Chapter 18: Eighteen
Mọi thứ dường như trở nên khả thi hơn vào buổi sáng.
Hermione luôn là người dậy sớm. Cô thích cảm giác trong những phút đầu tiên sau khi thức dậy, lúc đó ẩn chứa hàng triệu khả năng cho những gì sắp xảy ra.
Thường thì, mà không có chắc chắn, Hermione cảm thấy lạc lõng. Nhưng bình mình chính là sự không chắc chắn. Buổi sáng đến với vô số công thức nấu ăn, sự kết hợp giữa hoàn cảnh, cơ hội và xác suất, những cơ hội không thể đo lường được để thành công hay thất bại, hạnh phúc hay thất vọng.
Cô thích bầu trời xóa sạch mọi thứ. Ngày hôm qua đã qua đi, và ngày hôm nay đã đến. Sau đó, cô sẽ quyết định phải làm gì với khung vẽ trống.
Điều mà sáng nay không thể lau sạch được là cảm giác bàn tay của Draco trên da cô; của môi hắn trên quai hàm cô, của những ngón tay hắn bên trong cô, của toàn bộ sức nặng cơ thể hắn đã kiệt sức đè lên cô.
Cô nghĩ thứ duy nhất đủ mạnh để xóa sạch ký ức của cô về những điều đó là thời gian – thời gian mà cô vô cùng hy vọng hắn sẽ không để cô quên đi.
Kiểm soát những gì có thể, cô chọn đi xuống cầu thang với tư thế ngẩng cao đầu; đối mặt với hoàn cảnh không chắc chắn của cô với Draco bằng cả sự dũng cảm và sự đầu hàng. Thật khó giả vờ hơn khi cô nhìn thấy hắn ở bàn ăn, nhâm nhi tách cà phê với mái tóc bù xù buổi sáng và đôi mắt ngái ngủ, với đôi môi hồng hào trên miệng cốc – chính là những điều cô đã biết tối qua.
Cả hai đều im lặng khi Hermione làm những công việc thường ngày, đặt một lát bánh mì vào lò nướng bánh, mở cửa sổ để không khí trong lành tràn vào, kéo cái cốc của cô ra khỏi tủ; cái mà mãi mãi bị vấy bẩn bởi rượu mạnh.
Chỉ khi cô phá vỡ sự bình thường bằng cách rót cà phê Draco pha vào cốc của cô thay vì trà như thường lệ, sự im lặng mới bị phá vỡ.
"Em thực sự đã buông thả khi tôi đi vắng, phải không Granger?"
Cô quay lại đối mặt với hắn, ngạc nhiên trước vẻ ngoài bình thường của hắn; làm thế nào vậy trời, mặc dù mọi thứ giữa họ đã thay đổi, nhưng không có gì thay đổi trong cách cô nhìn hắn. Cả hai đều không trở thành người khác sau khi hôn nhau. Không có sự biến đổi vĩ đại nào, không có ánh sáng mới nào để nhìn thấy hắn. Hắn chỉ là hắn, và điều đó là quá đủ tốt đối với cô rồi.
"Tôi sẽ cho anh biết anh chính là lý do khiến tôi phải ngừng uống cà phê ngay từ đầu. Ginny đã bắt tôi uống trà. Vì căng thẳng quá mức ở nơi làm việc."
Hắn nhướng mày, cân nhắc sự thừa nhận của cô khi nhấp thêm một ngụm cà phê.
"Thật tốt khi biết tôi đã tác động đến em như vậy, Granger."
"May mắn thay, tôi phát hiện ra caffeine thực sự làm giảm cơn đau đầu của tôi. Tôi hy vọng nó cũng sẽ làm được điều tương tự với cơn đau mà anh gây ra cho tôi."
Nếu trước đó cô có hy vọng rằng một trong số họ có thể nhắc lại chuyện đã xảy ra tối qua, thì nó đã bị dập tắt bởi trò đùa nhỏ nhặt của chính cô. Cô đã điều khiển cuộc trò chuyện theo cách nó thường diễn ra giữa họ và giờ không có cách nào dễ dàng để điều khiển nó trở lại.
Làm sao mà cô có thể đặt vấn đề này ra được đây?
Này, Draco, anh có thích hôn tôi nhiều như tôi thích hôn anh không, hay tôi chỉ là cách dễ dàng để giúp anh lên đỉnh trong khi chúng ta cùng mắc kẹt ở đây?
Anh có thấy dễ dàng như tôi khi nhầm lẫn cảm xúc mạnh mẽ như tức giận và ham muốn không?
Đây không phải là cách người lớn bình thường hành động sau khi họ thân mật với nhau, nhưng tôi cảm thấy như mình lại trở thành một thiếu niên khi ở bên anh, và dù sao thì anh và tôi cũng chưa bao giờ có bất cứ điều gì gần như bình thường, phải không?
Không khí đặc quánh khi cô ngồi xuống ăn bữa sáng; giống như tất cả các hạt trên trái đất đều biết chúng đã làm gì và hiện đang ngồi trên mép ghế của mình, khán giả đang chờ đợi, nín thở để xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Draco và Hermione lần lượt liếc nhìn nhau lúc họ ăn.
Khi họ vô tình chạm mắt nhau, Hermione hiểu rằng vấn đề không phải là liệu điều gì đó có xảy ra giữa họ nữa hay không; mà vấn đề là khi nào.
Ánh mắt hắn nhìn xuống môi cô rồi quay đi, và cô phải làm gì đó nếu không muốn bỏ lỡ bữa sáng với cái bụng cồn cào.
"Tôi đang suy nghĩ," cô nói.
Hắn đặt cốc xuống, tựa lưng vào ghế và khoanh tay trước ngực áo phông.
"Vui đó, Granger. Điều mà tôi thích nghe đầu tiên vào buổi sáng. Chuyện này sẽ vui lắm đây," hắn dài giọng, khô khan và mỉa mai.
Cô ném cho hắn một cái nhìn khiển trách, lau các ngón tay trên đĩa của mình để làm sạch vụn bánh.
"Được rồi, vậy thì nghe thử xem," hắn nói, lần này nhẹ nhàng hơn nhưng cũng không kém phần mỉa mai.
Hermione hắng giọng, những ngón tay cô di chuyển để nắm lấy tay cầm cái cốc như thể đó là một chiếc phao cứu sinh.
"Tôi đang nghĩ chúng ta nên đến nơi cuối cùng Harry sử dụng bí danh của mình. Chúng ta có thể lấy được thông tin quan trọng từ cả cửa hàng Chợ Đen và từ Freja ở Đan Mạch. Nếu không có bí danh này, chúng ta sẽ không thể tìm thấy bồ ấy gần hơn so với một năm trước. Tôi nghĩ chúng ta nên đến Thụy Sĩ ngay bây giờ, đến nơi cuối cùng mà chúng ta biết chắc chắn bồ ấy đã đến và xem liệu ở đó có gì dành cho chúng ta không. Nếu không, chúng ta có thể quyết định xem mình sẽ đi đâu tiếp theo."
Draco trầm ngâm một lúc, nhìn cô khi hắn lướt ngón tay cái lên mép cốc cà phê của mình. Lưỡi hắn lướt qua phía sau răng, đôi mắt hắn thoáng nheo lại suy nghĩ.
"Em nghĩ chúng ta đã lãng phí thời gian để tìm kiếm nghi lễ. Rằng chúng ta đang đuổi theo ngõ cụt à."
Cô gật đầu, gõ gõ đầu gối dưới gầm bàn.
"Tôi nghĩ chúng ta đã nắm được dấu vết dẫn chúng ta đến những gì Harry đã tìm hiểu được. Nhưng đó không phải là dấu vết sẽ dẫn chúng ta tới chỗ bồ ấy."
Hắn hít một hơi thật nhanh, chống khuỷu tay và cẳng tay về phía trước, nhíu mày suy nghĩ.
"Còn Prague thì sao?"
Hermione nhún vai một cách bình thường, dùng đầu ngón tay đẩy một mẩu vụn quanh đĩa của mình.
"Nếu chúng ta không tìm thấy gì ở Thụy Sĩ thì đó sẽ là điểm dừng tiếp theo của chúng ta."
Ngón tay cái của hắn ngừng di chuyển dọc theo cái cốc và hắn gõ nhẹ vào nó một lần, hai lần.
"Được rồi." Gật đầu.
"Được rồi?"
"Được thôi, Granger."
"Dễ dàng vậy sao? Anh không tranh luận với tôi à? Phải càu nhàu rằng kế hoạch này thật ngu ngốc làm sao chớ?"
"Không. Tôi nghĩ nó thông minh. Tốt hơn là chúng ta nên tìm mọi thông tin càng sớm càng tốt."
Cô nheo mắt nghi ngờ nhìn hắn.
"Phải. Tốt."
"Tốt."
Hắn cắn một miếng bánh mì nướng và tim cô rung động khi hắn đưa ngón tay cái vào miệng, mút một chút mứt còn sót lại trên đầu ngón tay. Hắn bắt gặp cô đang quan sát và cô đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác.
Ngu ngốc. Ngu ngốc quá, Hermione.
Hắn cau mày, nhìn cô uống hết cà phê.
"Em nên nói với tôi. Là giờ em uống cà phê rồi. Để mà tôi có thể pha thêm chớ."
Hành động đó làm cô ngạc nhiên và cô bắt gặp ánh mắt của hắn. Tóc hắn bù xù, và hắn trông rất đẹp trai, và cô có thể nhớ hơi thở của hắn phả vào cổ cô như thế nào đêm qua.
"Chúng ta chỉ cần pha thêm một ấm thôi."
Hắn gật đầu, rời mắt khỏi cô rồi đứng dậy và mang bát đĩa vào bồn rửa.
"Draco?"
Hắn đứng yên khi nghe thấy tên mình, tay đặt vào bồn rửa, sống lưng cứng đờ – như thể hắn sợ bỏ lỡ điều cô sắp nói. Hắn quay cằm qua vai và chờ đợi.
"Tôi..." cô nuốt nước bọt. "Tôi sẽ sắp xếp Khóa Cảng."
"Được."
Hắn lau khô tay và chỉ nhìn cô một lần nữa trước khi đi tắm.
~~~
Khóa Cảng đến Thụy Sĩ làm cô phát nôn. Họ đáp xuống một con hẻm nhỏ ở Lucerne, cô tựa đầu và chống tay vào tường để đứng vững, hít vài hơi thật sâu bằng mũi.
Say sóng. Một phần lý do mà làm cô ghét bay trên chổi.
"Mọi nhà báo vĩ đại đều có điểm yếu của họ," Draco trêu chọc, đứng gần cô đến mức quần áo của hắn chạm vào cô. "Ổn chứ, Columbo?"
Cô mở mắt nhưng không rời trán khỏi tường.
"Anh học cái đó ở đâu vậy?"
"Cái gì?
"Columbo," cô cười, hy vọng hắn không thấy. "Đó là một tham chiếu Muggle khá hiếm hoi để một phù thủy thuần chủng như anh biết được."
Hắn nhẹ nhàng hắng giọng và cô nghe thấy tiếng vải chạm vào gạch khi hắn dựa vào bức tường bên cạnh cô.
"Madge đã cho tôi xem nó. Ổng là một người gốc Muggle lớn lên ở Mỹ, đây là chương trình yêu thích của ổng. Đó là một phần lý do khiến ổng muốn trở thành thám tử. Ông ấy bắt tôi xem nó vì ổng muốn đây là chương trình truyền hình Muggle đầu tiên mà tôi xem. Nó thực sự dở tệ. Nhưng việc gọi em là Columbo thì không thể sửa được nữa."
Cô nhẹ nhàng đẩy đầu ra khỏi tường để nhìn hắn, cố gắng nhịn cười.
"Đó là một biệt danh dở kinh khủng."
"Ồ, tôi không biết, tôi khá thích nó."
"Đồ ngốc. Tôi đã hy vọng là anh sẽ không bao giờ quay lại."
"Tôi nghĩ em là kẻ nói dối, Granger."
Mạch cô đập loạn nhịp và cô nhìn hắn, vẻ mặt hắn nghiêm túc, đôi mắt hắn sắc bén nhìn cô. Cô đột nhiên muốn hôn hắn, ngay tại một con hẻm ở Thụy Sĩ. Nhưng cô không làm vậy.
Thay vào đó, cô gật đầu ra hiệu cho họ đi tiếp, những ngón tay tìm kiếm cây đũa phép của mình để đảm bảo nó vẫn ở đó.
Mọi thứ ở đây đều màu xám. Đá xám dưới chân họ, những tòa nhà xám xịt, bầu trời phía trên họ cũng xám. Draco rất phù hợp, dẫn họ một cách tự tin qua đám đông cuối tuần khi hắn kiểm tra bản đồ, mắt hắn lướt qua các biển hiệu đường phố và cửa sổ cửa hàng khi họ đi ngang qua.
Lần cuối cùng Harry sử dụng bí danh Vernon Dudley là tại một hiệu bào chế thuốc Muggle ở Lucerne, Thụy Sĩ. Sau đó, dấu vết của cậu ấy biến mất. Cô và Draco đã dành một hai ngày để thực hiện một số nghiên cứu về các địa điểm có thể chôn cất Merlin và đã thu hẹp các giả thuyết xuống còn bốn địa điểm có thể: Hai ở Anh, một ở Nga và một ở Belarus.
Họ cũng đã trải qua hai ngày khó khăn – liếc nhìn nhau và chia sẻ sự im lặng dày đặc, mỗi người chờ đợi người kia hành động, nói điều gì đó, thừa nhận những gì đã xảy ra giữa họ, nhưng cả hai đều không thực hiện cú nhảy.
Hermione đang là một kẻ nhát gan. Cô biết cô là như vậy. Nhưng khi đến với hắn, cô sẽ nhảy mà không có lưới an toàn. Họ luôn có một mối quan hệ không ổn định, không thể đoán trước – qua lại giữa hận thù, dung hoà và tương hợp kỳ lạ và đáng ngạc nhiên.
Sẽ khó tìm thấy Harry hơn nếu cô làm hỏng mối quan hệ hợp tác của họ bằng cách biến nó thành một thứ không phải như vậy.
Có lẽ tốt hơn là để nó ở yên đó. Giả vờ như chuyện đó chưa từng xảy ra và tập trung hoàn thành những gì họ đã bắt đầu, thay vì bắt đầu một điều gì đó mới và có khả năng gây cháy nổ. Lần đầu tiên, cô sẽ làm những gì Madge yêu cầu: cô sẽ không ném mình vào lửa và mong thoát ra được bình yên ở phía bên kia.
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ đến nỗi không nhận ra Draco đã dừng lại cho đến khi cô đâm vào lưng hắn. Cô lẩm bẩm lời xin lỗi khi hắn quay lại nhìn cô, nhướn mày và môi hắn nhếch lên, thích thú.
"Sự tinh tế của em chẳng giống ai, Granger, thật đấy."
"Và sự kiêu ngạo của anh cũng vậy. Anh có muốn đưa ra nhận xét mỉa mai nào khác không, hay chúng ta có thể vào trong không?"
"Hôm nay em khó tính quá à."
"Ừ, anh luôn có xu hướng khơi dậy điều tồi tệ nhất trong tôi, Malfoy."
"Giá như em là kiểu người thích cách hành động im lặng. Nếu em làm vậy, tôi có thể chọn bộc lộ điều tồi tệ nhất trong em nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, gần đây tôi đã phát hiện ra một số cách khá hiệu quả để làm em im lặng."
Cô không nói nên lời. Cổ và má cô nóng bừng, miệng cô há hốc để lẩm bẩm một lời phản đối mà cô dường như không thể nói thành tiếng. Hắn có vẻ thích xem cô vùng vẫy: khóe môi hắn hơi nhếch lên, mắt hắn lóe lên sự hài lòng. Rồi như chưa hề nói gì, hắn quay người đẩy vào cửa tiệm thuốc, hất cằm ra hiệu cho cô đi theo.
Cô chớp mắt, nuốt nước bọt và buộc mình thoát ra khỏi trạng thái sững sờ, cơ thể cô di chuyển một cách bất thường sau lưng hắn vào tiệm thuốc.
"Đây không phải là lúc để nói những chuyện như thế, Malfoy."
"Không có lúc nào tốt hơn hiện tại đâu, Granger."
Cô định tranh luận với hắn thêm nữa, nhưng khi cô quan sát xung quanh, lời nói của cô dường như bị rơi mất, nhường chỗ cho sự mê hoặc thầm lặng.
Cửa tiệm bào chế tối tăm và lờ mờ, nhưng không giống như tầng hầm của cửa tiệm chợ đen trước đây. Cửa sổ nhỏ ở phía trước cho ít ánh sáng lọt vào, một chùm tia nhỏ chiếu vàng lên tấm ván sàn cũ kỹ. Các bức tường có màu xanh ngọc sẫm, các kệ màu nâu chứa hàng trăm chai nhỏ màu hổ phách – thuốc, thuốc mỡ, kem và những viên thuốc nhỏ màu trắng hầu như không thể nhìn thấy qua lớp kính màu.
Nó giống như được đưa trở lại quá khứ, và nếu người đàn ông lớn tuổi sau quầy là một ví dụ cho thấy cửa hàng đã tồn tại bao lâu nay, thì cũng có thể là thật.
Cửa tiệm yên tĩnh đến lạ thường so với sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố bên ngoài. Khách hàng duy nhất ngoài họ là một người phụ nữ lớn tuổi nhỏ nhắn đang lục lọi chiếc ví đựng tiền xu bằng vải, đặt từng đồng xu lên quầy trong khi đếm thầm. Ông chủ phía sau quầy kiên nhẫn chờ đợi, bận rộn bằng cách chất đầy những hộp nhỏ đựng một loại thảo mộc khô nào đó lên những chiếc kệ gần đó.
Draco và Hermione giả vờ xem xét, liếc nhìn người đàn ông khi họ di chuyển quanh cửa tiệm chật chội.
Ông ấy nhỏ và gầy, với mái tóc trắng và khuôn mặt cạo râu sạch sẽ. Mọi thứ về ông ấy đều gọn gàng ngăn nắp; từ mái tóc được vuốt keo cho đến quần áo và tạp dề, không một nếp nhăn nào ngoại trừ đôi bàn tay và khuôn mặt của ông ấy. Những đường gân của ông nổi lên màu xanh và tím dưới làn da mỏng như giấy, mỏng đến mức gần như trong suốt.
Ông ấy mỉm cười ấm áp với khách hàng khi cuối cùng bà ấy cũng đẩy được đống tiền lẻ về phía ông. Ông ấy đếm nó một cách nghiêm túc, âm vang của ngăn đựng tiền mở ra để nhận những đồng bạc tròn nhỏ.
"Granger."
Hermione đi theo giọng nói của Draco đến góc xa nhất của cửa tiệm, thấy hắn đang đứng quay lưng về phía cô, đang quan sát các kệ trong góc một cách thích thú. Cô ngay lập tức hiểu tại sao hắn lại gọi cô đến – và tại sao Harry lại đến thăm hiệu thuốc đặc biệt này trong số hàng ngàn cửa tiệm khác ở Châu Âu.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một bộ sưu tập đá và pha lê khổng lồ như vậy trong đời. Mọi màu sắc, hình dạng và kích thước đều được trưng bày ở đây – thạch anh sắc sảo và vàng sáng bóng, những khối đá obsidian mịn và những phiến đá cẩm thạch nhiều màu sắc.
Cô sẽ không bao giờ có thể kể tên hết chúng; cô không biết nhiều về địa chất học, ngoài những điều cơ bản. Tuy nhiên, nhìn qua thì có thể thấy người chủ cửa hàng này đều có sự quan tâm đặc biệt đến nó. Sau đó, như để xác nhận những suy nghĩ của mình, mắt cô chạm vào một bức tranh đóng khung nhỏ đặt ở giữa một chiếc kệ.
Đó là bức hình của người đàn ông ở phía sau quầy. Bức ảnh đen trắng và trẻ hơn so với ông ấy bây giờ, nhưng cô biết chắc chắn đó là ông ấy. Ông mang một dôi ủng cao su đứng giữa dòng suối rộng, cười toe toét. Ông giơ cả hai tay lên một cách kiêu hãnh, một tay là một hóa thạch lớn và một tay là một khối thạch anh mới keng.
Hermione đột nhiên có thể cảm thấy sức nặng của Viên đá Phục sinh trong túi mình như thể nó nặng gấp mười lần so với vài phút trước.
Dĩ nhiên.
Viên đá Phục sinh đã được sinh ra từ sườn núi nơi anh em nhà Peverell thực hiện câu thần chú. Sườn núi nơi có lẽ chính Merlin đã được chôn cất. Harry đến để tìm xem viên đá đó đến từ đâu.
Hermione nhìn sang Draco, người đang quan sát các kệ với vẻ thích thú, quai hàm của hắn hoạt động với sự tập trung.
"Anh có nghĩ..." cô bắt đầu, nhưng bị cắt ngang bởi một giọng nói mới từ phía sau họ; một giọng nói nhẹ nhàng, yếu ớt, giống như giọng nói của cụ Dumbledore.
"Ta có thể giúp gì cho các con?"
Họ đồng thời quay lại đối mặt với ông, thấy ông đứng sau họ chỉ hơn một bước chân với hai tay chắp sau lưng. Tư thế của ông hơi khom xuống, như thể ông đang gánh trên vai gánh nặng của tất cả những năm tháng ông sống trên trái đất này. Đôi mắt của ông rất nhân hậu, màu xanh nhạt nhưng ấm áp, và bây giờ khi ông đến gần hơn, Hermione có thể thấy ông hơi run rẩy.
"Ông nói được tiếng Anh ư?" Draco hỏi khi bước lại gần Hermione, gần như đề phòng.
"Phải. Nhưng nếu con thích tiếng Đức hơn..."
Hermione ngăn ông lại, lắc đầu khi cô nở một nụ cười thân thiện với ông.
"Tiếng Anh là được rồi ạ. Cảm ơn ông. Bọn con đang tự hỏi liệu tụi con có thể hỏi ông một vài câu được không?"
Người đàn ông nhìn họ, đôi mắt lướt qua giữa họ dưới hàng lông mày dài và rậm. Cánh tay của Draco chạm vào tay cô, và cô không thể không di chuyển vào trong hắn, gần hơn, như thể kiểm tra xem hắn có còn ở đó không.
"Ta nghĩ điều đó phụ thuộc vào việc con định hỏi gì," người đàn ông nói một cách vui vẻ, đôi môi mỏng nhếch lên thành một nụ cười. Cô tưởng tượng ông như Ông Nội của ai đó – pha những trò đùa ngớ ngẩn và lấy những viên kẹo nhỏ bọc vàng từ trong túi ra để đặt vào lòng bàn tay nhỏ bé của họ.
"Đây là ông phải không?" Draco hỏi, hơi nghiêng người để chỉ vào bức ảnh trên kệ. Người đàn ông từ từ đưa ánh mắt về phía nó, nheo mắt như thể chưa từng nhìn thấy nó trước đây rồi gật đầu.
"Đúng vậy, đã từng. Ta e là năm tháng không hề tử tế với ta chút nào. Ta đã không đi thám hiểm hơn một thập kỷ rồi."
Có một nỗi buồn hồi tưởng trong mắt người đàn ông khi ông bước về phía những kệ đá và pha lê. Hermione và Draco tách ra, để ông đứng giữa họ khi ông nhìn lên xuống bộ sưu tập.
"Đó là niềm đam mê của ông, phải không?" Draco hỏi, tiếp thu những lời thẳng thắn từ miệng Hermione. Người đàn ông bật ra một tiếng cười khúc khích buồn bã, đưa tay về phía trước và xoa ngón tay cái lên một viên pha lê màu đỏ bóng loáng. Ông im lặng một lúc, những ngón tay run rẩy nhặt một tảng đá màu xanh lá cây có những dải màu trắng và vàng rỉ sét rồi ngắm nhìn nó với vẻ ngưỡng mộ.
"Mọi thứ về thiên nhiên đều đẹp. Ta nghĩ trái đất có nhiều sức mạnh hơn mọi người biết. Nhưng nghĩ xem, thứ gì đó đẹp đẽ như thế này lại đến từ lòng đất... từ cát... Nghĩ xem nó mất bao lâu để hình thành và hình dạng, cũng như có bao nhiêu yếu tố góp phần vào sự phát triển của nó..."
Ông đặt tảng đá xuống, ngước nhìn Hermione với một nụ cười nhẹ.
"...Con không nghĩ rằng thật khó tin khi nhiệt, ánh sáng và độ ẩm có thể tạo thành những cấu trúc tuyệt vời như vậy sao? Rằng chúng có thể phát triển, kết nối và xây dựng lên chính chúng mặc dù thực tế là chúng không có sự sống? Các phân tử đó có thể tan chảy, dịch chuyển và kết tụ lại để tạo ra thứ gì đó hoàn toàn mới. Làm sao ta có thể không đam mê nó?"
"Tại sao lại bán chúng?" Draco nhẹ nhàng hỏi, kiểm tra một viên pha lê đặc biệt bắt mắt với nhiều tháp dài nhọn màu tím. "Tại sao lại là ở đây?"
Người đàn ông nhướn cả hai lông mày, quay sang Draco và nhìn hắn không phán xét. Ông cười như thể có một bí mật; kiểu như câu trả lời cho câu hỏi của Draco là chìa khóa cho mọi sự tồn tại, cho mọi thứ; như thể ông đã cẩn thận bảo vệ nó trong nhiều năm, kiến thức dẫn đường cho vũ trụ.
"Như ta đã nói đấy, con trai. Ta tin là có sức mạnh trong tự nhiên mà không phải ai cũng nhận ra. Những người nghiên cứu về đá và tinh thể như ta tin rằng mỗi loại đều nắm giữ năng lượng, sức mạnh, tất cả đều có mục đích khác nhau. Một số được sử dụng để chữa lành. Không chỉ cơ thể, mà cả tâm trí. Những người đến cửa tiệm của ta đang tìm cách phục hồi sau điều gì đó. Nhưng không phải ai cũng tin một tảng đá có khả năng khôi phục lại những gì mình mong muốn hàn gắn. Ta cho rằng ta để họ ra ngoài với hy vọng truyền cảm hứng cho họ. Để nhắc nhở họ rằng có những thế lực nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng ta, lớn hơn những gì chúng ta có thể hiểu được. Để khiến họ tin rằng phép thuật có tồn tại."
Đôi mắt của Draco nhìn vào mắt cô cùng lúc cô tìm kiếm hắn, và họ chia sẻ một cái nhìn hiểu ý. Người đàn ông nhún vai, chỉnh lại khung tranh một cách kiêu hãnh trên kệ. Ông đeo một chiếc nhẫn cưới bằng vàng trên ngón đeo nhẫn, và Hermione thoáng thắc mắc ông là ai khi ở bên ngoài cửa tiệm: một người chồng, một người cha, một người ông, một người bạn.
"Ta đi xa quá rồi," ông cười khúc khích, ngước nhìn Hermione với vẻ xin lỗi.
"Không sao ạ," cô phản đối. "Thực ra tụi con muốn hỏi ông về viên đá mà tụi con đang sở hữu. Tụi con hy vọng ông có thể xác định nó cho tụi con... hoặc ít nhất cho tụi con biết nó có thể bắt nguồn từ đâu."
Đôi mắt của người đàn ông sáng lên đầy tò mò, tìm kiếm đôi bàn tay trống rỗng của cô như thể cô đang nắm giữ nó rồi.
"Có lẽ con đã làm ta vui rồi đấy, cô gái trẻ à. Đến đi. Ta sẽ đưa hai con đến văn phòng của ta và chúng ta sẽ xem xét nó kỹ hơn. Ta là Philip. Rất vinh dự được làm quen với các con."
"Con là Hermione và đây là Draco. Và tụi con mới là người cảm thấy vinh hạnh."
Philip ra hiệu cho họ đi theo, xoay tấm biển trên cửa thành 'đóng cửa' và dẫn họ vào một văn phòng nhỏ, chật chội phía sau quầy trước. Những chiếc kệ trên tường chất đầy những mẫu đá và pha lê, gỗ hơi cong xuống dưới sức nặng của chúng. Có một chiếc bàn dài bằng gỗ gụ được kê sát vào tường, một chiếc ghế đối diện, đó là tất cả những món đồ nội thất có thể vừa vặn trong không gian chật hẹp.
Có một số dụng cụ mà Hermione không nhận ra, cũng như một chiếc kính hiển vi nằm giữa đống sách và giấy da lộn xộn trên mặt bàn.
"Xin thứ lỗi cho ta vì sự lộn xộn này," Philip nói, từ từ ngồi xuống chỗ ngồi của mình và dọn dẹp một chút không gian.
Văn phòng không có đủ chỗ cho Hermione và Draco kề vai sát cánh. Thay vào đó, hắn đứng đằng sau cô và hơi nghiêng sang một bên, lưng cô áp vào ngực và vai hắn. Cô cố gắng lùi lại để có thêm không gian, nhưng cuối cùng lại là lướt ngón tay của mình lên đùi hắn và nép vai cô vào nách hắn.
Draco khẽ hắng giọng sau lưng cô, một âm thanh khiến những sợi tóc trên cổ cô dựng đứng, và cô tránh quay lại đối mặt với hắn, da cô nóng bừng khi cô nhận ra mình không còn cách nào để di chuyển – cô sẽ phải đứng như vậy thôi, chạm vào hắn, nếu không một trong số họ sẽ phải đứng lúng túng bên ngoài văn phòng. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn cố gắng, cong vai vào trong, di chuyển tới lui trên đôi chân của mình, cố gắng, cố gắng, tìm bất kỳ khoảng trống nào giữa họ để đứng, mà chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn như cô đã làm.
Khi cô vô tình chạm mông vào xương chậu của hắn, một bàn tay ấm áp đặt lên hông cô, những ngón tay ấn mạnh xuống và giữ cô đứng yên, thúc giục cô ngừng cử động.
Cô không nhận ra rằng mình đang nín thở cho đến khi Draco cúi xuống, môi hắn lướt trên vành tai cô, thì thầm.
"Thở đi, Granger."
Tay hắn rời khỏi hông cô, đặt lại bên cạnh hắn khi cô quyết tâm không cử động thêm dù chỉ một inch. Cuối cùng cô cũng thở ra một hơi ngắn và nhìn Philip lục lọi một trong những ngăn kéo, không để ý đến khung cảnh khó xử đang diễn ra bên cạnh ông.
"Vậy chúng ta hãy xem xét mẫu vật nào," Philip cười rạng rỡ, bật đèn kính hiển vi lên. Hermione cẩn thận lấy Viên đá Phục sinh ra khỏi túi, chà xát ngón tay cái của mình vào một mặt nhẵn của hình khối màu tối rồi cẩn thận đặt nó lên bàn trước mặt ông.
Phải mất một lúc Philip mới xử lý được, Hermione nghĩ. Một, hai giây để nhìn vào viên đá, một, hai giây nữa để nhìn lại cô với ánh mắt dò hỏi, một giây nữa để nhìn Draco, và sau đó thêm vài giây nữa khi ông cầm viên đá lên để nhìn kỹ hơn.
"Con đã lấy cái này ở đâu vậy?" ông hỏi, kinh ngạc, những ngón tay run rẩy nâng viên đá lên như thể đó là viên ngọc quý giá nhất mà ông từng cầm.
"Ông đã nhìn thấy nó trước đây rồi phải không?" Hermione hỏi, mặc dù cô đã biết câu trả lời. Có lý do khiến Harry chọn hiệu thuốc này – thứ cậu ấy cần không phải là thuốc hay vật tư. Cậu ấy cần ý kiến của một chuyên gia.
Philip cẩn thận đặt Viên đá Phục sinh xuống kính hiển vi, ngước nhìn Hermione và Draco với vẻ mặt cứng rắn trước khi gật đầu.
"Đúng. Ta đã thấy nó trước đây. Con ăn cắp nó à?"
Hermione cảm thấy Draco lắc đầu sau lưng cô.
"Không," hắn nói nhanh, bác bỏ. Rồi nhẹ nhàng hơn, hắn nói thêm, "Nhưng có người khác đã làm vậy. Chúng tôi đang cố gắng trả lại nó cho chủ sở hữu ban đầu, người mà nghe có vẻ như ông đã gặp rồi."
Philip liên tục nhìn qua lại giữa hai người họ, như thể ông đang cân nhắc xem mình có thể tin tưởng họ đến mức nào.
"Một chàng trai tốt bụng," Philip cuối cùng cũng gật đầu. "Nhưng mệt mõi. Ta có thể cảm nhận được rằng cậu ấy đã trải qua một cuộc hành trình dài. Một hành trình đau khổ."
Trái tim Hermione thắt lại đau đớn trước những lời này. Đây là lần đầu tiên bất cứ ai tiếp xúc với cậu ấy mà nhận xét về tâm trạng của Harry – lần đầu tiên có người thừa nhận rằng việc xa nhà bốn năm đã ảnh hưởng đến cậu ấy như thế nào. Cô đã biết rằng điều này chắc chắn là sự thật. Không ai có thể ở một mình quá lâu với sức nặng của thế giới trên vai mà không cảm thấy như vậy.
Nhưng nghe nó thành tiếng? Nó làm tan nát trái tim cô.
Draco hẳn phải cảm thấy điều này thật khó để cô nghe thấy, vì hắn tự mình trả lời.
"Đúng. Đó là cậu ấy. Chúng tôi cần biết ông đã nói gì với cậu ấy về Viên đá. Nó là gì, nó đến từ đâu. Bất cứ điều gì ông có thể cho chúng tôi biết cũng được."
Và Hermione rất biết ơn hắn. Thật biết ơn vì hắn dường như luôn có thể hiểu và lấy lời nói ra khỏi miệng cô, đặt những câu hỏi phù hợp – mặc dù theo cách hơi thô lỗ hơn những gì cô có thể nói, nhưng cô vẫn thích như vậy.
Philip vuốt ve cái cằm nhăn nheo của mình, những ngón tay của ông đang trầm ngâm. Sau đó, ánh mắt ông chạm vào mắt Hermione và cô nghĩ ông chắc hẳn đã nhìn thấy điều gì đó ở đó. Buồn. hy vọng. Có lẽ là tuyệt vọng.
Dù thế nào đi nữa, dường như cũng đủ để thuyết phục ông. Ông đẩy ghế lại gần bàn, điều chỉnh Viên đá và kính hiển vi; loay hoay với ống kính và căn chỉnh viên đá trên lớp kính
"Nếu ta nhớ không lầm thì mẫu vật đặc biệt này không giống bất cứ mẫu vật nào ta từng thấy trước đây."
Ông nghiêng người về phía trước kính hiển vi, ấn mắt phải vào ống kính quan sát và quay nút xoay để lấy nét.
"...Lần đầu tiên ta xác định đây là một loại đá quý hiếm tên là Shungite, bản chất của nó rất hấp dẫn. Khó tìm và được hình thành với thành phần phân tử độc đáo – chủ yếu là carbon, nhưng các phân tử đặc biệt tạo nên chất này chứa mọi khoáng chất đơn lẻ trong bảng tuần hoàn."
Philip rời khỏi kính, đứng lục lọi một bộ sổ ghi chép ở kệ dưới cùng cho đến khi tìm được cuốn mình muốn, lật từng trang trước khi quyết định xem mình đang tìm gì.
Trang ông mở ra đầy những nét chữ viết nguệch ngoạc, những hình vẽ khoa học nhỏ và những câu hỏi chưa được trả lời mà ông khoanh tròn bằng mực đen.
"Shungite được ước tính có niên đại hàng tỷ năm, nhưng nguồn gốc chính xác của nó vẫn là một bí ẩn đối với những người nghiên cứu địa chất như ta. Nhiều người cho rằng nó có khả năng chữa bệnh đặc biệt, khả năng thanh lọc và phục hồi. Nhưng mẫu vật đặc biệt này lại khác. Có lẽ là duy nhất."
Draco nhích người ở phía sau cô, cánh tay hắn ấn vào xương sống cô.
"Cụ thể là sao?"
Philip xoay cuốn sổ lại để nó đối diện với họ, chỉ vào một tập hợp những nét vẽ nguệch ngoạc đặc biệt lộn xộn; những ghi chú từ lần đầu tiên ông nghiên cứu Viên đá. Ông gõ một ngón tay run rẩy lên một công thức phân tử phức tạp, khoe nó như thể Hermione và Draco có thể nhận ra tại sao nó lại hấp dẫn đến vậy.
"Hai con sẽ không thể biết được nếu không đặt nó dưới kính hiển vi. Nhưng loại đá này có sự khác biệt về cấu trúc gần như không thể nhận ra. Và kỳ lạ hơn, ở đây có hàm lượng sắt rất cao, như thể nó bị trộn lẫn với thứ gì khác. Giống như ta đã nói: Ta chưa bao giờ thấy cái nào giống như vậy. Ta gần như đã van xin bạn của hai con cho ta giữ nó để nghiên cứu, nhưng cậu ấy khăng khăng rằng nó sẽ có những công dụng quan trọng hơn nếu cậu ấy giữ nó an toàn bên mình."
Philip đưa mắt trở lại ống kính, điều chỉnh thêm một vài nút xoay và công tắc trong khi lẩm bẩm những lời ngưỡng mộ thầm lặng trong hơi thở.
"Có điều gì đó về nó... những cấu trúc tinh thể mà ta chưa từng thấy trước đây..."
Hermione ngoái nhìn Draco qua vai, và họ có chung một biểu cảm xác nhận điều cả hai đang nghĩ: rằng họ ước mình có thể nói cho Philip biết sự thật về Viên đá, dù chỉ để xem phản ứng của ông ấy thôi.
"Philip?" Hermione hỏi, quay lại nhìn ông khi ông lắc đầu thắc mắc, viết thêm những ghi chú nguệch ngoạc vào tờ giấy vốn đã dày đặc. "Ông có thể cho tụi con biết viên đá này đến từ đâu không? Có lẽ sẽ giúp tụi con thu hẹp nó?"
Philip miễn cưỡng tắt đèn trên kính hiển vi, xoay người trên ghế và cười toe toét đầy hiểu biết.
"Biết chứ. Bạn của con cũng hỏi ta câu tương tự. Mặc dù vậy, ta cho rằng nếu cậu ấy đánh mất thứ này thì cậu ấy sẽ không tiến được xa lắm, phải không? Shungite hầu như chỉ được tìm thấy ở một thị trấn khai thác mỏ nhỏ ở miền Tây nước Nga. Có rất nhiều loại đá và pha lê quý hiếm được tìm thấy ở đó, nhưng ta không thể chắc chắn với cái này... theo những gì ta biết, nó có thể đến từ ngoài không gian."
Ông cười khúc khích trước câu nói đùa của chính mình, ghi lại tên thị trấn ở Nga và đưa cho Draco mảnh giấy da nhỏ. Sau đó, với một tiếng thở dài tiếc nuối, ông trao lại Viên đá cho Hermione. Cô nhìn nó, như thể nhìn thấy nó lần đầu tiên.
Nga.
Nơi an nghỉ cuối cùng của Merlin.
Nhưng tại sao lại là Nga? Chắc chắn là một nơi kỳ lạ để chôn cất một Phù thuỷ nổi tiếng người Anh, không phải sao?
"Cảm ơn," Draco nói khi Hermione nhét Viên đá vào túi, nhẹ nhõm khi cảm thấy nó an toàn bên hông mình. Đôi mắt của Philip vẫn dán chặt vào nó cho đến khi nó biến mất sau lớp vải, và rồi một lời than thở buồn bã hiện lên trên nét mặt mệt mỏi của ông. Ông đứng dậy và tiến lên hai bước, đặt một bàn tay lên tay Hermione, vỗ nhẹ theo kiểu của một người ông. Cái chạm của ông mang lại cảm giác yên tâm, an ủi và nó làm cô nhớ đến những cái chạm của những người thân yêu của cô.
"Ta rất vui vì có thể giúp đỡ lần thứ hai. Và ta còn vui hơn nữa khi con sẽ trả lại cái này cho bạn mình. Ta chắc chắn thứ đặc biệt này phải rất quan trọng với cậu ấy."
Hermione gật đầu, kìm lại nụ cười.
"Ông sẽ không biết được nó quan trọng thế nào đâu ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro