... tên là Vernon. Phải không?"
"Phải," Hermione háo hức gật đầu, "Vernon Dudley. Cậu ấy đã đến đây đúng không? Vào năm ngoái?"
Freja nghiên cứu Hermione với vẻ mặt trống rỗng trước khi gật đầu.
"Đúng vậy. Cậu ấy tự nhận mình đang nghiên cứu Phả hệ phù thủy tại một trường học ở Nam Mỹ khi cậu ấy gặp tôi. Sau đó, nó trở nên vô cùng rõ ràng rằng đó không phải là sự thật. Cậu ấy đang tìm kiếm một thứ gì đó – những câu trả lời. Một số tôi có thể cung cấp, và một số thì tôi không thể."
"Kiểu câu trả lời nào?" Draco cũng nhích người về phía trước trên ghế của mình, mắt hắn lướt qua Hermione như thể để xác nhận họ đã tiến gần đến mức nào.
"Cậu ấy, giống như hai bạn, quan tâm đến Người Hát Rong. Đặc biệt là trong truyện Bảo bối Tử thần. Cậu ấy muốn biết câu chuyện bắt nguồn từ đâu. Điều này, tất nhiên, là những gì tôi có thể trả lời cho cậu ấy. Kiến thức của tôi về lịch sử gia đình tôi rất rộng và rất chi tiết. Cha mẹ tôi mất khi tôi còn rất nhỏ. Tôi đã dành cả cuộc đời mình – thực tế là một Muggle – nghiên cứu về gia đình phù thủy của mình và khám phá ra chúng tôi từng là ai. Khi biết mình không thể sinh con, tôi quyết tâm không đánh mất lịch sử gia đình mình. Để ghi lại nó, để hiểu nó là gì trước khi nó bị mất; hàng thế kỷ phù thủy và pháp sư bị chôn vùi, tất cả chỉ vì Pevri cuối cùng còn sống là một á phù thuỷ vô sinh."
"Tôi rất tiếc," Hermione nói, dành cho Freja điều mà cô hy vọng là một sự thông cảm. Không có gì ngạc nhiên khi người phụ nữ có vẻ rất cô đơn. "Cô thực sự là người cuối cùng của dòng họ Pevri ư?"
Freja trịnh trọng gật đầu.
"Tôi sợ dòng họ tôi có lịch sử lâu đời sẽ bị xóa sổ. Việc tìm kiếm quyền lực, tuổi thọ của chúng tôi dường như đã dẫn đến sự diệt vong của chúng tôi. Chỉ là bây giờ, sự diệt vong sẽ là máu chứ không phải tên."
"Ý cô là chuyện này đã từng xảy ra rồi à?" Draco hỏi, lông mày nhíu lại suy nghĩ.
Có gì đó ngứa ngáy trong tâm trí Hermione; một ký ức, hay một nhận thức, một tiếng cảm giác thúc giục cô hồi tưởng lại. Chỉ có điều cô không thể nhớ được.
"Phải...theo một cách nào đó," Freja nói, đứng dậy khỏi ghế và quay mặt về phía giá sách phía sau. Cô ấy bước tới góc phòng, với lấy một cuốn sách được đặt giữa bách khoa toàn thư và sách về lịch sử Đan Mạch.
"Tôi thấy là hai bạn cũng mắc sai lầm giống như bạn của mình khi quan tâm nhiều hơn đến bên nội của gia đình tôi. Tôi tin rằng những gì hai bạn đang thực sự tìm kiếm nằm ở phía tổ tiên bên ngoại của tôi, Beatrice Pevri."
Đầu Hermione quay cuồng, thứ gì đó quen thuộc đọng lại trên đầu lưỡi cô, một nhận thức đập vào đầu của cô để thoát ra. Cô cắn môi suy nghĩ, lơ đãng nhìn Freja mang cuốn sách cổ, dày trở lại bàn làm việc, ngồi xuống và lật qua các trang như thể cô đã làm việc đó hàng triệu lần trước đây.
"Beatrice Pevri xuất thân từ một dòng dõi Phù thuỷ người Anh mà cả thế giới cho rằng đã chết. Họ của họ đã bị mất vào đầu thế kỷ thứ mười ba, và phần lớn nó đã bị lãng quên. Các dòng họ còn lại có tên khác nhau. Nhìn xem, lịch sử có một cách lặp lại riêng của nó. Khi tôi chết, cái tên Pevri kỳ diệu sẽ chết theo tôi. Lần nữa. Có lẽ, là lần cuối cùng rồi."
Điều này như đánh bại cô. Giống như một câu thần chú gây choáng cho xương ức của cô, giống như một liều thuốc Pepper-Up cho các đầu dây thần kinh của cô.
"Lần nữa sao? Đợi đã – Pevri. Pev..."
Môi cô mở ra trong một tiếng thở hổn hển khi cuối cùng cô cũng kết nối được. Đôi môi của Freja kéo lên thành một nụ cười đầy ấn tượng.
"Tôi biết cô sẽ nhận ra mà."
Hermione cảm thấy như thể phổi của cô có thể vỡ tung ra, không khí trong đó bùng cháy khi cô nín thở.
"Mẹ của cô là hậu duệ của gia đình Peverell."
Điều này quá là to lớn. Lớn hơn những gì cô từng tưởng tượng.
Làm thế nào mà cô không đặt nó lại với nhau? Làm thế nào mà cô không nhận ra nó, ngay khi cô phát hiện ra họ Pevri? Thời điểm cô biết có liên quan đến Bảo bối Tử thần? Cô đã quá mù quáng, tìm kiếm quá chăm chỉ đến nỗi cô quên nhìn vào thứ đang ở ngay trước mặt mình.
Căn phòng đột nhiên như quay cuồng – Hermione nắm chặt tay ghế để không bị ngã.
Beedle Người Hát Rong đã kết hôn với một hậu duệ của Peverell. Câu chuyện ông ấy kể về Ba anh em là lịch sử của gia đình mà ông ấy kết hôn.
"Peverell?" Draco hỏi, nhận ra khi Hermione cố gắng ổn định hơi thở run run và nhịp tim đang đập nhanh của cô. "Như trong Chuyện ba anh em á?"
Freja gật đầu, cuối cùng cũng tìm được đúng trang trong cuốn sách của mình. Cô xoay nó để cho họ xem, chỉ vào ba cái tên mà Hermione biết rất rõ. Cadmus, Ignotus và Antioch Peverell. Chỉ có điều cuốn sách này chứa đựng một điều gì đó mới mẻ – điều mà ít người đoán ra, nhưng chưa bao giờ được xác nhận. Dưới tên của Cadmus Peverell, dòng họ tiếp tục với sự ra đời của một bé gái. Một đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi, khi người cha tự kết liễu đời mình.
"Vợ của Cadmus Peverell chết khi sinh con," Freja giải thích, đưa cho Hermione cầm cuốn sách trên tay để xem kỹ hơn. "Đây là ngay sau khi Cadmus và những người anh em của ông ấy tạo ra Bảo bối Tử thần. Cadmus đã cố gắng sử dụng Viên đá Phục sinh để đưa vợ mình trở lại nhưng không thành công. Vì vậy, ông ấy đã tự kết liễu đời mình. Nhưng trước khi làm như thế, ông đã đưa đứa con gái mới sinh của mình đi xa, đến một trại trẻ mồ côi. Cadmus đổ lỗi cho đứa con gái sơ sinh của mình vì đã giết chết tình yêu đích thực của mình. Ông ấy không thể chịu nổi ý nghĩ phải nuôi nấng đứa trẻ thành một phần của gia đình, khi biết rằng chính sự ra đời của nó đã kết thúc cuộc đời của người ông yêu. Ông ấy đã không nói với Ignotus, người anh em duy nhất còn sống, về những gì ông sẽ làm. Một ngày nọ, ông ấy bỏ rơi đứa bé, để lại cho cô bé một cái họ giả: Pevri. Cadmus đã chết vào ngày hôm sau. Ignotus tin rằng anh trai mình, không chịu nổi cơn điên của mình, đã giết đứa trẻ và vứt xác ở đâu đó. Và thế là đứa trẻ lớn lên mồ côi ở Đan Mạch, không biết gì về gia đình thực sự của mình."
Draco, người đã tựa vào vai Hermione để nghiên cứu cuốn sách với cô, ngẩng đầu lên nhìn Freja.
"Vậy làm thế nào mà bà ấy phát hiện ra mình là người nhà Peverell? Nếu không ai biết bà ấy thực sự là ai?"
"Ignotus Peverell đã tìm thấy giấy tờ từ trại trẻ mồ côi nhiều năm sau đó, được giấu cẩn thận trong hầm của Cadmus. Ông ấy ngay lập tức tìm kiếm cô cháu gái đã thất lạc từ lâu của mình, người tên là Anya. Lúc đó, Ignotus đã già và Anya được một gia đình phù thủy ở Đan Mạch nhận nuôi. Ignotus do dự kể cho Anya về quá khứ bi thảm của mình nhưng nghĩ rằng bà ấy xứng đáng được biết. Xấu hổ về quá khứ của mình, Anya vẫn giữ họ Pevri để cố gắng tách mình khỏi cha mình, người mà cô cho là hèn nhát và đáng xấu hổ. Nhưng Ignotus là người đã kể cho bà ấy nghe câu chuyện có thật về Ba anh em. Câu chuyện mà Người Hát Rong đã thay đổi những năm sau đó; tạo nên một câu chuyện dành cho trẻ em."
"Vậy là Anya đã truyền lại câu chuyện về gia đình mình cho các con của bà ấy? Và cuối cùng, đây sẽ là câu chuyện mà Beatrice Pevri đã kể cho chồng mình ư?"
"Chính xác." Freja có một biểu hiện khó đọc; một cái nhìn mâu thuẫn phản ánh sự xấu hổ về câu chuyện của gia đình cô ấy, bị thách thức bởi niềm đam mê lịch sử và niềm tự hào khi biết sự thật.
"Vậy chuyện này thì liên quan gì đến H–Vernon. Nó có liên quan gì đến Vernon? Cậu ấy tìm cô làm gì?"
"Bởi vì tôi hiện là một trong những người cuối cùng biết, chắc chắn, câu chuyện thực sự là gì. Ai đã được kể chính xác điều mà Ignotus đã kể cho Anya hàng thế kỷ trước – câu chuyện mà ông ấy đã chết cùng. "
Hermione và Draco nhìn nhau – vì cả hai đều biết rằng câu chuyện về Bảo bối Tử thần do Người Hát rong kể chỉ là phiên bản rút gọn của sự thật. Không ai, kể cả Xenophilius Lovegood, chắc chắn về điều gì đã thực sự xảy ra để các Bảo bối được tạo ra.
Freja cựa mình trên ghế, đóng cuốn sách lại khi Hermione đưa lại cho cô ấy. Khi cô nghĩ đến một điều gì đó khác – thực tế là bản thân Harry là hậu duệ của gia đình Peverell bên phía Ignotus, cũng là lý do mà cậu ấy là chủ nhân thực sự của Áo khoác Tàng hình. Có vẻ như Harry có quan hệ họ hàng xa – rất xa – với Freja.
"Vậy câu chuyện thực sự là gì?" Draco hỏi, ánh mắt kiên định nhìn giáo sư. Hermione chưa bao giờ thấy hắn quá hứng thú vào một cái gì đó như vậy; bây giờ cô mới để ý Draco vẫn luôn ghi chép vào cuốn sổ da nhỏ, tay hắn không rời khỏi giấy. Cô quá mải mê đến nỗi quên mất câu chuyện lẽ ra cô phải viết cho Madge. Bất chấp niềm đam mê rõ ràng và quyết tâm khám phá sự thật của Draco, rõ ràng hắn vẫn không quên.
Freja hít một hơi thật sâu, mắt cô quan sát cả Draco và Hermione với sự dò xét chăm chú. Cô ấy đang tự hỏi liệu cô ấy có thể tin tưởng họ hay không, Hermione biết. Nếu người phụ nữ này là một trong những người cuối cùng biết câu chuyện có thật về Bảo bối Tử thần, cô ấy muốn đảm bảo rằng mình sẽ bảo vệ bí mật của mình cẩn thận; rằng cô ấy không cung cấp thông tin cho ai đó đang tìm cách vũ khí hóa nó.
"Tôi hứa với cô rằng chúng tôi đang tìm kiếm những lý do chính đáng," Hermione nói sau một hồi im lặng. "Chúng tôi chỉ muốn tìm bạn mình. Làm sao mà cô biết cô có thể tin tưởng Vernon?"
"Bởi vì những người muốn thông tin với mục đích sai trái không hỏi: họ chỉ lấy. Bạn của cô – vì bất cứ lý do gì mà cậu ấy đang tìm kiếm – không tìm kiếm quyền lực. Thay vào đó, giống như hai bạn, cậu ấy đã hỏi với ý định giúp đỡ người khác."
"Làm sao cô biết được?" Draco hỏi, quả táo adam nhấp nhô khi hắn nuốt xuống.
"Tôi có thể không có phép thuật, Draco, nhưng tôi đảm bảo với cậu rằng tôi rất giỏi trong việc đánh giá nhân cách."
Freja bắt gặp ánh mắt của Hermione; họ chia sẻ khoảnh khắc thấu hiểu, yên tâm không lời, khi Hermione thúc giục cô ấy bằng ánh mắt kiên định rằng ý định của cô là trong sạch.
"Tôi nói với hai bạn điều này chỉ để hai bạn có thể tìm thấy bạn của mình. Nhưng tôi chỉ có thể cung cấp cho hai bạn thông tin tôi đã nói với cậu ấy. Có một số mảnh ghép mà chỉ có trái tim thuần khiết mới có thể giải được. Và có một số kiến thức mà bản thân tôi vẫn chưa nắm được. Điều đó tôi sẽ không bao giờ làm được."
"Chúng tôi sẽ nhận lấy bất cứ thứ gì có thể," Draco đáp. Freja dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại một lúc. Những vết chân chim mềm mại tô điểm cho khóe mi khiến cô trông già đi và mệt mỏi. Hermione tự hỏi một người sẽ phải trả giá như thế nào khi tìm hiểu về lịch sử phong phú của gia đình phép thuật của mình mà không sở hữu một giọt sức mạnh nào cho chính mình. Hermione hiểu câu chuyện này có ý nghĩa như thế nào với Freja và họ phải cẩn thận với nó như thế nào. Freja bắt đầu nói trước khi cô ấy mở mắt.
"Nhà Peverell là một gia đình phù thủy nổi tiếng – một trong những gia tộc lâu đời nhất trong lịch sử – với khả năng phép thuật đặc biệt. Họ được tôn kính trên khắp Vương Quốc Anh vì quyền lực mà họ nắm giữ, nhưng cũng làm cho người khác lo sợ. Nhiều người nghĩ rằng Peverells quá mạnh và do đó bị họ đe dọa. Rất lâu trước khi Bộ Pháp Thuật được thành lập, Thế giới Phù thủy được cai trị bởi những người có quyền lực – có tiền và có địa vị. Gia đình nắm quyền vào thời điểm đó, Greshams, bị đe dọa bởi gia đình Peverell. Nhà Peverell rất được yêu thích, và do đó được nhiều gia đình phù thủy ở Anh kính trọng. Greshams mong đợi rằng vì điều này, một ngày nào đó họ sẽ mất vị trí thống trị. Họ quyết định muốn loại bỏ Peverells – tiêu diệt. Các phù thuỷ trở nên chia rẽ; những người trung thành với Greshams thề rằng họ sẽ hỗ trợ đánh bại gia đình Peverell. Ignotus, Cadmus và Antioch biết điều này. Nhưng họ không muốn quyền lực. Họ chỉ muốn sống. Khi một nửa cộng đồng phù thuỷ Anh truy bắt họ, nhà Peverell chỉ biết một giải pháp duy nhất có thể đảm bảo mạng sống của họ và tiếp nối dòng dõi của họ: là sự bất tử."
"Chính Cadmus đã gợi ý về ma thuật máu. Họ đã nghe nói về một nơi cổ xưa; một nơi tràn ngập ma thuật, ma thuật đòi hỏi sự hy sinh để trả giá. Cadmus đã tìm thấy một cuốn sách, cuốn sách duy nhất nói về việc này, cuốn sách cung cấp các nghi lễ hiến máu để đổi lấy sự bất tử. Lúc đầu, những người khác không đồng ý. Antioch cho rằng nó quá nguy hiểm, còn Ignotus tin rằng loại phép thuật mà Cadmus muốn thực hiện là ma thuật hắc ám, loại đòi hỏi sự hy sinh còn tồi tệ hơn cả máu. Cadmus không khoan nhượng, và khi chiến tranh tiếp diễn, mối đe dọa đối với gia đình họ ngày càng đến gần hơn. Cuối cùng, cả ba anh em đều đồng ý."
"Cadmus đã đưa họ đến địa điểm cổ xưa để thực hiện nghi lễ. Mỗi người trong số ba anh em đều hiến máu ma thuật của mình và thực hiện một câu thần chú hứa hẹn sự bảo vệ khỏi cái chết: sự bất tử. Khi nghi lễ kết thúc, nơi cổ xưa đó đã tạo ra ba vật thể ma thuật mạnh mẽ – viên đá phục sinh từ sườn núi, cây đũa phép từ cành cây cơm nguội và áo choàng, được tạo ra từ một mảnh áo choàng của chính Ignotus Peverell. Nghi thức hoàn tất. Mỗi anh em chọn một vật của riêng mình và trở về làng của họ với lời hứa của sự bảo vệ."
"Chỉ có điều, nó đã đi theo hướng quá sai lầm. Khi Cadmus trở về nhà, ông phát hiện vợ mình đã chết khi sinh con sớm trong khi ông đi xa, để lại cho ông một đứa con gái. Ông ấy cố gắng sử dụng viên đá để mang bà ấy trở lại, nhưng không thành công – chỉ có hồn ma của cô ấy. Cadmus đã bỏ rơi con gái mình và tự kết liễu đời mình vào ngày hôm sau. Antioch là chủ sở hữu của cây đũa phép. Giống như Người Hát Rong đã viết trong câu chuyện của mình, Antioch đã trở nên quá gắn bó với sức mạnh mà cây đũa phép ban cho ông. Ông ấy đã đánh bại kẻ thù, nhưng với sự tự tin thái quá của mình, ông ấy đã tạo thêm nhiều kẻ thù và quá đắm chìm trong đó. Rồi ông ấy bị sát hại chỉ vài tuần sau khi nghi lễ được thực hiện, cây đũa phép của ông bị đánh cắp. Sau khi Ignotus mất đi người anh thứ hai, ông ấy biết rằng mối nguy hiểm quá lớn để tiếp tục ở lại đây. Bỏ lại gia tài, ông và vợ bỏ trốn khỏi nước Anh, sử dụng áo choàng tàng hình để trốn thoát. Họ ở ẩn trong nhiều năm, thoát chết chỉ bằng cách trốn ra nước ngoài, thật xa, nơi không ai có thể tìm thấy họ."
"Đó là lúc Ignotus phát hiện ra sự thật về nghi lễ của anh trai mình. Lý do khiến các anh của ông chết không phải vì nghi lễ đã sai: mà là vì họ không hiểu cách thức hoạt động của nó. Nghi lễ đòi hỏi sự hy sinh – máu của người muốn được bảo vệ. Nhưng nghi lễ chỉ thực sự tạo ra sự bất tử cho một người. Dòng máu chung của ba anh em đã tạo ra ba vật thể ma thuật, chỉ được sử dụng bởi một cá nhân. Rốt cuộc, chỉ cần một cá nhân duy nhất để tiếp tục huyết thống. Bằng cách sở hữu cả ba đồ vật – viên đá, cây đũa phép và áo choàng – người này sẽ trở thành Chủ nhân của Cái chết và được hứa hẹn trường sinh bất tử suốt đời. Chỉ có điều, mỗi anh em lấy một món và do đó nếu không sở hữu cả ba thì sẽ không thể khai thác hết sức mạnh của Bảo bối."
"Ignotus thoát chết vì ông chạy trốn – chứ không phải vì nghi lễ có tác dụng. Nếu một người sở hữu cả ba món, thì không thể nói rõ loại sức mạnh nào mà họ có thể có – nhà Peverell không bao giờ tìm ra được. Cadmus rõ ràng không hiểu rõ về nghi lễ như ông ấy nghĩ, và tôi không thể tìm thấy nghi lễ mà ông ấy sử dụng để hiểu đầy đủ ý nghĩa của việc kết hợp cả ba vật thể lại với nhau. Cho đến ngày nay, rất ít người biết về sức mạnh thực sự mà các Bảo bối nắm giữ. Những người làm như vậy, tìm kiếm Bảo bối vì những lý do ích kỷ, đen tối. Họ muốn làm điều mà Cadmus không bao giờ hiểu được: trở nên bất tử, mạnh mẽ nhất trên hành tinh. Họ sẽ khai thác tối đa sức mạnh của cả ba vật thể – đưa ai đó hoàn toàn trở về từ cõi chết; có sức mạnh vô hạn khi sử dụng cây đũa phép Cơm nguội; và tránh được mọi nguy cơ đe dọa đến quyền lực của họ bằng cách sử dụng áo choàng. Cadmus không hề biết mình đã làm gì khi thực hiện nghi lễ đó."
"Để bác bỏ bất kỳ tin đồn nào còn sót lại về câu chuyện, Người Hát Rong đã tìm cách che giấu sự thật về các Bảo bối; thay vào đó biến nó thành một câu chuyện cảnh báo, một huyền thoại, để khiến những người đang tìm kiếm tránh xa chúng. Một kiểu đòn nhử văn học. Nhưng câu chuyện của ông ấy đã tự tạo ra những mối nguy hiểm mới. Người Hát Rong che giấu danh tính của mình để bảo vệ bí mật của gia đình mình, biết được mối đe dọa mà nó gây ra cho thế giới. Cho đến ngày nay, chưa từng có ai sở hữu cả ba món đồ đó. Nhưng vẫn có những người tiếp tục tìm kiếm. Và chừng nào họ còn ở ngoài đó, thì khả năng đó vẫn còn."
Bụng Hermione quặn lại.
Harry.
Harry từng là Chủ nhân của Cái chết. Harry đã sở hữu cả Ba Bảo bối cùng một lúc. Harry từng nắm giữ sức mạnh thực sự mà anh em nhà Peverell đã khai thác từ nhiều năm trước. Và Harry chỉ mới phát hiện ra điều này một năm trước, từ người phụ nữ đang ngồi đối diện với Hermione bây giờ.
Câu hỏi đặt ra là Harry sẽ làm gì với tất cả những thông tin này? Và cậu ấy đã đi đâu tiếp theo?
"Chúng ta có thể tìm thấy nghi thức này ở đâu vậy?"
Chính Draco là người đặt câu hỏi, mặc dù nó cũng đã hình thành trong miệng Hermione khi cô bắt đầu xử lý mọi thứ mà Freja vừa nói với họ.
Freja nhún vai, lắc đầu.
"Đó là một điều tôi sẽ không bao giờ biết. Văn bản đã cũ rồi, ngay cả vào thời điểm Peverells sử dụng nó. Nó quá cũ nên rất có thể nó cũng được viết bằng một ngôn ngữ đã chết. Tôi thậm chí chưa bao giờ tiến gần đến việc tìm thấy nó. Nhưng đó là những gì bạn của hai người đã tìm kiếm, tôi tin vậy. Cậu ấy cũng hỏi câu hỏi như vậy. Tôi không biết cậu ấy đi đâu tiếp theo, chỉ biết rằng cậu ấy quyết tâm tìm cuốn sách. Đó là tất cả thông tin tôi có. Tôi xin lỗi."
Hermione lắc đầu.
"Làm ơn, đừng xin lỗi. Cô đã rất hào phóng rồi. Cảm ơn cô. Vì đã chia sẻ điều đó với chúng tôi."
Freja gật đầu, mỉm cười với Draco và Hermione.
"Tôi hy vọng hai bạn có thể tìm thấy bạn của mình."
"Cảm ơn cô," Draco nói nhanh, giọng hắn chân thành và nhẹ nhàng hơn Hermione từng nghe. "Kiến thức của cô là một món quà. Và tôi hy vọng cô không bao giờ quên điều đó."
Freja gật đầu cảm ơn, và Hermione thề rằng cô có thể nhìn thấy đôi mắt của người phụ nữ lấp lánh nước mắt.
"Còn gì khác tôi có thể giúp không? Tôi ghét phải thô lỗ, nhưng tôi có một cuộc họp quan trọng trong vài phút nữa và đúng giờ thực sự là bước đầu tiên để đạt được thành công."
~~~
Đường phố ở trung tâm thành phố Copenhagen đông nghịt người vào buổi chiều; mọi người hối hả đi trên vỉa hè, vội vã đến lớp và đi làm; những chiếc xe đạp phóng qua Hermione và Draco, rung chuông cảnh báo khi họ tăng tốc ở phía sau.
Draco và Hermione bước đi với tốc độ chóng mặt về phía điểm độn thổ gần nhất, háo hức quay trở lại Trụ Sở và bắt đầu nghiên cứu của họ.
"Harry," Hermione nói lớn để giải thích cho Draco khi họ chen lấn qua đám đông, né tránh những người đi chậm và nhảy ra khỏi đường dành cho xe đạp khi họ lao xuống phố. "Harry là người đầu tiên và duy nhất trở thành Chủ nhân của Cái chết. Bồ ấy sở hữu cả ba Bảo bối cùng một lúc. Bây giờ, chúng ta biết chắc chắn rằng điều này có liên quan đến chuyện đó. Harry đang tìm kiếm thứ gì đó. Bồ ấy đang cố gắng hiểu về các Bảo bối nhiều hơn. Bồ ấy đang cố gắng hiểu phần còn lại của nghi lễ bao gồm những gì. Chỉ là, tôi không biết tại sao."
Cánh tay của Draco khoác lên vai Hermione khi họ đi ngang qua một nhóm phụ nữ đang đứng nói chuyện trước một cửa hàng. Sau đó, hắn nắm lấy tay áo cô, kéo cô ra khỏi đường xe đạp đúng lúc; một luồng gió từ tốc độ của người đi xe đạp thổi qua những lọn tóc của cô.
"Cảm ơn."
"Tại sao Potter lại muốn tìm hiểu thêm về nghi lễ? Cô có nghĩ có khả năng cậu ấy muốn biết liệu việc sử dụng cả ba Bảo bối có an toàn không?"
Hermione lắc đầu thất vọng, len lỏi qua một đám đông nhỏ ở góc phố.
"Tôi không chắc. Tôi không thể hiểu tại sao bồ ấy muốn biết. Và ngoài ra, bồ ấy đã vứt bỏ viên đá rồi mà. Bồ ấy chôn cây đũa phép với cụ Dumbledore. Thứ duy nhất bồ ấy có là chiếc áo choàng."
"Cô đang nói với tôi rằng Potter sẽ không muốn sử dụng Bảo bối để mang tất cả những người mà cậu ấy đã mất trở về á? Ba mẹ cậu ấy? Black? Người anh sinh đôi Weasley? Cô có nghĩ rằng việc này liên quan đến việc cậu ấy tìm kiếm câu trả lời, cố gắng quyết định xem liệu cậu ấy có thể sử dụng Bảo bối như lẽ ra cậu ấy phải làm mà không có tác dụng phụ ngoài ý muốn không? Cứu người là việc của Potter luôn làm mà."
"Harry sẽ không làm thế," Hermione nói, trở nên bực bội. "Bồ ấy biết quá rõ điều gì sẽ xảy ra khi bất kỳ ai đụng đến ma thuật hắc ám. Bồ ấy hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng những người bồ ấy đã mất sẽ không quay trở lại."
"Chà, đó là điều gần nhất mà chúng ta đã đi đến câu trả lời. Tôi sẽ không để chúng ta loại trừ nó hoàn toàn cho đến khi chúng ta biết chắc chắn."
Ý nghĩ về nó khiến Hermione cảm thấy khó chịu trong giây lát. Harry đã nói với Hermione và Ron về việc sử dụng Hòn đá Phục sinh trong Rừng Cấm – về việc cậu đã nhìn thấy ba mẹ mình, chú Sirius và thầy Remus như thế nào. Cậu ấy hiểu rằng mình không thể mang họ trở lại. Cậu ấy đã biết loại Ma Thuật Hắc Ám được sử dụng để trường sinh bất tử, hoặc khiến ai đó sống lại, luôn mang lại những hậu quả không lường trước được. Tác dụng phụ. Ranh giới giữa sự sống và cái chết là ranh giới mà Harry biết rằng không nên đùa giỡn với nó. Rốt cuộc thì cậu ấy đã đứng trên bờ vực của nó cả đời rồi. Cậu ấy biết rất rõ. Hermione chắc chắn về điều đó.
Nhưng cô không thể không tự hỏi liệu Draco có đúng không. Harry sẽ mang những người cậu ấy yêu trở lại, nếu cậu ấy có thể ư? Nếu cậu ấy có thể sử dụng hết khả năng của cả ba Bảo bối cùng một lúc, liệu cậu ấy có mạo hiểm với hậu quả không? Nếu nó có nghĩa là mang anh trai của Ron trở lại? Bố mẹ của Teddy? Dobby?
Cô biết rằng tình yêu của Harry là không có giới hạn; cô biết cậu ấy sẽ cố gắng hết sức vì những người cậu ấy quan tâm. Nhưng liệu Harry có thực sự lợi dụng một nghi lễ cổ xưa dựa trên ma thuật hắc ám không? Có phải cậu ấy đang trên hành trình khám phá những hậu quả tiềm tàng của việc sử dụng các Bảo bối như dự đoán? Cậu ấy đã làm gì suốt ngần ấy năm trước khi nói chuyện với Freja?
Cô biết rằng hầu như không có gì – đặc biệt không phải là một nghi lễ máu cổ xưa – đến mà không có sự hy sinh của nó. Nhưng phải chăng sự hy sinh đã được thực hiện khi anh em nhà Peverell hiến máu và mất mạng khi tạo ra các Bảo bối? Liệu Harry có thực sự chọn phớt lờ những quy luật nghiêm ngặt của tự nhiên và của phép thuật để đưa con người sống lại không?
Cô muốn nghĩ là không. Nhưng vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời để cô thực sự biết chắc chắn. Và Draco nói đúng – đó là dự đoán chính xác nhất mà họ có lúc này. Nếu họ muốn tìm Harry, họ sẽ phải lần theo dấu vết của câu trả lời mà rõ ràng là cậu ấy đang tìm kiếm.
Cô có thể cảm thấy Draco ở ngay sau lưng khi rẽ vào góc phố.
"Tôi đã nhìn Harry đặt Đũa phép Cơm nguội vào quan tài của cụ Dumbledore. Tôi không hiểu làm thế nào..."
Cô bị cắt ngang khi một bàn tay to lớn, ấm áp bịt miệng cô lại, ngăn chặn âm thanh của lời nói trước khi giật mạnh cô sang một bên. Hermione hét lên nhưng lòng bàn tay đã bóp nghẹt nó, khiến nó trở thành tiếng kêu cứu vô hiệu. Cô cố gắng chống lại cánh tay mạnh mẽ đang kéo cô vào một con hẻm gần đó, cố gắng thúc cùi chỏ vào bộ ngực đang áp vào lưng cô. Cô cố gắng đấm vào bụng của hắn, nhưng vì cánh tay của cô bị khóa nên cú đánh không mạnh như cô dự tính. Cơn hoảng loạn dâng lên trong cô như nước sôi, sủi bọt từ bụng trào lên tận cổ họng. Cô cố gắng cắn vào bàn tay vẫn đang áp lên môi mình, đá và hét vào làn da, cho đến khi một hơi thở ấm áp lướt qua tai cô, khiến cô phải im lặng khi hắn kéo cô vào bức tường của con hẻm.
"Im đi, Granger!"
Đó là giọng của Malfoy, cô giật mình nhận ra, những luồng không khí nóng phả vào tóc cô khi Draco ép lưng cô sát hơn vào ngực hắn. Hermione cố gắng nói; hét lên với hắn thả cô ra, nhưng lời nói của cô nghe như những điều vô nghĩa bị tắt tiếng trên làn da thô ráp trong lòng bàn tay hắn.
Cô có thể cảm thấy cơ thể rắn chắc của hắn chạm vào cơ thể cô; cánh tay vững chắc, mạnh mẽ của hắn ôm quanh người cô, ghì chặt cánh tay cô vào đúng vị trí, ngực hắn thở lên xuống nhịp nhàng trên lưng cô, má hắn áp vào một bên đầu cô khi hắn nhìn qua bức tường của con hẻm và nhìn ra đường phố.
"Granger, tôi thề với Salazar, im đi nếu không cô sẽ giết cả hai chúng ta đó!"
Giọng hắn mãnh liệt, cảnh báo, nghe như tiếng thì thầm gầm gừ xuyên qua tóc cô. Bụng cô thắt lại khi cảm thấy mông của mình áp vào xương chậu của hắn, và cô ngay lập tức ngừng vùng vẫy, nhận ra rằng việc giật mình trong khi bị ép vào người hắn chỉ khiến mọi thứ trở nên khó xử hơn.
Cô cố gắng điều hòa hơi thở của mình. Cô biết bây giờ đó là Draco vì mùi của hắn; Nước hoa cạo râu cay, dầu gội đầu hương cam, mùi tự nhiên quen thuộc của cơ thể hắn, hơi mằn mặn vì mồ hôi. Cô cố gắng hết sức để điều hòa nhịp thở, nhịp tim của cô chậm lại khi cô thả lỏng người trong vòng tay hắn.
Cô có thể cảm thấy cằm hắn áp vào tóc cô khi hất đầu về điều gì đó bên ngoài con hẻm, dùng tay xoay quai hàm của cô để cô nhìn theo hướng của hắn.
"Nhìn kìa," hắn thì thầm vào tai cô, giọng hắn vừa bình tĩnh vừa đòi hỏi. "Cô có biết đó là ai không?"
Hermione biết ngay Draco đang ám chỉ ai. Gã đang mặc áo choàng phù thủy ở giữa một thành phố Muggle, mắt gã đảo quanh đường phố với sự chú ý tỉ mỉ. Cô biết gã phải là phù thủy nhưng cô không nhận ra khuôn mặt đó. Cô chỉ rùng mình vì lạnh khi nhìn thấy sự tăm tối trong con mắt của gã ta. Cô lắc đầu và Draco thả lòng bàn tay ra khỏi miệng cô, nhưng vẫn giữ cánh tay còn lại ôm chặt lấy cô như thể cô có nguy cơ bỏ chạy, cơ thể họ ép sát vào nhau trên nền gạch.
"Đó là con trai của Walden Macnair. Tử Thần Thực Tử. Hắn chỉ bị giam một năm trong Azkaban vì hắn chưa bao giờ nhận dấu hiệu và họ không thể buộc tội hắn thêm bất cứ điều gì nghiêm trọng."
Hermione thở ra một hơi run run qua môi.
"Anh nghĩ hắn đang làm gì ở Đan Mạch?" cô thì thầm, quan sát Macnair Con khi gã rút một mảnh giấy da nhỏ từ áo choàng bên trong của mình. Draco thả cô ra khỏi vòng tay của hắn và Hermione cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể thở lại được. Cô nhìn Draco qua vai, cổ cô ấm lên do hậu quả của việc gần gũi không quen thuộc này, nhưng đôi mắt của Draco vẫn hướng về Macnair Con. Cô rời mắt khỏi khuôn mặt của Draco, nuốt một cục nghẹn trong cổ họng và buộc mình phải tập trung.
"Đúng như Freja đã nói, Granger. Có lẽ Potter không phải là người duy nhất đang tìm kiếm các Bảo bối."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro