Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3: Three

Hermione có thể hiểu tại sao cô từng yêu Ron Weasley.

Cậu ấy mang trong mình một sự thanh xuân vĩnh cửu, một ánh sáng ngây thơ mà bằng cách nào đó không bị tàn phá bởi chiến tranh. Cậu vụng về và cao lêu nghêu, mà cậu thực sự không nhận ra điều đó, hoặc nếu có thì cậu cũng không quan tâm. Bất chấp việc đôi khi cậu làm cô bực mình như thế nào, cậu vẫn luôn ngọt ngào với cô, luôn giúp đỡ cô theo những cách mà cậu biết. Những đốm tàn nhang và nụ cười méo mó của cậu thật đẹp trai, và màu tóc đỏ dường như đã lớn lên cùng với cậu; cô từng nghĩ rằng mái tóc đỏ đó có thể trông rất lạ khi cậu trưởng thành, mặc dù khi nhìn vào những chàng Weasley khác thì cô lại không nghĩ như vậy, nhưng giờ cô nghĩ đó là tất cả những gì cô từng biết về Ron – một cậu bé, còn quá trẻ để chiến đấu trong một cuộc chiến.

Bây giờ, cậu ấy là một người đàn ông, và mặc dù mối quan hệ của họ không suôn sẻ, nhưng cô có thể hiểu tại sao Ron lại dễ yêu như vậy.

Hai phút trước, trong lúc giúp cô thu dọn hành lý, cậu ấy đã sơ ý mở ngăn nhỏ mà cô để quần lót. Cô cố nén cười, từ xa nhìn hai má cậu ửng hồng, đôi mắt xanh mở to kinh hãi. Cậu nhanh chóng đóng nó lại, lắc đầu và thì thầm điều gì đó. Cậu đã ngay lập tức yêu cầu Ginny đổi chỗ, thay vào đó chọn việc thu nhỏ một số cuốn sách của Hermione bằng Bùa Reducio.

Một số thứ không bao giờ thay đổi, cô nghĩ, ước gì Harry có ở đây để cười về sự lúng túng của Ron với quần lót của cô, mặc dù thực tế là cậu từng là người cởi chúng ra khỏi cô.

"Em vẫn đang tự hỏi liệu chúng ta có nên Tẩy Não Ron sau khi chị rời đi không. Không đời nào anh ấy lại im lặng về chuyện này," Ginny nói khi em ấy đặt một chiếc áo len dệt kim được gấp hoàn hảo vào hành lý. Hermione đưa cho em ấy cái tiếp theo, cái mà Molly đã đan cho cô vào dịp Giáng Sinh năm ngoái với chữ 'H' lớn ở mặt trước.

Ron cau mày, đôi môi của cậu kéo xuống ở mỗi góc theo cách mà Hermione từng cho là rất ấn tượng – khả năng biến gương mặt thành tức giận đến mức tối đa của cậu là một cách từng khiến cô khó chịu nhưng đôi khi cũng mang lại niềm vui cho cô.

"Anh sẽ không nói với ai đâu, đồ ngốc," Ron cãi lại, huých cùi chỏ vào sườn Ginny khi cậu quay lại đặt một vài cuốn sách đã được thu nhỏ vào trong rương. "...Anh muốn bồ ấy tìm thấy Harry nhiều như em vậy. Anh sẽ không làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho chuyện này."

Hermione đã suy nghĩ rất lâu về việc có nên nói với Ron và Ginny biết về chuyện cô có thể tìm thấy Harry hay không. Cô đã nói rất rõ ràng với Madge rằng cô muốn càng ít người biết càng tốt, và điều đó vẫn đúng, nhưng việc không nói với Ron và Ginny giống như một sự phản bội. Cả hai đều đã trải qua những điều giống như cô đã trải qua và họ có quyền được biết rằng có khả năng Harry còn sống, cũng như họ cần biết Hermione sẽ làm gì. Nếu có điều gì đó xảy ra với cô trên đường đi, và cô chưa bao giờ nói với họ thì...

Cuối cùng, cô nói với Madge rằng cô sẽ tiết lộ thông tin cho Ron và Ginny, hứa rằng họ sẽ là hai người cuối cùng biết và có thể họ sẽ giúp đỡ nếu Hermione trở nên tuyệt vọng. Cả hai đều biết rõ về Harry, thậm chí có thể còn hiểu rõ hơn cả Hermione, và nếu cô cần sự giúp đỡ từ ai đó không phải Malfoy thì họ sẽ là những người tốt nhất để tìm đến.

Khi cô ngồi xuống để kể cho Ginny những gì cô đã tìm thấy, cô bé tóc đỏ đã im lặng – môi em ấy hé mở để hít một hơi thật sâu, và lông mi rung rung trong nỗ lực giữ bình tĩnh. Hermione có thể nói rằng Ginny không muốn hy vọng quá nhiều, nhưng có một điều gì đó khác ở đó, khiến cô ngạc nhiên – một cảm giác mâu thuẫn, hiện rõ trong đôi mắt xa xăm của Ginny và sự im lặng sau cuộc trò chuyện của họ. Ginny chưa bao giờ là người sống nội tâm. Em ấy thường nói ra cảm xúc của mình khi xử lý chúng, không bao giờ giữ lại những suy nghĩ hay ý kiến cho riêng mình.

Lý do đằng sau sự im lặng của Ginny đã được Hermione hiểu rõ. Em ấy không thể tưởng tượng được việc mất đi một người mà bạn từng yêu và sau đó biết rằng có khả năng họ sẽ quay lại với bạn. Ginny yêu Blaise, và thường nói về tương lai mà em ấy đã nhìn thấy với cậu ta, nhưng Hermione biết rằng tình yêu mà bạn cô từng dành cho Harry chưa bao giờ mất đi – chỉ nhạt đi theo thời gian thôi, giống như những màu sắc nhạt dần trên một tấm vải bạt cũ.

Sẽ dễ dàng hơn khi yêu hai người cùng một lúc mà khi một trong hai người không còn nữa. Lời hứa về sự trở lại của Harry đồng nghĩa với việc đào bới những gì đã bị chôn vùi từ lâu, được bảo tồn và xem xét xem nó có thể phù hợp như thế nào với cuộc sống mà em ấy đã xây dựng bây giờ.

Mặt khác, Ron đã nhận tin tức như thể Hermione đã đổ một lọ thuốc Pepper-Up vào cổ họng cậu ấy vậy. Cậu đứng dậy, nụ cười toe toét trên khuôn mặt, khăng khăng rằng cậu sẽ thu dọn đồ đạc để đi cùng Hermione. Về phía cô, cô đã phải kiên nhẫn rất nhiều mới thuyết phục được cậu rằng tốt hơn là cậu nên ở lại đây – rằng George cần cậu ở lại tiệm giỡn, và việc hai người họ đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật sẽ làm dấy lên nhiều nghi ngờ. Cuối cùng, cậu ấy cũng đồng ý, mặc dù rất muốn tham gia cùng cô, nhưng tốt nhất là nên ở lại.

Cậu ấy nắm lấy cằm Hermione, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc và say đắm, và cười toe toét với cô trước khi nói: "Khi bồ tìm ra bồ ấy, hãy trao cho bồ ấy một nụ hôn ướt át lên môi – hôn bồ ấy thật sâu – và nói với bồ ấy rằng mình là người gửi nó."

Cô bật cười khúc khích khi nghĩ đến cảnh tượng đó.

Nhưng khi cô nói với cậu ấy về chuyện Malfoy sẽ là người đi cùng cô trong cuộc hành trình này thì mọi sự hăng hái, nhiệt tình của cậu nhanh chóng biến mất.

"Làm sao biết được là hắn không giết bồ?" cậu cau mày, đi theo Hermione từ phòng khách đến nhà bếp khi cô cố gắng thoát khỏi chuỗi lời phàn nàn của cậu.

"Malfoy sẽ không giết mình đâu, đồ ngốc," cô khịt mũi, đổ đầy nước vào ấm để pha trà. "...nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì phải là chuyện mình bị gửi đến Mungo vì bị mất trí khi ở với hắn."

Ron vẫn chưa thực sự hào hứng với ý tưởng này, mặc dù Ginny nhấn mạnh rằng Malfoy thực sự đã trở thành một người có thể chấp nhận được và rằng sự ác cảm của Hermione đối với hắn đang trở nên kịch tính quá mức.

"Cuốn cuối cùng, tạ ơn Merlin," Ron thở dài, cuốn sách cuối cùng co lại trong không trung và rơi xuống sàn với một tiếng thịch nhẹ. "Bồ có bao giờ nghĩ đến việc sống trong thư viện chưa, Hermione?"

Hermione cười khúc khích, nhặt những cuốn sách nhỏ và đặt chúng vào chiếc rương chật cứng của mình.

"Khi mình còn nhỏ, chuyện đó nằm trong danh sách Giáng Sinh của mình ba năm liên tiếp đấy," cô đáp, lướt mắt qua những thứ bên trong chiếc rương của mình. "Mình nghĩ là đủ hết rồi."

"Thế mà còn chưa đủ nữa thì thôi," Ron lầm bầm trong hơi thở, đầu gối của cậu kêu răng rắc khi cậu đẩy mình ra khỏi sàn để đứng dậy. Ginny ném cho anh trai mình một cái nhìn cảnh cáo nhưng Ron chỉ nhún vai, gãi gáy khi nhìn quanh phòng ngủ của Hermione để đảm bảo rằng họ không bỏ sót điều gì.

"Uống trà không?" cô nhướng mày hỏi hai anh em. Cô không đợi câu trả lời mà đi xuống phòng khách. Crookshanks, đã bị trục xuất khỏi phòng ngủ vì cứ vồ lấy ngón chân đi tất của Ron, kêu meo meo đầy phấn khích khi Hermione vào bếp.

Luna Lovegood sẽ chăm sóc Crookshanks khi Hermione đi vắng. Hermione đã giải thích rằng cô sẽ đi công tác trong một khoảng thời gian không xác định và không biết bao lâu mới về. Luna chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh đầy hiểu biết, và nói với Hermione rằng cô sẽ giữ Crookshanks cho đến khi nào cô về, vì thực tế là nó có vẻ giỏi trong việc xua đuổi lũ Nargle.

"Blaise cảm thấy thế nào về việc Malfoy vắng nhà lâu như vậy?" Hermione hỏi Ginny khi cô đun ấm nước, lấy ra một hộp bánh quy gừng mà mẹ cô đã đưa cho cô vào lần cuối cùng bà đến thăm. Ginny ngồi trên ghế ở chiếc bàn ăn nhỏ, đọc tờ Howler Herald từ vài tuần trước – có một bài báo trong mục thể thao nói về việc em ấy đã dẫn dắt The Harpies giành chiến thắng trong năm nay, và Hermione đã giữ lại nó như một vật kỷ niệm.

Ron – người đã nhét nguyên một chiếc bánh quy gừng vào miệng, những mẩu vụn bánh dính đầy môi – chộp lấy tờ Howler thứ hai, một bài báo từ tuần trước, và mở nó đến trang có trò chơi ô chữ, rõ ràng là có ý định ngăn chặn mọi cuộc nói chuyện về Malfoy và chuyến đi sắp tới của họ.

"Blaise nghĩ sẽ tốt hơn nếu Malfoy đi xa một thời gian," Ginny đáp, đẩy tờ báo ra khỏi người và chống cằm. "Em đoán anh ta đã không ra khỏi nước Anh kể từ sau chiến tranh."

"Thật hả? Không phải là hắn có một ngôi nhà nghỉ mát sang trọng ở miền Nam nước Pháp sao? Hắn không muốn nhâm nhi rượu đế lửa bên hồ bơi trong khi một con gia tinh bị bắt làm nô lệ xoa chân cho hắn à?"

Ginny ném cho Hermione một cái nhìn hơi khiển trách, nhướn mày khi khóe miệng cô nhếch lên.

"Ừ, nhà Malfoy có một ngôi nhà ở Provence. Nhưng em đoán mẹ anh ta cứ khăng khăng họ nên tránh xa. Bà ấy còn có ý định dọn dẹp nó để bán nữa."

Hermione khẽ ậm ự, đặt vài túi trà vào ấm trà.

Càng gần đến ngày cô rời đi, cô càng nghĩ nhiều hơn về thực tế là cô sẽ sống một mình với Malfoy trong tương lai gần. Cô hầu như không biết gì về hắn, ngoài những gì cô đã biết ở trường, và cô hy vọng rằng bất cứ chỗ ở nào mà Madge đã sắp xếp cho hai người họ sẽ không phải là bất cứ thứ gì xa xỉ mà hắn từng có. Không có gì nhiều khiến Hermione lo lắng, nhưng việc bị giới hạn trong một không gian với Draco Malfoy và làm việc cùng với hắn trong một vụ án quan trọng với cô hơn bất cứ điều gì cô từng làm là đủ để tạo ra một lượng lớn sự bồn chồn.

Hắn không chỉ thường xuyên gắt gỏng mà còn luôn khăng khăng rằng mình đúng về mọi thứ; hắn thích lườm Hermione khi cô bày tỏ ý kiến của mình và hành động như thể hắn sẽ bị đau đầu mỗi khi cô mở miệng.

Cô để ý thấy hắn rất hay giữ khoảng cách và có vẻ thích như vậy. Hắn thân thiện với một vài người trong văn phòng – Madge, Dean, Riley – và nói chung chỉ chịu đựng với những người khác. Hermione không biết gì về mặt riêng tư của hắn, ngoài việc hắn uống cà phê đen mỗi sáng và hắn không muốn bị làm phiền khi đang làm việc. Thực ra, nếu hắn bị làm phiền khi đang viết, ánh mắt trừng trừng của hắn sẽ trở nên nguy hiểm hơn và đôi môi của hắn sẽ nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh đầy đe dọa giống như bản sao của ba hắn.

Hắn dường như chỉ thực sự thích bầu bạn với Blaise, và sẵn sàng chấp nhận sự hiện diện của Ginny, có lẽ lúc đầu là vì cho có, nhưng hắn đã trở nên thoải mái hơn khi ở bên em ấy khi họ chơi bi da cùng nhau vào đêm hôm đó. Theo Ginny, luôn có một bức tường bao quanh hắn mà dường như chỉ có mỗi Blaise mới có thể xuyên thủng.

"Có lẽ cả hai người sẽ bận rộn theo dõi Harry đến nỗi không nhớ tới việc ghét nhau," Ginny gợi ý, thổi nhẹ vào cốc trà bốc khói mà Hermione đặt trước mặt.

"Làm việc với Malfoy giống như cố gắng cạo phân chó ra khỏi giày vậy," Hermione vặn lại, đưa trà cho Ron và đẩy bát đường về phía cậu ấy. Cậu gật đầu tán thưởng với cô, mặc dù tâm trí vẫn đang tập trung vào trò ô chữ. "...ngay cả khi em cố làm sạch thì nó vẫn tồn đọng. Và ngay cả khi em đã cạo sạch nó ra khỏi rồi, thì nó vẫn có thể hủy hoại một ngày của em."

"Từ có năm chữ cái cho ký sinh trùng sống dưới nước là gì?" Ron đột ngột hỏi, một lúm đồng tiền nhỏ trên đôi lông mày đang nhíu lại, mắt dán vào ô chữ.

"Đỉa (Leech)," Hermione và Ginny đồng thanh trả lời. Ron nghiến răng, gật đầu nhận ra khi điền câu trả lời vào các ô trống. Hermione nhướng mày với Ginny như muốn nói 'chính xác' và Ginny đảo mắt.

"Chị nghĩ mình có thể đã thức dậy ở một vũ trụ khác rồi," Hermione nói, nhấp một ngụm trà khi cô nhìn Ron tiếp tục câu đố của mình. Cô muốn tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng được gặp những người bạn thân nhất của mình trước khi cô đi xa, vì cô thực sự sẽ nhớ họ.

"Tại sao vậy?"

"Chà, Ronald đang chơi trò giải ô chữ cho vui, và chị sẽ bị mắc kẹt một mình ở ngôi nhà trong rừng với Draco Malfoy."

Ginny nhún vai. "Thế giới hoạt động theo những cách bí ẩn mà chị."

"Một từ có tám chữ cái cho một rủi ro lớn đột ngột xảy ra là gì?"

"Thảm họa (Disaster)."

~~~

Hắn đến muộn, nhưng Madge cũng vậy, nên cô không thể trách móc hắn được. Cánh cửa dẫn vào cầu thang mở ra với tiếng cọt kẹt quen thuộc, và Hermione ngẩng đầu lên cùng lúc với Dean để nhìn hai người họ bước vào cùng nhau.

Mắt hắn chạm mắt cô ngay lập tức, sự e ngại và một chút gì đó khác mà cô không thể giải mã được. Áo choàng của hắn đung đưa qua lại hai bên khi hắn bước đi, đôi chân dài đi chậm lại để phù hợp với sải chân nhỏ hơn của Madge, và quai hàm hắn căng cứng lại. Một phần trong cô cảm thấy vui mừng vì hắn cũng cảm thấy khó chịu giống như cô – khi cô phải chịu đựng sự hiện diện của hắn, thì hắn cũng phải chịu đựng sự hiện diện của cô. Mắt hắn lướt xuống đôi giày của mình, và Hermione nhận ra rằng cô đã nhìn hắn quá lâu, quá mải mê với mấy suy nghĩ mà cô không để ý tới.

"Hermione," Madge chào cô khi họ đến giữa văn phòng, nơi cô và Dean đang đứng đợi. "Ta tin là con đã nghỉ ngơi tốt?"

Không hề. Cô gần như không chợp mắt được đêm qua – trằn trọc trong chăn, cố gắng xua đi những suy nghĩ về việc dùng chung phòng tắm với Malfoy và thức dậy với mái đầu bù xù như thường lệ chỉ để đối mặt với hắn trong bếp để uống một tách trà.

"Tất nhiên rồi ạ," cô mỉm cười, gật đầu chào Malfoy. Hắn chỉ chớp mắt đáp lại, kéo chiếc túi đeo bên hông lên cao hơn trên vai.

"Dean. Cảm ơn con một lần nữa vì đã nhận lời," Madge tiếp tục, đưa tay ra để bắt tay Dean. Dean cười ấm áp, lúm đồng tiền hiện sâu trên má.

"Con rất là hân hạnh, Madge. Con đã chứng kiến Hermione rơi vào rắc rối suốt nhiều năm nay rồi, nên con đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho việc này."

Madge cười toe toét, lùi lại để bốn người họ tạo thành một vòng tròn nhỏ, trước khi lấy hai chiếc túi nhung nhỏ có dây rút từ túi trong của áo choàng ra và đưa cho Hermione và Draco mỗi người một chiếc.

"Đây là Khóa Cảng của hai đứa. Chúng sẽ đưa các con trở lại nhà, mọi lúc, mọi nơi, nên là hãy luôn giữ chúng bên mình. Bộ đã cho phép tạo thêm bất kỳ Khóa Cảng nào khác mà hai đứa có thể cần để đến các địa điểm khác nhau – và nhớ ghi chép lại để đảm bảo an toàn. Nếu bằng cách nào đó, mọi chuyện không như ý muốn, ta muốn có tài liệu thích hợp để tránh bị kiện nhiều hơn mức cần thiết."

"Dean sẽ là người trung gian. Thằng bé sẽ có mặt ở văn phòng, như thường lệ, từ chín giờ đến năm giờ các ngày trong tuần, và sẽ liên lạc với hai đứa vào mỗi cuối tuần. Cái này chỉ dành cho trường hợp khẩn cấp. Nếu hai con muốn làm gì đó ngu ngốc hay nguy hiểm, hãy để dành nó cho ngày trong tuần. Chỉ có bốn người chúng ta biết vị trí của ngôi nhà này, và chúng ta sẽ gọi nó là Trụ Sở. Đó là một ngôi nhà bỏ hoang ở một địa điểm xa xôi ở Ba Lan. Vị trí này khá trung tâm đối với ba trường hợp mà chúng ta đã ghi lại về bí danh của Potter. Kết giới sẽ chỉ cho phép Hermione, Draco, Dean và ta đi vào; chúng sẽ cần bảo trì lại vào mỗi cuối tuần để có sức mạnh tối đa. Dean sẽ gửi thực phẩm, đồ vệ sinh cá nhân và bất kỳ nhu yếu phẩm nào khác hai tuần một lần. Nếu các con cần gì đó, cứ nói cho cậu ấy biết, nếu không thì các con phải đợi thêm hai tuần. Ngôi nhà có một kho chứa độc dược và nguyên liệu làm thuốc nếu cần – nhắc lại, hãy ghi chép lại những gì mà các con sử dụng."

"Các con sẽ phải báo cáo trực tiếp với ta nếu bất cứ điều gì không diễn ra như kế hoạch. Không phải Dean. Mà là ta. Ta tin tưởng hai con sẽ sử dụng phán đoán tốt nhất của mình, nhưng ta sẽ cử Thần Sáng đến nếu ta nghĩ rằng việc này vượt quá tầm kiểm soát. Không ai cần phải chết hoặc kết thúc ở Azkaban chỉ để tìm Potter. Merlin biết cả hai con đều quá tài năng để ta đánh mất các con. Ta muốn hai con gửi cho ta một bản những gì các con viết vào cuối mỗi tuần. Không nhất thiết phải dài hơn một đoạn văn, nhưng ta muốn biết rằng vẫn còn một câu chuyện trong chuyến đi này. Ta không coi trọng việc đánh giá sự sống còn của Potter, hay của bất kỳ ai về vấn đề đó, nhưng Howler không trả tiền cho một chuyến đi mà Ban Thần Sáng có thể trả tiền. Viết. Giữ an toàn. Bảo vệ lẫn nhau. Đừng để bị giết. Hiểu chưa?"

Madge, với hơi thở nặng và trông giống như một người cha lo lắng chuẩn bị cho con mình đi du học, nghiêng cằm xuống để nhìn cả Hermione và Malfoy qua gọng kính tròn của mình. Lông mày của ông nhướng lên đầy mong đợi, và ông chống tay lên hông theo cách mà Molly Weasley sẽ rất tự hào.

"Vâng thưa sếp," Hermione đáp, trao cho Madge điều mà cô hy vọng là một nụ cười tự tin và trấn an. Tiếp theo, Madge nhìn sang Draco, chờ đợi; Draco nhìn ông, rồi nhìn Hermione, như thể đặt câu hỏi tại sao hắn lại có thể nói đồng ý chuyện này, nhưng rồi hắn quay lại với Madge để gật đầu chắc chắn.

"Tốt lắm." Madge vòng qua Dean, cầm lấy một chiếc hộp vuông nhỏ gói trong giấy nâu và dây ruy băng, rồi đưa cho Draco.

"Cho hai đứa này. Một chút gì đó để làm dịu đi sự căng thẳng, khi nào các con cần."

Draco nhìn xuống chiếc hộp, mái tóc vàng xõa xuống che mắt.

"Cảm ơn, Madge," Malfoy nói, kẹp chiếc hộp dưới cánh tay. Hắn liếc nhìn Hermione lần nữa, quai hàm nghiến chặt, rồi nhìn sang Dean, gật đầu thay cho lời cảm ơn.

"Được rồi, vậy là xong." Madge nhìn giữa Hermione và Draco, đảm bảo rằng mỗi người vẫn còn giữ chiếc túi nhỏ cùng với Khóa Cảng của mình. Cô hơi nhẹ nhõm vì ít nhất ông đã cho mỗi người một cái riêng; cô không thể tưởng tượng được việc không thể tách khỏi Malfoy chút nào, mặc dù cô thích ý tưởng để hắn mắc kẹt trong một ngôi làng Slavic xa xôi trong một đêm.

"Bất cứ khi nào hai con sẵn sàng."

Hermione hít một hơi thật sâu qua lỗ mũi, mắt cô đảo quanh văn phòng như thể đây là lần cuối cô nhìn thấy nó. Rồi cô quay sang Dean và vòng tay ôm lấy cậu ấy. Dean dừng lại một chút vì ngạc nhiên rồi đáp lại bằng một cái ôm nhẹ. Họ thường không thân thiết với nhau như thế, nhưng ý tưởng rời đi đã khiến Hermione sớm cảm thấy nhớ nhà.

"Tìm ra cậu ấy cho chúng ta, được chứ?" Dean nói vào tai cô, hơi thở ấm áp của cậu phả lên trên tóc cô. Cô gật đầu vào vai cậu, thả cậu ra rồi siết chặt vai cậu tạm biệt – cô sẽ gặp lại cậu khi cậu giao đồ tiếp tế sau hai tuần nữa, nhưng điều này vẫn giống như lời tạm biệt.

Draco đang nhìn cô khi cô quay sang hắn, chiếc túi nhung của hắn đã mở ra và chờ đợi.

"Mời cô đi trước, Granger."

Hermione liếc nhìn Madge lần cuối, giật mạnh dây túi của cô ra, và không nhìn vào bên trong, thả vật đó ra khỏi lòng bàn tay. Một cú giật mạnh có cảm giác ở đâu đó dưới rốn, bùng lên ở dạ dày; Hermione nhắm mắt lại và để Khóa Cảng đưa cô đi.

~~~

Chiếc rương của cô đã được đặt ở cuối giường trong căn phòng thứ hai trên lầu. Ngoài ra, căn phòng trống không, ngoại trừ một chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ, và một chiếc bàn cũ và chiếc ghế dựa vào cửa sổ. Cửa sổ chắc phải hướng về phía bắc, vì ánh sáng buổi chiều nhạt có màu như bơ xuyên qua tấm kính bẩn, chiếu xuống sàn thành những vệt vàng trên mặt gỗ.

Mọi thứ trong ngôi nhà này đều cũ kỹ; sàn nhà và tường vẫn còn nguyên vẹn, cô nghĩ, bao gồm cả giấy dán tường bong tróc, và cầu thang kêu cọt kẹt, không để lại gì trong tưởng tượng khi ai đó bước lên hoặc bước xuống chúng. Hầu hết mọi bề mặt đều có một lớp bụi mịn, và Hermione làm sạch nó bằng một cái vẩy đũa phép khi cô bước vào từng ngóc ngách và từng phòng. Dù vậy, chắc hẳn Dean đã dọn dẹp căn phòng này cho cô, vì nó đang ở trong tình trạng tốt hơn nhiều so với những căn phòng khác.

Cô có thể nghe thấy tiếng Draco đi trong hành lang vào phòng riêng của hắn, lấy đồ ra khỏi rương, sàn nhà kêu lên khi hắn di chuyển. Cô nghĩ rằng bùa im lặng sẽ là điều bắt buộc phải dùng nếu họ muốn tránh nghe thấy người kia ra khỏi giường để đi vệ sinh.

Khi Khóa Cảng thả cô xuống (cô có thể nói thêm là hơi thô bạo) ở ranh giới khu vực bên ngoài ngôi nhà, điều đầu tiên cô nhận thấy là mọi thứ thật yên tĩnh. Trong vài năm qua, cô đã quen với cuộc sống ở London; đến những con đường lúc nào cũng đông đúc ở Hẻm Xéo, người đứng sát nhau trên tàu điện ngầm trên đường đến thăm ba mẹ cô ở ngôi nhà mới của họ ở South Kensington, đến đám đông trong công viên vào cuối tuần, ngày nào cũng có người dã ngoại trên những bãi cỏ.

Ồn ào. Luôn ồn ào như vậy.

Ở đây thì không ồn ào.

Khu rừng rậm rạp xung quanh, dày đặc những thân cây gầy guộc và những tán lá xanh vươn cao quá đầu cô, rêu trải thảm trên vỏ cây và mặt đất bên dưới – màu xanh ở khắp mọi nơi, xa đến mức có thể nhìn thấy. Thứ duy nhất cô nghe thấy sau khi lấy lại bình tĩnh sau cú hạ cánh đột ngột, hít một hơi thật sâu để làm dịu cơn buồn nôn đang quay cuồng trong dạ dày, là tiếng chim hót, như thể trong một câu chuyện cổ tích, và sau đó, âm thanh của Malfoy đáp xuống bên cạnh cô, với một tiếng bịch vào mặt đất mềm.

Bản thân ngôi nhà thì nhỏ, nhưng lớn hơn mức cần thiết so với hai người họ; vách ngăn bằng nhựa màu trắng đã ố màu xanh lá và nâu do thời tiết, dây thường xuân bò một bên về phía mái ngói. Một mái hiên phía trước có mái che, gỗ đổ nát và ẩm ướt sau mưa; có một cái lỗ ở một bậc cầu thang. Một cánh cửa lưới, tấm lưới đã bị rách toạc và cuộn tròn về phía sau, treo hờ trên chốt.

"Hấp dẫn ghê," Malfoy nói, phủi một chiếc lá khỏi quần. Như thể để đáp lại lời nhận xét của hắn, cả hai đều đưa mắt về phía tiến động sột soạt dưới mái hiên theo bản năng, một con gì đó đang chạy vụt đi, làm rung chuyển những chiếc lá khô khi nó chạy. Hermione, không buồn nhìn Malfoy lấy một cái, trả lại Khóa Cảng – một chiếc nhẫn bằng đồng trơn, quá to để có thể vừa ngón tay của cô – vào túi nhung và bắt đầu đi về phía cửa trước, tránh bậc thang bị hỏng trên đường đi lên.

Không khí bên trong có mùi mốc, bụi bặm, thoảng một chút mùi thối, nhưng không khó chịu. Điều đầu tiên cô làm là mở toang một vài ô cửa sổ, để làn gió xuân trong lành thổi qua những tấm rèm bị sâu mọt ăn vào nhà. Cô chỉ mất vài phút để nhìn quanh tầng trệt. Một căn bếp nhỏ, một phòng khách có lò sưởi, một phòng tắm và một phòng làm việc.

Cầu thang kêu to lên, cô quá phân tâm khi nhìn xung quanh nên không để ý Malfoy đã đi lên cầu thang, và làm cô giật mình khi hắn đi xuống lại. Cô giơ một tay lên trái tim đang đập nhanh của mình, ném cho hắn một cái nhìn khó chịu.

"Giỡn hả trời," hắn chết lặng, nhướn mày nhìn quanh phòng. "Chỉ có một cái nhà vệ sinh, và nó ở dưới này."

Cô gật đầu, nuốt một cục tức xuống cổ họng. Hai người họ phải dùng chung một cái nhà tắm. Cô ngó vào trong, nhìn bồn rửa mặt, bồn cầu và vòi sen, những vệt ố vàng dưới đáy bồn tắm.

Cô sẽ tập trung vào việc dọn dẹp nó sau, cô quyết định, đi đến để xem phòng làm việc, có giá sách dọc theo mỗi bức tường và một chiếc bàn cho cô và Malfoy. Khám phá yêu thích của cô là chỗ ngồi bên cửa sổ trong phòng khách, cũng hướng về phía Bắc, mặt trời đã sưởi ấm chiếc đệm bẩn, mốc meo ở đó. Cô tưởng tượng mình sẽ cuộn tròn ở đó vào cuối tuần, để mặt trời sưởi ấm làn da và ru cô vào giấc ngủ khi đọc một cuốn sách hay. Cô phải lắc đầu để nhắc nhở bản thân rằng cô thực sự ở đây để làm gì.

Dean đã trang bị đầy đủ cho họ căn bếp, cũng như cả một tủ đựng Độc dược và vật tư y tế phía trên chậu rửa tay. Một chiếc bàn gỗ nhỏ với hai chiếc ghế đặt ở giữa bếp, và ở đó có thể nhìn thấy hiên trước qua cửa sổ.

Phòng ngủ của cô là điểm dừng chân cuối cùng trong hành trình khám phá của cô, và giờ đây cô nhìn những tấm ga trải giường bằng vải cotton đẹp đẽ trên giường, ước rằng mình có thể chìm vào chúng và đánh một giấc – trời đã xế chiều, và việc thiếu ngủ đêm qua cuối cùng cũng bắt đầu tác động đến cô.

"Cô có muốn mở cái này không?"

Cô nhảy đựng lên, xoay người đối mặt với Malfoy ở ngưỡng cửa. Hắn đứng bên ngoài ngưỡng cửa, cầm chiếc hộp mà Madge đã đưa cho hắn trước khi họ rời đi. Hắn nhướng một bên mày chờ đợi khi Hermione cau mày với hắn.

"Ngôi nhà này đã một triệu năm tuổi và kêu cót két mỗi khi một cơn gió thoảng qua, và bằng cách nào đó mà giờ anh đã làm tôi giật mình đến hai lần," cô cau mày nhìn xuống đôi giày của hắn, tự hỏi liệu hắn có cố tình đặt bùa im lặng lên chúng để có thể lẻn vào và làm cô kinh hãi hay không.

"Tôi không có bước đi như Bằng Mã, Granger. Còn thì cứ kéo lê chân khi đi, y như một con quỷ lùn hay gì đó đại loại thế. Nên tiếng ồn nhiều hơn là vậy."

Cô ngước mắt lên nhìn hắn, cái cau mày vẫn không thay đổi. Hắn luôn mang vẻ mặt cau có, kiểu mặt mà cô thường thấy nhất khi tiếp xúc với hắn; như thể hắn không phải là người mới gọi cô là quỷ lùn. Đồ khốn.

"Tôi không kéo lê chân," cô rít lên, quay lại để mở cái rương ra. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn ngay cả khi cô quay lưng, và cô muốn nói với hắn rằng không phải ai cũng học được cách đi đúng cách khi mới bốn tuổi.

"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi," hắn nói, giọng trở nên mất kiên nhẫn. Cô giận dữ, đóng nắp rương lại và quay người đi ngang qua hắn khỏi phòng.

"Được thôi," cô nói, không buồn ngoái lại xem hắn có theo sau không. Cô sẽ không mời hắn vào phòng của mình, và cô nghi ngờ rằng dù sao thì hắn cũng sẽ vào – đó là không gian duy nhất trong nhà mà cô có thể coi là của riêng mình, không gian đó sẽ không bị hắn làm ô uế, và cô muốn giữ nó sạch sẽ như vậy.

Khi đến nhà bếp, cô dừng lại và quay lại, Malfoy ở phía sau cô và nhìn cô với vẻ khó chịu. Rõ ràng, hắn không phải là người thích đi theo sau cô đến bất cứ đâu, vì hắn trông như thể vừa ngửi thấy mùi gì đó khủng khiếp.

"Làm đi," cô gật đầu, dựa lưng vào quầy bếp. Cô vô tình dựa vào một chỗ ẩm ướt bên cạnh bồn rửa và nước lạnh thấm qua lưng áo của cô, khiến cô nổi da gà. Cô thở ra một tiếng than vãn, di chuyển một chút xuống chỗ khô ráo hơn.

Malfoy giật mạnh sợi dây và lấy ra khỏi hộp một cái chai lớn đựng thứ gì đó màu hổ phách.

"Rượu á?" cô hỏi, nghiên cứu cái chai khi Malfoy kiểm tra nhãn. Cô không ngạc nhiên khi Madge cho họ uống rượu, vì ông ấy nổi tiếng là người thích thưởng thức một ly mỗi khi ông về nhà vào cuối ngày.

"Một loại rượu mạnh," hắn nói, đặt chai xuống bàn thay vì đưa cho cô. "Trông có vẻ mắc tiền."

Hắn nói đúng – đó là một chai rượu mạnh cũ, đắt tiền, và cô không biết là nó có phải là của muggle hay không. Cô mở một trong những chiếc tủ phía sau và đặt nó lên một cái giá trống – đặt nó ở chính giữa, giống như một chiếc cúp – cố gắng tưởng tượng một tình huống mà cô và Malfoy có thể ngồi xuống một cách thân thiện và cùng nhau thưởng thức một ly.

"Chúng ta sẽ để dành nó cho một dịp đặc biệt," cô nói, đóng tủ với một tiếng cọt kẹt. Cô ước mình có một ngày rảnh rỗi để ngồi xuống và sửa sang lại nơi này một chút. Mọi thứ vẫn hoạt động tốt, nhưng cả ngôi nhà dường như đang phàn nàn về sự hiện diện của họ; như thể chúng đang hài lòng với việc không bị ai sử dụng và bây giờ đang phản đối việc hai người họ chuyển đến đây.

"Cô biết không, Granger..."

Cô quay lại để đối mặt với hắn lần nữa, nhìn hắn trong một khung cảnh mới. So với vẻ khô héo của ngôi nhà, Malfoy như là một đồng sickle sáng bóng: quần tây, áo sơ mi, chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ; quai hàm góc cạnh, cằm nhọn, thân hình cao, cơ bắp săn chắc căng trên lớp vải quần áo. Hắn trông giống như hắn thuộc về Thái Ấp, và hắn thuộc về nơi đó. Hắn không thuộc về nơi này, trong ngôi nhà cũ đầy bụi bặm với giấy dán tường bạc màu và trần nhà đọng nước.

"...Tôi ngạc nhiên khi cô làm chuyện này."

"Anh có cần phải ngạc nhiên khi tôi đi tìm người bạn thân nhất bị mất tích của mình không?"

Hắn nghiêng người về phía trước, lòng bàn tay đặt trên lưng một cái ghế, đôi mắt xám nhìn cô đầy thách thức và kiên định.

"Không. Tôi có thể đoán được. Mấy người nhà Gryffindor luôn như vậy mà."

Cô lườm hắn.

"...Tôi đang nói về việc cô nói dối Bộ về những gì chúng ta đang làm. Cả bạn bè của cô. Mặc dù, tôi đoán cô đã nói với hai con người trẻ nhất nhà Weasley rồi, vì Potter từng là bạn trai chung của mấy người. Tôi nói đúng không?"

Hermione tiến lên một bước, tay nắm của chiếc ghế thứ hai cắm sâu vào bụng cô.

"Tôi không nói dối Bộ," cô ép chặt vào lưng ghế. Nếu có bất cứ chuyện gì, chỉ là thiếu sót một ít sự thật. Cô đã nói với họ rằng cô đến châu Âu để điều tra và viết một câu chuyện. Nhưng cô chỉ tiết lộ vậy thôi.

"Đúng mà," hắn khẳng định, đưa lưỡi chạy dọc kẽ răng khi hắn lườm cô. "Những lời nói dối trắng trợn vẫn được tính là nói dối, Granger. Cô sẽ làm gì nếu toàn bộ chuyện này trở nên rối tung, huh? Nếu Madge gặp rắc rối vì cô khăng khăng giữ bí mật chuyện này thì sao? Cô có bao giờ dừng lại để cân nhắc cuộc săn tìm nhỏ nhặt này có thể ảnh hưởng đến người khác như thế nào chưa?"

Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng.

"Cái gì, bộ anh chưa từng nói dối à, Malfoy?"

Một tiếng cười trầm phát ra trong hơi thở sắc bén từ đôi môi hé mở của hắn khi hắn lắc đầu với cô.

"Tôi chưa bao giờ nói như vậy. Nhưng đối với một người trải qua thời gian dài như vậy để khẳng định tính ngay thẳng đạo đức của chính mình, cô chắc chắn đang vượt qua rất nhiều ranh giới."

"Tính ngay thẳng đạo đức?!" Cô phát ra một tiếng cười hổn hển, cao hơn và to hơn cô dự định. Malfoy nao núng như thể cô là một loài yêu ma đang kêu lên trực tiếp vào tai hắn. "...anh không có quyền nhận xét tính cách của tôi, Malfoy."

Môi hắn cong lên thành một nụ cười khinh bỉ và hắn đẩy ghế ra, quay lưng lại với cô và bước đi. Cô làm theo, cổ nóng ran và ngứa ngáy vì tức. Hắn là người đã bắt đầu cuộc chiến chết tiệt này, và Hermione sẽ không để hắn là người kết thúc nó bằng cách bỏ đi.

"Định nói gì nữa hả, Granger?" hắn xoay người đột ngột trong không gian giữa nhà bếp và phòng khách, khiến cô loạng choạng dừng lại để tránh đâm vào hắn. Đôi mắt của hắn sáng, biểu cảm có chút nguy hiểm, cơn giận dữ của hắn được truyền đạt hoàn hảo qua chúng – phần còn lại của khuôn mặt hắn thì lại rất thoải mái, điềm tỉnh.

"...Tiếp tục đi chứ, công chúa. Nói cho tôi biết chính xác những gì cô nghĩ về tôi."

"Tôi nghĩ anh tin tôi là một cô bé ngoan không nghĩ rằng mình có thể làm bất cứ điều gì sai trái, và rằng tôi không thích anh vì anh từng chơi trò Tử thần Thực tử với Voldemort. Sự thật là, Malfoy, tôi không thích anh vì anh tự tin và lạnh lùng, và anh làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn. Nếu những gì tôi đang làm là quá sai trái, tại sao anh lại nhận vụ này, hả? Tại sao phải mắc kẹt với tôi ở đây khi anh có thể trở lại văn phòng, viết bài cho Howler và an toàn trên chiếc giường của chính mình?"

Lỗ mũi hắn phập phồng hít vào khi hắn nhìn xuống cô, tay nắm chặt bên hông.

"Làm như tôi có quyền lựa chọn vậy," hắn nói, đưa lưỡi chọc vào má. "Liệu tôi có nên bảo Madge vứt chuyện này đi không? 'Không, tôi sẽ không làm thế, bởi vì Granger là một kẻ hống hách biết tuốt và tôi thà tự chặt chân mình còn hơn đi theo cô ấy khắp châu Âu'? Madge là người đầu tiên tôi gặp đã đối xử công bằng với tôi mà không cần kiểm tra gì khác. Ông ấy đã cho tôi một cơ hội mà không ai khác có thể làm được, và ông ấy chưa một lần nhìn tôi như thể tôi là thứ rác rưởi tàn phá còn sót lại sau chiến tranh. Tôi sẽ không vứt chuyện này đi vì chúng ta không hợp nhau, Granger. Tôi làm những gì tôi phải làm."

Cô gật đầu, ngực phập phồng theo nhịp thở khi cô cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hắn có thể làm cô nổi nóng một cách nhanh chóng, và cô cũng vậy, và nếu họ bị mắc kẹt với nhau, họ sẽ phải học cách kiểm soát nó.

"Chính xác, Malfoy. Chúng ta làm những gì chúng ta phải làm. Tôi phải tìm Harry, và tôi chấp nhận những rủi ro mà tôi phải chấp nhận để đưa tôi đến đó. Madge cũng vậy, và anh cũng vậy. Tôi sẽ không để bất cứ ai bị tổn thương. Nhưng tôi cần tìm bạn của mình."

Malfoy nhìn cô, trầm ngâm và hơi đỏ mặt vì bực bội. Hắn há miệng rồi ngậm chặt lại, quai hàm nghiến chặt.

"Được thôi, Granger. Nhưng tôi ở đây để viết, không phải để theo cô khắp nơi như một con chó, nên là chúng ta chỉ giao tiếp để cập nhập thông tin thôi, được không? Nếu tôi thức dậy và phát hiện ra cô đã đi săn tìm Potter mà không có tôi, thì Madge sẽ là người đầu tiên biết cô ở đâu."

Cô nuốt nước bọt.

"Được thôi."

Hắn gật đầu, không chần chừ thêm một giây nào nữa trước khi vượt qua người cô để đi lên cầu thang, cơ thể nóng rực là tất cả những gì còn sót lại của hắn.

~~~

Cô không nhớ cảm giác ngủ trong rừng vào ban đêm kinh khủng như thế nào. Ngay cả với bốn bức tường vững chắc xung quanh, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua những tán cây, tiếng gọi ám ảnh của những con chim đêm, tiếng động vật giẫm đạp trên bải cỏ.

Ánh trăng lọt qua khe hở trên rèm cửa, mang đến một tia sáng mỏng manh cho căn phòng xa lạ. Đây không phải là nhà. Cô di chuyển bàn chân của mình dưới tấm chăn, nhận thấy chúng nhẹ như thế nào khi không có Crookshanks ở đó để chiếm lấy giường cùng cô. Cô đặt thêm một chiếc gối ở đó, nơi lẽ ra con mèo nên ở, và chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro