Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4: Four

Cô thức dậy sớm và nằm trên giường một lúc, lắng nghe bất kỳ âm thanh nào phát ra từ phòng của Draco hoặc ở tầng dưới. Đêm qua cả hai người họ đã đi ngủ mà không ăn tối – Hermione vì quá mệt và không có tâm trạng để dành thêm thời gian với Malfoy, và Malfoy có lẽ cũng vậy.

Cô thay bộ đồ ngủ của mình ra, không muốn mạo hiểm đụng phải hắn trong bộ đồ ngủ vào buổi sáng đầu tiên, và xỏ chân vào đôi dép lê mà cô thích. Căn bếp vắng lặng và trống trải, nhưng có một ấm cà phê đang bốc khói nghi ngút trên quầy nên cô biết hắn dậy rồi. Cô bắt đầu pha một tách trà, mở tủ lạnh ra xem Dean để lại gì cho họ; trứng, xúc xích, rau, một ít táo xanh, sữa, một hộp sữa chua và các loại gia vị trên ngăn ở cửa tủ. Có bánh mì trong hộp và cô nghĩ mình sẽ chiên nó lên, nhưng cô đổi ý ngay khi nghĩ đến việc dùng Khoá Cảng đến Slovenia với cái bụng no nê như vậy. Cô nhăn mặt với ý nghĩ đó và rồi chọn một miếng bánh mỳ nướng xốp kiểu Anh với mứt cam.

Cô ngồi ở bàn, nửa miếng bánh nướng xốp cuối cùng kẹp giữa hai hàm răng khi cô khoanh tròn một vài địa điểm đáng chú ý trên bản đồ của mình, Malfoy bước vào bếp, tóc ướt sũng sau khi tắm. Hermione bỏ cây bút xuống, lấy miếng bánh mì ra khỏi miệng và nhai vội.

Hắn có mùi tươi mát, giống như xà phòng cam và nước hoa cạo râu khi hắn đi ngang qua phía sau cô, rót cho mình một cốc cà phê. Không ai nói gì cả; Hermione nhai – cô hy vọng là thầm lặng – trong đầu cô lại vang vọng vài câu hắn nói hôm qua, lắng nghe hắn mở tủ rồi đóng lại phía sau cô.

Cô nghĩ họ có thể sẽ dành phần lớn thời gian trong ngày ở Ljubljana, thành phố ở Slovenia, nơi cô lần đầu tiên tìm thấy Harry dưới bí danh của cậu ấy. Sẽ không mất nhiều thời gian để lấy thông tin từ cửa hàng, nhưng cô dự định dành thời gian còn lại trong ngày để lần theo bất kỳ đầu mối nào mà cô có được ở đó và tìm kiếm thêm bằng chứng trong thành phố. Cô nghiên cứu bản đồ khi Malfoy loay hoay với cái máy nướng bánh mì, tìm kiếm bất cứ nơi nào mà Harry có thể hứng thú trong lúc dừng chân. Cô khá chắc chắn rằng cậu ấy chỉ ghé qua đây, bởi vì 'Vernon Dudley' lại xuất hiện ở Đan Mạch vài tuần sau đó với tư cách là khách trong một quán trọ của muggle, và sau đó ở Thụy Sĩ vào cuối tháng đó tại một tiệm bào chế thuốc. Và mọi dấu vết biến mất sau đó.

Hermione cảm thấy không thoải mái trong sự im lặng, và xa lạ này khi chia sẻ không gian chung với Malfoy. Mặc dù họ đã thành công trong việc tránh mặt nhau sau cuộc giao tranh đêm qua, nhưng đây vẫn là khoảng thời gian dài nhất mà họ từng trải qua khi chỉ có hai người.

Cô cựa mình trên ghế, nhấp một ngụm trà lạnh, âm thanh của một con dao phết thứ gì đó lên bánh mì nướng vang lên bên tai cô. Cô không nhìn lên khi hắn ngồi xuống đối diện với cô; thay vào đó, cô khoanh vùng lối vào Cộng đồng Phù thủy ở Ljubljana khi cô uống nốt ngụm trà cuối cùng.

"Còn nhớ chuyện tối qua về việc cập nhật thông tin cho tôi không, Granger?"

Nếu có một điểm chung giữa cô và Malfoy, thì đó là vấn đề kiểm soát. Cô đẩy tấm bản đồ về phía hắn, xoay nó lại để hắn nhìn đúng hướng. Mắt hắn nhìn xuống bản đồ, rồi nhìn lên cô trước khi kéo nó lại gần để nghiên cứu.

"Tôi có cảm giác Ljubljana chỉ là một điểm dừng chân để Harry mua đồ tiếp tế thôi. Nhưng nếu chúng ta có thể tìm ra những gì bồ ấy đã mua, chúng ta có thể biết được bồ ấy sẽ đi đâu tiếp theo. Chắc chắn phải có lý do khiến bồ ấy dừng lại ở Slovenia, chứ không nơi nào khác – hoặc là trên đường đến địa điểm tiếp theo của bồ ấy, hoặc có điều gì đó đặc biệt mà bồ ấy cần mà không thể tìm thấy ở nơi nào khác, nhưng tôi không chắc. Có rất nhiều khoảng trống cần lấp đầy."

"Slovenia là một quốc gia nhỏ," hắn nói, giọng chán nản khi mắt hắn lướt trên bản đồ. "Tôi nghĩ là chỉ ở đây mới có thứ gì đó mà câu ta muốn tìm. Tôi đoán là cậu ta đang mua một thứ gì đó mạo hiểm và nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chọn một nơi nào đó kín đáo, ngoài tầm kiểm soát. Đây cũng không phải là một cộng đồng pháp thuật lớn, nếu cậu ta lo lắng về việc bị nhận ra."

Hắn đẩy tấm bản đồ về phía Hermione, khoanh tay trước ngực. Hắn mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, khác với trang phục đi làm thường ngày.

"Tôi không nghĩ việc lấy thông tin sẽ luôn dễ dàng như vậy," cô sao chép bản đồ bằng đũa phép của mình để Malfoy có thể có bản đồ của riêng mình trong trường hợp họ tách nhau ra – bằng cách này, họ sẽ không tranh giành nó vào lần tới khi hắn khó chịu với cô vì che giấu thông tin.

"–Ngay cả khi không có manh mối nào ở đó, có thể mất vài tuần trước khi chúng ta tiếp tục. Tốt hơn hết là tìm hiểu kỹ lưỡng và không tìm thấy gì còn hơn là từ bỏ quá nhanh và bỏ lỡ điều gì đó quan trọng."

"Vậy là, cô muốn lãng phí thời gian của chúng ta à?"

Ánh mắt hắn sắc bén, không khuất phục.

"Không," lời nói phát ra hơi gay gắt hơn dự định của cô, nhưng cô không quen bị phản đối nhanh như vậy. "Đó là phương pháp. Harry không để lại nhiều dấu vết trên giấy tờ như thế này kể từ khi bồ ấy biến mất và chúng ta sẽ thật ngu ngốc nếu không bao quát mọi khả năng."

"Và nếu cô phát hiện ra Potter không mua gì ngoài một cây đũa phép cam thảo, thì sao?"

Hắn nhướng cả hai bên lông mày lên và chúng biến mất dưới mái tóc vẫn còn ướt.

"Thì chúng ta sẽ hỏi xem có gì đặc biệt về cây đũa phép cam thảo," cô nói mỉa mai. Malfoy cười khô khan, thở hắt ra vẻ chế giễu khó tin. Hắn quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, liếm môi.

"Cô có cần kiểm tra cả bệ vệ sinh công cộng để lấy mẫu DNA không?"

"Tôi sẽ không lãng phí thời gian của chúng ta, cũng như thời gian hay tiền bạc của Madge," cô vặn lại, ngồi thẳng dậy trên ghế. "Tôi đang nói rằng tôi sẽ làm theo bất cứ hướng dẫn nào mà chúng ta có được cho đến khi nó cạn kiệt – đũa phép cam thảo, bệ vệ sinh, bất cứ thứ gì. Cả hai chúng ta đều biết tôi không ngu đến mức lật từng tảng đá ở Slovenia để tìm kiếm một sợi tóc đen hay một mẩu móng tay."

Malfoy khịt mũi, cầm lấy bản sao tấm bản đồ khi cô đưa nó cho hắn.

"...Để xem chuyện gì sẽ xảy ra, được chưa?" cô kết thúc, đứng dậy khỏi ghế để ra hiệu ý định kết thúc cuộc trò chuyện này.

"Năm phút nữa chúng ta sẽ đi, Granger," hắn nói, cũng đứng dậy. Cô định phản đối, nói với hắn rằng hắn không được đưa ra quyết định khi họ đi, rằng đó nên là một quyết định chung – nhưng mắt hắn dừng lại trên tóc cô, và một tia thích thú lướt qua đôi mắt hắn.

"Suy nghĩ lại thì, tôi sẽ cho cô thêm hai phút nữa."

Hắn đi qua cô trước khi cô có thể càm ràm hắn, lên cầu thang và biến mất trước khi cô kịp nghĩ rằng, ngày mai, có lẽ cô nên nhổ nước bọt vào cà phê của hắn.

~~~

Cô hy vọng rằng nếu cô nhìn chằm chằm vào tấm biển 'ĐÓNG CỬA' trên cửa, nó có thể bốc cháy. Hoặc nếu cô may mắn, nó có thể thay đổi một cách kỳ diệu để hiện ra 'MỞ CỬA'.

"Làm tốt lắm, Columbo," Malfoy càu nhàu trong hơi thở, quay đi để nhìn quanh con phố yên tĩnh.

Trong tất cả những chi tiết nhỏ mà cô đã giải quyết, cô không dừng lại để xem xét liệu cửa hàng có thể đóng cửa vào Chủ nhật hay không.

"Cô có nghĩ họ đi nhà thờ không?" Malfoy đùa một cách mỉa mai. Hermione thở dài một lần nữa, khum tay quanh mắt để nhìn qua cửa sổ vào cửa tiệm. Nó trông chính xác như vẻ ngoài của nó; một cửa tiệm nhiều đồ nội thất cũ và đồ lặt vặt, một chiếc đồng hồ coo-coo trên tường.

"Chúng ta phải quay lại vào ngày mai thôi." Cô đẩy người ra khỏi cửa sổ, rồi lấy tấm bản đồ từ trong túi xách ra.

"Nếu có thời gian, có lẽ chúng ta nên xem xét lại kế hoạch," Malfoy nhìn một cặp Muggle đi ngang qua họ trên vỉa hè, gật đầu chào khi họ giao tiếp bằng mắt.

"Kế hoạch ổn rồi," cô khẳng định, tìm kiếm những địa điểm mà cô đã khoanh tròn để xem liệu có cách nào họ có thể sử dụng thời gian còn lại trong ngày một cách có ích hay không. Malfoy giữ một khoảng cách vừa phải với cô, như mọi khi, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy hắn thở dài khó chịu.

"Kế hoạch không ổn, nó rủi ro quá. Ngay cả khi chúng ta đặt một người đàn ông dưới bùa lú Confundus, thì cũng không thể biết được có bao nhiêu người nữa có thể ở đó, hoặc liệu họ có nhớ những gì Potter đã mua hay không. Họ sẽ không cung cấp thông tin cho bất cứ ai hỏi."

Hermione hạ tấm bản đồ xuống, khó chịu vì Malfoy đang đưa ra những ý kiến hay, và không muốn thừa nhận rằng cô đã xem xét chúng. Nhưng cô nóng lòng muốn bắt đầu, muốn có thêm một thứ gì đó để nắm bắt, một thứ gì đó hữu hình hơn là một bí danh. Nếu cửa tiệm này là Chợ Đen như cô nghi ngờ, sẽ rất nguy hiểm nếu họ chỉ vào đó và bắt đầu đặt câu hỏi.

"Vậy anh có đề xuất gì, Malfoy?"

Hắn không trả lời, nhìn chằm chằm một dãy cửa hàng bên kia đường. Hermione chờ đợi, nhưng sau vài nhịp im lặng, nhận ra rằng hắn hẳn đang phớt lờ cô. Hắn làm như vậy mỗi khi cô hỏi điều mà hắn coi là 'những câu hỏi ngu ngốc', và nó đôi khi làm cô tức điên.

Cô lẩm bẩm vài câu chửi rủa trong hơi thở và nhìn lại bản đồ, xem xét việc tìm kiếm khắp Làng Phù thủy; một cái gì đó để làm cho ngày hôm nay không hoàn toàn lãng phí thời gian. Malfoy đột nhiên bắt đầu đi, vượt qua cô và hướng tới con hẻm mà họ đã đi Khóa Cảng đến đó.

"Đi đâu đấy?" cô lóng ngóng theo kịp những sải chân dài của hắn, chỉ thoáng nhìn thấy khuôn mặt quyết đoán của hắn.

"Tôi có ý này. Tôi cần liên lạc với Dean."

"Được," cô nhíu mày trước tốc độ ngày càng nhanh của hắn, nhìn Malfoy quay hết một vòng, đưa mắt nhìn hết xung quanh trước khi rút Khoá Cảng ra khỏi túi. "-có muốn trình bày với cả lớp không, Malfoy?"

Hắn giật mạnh dây túi, nhìn cô và bản đồ của cô khi hắn dừng lại.

"Để tôi nói chuyện với Thomas trước đã. Tôi sẽ gặp lại cô ở Trụ Sở."

Chiếc nhẫn rơi vào lòng bàn tay hắn và hắn biến mất ngay lập tức, giữa một con phố Muggle, giữa thanh thiên bạch nhật. Hermione sôi sục, lẩm bẩm một chuỗi những lời nguyền rủa khác vào khoảng trống nơi Malfoy đã đứng. Cô nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy ánh mắt tò mò nào, không có ai mà cô cần phải Tẩy Não.

"Giao tiếp gì chớ, cái mông của tôi này," cô càu nhàu với chính mình, nhìn cả hai phía trước khi băng qua đường đến dãy cửa hàng bên kia đường. Cô quyết định sẽ đi tìm xung quanh Làng Phù thủy trước khi quay trở lại Trụ Sở, để không lãng phí một ngày. Cô đột nhiên dừng lại trên đường đi.

~~~

"Cô đang làm gì vậy?"

Giọng hắn vang vọng khắp nhà bếp, nghe có vẻ mệt mỏi và cáu kỉnh.

"Xếp hình."

Cô lật một mảnh ghép khác lên, đẩy nó vào một chỗ với các mảnh ghép có màu tương tự. Cô tìm một mảnh cạnh tiếp theo và nối nó với một góc mà cô đã ghép trước đó. Malfoy không đáp, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng hắn trong bếp, tìm kiếm thứ gì đó để ăn. Trước đó, cô đã cân nhắc việc mời hắn một ít súp mà cô đã nấu, nhưng rồi cô nghĩ lại là nên thôi. Cô nghe thấy tiếng máy nướng bánh mì, tiếng bấm nút khi hắn đẩy lát bánh mì xuống, và cô tự hỏi liệu hắn có biết nhiều về nấu nướng không.

Có lẽ là không, cô quyết định, và hắn thà ăn bánh mì nướng và bánh nướng xốp trong ba tháng tới còn hơn là thừa nhận điều đó với cô.

Hermione thích nấu ăn, và cô biết những điều cơ bản, nhưng cô không đặc biệt giỏi về nó – Ron đã từng gọi món nướng ngày Chủ Nhật của cô là 'trung bình khá' và nhiệm vụ của cô kể từ đó là nâng cấp kỹ năng nấu nướng của cô lên 'khá'. Cô ghép thêm hai mảnh ghép khác vào, mỉm cười tự hào với hình bông hoa giữa khoảng 900 mảnh ghép rời.

Cô không tìm thấy bất cứ điều gì có vẻ quan trọng ở Ljubljana ngày hôm nay, nhưng một người đàn ông đã hét vào mặt cô bằng tiếng Slovene, giơ nắm đấm lên trời vì tội rình mò danh sách khách hàng tại một Quán rượu xuống cấp. Cô đã rời Ljubljana với bộ xếp hình này, cô cần cái gì đó để giữ cho đầu óc bận rộn cho đến khi cô có thể quay lại cửa hàng đồ cổ đó.

Malfoy nhốt mình trong phòng làm việc gần như cả ngày, và hắn hoàn toàn phớt lờ cô khi cô hỏi 'kế hoạch thần thánh' của hắn để lấy thông tin từ cửa tiệm là gì. Cô đã bỏ cuộc, không có tâm trạng để cãi nhau thêm nữa, và bắt đầu trò xếp hình trên bàn trong phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sofa và đổ tất cả các mảnh ghép lên gỗ để bắt đầu phân loại.

"Cô để mứt ở đâu rồi?"

Cô nhìn hắn qua vai trong bếp, nhiều cánh cửa tủ mở ra khi hắn đẩy vài lọ gia vị và hộp đậu sang một bên.

"Nó ở trong tủ lạnh," cô nói, mắt cô dừng lại trên phần da hở ra ở bụng hắn, nơi chiếc áo phông của hắn bị kéo lên theo chiều dài của cánh tay. Hắn càu nhàu, đóng cửa tủ và đi đến tủ lạnh.

"Sao lại để nó ở đó?"

"Vì mứt cần được bảo quản trong tủ lạnh sau khi đã mở ra, Malfoy," cô dài giọng mệt mỏi, quay lại với mảnh ghép của mình. Có tiếng nhiều ngăn tủ đóng lại, tiếng vặn nắp hũ và tiếng dao cạo trên bánh mì nướng. Cô cực kỳ muốn hỏi hắn khi nào hắn sẽ nói cho cô biết kế hoạch của hắn, và liệu hắn đã liên lạc với Dean chưa, nhưng cô không muốn thử vận may của mình; bầu không khí đặc quánh với tâm trạng thường ngày của hắn, và cô không muốn đem lại sự hài lòng cho hắn khi nghĩ rằng hắn là người chịu trách nhiệm tất cả chuyện này.

Cô ngạc nhiên khi hắn ngồi xuống đối diện cô, trên chiếc ghế bành kêu cót két với vết ố bí ẩn trên đệm lưng. Cô cố tình không nhìn lên khi ghép một mảnh ghép khác, cẩn thận ấn nó vào khe có hình dạng kỳ lạ.

Cô có thể ngửi thấy mùi mứt dâu và bơ từ bánh mì nướng của hắn, nghe thấy tiếng giòn khi hắn cắn vào, và cô có thể cảm thấy hắn đang quan sát cô khi cô tìm kiếm các mảnh ghép, lật từng mảnh sang mặt có hình.

Một sự im lặng dày đặc, khó xử bao trùm lấy họ, và Hermione tự hỏi khi nào thì việc ngồi cùng nhau trong một căn phòng như thế này mới trở nên bớt lạ lùng hơn, bớt gượng ép hơn.

"Dean đang lấy cho chúng ta vài lọ rỗng và một cái Tưởng ký," hắn nói sau vài phút im lặng. Cô ngước nhìn hắn qua mảnh ghép của mình, rồi nhìn xuống chiếc đĩa với bánh mì nướng của hắn – mứt được phết mỏng, bánh mì nướng gần như đã được nướng quá kỹ, và cô tự hỏi liệu hắn có biết rằng có một nút xoay để điều chỉnh thời gian nướng hay không.

"Thế anh nghĩ làm thế nào mà chúng ta thu thập được mấy ký ức đó?" cô hỏi, ngồi thẳng dậy khi xoa ngón tay cái lên bề mặt bóng loáng của một mảnh ghép. Malfoy cứng người, đề phòng, rõ ràng là đang ở ngoài vùng an toàn của mình khi nhìn cô thực hiện một hành động thường ngày của Muggle.

"Huy hiệu của Bộ."

Đầu cô ngẩng lên nhìn hắn, lông mày cô nhíu lại.

"Huy hiệu của Bộ? Giống như dành cho các cuộc điều tra của Thần Sáng á?"

Hắn nhìn cô như thể đó là điều hiển nhiên khủng khiếp, không buồn trả lời khi hắn cắn một miếng bánh mì nướng.

"Malfoy, chúng ta không phải Thần Sáng. Chúng ta không có quyền sử dụng chúng, cũng như không có cách nào để có được chúng. "

"Thì tôi đang kiếm cho ra chúng đây." Giọng hắn cộc lốc, khó chịu.

Cô nheo mắt nhìn hắn, nhìn hắn cắn miếng bánh mì nướng cuối cùng.

"Cái gì, anh định giả mạo với tư cách là một Thần Sáng và đưa một huy hiệu giả cho mấy tên phù thuỷ lừa đảo đang điều hành một cơ sở chợ đen á?"

Hắn lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế.

"Không, Granger. Mà là Chúng ta. Cách duy nhất để chúng ta lấy thông tin từ những người đó là có thẩm quyền làm như vậy. Chúng ta hỏi họ xem Potter đã mua gì, lấy ký ức của họ và để họ nghĩ rằng chúng ta rất hào phóng vì đã không đóng cửa cả cơ sở đó."

Cô đi theo hắn khi hắn sải bước vào bếp, cầm cái đĩa trống không trên tay. Hắn trông có vẻ chán nản khi nhận ra cô đi theo, đặt đĩa của hắn vào bồn rửa và bật nước để rửa.

"Không đời nào Madge lại để chuyện này xảy ra, anh biết mà phải không?"

Cô quan sát đôi vai rộng của hắn di chuyển dưới áo sơ mi khi hắn với lấy nước rửa chén, nước chảy ra từ vòi với tốc độ chậm đến thảm hại, gần như nhỏ giọt.

"Những gì Madge không biết sẽ không gây hại gì cho ông ấy."

Hermione sởn gai ốc, trong đầu cô vang lên hồi chuông cảnh báo. Việc trở thành một Thần Sáng bằng cách sử dụng giấy tờ giả của Bộ chắc chắn là không hợp pháp, và nếu họ bị bắt...

"Phải có một cách tốt hơn," cô nhấn mạnh, cao giọng át tiếng kêu lanh canh của đĩa va vào thành bồn rửa. "-Những cách không phạm pháp. Hôm qua anh còn phàn nàn tôi về việc tôi nói dối Bộ, và bây giờ anh muốn thực hiện hành vi lừa đảo?"

Malfoy đột ngột quay lại, đôi mắt tối sầm lại với ánh nhìn trừng trừng và vẻ cau có đáng sợ.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra với câu nói dũng cảm của cô về việc làm bất cứ điều gì cần thiết để tìm ra Potter hả? Cả hai chúng ta đều biết tôi không ngại hoạt động tội phạm, Granger, vậy tại sao cô không để tôi xử lý việc này nếu cô lo lắng, hả? "

Malfoy tắt vòi nước, đặt đĩa của mình vào giá phơi bên cạnh bồn rửa với một lực mạnh hơn mức cần thiết.

"Cái gì, chúng ta quay lại đổ lỗi cho tôi vì có nền tảng đạo đức cao sao? Chưa một lần tôi nói bất cứ điều gì về con người cũ của anh..."

"Không, nhưng cô đã ám chỉ nó, phải không Granger? Tôi không thể tố cáo cô vì làm sai điều gì đó vì tôi đã làm những điều khủng khiếp? Làm sao mà cô có thể mâu thuẫn đến vậy?!"

"Anh đang bóp méo lời của tôi rồi..."

Mặt hắn cau có vì tức giận, và má Hermione nóng bừng, các khớp ngón tay của cô trở nên trắng bệch khi nắm chặt hai bên hông.

"Chỉ vì cô không nói thẳng ra tôi là Tử thần Thực tử không có nghĩa là cô không nghĩ thế, Granger. Ít nhất tôi đã tự chịu trách nhiệm về mấy chuyện đó rồi!"

Hắn khua tay khi nói, gần như hét lên, và cô quan sát thấy một vài sợi gân thắt lại và gợn lên ở cổ hắn.

"Ừ? Còn anh thì có ý kiến ​​gì về tôi, Malfoy? Anh nghĩ tôi đi loanh quanh như thể tôi là một thiên thần, mong mọi người cúi đầu dưới chân tôi vì tôi đã chiến đấu trong một cuộc chiến á?"

"Tôi nghĩ cô đã sắp xếp ý tưởng này trong đầu về điều gì đúng và điều gì sai, và cô không còn chỗ để cân nhắc rằng có thể có những hoàn cảnh đưa đẩy mà chúng ta phải đưa ra quyết định khác!"

"Anh đang giả định bởi vì anh..."

Hắn lắc đầu, đi vòng quanh bàn cho đến khi chỉ còn cách cô khoảng một bước chân; hắn cao hơn cô cái đầu, và cô có thể cảm thấy cơn giận dữ từ cơ thể hắn tuôn xuống người cô nóng như làn sóng điện.

"Cả hai chúng ta đều nói dối Bộ, Granger, tuy nhiên, cả hai chúng ta đều ở đây vì chúng ta muốn tìm Potter. Nhưng cô chưa nghĩ đến điều đó, phải không?"

Đôi mắt hắn lướt qua khuôn mặt cô, mắt cô, cằm cô, đôi má ửng đỏ của cô. "-Cô chưa bao giờ ngừng nghĩ về sự thật là tôi ở đây để giúp cô đưa cậu ta về nhà, bởi vì tôi đang cố gắng làm điều đúng đắn cho cậu ta, cho cô, để bù đắp cho những việc tôi đã làm."

Miệng Hermione há hốc, âm thanh sủi bọt trong cổ họng và dưới lưỡi khi cô cố gắng trả lời. Hắn nhìn cô chờ đợi, thách thức, như thể hắn biết mình đã bắt được cô và đang đợi cô lún sâu thêm.

"Tôi..." cô chớp mắt nhìn hắn, nuốt nước bọt, mùi mứt dâu vẫn còn vương trên miệng hắn, hơi thở gấp gáp, nóng hổi của hắn tan biến trong không khí giữa họ. Cô ngậm miệng lại, hít không khí qua mũi và ngước lên nhìn vào mắt hắn.

"...Tôi không biết. Tôi không bao giờ có ý..."

Hắn chờ đợi, nhìn cô, nhìn xuống sống mũi dài khi đôi mắt xám của hắn nhìn cô chằm chằm; đen tối, khắc nghiệt, nhưng chờ đợi.

"...Tôi nghĩ anh đã có rất nhiều lựa chọn sai lầm từ lâu lắm rồi, Malfoy, nhưng tôi không nghĩ chúng làm anh trở thành người xấu. Anh hiểu nhầm rồi."

Hắn có vẻ thả lỏng đôi chút, cơ thể căng thẳng trở nên thoả mái hơn, nhưng trông hắn vẫn giận dữ với cô, vẻ cau có của hắn không dịu đi; mặc dù có điều gì đó về đôi mắt của hắn thay đổi, điều gì đó vừa không thể nhận thấy vừa khó hiểu lướt qua.

"Nếu chúng ta làm việc này cùng nhau, chúng ta cần phải tin tưởng lẫn nhau, Granger. Hoặc ít nhất là giả vờ tin."

Cô gật đầu, ngập ngừng bước ra xa khỏi hắn khi không khí xung quanh họ trở nên nặng nề vì căng thẳng, khi cô chợt nhớ ra ngôi nhà này yên tĩnh làm sao, họ ở đây một mình làm sao. Cô nhìn sang một bên, vào vết xước trên sàn gỗ gần tủ lạnh.

"Tốt thôi. Sao cũng được."

Cô nói với hắn một cách cộc cằn, sẵn sàng tiếp tục nhưng không muốn mềm lòng ngay lập tức với lý do 'làm việc theo nhóm' mà hắn đột nhiên rất kiên quyết.

"Chuyện đó sẽ mất vài ngày," hắn nói, tiến về phía cầu thang sau khi rời mắt khỏi cô.

"Vài ngày..." Cô bắt đầu phản đối.

Hắn ném cho cô một cái nhìn gay gắt như một lời cảnh báo, và cô phải cắn chặt lưỡi để không nói thêm bất cứ điều gì nữa – cô mệt mỏi và muốn quay lại với trò xếp hình của mình, và chẳng ích gì khi nói với hắn rằng cô lo lắng như thế nào khi quay trở lại Slovenia.

"Được thôi," cô nói, hất cằm ra hiệu cho hắn tiếp tục đi đi. "Chỉ cần cập nhập thông tin thường xuyên cho tôi là được."

Hắn miễn cưỡng gật đầu với cô và đi lên cầu thang, cánh cửa phòng ngủ của hắn đóng sầm lại sau khi tiếng bước chân hắn xa dần phía trên cô.

~~~

Khi cô đi xuống cầu thang vào sáng hôm sau và thấy một phần còn lại của bức tranh ghép hình đã được hoàn thành, cô không hỏi hắn chuyện đó. Không dám. Hắn đã ở trong một tâm trạng tồi tệ sáng nay khi Hermione vô tình làm rơi một cái nồi, đánh thức hắn dậy và nhận được một cái lườm ác ý khi hắn đi xuống cầu thang vài phút sau đó. Nhưng cô khá chắc chắn rằng cô cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn cô khi cô ngồi xuống để ghép thêm bức tranh vào buổi chiều hôm đó. Cô đã nhận thấy sự tò mò của hắn, như cách hắn đã nhìn cô đẩy những mảnh ghép vào nhau trong lúc hắn ăn tối qua.

Cô gần như cân nhắc việc hỏi hắn xem hắn có muốn giải trò ghép hình này với cô không.

Sau đó, tự cười cho sự ngây thơ của mình, cô đặt câu hỏi liệu có phải cô đã bắt đầu mất trí rồi không và chuyển món mứt dâu quý giá của hắn sang một vị trí khác trong tủ lạnh, chỉ để làm cho hắn tự đi kiếm.

Cô không hối hận.

Ngay cả khi cô đang ráo riết kiếm món mứt cam yêu thích của mình vào cuối ngày hôm đó. Khi cô hỏi hắn, cô thề là cô thấy hắn cười toe toét một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro