Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 24: Twenty-Four

Trong vòng hai ngày, có ba điều rất quan trọng đã xảy ra.

Đầu tiên, họ đã tìm thấy Harry.

Thứ hai, Macnair Con đã bị bắt và đưa tới Azkaban.

Thứ ba, Harry đã phá hủy Bảo bối Tử thần.

Họ đều đồng ý nghỉ thêm một ngày nữa – Harry ở lại nhà cậu ấy ở Phần Lan, nơi cậu sẽ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị tinh thần cho sự tấn công dữ dội của giới truyền thông và các cuộc đoàn tụ, sự biến động mà sự trở lại của cậu chắc chắn sẽ gây ra; Draco và Hermione quay trở lại Trụ Sở và cùng làm một việc.

Tuy nhiên, cả hai đều đồng ý sẽ dành cả ngày để viết. Ngồi xuống cái bàn trong phòng làm việc và hoàn thành bài viết như một đội; so sánh ghi chú và thêm những cái mới. Với một chút tập trung và quyết tâm, họ có thể hoàn thành bản thảo sơ bộ của câu chuyện trước khi thu dọn đồ đạc và rời đi vào sáng hôm sau.

Hermione hơi miễn cưỡng khi rời xa Harry, nhưng cậu ấy đã nhất quyết –với một cái đảo mắt – rằng cậu ấy sẽ ở yên, và rằng những kết giới mà cô đã dựng lên xung quanh nhà trước khi cô rời đi đủ để ngăn chặn bất cứ điều gì không mong muốn.

Khi họ quay lại Trụ Sở vào sáng sớm, một ngày sau khi nghi lễ đảo ngược được thực hiện, Hermione đã vô cùng xúc động. Cô khó có thể tin rằng họ đã làm được điều đó – rằng thời gian của họ ở đây đã kết thúc và họ đã hoàn thành mọi thứ họ đặt ra. Cô hầu như không có một giây phút nào để xử lý bất kỳ điều gì trong số đó, để ngồi hít một hơi sau nửa đời kìm nén nó.

Cô rất biết ơn vì Draco cảm nhận được rằng cô cần một chút thời gian ở một mình trước khi bắt đầu viết. Có lẽ hắn cũng cần như vậy, thậm chí có thể còn hơn cả cô. Hắn đã pha cho cô một tách trà và họ tạm xa nhau, ở trong phòng riêng để có sự suy xét nội tâm và nghỉ ngơi rất cần thiết.

Tất nhiên là Hermione không có ý định nghỉ ngơi. Cô xử lý mọi việc tốt hơn nhiều khi cô luôn bận rộn, vì vậy cô đã bắt đầu thu dọn mọi thứ của mình.

Gấp quần áo, thu nhỏ sổ sách, thu dọn rương, làm tất cả trong khi suy ngẫm về những sự kiện trong vài tháng qua.

Ngày mai, cô sẽ được ở nhà trên giường của mình. Cô sẽ gặp lại Crookshanks, âu yếm nó và cho nó bao nhiêu đồ ăn vặt tùy thích. Cô sẽ quay lại văn phòng Howler Herald và gặp đồng nghiệp của mình. Cô sẽ gặp lại Ginny và Ron, Luna, Blaise và Dean. Ba mẹ cô. London, Hẻm Xéo. Cô chắc chắn sẽ phải đến Bộ để nộp giấy tờ, thảo luận về mọi chuyện đã xảy ra với Kingsley và các Thần Sáng.

Và sau đó thì sao?

Lạ cái là, điều đầu tiên cô nghĩ đến khi tự hỏi mình lại là Draco. Cô không thể hình dung ra cảnh hai người họ ngồi đối diện nhau trong văn phòng mà không hình dung ra nụ cười khinh bỉ của Draco; mà không cần nghĩ đến tất cả những lần họ đã chia sẻ những cuộc tranh cãi nhỏ nhặt về những tài liệu không có chữ ký, hay trao nhau những cái nhìn lạnh lùng, u ám giữa các bàn làm việc.

Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với họ khi họ quay trở lại. Đúng hơn là, cô không cần phải biết.

Cô thích mọi thứ họ cần cùng nhau tìm ra, dường như họ sẽ tìm ra từng bước một khi chúng đến. Đó là cách họ đã làm việc kể từ đầu mùa hè; không bao giờ có bất kỳ kỳ vọng hoặc giả định nào.

Draco Malfoy là điều duy nhất trong cuộc đời cô mà cô không cần phải tìm hiểu mọi lúc, mọi nơi. Cô thích hắn. Cô thực sự, thực sự thích hắn. Hầu hết thời gian, cô là phiên bản tốt nhất của mình khi ở bên hắn, và hắn làm cô cảm thấy như thể cô không chỉ là cô gái mà cô biết.

Cô cảm nhận nhiều hơn khi ở bên hắn. Biết bản thân mình tốt hơn. Hiểu rằng luôn có một phần trong cô có chút không chắc chắn – người luôn không có câu trả lời. Nhưng cô nghĩ rằng có lẽ những khoảnh khắc này, những khoảnh khắc chưa được giải quyết, với những điều chưa được nói ra, có thể là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời.

Những phần ở giữa – phần giữa nhẹ nhàng, mềm mại, nơi mà sự không chắc chắn không phải là gánh nặng mà là một cơ hội. Draco đã lẻn qua những kẽ nứt của chính những khoảnh khắc này, những khoảnh khắc mà họ không biết nên rẽ theo hướng nào tiếp theo, hoặc cần bao nhiêu giờ, ngày, sách hoặc manh mối để đến bước ngoặt tiếp theo.

Hắn là mẫu người mà cô muốn vượt qua ranh giới. Đường, quốc gia, thành phố, đại dương và cuộc đời. Hắn là người mà cô muốn dành trọn thời gian bên cạnh. Và cô không cần phải tìm hiểu tất cả ngay lập tức. Cô chỉ biết rằng cô sẽ quan tâm đến hắn, và hắn sẽ quan tâm đến cô, và khi họ trở về, cô sẽ rất hạnh phúc khi được giải quyết một cách thoải mái – và không thoải mái – với những điều chưa biết với hắn.

Khi họ gặp nhau trong phòng làm việc chiều hôm đó, sẵn sàng kết thúc câu chuyện, lời nói đến với cô dễ dàng như hơi thở. Họ chưa bao giờ viết một bài báo cùng nhau theo cách này; ngồi cạnh nhau, chuyền bút cho nhau sau mỗi dòng, hợp tác như hai cộng sự.

Họ hoàn toàn chuyên nghiệp. Họ giữ khoảng cách giữa các ghế, tập trung cao độ, tập trung hoàn toàn vào công việc, hầu như không trao đổi một cái chạm hay một cái liếc mắt nào khi viết cho đến khi mặt trời lặn. Trong vài giờ đó, họ say mê với công việc, say mê với câu chuyện họ muốn kể. Có những lúc họ cười trong hồi tưởng; còn nhiều khoảnh khắc nữa khi họ tranh cãi về một chi tiết nhỏ, tranh cãi xem ai đúng ai sai, về việc một đoạn văn nên kết thúc ở đâu và đoạn tiếp theo nên bắt đầu từ đâu. Có những khoảnh khắc Draco bướng bỉnh và cứng đầu một cách khó chịu trong những lời khăng khăng của mình, và những khoảnh khắc khác mà cô tin rằng những lời ngưỡng mộ tử tế tinh tế của hắn đối với bài viết của cô là sự xác nhận duy nhất mà cô cần nghe.

Nhưng đến cuối ngày cuối cùng họ bên nhau, câu chuyện được hoàn thành. Chắc chắn, nó chưa được mượt mà. Sẽ cần thêm vài buổi chỉnh sửa nữa để thắt chặt và hoàn thiện nó. Nhưng chắc chắn đây là bài báo hay nhất mà Hermione từng viết. Và mặc dù Draco không nói gì, cô có thể cảm nhận được niềm tự hào của hắn khi họ nhìn chằm chằm vào tiêu đề, được viết bằng nét chữ viết tay của Hermione ở đầu tờ giấy da đầu tiên:

Harry Potter và Bảo bối Tử thần: Sự Biến Mất và Trở Lại của Phù Thủy Anh Dũng Nhất Thế Giới

Đêm cuối cùng của họ tại Trụ sở là một đêm tuyệt vời; đó là một làn gió lạnh thổi tung rèm trên các cửa sổ đang mở ra ngoài, trước khi hút chúng vào tấm lưới lần nữa; một cơn rùng mình, sau đó là nổi da gà đòi hỏi phải mặc áo len lần đầu tiên sau nhiều tháng.

Trong bếp, Hermione đang rửa bát. Draco đang ở trong phòng khách, thu dọn mọi thứ để chuẩn bị khởi hành vào ngày mai. Họ đã đưa cho Harry một Khóa Cảng của họ để đưa cậu ấy đến đây vào buổi sáng, và sau đó họ sẽ cùng nhau đưa Khóa cảng về nhà sau khi cậu ấy đến.

Hermione mở cái tủ phía trên để cất chiếc đĩa cuối cùng đi, và chai rượu mạnh của Madge đã vơi một nửa nằm ở vị trí cô đã để nó trên kệ giữa.

Đột nhiên cô cảm thấy đau lòng vì phải rời bỏ nơi này phía sau.

Cầm cái chai trong tay, cô lấy lại hai cái cốc họ đã dùng lần trước và mang tất cả vào phòng khách. Draco đang ngồi trên ghế sofa, quay mặt khỏi cô và nghiêng người về phía trò chơi ghép hình trên bàn trước mặt hắn.

Cô dừng lại để ngắm hắn một lúc; những đường nét sắc sảo của bả vai dưới chiếc áo sơ mi sẫm màu, mái tóc bạch kim đã mọc dài ra suốt mùa hè, nó bắt đầu cuộn tròn quanh tai hắn, gợn sóng và được chải bù xù một cách đẹp đẽ.

Hắn trông có vẻ thoải mái, đó không phải là điều mà cô thường có thể nói, và cô nhìn với nụ cười nhẹ khi hắn đặt một mảnh ghép vào đúng vị trí của nó, luồn vài ngón tay qua gáy khi hắn xem xét phần còn lại.

"Ái chà, trông không giống như dọn dẹp chút nào," cô nói, đi vòng qua ghế sofa đến chiếc ghế đối diện hắn. Đôi mắt hắn dõi theo cô, chú ý đến chai rượu mạnh và hai cái cốc khi cô nhẹ nhàng đặt chúng xuống bàn.

"Không có nhiều thứ để làm ở đây, và anh nghĩ không ai lại đi quan tâm nếu anh không lau sàn cho đến khi chúng sáng bóng."

Cô đổ một lượng nhỏ rượu vào một cái cốc, đưa cho hắn. Hắn bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày.

"Madge sẽ thất vọng nếu ít nhất chúng ta không cố gắng uống hết chai trước khi rời đi."

Draco đưa tay nhận lấy cốc từ tay cô, vòng ngón tay qua tay cầm và đặt nó lên đầu gối. Cô rót ly của mình, nuốt một ngụm nhỏ trong khi nhặt một mảnh ghép lên và đặt nó vào đúng vị trí.

"Em cá là mẹ anh sẽ rất vui khi gặp anh vào ngày mai."

Draco gật đầu, nghịch nghịch mảnh ghép trong một tay, lật nó lại bằng ngón cái và ngón trỏ.

"Anh đoán là bà ấy sẽ nhốt anh trong thái ấp nhiều ngày để có thể nói chuyện với anh."

Hermione mím môi để giấu nụ cười, cố gắng tưởng tượng ra một Draco đang dùng mọi kiên nhẫn có được để chịu đựng sự chiều chuộng của Narcissa sau khi xa cách quá lâu. Sự dịu dàng của Draco đối với phụ nữ luôn khiến cô mềm lòng khi nghĩ về điều đó.

Anh ấn mảnh ghép xuống và ngước nhìn cô, vô cảm.

"Còn em? Chắc chắn ba mẹ em cũng rất vui khi thấy em về."

Cô gật đầu, nhìn mảnh ghép cuối cùng còn sót lại. Cả hai đều không chạm vào nó. Nó nằm một mình trên bàn, không gian trống trong bức tranh lớn đang chờ sự góp mặt của nó để hoàn thành.

"Em sẽ đến thăm họ vào mỗi cuối tuần trong suốt quãng đời còn lại của mình để thưởng thức món nướng vào Chủ nhật, để bù đắp cho những món mà em đã bỏ lỡ. Mà em hơi lo lắng là Luna đã chiều chuộng Crookshanks và nó sẽ không muốn về nhà với em nữa."

Draco cười khúc khích và tựa lưng vào ghế sofa, nhìn cô, liếm môi.

"Em có muốn làm chuyện vinh dự này không, Granger?"

Hermione làm một vẻ mặt kỳ lạ, lông mày nhíu lại và nghiêng đầu thắc mắc.

"Mảnh ghép cuối cùng," Draco hất cằm về phía bộ ghép hình, chờ đợi được hoàn thành. Hermione nhìn qua nhìn lại mảnh ghép và hắn, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lồng ngực cô.

"Sau khi hoàn thành nó, chúng ta sẽ không còn gì để làm ở đây nữa phải không?" cô hỏi, giọng cô trầm tĩnh và thu mình lại. Môi Draco nhếch xuống, và hắn tiến người về phía trước, nhận thấy sự do dự của cô.

"Chỉ là bộ xếp hình thôi mà, Granger."

Ánh mắt hắn dịu dàng, khi hắn nói điều này, lời nói của hắn cũng vậy. Cô cố gắng một lúc để nhớ lại cảm giác ghét hắn như thế nào, nhưng cô không thể. Cô mím môi cười, như thể đang cố thuyết phục hắn, hoặc có thể là chính cô, rằng việc hoàn thành bức ghép hình sẽ là cách hoàn hảo để kết thúc thời gian của họ ở đây. Thậm chí còn mang tính biểu tượng cho việc hoàn thành những gì họ đã bắt đầu.

Draco hẳn phải đọc được biểu cảm của cô rất rõ, vì hắn nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt trên đầu gối khi hắn nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén và biết ngay là cô do dự.

"Nó không cần phải có ý nghĩa gì cả. Nhớ không?"

Nhìn xuống mảnh ghép nhỏ có hình dáng kỳ lạ một lần nữa, Hermione đặt cốc xuống và đứng lên, bước đi trên đôi chân mệt mỏi băng qua căn phòng tối tăm đến cửa sổ lớn. Mặt trăng là một mảnh nhỏ trên bầu trời. Cô chỉ có thể nhìn thấy vầng trăng lưỡi liềm trắng sáng xuyên qua những tán cây, hàng triệu bí mật thì thầm trong gió khiến cành cây rung nhẹ trên ô kính.

"Vậy còn em thì sao?" cô hỏi, giọng hơi thiếu tự nhiên khi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Có phải em chỉ là 'Hermione Granger, đồng nghiệp và thỉnh thoảng vụng trộm thôi', phải không?"

"Granger..."

Cô lắc đầu. Cô phải chắc chắn rằng hắn hiểu – rằng bất cứ điều gì xảy ra giữa họ đều không có ý nghĩa gì với cô. Rằng rất nhiều điều trong cuộc sống của cô có ý nghĩa gì đó. Rằng khi cô cảm nhận được mọi thứ, cô phải cảm nhận chúng một cách trọn vẹn; cho chúng mục đích, để chúng quẩn quanh trong tâm hồn cô và trở thành nhiều hơn những gì chúng có trên đời.

"Em chỉ – em không thể hoài nghi như thế được, Malfoy. Và dù anh có nói gì thì em cũng không chọn điều này. Em chỉ... anh vừa xuất hiện trong cuộc đời em một cách tình cờ. Nhưng điều đó không có nghĩa... chúng ta... là vô nghĩa."

Draco không nói gì, và cô cũng không nghe thấy bất kỳ chuyển động nào từ hắn. Cô nhắm mắt lại, ôm cánh tay, đứng quay lưng về phía hắn.

"Em rất quan trọng với anh," giọng hắn vang lên vài giây sau. Chân thành, trầm lắng. "Anh có thể hoài nghi về thế giới và anh có thể không giỏi thể hiện điều đó. Nhưng anh quan tâm đến em, Granger. Và anh nói thật đấy. Nhưng anh không cần một bức tranh ghép, một ngôi nhà hay một chai rượu mạnh để nhắc nhở anh về điều đó."

Và, cứ như thế, đây là một trong những điều mà Hermione biết chắc chắn là sự thật. Cô không cần thêm bằng chứng nào nữa. Cô chỉ biết thôi. Cô có thể cảm nhận được nó.

"Đêm mà chúng ta uống rượu, trước khi Madge đến," cô bắt đầu, chưa muốn nhìn hắn.

"...Em đang nhảy, và em quay lại, và anh đang nhìn em với ánh mắt rất khác. Anh có nhớ không?"

Cô nghe thấy tiếng vải sột soạt phía sau, tiếng đệm sofa kêu lên.

"Nhớ."

Cô hít không khí vào phổi, mở mắt và nhìn chằm chằm vào khoảng trống tối tăm.

"Đêm đó anh có định hôn em không? Nếu Madge không xuất hiện? Em chỉ... em đã nghĩ có lẽ anh sẽ hôn em."

Cô nghe thấy tiếng bước chân hắn ở phía sau, chậm rãi, thận trọng. Nhưng cô thầm mong hắn đến với cô nhanh hơn.

"Em có thất vọng không? Khi anh không làm vậy?" Hắn hỏi, giọng hắn ngày càng gần hơn. "Khi anh không thể?" hắn sửa lại.

"Em tuyệt vọng lắm," cô nói với hắn, cảm thấy dũng cảm.

Hắn đột nhiên ở phía sau cô, nắm lấy những lọn tóc của cô trong tay và nhẹ nhàng di chuyển chúng qua một bên vai. Một cơn run chạy dọc sống lưng cô, đập xung quanh cô như một viên bi trong mê cung bằng gỗ trước khi nó chạm vào phần bụng dưới của cô với một cơn co thắt đột ngột của ham muốn.

Sau đó, môi hắn đặt trên cổ cô, ngay khi tay hắn đặt lên eo cô, giữ lấy da thịt cô khi hắn vuốt ve qua hông cô và xuống một bên đùi cô. Cô vẫn chưa quay lại. Quyết định rằng cô cần một khoảnh khắc khác để bình tĩnh lại, nếu không hắn có thể nhìn thấy cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt cô.

"Hermione," giọng khàn khàn của hắn vang lên, hơi thở của hắn như cánh bướm trên da cô, mùi hương của hắn tràn ngập. Lòng bàn tay hắn mở ra, đặt phẳng trên hông cô, những ngón tay dang rộng, trước khi hắn trượt nó quanh thân cô đến bụng cô.

Cô hít một hơi thở mạnh, quyết tâm của cô yếu đi khi răng hắn cọ vào cổ cô, môi hắn di chuyển lên thái dương cô.

"Em có thể để anh bù đắp cho em được không?"

Sau đó, cô quay lại, quàng tay qua cổ hắn, hôn hắn; vì hắn đã yêu cầu, và vì cô muốn nó quá nhiều nên điều đó khiến cô sợ hãi. Hắn ôm lấy gáy cô, tạo thêm áp lực khi môi họ gặp nhau trong một nụ hôn hoàn hảo. Chậm rãi, dịu dàng – đẹp đẽ.

Đó là từ, từ duy nhất đủ tốt cho thứ mà họ có. Đẹp đẽ.

Hắn ôm cô; ngón tay hắn luồn vào tóc cô, tay đặt trên eo cô, môi rót thơ thầm lặng vào miệng cô.

Cô thất vọng khi hắn lùi lại. Nghiêng người về phía trước để cố gắng chiếm lấy môi hắn một lần nữa, nhưng hắn đã nắm lấy hàm cô trong tay và nhìn vào mắt cô, ánh mắt hắn ánh lên sự quyết tâm.

"Em có nhớ cái đêm ở hiên nhà, khi em kể cho anh nghe về hũ đom đóm của em không?" hắn hỏi.

Tất nhiên rồi. Tất nhiên là cô nhớ.

Cô gật đầu, đưa tay dọc theo cổ và qua vai hắn, nắm lấy cánh tay hắn.

Hũ đom đóm của cô; phép thuật trước khi cô biết phép thuật tồn tại.

Draco gật đầu, hít một hơi run rẩy khi cơ hàm hắn giật giật. Hắn trông rất nghiêm túc, làm cô lo lắng trong giây lát. Nhưng hắn chạm ngón tay cái vào má cô và nhẹ nhàng nắm lấy hông cô, và cô biết mình không có gì phải sợ khi đối diện với hắn.

"Nghe này, Granger. Em làm anh phát điên. Trong nhiều cách khác. Và có thể ngày mai chúng ta sẽ rời nơi này và không bao giờ quay lại, nhưng điều đó không quan trọng với anh. Vì anh biết ngày mai anh sẽ bước vào văn phòng, ngày hôm sau và ngày tiếp theo, và em sẽ ở đó." Hắn dừng lại, cầm một lọn tóc giữa các ngón tay và vuốt nhẹ nó.

"Anh muốn... khi về nhà, anh muốn mang tất cả những gì làm nơi này trở nên đặc biệt về cùng anh. Và điều duy nhất anh có thể nghĩ đến là em, Granger. Anh muốn hôn em trước mặt bạn bè của chúng ta. Một ngày nào đó, anh muốn giới thiệu em với mẹ anh. Anh muốn gặp em mỗi ngày và nghe em nói ngay cả khi anh nghĩ em quá ồn ào. Anh sẽ từ bỏ rất nhiều để có được em. Bất cứ điều gì có thể. Bởi vì anh biết đó sẽ là quyết định đúng đắn nhất mà anh từng đưa ra. Bởi vì em là những con đom đóm trong hũ, Granger. Em là điều gần nhất mà anh tìm thấy giống như phép thuật."

Ngay lúc đó, cô nhận ra rằng cô sẽ không bao giờ cần hoa từ Draco Malfoy. Những điều đẹp đẽ tồn tại trong khoảng thời gian không xác định.

Những lời Draco đã nói với cô – những lời hứa – sẽ tồn tại mãi mãi. Cô và hắn, cùng những lời nói đẹp đẽ, đáng yêu mà hắn luôn dành riêng cho cô.

Cô hôn hắn, quên hết bức tranh ghép và rượu mạnh.

Vào đêm cuối cùng ở Trụ Sở, Draco và Hermione đã ân ái hai lần. Họ ra ngoài ngắm sao và tranh cãi xem ai sẽ ăn chiếc bánh quy gừng cuối cùng trong hộp thiếc. Họ nghe đĩa than trên máy nghe nhạc trong khi Draco rèn luyện sự kiên nhẫn của mình để dạy cô một điệu valse phức tạp mà hắn đã học trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của mình. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện vui, buồn, những điều họ chưa từng kể với ai.

Họ ngủ cùng nhau trên ghế cạnh cửa sổ và thức dậy dưới ánh mặt trời.

Vào buổi sáng, mỗi người uống một tách cà phê và một lát bánh mì nướng phết mứt, và khi Harry đến, tất cả đồ đạc của họ đã được đóng gói và đặt sẵn sàng ở khu đất trống để họ rời đi. Nhìn lại ngôi nhà lần cuối, họ rời đi bằng Khoá Cảng.

Bỏ lại phía sau, trên chiếc bàn gỗ trong phòng khách, là một bức tranh ghép.

Chưa hoàn thiện. Một mảnh ghép duy nhất còn thiếu, ở ngay chính giữa.

Trong túi của Hermione, mảnh ghép đó sẽ được cô mang về nhà.

Vì chưa có gì thực sự được hoàn thành; vẫn chưa.

~~~

Hôm nay là một ngày đẹp trời để tổ chức một bữa tiệc.

Chính Madge là người đã gợi ý tổ chức cho Harry một bữa tiệc trên sân thượng tại văn phòng Howler để chào mừng cậu trở lại. Hermione thậm chí còn không biết rằng tòa nhà văn phòng này có vị trí thuận lợi như vậy hay khung cảnh London nhìn từ đó lại đẹp đến thế.

Những vị khách chỉ mới bắt đầu đến và cô có thể nghe thấy Madge chào từng người bằng giọng nói to và thân thiện của ông. Cô không ngạc nhiên khi ông đang có tâm trạng tốt như vậy. Tờ Howler Herald đã bán được nhiều báo mới nhất hơn tất cả những năm tờ báo này tồn tại.

Bài báo trên trang nhất của Hermione và Draco, 'Harry Potter và Bảo bối Tử thần: Sự Biến Mất và Trở Lại của Phù Thủy Anh Dũng Nhất Thế Giới' đã phá kỷ lục và làm nên lịch sử chỉ một tuần sau khi phát hành, và Madge đã vui sướng đến nỗi ông đã tăng lương cho cả Hermione và Draco.

Mọi chuyện đều tốt đẹp kể từ khi họ trở về Anh. Không dễ dàng, nhưng tốt. Và thật khó để phàn nàn khi cô nhìn ra khung cảnh như thế này, với hai người bạn thân nhất đứng bên cạnh.

Ron, người đã phải chịu đựng khó khăn nhiều nhất khi phát hiện ra Hermione và Draco đang yêu nhau, đang loay hoay chỉnh sửa chiếc cà vạt trên cổ bên cạnh cô. Mặt khác, Harry nhìn ra thành phố với vẻ mặt trầm ngâm, dịu dàng, đôi mắt xanh lá suy tư dưới cặp kính tròn.

Hermione, người mặc váy lần đầu tiên kể từ đám cưới của Dean và Seamus, đứng giữa họ, cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Dù sao thì đêm nay cũng là một đêm ăn mừng. Cô sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc cô có được với vị khách danh dự trước khi cậu ấy chắc chắn sẽ bị kéo đi bởi một người muốn nghe 'từng chi tiết về cuộc hành trình của cậu ấy', như thể nó chưa được đăng trên tờ báo mà có lẽ giờ họ đã đọc ít nhất đến hai lần.

"Cô Minerva McGonagall đề nghị mình đến dạy ở Hogwarts," Harry đột nhiên nói với họ, ánh mắt cậu kiên định nhìn về phía thành phố phía xa. "Môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám."

Hermione và Ron quay lại nhìn cậu ngay lập tức, thấy khóe miệng cậu nhếch lên thành một nụ cười nhỏ nhất. Cậu trông rất vui.

"Harry, điều đó thật tuyệt vời!" cô nói với cậu, siết chặt vai cậu một cách trìu mến.

"Ừ, xuất sắc đấy, bồ tèo," Ron đồng ý, nở một nụ cười méo mó. "Vậy bồ có định nhận nó không?"

Harry nhún vai.

"Mình không chắc lắm, nhưng Lương y Tâm lý của mình có vẻ nghĩ mình đã sẵn sàng. Nói là nó tốt cho quá trình chuyển đổi của mình nếu mình lao ngay vào công việc và làm bản thân bận rộn."

Hermione gật đầu, nhấp một ngụm cocktail cô đang cầm trên tay. Mặt trời đã bắt đầu lặn, tỏa ánh sáng hồng đào ấm áp lên làn da cô.

"Ừm, mình nghĩ cô ấy đúng đấy, Harry. Nếu bồ cảm thấy sẵn sàng."

Cuối cùng cậu cũng quay sang nhìn cô, đẩy kính lên sống mũi.

"Mình nghĩ là mình sẵn sàng rồi, ừ," cậu nói, quay người sang một bên và tựa vai vào cạnh lan can. "Thật vui khi có Luna ở bên để bầu bạn với mình và em ấy luôn làm mình cảm thấy... tỉnh táo hơn một chút."

"Chà, mình tự hỏi tại sao. Mình chắc rằng bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy tỉnh táo hơn khi sống cùng Luna," Ron đùa, nhấp một ngụm bia. Harry ném cho cậu ấy một cái nhìn khiển trách.

"Không phải thế đâu, đồ ngốc. Thật tuyệt khi có ai đó ở bên để trò chuyện mọi lúc. Và em ấy không ép mình nói về bất cứ điều gì mình không muốn, hay hỏi mình những câu hỏi ngớ ngẩn, không giống như những người khác mà mình biết."

Ron, không biết gì, nhún vai một cách thờ ơ.

Luna Lovegood đã đề nghị ở lại với Harry tại Quảng trường Grimmauld trong thời gian cậu chuyển về nhà. Hermione biết rằng hai người họ luôn có một mối liên hệ mà không ai có thể giải thích được, nhưng cô không thể không tự hỏi liệu còn điều gì hơn thế nữa không; nhiều hơn là một tình bạn. Cô đã nhìn thấy ánh mắt cậu dán chặt vào cô gái nhà Ravenclaw nhiều lần kể từ khi họ đến, và cô phải ngăn mình không trêu chọc cậu như một thiếu niên nữa. Cô sẽ để cậu tự tìm đường đến đó, nếu đó là cảm giác của cậu.

"Mình luôn nghĩ bồ sẽ là một giáo viên giỏi, Harry," Hermione nói để thay đổi chủ đề. Cô quay lại để dựa vào lan can ngang vai bao quanh chu vi của mái nhà, để mắt dõi theo những người mới đến trong bữa tiệc.

Harry và Ron làm theo, nhìn ra bàn của mọi người, ánh đèn giăng cao trên sân, đồ ăn thức uống tràn ngập phía trước họ. Dean và Seamus bắt gặp ánh mắt của cô và mỗi người đều vẫy tay chào cô, cô đáp lại bằng chính nụ cười thân thiện của mình.

"Cảm ơn, Hermione," Harry nói với cô, mỉm cười nhẹ với cô khi cậu đút tay vào túi áo khoác vest.

"Mình đồng ý hoàn toàn, anh bạn," Ron nói, nghiêng người qua Hermione để nhìn Harry. "Có lẽ một ngày nào đó bồ thậm chí có thể dạy các con của tụi mình."

Harry nhướng mày, mím môi nhăn nhó.

"Ồ, nghĩ lại thì..."

Hermione bật ra một tràng cười như nhạc, lắc nhẹ đầu khi Ron cau mày. Cô lảng tránh khi hai người họ bắt đầu nói về Quidditch, nhưng cô không bận tâm nhiều như trước nữa. Cô vui vẻ lắng nghe họ hàng giờ vì biết rằng họ vẫn an toàn và còn sống.

Cô nhìn qua đám đông, tìm kiếm những người cô biết khi Draco lọt vào mắt cô.

Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng khi mắt cô nhìn vào mắt hắn và hắn nhướng mày với cô. Hắn trông vô cùng đẹp trai trong bộ áo sơ mi trắng và quần tây vừa vặn, mái tóc được cắt ngắn hơn một chút kể từ lúc họ trở về từ Ba Lan và được tạo kiểu để tôn lên những đường gợn sóng.

Cô vừa gặp hắn tối qua, nhưng cô đã nóng lòng muốn nói chuyện với hắn, để giải cứu hắn khỏi Theodore Nott, người đang ở đây và hiện đang nói chuyện với hắn.

Anh thích chiếc váy của em, hắn nói với cô, liếc mắt lên xuống chân cô với ánh mắt tham lam, chiếm hữu khiến má cô đỏ bừng. Cô cố gắng nhịn cười, lắc nhẹ đầu khi khóe môi hắn nhếch lên, rõ ràng hài lòng với sự ngại ngùng của cô.

Draco buộc phải nhìn đi nơi khác, với vẻ mặt đau khổ khi Theo lại thu hút sự chú ý của hắn, chỉ vào thứ gì đó ở phía đối diện đường chân trời. Hermione cảm thấy hơi thất vọng, nhưng tự nhắc nhở mình rằng cô sẽ có nhiều thời gian dành cho hắn sau này khi hy vọng rằng hắn sẽ cởi chiếc váy nói trên và ném nó xuống sàn phòng ngủ của cô.

Cô đã quá mất tập trung để nhận ra Ginny đang đến gần, nở một nụ cười dịu dàng. Em ấy và Harry đã đoàn tụ sau khi cậu ấy trở về nhà, và mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp nhất có thể.

"Và đây là em gái ngôi sao Quidditch của mình," Ron thông báo. Hermione cảm thấy Harry cứng người ở bên cạnh cô trong giây lát, nhưng cậu thấy thoải mái hơn khi Ginny nhìn thẳng vào cậu và nở một nụ cười ấm áp.

"Đông vui quá ha, anh Potter," em ấy nói, chỉ về phía nhóm người xung quanh họ. Harry gãi gãi gáy trước khi vẫy tay như thể không có chuyện gì to tát.

"Có lẽ họ chỉ đến đây để lấy đồ uống miễn phí thôi."

Ginny nghiêng đầu, đảo mắt. Trong đám đông, có người cười lớn, những giọng nói vui vẻ lấp đầy sự im lặng nhất thời.

"Nghe này, Harry, em muốn giới thiệu anh với Blaise. Hoặc, giới thiệu lại anh thì đúng hơn. Em có thể cướp anh đi một lát được không?"

Harry nhìn Hermione bằng một bên mắt, như thể xin phép, trước khi gật đầu.

"Anh sẽ rất vui."

Ginny có vẻ hài lòng. Hermione cảm thấy cơ thể mình thư giãn khi Harry đẩy người ra khỏi lan can, quay về phía cô và Ron.

"Mình sẽ gặp hai bồ sau nhé?"

Ron hất nhẹ cằm.

"Bọn mình sẽ ở đây."

Hermione nhận thấy Blaise đang đứng cách đó vài mét, gọi đồ uống từ quầy bar mở và nở một nụ cười khích lệ với cậu ta khi cậu ta bắt gặp ánh mắt của cô.

"Đúng rồi," Ron nói khi Harry và Ginny đã biến mất trong đám đông, quay về phía cô và huých khuỷu tay vào cánh tay cô. "Mình đã hứa với George là mình sẽ giúp anh ấy đốt pháo hoa một giờ trước. Có lẽ mình nên đi tìm anh ấy."

Hermione ra hiệu cho cậu ấy đi, giơ lên cocktail rỗng của cô với một cái lắc lư cho cậu xem.

"Dù sao thì mình cũng cần lấy thêm một ly nữa. Mình sẽ gặp bồ sau nha."

Ron gật đầu cảm ơn, nắm lấy khuỷu tay của cô rồi nghiêng người về phía trước để hôn nhanh lên má cô, rồi cậu chen qua đám đông, mắt cậu tìm kiếm.

Hermione vuốt phẳng váy, tìm kiếm một mái tóc vàng cao khi cô băng qua sân thượng, chào hỏi vài gương mặt quen thuộc. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc mẹ trong cửa hàng, tuyệt vọng tìm kiếm thân hình cao lớn, quen thuộc của Draco trong đám đông những người dự tiệc.

Sau đó, có tiếng thủy tinh chạm nhau và sự im lặng nhất trí của đám đông, giọng của họ biến thành tiếng thì thầm và sau đó, không có gì, khi họ đứng sát vào gần hơn, nín thở chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Madge đứng trước đám đông, cầm một ly sâm panh và nở nụ cười tự hào trên khuôn mặt đẹp trai của mình.

"Chào mừng mọi người," ông nói, giọng trầm trầm vang vọng khắp sân thượng, hoàng hôn sau lưng ông là phông nền hoàn hảo cho bài phát biểu sắp diễn ra.

Hermione ngồi ở một chỗ ở rìa đám đông, tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm Draco. Harry đứng ở phía bên kia, Luna bên cạnh cậu, tay em ấy đặt trên cánh tay cậu. Hermione nhìn Harry quay lại mỉm cười với cô, má cậu hơi ửng hồng khi em ấy nhón chân lên để thì thầm điều gì đó vào tai cậu.

"Như tất cả các bạn đã biết," Madge tiếp tục, một diễn giả bẩm sinh trước công chúng, nhìn vào đám đông với cả sự tự tin và lôi cuốn. "...chúng ta ở đây hôm nay để chào mừng sự trở lại của Harry. Harry, người mà tôi rất hân hạnh được quen biết trong tuần qua, đã cảnh báo tôi đừng làm cậu ấy xấu hổ tối nay. Vì thế tôi sẽ chỉ nói điều này."

Madge nhìn Harry và nâng ly sâm panh lên khi mắt Harry nhìn xuống chân cậu, không bao giờ tỏ ra thích thú với lời khen ngợi. Đám đông đi theo sự dẫn dắt của Madge, nâng ly lên trời khi mọi ánh mắt đổ dồn về Harry.

"Harry, chúng tôi sẽ không bao giờ có thể bày tỏ sự cảm kích của mình dành cho cậu. Lòng biết ơn của chúng tôi. Chúng tôi chỉ có thể hy vọng đi theo sự dẫn dắt của cậu và luôn chiến đấu quyết liệt vì những thứ và những người chúng tôi yêu thương. Chúng tôi rất vui vì cậu đã trở lại, bình an vô sự. Nâng ly dành cho Harry."

"Dành cho Harry," đám đông hô vang, nâng ly chúc mừng Harry ngay khi cậu bắt gặp ánh mắt của Hermione. Cô nâng ly về phía cậu và hất cằm ra hiệu khuyến khích, như thể muốn nói: bồ xứng đáng với điều đó, đồ ngốc à.

"Hãy tận hưởng phần còn lại của đêm nay!" Madge vui vẻ nói, lùi lại một bước để ra hiệu kết thúc bài phát biểu của mình. Âm nhạc bắt đầu nổi lên và đám đông lại tảng ra, những giọng nói vang lên trên nhịp điệu đều đặn của âm bass.

Hermione mỉm cười nhìn Madge tiến lại gần Harry, vỗ vào lưng cậu khi họ bắt đầu trò chuyện, Luna kiên nhẫn ở bên cạnh Harry.

Và tất cả những gì Hermione có thể nghĩ là: mọi chuyện đều ổn.

Tất cả đều tốt.

"Em không muốn phát biểu à, Granger?"

Cô đứng yên, tim cô nhảy lên cổ họng khi nghe thấy giọng nói của hắn. Cô khó có thể giấu được nụ cười toe toét khi quay lại đối mặt với Draco, thấy hắn ở phía sau cô với hai ly sâm panh đầy.

"Harry nói với Madge là em tuyệt đối không được phép. Rõ ràng là em rất dễ xúc động và sẽ làm mọi chuyện trở nên quá lớn lao."

Khóe miệng Draco nhếch lên thành một nụ cười khi hắn đưa cho Hermione một ly sâm panh, rồi đút tay vào túi quần.

"Ừm. Có thể đó là một trong những quyết định hợp lý hơn của Potter."

Hermione ném cho hắn một cái nhìn nửa vời và họ bắt đầu di chuyển cùng nhau, ra khỏi đám đông và hướng tới chỗ lan can yên tĩnh hơn, riêng tư hơn.

"Vậy," Draco dài giọng, tựa người vào lan can và chậm rãi đánh giá Hermione, trông khá tự mãn và thoải mái.

"Vậy," Hermione lặp lại, tựa vai vào lan can và nhướng mày.

"Em có biết có luật nào cấm việc ôm một đồng nghiệp trông rất đáng yêu trong bộ váy tối nay không?"

Hermione kiềm lại tiếng cười, đặt ly sâm panh xuống thành lan can và khoanh tay trước ngực.

"Hầu như không được đánh giá cao." Sau đó, cảm thấy thật ngớ ngẩn, cô giả vờ nhìn xung quanh, quan sát đám đông. "Em không biết tối nay Agnes sẽ mặc váy đấy."

Cô hất đầu về phía cô thư ký lớn tuổi cách đó vài mét, người có mái tóc bạc trắng mà có thể dễ dàng nhận ra giữa đám đông.

Draco nhếch mép cười, tiến một bước lại gần Hermione để họ gần như ngực kề ngực.

"Ồ phải. Một chiếc váy xinh xắn, đáng yêu. Cô ấy hỏi liệu anh có thể gặp cổ ở văn phòng sau để 'xem lại hệ lương của anh' không."

Hermione nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Draco, lướt ngón tay trên cúc áo sơ mi của hắn.

"Anh thật may mắn. Và anh có nói cho cô ấy biết là anh đang hẹn hò với ai không?"

Draco nhún vai tinh nghịch, tay hắn đặt lên hông cô để kéo cô lại gần hơn.

"Có. Cô ấy rất thất vọng luôn."

"Tội nghiệp Agnes quá," Hermione nói, ánh mắt dán chặt vào miệng Draco.

"Tội nghiệp cho Agnes," hắn gật đầu, nghiêng người về phía trước để hôn nhẹ lên môi cô. Khi họ rứt ra, cả hai quay lại nhìn ra khung cảnh, đúng lúc để ngắm chút mặt trời cuối cùng lặn xuống dưới đường thành phố.

"Ginny và Blaise đã mời chúng ta đi uống tại căn hộ mới của họ vào Chủ nhật," Draco nói, khuôn mặt nhìn nghiêng thanh tao khi gò má sắc sảo đón những tia nắng cuối cùng.

"Nghe hay đấy," Hermione ngân nga, tựa cằm vào một tay. Cánh tay của Draco áp vào tay cô, và cô có thể thấy hắn gật đầu qua khoé mắt.

"Được. Anh sẽ nói với họ là chúng ta sẽ đến."

Hermione đang định nói điều gì đó về việc mang theo một chai rượu thì họ nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần phía sau. Họ quay đầu lại và thấy Madge, vẫn mỉm cười sau cuộc trò chuyện mà ông đã thoát ra, khi ông bước đến bên cạnh họ để nhìn ra khung cảnh.

"Madge," Draco nghiêng đầu về phía sếp của họ, nhấp một ngụm sâm panh.

"Draco. Hermione. Ta có nói với hai đứa là ta tự hào về hai đứa như thế nào chưa?"

Hermione quay lại để nhìn vào ánh mắt của ông, mỉm cười với ông một cách trìu mến.

"Chỉ một vài lần thôi."

Madge vẫy tay trong không trung, đôi mắt lấp lánh dưới cặp kính đồi mồi.

"Chỉ có hai đứa mới có thể làm được điều đó. Ta không thể cảm ơn cho hết. Hai con đã làm rất tốt."

Draco đảo mắt bên cạnh cô. Tất nhiên, cô không thể nhìn thấy hắn, nhưng cô có thể cảm nhận được, tất cả những phản ứng của hắn đối với cô bây giờ đều tự nhiên như bản năng của cô.

"...Nghe này," Madge nói, đột nhiên trở nên nghiêm túc. "Ta đến đây vì ta có một câu hỏi dành cho hai con."

Bây giờ ông thu hút được sự chú ý của họ. Ông quay lại đối mặt với cả hai, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa khuôn mặt họ.

"Ta đã có manh mối về một số câu chuyện mới. Một ở Mỹ và một ở xứ Wales, trên bờ biển. Ta muốn hai con xử lý chúng."

Làn da của Hermione lấp lánh sự phấn khích.

"...Hai đứa có thể chia chúng ra và làm từng cái một, hoặc có thể làm cả hai cùng nhau. Tùy hai con thôi. Hãy suy nghĩ về điều đó và cho ta biết trước thứ Hai."

Draco xoa tay lên lớp râu vô hình trên quai hàm, thản nhiên, lạnh lùng.

"Hiểu rồi, thưa sếp."

Madge tặc lưỡi đáp lại, nháy mắt với họ rồi lùi ra khỏi bờ tường để tham gia lại bữa tiệc.

Hermione và Draco quay lại nhìn ra khung cảnh, ngắm nhìn tất cả ánh đèn trong thành phố bắt đầu bật sáng; Những khung cửa sổ rực vàng trên những tòa nhà chọc trời, những ánh đèn pha và đèn đường nhỏ li ti phía xa.

Họ chia sẻ một vài khoảnh khắc im lặng, không ai nói đến yêu cầu của Madge khi thế giới dịu lại, gió thổi qua tóc họ, âm nhạc và tiếng cười vang vọng bên tai họ.

Cô quay lại khi cảm thấy ánh mắt của Draco dán vào cô, và đã biết hắn sắp nói gì.

"Cùng nhau?" hắn hỏi, nâng ly sâm panh lên.

Trái tim cô đập rộn ràng, và cô chắc chắn rằng mình trông giống như cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới khi cô gật đầu với hắn một cách dứt khoát và quả quyết.

"Cùng nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro