Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2: Two

Ở góc sau của quán rượu có một cái bàn nhỏ, đèn neon phát sáng xanh và đỏ, ngay sau bàn bi da. Đây là nơi Hermione ngồi, với một cốc Bia Bơ trên tay khi cô nhìn Ginny đặt cây gậy bi da của em ấy về phía một chùm bóng bi da nhiều màu, quả bóng trắng đập vào chúng tạo ra một tiếng vang bắn chúng lăn tán loạn trên bàn.

"Giỏi lắm em gái," Blaise khen ngợi, nhìn chúng lăn xuống lỗ ở hai bên và góc bàn khi cậu ta đi vòng qua Ginny, đi theo quả bóng trắng đến nơi nó lăn chậm lại ở đầu bên kia. Malfoy dựa vào bức tường bên cạnh họ, quan sát, cả hai lòng bàn tay đặt uể oải trên đầu gậy bi da, cây gậy được chống thắng xuống đất. Khi Blaise đánh lượt của mình, Draco đẩy người ra khỏi bức tường, ánh đèn vàng dịu trên bàn bi da chiếu vào gò má hắn và chiếu sáng những đường nét vừa bị đổ bóng vài giây trước.

"Bạn gái của mày chơi bi da giỏi hơn mày rồi đấy, Zabini," Draco nhếch mép, nhìn Blaise nổi cáu khi cậu ta không đánh chìm được một quả bóng nào.

"Ừ, ừ, đấu với hai người thực sự làm tao thấy nhục quá," Blaise thở dài, dựa hông vào cạnh bàn khi đến lượt Draco. Nghiêng người qua góc bàn, bụng của Draco áp vào mép bàn, cơ lưng căng ra dưới lớp vải của áo sơ mi. Vai hắn rộng, nét mặt tập trung, rồi cú bắn của hắn nhanh và chính xác – khuỷu tay đẩy về phía trước rồi lại lùi lại như thể hắn vừa bắn một mũi tên. Hắn đẩy được hai quả bóng vào lỗ ở các góc đối diện, một ít sợi tóc mái vàng rơi xuống mắt và hắn vuốt lên khi đứng thẳng lại. Hermione ngả người ra sau ghế, nhấp một ngụm Bia Bơ thứ hai.

"Nếu Hermione tham gia, chúng ta có thể chơi đôi và tao sẽ không phải xấu hổ nhiều như vậy," Blaise tiếp tục, hơi cao giọng và nghiêng đầu về phía Hermione. Cậu ta nhướng mày nhìn cô, đôi mắt đen thúc giục cô lao vào và cứu cậu ta.

"Tôi chơi bi da dở như chơi Quidditch á," Hermione cười, nhìn Blaise với một nụ cười xin lỗi. "Tôi sẽ phá hỏng niềm vui của mọi người cho coi."

"Thật đó, chị ấy chơi tệ kinh khủng," Ginny nói thẳng thừng, cú đánh tiếp theo của em ấy làm nhiều quả bóng đập vào mép bàn và vào lỗ hơn. Hermione ném cho bạn mình một cái lườm nhưng không gay gắt, đặt ly Bia Bơ đã cạn của mình xuống.

Những người còn lại của đội Quidditch đang ngồi ở nhiều nơi khác nhau trong quán rượu và tham gia vào các kiểu ăn mừng khác nhau; Adrian Pucey đang tán tỉnh một cách say sưa, trơ trẽn, với Riley ở bên cạnh quầy bar, và một vài người khác mà Hermione nhận ra nhưng không thể nhớ tên đang cười đùa huyên náo trong cuộc trò chuyện qua chiếc bàn cao cách đó vài bước chân. Hermione vô cùng mong Dean và Seamus ở đây để cô có thể trốn thoát, nhưng hiện tại, cô vẫn bị mắc kẹt ở đây.

"Biết không, Granger, tôi hiểu là không có gì mà cô không thể làm được. Ginny nói với tôi rằng Ron và Potter gần như vô dụng nếu không có cô ở trường."

Hermione nhướng mày nhìn Ginny khi Blaise thực hiện cú bắn tiếp theo – nó tốt hơn lần bắn đầu tiên của cậu ta, vì vậy lần này Draco im lặng khi đi vòng qua Ginny để đến lượt mình.

"Thật tốt khi biết là Ginny có chút niềm tin vào anh trai mình," Hermione đáp trả, mắt cô dừng lại trên tay của Draco. Hắn đặt đầu gậy vào chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ, trượt nó trên da khi chuẩn bị cú đánh. Những đường gân trên tay hắn uốn cong và nổi lên dưới làn da, các đường tĩnh mạch màu xanh dưới lớp da nhợt nhạt.

"...Nhưng dù sao đi nữa, tôi cho rằng thật may mắn là tôi chưa bao giờ phải chơi Quidditch hay bi da để đánh bại Voldemort."

Draco thực hiện cú bắn của mình, nhưng hắn bất ngờ ngừng lại ở phút cuối khi Hermione kết thúc câu nói, như thể hắn vấp phải chính đôi chân của mình. Ginny và Blaise dường như không chú ý đến phản ứng của hắn, nhưng Malfoy ngước mắt lên nhìn cô, cái cau mày hiện rõ trên khuôn mặt.

"Đôi khi em thích trêu Ron rằng anh ấy đã để lại tất cả sự sáng suốt của mình ở trong bụng mẹ, và em đã hấp thụ tất cả."

Blaise cười, và Hermione thề rằng cô có thể nhìn thấy khoé miệng của Draco cong lên.

Khi Blaise đánh trượt quả bóng mà cậu ta nhắm tới, cậu ta thở dài thườn thượt, quay lại phía Hermione và rồi bĩu môi.

"Nào, Granger, cô không thể giúp đỡ một người bạn cũ sao?"

"Bạn cũ?" Ginny khịt mũi, hoài nghi nhìn qua lại giữa Hermione và Blaise như thể họ đã che giấu một tình bạn bí mật với em ấy suốt những năm qua.

"Thôi nào cục cưng, ba người chúng ta thân nhau từ lâu mà! Chúng ta đều là thành viên được đánh giá cao của Câu lạc bộ Slug."

Hermione cười toe toét, mắt cô lướt qua Ginny khi họ cùng nhìn nhau hồi tưởng về một bữa tiệc tối của Câu lạc bộ Slug, sau đó cả hai người họ cùng kết nối với sự ngu ngốc tuyệt đối của bọn con trai và khả năng phá hỏng một món tráng miệng ngon tuyệt.

"Nếu ai hỏi tao về cái đó, thì nó là một mớ nhảm nhí," Malfoy cắt ngang, mắt hắn kiểm tra vài quả bóng bi da còn sót lại khi hắn tính toán nước đi tiếp theo của mình. "Ngay khi tao biết McLaggen là một trong những mục tiêu bệnh hoạn của Slughorn, thì tao biết ổng không có gu thẩm mĩ rồi."

"Malfoy chỉ ghen tị vì không được mời thôi," Blaise châm chọc, và Draco ném cho cậu ta một cái nhìn cảnh cáo.

"Chà, tao rất vui vì mày có điều gì đó để tự hào, Blaise, dù cho có hơi rẻ mạt."

Ginny phá lên cười trong khi Hermione cố gắng nhịn cười. Blaise cũng cười, không hề bối rối trước lời mỉa mai của Malfoy, và giả vờ bẻ khớp ngón tay khi cậu ta nắm chặt nắm đấm lại.

"Thang điểm từ một đến mười, Granger, cảm giác đánh mạnh cái thằng này vào mặt là bao nhiêu điểm?"

"Đương nhiên là mười điểm," cô đáp trước khi có thể dành một chút thời gian để quyết định xem đó có phải là một ý kiến hay hay không. Má cô nóng bừng ngay khi Malfoy quay sang nhìn cô, quai hàm hắn nghiến chặt khi đôi mắt hắn dán chặt vào mắt cô một cách nguy hiểm. Blaise siết chặt vai hắn an ủi, lắc đầu với Hermione để cho cô thấy rằng cậu ta rất ấn tượng.

"Tàn nhẫn quá trời luôn. Thôi nào Granger, cô định bắt tôi đợi cả đêm à?"

Hermione thở dài, để ý cách Ginny nhìn thẳng vào mắt cô, thúc giục cô nên vui vẻ một chút.

"Tôi sẽ chơi một ván thôi, cho anh vui lòng, nhưng tôi cần uống thêm một ly nữa." Cô hất đầu về phía cái cốc rỗng của mình khi đứng dậy, đẩy ghế ra sau và lấy chiếc túi nhỏ đựng tiền của mình.

"Đó là ý tưởng tuyệt vời nhất mà cô có cả đêm nay đấy," Blaise cười toe toét, nhe hàm răng trắng của mình với cô khi Hermione đi vòng qua bàn bi da. Draco ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt của hắn lướt qua cô một cách nguy hiểm. Hắn xoay đầu gậy bi da của mình vào một khối phấn xanh, rồi nhìn đi chỗ khác khi ánh mắt họ gặp nhau.

"Dù sao thì cũng đúng lúc, vì em vừa mới thắng," Ginny nói, mỉm cười tự hào với chiếc bàn bi da gần như trống rỗng.

"Đừng đi lâu quá đấy," Blaise van nài khi cô ngang qua, và Hermione mỉm cười với cậu ta, đảo mắt trêu chọc ngay khi Draco đi đến đặt lại mấy quả bóng bi da. Cô chen chúc qua quán rượu, khéo léo len lỏi giữa những chiếc bàn và những nhóm bạn nhỏ đang lảo đảo ngã ngửa trong cơn say. Hermione không thể nhớ nổi lần cuối cùng cô đến một nơi như thế này là khi nào – có lẽ là sinh nhật của cô cách đây vài năm, nhưng đây không phải là không khí yêu thích của cô.

Cô cho rằng buổi tối vẫn ổn cho đến giờ; có thể chịu được. Đủ dễ dàng để tham gia vào cuộc trò chuyện với Ginny và Blaise, và vừa đủ để nói về công việc với Draco – giả vờ lịch sự và những câu chuyện thú vị về những người đồng nghiệp chung vừa đủ để giúp cho buổi gặp mặt này diễn ra suôn sẻ. Quan sát Draco ở cùng Blaise giống như quan sát một người hoàn toàn khác – một sự tự tin và thoải mái ở hắn mà cô không thể thấy được ở nơi làm việc, chỉ thấy trong vài dịp hiếm hoi khi Malfoy nói chuyện với Dean hoặc Riley và Hermione có mặt để thấy được điều đó.

Tại quầy bar, cô ngồi xuống một chiếc ghế đẩu trống và kiên nhẫn đợi người phục vụ đi đến chỗ cô. Bên cạnh cô, một vài người đàn ông háo hức nói về Quidditch World Cup mùa hè này, đặt cược xem đội nào sẽ lọt vào vòng tứ kết. Hermione ước gì cô có thể nói với họ rằng đội trưởng của Hollyhead Harpies hiện đang ở ngay tại quán rượu này, chiến thắng mọi ván bi da mà em ấy đang chơi ngay cả khi đã uống rất nhiều rượu đế lửa.

"Muốn uống gì không, cưng?" người pha rượu hỏi, một người đàn ông hơn cô vài tuổi với nụ cười đẹp trai và đôi mắt lấp lánh tốt bụng. Cô biết kiểu người này– dễ tính, giỏi tán gẫu và hấp dẫn tiền boa vì họ hay thêm từ 'cưng' hay 'em gái' vào cuối câu hỏi của mình. Hermione lịch sự mỉm cười đáp lại anh ta, thọc tay vào túi để lấy tiền.

"Vui lòng cho tôi một ly rượu đế lửa?"

Anh ta gật đầu, nhanh chóng quay lại để lấy chiếc bình pha rượu từ cái quầy phía sau.

"Đi uống một mình à?" anh ta hỏi, có chút trêu chọc, nhưng không phải theo cách mỉa mai. Anh ta có bộ râu đen, cắt ngắn và có khuôn mặt điển trai. Cô để mắt mình tò mò lướt qua khuôn mặt anh ta khi anh ta làm việc. Một chiếc ly xuất hiện trên quầy bar trước mặt cô, và cô quan sát thứ chất lỏng màu hổ phách đọng lại dưới đáy.

"Thực ra, bạn của tôi ở đằng kia," cô nói, nghiêng cổ nhìn về phía bàn bi da. Malfoy đang cười – đầu ngửa ra sau, mắt nhăn cả lại khi hắn cười – một điều gì đó xa lạ và bí ẩn đối với cô đến nỗi cô không thể rời mắt đi dù chỉ một giây.

Draco Malfoy có đúng ba biểu cảm trên khuôn mặt: một cái cau mày khó chịu, chua chát; một cái trống rỗng, không thể đọc được; và cuối cùng là nụ cười nhếch mép tự mãn của hắn, mà hắn luôn dành cho bạn bè và Madge, hoặc có một lần, Hermione vấp phải chân của chính mình trong văn phòng và làm đổ cà phê nóng lên áo sơ mi của cô.

Nhưng kiểu cười này hoàn toàn mới.

"Nghe tuyệt đấy," người phục vụ mỉm cười, đẩy chiếc ly đầy về phía cô. Hermione quay lại nhìn anh ta. Anh ta đẹp trai, theo kiểu truyền thống, mái tóc sẫm màu được cắt ngắn và một khuôn mặt góc cạnh. "...Tôi vừa mới tự hỏi là không biết có điều gì sai trong vũ trụ mà cô phải ở một mình vào tối thứ bảy."

Má cô nóng bừng vì lời tâng bốc và ngạc nhiên. Người đàn ông đang nhìn cô khi cô bắt gặp ánh mắt của anh ta, và khi anh ta khoác cái khăn lên vai, cô để ý đến cánh tay to bè của anh ta, cách ống tay áo phông của anh ta kéo lên để lộ mép một hình xăm.

"Anh có tán tỉnh tất cả các cô gái ngồi ở đây không?" Hermione hỏi, mệt mỏi vì thực tế là một quán rượu như thế này không hẳn là nơi tốt nhất để tán tỉnh, đặc biệt là bởi một nhân viên pha chế đẹp trai, người có vẻ tự tin rằng mình biết tất cả những điều đúng đắn để nói. Cô nhấp một ngụm nhỏ rượu đế lửa, vừa đủ cho cô có đủ can đảm để tán tỉnh lại. Người phục vụ rượu nhún vai, rót một ly Bia Bơ cho một người đàn ông ở quầy bar cạnh cô.

"Không, thực ra thì tôi không."

Hermione ném cho anh ta một cái nhìn hoài nghi hài hước, nhướng một bên lông mày, và anh ta cười, to và rất tươi, lắc đầu với cô.

"Nhưng tôi nghĩ thử cũng không hại gì," anh ta nói, và nghe có vẻ chân thật, đủ tử tế để Hermione thư giãn một chút.

Cô thực sự không dành nhiều thời gian trong lịch trình của mình để được tán tỉnh trong những ngày này, và nếu cô thành thật mà nói, cảm giác đó rất tốt – kích thích vị trí trong não cô đang tìm kiếm sự xác nhận như vậy, nơi con người, xác thịt bên trong cô kêu gọi, quẫy đạp trong sự cô đơn hoặc có thể là niềm kiêu hãnh. Ham muốn không nằm ở đầu danh sách những gì quan trọng nhất đối với Hermione, nhưng cô không thể phủ nhận rằng thỉnh thoảng cô quên mất cảm giác đó như thế nào. Sự phấn khích dồn dập, cảm giác ham muốn và hấp dẫn mơ hồ, choáng ngợp – sự căng thẳng đang hình thành của sự mong đợi. Nếu cô suy nghĩ đủ, cô có thể nắm bắt được nó.

Cô có thể nhớ cách Ron đã nhìn cô trong chiếc váy ở Dạ vũ Giáng sinh. Nhưng không chỉ mỗi cậu ấy; Harry và Viktor, Cormac McLaggan và Anthony Goldstein. Cảm giác thật tốt khi được nhìn ngắm một lần. Tự phụ là một phẩm chất xấu, nhưng ham muốn là chuyện bình thường của con người, dù chỉ trong một đêm.

Và cô có thể nhớ cảm giác được chạm vào như thế nào. Cách Ron lướt mắt khắp cơ thể cô, đồng tử của cậu ấy mở to đến mức chưa từng thấy. Ngón tay cậu ấy lướt trên da cô trước khi chìm vào trong cô – lần đầu tiên của họ cẩu thả, lộn xộn, không khí nóng lên cùng với những tiếng thở rít khi họ dò dẫm tìm đúng nhịp điệu. Cả hai đều thiếu kinh nghiệm, mặc dù Ron có nhiều kinh nghiệm hơn cô, nhưng cảm giác giải phóng ngọt ngào; như thở ra một hơi thở họ đã kìm nén trong bảy năm.

"Cô tên là gì?" người phục vụ rượu hỏi, đánh bóng chiếc cốc bằng một mảnh vải lanh. Nếu muốn, anh ta có thể sử dụng một câu thần chú cho nhanh và chiếc cốc sẽ sáng bóng ngay lập tức, nhưng làm điều đó bằng tay khiến anh ta trông bận rộn hơn, cho anh ta nhiều thời gian hơn để nói chuyện với cô.

"Hermione," cô nói, nắm chặt ly rượu bằng lòng bàn tay.

"Tên đẹp," anh ta mỉm cười, đặt chiếc cốc bóng loáng xuống với một tiếng thịch. "Người cũng đẹp."

Da cô nổi gai ốc. Dạ dày của cô như bị trào ngược axit; mong chờ, một nhu cầu. Anh ta liếm môi dưới, mắt lướt qua khuôn mặt cô một cách rõ ràng hơn.

"Còn anh?" cô hỏi lại, tuyệt vọng muốn nhận câu trả lời nhiều như cô đã cho. Nhấp thêm một ngụm rượu đế lửa nữa, êm ái, với lời hứa hẹn về sự tự tin mà cô cần để theo đuổi chuyện này cho dù nó dẫn đến đâu – cô khá chắc rằng không ai trong số họ đang tìm kiếm bất cứ điều gì khác hơn ngoài một chút phân tâm trong một đêm.

"Tôi là Will," anh ta nói một cách quyến rũ, và khi cô định mở miệng hỏi khi nào anh ta hết giờ làm, thì một người nào đó ở dưới quầy bar gọi đồ uống, họ thiếu kiên nhẫn đập tay xuống bàn vài lần để ra hiệu.

Will trao cho Hermione một nụ cười xin lỗi và biến mất đến đầu kia của quầy bar trong nháy mắt. Anh ta được chào đón bằng một tràn tiếng hoan hô từ nhóm phù thuỷ, những người đã cởi bỏ hết áo vest của họ ra treo trên lưng ghế, bỏ lại công việc sau lưng để vui chơi.

Hermione nuốt ngụm rượu đế lửa cuối cùng, nhắm nghiền mắt khi cô ngửa đầu ra sau để đổ chất lỏng nóng xuống cổ họng. Cô không đến mức say khướt, nhưng cô thích rằng việc uống vài ly sẽ giúp cô thêm tự tin – một chút can đảm dạng lỏng sẽ không bao giờ làm tổn thương bất kỳ ai.

Khi cô mở mắt ra, Malfoy đang ở bên cạnh cô, chống khuỷu tay lên quầy bar và nhìn xuống Will.

Thật lạ khi hắn lại ở gần cô như vậy, gần như không thoải mái, vì họ thường có xu hướng giữ khoảng cách với nhau. Nhưng bây giờ cô có thể ngửi thấy mùi của hắn, mùi gỗ sồi, ngọt ngào, và nếu cô cử động khuỷu tay một chút, nó sẽ chạm vào hắn.

Ai đó đi qua phía sau họ, vỗ vai hắn và khen ngợi hắn vì đã chơi tốt. Người đó rời đi sau khi Malfoy cảm ơn, rồi hắn quay lại đối mặt với quầy bar.

"Tôi nghĩ mình cũng nên chúc mừng anh," cô nói, khiến cả bản thân ngạc nhiên khi làm vậy. Cô thường tự hỏi Harry cảm thấy thế nào – cảm giác thật hồi hộp khi bắt được trái snitch và giành chiến thắng cho đội của mình. Nhưng cô không bao giờ bận tâm hỏi, biết rằng cậu ấy sẽ luôn khiêm tốn về điều đó, coi đó là sự may mắn ngu ngốc, khen ngợi đồng đội của cậu ấy vì những nỗ lực của họ. Cô tưởng tượng cảm giác đó giống như cái cảm giác mà cô từng có được khi nhận được điểm cao nhất trong lớp hoặc Điểm xuất sắc trong kỳ thi OWLS của mình.

"Chỉ khi cô thực sự nghĩ vậy," Malfoy đáp, quay đầu sang nhìn cô. Cánh tay phủ một lớp lông mỏng vàng hoe, sẫm màu hơn tóc trên đầu nhưng vẫn đủ tinh tế để tôn lên làn da nhợt nhạt của hắn.

"Ồ, vậy thì, trong trường hợp đó..."

Hắn thở ra một hơi, như một tiếng cười từ mũi để ám chỉ sự thích thú của mình. Một nhân viên pha chế mới đến sau quầy bar để hỗ trợ Will, người đang bận phục vụ một nhóm khách mới đến. Draco ra hiệu cho cô ấy, giơ một tay lên, và cô ấy đi đến trong khi đang buộc một chiếc tạp dề quanh eo.

"Cô có thấy mình hài hước không, Granger?" hắn hỏi trước khi rướn người về phía trước, hạ giọng khi người phục vụ rượu mới đến chỗ họ. "Rượu đế lửa, vui lòng cho gấp đôi. Thực ra thì, phiền cô làm cho tôi hai ly."

Người phục vụ rượu đó lịch sự gật đầu, liếc nhìn Malfoy một lúc trước khi quay lại với cái ly.

"Tôi có thể đảm bảo rằng phần lớn chúng ta không dành quá nhiều thời gian suy nghĩ về chính mình, Malfoy."

Anh quay lại, nhìn cô lần nữa, và sự thích thú của hắn dường như đã lan toả ra từng lỗ chân lông của hắn, mặc dù thực tế là hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cảm đó – cùng lắm là trầm tư. Ánh mắt của hắn trở nên tập trung, dường như đang xem xét kỹ lưỡng ngay cả khi hắn không thực sự cố gắng. Như thể Hermione mới là người đến và đứng trong không gian của hắn, chứ không phải ngược lại.

"Tự xem xét lại bản thân là một công cụ quan trọng trong sự hiệu quả, Granger, vì nó giúp chúng ta nhận ra những thiếu sót của mình. Ví dụ như, liệu những câu chuyện cười của chúng ta có hài hước không hay ít nhất là có độc đáo chưa."

"Nó có hoạt động không nếu ai đó cần nhận ra rằng họ không thể chịu đựng được và chỉ quan tâm đến bản thân một cách đáng ghét?"

"Gần đúng. Cứ suy ngẫm thêm một chút đi – cứ đào thật sâu vào, Granger – và thử lại vào lúc khác."

Có một vị cay đắng trong miệng cô, và đó không phải là rượu đế lửa.

"Biết gì không..."

Người phục vụ rượu đặt hai ly rượu trước mặt Draco với một nụ cười quá đỗi ngọt ngào, và Draco cảm ơn cô ấy khi hắn trượt vài đồng xu về phía cô ấy.

"Ly tiếp theo cho cô tôi trả," hắn tiếp tục, không cho cô cơ hội để nói. Hắn đặt ly rượu mới trước mặt cô, bàn tay hắn vô tình lướt nhẹ qua cánh tay cô. "...Tôi thấy làm người khác cười dễ hơn khi tôi uống vài ly."

Hermione khinh bỉ nhìn xuống đồ uống. Một nửa cô chết lặng, bối rối, rằng Malfoy đã mua nó cho và một nửa cô ước mình có thể hất nó vào cái bản mặt của hắn.

"Vậy thì hy vọng là anh bớt căng thẳng hơn khi say, Malfoy, nếu không thì tôi chẳng thấy anh tận hưởng niềm vui chút nào."

Draco đứng thẳng người, đẩy người ra khỏi quầy bar, rồi xoay người đối mặt với cô, hắn cũng cao hơn khi làm vậy. Bây giờ, hắn nhìn xuống cô, khóe miệng nhếch lên; một chút, cười nhẹ, vừa kịp hiện rõ trước khi nó biến mất một lần nữa.

"Ừm. Chúc cô có khoảng thời gian vui vẻ tại thư viện vào cuối tuần, Granger."

Nếu họ đang ở trong một võ đài quyền anh, chuông sẽ reo, thông báo chiến thắng cho hắn – bởi vì cô là ai mà dám chọc ghẹo hắn về việc tận hưởng niềm vui khi cô dành những ngày cuối tuần để làm việc, ngồi trong một góc và xem bạn bè chơi bi da trong khi cô lên kế hoạch chi tiết vào ngày mai cho mấy hồ sơ ở Bộ?

Cô nhìn hắn rời đi – cô, đủ bực tức, còn hắn, như thể cả cuộc trò chuyện này chưa từng xảy ra – và khi cô quay người lại trên chiếc ghế đẩu của mình, Will lại ở trước mặt cô, anh ta đã thoát khỏi nhóm phù thủy ngày càng ồn ào và náo nhiệt hơn.

"Chào," cô thở ra.

"Chào."

"Khi nào anh kết thúc ca làm?"

"Trong nửa giờ nữa," anh ta mỉm cười.

"Hoàn hảo," cô nói. Cô ngập ngừng nhấp một ngụm rượu đế lửa, xoa dịu sự rối loạn mà Malfoy đã gây ra bên trong cô, liều thuốc mà hắn đã mua cho cô để xoa dịu những tiếng ầm ĩ mà hắn để lại. Sau đó, trong một nỗ lực để duy trì sự tỉnh táo của mình trong thời gian còn lại của đêm đó, cô đẩy ly rượu còn dở ra xa, để nó lại phía sau.

Cô chơi một ván bi da, chứng minh quan điểm của mình với Blaise khi họ thua thảm hại trước Malfoy và Ginny, rồi sau đó gặp Will bên ngoài. Họ đi dạo xuống Hẻm Horizont, và Will mỉm cười với cô khi cô kéo anh ta sang một bên để hôn.

Will, hóa ra, là một người hôn rất giỏi, nhưng cô thấy trái tim mình không có ở đó.

Đúng, ham muốn là tốt. Đôi khi, cần thiết.

Nhưng được yêu để lấp đầy một khoảng trống thì hoàn toàn khác.

~~~

Gwen, người trợ lý mà Hermione yêu thích nhất ở Bộ, gật đầu và mỉm cười với Hermione khi cô đi ngang qua cô ấy vào sáng Chủ Nhật, tự tin bước vào kho lưu trữ. Một số trợ lý khác tỏ ra kém nhã nhặn hơn khi Hermione ngồi ở cái bàn phía sau trong suốt 9 giờ vào mỗi cuối tuần, không thèm che đậy cái đảo mắt khi cô đưa thẻ thông hành cho họ để lấy thêm các tài liệu hạn chế từ phía sau.

Về phần Hermione, cô đã phải thuyết phục một chút để được Kingsley cấp cho cô quyền truy cập vào kho lưu trữ giống như Thần Sáng; quyền truy cập vào các tài liệu bị hạn chế và hồ sơ kinh doanh riêng tư, tất cả đều có sẵn cho cô như cho một Thám tử Cấp cao. Tuy nhiên, cuối cùng thì cô cũng thuyết phục được Bộ trưởng Bộ Pháp thuật mới, mặc dù cô tưởng tượng phần lớn trong số đó là sự tin tưởng của ông dành cho cô đã được hình thành từ nhiều năm trước khi cô giúp họ giành chiến thắng trong cuộc chiến.

Cô đặt đồ đạc của mình xuống chiếc bàn quen thuộc, trải bản đồ ra và giữ cho các góc bản đồ phẳng ra bằng một số quyển sách. Thói quen tuần tự này đã được cô thiết lập từ nhiều năm trước – hiện tại cô tiếp tục với một khuôn mẫu như vậy, mở sổ ghi chép của mình mà không cần phải suy nghĩ về nó, tiếp tục tìm kiếm Harry ở phần mà cô đã bỏ dở tuần trước.

Hermione biết – nhận ra khả năng không thể tưởng tượng nổi đó – rằng Harry có thể đã chết. Rằng thi thể của cậu ấy có thể ở đâu đó, và đã bị phân huỷ. Nhưng có những khả năng khác đáng sợ hơn, rằng cậu ấy có thể bị bắt làm con tin bởi một kẻ ủng hộ Voldemort đã trốn thoát, kẻ đang chờ đợi trong bóng tối để sử dụng Harry như một quân cờ cho sự trở lại của chúng. Cô cũng nhận ra rằng có một khả năng nhỏ là Harry không muốn bị tìm thấy. Và, kỳ lạ thay, khả năng này luôn khiến cô lo lắng nhất.

Sau khi hoàn thành khu vực đầu tiên trên bản đồ của mình nhiều năm trước, cô đi từng bước một ra bên ngoài, cuộc tìm kiếm ở Nam Mỹ kéo dài nửa năm. Cô sàng lọc hết trang này đến trang khác của danh sách; khách sạn, nhà nghỉ trong khu vực, những đơn mua đũa phép trong Làng phù thủy, cho thuê căn hộ, đơn xin việc, thông tin ngân hàng, camera giao thông và hình ảnh từ hệ thống an ninh. Cô tìm kiếm mọi nơi ở bên trong Bộ cho đến khi không còn gì để nắm bắt nữa, và sau đó cô gạch tên thành phố bằng dấu X màu đỏ và chuyển sang thành phố tiếp theo. Đôi lúc, khi cô có thể có một cái Khóa Cảng, cô sẽ đích thân đến đó để tìm kiếm thông tin.

Rõ ràng là Harry đã rời Argentina ngay sau khi bức ảnh đó được chụp, vì cô đã tìm kiếm ở đó lâu nhất và vất vả nhất; thậm chí đã có lúc khiến cảnh sát muggle tham gia vào việc tìm kiếm 'Chồng' mất tích của cô, người mà cô đã 'bị lạc mất trong một chuyến du lịch bụi kỷ niệm ngày cưới.'

Khi cô đã cạn kiệt tất cả các nguồn lực của mình ở đó, cô chuyển đến Brazil, ở đó vào dịp Lễ Giáng Sinh dưới vỏ bọc là một kỳ nghỉ. Cô đã trở nên – một cách miễn cưỡng – đặc biệt giỏi bùa lú Confundus, cô luôn cảm giác tội lỗi khi sử dụng chúng lên những muggle vô tội, nhưng đó là cách nhanh nhất và dễ dàng nhất để lấy thông tin trong hầu hết thời gian. Cô từng lần theo manh mối – một vé tàu được mua bởi một người đàn ông tên Harry, người mà theo lời người bán vé là có mái tóc sẫm màu và đeo kính – đến một nhà trọ ở Paraguay. Ở đó, cô tìm thấy một người đàn ông tên là Harry thật, người thực sự có mái tóc sẫm màu – nhưng anh ta cũng đeo một cặp kính râm dày màu đen, vì anh ta bị mù.

Cô cảm thấy hoàn toàn mất trí khi thừa nhận với người đàn ông này rằng cô đã đi cả chặng đường dài để tìm anh ta, nghĩ rằng anh ta là người bạn đã mất tích của cô. Cô đã khóc ba ngày liền khi về đến nhà, xin nghỉ làm những ngày sau đó để hồi phục sức khỏe và chuyển đến nơi tiếp theo.

Và cứ như vậy trong nhiều năm – lật hết hòn đá này đến hòn đá khác, lần theo những con đường dẫn đến những ngõ cụt, gạch bỏ các thành phố và thị trấn nhỏ trên bản đồ cho đến khi toàn bộ quốc gia bị gạch bỏ. Cô làm gì cũng có phương pháp và thận trọng, có những ngày cô muốn phát điên, nhìn mình trong gương và thấy mình như một người mất trí. Một số ngày, cô sẽ nghe thấy một giọng nói nhỏ trong đầu, phần nhỏ bé trong cô muốn bỏ cuộc, và nó sẽ nói với cô một cách chắc chắn kỳ lạ rằng Harry đã chết; rằng cậu ấy đã chết từ lâu, và rằng đã đến lúc phải từ bỏ. Nhưng, bất chấp những cơn rùng mình khiến lưng cô run lên và sự kiệt sức thôi thúc cô chấp nhận điều này là sự thật, cô không bao giờ đầu hàng.

Vì vậy, những ngày chủ nhật của cô luôn được dành cho công việc – tập trung vào 'điều tra', ít hơn vào 'báo chí'. Nhiều năm rèn luyện kỹ năng thám tử đã giúp cô điều tra có phương pháp, hiệu quả, và làm cô không thể ngừng cảm thấy chán nản khi tài năng này không đem lại kết quả gì; chỉ đem đến những bài viết hay hơn cho Howler, những câu chuyện hay hơn với cái nhìn sâu sắc được nghiên cứu kỹ càng.

Madge đã nói điều gì đó với cô vài tháng trước về việc cô sẽ làm tốt như thế nào với tư cách là một Thần Sáng, nhưng khả năng viết của cô cũng quá giỏi để lãng phí. Ngay cả Draco, đôi khi, trêu chọc gọi cô là 'Columbo'. Phải mất một thời gian cô mới hiểu được ý nghĩa đó, và thậm chí còn lâu hơn để hiểu làm thế nào mà Draco lại biết về cái đó ngay từ đầu. Columbo là một chương trình truyền hình cũ của Mỹ kể về một thám tử, một người đàn ông lớn tuổi mặc một cái áo choàng trơn màu be và phá các vụ án giết người. Cuối cùng, khi Hermione ép buộc Draco phải nói cho cô biết lý do tại sao hắn cứ khăng khăng đặt biệt danh đó cho cô, hắn đã giải thích rằng đó là 'thói quen khó chịu' của cô khi tiếp cận hắn với 'một câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn' và sau đó, ngay khi hắn nghĩ rằng cô đã hỏi xong, thì cô sẽ nói tiếp "Thêm một điều nữa," trước khi hỏi một loạt câu hỏi khác – điều mà dường như cô có điểm chung với nhân vật Columbo.

"Cái đó đúng thiệt là ngớ ngẩn," cô cau mày.

"Sao cũng được, Columbo," hắn đáp, quay lại với công việc bình thường mà hắn đang làm.

Cô nghĩ về nó khi lướt qua hồ sơ lưu trữ của các cửa tiệm đã đăng ký ở Pháp Thuật Châu Âu, ghi lại tên và địa chỉ bất cứ thứ gì lọt vào mắt cô. Cô xem xét các cửa tiệm như: tiệm cầm đồ, tiệm đồ cổ, tiệm nội thất giống như Borgin và Burkes, những nơi bán mấy cái đèn bàn xấu xí để che đậy việc bán hàng chợ đen của họ – Khóa Cảng không đăng ký, đũa phép không theo dõi, những vật phẩm ma thuật bị cấm.

Cô nhận ra tầm quan trọng của những nơi này đối với việc tìm kiếm của mình khi cô bắt đầu viết bài báo về Chợ Đen Pháp Thuật cách đây vài tháng, chưa bao giờ nghĩ rằng chúng sẽ là nơi hoàn hảo để một phù thủy đang lẩn trốn đến để tìm đồ dùng.

Những cửa tiệm kiểu này phải có mối liên hệ với bất kỳ phù thủy hắc ám nào còn tự do ngoài kia, bất kỳ ai có thể đang đuổi theo Harry. Nếu Harry ở một mình, có khả năng là sau ngần ấy năm, chắc chắn cậu ấy sẽ nghĩ việc mua một cây đũa phép hoặc một Khóa Cảng là đủ an toàn mà không gây quá nhiều nghi ngờ.

Vấn đề là danh sách ngày càng dài, và Hermione hối hận vì hôm nay cô đã bỏ qua việc bám sát 'khu vực' của mình. Nếu cô tập trung vào các thành phố hoặc quốc gia đơn lẻ như cô từng làm, thì sẽ mất vài tuần, có thể vài tháng là có thể chuyển sang bước tiếp theo. Vì lý do nào đó, cảm giác rằng việc giải quyết sự nghi ngờ về lý thuyết này hiệu quả hơn, loại bỏ tất cả các cửa tiệm này trước khi tập trung vào những thứ khác.

Một bản đăng ký lọt vào mắt xanh của cô; cửa tiệm được đăng ký là cửa tiệm đồ cổ của Muggle, thuộc sở hữu của một phù thủy, với dòng tóm tắt mơ hồ "Đồ cổ của Muggle ở phía trước, tiệm bào chế ma thuật và đồ cổ phép thuật theo yêu cầu."

Bất cứ thứ gì cố gắng làm người ta tin rằng đó là cửa hàng muggle đều ngay lập tức làm cô nghi ngờ. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng cho bài báo của mình, cô đã trở nên quen thuộc với các mánh khoé mà chủ sở hữu sử dụng để che đậy doanh số bán hàng thực sự của họ. Làm như một cửa hàng muggle bình thường có nghĩa là thận trọng cẩn thận và một nhóm khách hàng nhỏ, độc quyền, ngay cả trong số các phù thuỷ.

Bất kỳ cửa hàng nào cũng phải tuân theo quy định của Chính phủ – độc dược và thuốc, hoặc các vật phẩm ma thuật như Tưởng Ký – đều phải có giấy phép của Bộ. Việc bán độc dược từ một hiệu thuốc là một cách che đậy dễ dàng: nó đánh lạc hướng sự chú ý trong quá trình kiểm tra và giấy tờ, khiến ít nghi ngờ hơn về khía cạnh 'tò mò' của mọi thứ, vốn thường là nơi kiếm ra tiền thật. Những quy định này cũng có nghĩa là có những hồ sơ của bộ ở đâu đó: tên của những người mua, có thể dưới tên giả, đến lấy "thuốc giảm đau" hoặc "thuốc Ngủ Không Mơ" giống như đơn thuốc của muggle. Các chủ cửa hàng đã sử dụng những danh sách này để đáp ứng các yêu cầu của họ với Bộ, nhưng cũng để làm tài liệu cá nhân của riêng họ, trong trường hợp bất kỳ khách hàng nào của họ quyết định lừa đảo họ, để dễ dàng theo dõi hơn. Những cái tên được liệt kê trong sổ đăng ký của những cửa hàng như thế này có thể là tên giả, bút danh để bảo vệ danh tính, nhưng Hermione nghĩ đó là một nơi tốt để bắt đầu.

Phải mất tổng cộng nửa giờ để Hermione yêu cầu hồ sơ. Cô vẫy thẻ của mình với Gwen, người ngay lập tức di chuyển vào căn phòng phía sau để tìm hồ sơ. Sau đó, cô bắt đầu tìm kiếm qua những cái tên được liệt kê trong giấy tờ, bất cứ thứ gì được mua hoặc bán tại cửa tiệm đó trong bốn năm qua. Cô chú ý cẩn thận, tìm kiếm những bút danh, biệt danh quen thuộc, bất cứ thứ gì có thể liên quan đến Harry.

Cô đọc lướt qua một trang từ một năm rưỡi trước, tháng Giêng, khi cái tên hiện ra trước mắt cô – những chữ cái màu đen nhấp nháy, nhảy ra khỏi trang như thể chúng đang tự gỡ ra khỏi giấy da và ném mình vào cô. Cô ngừng thở trong giây lát; hơi thở mắc vào cổ họng cô, nằm đâu đó sau xương quai xanh khi cô đứng chết trân.

Ngày 16 tháng 1 – Thuốc Ngủ Không Mơ, hai lọ.
Vernon Dudley
   Không có ghi chú.

Một tiếng nức nở nghẹn ngào xen lẫn với tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi cổ họng cô và lòng bàn tay cô đưa lên che lấy miệng, cắt đứt âm thanh đó với một tiếng nấc.

Vernon Dudley.

Cô gần như có thể nghe thấy cậu ấy nói to điều đó với bọn Mẹ mìn ở Rừng Dean, một sự kết hợp nhanh chóng giữa tên của ông dượng và anh họ của cậu ấy.

Tim Hermione đập thình thịch trong lồng ngực, dạ dày quay cuồng, mắt lướt đi lướt lại trang giấy để chắc chắn rằng cô không tưởng tượng ra tất cả những điều này trong đầu. Cô quay đi quay lại giữa sự phấn khích và hoài nghi, cố gắng không để bản thân quá phấn khích, cố gắng làm chậm dòng máu và adrenaline trong cơ thể.

Tất nhiên – làm thế nào mà cô không nghĩ đến điều này từ nhiều tháng trước? Cô thậm chí đã ngồi xuống một lần và kết hợp các chữ cái trong tên của Harry thành mọi từ mà cô có thể nghĩ ra trước khi nhận ra rằng đó chính là điều mà Voldemort đã từng làm, và rằng Harry có lẽ sẽ không bao giờ làm điều đó chỉ vì lý do đó.

Mắt cô rơm rớm nước mắt, và cô từ từ bỏ tay ra khỏi miệng, nhấc tờ giấy lên và đọc đi đọc lại nhiều lần. Nếu đây là Harry, và cô có linh cảm đúng là vậy, thì cậu ấy vẫn còn sống – hoặc ít nhất là cậu ấy, vào tháng Giêng năm ngoái – đã ở Slovenia của muggle, mua một thứ gì đó bí mật từ Chợ Đen Pháp Thuật.

Những ngón tay của cô run lên khi cô với lấy cuốn sổ ghi chú của mình, viết nguệch ngoạc tên cửa tiệm vào, ngày tháng và cái tên Vernon Dudley, khoanh tròn nó ba lần bằng bút lông ngỗng. Tim cô tiếp tục đập thình thịch trong lồng ngực, như thể cô vừa chạy hết một cuộc chạy ma-ra-tông, và cô có cảm giác nôn nao, quay cuồng trong bụng khi khao khát biết thêm thông tin, khi cô ước mình có thể tìm hiểu mọi thứ cùng một lúc.

Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân khi yêu cầu Gwen một bản sao, cảm thấy chóng mặt, các ngón tay run run khi xem qua các thư mục để tìm bất kỳ thông tin lưu trữ nào về Slovenia trong hai năm qua. Khi cô ngồi lại vào ghế, mặt bàn chất đầy hồ sơ và giấy da, sách và bản đồ, thì đã quá trưa rồi.

Cô không dừng lại cho đến khi kho lưu trữ đóng cửa – cho đến khi Gwen lịch sự yêu cầu cô trả lại tất cả tài liệu để cô ấy có thể tắt đèn và khóa cửa. Cuối cùng, khi cô rời khỏi Bộ, xin lỗi Gwen vì đã để cô ấy phải chờ, mặt trời đã lặn.

Khi cô độn thổ về căn hộ của mình – mệt mỏi và đói, mắt đau nhói sau khi đọc cả ngày – cô không thể không cười lúc này. Dù cho cổ cô có đau, và cô kiệt sức đến mức khó có thể đứng vững; nhưng cô cầm trên tay một mảnh giấy da nhỏ, quan trọng khiến cô quên đi tất cả.

Trên mảnh giấy da đó là ba hồ sơ của 'Vernon Dudley' ở khắp châu Âu trong hai năm qua.

Trong tay cô, Hermione có thể đang cầm Harry Potter.

~~~

Madge đang ngồi lên mép bàn trong văn phòng, hai tay khoanh trước ngực, mắt lướt qua tấm bản đồ mà Hermione đã phù phép lên tường.

Malcolm Madge có lẽ là một người đàn ông khá đẹp trai khi còn trẻ, Hermione nghĩ. Ông ấy khoảng gấp đôi tuổi Hermione, cao ráo và có thân hình cân đối, với râu được chăm sóc cẩn thận và mái tóc gợn sóng tạo kiểu khá đẹp. Có một cái nhìn nghiêm nghị về ông, sự nghiêm túc từ quai hàm và đôi mắt của ông mà rất hợp với vị trí Tổng biên tập. Cô quan sát đôi lông mày rậm và đen của ông nhíu lại khi ông xem xét bản đồ, đôi môi mỏng mím lại tập trung.

"Con có chắc đây là Potter không?"

Ông quay lại nhìn cô, nghiêng cằm xuống để nhìn cô qua gọng kính tròn to. Trước khi tạo dựng Howler, Madge từng là Giáo sư môn Lịch sử Pháp thuật ở trường Ilvermony, và đến tận bây giờ ông vẫn phù hợp với dáng vẻ đó – áo choàng sắc sảo, cặp kính dày cộp, cây bút Muggle luôn nhét sau tai. Bản thân là một người gốc Muggle, sự quen thuộc của ông với cả phù thủy và muggle được phản ánh ở Howler này, sự pha trộn giữa phép thuật và phi phép thuật, điều mà Hermione luôn đánh giá cao.

Điều đó cũng có nghĩa là Hermione đã hình thành mối quan hệ ngay lập tức với ông ngay khi bắt đầu làm việc ở đây. Cô vô cùng tôn trọng Madge, người đã xây dựng con đường thành công của riêng mình, và mối liên kết chung của họ với vụ án của Harry chỉ làm tăng thêm chiều sâu cho mối quan hệ này. Cô biết mặc dù ông đã nhận được tin tức của cô với một vẻ bình tĩnh, nhưng Madge chắc hẳn cũng kinh ngạc như cô trước bằng chứng mới này. Rốt cuộc, hai người họ đã trở nên quen biết nhờ bài báo của Madge, và Hermione đã được thuê vì cô đã mở rộng triệt để nền tảng mà ông đã đặt ra khi lần đầu tiên đăng bài về Argentina.

Đó là một câu chuyện chưa có kết thúc có hậu; một bí ẩn chưa được giải đáp. Chính Howler là tờ báo đầu tiên thông báo về sự xuất hiện của Harry cách đây nhiều năm, và nếu Hermione đúng về điều này, thì có thể Howler sẽ sớm thông báo rằng cậu ấy đã được tìm thấy. Vụ án này là một mỏ vàng cho báo chí điều tra, và sự điềm tĩnh của Madge đến từ sự chuyên nghiệp của ông, và, Hermione nghĩ, thêm một chút hoài nghi nữa.

"Con không thể chắc chắn một trăm phần trăm," Hermione thừa nhận, nhìn Madge sải bước tới bản đồ và nhìn ba ngôi sao đỏ ở trung tâm châu Âu. "...Nhưng con sẽ không mang cái này đến cho chú nếu con không nghiêm túc rằng đây có thể là Harry. Con không nghĩ là lại có một phù thuỷ nào khác còn sống có thể sử dụng bí danh đó. Con cũng đã kiểm tra và không có phù thuỷ nào được biết đến với cái tên đó. Con chắc chắn hết mức có thể."

Madge gật đầu, quay lưng về phía cô trước khi xoay người để nhìn vào mắt cô. Cánh tay rộng của ông vẫn khoanh trước ngực, nhưng lần này, ông nở một nụ cười nhẹ.

"Ta không thể tin được là con lại tìm thấy thứ này, Hermione," ông lắc đầu với cô, nhìn cô như kinh ngạc trước một điều mà ông tạo ra; Frankenstein và con quái vật xinh đẹp và kinh khủng của ông.

Ông có quyền tự hào, cô nghĩ – mọi thứ cô biết về báo chí điều tra cô đều học được từ ông. Madge bắt đầu cuộc hành trình này cho cô, và bây giờ, cô là người sẽ hoàn thành nó.

"Đây là..." cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu bằng mũi để ổn định giọng nói khi cô mím môi. "Đây là một hành trình dài, nhưng con hy vọng đây có thể là điểm dừng. Harry giờ đây gần hơn rất nhiều so với một thời gian dài trước đó, và con muốn làm việc này một cách đúng đán. Con cần tìm cậu ấy. Đến lúc rồi."

Giọng cô ngập ngừng, đầy cảm xúc khi cô nhìn xuống tấm thảm dưới chân. Cô vẫn đang xử lý khám phá của ngày hôm qua, vẫn bồn chồn trong da thịt của chính mình, cô đã muốn bắt một chuyến tàu đến Slovenia và bắt đầu cuộc tìm kiếm của mình. Nhưng khi trở về nhà vào đêm qua, cô biết rằng điều này có thể lớn hơn – trong khi việc tìm thấy Harry là điều quan trọng nhất, thì có một lịch sử cần được ghi lại trong chuyến hành trình này.

"Chú đồng ý," Madge gật đầu, quay lại bàn làm việc và ngồi xuống ghế. Ông kéo cây bút ra khỏi tai và bắt đầu viết nguệch ngoạc vào một cuốn sổ ghi chú. "Chú sẽ hỗ trợ con, Hermione. Bất cứ thứ gì con cần. Chú sẽ để con làm đội trưởng vụ này. Chúng ta sẽ thành lập một đội, có thể là một vài Thần Sáng, thiết lập một số Khóa Cảng với Bộ..."

Hermione lắc đầu, chồm người về phía trước trên ghế và đặt ngón tay lên mép bàn của Madge.

"Con muốn cẩn thận trong việc này, Madge," cô nói, giọng lịch sự nhưng kiên quyết. Madge ngước mắt nhìn cô, tựa lưng vào ghế để thể hiện rằng ông đang lắng nghe. Hermione hắng giọng, liếc nhanh qua bản đồ. "Nếu Harry ở một mình, cậu ấy đã rất cẩn thận trong việc che đậy dấu vết của mình trong vài năm qua. Harry – hoặc, lạy Merlin là đừng, ai đó bắt giữ cậu ấy – đã để lại những dấu vết đó cho dù cậu ấy đã ở đâu kể từ sau chiến tranh. Con sợ rằng nếu chúng ta có quá nhiều người tham gia vào vụ này, cậu ấy sẽ biết và cậu ấy sẽ lại biến mất. Ngoài ra, nếu bất kỳ tờ báo nào khác biết được những gì chúng ta đang tìm kiếm... Hiện tại chúng ta đã quá gần để có bất kỳ cơ hội nào. Con muốn tự mình giải quyết việc này, nếu có thể."

Madge xoa râu bằng lòng bàn tay, đôi mắt trầm tư.

"Khả năng điều này nguy hiểm là bao nhiêu, Granger?" Madge hỏi sau một lúc im lặng. Ông chống tay lên bàn, nghiêng người về phía cô với ánh mắt quan tâm nhẹ nhàng. Hermione nhớ đến ba mình, người có đôi mắt cùng màu với mắt của Madge, cũng có những nếp nhăn và vết chân chim khi ông cười.

"Con không biết," cô nói với một cái nhún vai. Và cô thực sự không biết. Không có gì Hermione ghét hơn là nói ra những lời đó, nhưng ngay từ đầu cô hầu như cũng không biết gì cả. Nếu Harry đang mua những vật phẩm phép thuật từ các cửa tiệm phù thủy dưới cái tên mà cậu ấy đã từng sử dụng trước đây, suy nghĩ đầu tiên của Hermione là cậu ấy vẫn được tự do – rằng cậu ấy đang ở một mình. Nhưng cô không bỏ qua khả năng cậu ấy có thể đang chạy trốn khỏi thứ gì đó. Hermione biết về Hắc ám, và cô biết rõ cách mà các phù thủy hắc ám sử dụng phép thuật để mang lại lợi ích cho chúng; chúng có thể khoé léo và gian xảo như thế nào. Harry có thể dễ dàng bị bùa lú Confundus, hay Lời nguyền Độc đoán. Cậu ấy có thể đang trả nợ, hoặc truy tìm dấu vết của ma thuật hắc ám để tiêu diệt nó trước khi nó phát triển. Không có đủ bằng chứng để cô loại bỏ bất kỳ khả năng nào trong số này, và cô chấp nhận thực tế rằng cô sẽ lao vào việc này mà không chuẩn bị gì. Những điều bất ngờ sẽ xảy ra.

Nhưng cô vẫn cần phải giữ im lặng.

"...Con không biết việc này sẽ nguy hiểm đến mức nào. Con không biết mình thực sự đang theo đuổi cái gì hay ai, và con không biết phải làm gì để tìm ra cậu ấy. Nhưng đây là những rủi ro mà con sẵn sàng chấp nhận và chúng là những rủi ro mà con sẽ chấp nhận, bất kể điều gì xảy ra. Với tất cả sự kính trọng dành cho chú, Madge, con sẽ làm việc này dù có hay không có Howler."

Cô ngẩng cao cằm, mắt không rời khỏi mắt Madge. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Cô vừa đưa một tối hậu thư cho sếp của mình, một người mà cô kính trọng và ngưỡng mộ. Cô không biết cuộc tìm kiếm này có thể kéo dài bao lâu và cô biết rằng nếu cô làm điều này mà không có sự hỗ trợ của ông, cô sẽ không làm được gì cả. Madge nhìn cô, ông vẫn giữ cái nhìn tập trung khi cô nói với ông về những ý tưởng cho những câu chuyện trong tương lai, hoặc yêu cầu một Khóa Cảng đến một nơi nào đó hơi mạo hiểm.

"Sức khỏe của con rất quan trọng đối với chú, Hermione – không chỉ là tài năng của con và tầm quan trọng của con ở toà soạn này. Con phải hứa với chú rằng nếu việc này trở nên quá sức chịu đựng, chúng ta sẽ đưa Thần Sáng vào. Chú sẽ không để con tự mình chiến đấu và mạo hiểm mạng sống của mình để tìm một người dường như không muốn bị phát hiện. "

Trái tim của Hermione đập nhẹ; vừa vì sự quan tâm của Madge, vừa vì việc tìm kiếm của cô ngày càng gần hơn với mỗi phút trôi qua

"...Và chú sẽ cử thêm một cộng sự đi với con," Madge nói, viết nguệch ngoạc vào cuốn sổ ghi chú của mình một lần nữa, kéo các bản sao của tài liệu mà Hermione đã lấy ở kho lưu trữ ngày hôm qua về phía ông.

"Madge, có nhất thiết phải thêm công sự không..."

Madge, vẫn dán mắt vào tập giấy trước mặt, giơ một tay lên để cắt lời cô.

"...Cả hai chúng ta đều biết rằng điều này cực kỳ cá nhân với con, Hermione. Chú muốn có một góc nhìn khác để mang lại sự cân bằng cho bài viết, một người ít đầu tư hơn vào câu chuyện này. Và, con sẽ cần một cộng sự, cho dù con có muốn thừa nhận điều đó hay không."

Cô mím môi để kìm nén cái cau mày, định mở miệng tranh luận trước khi Madge cắt lời cô lần nữa.

"Chú sẽ chỉ định Malfoy phụ trách vụ này với con. Cậu ấy là một tay viết giỏi, và chú tin cậu ấy sẽ có góc nhìn thực tế với vấn đề này."

Cơ thể Hermione đông cứng lại, như băng chạy dọc tĩnh mạch và vào phổi. Cô cảm thấy như mình có thể bị nghẹt thở khi hít vào, và cô ngẩng đầu lên để nhìn Madge.

"Malfoy?" cô bật ra một tiếng cười hoài nghi, và âm thanh đó khiến Madge nhướn mày nhìn cô. "Nghe này, Madge, nếu con thành thật mà nói, Malfoy và con không phải lúc nào cũng nhìn thẳng vào mắt nhau. Anh ta... anh ta có thể.... Con – Chú cần có anh ấy ở đây để viết khi con đi vắng chứ?"

Hermione nghĩ rằng cô đã nhìn thấy khóe miệng ông cong lên khi cô nói không nên lời, các khớp ngón tay của cô trở nên trắng bệch khi chúng nắm chặt lấy tay ghế. Madge nhét bút ra sau tai, đứng dậy và đi đến chiếc tủ hồ sơ lớn trong góc.

"Cậu ấy có óc phán đoán tốt về mọi thứ, Hermione. Cậu ấy thông minh và có đầu óc, và con cần ai đó đảm bảo rằng con sẽ không nhảy vào các tòa nhà đang cháy mỗi khi nhìn thấy một người đàn ông tóc đen và đeo kính. Những bài báo hay nhất mà chúng ta có ở Howler là những bài mà các con làm cùng nhau."

Hermione cảm thấy như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng, một cảm giác đặc quánh và khó chịu bao phủ lấy miệng cô khi Madge thừa nhận điều này với cô. Cô đã biết rằng Madge và Malfoy cũng có mối quan hệ chặt chẽ. Nhưng nghe Madge nói rằng câu chuyện của họ sẽ hay hơn khi làm cùng nhau là một điều hoàn toàn mới đối với cô.

"Bên cạnh đó," Madge tiếp tục, thè lưỡi liếm ngón tay cái rồi tìm kiếm mấy tập tài liệu. "...còn những tay viết khác ở đây có thể viết khi con đi vắng – những tay viết tài năng mà không có thời gian để toả sáng. Sundeep đã hỏi chú hồi thứ Sáu về việc thử viết một bài báo lớn. Howler sẽ nhớ cả hai con, Hermione, nhưng nó vẫn tồn tại tốt trong khi hai đứa rời đi."

Mặc dù muốn nổi cơn thịnh nộ về tất cả những điều này, Hermione chỉ có thể nghiến răng để giữ im lặng. Nếu Madge để cô làm việc này, một mình, không có sự tham gia của Bộ, thì cô sẽ phải chịu đựng và làm việc này với Malfoy.

Cô gật đầu, một lần, hai lần, nhắm mắt lại khi thở một hơi qua môi.

"Được rồi. Được rồi, Malfoy thì Malfoy."

Madge quay lại với một chồng biểu mẫu và tập hồ sơ, gật đầu với cô khi ông ngồi xuống.

"Tốt. Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta sẽ phải lấy một số Khóa Cảng từ Bộ, nên là chúng ta sẽ nói với họ rằng nó dành cho một câu chuyện du lịch. Chúng ta không có tiền để các con ở khách sạn trên khắp châu Âu mỗi đêm, vì vậy chúng ta sẽ phải tìm một nơi để hai con ở, và dùng Khoá Cảng để đi lại."

Madge lấy ra một vài mẫu đơn từ chồng giấy, viết các yêu cầu tới Bộ trong khi dạ dày của Hermione cồn cào.

"Chắc chắn Malfoy và con không phải ở cùng một chỗ đâu ha?" cô hỏi, giọng cô đầy tuyệt vọng. Cô nuốt nước bọt, hy vọng rằng ông không hiểu ý tưởng bị mắc kẹt với Malfoy khiến cô phát ốm đến mức nào. "Con không thể ở trong căn hộ của mình ở London và dùng Khoá Cảng từ đó sao?"

Madge thở dài, rõ ràng đã chán ngấy với những lời phản đối chồng chất của cô, và nhìn cô một lần nữa, cây bút của ông lơ lửng trên một khoảng trống trên tờ giấy da.

"Con sẽ cần một nơi nào đó an toàn, trung tâm và dễ tiếp cận. Đặc biệt là nếu chúng ta giữ bí mật này. Mọi người cần phải tin rằng hai con đang đầu tư vào một câu chuyện khác, và việc con vẫn còn ở đây, cố gắng giữ bí mật với bạn bè và mọi người khác tại Howler là một công thức dẫn đến thảm họa."

"Nếu con cần truy cập vào kho lưu trữ của Bộ thì sao? Hoặc thư viện, hoặc..."

"Chúng ta sẽ nhờ người khác làm trung gian. Người đó có thể ở lại London và chịu trách nhiệm gửi những thứ đó đến chỗ con khi con yêu cầu. Đó sẽ phải là người mà con tin tưởng."

"Dean Thomas," Hermione nói mà không cần nghĩ.

"Họa sĩ minh họa á?" Madge hỏi, điền xong tờ biểu mẫu và đặt nó vào tập tài liệu sẽ được gửi đi cùng với cú chiều này.

"Vâng," cô gật đầu, liếm đôi môi khô khốc bằng đầu lưỡi. Cô hầu như không ăn uống gì kể từ tối qua, quá bồn chồn lo lắng và bị phân tâm bởi các bước tiếp theo để bận tâm đến việc sắp xếp thứ tự ưu tiên. "Con hoàn toàn tin tưởng Dean. Và Malfoy cũng hòa thuận với cậu ấy, con nghĩ vậy. Cậu ấy đã quen thuộc với mấy cách thức của con, và cậu ấy cũng có tổ chức và hiệu quả."

"Chốt đơn," Madge nói, đóng tập giấy lại và tháo kính ra để lau sạch chúng bằng mép áo choàng. "Ta sẽ gửi một bản ghi chú cho hai đứa nó và yêu cầu hai đứa gặp ta sau bữa trưa. Sau đó, chúng ta sẽ thảo luận về tất cả các chi tiết."

Madge đứng dậy, gật đầu với Hermione để ra hiệu rằng mọi chuyện đã xong. Cô vẫy đũa phép để lấy tấm bản đồ ra khỏi tường và thu thập phần ghi chú còn lại trên chiếc bàn trước mặt.

Chuyện này vừa diễn ra.

Cô nhận ra rằng một phần trong cô chưa bao giờ cho phép mình tin rằng điều đó là có thể. Cô chưa bao giờ làm điều gì mà cô thất bại nhiều hơn là thành công, và bây giờ cô hiểu rằng cô đã chuẩn bị cho mình thất bại trong nhiều năm. Với mỗi ngõ cụt, với mỗi câu hỏi không lời đáp, cô đã chuẩn bị tinh thần cho sự thật rằng đó có thể là một câu đố nan giải.

Cảm giác như nó không còn là khả thi nữa. Cảm giác nó trong tầm tay.

Cô có thể cảm nhận được dòng điện của nó trong từng lớp da, từng nang tóc, từng mô, dây thần kinh và xương. Cô sẽ tìm thấy Harry Potter, và cô sẽ tìm ra nơi mà cậu ấy đã ở trong suốt những năm qua – và sau đó cô sẽ đưa cậu ấy về nhà.

Madge dẫn cô đến cánh cửa đóng kín, đặt một bàn tay to lớn ấm áp lên vai cô.

"Làm tốt lắm, Hermione. Ta hy vọng..." giọng ông hơi lạc đi khi ông nhìn cô, miệng ông khép lại một nhịp rồi lại mở ra. "Ta hy vọng rằng con tìm thấy tất cả các câu trả lời mà con cần. Và ta đánh giá cao con đã làm việc chăm chỉ như thế nào cho việc này."

Tay ông buông ra và Hermione nở một nụ cười nhẹ với ông. Ông mở cửa và cô bước ra khỏi phòng, cảm ơn Madge khi cô đi. Lúc cô đi ngang qua bàn của Malfoy, hắn không thèm liếc nhìn cô; đang tập trung vào bất cứ điều gì hắn đang viết, vẻ mặt hắn điềm tĩnh nhưng tập trung khi những ngón tay dài của hắn gõ trên các phím của chiếc máy đánh chữ màu đen.

Khi cô đến bàn của mình, Dean nhìn cô đầy mong đợi, đặt cây bút lông ngỗng của cậu ấy xuống trên bản phác thảo thô mà cậu ấy đã bắt đầu vẽ khi Hermione đến sáng nay.

Hermione ngồi phịch xuống chiếc ghế, phồng má và thổi phù ra khi quay mặt về phía Dean.

"Dean, cậu cảm thấy thế nào về việc được thăng tiến?"

Dean nhướng một bên mày, nâng vầng trán hướng về phía chỏm tóc ngắn cuộn tròn mà cậu ấy vẫn giữ y nguyên từ hồi ở Hogwarts.

"Cậu lại kéo chúng ta vào rắc rối gì nữa hả, Hermione Granger?"

Hermione cười, ngã người ra sau ghế và vén tóc ra sau tai.

"Thắt dây an toàn vào đi, Thomas," cô nói, mắt lướt nhanh qua Malfoy trước khi nhìn lại bạn mình. "...có nhiều chuyện cậu cần nghe đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro