Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 21: Twenty-One

Draco Malfoy giống như làn khói.

Trước khi cô biết hắn, hắn là người khó nắm bắt – không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, khó nhìn xuyên thấu, một tín hiệu cảnh báo độc lập. Vì ở đâu có khói ở đó có lửa.

Hãy hít nó vào và nó sẽ bao phủ phổi bạn mãi mãi.

Dù có hay không có tình cảm với hắn, giờ đây hắn là một phần của cô. Cô đã hít vào hắn, ở bên hắn đủ lâu để luôn bị hắn thay đổi; bởi những điều hắn đã cho cô thấy, về thế giới, về bản thân cô, về hắn. Và nếu cô chết, bị giao cho điều tra viên để khám nghiệm tử thi, họ sẽ mổ bụng cô để tìm thấy những mảnh vỡ của hắn ở khắp mọi nơi, nhắc nhở rằng hắn đã ở trong cuộc đời cô và một số phần nhỏ trong cô đã hòa hợp với việc có hắn ở bên.

Cô vẫn là cô. Được xây dựng dựa trên trí thông minh, sự tự tin và quyết tâm mà cô đã có từ khi cô còn nhỏ, cô bé ngưỡng mộ những con đom đóm trong hũ và hy vọng thế giới mang lại cảm giác kỳ diệu và hứa hẹn mà cô luôn cảm thấy trong lòng mình.

Nhưng hắn cũng sẽ ở đó. Một phần của cô, giống như những người, những nơi và những thứ khác đã định hình cô theo cách nào đó. Vì cô biết rằng cô không được tạo nên từ những thực thể độc nhất. Cô đã đọc những bài thơ. Cô hiểu những khía cạnh khác nhau trong cuộc sống của mình cho phép cô chứa đựng nhiều thứ; núi, đại dương, trời xanh và thung lũng, đất và bầu trời, nước và khói.

Vì vậy, đúng – ở đâu có khói, ở đó có lửa. Bắt nhanh, khó dập tắt. Và Draco Malfoy là thứ gì đó tỏa sáng trên thế giới này, ấm áp, xinh đẹp và không thể ngăn cản.

Bằng cách nào đó, cô lại thích chơi với lửa.

Và cô vui mừng vì đã được hắn thay đổi. Vui mừng vì biết hắn qua những điều tồi tệ nhất và tốt nhất của hắn, hạnh phúc khi đốt cháy phổi cô và đóng dấu lên làn da cô bằng cái chạm của hắn.

Cô đang nằm cạnh hắn trên giường, đếm từng phút cho đến khi họ phải thức dậy và chuẩn bị lên đường đi Phần Lan. Hắn đang ngủ yên, từng hơi thở chậm và đều, mắt hắn đảo qua đảo lại dưới mí mắt trong mờ khi hắn mơ – cô tự hỏi hắn đang mơ gì.

Tám phút.

Giả sử mọi việc suôn sẻ thì đây có thể là ngày cuối cùng của họ ở đây. Buổi sáng cuối cùng của họ. Cả hai đều đóng gói những chiếc túi du lịch nhẹ cho chuyến hành trình và thu nhỏ chúng lại để dễ mang theo hơn. Một bộ quần áo để thay, một số vật dụng cần thiết, bản đồ của Hermione và một vài đồng Euro mà họ có thể đổi để lấy loại tiền khác nếu cần. Sách nghi lễ. Viên Đá Phục Sinh. Khóa Cảng. Đũa phép. Họ đã lên kế hoạch cẩn thận trong vài ngày qua, vạch ra các chi tiết và chuẩn bị cho mọi tình huống có thể nghĩ ra.

Họ đã sẵn sàng hết mức có thể.

Bảy phút.

Họ sẽ đến Phần Lan theo địa chỉ mà Blaise đã đưa. Họ sẽ lẻn vào văn phòng đại lý đất đai và tìm tài liệu về mảnh đất không thể chuyển nhượng của Harry. Họ sẽ cầu nguyện để có thể tìm thấy cậu ấy, dù cậu ấy có thể ở đâu.

Nếu mọi thứ không diễn ra tốt đẹp, họ sẽ đi đến Nga và xem liệu họ có thể tìm ra vị trí nơi an nghĩ của Merlin hay không. Ít nhất, Harry có thể ở gần đâu đó khi tìm ra cách đảo ngược câu thần chú.

Nhưng có rất nhiều điều chưa biết.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Harry đang theo đuổi điều gì đó không thể? Điều gì sẽ xảy ra nếu các Bảo bối, giống như chủ nhân của chúng, bất tử, không thể phá hủy, không thể đảo ngược? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy lãng phí tất cả thời gian này một cách vô ích? Chuyện này còn có thể kéo dài bao lâu nữa, và điều gì có thể xảy ra nếu các Bảo bối giờ là một phần vĩnh viễn trong cơ thể cậu ấy? Liệu cậu ấy có gặp nguy hiểm đến hết cuộc đời không? Liệu cậu ấy có phải tìm kiếm câu trả lời cả đời không? Nếu ai đó giết cậu ấy và lấy đi các Bảo bối đó, liệu thế giới có cần được cứu lần nữa không?

Và liệu nó có thể được cứu nếu không có Harry Potter ở đây để cứu nó không?

Sáu phút.

Nhưng sẽ không ích gì nếu cứ ngẫm nghĩ quá nhiều về những câu hỏi như thế này. Câu trả lời cuối cùng sẽ đến, và khi chúng đến, cô sẽ bắt đầu từ đó. Từng bước từng bước. Một mình cô, nếu cần. Cô lo lắng với sự thật rằng Draco không thể làm điều này với cô mãi mãi. Rằng, nếu có điều gì đó không ổn xảy ra và họ phải quay trở lại điểm xuất phát, cô cần phải để hắn đi. Trở về Wiltshire. Về với mẹ hắn. Về với Howler.

Năm phút.

Bên cạnh cô, Draco cuối cùng cũng cựa quậy, dịch chuyển dưới tấm chăn, mi mắt hắn mở ra. Dạ dày của Hermione quặn lên khi nhìn thấy hắn – và đó thật là một cảnh tượng tuyệt vời. Khi Draco dần dần tỉnh táo, Hermione chống khuỷu tay ngồi dậy và trèo xuống giường, cô đặt một nụ hôn lên cái bụng cứng cáp của hắn. Và một nụ hôn nữa, và một cái nữa khi hắn mở mắt ra nhìn cô, một nụ cười hiện lên trên môi hắn.

Trái tim cô rung động khi nhìn thấy nó, và không cần suy nghĩ, cô áp môi mình vào cơ bắp săn chắc phía trên rốn của hắn và thổi nhẹ, môi cô rung lên trên làn da hắn.

Draco chống tay dưới đầu, hất cằm lên để có thể nhìn cô và cười.

"Em đang trêu chọc anh đấy à, Granger?" Hắn bật ra một tiếng cười khàn khàn, khó tin.

"Em đoán thế," cô cười nhẹ đáp lại, hôn vào bụng hắn lần nữa rồi nghiêng người về phía trước để tựa vào ngực hắn, uốn cong khuỷu tay và chống cằm lên tay. "Anh nghĩ sao?"

"Anh nghĩ anh muốn đi ngủ lại và giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra," hắn cau mày, giọng nói chỉ có một chút trêu chọc.

"Vậy anh có muốn em làm lại lần nữa không?" cô nói một cách lạnh lùng, dịch người để ngồi lên đùi, một nụ cười tinh quái trên môi.

Draco trừng mắt nhìn cô, nhíu chặt mày.

"Granger, anh cảnh cáo em..."

Cô lao tới cổ hắn trước khi hắn kịp nói hết câu, ấn môi mình vào làn da nhạy cảm dưới tai hắn và thổi vào khi hắn quằn quại dữ dội để thoát ra.

Cô chỉ có thể làm được vài giây và hắn lật cô qua; Hermione đáp xuống bằng một cú nảy lên tấm đệm và Draco giơ tay cô lên, ghìm cổ tay cô xuống và mang một vẻ mặt đắc thắng, kiêu hãnh khi hắn nghiêng người về phía cô, khuôn mặt hắn lơ lửng phía trên cô khoảng hai gang tay.

Cô vùng vẫy nhưng vòng tay của Draco chỉ siết chặt hơn, lưỡi hắn đặt sau má khi ánh mắt hắn nhìn cô, vẻ mặt tự mãn và nghênh ngáo.

"Em nghe chưa rõ, phải không?"

"Không, nhất định không nghe anh đâu," cô xác nhận, hơi khó thở. Đôi mắt hắn rực lửa, lắc đầu.

"Em là một mối đe dọa."

Sau đó, với cái nhìn thách thức không thể nhầm lẫn, mắt hắn dán chặt vào mắt cô, hắn cúi đầu xuống, môi hắn chỉ lướt qua xương ức cô vài milimet, hơi thở của hắn làm cô nhột nhột và khiến cô nổi da gà trên làn da nhợt nhạt.

Hắn đang cố giết cô với sự mong đợi, trêu chọc cô khi không có những nụ hôn mà hắn có thể đặt dọc theo thân cô bất cứ lúc nào – nhưng hắn không làm vậy. Hắn giữ ánh mắt với cô rồi thở lên cơ thể cô, qua ngực và xương đòn của cô, chỉ vô tình sượt qua làn da cô với một cái chạm nhẹ nhất của môi hắn. Cơ thể cô bị kéo căng, chờ đợi, đông cứng khi hắn lướt qua cổ họng cô và lên tới hàm cô, nơi hắn dừng lại, môi hắn lơ lửng trên môi cô.

Cô hít một hơi, bị mắc kẹt trong cái nhìn chằm chằm màu bạc của hắn khi môi hắn nhích ngày càng gần hơn, chậm đến mức cô nghĩ rằng thời gian có thể đang bị mắc kẹt trong chuyển động chậm. Sau đó, khi môi hắn vừa lướt qua môi cô, hắn dừng lại – hoàn toàn bất động – và mỉm cười.

"Anh nghĩ đã đến lúc phải thức dậy rồi," hắn thì thầm, giọng rơi xuống như lụa cao cấp.

Bụng cô thắt lại vì thất vọng khi hắn đẩy người ra xa, để cô lại với cảm giác không thoả mãn trên giường; đau nhức, và hắn bước ra khỏi phòng như thể không có chuyện gì xảy ra.

~~~

"Anh có bao giờ thắc mắc ai đã sống ở đây trước chúng ta không?"

"Không," hắn trả lời dễ dàng và chắc chắn.

"Tại sao không?" cô cau mày và nhăn mũi, nhìn hắn đặt hai lát bánh mì vào lò nướng bánh.

"Việc biết ai từng sống ở đây không ảnh hưởng trực tiếp đến anh. Tại sao anh lại lãng phí thời gian để suy nghĩ về nó chớ?"

"Tò mò cũng được mà?"

"Còn được gọi là tọc mạch á hả."

"Em không nghĩ họ sẽ biết hoặc quan tâm đến việc em đang thắc mắc về họ."

Hắn quay lại đối mặt với cô, khoanh tay trước ngực trong khi mắt hắn ánh lên sự thích thú.

"Chúng ta có nên để lại lời nhắn cho những người thuê nhà tiếp theo không, Granger? Nói cho họ biết những căn phòng mà chúng ta đã tận hưởng ư? Cầu thang thứ tự tính từ dưới lên kêu cót két, nhất là khi bạn có thói quen đi lại như một con Bằng Mã và không có ý thức quan tâm đến người khác? Hoặc chúng ta có thể ký tên mình lên tường bằng máu và làm họ sợ hãi một chút. Nó có thể xoa dịu sự tò mò trong tương lai của họ đấy. Em nghĩ sao?"

Cô nhíu mày.

"Ăn bánh mì nướng của anh đi, đồ bệnh, nếu không em sẽ để anh ở đây để dọa họ một chút đó."

"Không thể nào. Em có thấy mứt dâu của anh ở đâu không?"

"Không. Chắc hẳn đang trốn ở cùng một nơi với mứt cam của em rồi. Thật không may phải không?"

"Phiền ghê, Granger. Em có nghĩ chúng ta nên đình chiến không?"

Cô trao cho hắn một nụ cười nham hiểm.

"Không bao giờ."

~~~

Cô muốn tự thuyết phục bản thân rằng cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của cậu ấy. Rằng khi họ hạ cánh xuống Phần Lan, cô thấy rõ rằng cậu ấy đã ở đây. Rằng cậu ấy ở gần, có thể tiếp cận được.

Nhưng cô sẽ tự dối lòng mình nếu làm vậy.

Tất cả những gì cô cảm thấy là cảm giác xa lạ giống như cô có với mọi thành phố khác mà họ từng đến: Ljublana, Copenhagen, Lucerne. Harry đã từng đến đó một lần, nhưng cậu ấy đã thành công trong việc lẩn trốn. Như hơi thở trong gió, đến rồi đi.

Một cảm giác sợ hãi và mong chờ nặng nề tràn ngập từng lỗ chân lông của Hermione.

Thủ đô Helsinki của Phần Lan có một cộng đồng Phù thủy hào phóng và sôi động. Sau khi cô và Draco tìm thấy lối vào bí mật của thành phố, bộ não của Hermione đã chuyển sang chế độ lái tự động. Cô khó có thể quan sát xung quanh khi họ cố tình sải bước qua những con phố tối tăm để đến đích, hầu như không nhận thấy những người chủ đóng cửa các cửa tiệm khi họ đi ngang qua, gật đầu thân thiện và chào hỏi nhẹ nhàng.

Điều duy nhất chắc chắn, ngoài những kế hoạch mà cô luôn nghĩ đến trong đầu và cây đũa phép được đeo bên hông, chính là Draco. Chỉ cần cảm thấy hắn di chuyển bên cạnh cô – sự hiện diện quen thuộc của hắn, biết rằng cô có hắn để dựa vào – là điều duy nhất làm cô không cảm thấy lo lắng đến tận xương tủy.

Mặt khác, Draco trông có vẻ bình tĩnh; vẻ bề ngoài của hắn hoàn toàn thoải mái, vô cảm. Hắn là chiếc neo trong cơn bão.

Draco đi theo sự dẫn dắt của cô khi cô rẽ vào một ngóc ngách nhỏ giữa hai tòa nhà, nhìn qua vai cô để xem có ai đang nhìn không. Không cần nói, Draco thực hiện bùa Ảo ảnh lên cả hai khi Hermione kiểm tra bản đồ, kiểm tra kỹ địa chỉ mà Blaise đã đưa cho họ.

Họ gần đến rồi. Chỉ vài phút là đến văn phòng nhỏ nơi Aksel Koski, người môi giới đất đai đáng ngờ đã bán cho Harry mảnh đất không thể chuyển nhượng với giá rẻ. Nếu giờ làm việc của ông ta giống như quảng cáo thì lẽ ra ông ta phải rời văn phòng chỉ hơn một giờ trước sau khi đóng cửa cửa hàng.

Khi họ tiến gần đến đích hơn, bùa ảo ảnh chứng tỏ sự đề phòng gần như không cần thiết. Đường phố vắng tanh một cách kỳ lạ, và chỉ có một hoặc hai người qua đường đi ngang qua cô và Draco và rồi họ tiến sâu vào lòng thành phố đầy bóng tối.

Khi họ đến đó, một cái đèn treo tường duy nhất trên đường phố chiếu sáng tấm bảng kim loại nhỏ bên ngoài văn phòng của Aksel:

Công Ty Bất Động Sản Koski
"Nhà là Nơi Không Ai Tìm Được Bạn"

"Chà, nghe có vẻ hứa hẹn đấy," Draco lẩm bẩm trước khi họ đi vào con hẻm ngắn, hẹp nằm giữa văn phòng và toà nhà bên cạnh, một cơ sở trông dễ chịu hơn nhiều với nhiều loại mũ và áo choàng mùa thu trong cửa sổ trưng bày. Rốt cuộc thì bây giờ cũng là tháng Tám rồi. Mùa thu sẽ sớm đến thôi.

Họ bước vào một cánh cửa rỉ sét, trông có vẻ u ám ở cuối con hẻm. Hermione cẩn thận nhét bản đồ vào túi, rút cây đũa phép ra khỏi hông và thì thầm 'Lumos' nhẹ nhàng khi họ đến cửa.

"Chắc chắn là em không đổi việc với anh chứ, Granger? Em đứng canh còn anh vào trong nha?"

Hermione ngước nhìn hắn, đèn Lumos của cô tỏa ánh sáng xanh lên gương mặt nổi bật của hắn.

"Để cho anh tận hưởng tất cả niềm vui ư?" cô thì thầm đáp lại, ném cho hắn một cái nhìn đầy phẫn nộ. "Không, cảm ơn. Revelio."

Cô ném bùa về phía cửa, chờ đợi và quan sát những kết giới hoặc những bùa chú khóa phức tạp lộ diện – nhưng không có gì xảy ra. Cô thực hiện một số phép thuật phát hiện nâng cao khác để chắc ăn, nhưng rõ ràng, Aksel Koski quá kém hoặc quá tin tưởng vào việc không có ai dám xâm nhập.

"Alohomora."

Cánh cửa mở ra và không gây một tiếng động gì, để lộ ra một hành lang tối tăm bên trong. Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng, tim cô đập thình thịch trong lồng ngực và cô nheo mắt, chắc chắn cô sẽ phải gặp một con chó canh gác ba đầu nào đó hoặc cái bẫy nào đó sẽ khiến công việc của cô khó khăn hơn rất nhiều. Nhưng không có gì cả.

Draco nhẹ nhàng hắng giọng sau lưng cô và cô quay lại đối mặt với hắn, nuốt cục nghẹn nặng nề trong cổ họng.

"Đừng gây lộn xộn gì trong đó đấy Granger, được không? Vào và ra nhanh," hắn nghiêm khắc nói với cô, cây đũa phép của hắn đã sẵn sàng. Trời bắt đầu mưa phùn, những giọt mưa vô tình rơi xuống vạt áo choàng, trên má hắn.

"Anh thích chỉ huy lắm à?" cô hỏi, cảm thấy làn nước ấm áp chạm vào làn da trần của mình, một giọt rơi xuống sống mũi cô khi cô quan sát vẻ mặt lạnh lùng của hắn. Tiếng sấm vang lên từ xa, trầm và vang dội, âm thanh cô có thể cảm nhận được tận xương tủy.

"Chỉ cần nói anh luôn áp đặt cũng được," hắn đáp, giọng điệu du dương ngụ ý rằng hắn đang trêu chọc, ngay cả khi hắn nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt nghiêm túc đến mức cô phải tự hỏi liệu hắn có lo lắng cho cô không.

"Đừng chết, Granger," hắn nói với cô, lời cuối cùng khi hất cằm về phía cửa, những giọt mưa trượt xuống gò má nhợt nhạt khi một cơ bắp nổi lên trên cổ hắn.

Cô làm hắn ngạc nhiên khi cô rướn người về phía trước và áp môi mình vào môi hắn; trơn trượt với nước mưa và ở phần cuối của một hơi thở run rẩy. Cô nắm chặt lấy vạt áo choàng của hắn, thật chặt, kéo hắn về phía trước để cô có thể hôn hắn mạnh hơn, adrenaline của cô bơm qua đầu ngón tay và chân cô khi hắn cuối cùng cũng mủi lòng và hôn lại cô.

"Em sẽ quay lại ngay," cô nói, nhìn những giọt nước chảy xuống vành tai hắn, rơi xuống vai hắn bên dưới. Draco gật đầu, mắt hắn lấp lánh rồi lùi lại để cho cô đi qua cửa. Một tiếng sấm rền khác, lần này to hơn, trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô và cô thấy mình đơn độc trong một hành lang tối tăm.

Văn phòng đủ nhỏ để cô có thể dễ dàng di chuyển xung quanh. Cuối hành lang là một phòng chờ nhỏ, có một chiếc bàn và bốn chiếc ghế trông có vẻ không thoải mái. Trên tường là những bức tranh về những ngôi nhà – khiêm tốn nhưng cổ kính, khác xa với những gì Blaise đã cảnh báo họ rằng những ngôi nhà thực sự có thể trông như thế nào. Có vẻ như Aksel Koski đang kinh doanh lừa đảo các Phù thủy vô tội.

Cô chỉ hy vọng rằng Harry đã tìm được một nơi ổn định, dù cho tình trạng như thế nào. Rằng cậu ấy không mua chỗ này chỉ để thu dọn đồ đạc và rời đi. Có lẽ, cậu ấy đã gặp may mắn. Có lẽ Aksel đã cho cậu ấy một nơi khá tươm tất để nghỉ ngơi. Cô chỉ có thể hy vọng vậy thôi.

Chỉ có một vài phòng khác trong văn phòng – một nhà vệ sinh nhỏ, phòng làm việc riêng của Aksel và một căn phòng chứa đầy tủ hồ sơ từ trên xuống dưới.

Khi bước qua ngưỡng cửa, cô luôn chú ý lắng nghe những dấu hiệu nguy hiểm. Cô và Draco đã quyết định gõ cửa ba lần nếu cần báo động, nhưng cô vẫn chưa nghe thấy gì. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà và tiếng sấm rền xa xa.

Trong phòng, Hermione có thể cảm nhận tiếng quen thuộc của các phép bảo vệ gần đó, cảm giác râm ran điên cuồng của ma thuật mạnh mẽ tràn ngập không khí khi cô cẩn thận bước đến gần mấy cái tủ, mắt cô tìm kiếm trên các nhãn chữ cái để tìm chữ 'D' - Vernon Dudley.

Nếu Aksel đủ tin tưởng để không đặt bùa bảo vệ lên cửa, thì ít nhất ông ta cũng sẽ thận trọng hơn với gì liên quan đến thông tin bí mật của khách hàng. Tiếng vang của ma thuật ngày càng lớn hơn khi cô bước vào bộ tủ hồ sơ thứ tư từ bên phải, cao ba tầng.

Cô kiểm tra bộ tủ, cắn môi, ánh sáng từ cây đũa phép của cô chiếu sáng kim loại bằng một ánh sáng pha lê mát lạnh.

Một số bùa bảo vệ mạnh hơn những bùa khác, nhưng hầu hết đều có thể phá vỡ được – với lượng thời gian và kỹ năng phù hợp. Cô chỉ có thể hy vọng rằng mình có đủ cả hai. Cô thực hiện một phép dò tìm khác, không tiết lộ gì ngoài một tập hợp các kết giới vừa đủ phức tạp để đánh bại các phù thủy bình thường.

Nhưng Hermione không phải là một phù thủy bình thường. Và chính những lúc như thế này – khi Draco đang đợi cô ngoài trời mưa mà không có ai bảo vệ sau lưng, nếu nguy hiểm xảy ra – Hermione không ngại thừa nhận điều này là sự thật. Sự thật; không thể chối cãi, đáng tin cậy, vững chắc. Cô biết chắc chắn rằng cô sẽ nhanh chóng giải quyết được những bùa chú này.

Và cô đã làm được. Chỉ vài phút trước khi ánh sáng từ bùa bảo vệ mờ đi, không khí bớt ồn ào với âm vang của ma thuật, như thể một làn gió thổi qua căn phòng và cuốn trôi một lớp hơi ẩm.

Mọi nguyên tử trong cô đều bừng cháy với sự háo hức khi cô mở ngăn kéo đầu tiên và lục lọi từng tập tài liệu, tìm kiếm bí danh của Harry bằng con mắt tỉ mỉ. Cô tìm thấy nó trong chiếc tủ thứ ba và cũng là chiếc tủ cuối cùng bên cạnh một khách hàng tên là Peiter Danielov, bởi vì, mặc dù các tủ được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái nhưng Aksel dường như không được ngăn nắp như vậy.

Hồ sơ của Vernon Dudley rất mỏng – một tập bìa màu nâu với một xấp giấy nhỏ được nhét gọn gàng bên trong. Đất không phân lô sẽ không có địa chỉ được liệt kê. Đi đến một nơi nào đó không có kế hoạch có nghĩa là bạn phải biết vị trí hoặc nhờ ai đó chỉ cho bạn. Vì vậy, Hermione tìm kiếm điều duy nhất cô biết sẽ đưa cô đến với Harry.

Một bức ảnh.

Một thứ cô có thể nhìn vào, một ý tưởng chung về nơi cậu ấy có thể ở để cô có thể độn thổ đến. Cô nín thở tìm kiếm, hy vọng tìm được một bức ảnh – hy vọng rằng nó ở đâu đó đủ gần để độn thổ.

Và sau đó, ở trang sau giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đã được ký là một bức ảnh.

Một ngôi nhà trên vùng đất cao được bao quanh bởi rừng rậm. Cây tùng; lá kim dày, xanh, có gai. Phía dưới là một cái hồ xanh thẫm và hẹp như một dòng sông. Ngôi nhà trông đơn giản và buồn bã nhưng lớn hơn cô tưởng. Cô lấy nó ra xem, ghi nhớ nó, nhìn vào từng chi tiết có thể cho đến khi cô có thể nhắm mắt lại và hình dung nó sau mi mắt, như thể cô đang nhìn nó bằng đôi mắt mở.

Bên dưới bức ảnh là một vài dòng chữ viết tay lộn xộn có nội dung:

Lô đất #164
Vị trí: Phần Lan, Đông Nam, Biên giới Nga

Cô sao chép trang giấy và thu nhỏ lại, nhét nó vào túi một cách vụng về rồi đóng ngăn kéo lại với một tiếng kêu chói tai. Tiếng sấm rền vang bên ngoài và giờ cô đang khao khát được quay lại với Draco, để kể cho hắn nghe những gì cô đã tìm thấy và độn thổ đến với Harry.

Với đôi chân run rẩy, cô thi triển lại những kết giới tương tự như những kết giới mà cô đã gỡ trước khi rời khỏi phòng, đi dọc theo hành lang ngắn và lao qua cánh cửa dẫn vào con hẻm với nụ cười trên môi.

"Draco, em đã..."

Cô nuốt xuống một tiếng hét.

Hắn bị đánh đập. Máu, vết máu đỏ thẫm loang lổ vì mưa, chảy xuống trán và trên mắt hắn. Môi và một bên mắt của hắn sưng húp – kết quả của một lời nguyền cay đắng được thực hiện tồi tệ.

Nhưng vẻ ngoài của hắn không phải là điều khiến cô sửng sốt nhất.

Mà đó là cái tên đang giữ hắn.

Macnair Con trông giống hệt như lần cuối Hermione nhìn thấy gã ta: lôi thôi và đáng sợ, đôi mắt hoang dã và bộ râu đen, nụ cười nhếch mép khiến dạ dày cô thắt lại.

Macnair giữ Draco dựa vào mình, cây đũa phép của gã chĩa vào tĩnh mạch cổ trên cổ Draco. Cơ thể của Draco bị trói bởi bùa Incarcerous khiến hắn bất động, không thể chống lại sức mạnh của kẻ bắt giữ. Sợi dây cứa chặt vào vai, đùi của Draco, bịt miệng khiến hắn không thể nói được; không thể kêu cứu. Hắn trông giống như một con thú bị nhốt trong lồng, cơn giận tỏa ra từ hắn thật nóng bỏng và dễ cảm nhận, làm hắn trông thật hoang dã – nguy hiểm.

"Chỉ cần di chuyển dù chỉ một inch, và tao sẽ giết hắn nhanh hơn mày có thể chớp mắt," là lời cảnh báo mở đầu của Macnair. Giọng nói của gã như độc dược tinh khiết, như thể tràn ra từ một cái chai, rít lên và tan vào không khí. Gã thọc cây đũa phép mạnh hơn vào da thịt Draco, cười toe toét một cách điên cuồng khi Draco rít lên đau đớn bên dưới sợi dây quanh miệng.

Hermione làm những gì cô được bảo, bất chấp mọi bộ phận trong cơ thể cô đều bảo cô làm điều ngược lại – giơ đũa phép lên và chiến đấu. Những ngón tay cô co giật quanh cây đũa, mưa rơi ngày càng lớn hơn và bắt đầu thấm qua tóc, áo choàng của cô.

"Làm ơn thả anh ấy ra," cô yêu cầu, giọng cô vang lên pha lẫn giữa giận dữ và sợ hãi.

Macnair nhướn mày, như thể thích thú khi thấy cô có đủ can đảm để nói chuyện với gã theo cách như vậy. Mang một nụ cười khủng khiếp, gã đập đầu của Draco vào bức tường gạch, một âm thanh ớn lạnh chói tai xoáy vào ruột gan Hermione một cách bệnh hoạn. Draco rên rỉ, gập người lại khi máu tiếp tục chảy từ đầu xuống vỉa hè ẩm ướt bên dưới. Macnair xô đẩy hắn, kéo cơ thể yếu đuối của Draco sát vào ngực hơn và cây đũa phép vẫn cắm sâu vào phần da thịt mềm mại dưới cằm Draco.

Làm sao cô lại không nghe thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài cơ chứ? Có phải sấm sét đã bóp nghẹt những câu thần chú? Có phải Draco không có thời gian để cảnh báo cô không?

"Mày lấy đồ của tao," Macnair nói, nhe răng như một con thú, lời nói của gã vang vọng qua tai Hermione to như tiếng sấm. "Tao muốn lấy lại thôi mà."

Draco dùng sức lực còn lại của mình để nâng cằm lên, ngước nhìn cô bằng một ánh mắt cầu xin.

Đi đi, hắn dường như muốn nói vậy. Đi.

Cô lắc đầu đáp lại.

Không, đôi mắt cô nói với hắn điều đó. Không bao giờ.

"Viên đá để đổi lấy kẻ phản bội huyết thống thảm hại này," Macnair chế nhạo, nắm lấy sợi tóc sau đầu Draco trước khi giật nó lên một cách thô bạo, để lộ cổ và đầu đũa phép của Macnair đang làm bầm tím làn da nhợt nhạt của Draco.

Hermione có thể nhìn thấy cây đũa phép của Draco trên mặt đất ở góc con hẻm, cả hai đều không thể với tới. Cây đũa phép của cô được nắm chặt trong tay, chĩa xuống đất bên cạnh cô. Cô ếm phép nhanh hơn Macnair – cô nhớ lại lần trước. Nhưng ngay cả khi nhấc cánh tay lên, cô cũng có nguy cơ gây hại cho Draco. Phép thuật của Macnair cẩu thả nhưng khó chịu, và cô không nghĩ rằng chỉ một cử động của cô cũng sẽ kết thúc bằng việc cơ thể Draco ngã khập khiễng xuống vỉa hè.

Thế là cô khựng lại. Cần một chút thời gian để suy nghĩ, cân nhắc các lựa chọn của mình.

Draco càu nhàu dưới sợi dây, cầu xin, van nài.

"Mày im coi, Malfoy," Macnair cảnh báo, đôi mắt tối sầm và hoàn toàn mất bình tĩnh. Gã kéo đầu Draco ra sau xa hơn, khiến hắn phải thốt ra một tiếng hét đau đớn bị bóp nghẹt. "Hoặc tao sẽ giết mày ngay bây giờ, và sau đó là cô bạn gái máu bùn nhỏ bé của mày."

Macnair quay lại nhìn cô, nở một nụ cười đầy đe dọa.

"Làm sao mày biết đó là tao?" Hermione hỏi, ngập ngừng. "Tao đã dùng bùa cải trang ở Warsaw. Làm sao mà mày tìm được bọn tao?"

Những ngón tay của cô co giật trên cây đũa phép của mình, phép thuật của cô lan tỏa dữ dội trên da như thể nó đang cầu xin cô sử dụng nó. Cô phải dùng toàn bộ sức mạnh ý chí để phớt lờ nó, để đứng yên. Draco ho, một tiếng khò khè khủng khiếp báo hiệu sự đau đớn, con mắt không sưng của hắn dán chặt vào cô khi máu chảy xuống một bên mặt hắn.

Kỳ lạ thay, cô không nhận thấy mình đã trở nên lạnh lùng đến mức nào. Cả nỗi kinh hoàng và mưa đã thấm qua người cô, khiến cô run rẩy và nổi da gà. Cô tê liệt với nó. Cô mất đi cảm giác trong cơ thể. Bây giờ tâm trí của cô mới là điều quan trọng – bước tiếp theo của cô là sự khác biệt giữa sự sống và cái chết. Và cô đang sợ. Sợ rằng cô sẽ lựa chọn sai. Cô không muốn nghĩ về những điều cô sẽ phải chứng kiến nếu làm vậy.

Macnair bật cười, một âm thanh chói tai khủng khiếp khiến Hermione nghiến chặt hàm, nghiến răng để chịu đựng.

"Không khó lắm đâu, công chúa," gã nói, nghiêng đầu sang một bên thích thú. "Tao biết việc những người theo Potter đến tìm nó chỉ là vấn đề thời gian. Sau màn trình diễn nho nhỏ của mày ở Warsaw, tao đã nghiên cứu một chút. Hóa ra, chỉ có một đứa con gái đủ ngu ngốc để tiếp tục tìm kiếm nó sau ngần ấy năm. Là nhỏ máu bùn với cái miệng thông minh."

"Và làm sao mày biết bọn tao ở đây?" cô hỏi, giữ cằm cao và vẻ mặt trống rỗng. Cô không để khuôn mặt mình phản bội trái tim đang đập thình thịch khủng khiếp, nỗi lo lắng đang bóp nghẹt bên trong cô và tạo ra vị chua trong miệng.

Macnair cười toe toét.

"Tao đã đặt một câu thần chú theo dõi lên Viên đá."

Nhịp tim cô đập loạn rồi nhanh dần.

Liệu gã có biết họ đã ở đâu suốt thời gian qua không?

"Mày đặt một câu thần chú theo dõi lên một vật thể có ma thuật mạnh mẽ á?"

Macnair nhún vai như thể không có chuyện gì to tát, để đầu Draco tụt về phía trước.

"May mắn thay, tao là người rất kiên nhẫn. Dù hai tụi mày có đang trốn ở đâu ở Ba Lan, kết giới quá mạnh nên phép thuật của tao không thể xác định được vị trí của tụi mày. Liên tục chỉ tao đi sai hướng, làm rối tung hết lên. Phép thuật mạnh đấy. Cuối cùng khi tụi mày di chuyển, phép thuật của tao đã theo dõi được mày đến một thành phố Muggle ở Thụy Sĩ. Vấn đề là..." Macnair liếm môi, chớp mắt trong mưa, "Hôm đó tao gặp chút rắc rối và không thể đến được và tụi mày đã đi mất. Vì thế tao phải chờ đợi thời cơ của mình. Tối nay, tao đã theo dõi được tụi mày đến Phần Lan và... chà, thật may mắn cho tao."

Gã cười toe toét với Hermione một cách tinh quái, đôi mắt gã lướt lên xuống cơ thể cô theo cách khiến cô rùng mình. "...anh bạn cũ, Malfoy, chia sẻ con điếm của Potter không."

Draco vùng vẫy chống lại sự trói buộc và Macnair giật mình, bĩu môi giả tạo khi đẩy hắn về phía trước, xô đẩy hắn chỉ để cho vui.

"Mày đúng thật là thất vọng quá, Draco. Để ba mày thối rữa trong tù trong khi mày chạy khắp nơi đóng vai anh hùng."

Draco trừng mắt nhìn Macnair với mức độ hung dữ mà Hermione chưa từng thấy ở hắn trước đây.

"Bây giờ, nếu mày không đưa cho tao viên đá đó trong 5 giây nữa, tao sẽ giết nó. Tích tắc, cưng à."

Cô nhìn Draco rồi lại nhìn Macnair, ruột gan cô quặn thắt và mật trào lên trong cổ họng khi từng giây trôi qua bên tai cô.

"Được thôi," cô nói, nhìn Draco đầy ẩn ý. Cô thở dốc, những lọn tóc ướt đẫm nước mưa dính vào má, miệng mím lại khi cô tập trung triệu hồi phép thuật của mình.

"Ngoan lắ..."

Sấm sét vang lên, gần và chói tai, và Hermione để cho phép thuật tràn ngập cô, chĩa cây đũa phép của mình một cách tinh tế nhất có thể khi cô gửi một câu Expelliarmus không lời tới cây đũa phép của Macnair. Nó bay từ tay gã sang chỗ cô và cô thực hiện hành động tiếp theo trước khi gã kịp phản ứng, bắn một lời nguyền vào gã làm gã bay ngược vào tường. Với một lực rất mạnh, một tiếng nứt khủng khiếp có thể bị nhầm lẫn với tiếng sấm, rồi ngã xuống đất thành một đống, bất động.

Hermione chạy về phía Draco, lẩm bẩm nhanh một câu thần chú để cởi trói cho hắn. Hắn khuỵu gối về phía trước, rên rỉ khi lòng bàn tay chạm vào mặt đường ẩm ướt, máu và nước bọt rỉ ra từ môi thành vũng nước bên dưới.

"Draco," cô ở bên cạnh hắn, ôm lấy hắn, đảm bảo rằng hắn là thật, nhẹ nhõm vì hắn còn sống. "Em cần anh độn thổ kèm với em," cô yêu cầu, giọng cô run rẩy vì khẩn cấp, kiên quyết, đòi hỏi và sợ hãi. "Anh có thể xử lý được việc đó không?"

Macnair rên rỉ từ phía sau họ, bị thương nhưng có vẻ cũng chẳng là gì so với gã, và bắt đầu chống tay và đầu gối lên với tiếng rên rỉ giận dữ.

"Đừng nghĩ em có nhiều lựa chọn ở đây, Granger," Draco ho, đứng thẳng lên với vẻ mặt đau khổ khi Macnair bò nhanh đến chỗ cây đũa phép của Draco ở góc con hẻm. Chết tiệt. Cô đã quên mất nó ở đó.

Gã nhặt nó lên và gửi một câu thần chú từ mặt đất, một tiếng gầm giận dữ thoát ra khỏi môi gã. Hermione chặn nó dễ dàng bằng bùa khiên, nhưng Macnair phục hồi nhanh chóng, ném một cái khác thẳng tới.

"Đưa anh cây đũa kia, Granger!" Draco yêu cầu, và cô ném cây đũa phép của Macnair cho hắn, hắn bắt lấy nó một cách dễ dàng mặc dù chỉ nhìn thấy được một mắt.

"Stupefy!"

Macnair chặn được nó, và gã đánh Hermione bằng một lời nguyền chém vào vai.

Cô ngã ngửa ra sau, kêu lên đau đớn khi máu thấm nhanh qua lớp vải áo. Cô thật may mắn vì mục tiêu của gã đã bị chệch hướng – một vết cắt nặng như thế này vào cổ sẽ giết chết cô trong vài giây. Trong giây lát choáng váng vì đau, cô ấn lòng bàn tay đối diện vào vết thương, cầm máu.

Draco tiếp tục duy trì phép thuật, chặn đòn tấn công không ngừng nghỉ của Macnair bằng bùa khiên, không thể nhìn về phía cô mà không có nguy cơ bị trúng đòn. Hắn đang la hét điều gì đó với cô, nhưng tai cô như ù đi. Cô đã mất quá nhiều máu rồi. Loạng choạng, cô di chuyển ra xa khoảng một bước chân, nép sau vài cái thùng rác lớn được đẩy sát vào bức tường của con hẻm. Cơn đau nóng rát và chói mắt, và cánh tay cầm đũa phép của cô đã trở nên vô dụng do vị trí và mức độ nghiêm trọng của vết thương.

"Granger?" Draco hét qua màn mưa. Cô có thể nhìn thấy một nửa cơ thể hắn từ phía sau thùng rác, và quan sát hắn di chuyển một cách linh hoạt, tránh được một tia sáng tím trong đường tơ kẽ tóc. "Em ổn không?!"

"Em ổn," cô hét lại, chất lỏng màu đỏ tươi chảy qua ngón tay cô. Cô chóng mặt, mất nhiều máu đến mức cô tự hỏi liệu mình có thể bất tỉnh hay không. Cú sốc của cô làm cơn đau tê liệt trong giây lát, nhưng đầu cô đang gào thét kêu gọi cô quay lại đó, giúp đỡ Draco, bảo vệ hắn. Cô cần phải hành động nhanh chóng. Cô triệu hồi năng lượng của mình, hét lên trong cơn mưa khi dùng phép thuật để băng bó chặt cánh tay của mình. Nó không hiệu quả như một phép chữa lành thích hợp, nhưng nó tạo áp lực lên vết thương và đó là điều tốt nhất cô có thể làm lúc này.

"Draco! Chúng ta cần phải rời đi! Ngay bây giờ!"

"Đếm đến ba!" Draco hét lại, cách cô vài bước chân khi hắn tung ra các bùa chú, hết bùa này đến bùa khác, vào Macnair.

Ba.

Cô nhìn lên qua mép thùng rác, phát hiện Macnair ở cuối con hẻm, gã tung ra một bùa khiên hiệu quả phá vỡ phép tước vũ khí của Draco một cách dễ dàng.

Hai.

Cô đứng dậy, bắn một câu thần chú khác bằng bàn tay không thuận của mình vào Macnair, nhưng nó chỉ trượt qua đầu gã trong gang tấc. Draco chĩa cây đũa phép của mình vào một điểm trên mặt đất trước mặt Macnair, hét lên một câu thần chú mà Hermione đã nghe nói đến nhưng chưa bao giờ sử dụng. Một đám khói đen phát nổ khi bùa chú chạm đất, và hình dạng của Macnair biến mất trong đó; chỉ còn một hình bóng.

Một.

"Ngay bây giờ!" Draco hét lên, lao về phía Hermione. Họ đâm vào nhau, gặp nhau giữa khoảng không gian ngắn ngủi giữa họ và đập cơ thể bị thương của họ vào nhau mạnh đến mức họ không thở được.

Đó là một cảnh mờ nhạt, như nó xảy ra.

Một hình ảnh vội vã, mờ ảo đằng sau màn mưa bụi và bóng tối trong ngõ. Cô hầu như không nhìn thấy nó từ khóe mắt khi Macnair xuất hiện từ màn sương mù. Gã lao về phía họ, dang rộng cánh tay và quá gần để có thể thoải mái trong con hẻm ngắn.

Nhắm mắt lại, Hermione gợi lên hình ảnh trong đầu về ngôi nhà mà cô đã nhìn thấy trong ảnh, và siết chặt những ngón tay quanh cổ tay Draco, tập trung toàn bộ sự tập trung của mình vào việc đưa họ đến đó. Độn thổ của cô xoắn họ trong không gian, đẩy và kéo căng cơn đau xuyên qua cánh tay cô, vết thương do bùa chú của Macnair vẫn còn quá mới để có thể độn thổ một cách tối ưu.

Cô nghĩ mình đang hét lên.

Biết rằng rất có thể tiếng động chói tai giống như đàn chim ưng là âm thanh đau đớn của chính cô khi chúng bị xé toạc trong không khí, đáp xuống một mặt đất mềm mại hơn nhiều so với mặt đất mà họ rời xa.

Cô lảo đảo, ngẩng đầu lên, và thế là, lúc đầu, cô nghĩ mình đang tưởng tượng ra điều đó. Rằng cô đã đánh mình bất tỉnh và đang gặp ác mộng.

Nhưng không. Cơn đau quá tức thời, quá bao trùm khiến cô không thể ngủ được. Và khi đôi mắt cô cuối cùng cũng tập trung, hình bóng mờ ảo chỉ cách cô vài bước chân đang di chuyển trong bóng tối, cô biết rằng đó là sự thật.

Macnair Con đã theo họ tới đây. Chắc hẳn gã đã nắm được Draco khi họ độn thổ, nhưng Hermione không cảm nhận được điều đó.

Và bây giờ, gã đang đứng dậy khỏi đám cỏ dày và lao tới lấy cây đũa phép của mình, và Draco chắc chắn đã đánh mất nó khi họ hạ cánh. Hermione ngẩng đầu lên, tầm nhìn của cô mờ mịt khi nhìn thấy Draco.

Draco không có đũa phép.

Cô di chuyển các ngón tay của mình, vùng vẫy chúng và nhận thấy chúng cũng trống rỗng. Cây đũa phép của cô đâu?

Cây đũa phép của cô đâu rồi, cây đũa phép của cô đâu, cây đũa phép của cô ở đâu?

Cây đũa phép của Draco ở đâu? Cơn hoảng loạn tràn ngập trong cô, cổ họng cô sưng tấy khi Macnair đứng lên. Gã hét lên một từ duy nhất, và mặc dù phần còn lại của thế giới xung quanh cô mờ nhạt đến mức nào, cô vẫn nghe thấy nó to và rõ ràng.

"Crucio!"

Một tiếng hét khác xé toạc tai cô, mặc dù cô biết chắc chắn rằng đây là tiếng hét của mình. Cô có thể cảm nhận được nó trong cổ họng mình, rung lên, giống như một con thú đang bò ra khỏi cô.

Cơn đau không giống bất cứ điều gì cô từng cảm thấy trước đây. Chỉ là, cô đã từng cảm thấy điều này trước đây phải không? Cô đã quên mất nó như thế nào, điều này chỉ khiến lần này trở nên tồi tệ hơn. Bởi vì không gì có thể chuẩn bị cho cô điều đó; thậm chí cả Bellatrix cũng không sử dụng Lời nguyền Không thể tha thứ như vậy suốt những năm trước.

Giống như cô bị nhúng trong lửa lỏng, chất lỏng này xuyên qua từng lớp của cô – da, gân, xương, nội tạng, tất cả đều chìm trong sự tra tấn mạnh mẽ và nung nóng này. Cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài nó, không thể nhớ mình là ai hay tại sao cô lại ở đây; không thể nghe thấy giọng nói đang la hét bên cạnh cô, giọng nói đó là của Draco.

Cô không chắc nó sẽ kéo dài bao lâu, mặc dù có cảm giác như có thể là nhiều năm – giống như đỉnh điểm của mọi nỗi đau mà một người phải trải qua trong suốt cuộc đời, bởi vì cô không thể hiểu làm sao một người có thể cảm thấy đau đớn đến thế này chỉ trong vài giây, hoặc vài phút.

Và sau đó nó dừng lại. Đột ngột. Như thế. Và cô không biết làm thế nào một thứ mạnh mẽ như vậy lại có thể bị kết thúc nhanh chóng như vậy khi nó đã đảo lộn hiện thực của cô trong giây lát. Những gì còn lại là một cảm giác mơ hồ, đau nhói, cơ thể nặng nề đến mức chỉ cho phép cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy hai bóng người ở gần đó; những vệt màu sáng bay lên không trung, nối tiếp nhau, giống như pháo hoa hay sao băng.

Một mái đầu vàng. Lúc trước là một kẻ thù. Bây giờ là một đồng minh.

Không, không chỉ là một đồng minh.

Một người bạn.

Một người yêu.

Hắn chiến đấu với sự chính xác, tính toán đến mức đối thủ của hắn hầu như không có thời gian để phóng bùa chú trở lại. Macnair đặt bùa khiên này đến bùa khiên khác, thực hiện các cú bắn có thể giữa mỗi lần thực hiện.

Nhưng Draco tốt hơn. Nhanh hơn, thông minh hơn – tức giận hơn.

Và vì vậy khi hắn phóng một câu thần chú đánh thẳng vào giữa ngực Macnair, đẩy gã về phía sau với một lực như tia chớp, Hermione biết rằng mọi chuyện đã kết thúc. Cô chớp mắt, cầu xin mắt mình làm quen với bóng tối, tập trung lại, vì cô đã tạm thời bị mù vì đau.

Cô nhìn Macnair vật lộn trong dây trói, miệng bịt chặt, đôi mắt rực lửa khinh bỉ, bất động giống như Draco chỉ vài phút trước đó. Cô quay đầu sang phía bên kia, cảm nhận được lớp cỏ bên dưới má mình khi cô hướng về phía Draco – đang quỳ cách cô vài bước chân, khó có thể nhận ra. Hắn thở dốc, cây đũa phép chĩa vào Macnair khi các mạch máu nổi lên và co giật trên cổ và trán hắn.

Hắn đang cân nhắc điều gì đó – nhìn Macnair với vẻ mặt đầy căm ghét và nhẹ nhõm. Rõ ràng là bàn tay cầm đũa phép của hắn run rẩy, mặc dù nó đang nhắm thẳng vào mục tiêu. Macnair hét lên qua sợi dây, nỗ lực cuối cùng để được cứu.

Trong giây lát, cô tự hỏi liệu Draco có định giết gã không. Sau đó, cô nhận ra rằng cô biết hắn sẽ không làm vậy.

Và hắn không làm. Đúng như Harry đã thề rằng hắn đã làm điều đó ở tháp Thiên văn vào cái đêm cụ Albus Dumbledore qua đời, Draco hạ đũa phép xuống.

Thở ra một hơi, hắn quay lại đối mặt với Hermione. Đôi mắt bạc của hắn chạm vào mắt cô, và khi chúng lấp lánh dưới ánh trăng, dịu đi khi nhìn thấy cô, cô biết ơn vì mình còn sống để chứng kiến điều đó.

Sau đó, hắn ở bên cạnh cô, giúp cô ngồi dậy – từ từ, thật chậm – và thực hiện một câu thần chú để chữa lành vết thương dài do bùa chém của Macnair gây ra. Macnair vùng vẫy trong sợi dây trói chỉ cách họ vài bước chân, cây đũa phép của gã quá xa để có thể với tới, cơ thể gã quá bất lực để có thể cố gắng.

"Em sẽ không chết trên tay anh đâu, Granger, phải không?" Draco hỏi, giọng hắn trầm, gần và ấm áp như mật ong. Hắn tiếp tục chưa lành cô, ôm lấy cơ thể của Hermione khi cô run rẩy vì dư chấn của Lời nguyền tra tấn của Macnair. Cô cảm nhận được luồng ma thuật của Draco xuyên qua cô như một liều thuốc, khâu da và làm sáng đầu cô khi mọi thứ dần dần quay trở lại với cô, thế giới tự hàn gắn trước mắt cô, định hình lại và tập trung lại.

"Xin lỗi đã làm anh thất vọng, nhưng không đâu," cô nghẹn ngào yếu ớt qua cơn đau dịu dần khi cây đũa phép của Draco hoàn thành một vài phép chữa lành cơ bản. Khi chắc chắn rằng mình sẽ không ngất đi, Hermione để Draco giúp cô ngồi dậy.

Cô cho phép mình nhìn kỹ hắn

Hắn cũng bị thương như cô, nếu không muốn nói là nhiều hơn. Cô lướt ngón cái dưới mái tóc ướt đẫm nước mưa và dính trên trán hắn, những sợi tóc bạch kim nhuốm màu đỏ của hắn.

Nhưng ngay khi cô nhấc đũa phép của mình lên để đáp lại ân huệ và chữa lành vết thương cho hắn, Draco cứng người, mắt hắn dừng lại ở một điểm phía sau cô, mở to, môi hé mở.

"Granger."

Lông mày cô nhíu lại, ngay trước khi Draco hất cằm qua vai cô, cơ thể hắn cứng đờ, đông cứng bên cạnh cô.

Máu của cô biến thành băng. Bởi vì, trong cơn hỗn loạn đó, cô đã quên mất.

Khi cô quay lại, kéo lê cơ thể đau nhức của mình một trăm tám mươi độ, không khí trong phổi cô biến thành đá.

Đó là ngôi nhà trong bức ảnh. Nó nằm cách họ khoảng ba mươi bước chân, bị che khuất một phần bởi loại sương mù dày đặc chỉ xuất hiện sau một trận mưa nặng hạt, ấm áp.

Cô nheo mắt, mạch đập có thứ gì đó sống động dưới da cô, tìm kiếm trong bóng tối cho đến khi cô nhìn thấy cậu ấy. Đứng ngay bên ngoài cửa trước, một bóng người hiện ra từ màn sương.

Và chính là cậu ấy. Một bóng ma tuyệt đẹp. Mái tóc đen bù xù và rối như xưa, đôi mắt xanh lục và lấp lánh với trái tim chiến đấu mà cậu ấy có; Vết sẹo hình tia chớp vẫn còn đó trên trán, đã mờ đi, bằng chứng cho thấy đó là cậu ấy.

Cảm thấy như một giấc mơ. Giống như thời gian chưa thực sự trôi qua và thực ra chỉ mới vài giờ hoặc vài phút kể từ trận chiến cuối cùng, khi một cậu bé mười tám tuổi hy sinh mạng sống của mình để giết chết phù thủy hắc ám mạnh nhất.

Người bạn của cô, người mà cô đã yêu, đã mất và lại mất lần nữa; người đã lớn lên cùng cô, từ một cậu bé đến một người đàn ông, từ một cô bé đến một người phụ nữ. Cô chắc chắn rằng hầu hết những vết sẹo mà họ mang vẫn giống nhau – những vết sẹo sâu, không đều, xấu xí cũng là những lời nhắc nhở hạnh phúc đến kỳ lạ về những gì đã gắn kết họ lại với nhau. Chàng trai đã nhìn thấy nỗi đau đầu tiên của cô cũng như cô đã nhìn thấy cậu ấy, người tin tưởng cô hơn hầu hết bất kỳ ai cô từng gặp. Một người mà cô đã cùng cười và cùng khóc, người mà cô sẽ cùng chiến đấu trong một cuộc chiến khác ngay lập tức nếu buộc phải làm vậy.

Cậu ấy đây, bằng xương bằng thịt chứ không chỉ là ký ức nào đó mà cô đang lưu giữ trong đầu, mà ngày càng mờ nhạt đi mỗi ngày. Cậu ấy là thật, điều gì đó mà cô có thể chạm vào, với cái nhìn trẻ con bất biến của cậu ấy, cảm giác buồn bã mà cậu ấy mang theo mọi nơi cậu đến; nặng trĩu trên ngực nhưng mang một mục đích vô cùng thiết thực. Mục đích mà cậu ấy thiết lập dựa trên tình yêu

Cậu ấy đây: Harry Potter.

Đứa Bé Còn Sống.

Phù thủy mạnh nhất trên trái đất.

Bạn thân của cô.

Cô quan sát Harry điều chỉnh tư thế, thân hình mảnh khảnh và khiêm tốn, đôi vai cậu thả lỏng khi cậu chớp mắt, bối rối, sau cặp kính tròn.

Cậu nheo đôi mắt quen thuộc của mình, và một giọng nói mà cô chỉ nghe thấy trong giấc mơ suốt bốn năm dài vang vọng trên bãi cỏ.

"Hermione?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro