Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5: Five

Cô vừa mới xong việc ếm bùa che mắt lên mình thì có tiếng gõ cửa phòng tắm.

"Cô có cần nhắc một chút cách dùng bùa che mắt không, Granger? Không có gì xấu hổ khi thừa nhận điều đó đâu."

Cô mở tung cánh cửa và đối mặt với... ừm, người mà cô nghĩ chắc hẳn là Malfoy, chỉ là với mái tóc sẫm màu hơn và nét mặt mềm mại hơn.

"Anh không có kiên nhẫn gì hết," cô thể hiện sự khó chịu tột độ khi ra hiệu cho hắn tránh ra để cô có thể ra khỏi nhà vệ sinh.

"Cô lề mề quá chớ bộ."

"Nếu anh không tắm lâu như vậy, thì tôi có thể vào sớm hơn rồi."

"Nếu cô không giành nhà bếp quá lâu, thì có lẽ tôi cũng có thể đi tắm nhanh hơn."

"Tôi không có chuẩn bị một bữa ăn chuẩn Anh đầy đủ, Malfoy, chỉ là vài quả trứng thôi."

"Cô lúc nào cũng phàn nàn nhiều thế này à?"

"Anh mới là người rên rỉ rằng tôi làm mất nhiều thời gian mà!"

Hắn lầm bầm vài câu chửi thề, nhưng nó khó chịu hơn là tức giận. Cô ngăn mình không cười, khi nghe thấy mấy từ 'không thể chấp nhận được' và 'đĩ điên' trong giọng thì thầm trầm thấp của hắn.

Trên bàn bếp, chiếc túi của cô bỏ đầy các lọ rỗng, bản đồ Ljubljana và một huy hiệu Thần Sáng thật đến thuyết phục mà Malfoy nói là đã lấy được từ 'một người bạn của một người bạn'.

Cô có thể cảm thấy Malfoy đang quan sát mình khi cô cho những thứ còn lại vào trong túi, kiểm tra kỹ xem cây đũa phép của cô có ở trong bao da bên cạnh không. Dean đã đến ngày hôm qua để giao cái chậu Tưởng Ký nhỏ nhất mà cô từng thấy, cũng như vài chai lọ và huy hiệu.

Mặc dù họ mới đến đây chưa được một tuần, nhưng thật tuyệt khi được nhìn thấy một gương mặt quen thuộc không phải Malfoy khi Dean xuất hiện ở bãi đất trống vào buổi chiều. Điều đó giúp Dean biết chính xác cảm giác của Hermione về việc bị buộc phải hợp tác với đồng nghiệp của họ, vì cậu ấy đã kéo cô sang một bên để hỏi xem mọi việc có ổn không.

Như thường lệ, Malfoy luôn giữ khoảng cách, và họ thường tránh mặt nhau bất cứ khi nào có thể để trốn tránh điều chắc chắn sẽ là sự im lặng khó xử hoặc một trận cãi nhau.

Dean không ở lại lâu, cậu ấy cần phải quay lại văn phòng trước khi Madge nhận ra cậu ấy biến mất. Hermione xin lỗi cậu ấy vì đã bắt cậu ấy nói dối Madge, nhưng Dean chỉ cười và bảo cô đừng lo lắng – rằng cậu ấy cảm thấy khá tuyệt, giống như một gián điệp, lén lút đi xung quanh và trả lời thư cú của Malfoy. Cô rất buồn khi nhìn cậu ấy rời đi, nhớ những cuộc trò chuyện trong phòng làm việc hàng ngày của họ và văn phòng Howler nói chung.

Cô và Malfoy đã thống nhất một kế hoạch vào đêm qua, quyết định rằng tốt nhất là họ nên cải trang khi giả làm Thần Sáng, để mà không phải chờ đợi quá trình pha chế Thuốc Đa Dịch quá lâu. Đó là bùa che mắt.

Túi của cô trĩu nặng trên vai, và khi cô nhìn lên để kiểm tra xem Malfoy đã sẵn sàng đi chưa, hắn đang nhìn chằm chằm vào cô, xem xét bùa che mắt của cô như thể đó là thứ kỳ lạ nhất mà hắn từng thấy. Không thể đọc được biểu cảm của hắn, nhưng đôi mắt hắn rõ ràng là đang dò xét, nên là cô đưa tay vuốt tóc để đảm bảo nó không bị rối.

"Anh đang nhìn chằm chằm đấy," cô cau mày, đặt chiếc cốc rỗng của mình vào bồn rửa để rửa khi quay lại.

"Trông cô khác quá thôi," hắn đáp, giọng khô khốc như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. Cô nhìn lại hắn, nhận thấy tất cả những gì mà người trước mặt cô vẫn rất giống hắn; đường nét thanh tú, tư thế thẳng tắp, ánh mắt sắc bén. Các chi tiết đã thay đổi, nhưng hình dạng của hắn vẫn ở đó; hắn vẫn rất giống Malfoy.

"Trông anh cũng khác, Malfoy. Tôi rất vui vì cả hai chúng ta đều có thể thực hiện bùa che mắt đúng cách, nhưng chúng ta có thể rời đi ngay bây giờ không?"

Malfoy đẩy mình ra khỏi bức tường mà hắn đang dựa vào, kéo tấm bản đồ ra khỏi bàn và chộp lấy chiếc túi nhung Khoá Cảng.

"Biết không, Granger, cô hơi ngạo mạn đó."

"Tôi mà ngạo mạn á?!" cô khịt mũi, lườm hắn với tất cả sức mạnh của mình. "Còn anh là một tên đạo đức giả."

"Ngạo mạn, nói quá nhiều, và cô có biết mình rất hống hách không?"

"Vậy thì đã có người nói với tôi rồi đó," cô cau mày, đi về phía cửa, kiểm tra lại phía sau lần cuối để đảm bảo rằng cô không bỏ lại bất cứ thứ gì. Malfoy khóa cửa trước bằng đũa phép của hắn và cả hai bước ra ngoài dưới ánh nắng mùa xuân. Đó là một ngày đẹp trời ấm áp ở Ba Lan, và Hermione nghĩ đến việc tìm một cái ghế, một cái võng hay thứ gì đó để cô có thể ngồi bên ngoài nếu họ có thời gian rảnh.

"Nếu có gì không ổn, chúng ta Tẩy Não rồi rời khỏi đó," cô nói, dừng lại ở một chỗ trên bãi cỏ xốp để rút Khoá Cảng ra. Cô không đợi hắn trả lời mà thả chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, khu rừng xung quanh cô quay cuồng khi nó kéo cô vào không gian.

Dù Hermione có đi bằng Khoá Cảng bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ quen được với cảm giác đó. Cô chống tay vào bức tường của con hẻm khi tiếp đất, tựa trán vào tảng đá lạnh khi hít không khí để cố gắng làm dịu cơn buồn nôn trong bụng. Cô nghe thấy tiếng Draco đến bên cạnh mình nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, hít vào bằng mũi rồi thở ra bằng miệng.

Phải mất một phút trước khi cảm giác buồn nôn lắng xuống, thay vào đó, nó biến thành một cảm giác khác: căng thẳng. Đã lâu rồi kể từ khi cô giả làm người khác.

Malfoy đang nhìn cô khi cô cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng dậy và vén tóc gọn gàng ra sau tai. Hắn nhướng một bên lông mày dưới mái tóc màu trắng tinh, có lẽ nó được hiểu là 'ổn không?'

Cô gật đầu, đủ hài lòng vì không nôn thốc nôn tháo lên người, và dẫn họ ra khỏi con hẻm, đi xuống phố về phía cửa tiệm. Cô bước đi với sự tự tin nhất có thể, huy hiệu nặng trĩu trong túi. Cô đã làm điều này trước đây, nhỉ? Giả làm Bellatrix ở Gringotts? Cô đã có nhiều kinh nghiệm cho kiểu tình huống như này.

Chuông cửa kêu leng keng khi cô và Malfoy bước vào. Cửa tiệm trông giống như bất kỳ cửa tiệm đồ cũ khác, một khu vực để đồ nội thất, một kệ để đồ sứ, một bức tường đèn. Có những chiếc giỏ dệt được treo trên những bức tường màu nâu sẫm, và chiếc đồng hồ coo-coo đầy ám ảnh đó kêu tích tắc ồn ào phía trên quầy trước. Nội dung của cửa tiệm gợi ý rằng nên có một bà già dễ mến đứng sau cái máy tính tiền, yếu ớt với đôi tay run rẩy mở cửa tiệm khi mà màu sơn kinh khủng này từng được ưa chuộng. Hermione nhăn mũi khi ngửi thấy mùi băng phiến, trộn lẫn một chút với mùi của một loại hoa khô cay nồng.

"Cá là cô cảm thấy như ở nhà, Granger," Malfoy thì thầm, khô khan, trêu chọc. Cau mày, cô vô tình bước chân phải ra xa một chút và giẫm mạnh lên ngón chân hắn, sải bước nhanh về phía trước để đi trước hắn khi hắn rít lên phàn nàn.

Đúng như cô nghi ngờ, người đứng sau quầy không phải là một phụ nữ lớn tuổi dễ mến mà là một người đàn ông, mập mạp, đôi mắt hơi lồi ra sau cặp lông mày rậm. Ông ta trông không vui khi ở đó, hoặc có thể không vui khi gặp họ. Cô nghe thấy Malfoy thì thầm một câu thần chú phiên dịch hai chiều khi họ đến gần quầy. Cô ngẩng cao cằm, mắt dán chặt vào ông ta khi ông ta quan sát họ tiến về phía mình.

"Tôi có thể giúp gì cho hai người?" người đàn ông hỏi, khẩu hình miệng của ông ta không khớp với các từ khi câu thần chú dịch chúng sang tiếng Anh.

"Chúng tôi quan tâm đến nửa kia của cửa tiệm hơn," Malfoy đáp, từ bỏ mọi lời chào hỏi lịch sự hay viện cớ để đi thẳng vào vấn đề. Đôi mắt của người đàn ông đảo qua đảo lại một cách lo lắng giữa họ, một sự thấu hiểu hình thành trên khuôn mặt bầu bĩnh của ông ta khi ông ta chú ý đến câu thần chú phiên dịch của Malfoy, nhận ra rằng họ là phù thủy, không phải dân Muggle đang tìm kiếm đồ cổ. Một lớp mồ hôi mỏng đọng trên môi của ông ta, và ông ta quan sát hai người họ dưới cặp lông mày rậm và nhăn nheo.

"Hai người đang tìm mua độc dược phải không?" ông ta hỏi, giơ ngón tay lên như thể đang cầm lọ thuốc. Hermione lắc đầu.

"Chúng tôi đang tìm kiếm một thứ cụ thể hơn một chút."

Ông ta thẳng người. Người đàn ông nhìn qua cửa trước, nhìn quanh cửa tiệm một cách nhanh chóng, rồi quay lại chỗ họ.

"Đi theo tôi," ông ta nói, nhấc một phần của quầy lên và hất cằm ra hiệu cho họ đi cùng. Hermione và Draco trao đổi một cái nhìn nhanh, và cô không tìm thấy dấu hiệu e ngại nào trên khuôn mặt hắn – không sợ hãi hay căng thẳng. Cô không thể biết liệu hắn có thực sự không lo lắng hay chỉ là một diễn viên rất giỏi.

Người đàn ông đặt tấm biển 'Nghỉ trưa' lên quầy và dẫn họ xuống một hành lang nhỏ, tối đến một dãy cầu thang, cầu thang chỉ xuất hiện khi ông ta thì thầm một câu thần chú và vẫy đũa phép một lần. Có lẽ là kết giới để che giấu phần kinh doanh này.

Hermione muốn gọi nó là 'cầu thang chết người' bởi vì nó là kiểu mà cô thấy trong mấy bộ phim kinh dị mà ba cô thường thích – một bóng đèn trần duy nhất, lờ mờ và lập lòe, một sợi dây treo bên cạnh để bật và tắt, mạng nhện chạy dọc theo các bức tường và trần nhà. Phía dưới là bóng tối, nhưng dù sao thì cô cũng đi theo người đàn ông và Malfoy, nuốt xuống nỗi sợ hãi nặng trĩu đang dồn nén trong cổ họng cô.

Một trong những cầu thang gỗ kêu cọt kẹt dưới sức nặng của cô, và cô nắm chặt bao đựng cây đũa phép trong đó, đợi người đàn ông rút cái rìu ra và bắt đầu đuổi theo họ.

Ở tầng dưới ít đáng sợ hơn.

Nó có thể là một cửa tiệm ở Hẻm Xéo, nếu nó có cửa sổ và không bất hợp pháp. Đồ đạc chất đầy sàn nhà, kệ và bàn chất đầy những đồ vật ma thuật bất hợp pháp hoặc quý hiếm, và trên bức tường phía xa, hộp sọ lớn màu trắng của Erumpent, sừng của nó hướng lên trần nhà. Hơi xót, cô thoáng băn khoăn liệu có phải chính người đàn ông đó đã săn trộm nó hay không, và ngực cô nặng trĩu trước cái chết vô nghĩa của một sinh vật xinh đẹp như vậy.

"Ông có phải là chủ tiệm không?" Draco hỏi khi họ đến gần một cái quầy khác, người đàn ông bước ra sau với bước chân nặng nề. Một búi tóc xoăn lưa thưa ló ra từ bên dưới chiếc áo gi-lê ố màu của người đàn ông, cái bụng tròn trịa của ông ta ép vào quầy khi ông ta rút cây đũa phép từ trong túi ra và đặt tay lên mặt gỗ; một lời cảnh báo.

Những ngón tay của Hermione bí mật cầm chặt cây đũa phép của mình, chuyển động của cô chậm rãi và cẩn thận khi cô lấy nó ra khỏi bao da.

"Có ai khác làm việc ở đây không?" Draco tiếp tục hỏi khi ông ta không trả lời.

"Cậu hỏi nhiều quá rồi đấy," ông ta đáp, quan sát Hermione với cái nhìn khiến bụng cô quặn lên một lần nữa, ngay khi nó bắt đầu lắng xuống. Mắt ông ta nhìn quá lâu trên ngực cô, và cô ném cho ông ta một cái lườm dữ dội.

"Đó không phải là dịch vụ chăm sóc khách hàng sao? Trả lời câu hỏi đi?" Hermione nói, nghe thấy giọng nói của chính mình vọng lại bằng tiếng Slovene, một âm thanh lạ lùng, xa lạ lọt vào tai cô.

"Tôi là chủ cửa tiệm," người đàn ông cau có, hếch cằm lên. Giọng điệu của ông ta đe dọa, hung dữ. Ông ta có vẻ lo lắng về sự hiện diện của Draco hơn là về cô, điều này khiến Hermione khó chịu vô cùng, nhưng cô cũng có thể hiểu được một chút – khi cô ngước nhìn hắn từ khóe mắt, Draco có vẻ mặt cau có mãnh liệt y chang ông ta, đôi mắt hắn tối tăm và nguy hiểm.

"Đồng nghiệp của tôi ở phía sau, đang dỡ một lô hàng. Trả lời đủ rồi đó. Có phải hai người đến tìm kiếm gì đó đặc biệt không?"

Ngón tay cái của người đàn ông gõ nhẹ vào cây đũa phép của ông ta, và cô nhận thấy tư thế của ông ta trở nên cứng nhắc, thiếu tin tưởng. Hermione bắt đầu lo lắng về kế hoạch của Draco. Xông vào đây với tư cách là Thần Sáng và yêu cầu thông tin là một cách chắc chắn để kết thúc bằng một cuộc đấu đũa phép, hoặc chết, bị bắt đi và nhét vào tủ cho đến thối rữa.

Một doanh nghiệp như thế này bị đóng cửa có nghĩa là đưa người đàn ông này và 'đồng nghiệp' của ông ta vào Azkaban – đảm bảo, vì cô đã nhìn thấy hộp sọ Erumpent bất hợp pháp trên tường. Săn trộm một sinh vật được bảo vệ như vậy là một bản án gần như chung thân. Họ sẽ phải cẩn thận về điều này, lén lút, không gây ra bất kỳ báo động nào. Cô gần như chắc chắn một trăm phần trăm rằng nếu cô hoặc Draco rút huy hiệu Thần Sáng giả ra mà không xem xét cẩn thận các bước tiếp theo, họ sẽ chiến đấu để giành lấy mạng sống của mình trong vài giây.

"Ông là thương nhân, phải không?" Draco hỏi, bờ vai rộng, tư thế vươn cao hết cỡ. Draco đặt cả hai tay lên quầy trước mặt, trống không – Hermione chắc chắn chỉ để thể hiện. Draco muốn làm cho người đàn ông cảm thấy thoải mái hơn, nhưng hắn lại để bản thân trở nên dễ bị tấn công, không bảo vệ. Hermione giữ chặt lấy đũa phép của mình.

"Vấn đề của tất cả..." ông ta bắt đầu, nhưng Draco cắt ngang lời ông ta. Không khí có mùi nấm mốc khiến Hermione nhăn mũi, cố gắng kiềm chế một cơn hắt hơi chắc chắn sẽ làm hỏng toàn bộ màn trình diễn của họ.

"Tôi biết nó như thế nào," Draco tiếp tục, lòng bàn tay úp xuống bề mặt phủ đầy bụi của quầy. "...Tất cả đống giấy tờ vớ vẩn đó. Một việc khó chịu. Mất cả đời chỉ để xử lý hết tất cả."

Vẻ mặt cau có của người đàn ông tối lại, hai má hơi đỏ lên, và ông ta nhếch miệng cười khinh bỉ, để lộ một hàm răng khấp khểnh ố vàng.

"Nghe này, cậu bé, nếu cậu muốn mua thứ gì đó, thì cứ tiếp tục. Nếu không thì biến mẹ khỏi cửa tiệm của tôi mau."

Hermione bước tới, hơi nhanh, và bàn tay của người đàn ông nao núng trên cây đũa phép của ông ta.

"Điều mà cộng sự của tôi đang cố nói, thưa ông," cô nói, giọng cô bớt run hơn, thuyết phục hơn cô nghĩ. "...là chúng tôi ghét làm giấy tờ. Thứ tẻ nhạt. Hết trang này đến trang khác, chắc chuột rút tay mất. Đôi khi công việc của chúng tôi đòi hỏi rất nhiều. Nhưng hôm nay, chúng tôi không muốn làm gì cả."

Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, nhìn qua nhìn lại giữa cô và Draco. Ông ta rõ ràng đang bối rối, khó chịu vì họ cứ tiếp tục nói những điều phức tạp như vậy mà không có bất kỳ lời giải thích nào. Bây giờ, họ chỉ có một khoảng thời gian nhỏ trước khi ông ta nghi ngờ, đề phòng và họ bị đuổi ra ngoài. Hoặc tồi tệ hơn. Họ cần phải hành động nhanh chóng.

"Chúng tôi ở đây vì chúng tôi đang tìm kiếm một người bạn của chúng tôi. Một khách hàng tiềm năng của ông, chúng tôi nghĩ vậy."

Người đàn ông đứng thẳng, nghiêng đầu sang một bên.

"Tôi không cung cấp thông tin khách hàng. Đó là chuyện riêng tư," Ông ta gắt.

"Ừm," Draco ậm ừ, một sự thất vọng giả tạo, khinh bỉ. "Chúng tôi cũng nghĩ vậy."

Thời gian không còn nhiều. Tích tắc.

Đồng hồ coo-coo kêu trên lầu.

Hermione cảm thấy một giọt mồ hôi lăn dài trên lưng, một cảm giác sởn gai ốc vì chờ đợi sau gáy. Cô có thể cảm thấy phép thuật của mình truyền qua cánh tay đến các ngón tay nơi chúng được cố định trên cây đũa phép của cô, những câu thần chú chờ đợi trên đầu lưỡi nếu cô cần chúng.

"...nhưng tôi e là không còn lựa chọn nào khác."

Khuôn mặt của người đàn ông đỏ bừng lên vì tức giận, đôi mắt lồi của ông ta thậm chí còn lồi hơn ra khỏi lớp da rộng thùng thình bao quanh chúng.

"Sao mi dám..."

"Khi chúng tôi phải đóng cửa một doanh nghiệp chợ đen, có rất nhiều thủ tục giấy tờ. Quá nhiều. Và như tôi đã nói, hôm nay chúng tôi không muốn làm mấy chuyện giấy tờ. Vì vậy, chúng tôi cho ông một thỏa thuận."

Draco gật đầu, và Hermione lấy chiếc huy hiệu giả của cô ra khỏi áo choàng, mở nó ra để cho ông ta thấy ánh bạc lấp lánh. Khi cô làm điều này, Draco thì thầm Expelliarmus và cây đũa phép của người đàn ông bay khỏi tay ông ta.

Hoặc là ông ta đủ ngu ngốc để không gọi đồng bọn của mình để hỗ trợ, hoặc ông ta đã nói dối trước đó và ông ta là người duy nhất ở đây – dù sao thì họ cũng may mắn. Người đàn ông đóng băng, giận dữ trừng mắt nhìn họ, nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt ông ta.

"Lũ khốn," ông ta nói, khạc nhổ xuống đất.

"À, nhưng tôi nghĩ ông nên cảm ơn chúng tôi," Draco dài giọng, cây đũa phép của hắn chĩa thẳng vào người đàn ông khi hắn rút huy hiệu của chính mình ra để chĩa vào hắn. "Nghe đây, chúng tôi sẽ không báo cáo ông. Nhiệm vụ của chúng tôi hôm nay không phải là làm cho cơ sở này ngừng hoạt động, cũng không phải là tống các người vào ngục Azkaban."

"Như chúng tôi đã nói – tất cả các thủ tục giấy tờ đó. Khá là vô ích."

Hermione gần như ước nhiệm vụ của họ là gửi người đàn ông này đến Azkaban, mỗi khi cô nghĩ đến con Erumpent tội nghiệp đó.

"Chúng tôi đang tìm một người. Chúng tôi chỉ muốn biết về cậu ấy, không gì khác," Hermione nói, rút cây đũa phép của mình ra sau khi cô đặt huy hiệu của mình trở lại áo choàng. "Tất cả những gì ông cần làm là cung cấp cho chúng tôi một vài ký ức về người mà chúng tôi đang tìm kiếm. Sau đó, chúng tôi sẽ rời khỏi đây, và chúng tôi sẽ quên đi sự tồn tại của nơi này."

Không chắc nữa. Hermione có thể sẽ báo cáo người đàn ông này vì hành vi săn bắt trái phép ngay khi cô nhận được thông tin mà cô cần.

"Tụi bây nghĩ ta tin lũ súc vật ở Bộ như tụi bây à?" ông ta nói, nước bọt bay ra từ khóe môi.

"Những đồ vật ma thuật hắc ám và giao dịch chợ đen thậm chí không thuộc thẩm quyền của bọn tôi," Draco nói, ấn đầu đũa phép vào da thịt dưới cằm của ông ta. "Công việc của chúng tôi là tìm kiếm những người mất tích. Đó là tất cả những gì tôi muốn ngày hôm nay. Nhưng, chúng ta càng dành nhiều thời gian để tranh luận về điều này, tôi càng bắt đầu cân nhắc việc làm giấy tờ. Sự lựa chọn là của ông."

Người đàn ông trông cực kỳ tức giận, lỗ mũi phập phồng về phía Draco, vai và bụng phập phồng khi thở. Ông ta trông có vẻ bị giằng xé giữa việc bỏ cuộc và cố gắng bỏ chạy, nhưng hai cây đũa phép chống lại một người đàn ông không có một cây đũa phép nào, vì vậy tỷ lệ cược hiện tại không có lợi cho ông ta. Sau một nhịp, ông ta dường như cam chịu sự thật rằng ông ta không còn lựa chọn nào khác.

"Tụi mi muốn tìm ai?" người đàn ông hỏi sau vài giây im lặng.

Hermione liếc nhanh sang Draco để xem liệu hắn có ngạc nhiên như cô không khi mọi việc vẫn diễn ra tốt đẹp cho đến lúc này. Draco chớp mắt với cô, đôi mắt hắn thúc giục cô tiếp tục đi, để kết thúc chuyện này. Có vẻ như cô không phải là người duy nhất không loại trừ khả năng ai đó sẽ sớm xuất hiện và lao xuống cầu thang, vung đũa phép rực lửa, để cứu ông chủ của họ.

"Vernon Dursley," Hermione nói, hất dầu đến chỗ cuốn sổ thu chi trên quầy bên cạnh bàn tay của người đàn ông. "Ngày 16 tháng 1 năm ngoái. Chúng tôi muốn biết người đó mua gì."

"Đồ chó cái ngu ngốc," người đàn ông chế giễu, một nụ cười bệnh hoạn, khủng khiếp trên khuôn mặt. "Mi nghĩ ta nhớ một khách hàng đến đây có một lần, hơn một năm trước á?"

Draco đẩy cây đũa phép của mình mạnh hơn vào cổ họng của người đàn ông, ấn vào khí quản của ông ta khi người đàn ông ho ra một hơi.

"Tôi khuyên ông nên cố hết sức để nhớ lại đi," Draco cảnh báo qua hàm răng nghiến chặt. "Suy nghĩ kĩ vào. Cậu ta đã mua những gì? Chắc chắn ông có một loại mã số nào đó mà ông sử dụng khi ghi lại những giao dịch này."

Một người thông minh sẽ làm như vậy. Rõ ràng người đàn ông này không thông minh như vậy.

"Không, không có chuyện đó đâu," ông ta lắc đầu. "Ta thề với Merlin, ta không nhớ!"

Hermione giật mạnh lấy cuốn sổ thu chi bằng một tay, tay còn lại chĩa đũa phép vào người đàn ông đề phòng ông ta có bất kỳ ý tưởng nào về việc cố lấy đũa phép của Draco. Cô mất vài giây để lật từng trang, tìm kiếm ngày tháng cho đến khi cô tìm thấy ngày 16 tháng 1 năm ngoái.

Vernon Dursley. Thuốc Ngủ Không Mơ. Giống như cô đã tìm thấy ở Bộ.

Máu của cô lạnh đi trong giây lát khi cô đọc nó, như thể đây là bằng chứng thực sự rằng cậu ấy đã ở đây. Một xác nhận rằng cô không tưởng tượng mọi thứ.

Cô lật cuốn sổ xoay lại, trượt nó về phía người đàn ông để ông ta xem.

"Nhìn vào những cái tên đó. Cố gắng nhớ lại ngày hôm đó đi. Đừng tự làm chuyện này khó hơn nữa."

Người đàn ông, bất chấp cái nhìn giận dữ mà ông ta dành cho cô, nghiêng mắt xuống trang giấy, lướt qua trang đó với sự cân nhắc thực sự.

"Luther Dadashev," người đàn ông lầm bầm, ngước nhìn Hermione. "...Cậu ta là khách quen. Thỉnh thoảng ở lại uống một hoặc hai ly. Ta nhớ hôm đó cậu ta đến lấy một lọ Máu Kỳ Lân, nhưng đó là tất cả những gì ta nhớ."

Sự thất vọng của Hermione ngày càng lớn, nóng như lửa đốt trong cô. Nếu người đàn ông không thể nhớ Harry, ông ta sẽ không thể trích xuất ký ức đó cho họ. Nó không hoạt động như vậy – bạn không thể lấy ký ức ra khỏi đầu nếu họ không nhớ. Và vì lý do nào đó, cô nghi ngờ ông ta nói dối. Sổ thu chi dày cộp, mỗi ngày nhiều nhất là mười hoặc mười lăm ghi chú. Cô không thể tưởng tượng mình có thể nhớ được một khách hàng từ hơn một năm trước, không thể nào, chưa nói đến việc nhớ khách hàng đó mua gì.

"Vô dụng ghê," Draco cau mày, hất cằm sang nhìn Hermione. Lúc đầu, cô nghĩ hắn đang nhìn cô để hỏi họ nên làm gì tiếp theo. Nhưng cô thay đổi ý nghĩ khi nhìn thấy ánh mắt của hắn; đôi mắt xám đầy biểu cảm đó, nói lên tất cả những bí mật của hắn.

"...Vậy phải dùng biện pháp mạnh thôi." Draco kết thúc, rút đũa phép ra và bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang mở to vì sợ hãi.

Hermione mất một phút để xử lý chuyện gì đang xảy ra. Cô nghe thấy lời thì thầm thoát ra khỏi môi Draco nhưng cô không đoán được cho đến khi người đàn ông rên rỉ đau đớn, loạng choạng ngã vào tường.

Tay ông ta đưa lên ôm lấy đầu như thể ông ta đang bị đau đầu dữ dội. Khi cô quay sang Draco, khuôn mặt hắn căng thẳng vì sự tập trung, đôi mắt hắn sắc bén và mở to nhìn vào người đàn ông.

Chiết tâm Trí thuật.

Draco đang thi triển Chiết tâm Trí thuật.

Draco đang lục lọi trong đầu ông ta, quay lại ký ức về việc Luther Dadashev mua máu kỳ lân vào tháng Giêng năm ngoái. Bây giờ, nó còn mới mẻ trong tâm trí của người đàn ông, và Draco nhanh chóng đi sâu vào bên trong để sàng lọc các chi tiết xung quanh ký ức về ngày hôm đó và đem chúng ra.

Hermione choáng váng đến mức suýt nữa thì quên luôn cây đũa phép của mình đang ở trên người ông ta.

Nếu người đàn ông quên thứ mà Harry đã mua, ông ta không thể lôi ký ức đó ra khỏi để xem trong chậu Tưởng Ký được. Nhưng Chiết tâm Trí thuật là một sức mạnh mạnh mẽ. Nó cho phép Draco tìm thấy phần của ngày hôm đó mà người đàn ông nhớ – vụ mua máu kỳ lân – và đưa ra thông tin mà bộ não lưu giữ nhưng không thể nhớ được. Giống như lấy một cuốn sách mà bạn đã đọc một lần rồi quên mất và rồi đọc lại nó.

Nếu Draco có thể tìm thấy thời điểm thích hợp, trích xuất nó từ phần sâu thẳm trong tâm trí người đàn ông đó, hắn có thể gặp được Harry.

Cảm giác như đã qua một khoảng thời gian dài khi Draco kết thúc, để lại người đàn ông đỏ mặt và lảo đảo vì cơn đau của sự xâm nhập. Hermione nhớ lại cách Harry mô tả cảm giác khi Snape bước vào tâm trí của cậu ấy nhiều năm trước và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm thấy đồng cảm với người đàn ông này.

Draco thở hồng hộc vì gắng sức, đôi mắt hắn trở lại trạng thái đờ đẫn. Một vệt mồ hôi xuất hiện trên thái dương của hắn, và hắn lau nó đi bằng mu bàn tay, gật đầu với Hermione.

"Tôi biết rồi. Tôi thấy Potter rồi."

Người đàn ông bắt đầu hét vào mặt họ bằng tiếng Slovene, khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ, hai tay vung vẩy điên cuồng trong không trung, và Hermione nhận ra rằng bùa phiên dịch đã bị phá vỡ khi Draco bước vào tâm trí ông ta. Không báo trước, ông ta lao tới chộp đũa phép vẫn còn trong tay Draco, bụng ông ta đập vào mặt bàn khi tay kia vươn tới cổ Draco. Những ngón tay dày như xúc xích của ông ta cố gắng nắm lấy cổ tay của Draco và sượt qua cổ áo choàng của hắn trước khi Hermione đánh choáng ông ta.

"Stupefy!"

Một tia sáng màu tím lóe lên và người đàn ông bất động, bụng đè lên mặt quầy, hai cánh tay buông thả xuống khi Draco nhảy lùi lại. Cô nghĩ cô nghe thấy tiếng thở dốc của Draco, cho đến khi cô nhìn sang hắn và nhận ra rằng đó là hơi thở không đều của cô.

"Cảm ơn," Draco gật đầu, nghiêm túc, mắt lướt qua cô. Cô hạ đũa xuống, gật đầu đáp lại hắn trước khi quay lại nhìn người đàn ông bất tỉnh.

Cô phải mất hết kiên nhẫn và kiềm chế để dọn dẹp mớ hỗn độn của họ mà không cần hỏi Draco xem hắn đã nhìn thấy gì. Nhưng cô cần tập trung vào việc đưa họ ra khỏi đây trước khi cô quá mải mê, tìm hiểu những câu trả lời về phần ký ức mà Draco đánh cắp.

Họ Tẩy Não người đàn ông, quyết định tốt nhất là không để lại bất kỳ sơ hở nào, và đẩy ông ta vào bức tường phía sau quầy. Hermione muốn lục soát phần còn lại của cửa tiệm để tìm manh mối, nhưng cô biết có thể mất vài giây trước khi người đàn ông tỉnh lại và cô không muốn ở đây khi ông ta tỉnh dậy. Cô muốn ông ta thức dậy mà không nhớ gì về việc cô hay Draco ở đây, và cô đặc biệt không muốn gặp bất kỳ đồng nghiệp nào của ông ta khi họ cuối cùng cũng phát hiện ra ông ta ở đó, với cái đầu đau nhức vì Chiết tâm Trí thuật và một phần ký ức bị mất.

Khi họ ra khỏi cửa tiệm, mắt họ đã thích nghi với ánh nắng sau khi ở trong tầng hầm tối tăm, họ có cảm giác như thể họ đã ở đó hàng giờ đồng hồ. Đường phố ở Ljubljana đông đúc hơn so với lúc họ bước vào, nhưng tâm trí của Hermione đang chạy quá nhanh để chú ý.

"Thế nào?" Hermione hối thúc, bám sát gót Draco khi cô cố gắng theo kịp bước chân dài của hắn.

"Một cây đũa phép, Granger. Potter đã mua một cây đũa phép chưa đăng ký."

Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng khi cô hít vào. Cô đã mong đợi một cây đũa phép. Đó là điều mà cô đã cân nhắc. Nhưng đó không phải là điều cô mong đợi. Cô đã hy vọng một điều gì đó có thể mang lại cho cô nhiều câu trả lời hơn, một manh mối khác.

"Chỉ vậy thôi á? Chỉ có đũa phép thôi à? Bồ ấy có nói gì nữa không?"

Draco thở dài, nhìn qua vai để kiểm tra xem có người nào gần đó không trước khi rẽ vào con hẻm mà họ vào, áo choàng của hắn tung bay sau lưng.

"Cô có thể xem lại những ký ức đó trong chậu Tưởng Ký khi chúng ta quay về Trụ Sở," hắn nói, dành một chút thời gian để tựa lưng vào bức tường có hình vẽ graffiti khi họ dừng lại ở một con hẻm. Đầu hắn tựa vào viên gạch, mắt nhắm nghiền khi hắn hít một hơi thật sâu qua mũi.

Cô biết sử dụng Chiết tâm có thể gây mệt mỏi, cả về tinh thần và thể chất, đặc biệt là khi ký ức mà bạn đang tìm kiếm không có sẵn. Cô để hắn lấy lại nhịp thở, cố gắng không nhìn hắn quá kỹ khi hắn thở chậm lại và lấy lại bình tĩnh.

"Còn một cái nữa... một món đồ nữa mà Potter đã mua. Nhưng tôi chẳng biết nó có ý nghĩa gì."

Hermione ngẩng đầu lên, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô chờ đợi, quan sát đôi mắt nhợt nhạt của Draco lướt xuống mắt cô, cằm hắn hướng lên trên, đầu vẫn tựa vào tường. Cô quan sát môi hắn hé mở, khẽ liếm môi khi hắn nói.

"Một quyển sách. Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro