Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 23: Twenty-Three

Rạng sáng muộn, những tia nắng mặt trời bắt đầu chiếu vào chăn và chiếu vào mắt cô.

Draco dường như thức dậy cùng lúc với cô, dụi mắt bằng mu bàn tay khi hắn điều chỉnh đầu mình trên gối bên cạnh cô.

Hermione duỗi người, cong lưng và ép mình vào hắn, cơ thể họ vẫn cuộn tròn dưới tấm chăn.

Đôi mắt cô mở to khi cô cảm nhận được hắn, áp sát vào lưng cô. Không hề thiếu tự nhiên, cũng không có mục đích nhưng không kém phần bất ngờ. Hắn kéo cô chặt hơn vào mình, môi hắn trượt dọc theo cổ cô với những nụ hôn nhẹ nhàng, cẩn thận, như thể hắn sợ mình sẽ làm cô đau.

Cô cảm thấy đầu ngực mình cứng lại dưới áo ngủ, hơi ấm và ham muốn đan chặt vào nhau như một nút thắt ở bụng dưới. Những ngón tay của Draco lướt dọc theo hông và xuống thân cô, luồn vào bên dưới quần lót cô, nơi hắn trêu chọc cô, trượt lên xuống với một cái chạm thận trọng, ngập ngừng.

Một tiếng thút thít nhỏ thoát ra khỏi môi cô khi cô nghiêng hông về phía trước để chạm vào những ngón tay hắn, tìm kiếm nhiều áp lực hơn mức hắn đưa ra. Hắn hôn sau tai cô, dưới hàm cô, nơi cổ cô chạm vào xương đòn. Sau đó, cuối cùng, những ngón tay của hắn đặt vào vị trí cô muốn, lướt tới lui ở hai bên cái ấy của cô với một áp lực chắc chắn và ổn định.

"Draco," cô rên rỉ nhẹ nhàng, môi cô hé mở và cô tựa hông vào tay hắn.

"Suỵt," hắn thì thầm vào tai cô, tay kia tìm ngực cô và vuốt ve nó bằng ngón tay cái. "Em phải yên lặng."

Giọng nói buổi sáng của hắn trầm và cực kỳ gợi cảm. Cô gật đầu, tận hưởng những nhịp đập khoái cảm đang lóe lên dưới rốn cô khi Draco một lần nữa chứng minh rằng hắn kích thích cơ thể cô giỏi như thế nào – nhạc cụ Hermione, nhạc sĩ Draco, gảy hết hợp âm này đến hợp âm đầy khoái cảm khác từ môi cô, không bao giờ lạc tông hay lỡ nhịp.

Cô xoay cằm, cắn xuống chiếc gối dưới đầu để nén tiếng rên rỉ. Hắn khiến cô cảm thấy thật dễ chịu, toàn bộ cơ thể cô đang ở trên bờ vực của thứ gì đó; một sự tuyệt vọng nóng bỏng, dồn dập. Khi hắn đưa một ngón tay, rồi hai ngón tay vào trong cô, cuộn chúng lại, cô lại bật ra một tiếng rên khác.

"Shhh, em yêu," yêu cầu của hắn làm tai cô rung lên, khiến lưng cô rùng mình. "Tụi mình bị phát hiện bây giờ. Anh cần em im lặng giúp anh."

Cô muốn nói với hắn là được, không vấn đề gì, cô sẽ làm bất cứ điều gì hắn yêu cầu ngay bây giờ, chỉ cần tiếp tục thôi, nhưng hắn dường như không cần nghe điều đó. Hắn tiếp tục làm việc với cô, những ngón tay hắn ấn xuống điểm khoái cảm bên trong cô, ngón tay cái của hắn vuốt ve phần dưới của cô với áp lực và tốc độ ngày càng tăng.

Cô quằn quại, vặn vẹo, giãy giụa trên giường, toàn thân cứng đờ, nhăn nhó khi miệng cô há hốc. Tất cả những gì cô có thể làm là không hét lên. Thay vào đó, cô thở ra vài hơi nhanh khi cực khoái dâng lên từng đợt, mắt cô nhắm nghiền, đôi môi hé mở tìm kiếm môi hắn khi Draco hướng dẫn cô vượt qua, thì thầm những lời động viên lặng lẽ đến mức cô gần như không thể nghe thấy: Đúng rồi, ngoan lắm, thế đấy, em trông rất đáng yêu.

Cô run rẩy trong vòng tay hắn khi khoái cảm hạ dần, nhường chỗ cho một tiếng hum nhẹ nhàng lan khắp cơ thể cô giống như tiếng kêu lách tách của máy ghi âm sau khi kim được nhấc lên. Họ nằm yên một lúc, khi Hermione lấy lại hơi thở, khi Draco nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ, đón nhận những nụ hôn của cô với sự dịu dàng đột nhiên giống với bản chất của hắn cũng như sự điềm tĩnh thường ngày của hắn.

Cô chỉ dành cho mình khoảng thời gian cần thiết nhất để hồi phục trước khi kéo mình lên trên cơ thể hắn, hôn xuống nó rồi chạm tới quần hắn, vuốt ve chỗ đó khi cô thổi luồng khí mát vào vệt lông dẫn xuống dưới cạp quần.

"Granger, em không cần phải..."

"Em thực sự muốn," cô thở ra, giọng gần như tuyệt vọng. "Nếu anh muốn. Nếu anh muốn em làm vậy."

Đôi mắt hắn tối sầm rồi hắn gật đầu, tiếng 'được' thoát ra từ môi hắn như một lời thú nhận về tội lỗi của mình – như thể hắn đang lo lắng về hậu quả.

Nhưng nếu đây là một tội lỗi thì Hermione là một tội nhân và cô rất vui khi được phạm tội. Cô kéo dây thắt lưng xuống và nhìn cậu nhỏ của Draco hướng lên trên bụng hắn. Nó nằm trên mảng lông dày, và sự khao khát của Draco lan tỏa qua nó thành từng đợt khi cô ôm nó trong tay, ngập ngừng vuốt ve.

"Fuck..." hắn rít lên, cố gắng giữ hông mình không nhô lên khi cô ôm lấy nó, trượt lòng bàn tay lên xuống, vặn cổ tay cô rồi nghiêng người về phía trước để chiếm lấy nó vào giữa môi cô. Draco quan sát, đầu hắn tựa lên gối, chớp mắt nhìn cô với đôi mi nặng trĩu, ham muốn của hắn là một thứ trông đẹp đẽ, nguy hiểm và không thể chạm tới.

Cô đã từng làm điều này vài lần với người khác và không cảm thấy tích cực cũng như tiêu cực về nó. Nhưng với hắn thì khác. Cô say mê nhìn cơ thể hắn phản ứng khi cô lướt lưỡi qua nó, giữ nó ở gốc và nhấp nhô đầu lên xuống khi cô hóp má mình lại.

Hắn thở hổn hển, lưỡi ấn vào răng sau khi những đường gân ở cổ căng ra, gợn sóng và nhảy lên khi hắn cố gắng kìm nén những tiếng rên rỉ tán thưởng. Coi đây là dấu hiệu cho thấy cô đang làm tốt, sự tự tin của Hermione bắt đầu tăng lên. Cô để mình thở, kéo nó ra khỏi miệng và thở hổn hển khi trêu chọc nó bằng những ngón tay của mình, trước khi cúi xuống và chiếm lấy nó một lần nữa.

"Chết tiệt, Hermione," Draco cảm thấy khó chịu khi cô đưa nó vào sâu hơn, cái đầu dài đập vào sau cổ họng cô. Những ngón tay hắn luồn vào tóc cô, quấn vào những lọn tóc xoăn và giữ chặt. Cô ngân nga với miệng vẫn ở trên nó và hông của Draco giật giật, nhấc người lên khỏi nệm theo cách khiến Hermione đưa nó vào sâu hơn, nuốt chửng nó khi Draco lẩm bẩm một chuỗi những lời chửi thề với sự tôn kính có thể làm họ nhầm lẫn với một bài thơ tình.

Một lúc sau, cô lại rời khỏi nó, ngước nhìn hắn qua hàng lông mi buồn ngủ.

"Em muốn anh nắm quyền kiểm soát," cô nói, gần như lo lắng. Cô đã cân nhắc điều đó kể từ khi bắt đầu – cô muốn hắn chịu trách nhiệm đến mức nào, trao cho hắn quyền kiểm soát chỉ để chứng kiến hắn đánh mất nó.

Đôi mắt của Draco lóe lên, đồng tử của hắn mở rộng và tối sầm, những ngón tay hắn vẫn quấn chặt vào tóc cô.

"Em có chắc không?"

Cô gật đầu, hôn lên phần xương nhô ra trên xương chậu của hắn.

"Em muốn anh kết thúc trong miệng em."

Cô tin tưởng hắn. Biết rằng hắn sẽ không vượt qua bất kỳ ranh giới nào mà cô không thoải mái vượt qua. Cô cảm thấy chiều dài cậu nhỏ co giật trong tay mình và cô buông ra, bò lên người hắn để hôn hắn, để cho hắn thấy rằng cô không hỏi chỉ vì cô nghĩ hắn muốn điều đó; cô hỏi vì cô cũng muốn.

Môi cô lơ lửng trên môi hắn, và lúc đầu cô ngần ngại hôn hắn, sau những gì cô vừa làm. Nhưng Draco lướt ngón tay cái của mình lên môi cô, giữ cằm cô và kéo cô về phía mình để hôn cô. Đó là một nụ hôn chậm rãi, nồng nàn và kết thúc quá nhanh so với mong muốn của cô.

"Chạm vào chân anh nếu em muốn dừng lại," hắn thì thầm vào tai cô, vuốt ve ngực cô trước khi cô lùi ra, lại trượt xuống dưới.

Cô chớp mắt nhìn hắn, há miệng khi những ngón tay hắn lại đặt lên tóc cô. Hắn cầm lấy cậu nhỏ, ấn về phía trước, trượt trên lưỡi cô cho đến khi cô khép môi lại quanh nó, ngân nga lần nữa, lần này mạnh hơn.

Hắn cho cô những gì cô muốn; đẩy hông hắn về phía trước, đẩy vào miệng cô với tốc độ chậm rãi, đều đặn khi mí mắt hắn rung lên trong sung sướng.

Hermione nắm chặt lấy đùi hắn, giữ chặt cơ bắp săn chắc khi cô chiếm lấy hắn, dùng lưỡi để tăng khoái cảm cho hắn và hắn tiếp tục ra vào môi cô, thở hổn hển, càu nhàu, mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt cô và quá mãnh liệt khao khát cô đến nỗi cô tự hỏi tại sao mình không yêu cầu điều này sớm hơn.

Hắn ra vào, đẩy nhẹ đầu cô xuống khi cô thở bằng mũi. Cô đã đến, nhưng cô có thể cảm nhận được ham muốn của mình lại trỗi dậy khi cô nhìn hắn, đắm chìm trong khoái cảm, nâng hông hắn lên khỏi nệm khi các cơ săn chắc ở bụng hắn uốn cong lại, một lớp mồ hôi mỏng tụ lại trên làn da mịn màng.

"Miệng em có cảm giác—fuck—rất tuyệt, Granger," hắn nói, giọng hắn khích lệ và khàn khàn, những ngón tay hắn giữ chặt tóc cô hơn và hắn đâm sâu, chạm vào cổ họng cô một lần nữa.

Hắn rút ra, cho cô vài nhịp để thở khi hắn siết chặt cơ thể, cắn môi và một luồng không khí thoát ra khỏi họ. Cô biết, hắn sắp ra và cố gắng kéo dài thơi gian. Cô ấn thêm vài nụ hôn vào phần thân dưới, lên hông hắn, trước khi đưa hắn trở lại trong miệng mình, ngước nhìn hắn khi cô lắc đầu lên xuống, đón nhận những cú thúc của hắn một cách nhiệt tình.

"Sắp ra rồi," hắn thở hổn hển, lời cảnh báo của hắn đến chỉ vài giây trước khi hắn ra – tràn xuống cổ họng cô, nóng và nhớp nháp, khiến miệng hắn ngậm lại để tiếng rên rỉ của hắn chỉ có thể vang lên trong cổ họng. Cô đã quên mất rằng lẽ ra họ phải im lặng.

Cô nuốt xuống, thả nó ra khỏi miệng rồi kéo mình lên giường để nằm lên trên hắn, chiều dài mềm mại của cậu nhỏ ấn vào đùi cô, hơi thở của hắn nặng nề và ngắt quãng khi hắn vòng tay qua lưng cô, để cô nép mình vào trong hắn. Hắn bắt gặp ánh mắt của cô, cười toe toét với nụ cười tự tin và gợi cảm, như thể hắn vừa thắng được một triệu galleon.

"Em thực sự giỏi mọi thứ, Granger, phải không?"

Cô không thể không cười; ngực cô ép chặt vào ngực hắn, hơi nóng như thiêu đốt của hắn thấm vào da cô khi cô luồn những ngón tay mình vào tay hắn.

"Em luôn phấn đấu để đạt được sự xuất sắc ở bất cứ nơi nào có thể," cô trả lời, má cô nóng bừng khi Draco nhấc những ngón tay đan vào nhau của họ lên và hôn các đốt ngón tay cô.

Cô bắt gặp ánh mắt hắn, ánh bạc, và giữ ánh mắt đó trong giây lát – sau đó, họ chia sẻ những điều không nói nên lời, những lời khen ngợi, sự đảm bảo và cảm xúc, những câu hỏi và câu trả lời, hy vọng và ước mơ, tất cả chỉ trong một cái nhìn.

Với cái nhìn này, cô nói với hắn rằng nếu hắn muốn cô, thì cô là của hắn.

"Chúng ta nên dậy thôi," hắn thì thầm, gần như tiếc nuối.

Cô biết hắn đúng. Họ nên hoàn thành việc này càng nhanh và đưa Harry về nhà càng sớm càng tốt.

Cô cho rằng thời gian đó thật bất công; nó không làm chậm lại những việc cô muốn thực hiện lâu hơn một chút. Nó tiến về phía trước, một đoàn tàu đang tăng tốc trên đường ray và không gì có thể ngăn cản nó đi đến nơi nó muốn. Cô không thể làm cho việc Harry trở về nhanh hơn và ở lại khoảnh khắc này cùng lúc. Cô phải đứng dậy và đi tiếp.

"Anh sẵn sàng chưa? Với tất cả những chuyện này?"

Draco nhìn cô, môi hắn mím lại một đường mỏng và cứng khi hắn suy nghĩ.

"Anh sẽ sẵn sàng nếu em sẵn sàng."

Cô gật đầu. Cô cũng cảm thấy như vậy.

"Em sẽ đi thay đồ," cô nói, tách mình ra khỏi cơ thể hắn, với một chút khó khăn và bước về phía cửa, cảm thấy ánh mắt hắn dán chặt vào cô. "Gặp lại anh ở tầng dưới nhé?"

Draco gật đầu, một tay đặt lên bụng, tay còn lại kê dưới đầu, nâng lên để hắn có thể nhìn cô.

"Cố gắng đừng đi dậm chân ở hành lang mà đánh thức Potter đấy nhé, Granger, được không?"

Cô tặng cho hắn một ngón tay thân thiện, nhận được một tiếng cười khúc khích từ hắn mà cô cảm nhận từ đầu ngón chân cho đến nhọn tóc, rồi cô kéo mạnh cửa và lẻn ra hành lang.

Cô quay người về phía phòng mình và đứng khựng lại.

Harry đứng ở cuối hành lang, nhìn chằm chằm vào cô như thể cậu ấy vừa nhìn thấy một con ma.

Chết cha.

Cậu cứng đờ, tay đặt trên tay nắm cửa phòng ngủ của cô, mắt mở to và khuôn mặt tái nhợt. Hermione tưởng tượng cô cũng trông như thế, vì cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào để giải quyết chuyện này—phải nói gì đây, giờ cô bị bắt gặp đang lẻn ra khỏi phòng kẻ thù cũ của cậu ấy vào buổi sáng, với vẻ mặt hết sức tội lỗi.

Vì thế cô chờ đợi.

Họ nhìn chằm chằm vào nhau, chết cứng giữa hành lang.

Và rồi Harry bắt đầu cười. Nó bắt đầu một cách nhẹ nhàng, sự khó chịu của cậu nhường chỗ cho sự thích thú, tiếng cười của cậu có chút do dự. Nhưng nó nhanh chóng chuyển thành một tiếng cười sâu, trong sáng, hơi hùng hục, có lẽ là tiếng cười khó nhất mà cô từng nghe cậu cười. Cậu ôm bụng, gập người lại và giữ tay còn lại ở tim, đôi mắt nhắm nghiền dưới cặp kính.

Hermione chết lặng, không biết phải làm gì nên chỉ đứng nhìn Harry cười một mình một cách ngớ ngẩn.

Cuối cùng, khi cậu bình tĩnh lại, đứng thẳng lên và nở một nụ cười trêu chọc, cô thấy mình nhẹ nhõm đôi chút. Cậu đẩy mình ra khỏi tường và đút tay vào túi quần, đột nhiên trông giống một cậu bé, mười hai tuổi và trêu chọc cô về việc cô đã học bao lâu để chuẩn bị cho kỳ thi.

"Merlin ơi, Hermione. Mình đoán có nhiều thứ đã thay đổi trong bốn năm qua, phải không?"

Cô cũng không biết phải đáp lại điều này như thế nào; Thực ra, cô chẳng thể nào tưởng tượng được phản ứng này. Nó quá ngớ ngẩn, đến mức cô cũng không nhịn được cười. Cô cười khúc khích, cảm thấy mình thật trẻ con, ngớ ngẩn trước tình huống này. Harry bắt đầu cười với cô cho đến khi cô phải lau nước mắt, cơ bụng cô thắt lại.

Cô biết Draco chắc chắn có thể nghe thấy họ từ trong phòng và tưởng tượng rằng hắn đã quyết định tránh xa. Biết là hắn sẽ đợi thêm một chút nữa rồi mới đi xuống, để tránh bất kỳ sự điên rồ nào của họ.

"Trước khi nói với bồ bất cứ điều gì, mình đang rất cần cà phê," cuối cùng cô nói, hất cằm về phía cầu thang. Harry gật đầu đồng ý nhiệt tình, đẩy gọng kính lên sống mũi và dẫn đường.

"Ginny luôn nói bồ không nên uống cà phê. Mình ngạc nhiên là em ấy vẫn không thể làm bồ dừng lại được."

Hermione cố nén một nụ cười hiểu ý.

"Vậy mình có từng làm theo những gì em ấy bảo chưa nhỉ, Harry Potter?"

Đôi mắt cậu ánh lên trìu mến, nhìn cô qua vai.

"Cứ đợi cho đến khi em ấy nghe tin bồ ngủ với Malfoy đi. Việc bồ uống cà phê sẽ là điều em ấy ít lo lắng nhất."

Họ cười cùng nhau suốt quãng đường xuống bếp.

~~~

Nếu Hermione và Draco chịu khó xem xét phần sau của cuốn sách nghi lễ máu, họ sẽ tìm ra câu thần chú để đảo ngược nó: phức tạp không kém, và khó thấy với dòng chữ nhỏ và mực nhoè.

Hermione đọc bản dịch của Harry vài lần khi họ chuẩn bị hành lý đến Nga, đối chiếu bản dịch của cậu với bản dịch của cô để đảm bảo rằng cậu hiểu được tất cả các chi tiết. Hóa ra, bản dịch của cậu rất hoàn hảo.

"Mình biết bồ đã nói bồ ước gì có sự giúp đỡ của mình trong việc giải quyết vấn đề này Harry, nhưng mình nghĩ bồ đã đánh giá thấp chính mình rồi."

Má Harry ửng hồng khi cậu nghịch nghịch chiếc kính của mình, đặt một chai nước vào ba lô.

"Có Freja giúp mình mà. Mình cũng cố gắng giả vờ mình là bồ một chút. 'Hermione Granger sẽ làm gì' là câu thần chú của mình trong vài tuần qua."

Hermione cười, đưa cuốn sách cho Draco xem qua. Harry quan sát họ tương tác với nhau với vẻ vừa tò mò vừa khinh bỉ, điều này phần lớn chuyển thành biểu hiện của sự bối rối không thể kìm nén được. Đôi mắt cậu đảo qua đảo lại giữa họ khi Hermione nhét vài món đồ vào túi của Draco, vì túi của cô đã hết chỗ.

Bữa sáng là một công việc cực kỳ khó xử, và kết thúc bằng việc Draco hỏi Harry liệu cậu "có câu hỏi nào dành cho hắn không" hay liệu "cậu có muốn ngừng nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn là một con quỷ núi mặc váy không."

Sau đó, Harry đã trao cho cô một cái nhìn nói với cô rằng cậu không hiểu tại sao cô có thể chịu đựng được, chưa kể đến chuyện còn thích Draco Malfoy, nhưng dù sao thì cậu cũng sẽ ủng hộ cô, bất kể thái độ của Draco có ra làm sao.

"Chúng ta có cần chuẩn bị cho những chuyến viếng thăm bất ngờ của những Tử thần Thực tử ở Nga không, Potter?"

Harry lắc đầu.

"Chưa có ai đến gần được như Macnair. Tao hy vọng bất cứ ai còn lại đang tìm kiếm Bảo bối có lẽ đã bỏ cuộc vào thời điểm này. Nhưng tao không thể nói điều gì chắc chắn."

Ba người họ đứng quanh cái bàn trong bếp của Harry, và bên ngoài ánh nắng chiếu vào như cách nó chỉ chiếu sáng sau khi trời mưa; sống động sắc nét, lấp lánh mọi thứ như thể mang đến sự yên tâm rằng ngay cả sau một ngày đen tối, ánh sáng luôn quay trở lại. Những đám mây trải mỏng trên nền trời xanh, giống như một cục bông gòn bị kéo dãn.

Thời tiết ở Phần Lan mát mẻ hơn đáng kể so với thời điểm họ rời đi ở Ba Lan, và Hermione nhận ra mình đang cảm thấy, không phải nhớ lại, rằng mùa thu đang đến gần. Một mùa mới, với những khởi đầu hoàn toàn mới.

Harry cài khóa trên balo của mình, ngước nhìn Hermione và Draco rồi gật đầu, như thể đang tự khích lệ chính mình.

"Được rồi, mình nghĩ đó là điều cuối cùng. Có chắc là hai người đều muốn đi không? Mình không cần ai..."

"Bồ đang đùa đấy à? Tất nhiên là bọn mình đi rồi," Hermione ngắt lời, như thể câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

Mặt khác, Draco càu nhàu, "Ờ, có rất nhiều nơi tao muốn đi mà không có mày, Potter, nhưng tụi tao có thể đi cùng và đảm bảo rằng mày sẽ không bỏ trốn trong khoảng mười năm nữa."

Hermione ném cho Draco một cái nhìn với ý nói hãy xoa dịu Harry đi; Draco chỉ trả lời bằng cách nhướng mày.

Harry liếm môi, khoác ba lô lên vai và cầm chắt cây đũa phép của mình.

"Mình còn một việc nữa cần phải làm, sau đó chúng ta sẽ đi," cậu nói, chờ đợi cái gật đầu của Hermione trước khi lao qua họ và lên cầu thang, đôi giày của cậu đi lịch bịch trên những tấm ván cũ.

Hermione và Draco bị bỏ lại trong bếp, túi xách của họ đã chuẩn bị xong và đang để trên bàn. Ánh nắng chiếu thành từng vệt mờ qua tấm kính mờ của cửa sổ xuống sàn nhà.

"Anh nên tử tế hơn với bồ ấy chút đi," Hermione nhẹ nhàng mắng, quay lại đối mặt với hắn. Biểu cảm của Draco truyền tải một sự thích thú nhẹ nhưng tự mãn, một sự thờ ơ vừa ấn tượng vừa khiến người ta tức giận.

"Việc đối xử tử tế với Potter không nằm trong bản hợp đồng mà chúng ta ký với Madge. Nó lớn to xác rồi, Granger. Chắc chắn nó có thể đối phó với chút trò đùa."

Hermione trừng mắt nhìn hắn, môi cô mím lại tỏ vẻ thất vọng.

"Bồ ấy là bạn của em."

"Ồ, nó không phải bạn anh."

"Và anh không nghĩ điều đó nên quan trọng ư, Malfoy? Hay anh đối xử với những người không phải là bạn của anh như thể họ đều thấp kém hơn anh?"

"Anh sẽ tiết lộ cho em một bí mật nhỏ, Granger. Anh có phần ghét tất cả mọi người và chắc chắn anh sẽ không giả vờ như thế."

"Anh không ghét em."

"Chà, em không phải là tất cả mọi người, Granger."

Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.

"Em... vẫn thế mà. Anh cần cho bồ ấy thời gian để giải tỏa chứ. Tất cả những gì anh làm đều rất có hại cho bồ ấy."

"Em muốn anh làm gì, Granger? Khen nó à? Hôn chân nó và hỏi xem nó có muốn cái bắt tay bí mật không ư?"

Hermione ấn lòng bàn tay vào mắt, phát ra một tiếng rên rỉ khó chịu rồi tinh nghịch đẩy vào vai Draco. Hắn hơi loạng choạng lùi lại, môi nhếch lên, điều này chỉ khiến cô thêm khó chịu. Khi cô nhấc tay lên định đẩy hắn lần thứ hai, Draco bắt được nó trong không trung giữa họ, những ngón tay hắn quấn chặt quanh cổ tay cô, lực nắm chặt của hắn khiến cô không thể di chuyển bàn tay cô đến gần cánh tay hắn hơn nữa.

"Đánh người là không tốt, Granger," hắn mắng, giọng trầm và giả vờ ngọt ngào.

Cô ném cho hắn một cái nhìn cảnh cáo gay gắt, định mở miệng mắng hắn nhiều hơn nhưng Draco tiến lên một bước và cúi xuống, ấn môi hắn vào môi cô trong một nụ hôn mãnh liệt. Bất chấp sự thất vọng, cơ thể cô thả lỏng trong giây lát và cô gần như quên mất rằng Draco đang giữ cổ tay cô.

Sự tỉnh táo của cô đột ngột quay trở lại và cô rời khỏi nụ hôn, lùi lại và kéo tay mình ra khỏi vòng tay của hắn.

"Anh không thể hôn em bất cứ khi nào chúng ta cãi nhau chỉ để khiến em im lặng."

Hắn cười toe toét.

"Ai nói là anh đang cố làm em im lặng?"

"Thiệt là bực mình."

Hắn nhìn cô một lúc, vẻ mặt dịu đi; nhưng trong mắt hắn có vẻ vui tươi, một sự dịu dàng thấm đẫm sự cứng rắn thường ngày của hắn. Hắn ngày càng thoải mái với cô. Thậm chí còn thích ở bên cô.

"Liệu điều đó có ý nghĩa gì với em nếu anh tử tế hơn với Potter không, Granger?"

Câu hỏi khiến cô mất cảnh giác. Hắn đột nhiên trở nên điềm tĩnh, nghiêm túc, giọng trầm khi bước một bước về phía cô, nắm lấy tay cô. Cô ngước lên để bắt gặp cái nhìn chằm chằm của hắn, nheo mắt lại như thể đang chờ đợi câu kết.

"Em mong những người trong cuộc đời em đối xử tốt với bạn bè của em. Nên là... có. Em muốn anh tử tế hơn với Harry.

Draco hếch cằm gật đầu. Biểu hiện của hắn là chân thật; cô biết hắn đang coi trọng cô.

"Được rồi," hắn nói, xoa ngón tay cái lên các khớp ngón tay của cô. "Anh sẽ tử tế hơn."

Cô gật đầu, không muốn mềm lòng chỉ vì hắn đã đề nghị cô thứ gì đó mà lẽ ra hắn nên cho đi. Cô không muốn mang lại cho hắn sự hài lòng khi nhìn cô tan chảy; về chuyện hắn coi trọng việc xem xét những thứ mà cô coi trọng, thay vì quá kiêu hãnh để nhượng bộ. Vì vậy, cô giữ vẻ mặt trống rỗng, thậm chí nghiêm nghị khi nhìn hắn.

"Tốt. Và nhân tiện, điều đó áp dụng cho tất cả bạn bè của em. Và gia đình. Và cả con mèo của em nữa."

Hắn chạm lưỡi vào khoé miệng, nhướng mày.

"Được thôi. Bây giờ anh có thể hôn em được chưa, Granger?"

"Em cho rằng điều đó sẽ..."

Hắn cắt ngang cô bằng một nụ hôn trước khi cô kịp kết thúc câu và cô để mình tan chảy trong hắn. Họ đã tách ra và tập trung lại vào lúc Harry đi xuống cầu thang lần nữa, trông cậu ấy đã sẵn sàng nhất để giải cứu thế giới – một lần nữa.

"Chúng ta hãy kết thúc chuyện này nhé?" cậu ấy nói, đưa tay ra cho họ nắm lấy để độn thổ kèm đến Nga.

"Dẫn đường đi, Potter," Draco dài giọng, để Harry nắm lấy cánh tay mình.

Da Hermione nổi lên vì hạnh phúc. Harry kéo họ đi trước khi cô kịp nở một nụ cười với Draco.

~~~

Địa hình nhiều đá và gồ ghề, trơn trượt với rêu và rải rác những cây cao gầy, vươn thẳng lên bầu trời xanh phía trên. Không khí ở đây có mùi trong lành, nhưng nó nhuốm một thứ gì đó mà Hermione không thể hiểu nổi; một hơi ẩm mà cô gần như chắc chắn sẽ đọng lại rất lâu sau một trận mưa, một loại mùi khoáng chất tươi mát – đất, đá và mọi thứ nằm bên dưới.

Họ đã đến vùng ngoại ô của thị trấn khai thác mỏ đá nhỏ và băng qua khu rừng thưa thớt, đi lên phía trên cho đến khi đùi Hermione đau nhức vì gắng sức. Harry đã nói với họ rằng mỏ đá này đã bị bỏ hoang nhiều năm trước khi trữ lượng Shungite ngày càng khan hiếm và một địa điểm khác sinh lợi hơn đã được phát hiện.

Khi cảnh quan bắt đầu hạ thấp trở lại, nhường chỗ cho nhiều đá hơn và ít thực vật hơn, một tấm biển cũ bằng gỗ xuất hiện bên cạnh tảng đá, chỉ đường về phía trầm tích trong các hang động bên dưới.

Hermione dừng lại để đọc tấm biển, nheo mắt để nhận ra những chữ cái tiếng Nga đã mờ được khắc lên gỗ. Cô rút cây đũa phép của mình ra và thì thầm một câu thần chú dịch thuật, nhìn những từ ngữ xuất hiện trước mặt cô.

Mỏ đá Brocéliande
1 KM

Cô nghe thấy tiếng đá lạo xạo dưới chân Draco khi hắn bước tới cạnh cô, kiểm tra tấm biển và tim Hermione đập chậm lại. Vì cô biết mình đã từng gặp cái tên đó ở đâu đó rồi.

"Brocéliande..." Draco đọc, bắt kịp nhanh như cô biết. "Đó không phải là..."

"Cùng tên với khu rừng nơi Merlin được chôn cất trong truyền thuyết sao?"

Họ cùng lúc quay sang Harry, một con chim đang kêu quang quác từ đâu đó phía trên họ. Harry chắc hẳn dễ dàng đọc được sự ngạc nhiên của họ, bởi vì cậu ấy nhún vai như thể biết được chút thông tin này cũng chẳng có gì to tát.

"Mình cũng đã nghiên cứu như bồ. Mọi thứ dường như đã đâu vào đấy ngay lần đầu tiên mình đến đây."

Hermione quay lại tấm biển, nghiên cứu nó như thể nó có thể đột ngột thay đổi trước khi cô có cơ hội xử lý tất cả những điều này.

"Vậy mọi người đều nghĩ Merlin được chôn cất trong một khu rừng thần thoại ở Pháp, nhưng thực ra ông ấy được chôn cất ở Nga?"

Nó không có ý nghĩa gì với cô, ngay cả khi cô nói điều đó.

"Theo những gì mình tìm thấy – nhân tiện là rất ít – họ muốn chôn ông ấy ở một nơi mà không ai có thể nghĩ đến. Đã có quá nhiều huyền thoại, những câu chuyện người ta kể về việc Merlin chết như thế nào và nơi ông được chôn cất. Mình nghĩ rằng có những phần sự thật trong mỗi điều đó, nhưng biết được điều gì thực sự đã xảy ra dường như là điều không thể. Nhưng mình cho rằng Nga chính xác là nơi mà không ai nghĩ đến việc tìm kiếm xác của một Phù thuỷ người Anh."

Draco quay lại đối mặt với cô, đôi mắt hắn ánh lên sự khám phá.

"Granger," hắn nói, thúc giục, "Em không nhớ câu chuyện mà chúng ta đã đọc trong nghiên cứu của mình à? Về Merlin và Nimue, Nữ thần Hồ ấy?"

Những tia lửa bắn ra, các bánh răng quay tròn trong đầu cô khi một tia nhận biết chạm vào cô. Merlin và Nimue, Chuyện tình lãng mạn của vua Arthur. Một cuốn tiểu thuyết được cho là hư cấu, chứa đầy truyền thuyết về Merlin và các vị vua mà ông từng phục vụ. Cô thấy điều đó thật thú vị, nhưng chưa thực sự cân nhắc xem điều gì trong số đó có thể là sự thật. Có lẽ chúng chỉ có thể là: truyện cổ tích. Nhưng có lẽ có một số sự thật ẩn giấu trong đó. Có lẽ không phải mọi câu đố đều có thể lật từ trong ra ngoài và giải được.

"Tất nhiên em nhớ," cô thở ra, quay người và bước tới tấm biển, lướt ngón tay dọc theo từng chữ cái khi một trong rất nhiều câu chuyện họ đã đọc trong quá trình tìm kiếm lăng mộ Merlin tràn vào não cô như những cơn sóng dữ dội ập vào đê chắn sóng.

"...Nimue sợ quyền lực của Merlin đối với bà ấy. Ông khao khát bà nhưng bà không đáp lại tình cảm của ông và bà lo lắng rằng ông sẽ dùng phép thuật để lấy lòng bà. Vì vậy, bà dẫn ông đến một hang động bị phù phép và yêu cầu ông vào trong đó và mô tả những điều kỳ diệu mà ông có thể nhìn thấy ở đó. Bà nhốt ông ở đó và để mặt ông dưới tảng đá, nơi cuối cùng ông sẽ chết."

Draco gật đầu xác nhận và ba người họ đứng ngắm tấm biển một lúc, mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ khi xem xét ý tưởng này. Một lúc sau, Harry quay người rời đi, ra hiệu cho họ đi theo khi cậu bắt đầu đi xuống hang động.

"Anh cho là chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc điều gì là sự thật," Draco nói với Hermione rồi họ miễn cưỡng đi theo và bắt kịp cậu ấy, Hermione nhìn qua vai cô để nhìn tấm biển lần cuối. "Nhưng anh khá thích ý tưởng rằng Merlin – phù thủy quyền năng nhất mọi thời đại – đã chết vì rơi vào bẫy của một phụ nữ xinh đẹp."

Draco quay lại nhìn cô một cách ngụ ý và cô cười lớn, âm thanh vang vọng từ khắp các hang đá xung quanh họ.

"Chà, nghe vớ vẩn ghê. Cơ mà em đoán là em sẽ không có yếu tố bất ngờ nào đâu," cô trêu chọc đáp lại, trao cho hắn một cái nhìn đáng lẽ phải đáng sợ. Draco chỉ đảo mắt nhìn cô, lê bước xuống tảng đá khi Harry dẫn đường. Chỉ vài phút sau, họ đã tới đích.

Bức tường đá rộng và cao lớn, với nhiều loài cây khác nhau bám vào lớp đất thưa thớt với bộ rễ lộ ra ngoài. Nhưng có một điểm thu hút sự chú ý của cô ngay lập tức; một cao nguyên nhỏ nơi một cái cây duy nhất ở giữa những tảng đá bị sứt mẻ xung quanh.

Cây Cơm Nguội.

Adrenaline của cô tăng vọt khi cô nhìn lên nó, cảm nhận được từ sâu thẳm cơ thể rằng đây là nơi mà Bảo bối Tử thần được tạo ra. Cứ như thể ma thuật tỏa ra từ trái đất, một lực hút nam châm hút tất cả họ về phía trước một bước khi họ nhìn lên để kiểm tra vị trí. Hermione có thể nhìn thấy trong tâm trí cô ba anh em nhà Peverell đang thực hiện nghi lễ, đọc những lời của câu thần chú. Cô quay sang Harry và biết cậu ấy cũng có thể nhìn thấy điều đó; đã nhìn thấy nó, trong giấc mơ của mình.

"Chúng ta sẽ phải leo lên," Harry nói, xem xét bức tường đá. "Và sau đó chúng ta có thể bắt đầu."

Việc leo lên ít nguy hiểm hơn họ nghĩ, mặc dù Draco đã tóm được eo cô một lần khi một tảng đá rơi xuống dưới chân cô, khiến vài khối đá sắc nhọn rơi xuống sườn đồi.

Khi đến cao nguyên, họ bước lên một khu vực đá đen hoang sơ, phần lớn được bao phủ bởi một lớp rêu dày. Draco dùng đầu một cái que để cạo đi lớp rêu mềm, trong khi Hermione kiểm tra những cành rậm rạp của cây Cơm Nguội, dùng ngón tay vuốt dọc theo lớp vỏ nhẵn mịn.

Có một rãnh khá lớn trên đá lộ ra khi Draco kéo một mảnh rêu đặc biệt lớn đi, một gờ đá nơi khoáng chất bên dưới tảng đá đón ánh nắng, lấp lánh một cách tinh tế.

Harry lục lọi trong ba lô, đặt cuốn sách nghi lễ lên tảng đá lớn dưới chân và cẩn thận lấy từng Bảo bối ra khỏi trong túi. Hermione quan sát từng món đồ được lấy ra: Viên đá Phục sinh, Áo choàng Tàng hình và Cây Đũa phép Cơm nguội.

Cô lại run rẩy. Cô có thể cho rằng đó là do tác động kéo dài của lời nguyền tra tấn của Macnair, hoặc thậm chí là do cô thiếu ngủ. Nhưng cô biết sự thật.

Cô đang rất sợ. Phép thuật tầm cỡ này luôn đi kèm với những rủi ro to lớn: mối đe dọa về hậu quả mà không ai trong số họ có thể đoán trước được, rằng có điều gì đó không ổn và họ sẽ không biết phải làm gì tiếp theo.

Cô đã mất Harry đủ rồi. Mất cậu một lần nữa sẽ là điều không thể chịu đựng được.

Cô quan sát, nhịp tim tăng nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi khi Harry mang ba Bảo bối tới gờ đá, đặt từng cái xuống với những động tác chậm rãi, thận trọng, như thể chúng sẽ nổ tung chỉ với một nước đi sai lầm nhỏ nhất.

Cậu dành thêm một chút thời gian để cầm chiếc áo choàng. Cậu nắm chặt nó trong tay, lướt ngón tay cái lên lớp vải mịn màng và nhìn xuống nó với ánh mắt hoài niệm buồn bã.

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa nhận ra rằng khi làm điều này, Harry đã phải từ bỏ một trong những mảnh ghép cuối cùng mà cậu có với ba mình. Miệng cậu mím lại như đang kìm nước mắt, cậu đưa tấm vải lên sát mặt, ấn miệng và mũi vào đó như thể đang hôn tạm biệt.

Hermione nhận thấy mình theo bản năng bước tới trước, vòng tay qua vai Harry và ôm cậu một cách an ủi.

"Chú ấy sẽ rất tự hào, Harry," cô thì thầm, đặt má mình lên vai cậu khi Harry kéo chiếc áo choàng ra sau để kiểm tra nó một lần nữa.

Chỉ bằng một cái gật đầu, Harry bước tới và đặt chiếc áo choàng được gấp gọn gàng lên gờ đá; ở giữa, ngay giữa Viên đá và Cây đũa phép. Hermione quay lại chỗ bên cạnh Draco và cảm thấy biết ơn khi hắn không quay lại nhìn cô, hắn chỉ nắm lấy tay cô, siết chặt một lần rồi giữ chặt, để cô không còn cảm thấy nó run nữa.

Không khí yên tĩnh khi Harry quay lại đối mặt họ; chết lặng.

Cậu hít một hơi.

"Trước khi chúng ta bắt đầu... đề phòng có chuyện gì xảy ra... mình cần hỏi về Ginny."

"Harry..." cô bắt đầu, trong lòng biết rõ điều gì cần phải làm. Nhưng Harry ngắt lời cô bằng một cái lắc đầu nhanh chóng, lòng bàn tay giơ lên.

"Đợi đã," mắt cậu gặp mắt cô, cầu xin, buồn bã. "Làm ơn... hãy để mình nói xong."

Hermione gật đầu, ngực cô thắt lại khi cô nhìn mái tóc bồng bềnh của Harry, chuyển trọng lượng của cậu từ chân này sang chân kia khi cậu thu mình lại.

"Nghe nè, mình không... mình đã rời đi bốn năm rồi. Mình không hề tự lừa dối mình khi nghĩ.... Thì, mình không bao giờ mong đợi em ấy sẽ đợi mình. Mình chỉ... mình chỉ cần biết liệu em ấy có hạnh phúc không. Liệu em ấy có được ai chăm sóc hay không. Yêu, theo cách mà em ấy xứng đáng có được."

Howler. Cậu đã nói với cô rằng cậu đã đọc hết những bài báo cuối cùng của cô trên tờ Howler. Chắc hẳn cậu đã xem một trong những bài báo về Ginny. Có khả năng là Blaise đã được nhắc đến hoặc xuất hiện trong một trong số chúng vào một thời điểm nào đó. Harry đã biết trước rồi.

Hermione cảm nhận quá nhiều, tất cả cùng một lúc.

Vì cô biết cảm giác mất đi người mình yêu thương là như thế nào. Để nhìn họ biến mất, để họ đi khi tất cả những gì bạn muốn là có họ trở lại. Cô biết rằng sẽ đến lúc bạn phải chấp nhận rằng bạn không còn có thể chiến đấu vì họ nữa.

Nhưng cô không biết liệu mình có thể hiểu hết được nỗi đau khổ của Harry hay không – cảm giác như thế nào khi chọn cách buông tay một người, khi biết rằng bạn yêu họ.

Và có lẽ cô đã từng cảm thấy điều gì đó tương tự, với ba mẹ mình, khi cô gửi họ đến Úc mà không có ký ức nào về cô. Đó là sự lựa chọn mà cô đã đưa ra, một trong những lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời cô, và vào thời điểm đó cô không biết liệu họ có thể quay lại với cô hay không; để biết đến cô một lần nữa.

Nhưng để Harry sẵn sàng buông tay – trở về nhà và nhìn cô gái cậu yêu yêu người khác...

Chà, điều đó cần nhiều can đảm hơn mức cô có thể hiểu được.

Cô cố gắng tìm từ ngữ để nói ra lời xác nhận đơn giản rằng Harry đang chờ nghe. Cậu giữ lấy ánh mắt cô, chờ đợi, trông mong.

Nhưng lời nói lại không đến.

"Tao có thể hứa với mày là cô ấy đang hạnh phúc."

Chính Draco là người nói điều đó; Draco là người nói với Harry chính xác những gì cần nói. Sự thật.

Đôi mắt của Harry đảo từ Draco sang Hermione, chờ đợi sự xác nhận; đầy đau khổ, đau lòng và hy sinh.

Cô nở một nụ cười nhẹ buồn bã với cậu và gật đầu.

Và thế là xong.

Harry thở ra một hơi qua môi, nhặt cuốn sách nghi lễ từ hòn đá lên và quay mặt về phía các Bảo bối. Tim Hermione đập mạnh vào lồng ngực và cô siết chặt tay Draco, có lẽ đến mức đau. Đáp lại, Draco chỉ vuốt ve cô, những ngón tay hắn vuốt ve bàn tay cô nhằm cố gắng an ủi cô.

"Chà," Harry nói, giọng cậu vui vẻ đến bất ngờ. "...chắc chẳng tích sự gì."

Không, Hermione nghĩ. Để tất cả mọi thứ kết thúc hết đi.

Harry nhấc cẳng tay phải của mình lên, đầu cây đũa phép chạm vào làn da nhợt nhạt khi cậu thì thầm một câu thần chú. Vết cắt từ từ mở ra, một dòng máu dài chảy xuống cánh tay cậu cho đến khi nhỏ xuống tảng đá. Harry vung tay, để máu của mình rơi xuống tảng đá trống nơi đặt các Bảo bối.

Cậu nhìn qua vai mình về phía Hermione, với một thoáng sợ hãi trong mắt, rồi quay lại để bắt đầu đọc thần chú. Tiếng Latinh quen thuộc với cô, giống như sự phản chiếu của câu thần chú nghi lễ nguyên bản. Harry nói nó vừa nhẹ nhàng vừa tự tin, lời nói của cậu rõ ràng và sắc bén.

"Per Merlin, effundo sanguinem meum.
Hoc sacrificium tibi offero, ut sanguis meus per me et me solum scindatur."


Bởi Merlin, tôi đổ máu mình ra. Tôi dâng lên ngài sự hy sinh này, để máu của tôi đổ ra bởi tôi và chỉ một mình tôi.


"Ista reduc, in sepulchro lapideo - Remitte tua virtus in ossa quieta.
Veniat ad me mors petens, ut homo vivam et moriar, jam in me magicis honoratus."


Hãy mang những vật này trở lại lăng mô đá của ngài – sức mạnh của ngài hãy tràn ngập trở lại vào xương cốt đang yên nghỉ của ngài. Hãy để cái chết đến với tôi khi nó muốn, để tôi có thể sống và chết như một người được tôn vinh chỉ bởi phép thuật có sẵn bên trong tôi.


Từng giọt máu rơi xuống đá rít lên, rồi như nọc độc trong huyết quản, nhanh chóng thấm dọc theo tảng đá. Như thể có tri giác, những giọt đỏ tươi trở nên dày đặc, giống như những đoạn dây nhỏ, bò như một con rắn và quấn quanh mỗi Bảo bối, như thể mỗi món quà được buộc bằng một dải ruy băng đỏ tươi.

Khi Harry tiếp tục đọc, các Bảo bối đột nhiên phát sáng; sáng chói và chói mắt, máu của Harry bóp nghẹt ba vật thể khi chúng bắt đầu rung chuyển và run rẩy, bầu trời phía trên họ tối sầm lại với những đám mây dày màu xám. Lời nói của Harry trở nên lắp bắp, đứt quãng vì gắng sức, và với cánh tay đầy máu, cậu khuỵu xuống.

Hermione phải cố gắng hết sức để không chạy về phía trước, bụng cô quặn lên khi Harry tiếp tục đọc thần chú, thế giới xung quanh họ biến mất; mờ nhạt và mịt mù bởi vòng xoáy ma thuật tràn ngập bầu không khí khi mỗi lời thốt ra từ môi Harry đều kêu gọi thêm sức mạnh, xóa bỏ những gì tổ tiên cậu ấy đã tạo ra từ nhiều thế kỷ trước.

Hermione thở hổn hển, quan sát Bảo bối Tử thần bắt đầu bốc hơi trước mắt họ. Cứ như thể bản chất của chúng đang thay đổi, nguyên tử nối nguyên tử, phân tử nối phân tử, mỗi Bảo bối chìm vào tảng đá bên dưới khi chúng trở lại như lúc ban đầu. Tan chảy trở lại thành đá, ba vật thể mạnh mẽ đã bị chủ nhân của chúng biến thành vô dụng.

Và sau đó, mọi thứ kết thúc.

Harry rên rỉ ngã về phía trước, chống tay tự đỡ mình lên. Tất cả những gì còn sót lại trên gờ đá là một giọt máu của cậu – giống như một viên hồng ngọc nổi bật trên nền đá xám, lời nhắc nhở duy nhất về những gì đã qua.

Cứ như vậy... nó đã kết thúc.

Hermione lao tới chỗ Harry, chữa lành vết thương cho cậu và ôm cậu chặt đến mức cô lo lắng mình sẽ làm gãy xương sườn của cậu. Sau đó, việc duy nhất còn lại là dọn dẹp và về nhà.

Để thắp lên ngọn lửa sẽ đốt cháy bằng chứng cuối cùng còn sót lại cho thấy mỗi câu thần chú – câu thần chú tạo ra các Bảo bối và câu thần chú hủy diệt chúng – đã từng tồn tại. Bằng một giọt máu và một đống tro do giày họ giẫm xuống đất bên dưới, để tưởng nhớ sự kết thúc nhanh chóng của một cuộc chiến rất dài.

Bốn năm, sau đó là bốn phút.

Một giọt máu, một đống tro tàn và Harry Potter.

Bây giờ, chỉ còn lại tất cả những gì đến sau; bất kể nó là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro